Ngoại Trừ Ta Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính
-
Chương 88: Chương 61
Tống Nam Thời chọn lựa thời cơ rất thích hợp, đúng là lúc chợ đêm thành Trung Châu đông vui nhất. Cho dù là tu sĩ hay là phàm nhân, cuộc sống về đêm đều mới bắt đầu.
Tống Nam Thời chọn lựa địa điểm cũng rất thích hợp, phủ Thành chủ, nơi cư trú của người tôn quý nhất trên danh nghĩa trong thành.
Nếu vào ngày thường, khu náo nhiệt trong thành xảy ra sự kiện đánh nhau, có lẽ sẽ gây chú ý, nhưng không nhiều. Bởi vì mọi người đều nhìn quen không trách, cho dù là hung thú làm người bị thương giữa phố xá sầm uất, nhiều lắm chỉ mới lạ hơn tu sĩ đánh nhau bên đường một ít.
Nhưng phủ Thành chủ bị đánh sập thì lại khác.
Thành chủ, người nổi tiếng.
Cho dù người ở thành Trung Châu chưa từng thấy Thành chủ, cũng sẽ theo bản năng chú ý đến phủ Thành chủ.
Mà quần chúng thích theo dõi người nổi tiếng, thích xem chuyện ầm ĩ của người nổi tiếng, điều này từ cổ chí kim, quả thực luôn thịnh không suy.
Tống Nam Thời xông ra đường cái nói cho mọi người biết Tứ Tàng Sơn có hung thú của thế gia giấu mọi người, không ai sẽ tin nàng; nhưng Tứ Tàng Sơn có hung thú chạy vào thành tìm tu sĩ đánh nhau, còn đánh sập phủ Thành chủ. Vậy chuyện này có lẽ sẽ lập tức trở thành điểm nóng trong nửa tháng ở thành Trung Châu.
Ban đầu có lẽ người thường chỉ hóng chuyện, hiếm lạ phủ Thành chủ vậy mà sập. Sau đó mới có thể nghĩ, ồ, hóa ra Tứ Tàng Sơn có hung thú, còn chạy vào thành.
Có lẽ bọn họ sẽ không quá cảnh giác, cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng như vậy là đủ rồi.
Cho nên, mục đích ban đầu của Tống Nam Thời là muốn trăm phương nghìn kế ké tí nổi tiếng của Thành chủ, dùng nhiệt tình hóng hớt của quần chúng nhân dân phá tan tin tức do thế gia phong tỏa.
Chuyện này nhìn có vẻ như tán dóc, nhưng sự thật là đại sự càng khó hiểu có lẽ càng dễ phong tỏa tin tức, ngược lại chuyện phiếm nơi phố phường, tin đồn càng thái quá truyền bá càng nhanh, càng che đậy thì người xem càng có hứng thú.
Vì thế, ở chỗ Tống Nam Thời, hôm nay phủ Thành chủ sập thì sập, không sập cũng phải sập.
Ban đầu nàng còn không biết những thế gia đó muốn dùng thủ đoạn gì nhưng nàng đã chuẩn bị tốt dù thế nào hôm nay nàng đều phải phá sập phủ Thành chủ. Sau đó chuẩn bị ở phủ Thành chủ hô nàng ở Tứ Tàng Sơn bị tập kích, vì sao vào thành còn bị đánh lén.
Nhưng ai biết bọn họ lại ra sức như vậy, trực tiếp phái ra một con Ngung Điểu.
Vì thế nhân chứng vật chứng đều đủ, đánh sập phủ Thành chủ cũng có một lý do cực kỳ hợp lý.
Tống Nam Thời hận không thể cảm ơn những thế gia đó ngay và luôn.
Nhưng ngẫm lại cũng dễ hiểu, nàng đưa ra thân phận là đệ tử thân truyền của Vô Lượng Tông. Bọn họ không muốn chọc Vô Lượng Tông thì chắc chắn phải trăm phương ngàn kế ném nồi.
Đơn giản nhất là ném lên người Ngung Điểu.
Thật là Bồ Tát sống.
Tống Nam Thời vái Bồ Tát ở trong lòng, Quỷ Khanh nhìn phủ Thành chủ đã thành phế tích của mình, trong lòng nhỏ máu.
Nhưng hắn ta còn không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì chuyện con Ngung Điểu kia quang minh chính đại xuất hiện ở trong thành nghiêm trọng hơn phủ Thành chủ sập nhiều.
Hắn ta phải lấy đại cục làm trọng.
Hắn ta vừa thấy đã biết ngay đây chắc chắn là những tên ngu xuẩn kia gây ra rắc rối cho hắn ta, nhưng hắn ta còn phải xử lý cục diện rối rắm.
Mà giờ phút này, Tống Nam Thời kia không biết vô tình hay là cố ý, đang nói những gì mình gặp ở Tứ Tàng Sơn với đám tiểu dân vô tri ở bốn phía chung quanh, nói Tứ Tàng Sơn đầy thứ này, nói Tứ Tàng Sơn thành đầm rồng hang hổ, còn không quên lên án phòng thủ của thành Trung Châu, củng cố thân phận người bị hại của mình.
Tống Nam Thời: “Ta chính là đệ tử Vô Lượng Tông, các ngươi biết Vô Lượng Tông chứ.”
Tiểu dân vô tri liên tục gật đầu: “Biết! Biết! Đó là chân tiên đấy! Các lão gia tu sĩ trong thành đều muốn có quan hệ.”
Sau đó Tống Nam Thời nói: “Thế mà, ta và ba đồng môn của ta đều suýt nữa chết trong đó, càng đừng nói những người khác.”
Nàng đơn giản thô bạo miêu tả một phen, những tiểu dân vô tri đó nghe đến sửng sốt, lập tức biết tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đệ tử tiên gia đều chết ở bên trong, bọn họ còn có thể có đường sống?
Có người lập tức sầu lo: “Sao không thấy ai nói nhỉ! Mấy ngày hôm trước, ta thiếu chút nữa còn vào núi đi săn!”
Tống Nam Thời: “Đúng, đúng, đúng! Những thế gia đó làm ăn thế nào không biết!”
Lực chú ý của mọi người lập tức chuyển sang thế gia: “Đúng! Bọn họ cũng không biết à?”
Quỷ Khanh thấy bọn họ còn muốn tiếp tục, vội vàng tiến lên khống chế tình thế.
Hắn ta làm ra vẻ mặt lòng đầy căm phẫn kích động... Không, không có vẻ mặt, hắn ta đeo mặt nạ.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có, ít nhất từ khi bị khuyên ăn nửa bàn đồ ăn ở tửu lầu, hắn ta đã đổi mặt nạ cả mặt thành mặt nạ nửa mặt.
Sau đó hắn ta tiến lên, muốn đánh đòn phủ đầu khống chế tình thế.
Ai biết Tống Nam Thời còn kích động hơn cả hắn ta.
Nàng vừa thấy hắn ta lập tức chuyển tay chỉ về phía hắn ta, gắp lửa bỏ tay người: “Thảm hại hơn vẫn là Thành chủ, đường đường là Thành chủ, phủ Thành chủ đều bị đập sập!”
Mọi người vốn đến hóng bởi vì phủ Thành chủ sập lập tức tìm được đề tài trung tâm, ánh mắt nhìn về phía Thành chủ lập tức tràn ngập đồng tình.
Quỷ Khanh: “...”
Rõ ràng ngươi đập sập!
Hắn ta hít sâu một hơi, cười nói: “Chỉ là một phủ Thành chủ...” Muốn lấy về quyền chủ động.
Nhưng mà Tống Nam Thời lại tấm tắc nói: “Bao nhiêu là linh thạch chứ!”
Quỷ Khanh: “...
Lòng hắn ta đau xót.
Tống Nam Thời nói xong sau đó là làm ra vẻ nói lỡ lời, che miệng nói: “Xin lỗi Thành chủ Quỷ Khanh. Ta không cố ý nói đến chuyện khiến ngài đau lòng. Thật sự là quá mức bất bình cho ngài mà. Chậc chậc chậc, một tòa nhà lớn thế kia cũng không biết có đến mười vạn linh thạch không...”
Quỷ Khanh không khỏi nhớ tới giá trị xây dựng dinh thự.
Lòng lập tức càng đau.
Mọi người vây xem còn hít hà một hơi, khiếp sợ nói: “Híttttt! Mười vạn!”
Dưa này càng ăn càng thú vị rồi.
Tầm mắt dừng ở trên người Quỷ Khanh càng thêm đồng tình.
Quỷ Khanh cắn răng, hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ mười vạn mà thôi...”
Hắn ta muốn một lần nữa nắm giữ quyền chủ động. Nhưng mà vừa mở miệng, đám đồng môn của Tống Nam Thời không biết từ chỗ nào vọt ra, rõ ràng Tống Nam Thời không bị tí vết thương nào, bọn họ lại kinh hoảng sợ hãi như là Tống Nam Thời trọng thương sắp không qua khỏi vậy.
“Sư muội!”
“Sư tỷ!”
Sau đó rất nhanh, trước khi Quỷ Khanh Thành chủ mở miệng giải thích và những thế gia đó phát hiện không ổn chạy tới, bọn họ nhanh chóng đưa Tống Nam Thời đi, không cho Quỷ Khanh cơ hội giải thích, cũng không cho những thế gia đó cơ hội sửa chữa.
Chỉ để lại hai câu mấu chốt “Tứ Tàng Sơn” và “Mười vạn lượng” này để mọi người nghị luận sôi nổi.
Sờ sờ là ‘anh hùng bàn phím’ khơi mào mâu thuẫn sau đó ấn thoát.
Quỷ Khanh biết thời cơ tốt nhất cho hắn ta khống chế tình thế đã mất.
Câu “Bịa chuyện chỉ cần một cái miệng, muốn bác bỏ tin đồn phải chạy gãy chân” không phải không có lý.
Không phân tích chuyện ra kết quả ngay tại chỗ, người xem cũng chỉ sẽ nhớ rõ lời giải thích trắng trợn đơn giản thô bạo kinh khủng nhất.
Vừa hay, cho dù là “Mười vạn lượng” hay là “Đệ tử Vô Lượng Tông suýt nữa bỏ mạng ở Tứ Tàng Sơn”, đều đủ kinh khủng khiến cho người ta sợ hãi.
Vì thế, chờ thế gia phát hiện không ổn phái người tới giải quyết tốt hậu quả thì nhìn thấy cũng chỉ có một phủ Thành chủ đã thành phế tích và một Thành chủ đen xì từ đầu đến chân.
Mọi người kinh ngạc: “Tòa nhà của ngài...”
Đây là bên cạnh còn mơ hồ truyền đến giọng của người hiểu chuyện: “Mười vạn lượng...”
Quỷ Khanh: “...”
...
Đám Giang Tịch một đường gọi “Sư muội”, “Sư tỷ” nâng Tống Nam Thời về Diệp gia.
Người không biết rõ suýt nữa cho rằng Tống Nam Thời “tèo” rồi.
Về đến Diệp gia, lúc này Tống Nam Thời mới giãy giụa, thấy bọn họ còn chưa dừng, chậc một tiếng, nói: “Diễn hay đấy!”
Lúc này mọi người mới dừng lại, liếc nhau, đều không khỏi bật cười.
Sau khi cười xong, Giang Tịch vẫn ưu sầu: “Cái này có được không đấy?”
Tống Nam Thời nói thẳng: “Được, nhưng không hoàn toàn được.”
Giang Tịch nghi hoặc: “Sao lại nói thế?”
Tống Nam Thời: “Hôm nay chúng ta diễn xong, chuyện mà các thế gia muốn giấu chắc chắn không giấu được, nhưng thân phận đệ tử Vô Lượng Tông của chúng ta cho bọn họ kiêng kị, chỉ biết theo tình thế phát triển mà dần dần giảm xuống.”
Tống Nam Thời sửa sang lại quần áo, nói: “Phàm nhân và tu sĩ bình thường ở thành Trung Châu có lẽ sẽ cảnh giác. Tiếp theo nên suy xét xem chờ những thế gia đó nhẫn nại tới cực hạn rồi, chúng ta nên toàn thân mà lui thế nào.”
Giang Tịch: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
Tống Nam Thời ngồi xuống cạnh bàn đá, uống một chén trà: “Chờ Vân Chỉ Phong về.”
Nửa canh giờ sau, Vân Chỉ Phong từ bên ngoài trở lại.
Hắn giúp Tống Nam Thời giải quyết con Ngung Điểu kia xong thì thành công lui thân, vòng nửa tòa thành né tránh khả năng sẽ có kẻ đuổi theo, còn cố tình đi vòng vèo mới về.
Tống Nam Thời vừa thấy hắn vội nói: “Ngươi không bị người khác phát hiện chứ?”
Vân Chỉ Phong đỡ mặt nạ trên mặt, nói: “Không ai theo kịp ta.”
Tống Nam Thời khẽ thở phào.
Thân phận của Vân Chỉ Phong ở thành Trung Châu không tiện gặp người, cho nên lúc Diệp Lê Châu bán tình báo, nàng bảo hắn nói Tống Nam Thời có bốn người. Nhưng sau đó chắc chắn bọn họ sẽ tra, Vân Chỉ Phong không có khả năng hoàn toàn ẩn thân. Nàng phải làm một thân phận cho hắn.
Cũng may gần đây Vân Chỉ Phong đeo mặt nạ đi lại trong thành Trung Châu, không bị những người khác nhìn thấy mặt.
Vân Chỉ Phong lại không quá lo lắng vấn đề thân phận cho mình, chỉ nói: “Trên đường ta trở về, nghe được rất nhiều lời đồn thú vị.”
Ánh mắt Tống Nam Thời sáng lên: “Đã bắt đầu truyền đi rồi? Vậy thật tốt quá! Chờ những thế gia phản ứng lại có lẽ cũng đã chậm!”
Vẻ mặt Vân Chỉ Phong lại rất cổ quái, nói: “Truyền đi rồi, nhưng... “
Hắn nói: “Rất thái quá.”
Giang Tịch hỏi thay nàng: “Thái quá thế nào?”
Vân Chỉ Phong: “Có người nói, có bốn đệ tử Vô Lượng Tông tới thành Trung Châu, đều là tu vi Hóa Thần Kỳ, kết quả chết hết ở Tứ Tàng Sơn, đến xương cũng không còn.”
Mọi người thoắt cái biến thành Hóa Thần Kỳ: “...”
Vân Chỉ Phong: “Còn có người nói, mấy trăm con hung thú biết bay đập phủ Thành chủ. Thành chủ tổn thất trên trăm vạn, vung tay đánh với thế gia do phòng thủ thành không nghiêm ngay tại chỗ, đánh đến lưỡng bại câu thương.”
Mọi người: “...”
Tống Nam Thời cảm thấy, quả nhiên nàng vẫn xem thường năng lực truyền bá lời đồn của nhân dân lao động Tu Chân Giới.
Chậc.
Một đám người tranh thủ lúc rảnh rỗi nói tin đồn xong, Vân Chỉ Phong hỏi: “Kế tiếp chúng ta làm thế nào?”
Tống Nam Thời bình tĩnh: “Đừng nóng vội! Những thế gia đó hẳn càng vội hơn chúng ta. Bây giờ chúng ta chờ Diệp Lê Châu đã, hắn bị ta phái đi Chết Rồi Sao xem xét tình hình rồi.”
Vừa hay bây giờ cũng đã qua ngày mới, Tống Nam Thời phát hiện hệ thống bói toán của mình đổi mới, thuận tay rút một quẻ.
Tài vận đến từ phía đông.
Quẻ thượng.
Người ứng quẻ: Tống Nam Thời, Vân Chỉ Phong, Giang Tịch...
Mấy cái tên liên tiếp phía sau đều là tên người bên mình.
Tống Nam Thời: “?”
Ý là hôm nay bọn họ sẽ nhặt được tiền tập thể à?
Nàng cảm thấy lú luôn, thậm chí muốn rút mệnh bàn ra bói cho mình một quẻ thì thấy Diệp Lê Châu hưng phấn trở lại.
Hắn vừa vào cửa đã nói: “Chuyện cực tốt đây!”
Trong lòng Tống Nam Thời khẽ động, hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Lê Châu khó nén hưng phấn nói: “Không phải ngươi bảo ta đến Chết Rồi Xem xem hai sát thủ đi vào Tứ Tàng Sơn với chúng ta, để bọn họ đừng nói bậy à? Hai sát thủ kia quay về bị người ta cười nhạo nhiệm vụ thất bại, tức giận quá tự xin ra khỏi thành Trung Châu, thật ra không có uy hiếp. Nhưng ta có được một tin tốt.”
Tống Nam Thời nói: “Đừng úp úp mở mở!”
Diệp Lê Châu nói ngay: “Tiền ta bán tin tức của bốn người các ngươi, 3000 linh thạch! Hơn nữa những thế gia đó thả ra lời với Chết Rồi Sao, mua tin tức của các ngươi, cho dù tin gì cũng được. Một tin thấp nhất một trăm, cao thì không có hạn!”
Nghe lời này, nhóm nhân vật chính kinh hãi, nhóm quỷ nghèo sướng rơn!
Giang Tịch buột miệng thốt ra: “Những thế gia đó lòng muông dạ thú, chúng ta phải có phòng bị. Đây là chuyện tốt gì chứ!”
Tống Nam Thời nói ngay: “Được rồi! Hiện tại ngươi đi bán tin tức đi, nói cho bọn họ Tống Nam Thời thích ăn cay không ăn hành gừng tỏi!”
Nàng đã biết tài vận của cả nhóm đến thế nào rồi!
Nhóm nhân vật chính lại ngạc nhiên: “Cái này mà cũng được à?!”
Tống Nam Thời đúng lý hợp tình: “Bọn chúng nói tin tức gì cũng mua. Muội tự mình bán tin của mình, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, sao lại không được!”
Giang Tịch hỗn loạn: “Nhưng mà bọn chúng làm như vậy, chẳng phải để chúng ta làm gì đều sẽ có người báo cho các thế gia vì tiền thưởng à? Không phải chúng ta nơi chốn bị hạn chế à?”
Tống Nam Thời mỉm cười: “Đúng vậy! Nhưng người khác có thể lĩnh tiền thưởng, vì sao chính chúng ta không thể?”
Nàng thấm thía nói: “Đại sư huynh! Bàn cờ sắp mở ra, dù sao đều là bị tố giác, dù sao đều là lĩnh tiền thưởng, vậy còn không bằng để chúng ta kiếm tiền lời. Muốn biết từng cử chỉ hành động của chúng ta, ai có thể biết nhiều hơn chính chúng ta. Đến lúc đó chúng ta chính là bên cung cấp tình báo lớn nhất, lấy hết tiền thưởng mà bên khác muốn lấy. Vậy còn không phải chúng ta nói cái gì chính là cái đó à?”
Nàng mỉm cười: “Cái này gọi là đi đường của người khác, để cho người khác không có đường để đi.”
Tên gọi tắt, ta tự bán mình.
Giang Tịch: “...”
Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ.
Sau đó hắn cảm thấy thật sự khá được.
Thế gia có tiền thế nào, cũng không có khả năng đưa tiền cho những tin trùng lặp. Như vậy đến lúc đó phải xem ai đưa tin đầy đủ hơn, thế gia sẽ chỉ tin của người đó. Nếu tương phản với tin tức của người khác, cũng sẽ nghiêng về bên cung cấp tin tức nhiều hơn.
Thế còn ai có tin tức đầy đủ như chính bọn họ chứ?
Như vậy bên khác muốn bán tin tức sẽ bị diệt giống Tống Nam Thời nói.
Sau đó sẽ là cục diện thế này…
Bọn họ tự bán tin của mình.
Thế gia mua tin tức của bọn họ từ trên tay bọn họ.
Thế đúng là bọn họ nói cái gì thì là cái đó.
Chỉ có tạo thành thế giới, thế gia hụt tiền.
Giang Tịch: “...”
Biện pháp quá đáng như vậy, thật sự có thể được.
Cách cái bàn lớn.
Ánh mắt hắn nhìn về phía mọi người lập tức đầy tôn sùng.
Hóa ra đây là mạch não của người nghèo à?
Là hắn kiến thức thiển cận.
Lúc này, “người nghèo” Tống Nam Thời đã vung tay hô: “Chia tiền!”
Mấy người vô cùng náo nhiệt chia 3000 linh thạch ra. Diệp Lê Châu còn vui sướng sưu tập một đống lớn tin tức hữu dụng muốn bán.
Hắn hỏi Giang Tịch: “Giang huynh, tu vi của ngươi đến đâu?”
Giang Tịch hốt hoảng: “Kim Đan...”
Diệp Lê Châu tính toán: “Tin tức này hẳn có giá trị hơn trăm linh thạch.”
Hắn vui sướng đi luôn.
Giang Tịch lập tức cảm thấy bọn họ không giống như phải làm đại sự là kẻ địch với thế gia toàn thành, mà như là đến kéo lông dê.
Hắn ôm linh thạch được chia, không khỏi nhìn về phía Vân Chỉ Phong đang cực kỳ bình tĩnh, tán thưởng nói: “Người nghèo các ngươi thế mà có suy nghĩ khéo léo đến vậy, trước kia là ta hẹp hòi.”
“Người nghèo các ngươi” - Kỳ Lân Tử: “...”
Hắn thầm muốn phản bác thân phận người nghèo, nhưng sờ nhẫn trữ vật của mình, lại cảm thấy mình không có lập trường gì.
Vì thế hắn cũng rất nghi hoặc, đây rõ ràng là hoạt động căng thẳng kích thích đối kháng thế gia, khi nào lại biến thành đại hội kéo lông dê rồi?
Nhưng rất nhanh, thế gia lại làm cho bọn họ căng thẳng kích thích.
Ngày hôm sau tỉnh lại, thế gia có thể vì cứu vãn tình thế tối qua, đột nhiên có người tới cửa, nói bởi vì biến cố tối hôm qua, muốn đưa thiếp mời để an ủi các đệ tử Vô Lượng Tông.
Giang Tịch lập tức nghiêm túc: “Có thể là Hồng Môn Yến không?”
Chư Tụ lại có vài phần lý trí, lắc đầu nói: “Bọn họ vì không trêu chọc Vô Lượng Tông mà tối hôm qua dùng ra cả mấy chiêu ngu ngốc, không lý nào lại ra tay trong một trường hợp rõ rành rành được. Hẳn là thử.”
Nàng ấy như suy tư gì: “Bọn họ hẳn còn chỉ cảm thấy chuyện tối hôm qua là trùng hợp, không xác định có phải chúng ta biết Tứ Tàng Sơn có liên quan đến bọn họ hay không nên đến thử chúng ta đấy.”
Chư Tụ quay đầu nhìn về phía Tống Nam Thời, muốn hỏi xem nàng nghĩ như thế nào, lại thấy Tống Nam Thời vuốt cằm, như suy tư gì nói: “Đưa thiếp mời chính là Vân gia.”
Mọi người lập tức lại nhìn về phía Vân Chỉ Phong.
Ngay cả Úc Tiêu Tiêu đều không khỏi nói: “Vậy Vân Chỉ Phong ngàn vạn lần không thể lộ diện.”
Tống Nam Thời lại nói: “Không! Để Vân Chỉ Phong lộ diện, sau khi chúng ta đến thành Trung Châu vẫn luôn có Vân Chỉ Phong bên cạnh. Cái này rất dễ tra. Lần này vừa hay là cơ hội tốt để tạo cho Vân Chỉ Phong một thân phận ngoài sáng.”
Mọi người: “Tạo thân phận?”
Tống Nam Thời nhìn về phía bọn họ: “Hiện tại, chúng ta phải cho Vân Chỉ Phong một thân phận không thu hút, nhưng lại hợp tình hợp lý, còn phải tìm một pháp khí có thể dịch dung.”
Pháp khí không nói, nhưng mà thân phận...
Mọi người liếc nhau, lập tức bắt đầu tiếp thu ý kiến quần chúng.
Vì thế đương sự Vân Chỉ Phong lập tức nghe được vô số câu trả lời hoặc thái quá hoặc không hợp lẽ thường.
Giang Tịch: “Thị vệ đi.”
Đây là không hợp lẽ thường.
Úc Tiêu Tiêu: “Thư đồng?”
Đây là hơi thái quá.
Diệp Lê Châu: “Nói luôn là huynh đệ thất lạc nhiều năm của ai đó?”
Đây là có hơi thái quá.
Mắt thấy mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng, lại thấy Chư Tụ lạnh lùng cười.
Sau đó nàng ấy nói: “Tiểu bạch kiểm(*) mà Tam sư muội nuôi! Cái này đủ hợp lý đủ không làm người ta chú ý chứ! Ai sẵn lòng bắt chuyện với một tiểu bạch kiểm chứ!”
(*) Tiểu bạch kiểm: Ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp. Sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
Mọi người: “...”
Vân Chỉ Phong: “...”
Đây là cực kỳ thái quá.
Hắn lạnh tanh nhìn về phía Chư Tụ.
Chư Tụ không sợ hãi chút nào mà nhìn lại, trong ánh mắt còn có vẻ... hận rèn sắt không thành thép?
Vân Chỉ Phong: “???”
Ai muốn làm tiểu bạch kiểm, hắn có làm cũng là...
Khụ.
Nhưng không ai nghe hắn muốn nói lại thôi. Mọi người sôi nổi cảm thấy thân phận đối phương thái quá, ai cũng không phục ai. Sau một phen tranh đấu gay gắt, mọi người đạt thành nhất trí, quyết định rút thăm.
Không ai hỏi ý kiến đương sự là Vân Chỉ Phong.
Tống Nam Thời đánh nhịp: “Rút thăm.”
Lập tức, mấy thân phận bị viết thành tờ giấy, bỏ vào hộp đen.
Diệp Tần Châu không tham dự thảo luận ra tay rút thăm.
Diệp Tần Châu chậm rì rì uống ngụm trà, chậm rì rì với tay vào, chậm rì rì lấy ra.
Mở ra.
Sau đó y cười.
Y nhìn Vân Chỉ Phong, cười tủm tỉm nói: “Vân huynh, chúc mừng ngươi.”
“Tiểu bạch kiểm.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn còn đầy bụng tương tư không dám nói rõ, chớp mắt đã thành tiểu bạch kiểm.
Trước mắt Vân Chỉ Phong tối sầm.
Tống Nam Thời chọn lựa địa điểm cũng rất thích hợp, phủ Thành chủ, nơi cư trú của người tôn quý nhất trên danh nghĩa trong thành.
Nếu vào ngày thường, khu náo nhiệt trong thành xảy ra sự kiện đánh nhau, có lẽ sẽ gây chú ý, nhưng không nhiều. Bởi vì mọi người đều nhìn quen không trách, cho dù là hung thú làm người bị thương giữa phố xá sầm uất, nhiều lắm chỉ mới lạ hơn tu sĩ đánh nhau bên đường một ít.
Nhưng phủ Thành chủ bị đánh sập thì lại khác.
Thành chủ, người nổi tiếng.
Cho dù người ở thành Trung Châu chưa từng thấy Thành chủ, cũng sẽ theo bản năng chú ý đến phủ Thành chủ.
Mà quần chúng thích theo dõi người nổi tiếng, thích xem chuyện ầm ĩ của người nổi tiếng, điều này từ cổ chí kim, quả thực luôn thịnh không suy.
Tống Nam Thời xông ra đường cái nói cho mọi người biết Tứ Tàng Sơn có hung thú của thế gia giấu mọi người, không ai sẽ tin nàng; nhưng Tứ Tàng Sơn có hung thú chạy vào thành tìm tu sĩ đánh nhau, còn đánh sập phủ Thành chủ. Vậy chuyện này có lẽ sẽ lập tức trở thành điểm nóng trong nửa tháng ở thành Trung Châu.
Ban đầu có lẽ người thường chỉ hóng chuyện, hiếm lạ phủ Thành chủ vậy mà sập. Sau đó mới có thể nghĩ, ồ, hóa ra Tứ Tàng Sơn có hung thú, còn chạy vào thành.
Có lẽ bọn họ sẽ không quá cảnh giác, cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng như vậy là đủ rồi.
Cho nên, mục đích ban đầu của Tống Nam Thời là muốn trăm phương nghìn kế ké tí nổi tiếng của Thành chủ, dùng nhiệt tình hóng hớt của quần chúng nhân dân phá tan tin tức do thế gia phong tỏa.
Chuyện này nhìn có vẻ như tán dóc, nhưng sự thật là đại sự càng khó hiểu có lẽ càng dễ phong tỏa tin tức, ngược lại chuyện phiếm nơi phố phường, tin đồn càng thái quá truyền bá càng nhanh, càng che đậy thì người xem càng có hứng thú.
Vì thế, ở chỗ Tống Nam Thời, hôm nay phủ Thành chủ sập thì sập, không sập cũng phải sập.
Ban đầu nàng còn không biết những thế gia đó muốn dùng thủ đoạn gì nhưng nàng đã chuẩn bị tốt dù thế nào hôm nay nàng đều phải phá sập phủ Thành chủ. Sau đó chuẩn bị ở phủ Thành chủ hô nàng ở Tứ Tàng Sơn bị tập kích, vì sao vào thành còn bị đánh lén.
Nhưng ai biết bọn họ lại ra sức như vậy, trực tiếp phái ra một con Ngung Điểu.
Vì thế nhân chứng vật chứng đều đủ, đánh sập phủ Thành chủ cũng có một lý do cực kỳ hợp lý.
Tống Nam Thời hận không thể cảm ơn những thế gia đó ngay và luôn.
Nhưng ngẫm lại cũng dễ hiểu, nàng đưa ra thân phận là đệ tử thân truyền của Vô Lượng Tông. Bọn họ không muốn chọc Vô Lượng Tông thì chắc chắn phải trăm phương ngàn kế ném nồi.
Đơn giản nhất là ném lên người Ngung Điểu.
Thật là Bồ Tát sống.
Tống Nam Thời vái Bồ Tát ở trong lòng, Quỷ Khanh nhìn phủ Thành chủ đã thành phế tích của mình, trong lòng nhỏ máu.
Nhưng hắn ta còn không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì chuyện con Ngung Điểu kia quang minh chính đại xuất hiện ở trong thành nghiêm trọng hơn phủ Thành chủ sập nhiều.
Hắn ta phải lấy đại cục làm trọng.
Hắn ta vừa thấy đã biết ngay đây chắc chắn là những tên ngu xuẩn kia gây ra rắc rối cho hắn ta, nhưng hắn ta còn phải xử lý cục diện rối rắm.
Mà giờ phút này, Tống Nam Thời kia không biết vô tình hay là cố ý, đang nói những gì mình gặp ở Tứ Tàng Sơn với đám tiểu dân vô tri ở bốn phía chung quanh, nói Tứ Tàng Sơn đầy thứ này, nói Tứ Tàng Sơn thành đầm rồng hang hổ, còn không quên lên án phòng thủ của thành Trung Châu, củng cố thân phận người bị hại của mình.
Tống Nam Thời: “Ta chính là đệ tử Vô Lượng Tông, các ngươi biết Vô Lượng Tông chứ.”
Tiểu dân vô tri liên tục gật đầu: “Biết! Biết! Đó là chân tiên đấy! Các lão gia tu sĩ trong thành đều muốn có quan hệ.”
Sau đó Tống Nam Thời nói: “Thế mà, ta và ba đồng môn của ta đều suýt nữa chết trong đó, càng đừng nói những người khác.”
Nàng đơn giản thô bạo miêu tả một phen, những tiểu dân vô tri đó nghe đến sửng sốt, lập tức biết tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đệ tử tiên gia đều chết ở bên trong, bọn họ còn có thể có đường sống?
Có người lập tức sầu lo: “Sao không thấy ai nói nhỉ! Mấy ngày hôm trước, ta thiếu chút nữa còn vào núi đi săn!”
Tống Nam Thời: “Đúng, đúng, đúng! Những thế gia đó làm ăn thế nào không biết!”
Lực chú ý của mọi người lập tức chuyển sang thế gia: “Đúng! Bọn họ cũng không biết à?”
Quỷ Khanh thấy bọn họ còn muốn tiếp tục, vội vàng tiến lên khống chế tình thế.
Hắn ta làm ra vẻ mặt lòng đầy căm phẫn kích động... Không, không có vẻ mặt, hắn ta đeo mặt nạ.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có, ít nhất từ khi bị khuyên ăn nửa bàn đồ ăn ở tửu lầu, hắn ta đã đổi mặt nạ cả mặt thành mặt nạ nửa mặt.
Sau đó hắn ta tiến lên, muốn đánh đòn phủ đầu khống chế tình thế.
Ai biết Tống Nam Thời còn kích động hơn cả hắn ta.
Nàng vừa thấy hắn ta lập tức chuyển tay chỉ về phía hắn ta, gắp lửa bỏ tay người: “Thảm hại hơn vẫn là Thành chủ, đường đường là Thành chủ, phủ Thành chủ đều bị đập sập!”
Mọi người vốn đến hóng bởi vì phủ Thành chủ sập lập tức tìm được đề tài trung tâm, ánh mắt nhìn về phía Thành chủ lập tức tràn ngập đồng tình.
Quỷ Khanh: “...”
Rõ ràng ngươi đập sập!
Hắn ta hít sâu một hơi, cười nói: “Chỉ là một phủ Thành chủ...” Muốn lấy về quyền chủ động.
Nhưng mà Tống Nam Thời lại tấm tắc nói: “Bao nhiêu là linh thạch chứ!”
Quỷ Khanh: “...
Lòng hắn ta đau xót.
Tống Nam Thời nói xong sau đó là làm ra vẻ nói lỡ lời, che miệng nói: “Xin lỗi Thành chủ Quỷ Khanh. Ta không cố ý nói đến chuyện khiến ngài đau lòng. Thật sự là quá mức bất bình cho ngài mà. Chậc chậc chậc, một tòa nhà lớn thế kia cũng không biết có đến mười vạn linh thạch không...”
Quỷ Khanh không khỏi nhớ tới giá trị xây dựng dinh thự.
Lòng lập tức càng đau.
Mọi người vây xem còn hít hà một hơi, khiếp sợ nói: “Híttttt! Mười vạn!”
Dưa này càng ăn càng thú vị rồi.
Tầm mắt dừng ở trên người Quỷ Khanh càng thêm đồng tình.
Quỷ Khanh cắn răng, hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ mười vạn mà thôi...”
Hắn ta muốn một lần nữa nắm giữ quyền chủ động. Nhưng mà vừa mở miệng, đám đồng môn của Tống Nam Thời không biết từ chỗ nào vọt ra, rõ ràng Tống Nam Thời không bị tí vết thương nào, bọn họ lại kinh hoảng sợ hãi như là Tống Nam Thời trọng thương sắp không qua khỏi vậy.
“Sư muội!”
“Sư tỷ!”
Sau đó rất nhanh, trước khi Quỷ Khanh Thành chủ mở miệng giải thích và những thế gia đó phát hiện không ổn chạy tới, bọn họ nhanh chóng đưa Tống Nam Thời đi, không cho Quỷ Khanh cơ hội giải thích, cũng không cho những thế gia đó cơ hội sửa chữa.
Chỉ để lại hai câu mấu chốt “Tứ Tàng Sơn” và “Mười vạn lượng” này để mọi người nghị luận sôi nổi.
Sờ sờ là ‘anh hùng bàn phím’ khơi mào mâu thuẫn sau đó ấn thoát.
Quỷ Khanh biết thời cơ tốt nhất cho hắn ta khống chế tình thế đã mất.
Câu “Bịa chuyện chỉ cần một cái miệng, muốn bác bỏ tin đồn phải chạy gãy chân” không phải không có lý.
Không phân tích chuyện ra kết quả ngay tại chỗ, người xem cũng chỉ sẽ nhớ rõ lời giải thích trắng trợn đơn giản thô bạo kinh khủng nhất.
Vừa hay, cho dù là “Mười vạn lượng” hay là “Đệ tử Vô Lượng Tông suýt nữa bỏ mạng ở Tứ Tàng Sơn”, đều đủ kinh khủng khiến cho người ta sợ hãi.
Vì thế, chờ thế gia phát hiện không ổn phái người tới giải quyết tốt hậu quả thì nhìn thấy cũng chỉ có một phủ Thành chủ đã thành phế tích và một Thành chủ đen xì từ đầu đến chân.
Mọi người kinh ngạc: “Tòa nhà của ngài...”
Đây là bên cạnh còn mơ hồ truyền đến giọng của người hiểu chuyện: “Mười vạn lượng...”
Quỷ Khanh: “...”
...
Đám Giang Tịch một đường gọi “Sư muội”, “Sư tỷ” nâng Tống Nam Thời về Diệp gia.
Người không biết rõ suýt nữa cho rằng Tống Nam Thời “tèo” rồi.
Về đến Diệp gia, lúc này Tống Nam Thời mới giãy giụa, thấy bọn họ còn chưa dừng, chậc một tiếng, nói: “Diễn hay đấy!”
Lúc này mọi người mới dừng lại, liếc nhau, đều không khỏi bật cười.
Sau khi cười xong, Giang Tịch vẫn ưu sầu: “Cái này có được không đấy?”
Tống Nam Thời nói thẳng: “Được, nhưng không hoàn toàn được.”
Giang Tịch nghi hoặc: “Sao lại nói thế?”
Tống Nam Thời: “Hôm nay chúng ta diễn xong, chuyện mà các thế gia muốn giấu chắc chắn không giấu được, nhưng thân phận đệ tử Vô Lượng Tông của chúng ta cho bọn họ kiêng kị, chỉ biết theo tình thế phát triển mà dần dần giảm xuống.”
Tống Nam Thời sửa sang lại quần áo, nói: “Phàm nhân và tu sĩ bình thường ở thành Trung Châu có lẽ sẽ cảnh giác. Tiếp theo nên suy xét xem chờ những thế gia đó nhẫn nại tới cực hạn rồi, chúng ta nên toàn thân mà lui thế nào.”
Giang Tịch: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
Tống Nam Thời ngồi xuống cạnh bàn đá, uống một chén trà: “Chờ Vân Chỉ Phong về.”
Nửa canh giờ sau, Vân Chỉ Phong từ bên ngoài trở lại.
Hắn giúp Tống Nam Thời giải quyết con Ngung Điểu kia xong thì thành công lui thân, vòng nửa tòa thành né tránh khả năng sẽ có kẻ đuổi theo, còn cố tình đi vòng vèo mới về.
Tống Nam Thời vừa thấy hắn vội nói: “Ngươi không bị người khác phát hiện chứ?”
Vân Chỉ Phong đỡ mặt nạ trên mặt, nói: “Không ai theo kịp ta.”
Tống Nam Thời khẽ thở phào.
Thân phận của Vân Chỉ Phong ở thành Trung Châu không tiện gặp người, cho nên lúc Diệp Lê Châu bán tình báo, nàng bảo hắn nói Tống Nam Thời có bốn người. Nhưng sau đó chắc chắn bọn họ sẽ tra, Vân Chỉ Phong không có khả năng hoàn toàn ẩn thân. Nàng phải làm một thân phận cho hắn.
Cũng may gần đây Vân Chỉ Phong đeo mặt nạ đi lại trong thành Trung Châu, không bị những người khác nhìn thấy mặt.
Vân Chỉ Phong lại không quá lo lắng vấn đề thân phận cho mình, chỉ nói: “Trên đường ta trở về, nghe được rất nhiều lời đồn thú vị.”
Ánh mắt Tống Nam Thời sáng lên: “Đã bắt đầu truyền đi rồi? Vậy thật tốt quá! Chờ những thế gia phản ứng lại có lẽ cũng đã chậm!”
Vẻ mặt Vân Chỉ Phong lại rất cổ quái, nói: “Truyền đi rồi, nhưng... “
Hắn nói: “Rất thái quá.”
Giang Tịch hỏi thay nàng: “Thái quá thế nào?”
Vân Chỉ Phong: “Có người nói, có bốn đệ tử Vô Lượng Tông tới thành Trung Châu, đều là tu vi Hóa Thần Kỳ, kết quả chết hết ở Tứ Tàng Sơn, đến xương cũng không còn.”
Mọi người thoắt cái biến thành Hóa Thần Kỳ: “...”
Vân Chỉ Phong: “Còn có người nói, mấy trăm con hung thú biết bay đập phủ Thành chủ. Thành chủ tổn thất trên trăm vạn, vung tay đánh với thế gia do phòng thủ thành không nghiêm ngay tại chỗ, đánh đến lưỡng bại câu thương.”
Mọi người: “...”
Tống Nam Thời cảm thấy, quả nhiên nàng vẫn xem thường năng lực truyền bá lời đồn của nhân dân lao động Tu Chân Giới.
Chậc.
Một đám người tranh thủ lúc rảnh rỗi nói tin đồn xong, Vân Chỉ Phong hỏi: “Kế tiếp chúng ta làm thế nào?”
Tống Nam Thời bình tĩnh: “Đừng nóng vội! Những thế gia đó hẳn càng vội hơn chúng ta. Bây giờ chúng ta chờ Diệp Lê Châu đã, hắn bị ta phái đi Chết Rồi Sao xem xét tình hình rồi.”
Vừa hay bây giờ cũng đã qua ngày mới, Tống Nam Thời phát hiện hệ thống bói toán của mình đổi mới, thuận tay rút một quẻ.
Tài vận đến từ phía đông.
Quẻ thượng.
Người ứng quẻ: Tống Nam Thời, Vân Chỉ Phong, Giang Tịch...
Mấy cái tên liên tiếp phía sau đều là tên người bên mình.
Tống Nam Thời: “?”
Ý là hôm nay bọn họ sẽ nhặt được tiền tập thể à?
Nàng cảm thấy lú luôn, thậm chí muốn rút mệnh bàn ra bói cho mình một quẻ thì thấy Diệp Lê Châu hưng phấn trở lại.
Hắn vừa vào cửa đã nói: “Chuyện cực tốt đây!”
Trong lòng Tống Nam Thời khẽ động, hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Lê Châu khó nén hưng phấn nói: “Không phải ngươi bảo ta đến Chết Rồi Xem xem hai sát thủ đi vào Tứ Tàng Sơn với chúng ta, để bọn họ đừng nói bậy à? Hai sát thủ kia quay về bị người ta cười nhạo nhiệm vụ thất bại, tức giận quá tự xin ra khỏi thành Trung Châu, thật ra không có uy hiếp. Nhưng ta có được một tin tốt.”
Tống Nam Thời nói: “Đừng úp úp mở mở!”
Diệp Lê Châu nói ngay: “Tiền ta bán tin tức của bốn người các ngươi, 3000 linh thạch! Hơn nữa những thế gia đó thả ra lời với Chết Rồi Sao, mua tin tức của các ngươi, cho dù tin gì cũng được. Một tin thấp nhất một trăm, cao thì không có hạn!”
Nghe lời này, nhóm nhân vật chính kinh hãi, nhóm quỷ nghèo sướng rơn!
Giang Tịch buột miệng thốt ra: “Những thế gia đó lòng muông dạ thú, chúng ta phải có phòng bị. Đây là chuyện tốt gì chứ!”
Tống Nam Thời nói ngay: “Được rồi! Hiện tại ngươi đi bán tin tức đi, nói cho bọn họ Tống Nam Thời thích ăn cay không ăn hành gừng tỏi!”
Nàng đã biết tài vận của cả nhóm đến thế nào rồi!
Nhóm nhân vật chính lại ngạc nhiên: “Cái này mà cũng được à?!”
Tống Nam Thời đúng lý hợp tình: “Bọn chúng nói tin tức gì cũng mua. Muội tự mình bán tin của mình, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, sao lại không được!”
Giang Tịch hỗn loạn: “Nhưng mà bọn chúng làm như vậy, chẳng phải để chúng ta làm gì đều sẽ có người báo cho các thế gia vì tiền thưởng à? Không phải chúng ta nơi chốn bị hạn chế à?”
Tống Nam Thời mỉm cười: “Đúng vậy! Nhưng người khác có thể lĩnh tiền thưởng, vì sao chính chúng ta không thể?”
Nàng thấm thía nói: “Đại sư huynh! Bàn cờ sắp mở ra, dù sao đều là bị tố giác, dù sao đều là lĩnh tiền thưởng, vậy còn không bằng để chúng ta kiếm tiền lời. Muốn biết từng cử chỉ hành động của chúng ta, ai có thể biết nhiều hơn chính chúng ta. Đến lúc đó chúng ta chính là bên cung cấp tình báo lớn nhất, lấy hết tiền thưởng mà bên khác muốn lấy. Vậy còn không phải chúng ta nói cái gì chính là cái đó à?”
Nàng mỉm cười: “Cái này gọi là đi đường của người khác, để cho người khác không có đường để đi.”
Tên gọi tắt, ta tự bán mình.
Giang Tịch: “...”
Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ.
Sau đó hắn cảm thấy thật sự khá được.
Thế gia có tiền thế nào, cũng không có khả năng đưa tiền cho những tin trùng lặp. Như vậy đến lúc đó phải xem ai đưa tin đầy đủ hơn, thế gia sẽ chỉ tin của người đó. Nếu tương phản với tin tức của người khác, cũng sẽ nghiêng về bên cung cấp tin tức nhiều hơn.
Thế còn ai có tin tức đầy đủ như chính bọn họ chứ?
Như vậy bên khác muốn bán tin tức sẽ bị diệt giống Tống Nam Thời nói.
Sau đó sẽ là cục diện thế này…
Bọn họ tự bán tin của mình.
Thế gia mua tin tức của bọn họ từ trên tay bọn họ.
Thế đúng là bọn họ nói cái gì thì là cái đó.
Chỉ có tạo thành thế giới, thế gia hụt tiền.
Giang Tịch: “...”
Biện pháp quá đáng như vậy, thật sự có thể được.
Cách cái bàn lớn.
Ánh mắt hắn nhìn về phía mọi người lập tức đầy tôn sùng.
Hóa ra đây là mạch não của người nghèo à?
Là hắn kiến thức thiển cận.
Lúc này, “người nghèo” Tống Nam Thời đã vung tay hô: “Chia tiền!”
Mấy người vô cùng náo nhiệt chia 3000 linh thạch ra. Diệp Lê Châu còn vui sướng sưu tập một đống lớn tin tức hữu dụng muốn bán.
Hắn hỏi Giang Tịch: “Giang huynh, tu vi của ngươi đến đâu?”
Giang Tịch hốt hoảng: “Kim Đan...”
Diệp Lê Châu tính toán: “Tin tức này hẳn có giá trị hơn trăm linh thạch.”
Hắn vui sướng đi luôn.
Giang Tịch lập tức cảm thấy bọn họ không giống như phải làm đại sự là kẻ địch với thế gia toàn thành, mà như là đến kéo lông dê.
Hắn ôm linh thạch được chia, không khỏi nhìn về phía Vân Chỉ Phong đang cực kỳ bình tĩnh, tán thưởng nói: “Người nghèo các ngươi thế mà có suy nghĩ khéo léo đến vậy, trước kia là ta hẹp hòi.”
“Người nghèo các ngươi” - Kỳ Lân Tử: “...”
Hắn thầm muốn phản bác thân phận người nghèo, nhưng sờ nhẫn trữ vật của mình, lại cảm thấy mình không có lập trường gì.
Vì thế hắn cũng rất nghi hoặc, đây rõ ràng là hoạt động căng thẳng kích thích đối kháng thế gia, khi nào lại biến thành đại hội kéo lông dê rồi?
Nhưng rất nhanh, thế gia lại làm cho bọn họ căng thẳng kích thích.
Ngày hôm sau tỉnh lại, thế gia có thể vì cứu vãn tình thế tối qua, đột nhiên có người tới cửa, nói bởi vì biến cố tối hôm qua, muốn đưa thiếp mời để an ủi các đệ tử Vô Lượng Tông.
Giang Tịch lập tức nghiêm túc: “Có thể là Hồng Môn Yến không?”
Chư Tụ lại có vài phần lý trí, lắc đầu nói: “Bọn họ vì không trêu chọc Vô Lượng Tông mà tối hôm qua dùng ra cả mấy chiêu ngu ngốc, không lý nào lại ra tay trong một trường hợp rõ rành rành được. Hẳn là thử.”
Nàng ấy như suy tư gì: “Bọn họ hẳn còn chỉ cảm thấy chuyện tối hôm qua là trùng hợp, không xác định có phải chúng ta biết Tứ Tàng Sơn có liên quan đến bọn họ hay không nên đến thử chúng ta đấy.”
Chư Tụ quay đầu nhìn về phía Tống Nam Thời, muốn hỏi xem nàng nghĩ như thế nào, lại thấy Tống Nam Thời vuốt cằm, như suy tư gì nói: “Đưa thiếp mời chính là Vân gia.”
Mọi người lập tức lại nhìn về phía Vân Chỉ Phong.
Ngay cả Úc Tiêu Tiêu đều không khỏi nói: “Vậy Vân Chỉ Phong ngàn vạn lần không thể lộ diện.”
Tống Nam Thời lại nói: “Không! Để Vân Chỉ Phong lộ diện, sau khi chúng ta đến thành Trung Châu vẫn luôn có Vân Chỉ Phong bên cạnh. Cái này rất dễ tra. Lần này vừa hay là cơ hội tốt để tạo cho Vân Chỉ Phong một thân phận ngoài sáng.”
Mọi người: “Tạo thân phận?”
Tống Nam Thời nhìn về phía bọn họ: “Hiện tại, chúng ta phải cho Vân Chỉ Phong một thân phận không thu hút, nhưng lại hợp tình hợp lý, còn phải tìm một pháp khí có thể dịch dung.”
Pháp khí không nói, nhưng mà thân phận...
Mọi người liếc nhau, lập tức bắt đầu tiếp thu ý kiến quần chúng.
Vì thế đương sự Vân Chỉ Phong lập tức nghe được vô số câu trả lời hoặc thái quá hoặc không hợp lẽ thường.
Giang Tịch: “Thị vệ đi.”
Đây là không hợp lẽ thường.
Úc Tiêu Tiêu: “Thư đồng?”
Đây là hơi thái quá.
Diệp Lê Châu: “Nói luôn là huynh đệ thất lạc nhiều năm của ai đó?”
Đây là có hơi thái quá.
Mắt thấy mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng, lại thấy Chư Tụ lạnh lùng cười.
Sau đó nàng ấy nói: “Tiểu bạch kiểm(*) mà Tam sư muội nuôi! Cái này đủ hợp lý đủ không làm người ta chú ý chứ! Ai sẵn lòng bắt chuyện với một tiểu bạch kiểm chứ!”
(*) Tiểu bạch kiểm: Ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp. Sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
Mọi người: “...”
Vân Chỉ Phong: “...”
Đây là cực kỳ thái quá.
Hắn lạnh tanh nhìn về phía Chư Tụ.
Chư Tụ không sợ hãi chút nào mà nhìn lại, trong ánh mắt còn có vẻ... hận rèn sắt không thành thép?
Vân Chỉ Phong: “???”
Ai muốn làm tiểu bạch kiểm, hắn có làm cũng là...
Khụ.
Nhưng không ai nghe hắn muốn nói lại thôi. Mọi người sôi nổi cảm thấy thân phận đối phương thái quá, ai cũng không phục ai. Sau một phen tranh đấu gay gắt, mọi người đạt thành nhất trí, quyết định rút thăm.
Không ai hỏi ý kiến đương sự là Vân Chỉ Phong.
Tống Nam Thời đánh nhịp: “Rút thăm.”
Lập tức, mấy thân phận bị viết thành tờ giấy, bỏ vào hộp đen.
Diệp Tần Châu không tham dự thảo luận ra tay rút thăm.
Diệp Tần Châu chậm rì rì uống ngụm trà, chậm rì rì với tay vào, chậm rì rì lấy ra.
Mở ra.
Sau đó y cười.
Y nhìn Vân Chỉ Phong, cười tủm tỉm nói: “Vân huynh, chúc mừng ngươi.”
“Tiểu bạch kiểm.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn còn đầy bụng tương tư không dám nói rõ, chớp mắt đã thành tiểu bạch kiểm.
Trước mắt Vân Chỉ Phong tối sầm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook