Ngoại Trừ Ta Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính
-
Chương 81: Chương 54
Rồng có vảy ngược, đụng vào hẳn phải chết, phượng có chỗ yếu, người phạm ắt vong.
Hiện tại Tống Nam Thời cảm thấy mình chính là con rồng bị chạm vào vảy ngược kia.
Lúc nàng nói cảm nhận và phẫn nộ của mình cho Vân Chỉ Phong, vẻ mặt Vân Chỉ Phong khá xuất sắc.
Quả thật, mua kẻ giết người, tiền còn bắt người bị hại ra, Vân Chỉ Phong cũng cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Khi nghe thấy hai sát thủ kia muốn mạng họ, bọn họ còn có thể bình tĩnh được. Tống Nam Thời vừa nghe đến đòi tiền thì lập tức bùng nổ, chuyện này nghĩ thế nào cũng thái quá.
Trong chốc lát, Vân Chỉ Phong không phân rõ rốt cuộc người làm ra “Được hàng trả tiền” kỳ quái hơn hay là Tống Nam Thời muốn tiền không muốn mạng trên mặt chữ càng kỳ quái hơn.
Giờ này phút này, Vân Chỉ Phong thậm chí lỗi thời nghĩ Tống Nam Thời rất có tiếng nói chung với kẻ được hàng trả tiền kia.
... Đương nhiên! Hiện tại tiếng nói chung có lẽ vừa lơ đãng biến thành không đội trời chung.
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, nhìn Tống Nam Thời rõ ràng muốn bùng nổ, truyền âm hỏi: “Cho nên, ngươi muốn thế nào?”
Ở lãnh địa một đám Ngung Điểu gặp phải sát thủ, vừa rồi Tống Nam Thời còn bảo thủ lo liệu sách lược lập tức tiến bộ.
Nàng nói: “Tục ngữ có câu tiên hạ thủ vi cường hậu hạ thủ tao ương(*). Đây là nơi nhiều chuyện, chúng ta không thể hai mặt thụ địch.”
(*) Mang ý ra tay trước được lợi, chậm chân thì gặp tai ương.
Vân Chỉ Phong lạnh tanh: “Nói tiếng người.”
Tống Nam Thời nhanh chóng nói: “Chúng ta chơi chết hai con chó này đi!”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn biết ngay mà.
Hắn cũng không phản bác, chỉ nói: “Ngươi ngẫm kỹ đi bây giờ ra tay thì nhất định sẽ đánh động Ngung Điểu. Chúng ta muốn tiếp tục âm thầm rời núi thì không có khả năng.”
Tống Nam Thời cười lạnh: “Vậy cũng tốt hơn trốn Ngung Điểu trong núi còn phải trốn hai sát thủ. Bây giờ ra tay luôn!”
Vân Chỉ Phong chỉ nói: “Được.”
Không suy xét xem sau khi đánh động Ngung Điểu sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.
... Đương nhiên, cũng không suy xét có một loại khả năng hai sát thủ này tiến vào cứu người hay không.
Ồ? Thuê hai sát thủ Chết Rồi Sao đi cứu người á? Đầu óc kẻ đi thuê kia có vấn đề chứ gì!
Không giống suy nghĩ mà người bình thường có thể nghĩ ra.
Trước khi ra tay, Tống Nam Thời thậm chí lại lần nữa tuyên bố: “Ta không đội trời chung với kẻ hạ lệnh truy sát kia!”
Diệp Lê Châu đang tìm người khắp núi hắt xì mấy cái liền.
Đã sắp vào hè, trên người hắn mặc mấy lớp quần áo, thế mà lại thấy hơi lạnh.
Mà lúc này, Tống Nam Thời cũng quang minh chính đại từ chỗ tối đi ra.
Vừa hay xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt hai sát thủ.
Hai sát thủ trực tiếp sửng sốt.
Tống Nam Thời mỉm cười nói trong tầm mắt ngây ra của hai sát thủ: “Các ngươi đang tìm ta à?”
Hai sát thủ, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cực mừng.
Trước khi nhận nhiệm vụ này, bọn họ đã chuẩn bị tốt việc huyết chiến với Ngung Điểu một trận, cửu tử nhất sinh còn chưa chắc có thể tìm được người. Ai ngờ, chuyến này thuận lợi như vậy, vừa vào núi không bao lâu, còn chưa gặp Ngung Điểu đã gặp được người trước!
Tiền này không khỏi dễ kiếm quá rồi!
Hai sát thủ bởi vì vẫn thường giết người, khí chất trên người đều cực kỳ hung hãn hiểm ác. Khí chất như vậy dọa sợ đối tượng ám sát cực kỳ hữu dụng, nhưng cứu người thì lại không ổn.
May mà bọn họ đều là cấp bậc chuyên nghiệp, cực kỳ am hiểu tùy cơ ứng biến.
Trước đó bọn họ đến đã bàn bạc kỹ. Cứu người chắc chắn khác với giết người, thu tiền thì phải biểu hiện ra thái độ chuyên nghiệp, đợi khi tìm được đối tượng nhiệm vụ, bọn họ nhất định phải lấy ra thái độ hiền lành nhất, chắc chắn làm khách cảm nhận được dịu dàng mưa thuận gió hoà.
Vì thế, dọc theo đường này, bọn họ đều luyện tập kỹ năng người tốt “Mỉm cười dịu dàng” với nhau, suýt nữa làm đối phương buồn nôn gần chết.
Vì thế giờ này phút này, trong lúc cực vui mừng, hai người còn không quên triển lãm thái độ chuyên nghiệp, đồng thời lộ ra một nụ cười “rất hữu nghị” về phía Tống Nam Thời.
Khí chất hiểm ác ập vào trước mặt.
Trong đó một người còn “dịu dàng” nói: “Hai ông đây đúng là tìm ngươi nè.”
Tống Nam Thời: “...”
Đừng tưởng rằng các ngươi bỏ thêm một chữ “nè” thì người khác không nhìn ra các ngươi có lòng làm việc ác.
Tống Nam Thời xác định hai người kia chắc chắn là người tới không có ý tốt!
Bọn họ thậm chí còn dùng cả công kích tinh thần, muốn làm nàng buồn nôn đến chết.
Tống Nam Thời lại nhìn thoáng qua hai người mỉm cười “rất hữu nghị”, mặt lạnh dời tầm mắt đi.
Nàng hít sâu một hơi, giả vờ không biết bọn họ là sát thủ, cố ý hỏi: “Các ngươi tìm chúng ta làm gì? Muốn cứu chúng ta đi ra ngoài à?”
Ánh mắt hai sát thủ khí chất cực kỳ hiểm ác sáng ngời, trăm triệu lần không nghĩ tới mục đích của mình lập tức đã bị người ta xem thấu, lập tức cảm thấy ngụy trang và biểu hiện của mình quả nhiên chuyên nghiệp. Đây không phải là người tốt vừa nhìn đã biết đến cứu người à!
Hai người lập tức gật đầu: “À đúng, đúng, đúng, đúng!”
Tống Nam Thời: “...”
Biết các ngươi nhận được đơn là muốn bắt sống bọn họ trở về, nhưng hai người kia không cảm mình lấy cớ này hơi qua loa quá rồi à?
Cứu người?
Bọn họ bình thường có soi gương không thế?
Trong lòng Tống Nam Thời cười lạnh, trên mặt vẫn giả vờ cực kỳ vui mừng. Nàng vừa khoa trương nói: “Vậy thật là tốt quá! Chúng ta đang sợ tới mức không biết làm thế nào cho phải đó!”
Vừa đưa mắt ra hiệu cho Vân Chỉ Phong, bảo hắn đi theo mình.
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn cảm thấy hai bên biểu diễn đều rất cay mắt.
Cứ như vậy, người hai bên ôm tâm tư riêng. Một bên mang theo vẻ hiền lành giả dối, một bên mang theo vẻ cảm động giả dối, còn đều cảm thấy điều mình tưởng chính là chân tướng.
Bọn họ sải bước đi về phía đối phương, tất cả đều là dáng vẻ gặp được người thân. Người không biết còn tưởng rằng đây là tình bạn sống chết cảm động đất trời gì đó.
Người hai bên chậm rãi đến gần, đến gần, mặt đối mặt.
Đến lúc này rồi, hai sát thủ đều cho rằng nhiệm vụ lần này của mình đã hoàn thành.
Bọn họ đang muốn nói gì đó thì thấy nữ tu trước mặt đột nhiên đổi sắc mặt, cầm lấy một cái mệnh bàn ném lên đầu họ.
Nàng còn nói: “Vân Chỉ Phong! Ra tay!”
Vì thế, chờ một sát thủ khác phát hiện không ổn muốn hỗ trợ thì đã bị Vân Chỉ Phong gõ một kiếm cho đầu óc choáng váng.
Hai bên đều không muốn đánh động đến Ngung Điểu, có ý thức rút nhỏ phạm vi chiến đấu, không làm ra động tĩnh quá lớn, cứ như vậy quấn lấy nhau mà đánh.
Hai sát thủ không biết vì sao bọn họ nói lật mặt là lật, còn giãy giụa: “Chúng ta thật sự đến cứu các ngươi!”
Tống Nam Thời cười lạnh: “Ta tin ngươi mới là lạ! Đứa ngu nào lại đi mướn sát thủ cứu người!”
Sát thủ hết đường chối cãi: “Con mẹ nó...”
Sau đó bị Vân Chỉ Phong dùng một kiếm kiềm chế, trực tiếp ngất đi.
Một sát thủ khác cũng rất nhanh bước vào vết xe đổ của đồng liêu.
Toàn bộ quá trình chỉ trong chốc lát.
Nhưng thời khắc cuối cùng, sát thủ kia vẫn làm ra tiếng động lớn vì tự cứu mình, Tống Nam Thời mới cất hai người kia vào nhẫn trữ vật, nơi xa lập tức truyền đến tiếng Ngung Điểu kêu.
Vân Chỉ Phong lập tức xách nàng lên, nhỏ giọng nói: “Đi!”
Hai người xoay người ẩn vào bên trong núi rừng, muốn thoát khỏi Ngung Điểu bay ở giữa không trung.
Nhưng rõ ràng lần này số lượng Ngung Điểu nhiều hơn trước đó nhiều. Tống Nam Thời dùng Tốn Phong ngăn cách hơi thở hai người, muốn giở lại trò cũ nhưng nàng phát hiện biện pháp lần này không dùng được. Cho dù bọn họ trốn tránh thế nào, giữa không trung vẫn có bóng dáng Ngung Điểu xẹt qua.
Tống Nam Thời cảm thấy không thích hợp.
Nàng chạy trốn trong chốc lát, đột nhiên dừng bước chân, nhắm mắt lại, dường như đang nghiêm túc nghe gì đó.
Vân Chỉ Phong không quấy rầy nàng, cũng không hỏi nhiều điều gì, chỉ rút trường kiếm ra đứng ở bên cạnh nàng như một vị thần bảo vệ lặng lẽ.
Chỉ lát sau, một con Ngung Điểu lại đột nhiên từ giữa không trung vọt xuống nhằm về phía Tống Nam Thời.
Vân Chỉ Phong lạnh lùng tiến lên một bước, không che giấu hơi thở và linh lực nữa. Một kiếm của Hóa Thần Kỳ trực tiếp cắt đứt đầu con Ngung Điểu có hình thể còn chưa to lắm.
Nhưng tiếng động và mùi máu chắc chắn sẽ hấp dẫn càng nhiều Ngung Điểu. Vân Chỉ Phong đang nghĩ ngợi có cần cõng Tống Nam Thời lên chạy hay không thì thấy Tống Nam Thời vẫn luôn nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt.
Sau đó nàng chợt nói: “Tiếng còi.”
Vân Chỉ Phong khựng lại: “Cái gì?”
Tống Nam Thời: “Vừa rồi lúc con Ngung Điểu kia lao xuống, ta nghe được tiếng còi.”
Vân Chỉ Phong nhíu mày: “Tiếng còi? Nơi này có những người khác? Không đúng! Ngươi nói...”
Tống Nam Thời: “Ta cảm thấy là tiếng còi kia đang nói cho đám Ngung Điểu này vị trí của chúng ta.”
Vân Chỉ Phong nghi ngờ không chắc: “Ý của ngươi là... sau lưng đám Ngung Điểu này có người đang khống chế?”
Ngung Điểu trao đổi với nhau dựa vào tiếng kêu to. Cho dù Ngung Điểu có giống ngươi bao nhiêu thì cũng sẽ không sử dụng còi do con người làm.
Có thể sử dụng còi chỉ có người.
Nhưng nếu sau lưng đám Ngung Điểu đột nhiên xuất hiện này không phải thiên tai sinh vật thượng cổ bị tuyệt chủng sống lại, mà là mối họa do con người gây ra thì...
Tính chất lại cực kỳ khác nhau.
Vân Chỉ Phong trong nháy mắt suy nghĩ, càng nghĩ sắc mặt càng khó xem.
Nhưng động tác của hắn cũng không dừng lại. Trước khi một đợt Ngung Điểu mới tìm được bọn họ, hắn ôm ngang Tống Nam Thời vào trong ngực, lại một chân đá lừa huynh như ruồi bọ không đầu vào nhẫn trữ vật, quay đầu đi thẳng.
Hắn vừa chạy như bay giữa núi rừng vừa hỏi: “Cho dù có người khống chế, làm thế nào mà người nọ biết vị trí của chúng ta?”
Tống Nam Thời chỉ hỏi: “Ngung Điểu tìm người dựa vào hơi thở, người nọ sẽ dựa vào cái gì tìm một người khác?”
Hai người liếc nhau.
Bọn họ trăm miệng một lời: “Thần thức!”
Tống Nam Thời nói ngay: “Mau! Phong tỏa thức hải, che chắn thần thức!”
Hai người lập tức đồng thời phong tỏa thức hải.
Mà lần này quả nhiên bọn họ không đoán sai.
Sau khi phong tỏa thức hải, bọn họ lại trốn khỏi những con Ngung Điểu kia vài lần, thì không còn Ngung Điểu đuổi theo nữa.
Nhưng Vân Chỉ Phong lại không có tí vui mừng nào, sắc mặt nặng nề.
Sắc mặt Tống Nam Thời cũng không đẹp.
Phong bế thức hải, thoát khỏi những Ngung Điểu đó, vậy chứng minh Tống Nam Thời đoán đúng.
Thật sự có người đang dựa vào thần thức nhìn cả ngọn núi, hơn nữa dùng tiếng còi chỉ huy Ngung Điểu, muốn dồn bọn họ vào chỗ chết.
Im lặng trong chốc lát, Tống Nam Thời bình tĩnh nói: “Lúc mới vào trong núi, chúng ta không phong bế thức hải cũng vẫn né tránh Ngung Điểu, khi đó người nọ hẳn không ở đây. Ngung Điểu đột nhiên bắt đầu theo đuổi chúng ta không bỏ là sau khi tiếng còi vang lên. Tiếng còi vang lên sau khi Ngung Điểu tụ tập, cho nên đám Ngung Điểu này đột nhiên bắt đầu tụ tập, là bởi vì người thổi còi kia đến.”
Trong lòng Tống Nam Thời có chút suy đoán.
Nếu sau lưng Ngung Điểu thật sự có người đang khống chế, nhưng người này lại không thường tới nơi này thì hôm nay gã đột nhiên xuất hiện, vừa hay lại gặp động tĩnh do mấy người Tống Nam Thời làm ra bị gã phát hiện. Tất nhiên gã muốn giết người diệt khẩu. Cũng coi như nhờ họa được phúc.
Không có tiếng còi theo đuổi không bỏ kia, Tống Nam Thời cũng chưa chắc có thể phát hiện, sau lưng đám Ngung Điểu này vậy mà có người thổi còi.
Nhờ họa được phúc như vậy, trong chốc lát, Tống Nam Thời không biết mình có nên cười hay không.
Còn không chờ Tống Nam Thời rối rắm bao lâu, lỗ tai nàng đột nhiên khẽ động.
Sau đó nàng nói: “Không đúng! Còn có tiếng còi.”
Vân Chỉ Phong nhíu mày: “Nhưng mà không có Ngung Điểu đuổi đến đây.”
Không có Ngung Điểu đuổi đến đây, tiếng còi lại không biến mất...
Tống Nam Thời kinh hãi: “Hỏng rồi! Trong núi này còn có người!”
Nàng biết tốc độ của Vân Chỉ Phong nhanh hơn nàng, không nói hai lời, lập tức nhảy lên lưng Vân Chỉ Phong, vỗ bờ vai của hắn nói: “Tìm về phía Ngung Điểu nhiều nhất! Có thể cứu người thì cứu!”
Vân Chỉ Phong không có dị nghị gì, cõng Tống Nam Thời chạy như bay về phía tiếng Ngung Điểu lớn nhất.
Không bao lâu, bọn họ lập tức đụng phải đám người Diệp Lê Châu, Giang Tịch sau lưng đi theo một đám Ngung Điểu ở ngay trước mặt.
Thật sự là một đám.
Tống Nam Thời xem đến da đầu tê dại, đám Giang Tịch nhìn thấy Tống Nam Thời, cũng tê dại.
Người hai bên lập tức gào rống với nhau.
Tống Nam Thời tê tâm liệt phế: “Đóng cửa thức hải! Mau đóng cửa thức hải!”
Giang Tịch gào rống: “Sư muội mau tránh ra! Né tránh!”
Lúc này bọn họ đã chạy đến trước mặt nhau, mắt thấy đối diện chính là Ngung Điểu rậm rạp. Vân Chỉ Phong cõng Tống Nam Thời bị bắt quay đầu gia nhập đại quân chạy trốn.
Tống Nam Thời vô cùng lo lắng: “Muội bảo mọi người đóng cửa thức hải! Mau đóng cửa thức hải! Không đóng cửa thức hải, các ngươi chạy sao nổi!”
Nhưng trong tiếng kêu to của Ngung Điểu, không ai nghe được người kia nói gì.
Chư Tụ: “Muội! Nói! Cái Gì!”
Tống Nam Thời sắp điên rồi, tê tâm liệt phế: “Muội bảo mọi người đóng cửa thức hải!”
Diệp Lê Châu cũng tê tâm liệt phế: “Tống Nam Thời, chúng ta tới cứu ngươi a a a a!”
Tống Nam Thời: “...”
Cứu em gái nhà ngươi! Ai cứu ai! Ngươi nói cho ta tình huống này ai cứu ai!
Tống Nam Thời hoàn toàn đã tê rần, thậm chí có một loại xúc động Ngung Điểu cắn chết thứ này cũng xứng đáng.
Nàng gần như muốn đình công với nhóm người này.
Nhưng vào lúc này, Vân Chỉ Phong cùng một âm thanh xa lạ đồng loạt truyền vào trong tai mọi người.
“Đóng cửa thức hải.”
“Nàng bảo các ngươi đóng cửa thức hải.”
Rõ ràng như nói chuyện ở bên tai.
Tống Nam Thời nhận được giọng Vân Chỉ Phong, nàng theo bản năng nhìn về phía âm thanh xa lạ truyền đến.
Thì thấy một thanh niên tái nhợt được Diệp Lê Châu cõng ở trên lưng.
Nàng không kịp nghĩ thanh niên kia là ai, đã bị giọng bừng tỉnh hiểu ra của Diệp Lê Châu cắt ngang.
“Hóa ra là đóng cửa thức hải, ngươi nói sớm đi!”
Tống Nam Thời: “...”
Sớm hay muộn gì nàng cũng phải chơi chết thằng này.
Giao lưu thông suốt, tất cả thuận lợi hơn nhiều.
Sau khi mọi người đóng cửa thức hải, bọn họ phí chút công sức mới cắt đuôi được đám Ngung Điểu rậm rạp kia, nhưng may mà không có Ngung Điểu tiếp tục đuổi theo.
Nửa canh giờ sau, mọi người thở hồng hộc dừng ở trong một sơn động.
Thanh niên tái nhợt kia càng liên tục ho sù sụ như muốn ho cả ra phổi.
Diệp Lê Châu kinh hoảng: “Ca! Ca đừng làm đệ sợ!”
Hóa ra là ca ca của Diệp Lê Châu.
Hai anh em này thật sự không giống nhau.
Thể xác và tinh thần của Tống Nam Thời đều mệt, vỗ bả vai Vân Chỉ Phong bảo hắn để mình xuống, lúc này mới hỏi: Sao mấy người cũng vào núi?”
Diệp Lê Châu vừa chăm sóc ca ca hắn vừa nói: “Chúng ta đến cứu các ngươi ra ngoài!”
Tống Nam Thời: “...”
Ai cứu ai? Ngươi nói cho ta, ai cứu ai?
May mà ngoài đồ không đáng tin Diệp Lê Châu này, những người khác dường như cũng đều ý thức được tình huống dường như có phần điên đảo. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau.
Nhưng sau khi Tống Nam Thời hỏi xong thì hối hận.
Nàng nghĩ trước kia nàng độc lai độc vãng thì thôi, nhưng bây giờ bọn họ bất chấp mạo hiểm cực lớn đi cứu nàng, sao nàng có thể...
Vì thế nàng mím môi, muốn nói cái gì đó để sửa chữa.
Nhưng có một vài người không xứng đáng để người ta sửa chữa.
Chỉ thấy Diệp Lê Châu không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, ngay thẳng nói: “Đúng vậy! Ta vì cứu ngươi, còn cố ý mời viện trợ bên ngoài đấy! Tống Nam Thời, ta đủ tình nghĩa huynh đệ chứ!”
Tống Nam Thời: “...”
Vân Chỉ Phong: “...”
Nhưng mà mời viện trợ bên ngoài á?
Trong lòng Tống Nam Thời đột nhiên có loại dự cảm không ổn, vội vàng nói: “Từ từ! Ngươi nói viện trợ bên ngoài...”
Diệp Lê Châu: “Ta tiêu tiền mời người vào núi cứu các ngươi. Ố? Đúng rồi, người mà ta mời đâu? Tuy nói là chia nhau lên núi, nhưng trong núi có động tĩnh lớn như vậy, sao bọn họ còn không xuất hiện? Hỏng rồi! Không phải là chết ở trong núi rồi chứ!”
Mày Diệp Lê Châu nhăn lại.
Tống Nam Thời: “...”
Khóe miệng nàng run run, đột nhiên nói: “Ngươi nói cứu trợ bên ngoài...”
Nàng giũ ra hai người từ nhẫn trữ vật: “Có phải hai đứa này không?”
Diệp Lê Châu vừa thấy, đầu tiên là vui vẻ, sau đó nghi hoặc: “Ố? Bọn họ đã tìm được ngươi à? Không đúng nha! Sao bọn họ lại ở trong nhẫn trữ vật của ngươi?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng ôm đầu, vịn vào Vân Chỉ Phong.
Những người khác hoặc nhiều hoặc ít cũng phát hiện không ổn.
Giang Tịch trầm ngâm: “Cứu viện bên ngoài này...”
Chư Tụ nhíu mày: “Sao ta cảm thấy...”
Úc Tiêu Tiêu kinh sợ hô lên: “Đây không phải dấu hiệu của sát thủ Chết Rồi Sao à?”
Tay Diệp Tần Châu run lên, hít sâu một hơi: “Diệp Lê Châu, ta bảo đệ đi tìm người đáng tin. Đệ đi tìm tổ chức sát thủ cho ta?”
Diệp Lê Châu nhìn bên này lại nhìn bên kia, lắp bắp nói: “Sao… sao thế? Không phải đấy cũng là người à? Đưa tiền thì đáng tin, mọi người đều làm sao vậy?”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi.
Nàng - nửa canh giờ trước: Đứa ngu mới có thể mời sát thủ cứu người! Tin người đều là đồ ngu!
Nàng - nửa canh giờ sau: Đứa ngu ở ngay bên cạnh ta.
Nhưng hiện tại nàng cũng không muốn rối rắm ai là đứa ngu, nàng nhớ tới một chuyện càng quan trọng hơn.
Nàng run rẩy hỏi Diệp Lê Châu: “Diệp Lê Châu! Hai sát thủ vừa nói, người thuê bọn họ lựa chọn phương thức trả tiền là được hàng trả tiền.”
Diệp Lê Châu: “...”
Chuyện liên quan đến linh thạch, lần này hắn thật sự chột dạ.
Hắn yếu ớt nói: “Không phải ta không đủ tiền à...”
Chỉ một câu này, áp lực lập tức chuyển sang bên Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, lựa chọn gắp lửa bỏ tay người.
Nàng lập tức nhìn về phía ca ca của Diệp Lê Châu: “Vị đạo hữu này, ngài xem...”
Ánh mắt Diệp Tần Châu chợt lóe.
Y mở miệng, nói ngay: “Chuyện này, Lê Châu làm không đúng!”
Tống Nam Thời lập tức nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm, còn may Diệp Lê Châu còn có ca ca biết nói lý lẽ.
Người ca ca biết lý lẽ của hắn nói: “Đệ ấy đã làm sai chuyện, phương diện tiền tài...”
Tống Nam Thời nghe đến hai mắt sáng lấp lánh.
Đúng! Mau nói! Phương diện tiền tài làm sao!
Diệp Tần Châu thở hổn hển một hơi: “Phương diện tiền tài...”
Y đột nhiên dừng lại, khuôn mặt tái nhợt trở nên đỏ thắm, ngay sau đó liên tục ho, một tay túm lấy khăn tay che miệng lại, vẻ mặt đau đớn.
Tống Nam Thời: “??”
Ăn vạ?
Sau đó thấy ca ca của Diệp Lê Châu phun ra một búng máu trên khăn tay.
Diệp Lê Châu kinh hãi như trời sụp đất nứt: “Ca! Ca đừng làm đệ sợ mà!”
Tống Nam Thời: “!!”
Tống Nam Thời: “??”
Ngươi! Ngươi! Ngươi!
Này! Này! Này!
Diệp Tần Châu dùng sức túm lấy tay đệ đệ mình, sắc mặt mang theo màu đỏ thắm không bình thường, môi nhiễm màu máu, khăn loang vết máu.
Diễn ra một chữ “Thảm” đến lợi hại.
Y lại nói với vẻ trịnh trọng: “Tuy rằng thân thể tại hạ không biết cố gắng, nhưng xá đệ phạm sai, cho dù tại hạ đền cái mạng này vào cũng nhất định sẽ trả hết tiền!”
Tình cảnh này, mấy người Giang Tịch đều không đành lòng, sôi nổi nhìn về phía Tống Nam Thời.
Vì thế áp lực lại đến bên Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng hiểu rồi.
Đây là một cao thủ.
Hiện tại Tống Nam Thời cảm thấy mình chính là con rồng bị chạm vào vảy ngược kia.
Lúc nàng nói cảm nhận và phẫn nộ của mình cho Vân Chỉ Phong, vẻ mặt Vân Chỉ Phong khá xuất sắc.
Quả thật, mua kẻ giết người, tiền còn bắt người bị hại ra, Vân Chỉ Phong cũng cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Khi nghe thấy hai sát thủ kia muốn mạng họ, bọn họ còn có thể bình tĩnh được. Tống Nam Thời vừa nghe đến đòi tiền thì lập tức bùng nổ, chuyện này nghĩ thế nào cũng thái quá.
Trong chốc lát, Vân Chỉ Phong không phân rõ rốt cuộc người làm ra “Được hàng trả tiền” kỳ quái hơn hay là Tống Nam Thời muốn tiền không muốn mạng trên mặt chữ càng kỳ quái hơn.
Giờ này phút này, Vân Chỉ Phong thậm chí lỗi thời nghĩ Tống Nam Thời rất có tiếng nói chung với kẻ được hàng trả tiền kia.
... Đương nhiên! Hiện tại tiếng nói chung có lẽ vừa lơ đãng biến thành không đội trời chung.
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, nhìn Tống Nam Thời rõ ràng muốn bùng nổ, truyền âm hỏi: “Cho nên, ngươi muốn thế nào?”
Ở lãnh địa một đám Ngung Điểu gặp phải sát thủ, vừa rồi Tống Nam Thời còn bảo thủ lo liệu sách lược lập tức tiến bộ.
Nàng nói: “Tục ngữ có câu tiên hạ thủ vi cường hậu hạ thủ tao ương(*). Đây là nơi nhiều chuyện, chúng ta không thể hai mặt thụ địch.”
(*) Mang ý ra tay trước được lợi, chậm chân thì gặp tai ương.
Vân Chỉ Phong lạnh tanh: “Nói tiếng người.”
Tống Nam Thời nhanh chóng nói: “Chúng ta chơi chết hai con chó này đi!”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn biết ngay mà.
Hắn cũng không phản bác, chỉ nói: “Ngươi ngẫm kỹ đi bây giờ ra tay thì nhất định sẽ đánh động Ngung Điểu. Chúng ta muốn tiếp tục âm thầm rời núi thì không có khả năng.”
Tống Nam Thời cười lạnh: “Vậy cũng tốt hơn trốn Ngung Điểu trong núi còn phải trốn hai sát thủ. Bây giờ ra tay luôn!”
Vân Chỉ Phong chỉ nói: “Được.”
Không suy xét xem sau khi đánh động Ngung Điểu sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.
... Đương nhiên, cũng không suy xét có một loại khả năng hai sát thủ này tiến vào cứu người hay không.
Ồ? Thuê hai sát thủ Chết Rồi Sao đi cứu người á? Đầu óc kẻ đi thuê kia có vấn đề chứ gì!
Không giống suy nghĩ mà người bình thường có thể nghĩ ra.
Trước khi ra tay, Tống Nam Thời thậm chí lại lần nữa tuyên bố: “Ta không đội trời chung với kẻ hạ lệnh truy sát kia!”
Diệp Lê Châu đang tìm người khắp núi hắt xì mấy cái liền.
Đã sắp vào hè, trên người hắn mặc mấy lớp quần áo, thế mà lại thấy hơi lạnh.
Mà lúc này, Tống Nam Thời cũng quang minh chính đại từ chỗ tối đi ra.
Vừa hay xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt hai sát thủ.
Hai sát thủ trực tiếp sửng sốt.
Tống Nam Thời mỉm cười nói trong tầm mắt ngây ra của hai sát thủ: “Các ngươi đang tìm ta à?”
Hai sát thủ, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cực mừng.
Trước khi nhận nhiệm vụ này, bọn họ đã chuẩn bị tốt việc huyết chiến với Ngung Điểu một trận, cửu tử nhất sinh còn chưa chắc có thể tìm được người. Ai ngờ, chuyến này thuận lợi như vậy, vừa vào núi không bao lâu, còn chưa gặp Ngung Điểu đã gặp được người trước!
Tiền này không khỏi dễ kiếm quá rồi!
Hai sát thủ bởi vì vẫn thường giết người, khí chất trên người đều cực kỳ hung hãn hiểm ác. Khí chất như vậy dọa sợ đối tượng ám sát cực kỳ hữu dụng, nhưng cứu người thì lại không ổn.
May mà bọn họ đều là cấp bậc chuyên nghiệp, cực kỳ am hiểu tùy cơ ứng biến.
Trước đó bọn họ đến đã bàn bạc kỹ. Cứu người chắc chắn khác với giết người, thu tiền thì phải biểu hiện ra thái độ chuyên nghiệp, đợi khi tìm được đối tượng nhiệm vụ, bọn họ nhất định phải lấy ra thái độ hiền lành nhất, chắc chắn làm khách cảm nhận được dịu dàng mưa thuận gió hoà.
Vì thế, dọc theo đường này, bọn họ đều luyện tập kỹ năng người tốt “Mỉm cười dịu dàng” với nhau, suýt nữa làm đối phương buồn nôn gần chết.
Vì thế giờ này phút này, trong lúc cực vui mừng, hai người còn không quên triển lãm thái độ chuyên nghiệp, đồng thời lộ ra một nụ cười “rất hữu nghị” về phía Tống Nam Thời.
Khí chất hiểm ác ập vào trước mặt.
Trong đó một người còn “dịu dàng” nói: “Hai ông đây đúng là tìm ngươi nè.”
Tống Nam Thời: “...”
Đừng tưởng rằng các ngươi bỏ thêm một chữ “nè” thì người khác không nhìn ra các ngươi có lòng làm việc ác.
Tống Nam Thời xác định hai người kia chắc chắn là người tới không có ý tốt!
Bọn họ thậm chí còn dùng cả công kích tinh thần, muốn làm nàng buồn nôn đến chết.
Tống Nam Thời lại nhìn thoáng qua hai người mỉm cười “rất hữu nghị”, mặt lạnh dời tầm mắt đi.
Nàng hít sâu một hơi, giả vờ không biết bọn họ là sát thủ, cố ý hỏi: “Các ngươi tìm chúng ta làm gì? Muốn cứu chúng ta đi ra ngoài à?”
Ánh mắt hai sát thủ khí chất cực kỳ hiểm ác sáng ngời, trăm triệu lần không nghĩ tới mục đích của mình lập tức đã bị người ta xem thấu, lập tức cảm thấy ngụy trang và biểu hiện của mình quả nhiên chuyên nghiệp. Đây không phải là người tốt vừa nhìn đã biết đến cứu người à!
Hai người lập tức gật đầu: “À đúng, đúng, đúng, đúng!”
Tống Nam Thời: “...”
Biết các ngươi nhận được đơn là muốn bắt sống bọn họ trở về, nhưng hai người kia không cảm mình lấy cớ này hơi qua loa quá rồi à?
Cứu người?
Bọn họ bình thường có soi gương không thế?
Trong lòng Tống Nam Thời cười lạnh, trên mặt vẫn giả vờ cực kỳ vui mừng. Nàng vừa khoa trương nói: “Vậy thật là tốt quá! Chúng ta đang sợ tới mức không biết làm thế nào cho phải đó!”
Vừa đưa mắt ra hiệu cho Vân Chỉ Phong, bảo hắn đi theo mình.
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn cảm thấy hai bên biểu diễn đều rất cay mắt.
Cứ như vậy, người hai bên ôm tâm tư riêng. Một bên mang theo vẻ hiền lành giả dối, một bên mang theo vẻ cảm động giả dối, còn đều cảm thấy điều mình tưởng chính là chân tướng.
Bọn họ sải bước đi về phía đối phương, tất cả đều là dáng vẻ gặp được người thân. Người không biết còn tưởng rằng đây là tình bạn sống chết cảm động đất trời gì đó.
Người hai bên chậm rãi đến gần, đến gần, mặt đối mặt.
Đến lúc này rồi, hai sát thủ đều cho rằng nhiệm vụ lần này của mình đã hoàn thành.
Bọn họ đang muốn nói gì đó thì thấy nữ tu trước mặt đột nhiên đổi sắc mặt, cầm lấy một cái mệnh bàn ném lên đầu họ.
Nàng còn nói: “Vân Chỉ Phong! Ra tay!”
Vì thế, chờ một sát thủ khác phát hiện không ổn muốn hỗ trợ thì đã bị Vân Chỉ Phong gõ một kiếm cho đầu óc choáng váng.
Hai bên đều không muốn đánh động đến Ngung Điểu, có ý thức rút nhỏ phạm vi chiến đấu, không làm ra động tĩnh quá lớn, cứ như vậy quấn lấy nhau mà đánh.
Hai sát thủ không biết vì sao bọn họ nói lật mặt là lật, còn giãy giụa: “Chúng ta thật sự đến cứu các ngươi!”
Tống Nam Thời cười lạnh: “Ta tin ngươi mới là lạ! Đứa ngu nào lại đi mướn sát thủ cứu người!”
Sát thủ hết đường chối cãi: “Con mẹ nó...”
Sau đó bị Vân Chỉ Phong dùng một kiếm kiềm chế, trực tiếp ngất đi.
Một sát thủ khác cũng rất nhanh bước vào vết xe đổ của đồng liêu.
Toàn bộ quá trình chỉ trong chốc lát.
Nhưng thời khắc cuối cùng, sát thủ kia vẫn làm ra tiếng động lớn vì tự cứu mình, Tống Nam Thời mới cất hai người kia vào nhẫn trữ vật, nơi xa lập tức truyền đến tiếng Ngung Điểu kêu.
Vân Chỉ Phong lập tức xách nàng lên, nhỏ giọng nói: “Đi!”
Hai người xoay người ẩn vào bên trong núi rừng, muốn thoát khỏi Ngung Điểu bay ở giữa không trung.
Nhưng rõ ràng lần này số lượng Ngung Điểu nhiều hơn trước đó nhiều. Tống Nam Thời dùng Tốn Phong ngăn cách hơi thở hai người, muốn giở lại trò cũ nhưng nàng phát hiện biện pháp lần này không dùng được. Cho dù bọn họ trốn tránh thế nào, giữa không trung vẫn có bóng dáng Ngung Điểu xẹt qua.
Tống Nam Thời cảm thấy không thích hợp.
Nàng chạy trốn trong chốc lát, đột nhiên dừng bước chân, nhắm mắt lại, dường như đang nghiêm túc nghe gì đó.
Vân Chỉ Phong không quấy rầy nàng, cũng không hỏi nhiều điều gì, chỉ rút trường kiếm ra đứng ở bên cạnh nàng như một vị thần bảo vệ lặng lẽ.
Chỉ lát sau, một con Ngung Điểu lại đột nhiên từ giữa không trung vọt xuống nhằm về phía Tống Nam Thời.
Vân Chỉ Phong lạnh lùng tiến lên một bước, không che giấu hơi thở và linh lực nữa. Một kiếm của Hóa Thần Kỳ trực tiếp cắt đứt đầu con Ngung Điểu có hình thể còn chưa to lắm.
Nhưng tiếng động và mùi máu chắc chắn sẽ hấp dẫn càng nhiều Ngung Điểu. Vân Chỉ Phong đang nghĩ ngợi có cần cõng Tống Nam Thời lên chạy hay không thì thấy Tống Nam Thời vẫn luôn nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt.
Sau đó nàng chợt nói: “Tiếng còi.”
Vân Chỉ Phong khựng lại: “Cái gì?”
Tống Nam Thời: “Vừa rồi lúc con Ngung Điểu kia lao xuống, ta nghe được tiếng còi.”
Vân Chỉ Phong nhíu mày: “Tiếng còi? Nơi này có những người khác? Không đúng! Ngươi nói...”
Tống Nam Thời: “Ta cảm thấy là tiếng còi kia đang nói cho đám Ngung Điểu này vị trí của chúng ta.”
Vân Chỉ Phong nghi ngờ không chắc: “Ý của ngươi là... sau lưng đám Ngung Điểu này có người đang khống chế?”
Ngung Điểu trao đổi với nhau dựa vào tiếng kêu to. Cho dù Ngung Điểu có giống ngươi bao nhiêu thì cũng sẽ không sử dụng còi do con người làm.
Có thể sử dụng còi chỉ có người.
Nhưng nếu sau lưng đám Ngung Điểu đột nhiên xuất hiện này không phải thiên tai sinh vật thượng cổ bị tuyệt chủng sống lại, mà là mối họa do con người gây ra thì...
Tính chất lại cực kỳ khác nhau.
Vân Chỉ Phong trong nháy mắt suy nghĩ, càng nghĩ sắc mặt càng khó xem.
Nhưng động tác của hắn cũng không dừng lại. Trước khi một đợt Ngung Điểu mới tìm được bọn họ, hắn ôm ngang Tống Nam Thời vào trong ngực, lại một chân đá lừa huynh như ruồi bọ không đầu vào nhẫn trữ vật, quay đầu đi thẳng.
Hắn vừa chạy như bay giữa núi rừng vừa hỏi: “Cho dù có người khống chế, làm thế nào mà người nọ biết vị trí của chúng ta?”
Tống Nam Thời chỉ hỏi: “Ngung Điểu tìm người dựa vào hơi thở, người nọ sẽ dựa vào cái gì tìm một người khác?”
Hai người liếc nhau.
Bọn họ trăm miệng một lời: “Thần thức!”
Tống Nam Thời nói ngay: “Mau! Phong tỏa thức hải, che chắn thần thức!”
Hai người lập tức đồng thời phong tỏa thức hải.
Mà lần này quả nhiên bọn họ không đoán sai.
Sau khi phong tỏa thức hải, bọn họ lại trốn khỏi những con Ngung Điểu kia vài lần, thì không còn Ngung Điểu đuổi theo nữa.
Nhưng Vân Chỉ Phong lại không có tí vui mừng nào, sắc mặt nặng nề.
Sắc mặt Tống Nam Thời cũng không đẹp.
Phong bế thức hải, thoát khỏi những Ngung Điểu đó, vậy chứng minh Tống Nam Thời đoán đúng.
Thật sự có người đang dựa vào thần thức nhìn cả ngọn núi, hơn nữa dùng tiếng còi chỉ huy Ngung Điểu, muốn dồn bọn họ vào chỗ chết.
Im lặng trong chốc lát, Tống Nam Thời bình tĩnh nói: “Lúc mới vào trong núi, chúng ta không phong bế thức hải cũng vẫn né tránh Ngung Điểu, khi đó người nọ hẳn không ở đây. Ngung Điểu đột nhiên bắt đầu theo đuổi chúng ta không bỏ là sau khi tiếng còi vang lên. Tiếng còi vang lên sau khi Ngung Điểu tụ tập, cho nên đám Ngung Điểu này đột nhiên bắt đầu tụ tập, là bởi vì người thổi còi kia đến.”
Trong lòng Tống Nam Thời có chút suy đoán.
Nếu sau lưng Ngung Điểu thật sự có người đang khống chế, nhưng người này lại không thường tới nơi này thì hôm nay gã đột nhiên xuất hiện, vừa hay lại gặp động tĩnh do mấy người Tống Nam Thời làm ra bị gã phát hiện. Tất nhiên gã muốn giết người diệt khẩu. Cũng coi như nhờ họa được phúc.
Không có tiếng còi theo đuổi không bỏ kia, Tống Nam Thời cũng chưa chắc có thể phát hiện, sau lưng đám Ngung Điểu này vậy mà có người thổi còi.
Nhờ họa được phúc như vậy, trong chốc lát, Tống Nam Thời không biết mình có nên cười hay không.
Còn không chờ Tống Nam Thời rối rắm bao lâu, lỗ tai nàng đột nhiên khẽ động.
Sau đó nàng nói: “Không đúng! Còn có tiếng còi.”
Vân Chỉ Phong nhíu mày: “Nhưng mà không có Ngung Điểu đuổi đến đây.”
Không có Ngung Điểu đuổi đến đây, tiếng còi lại không biến mất...
Tống Nam Thời kinh hãi: “Hỏng rồi! Trong núi này còn có người!”
Nàng biết tốc độ của Vân Chỉ Phong nhanh hơn nàng, không nói hai lời, lập tức nhảy lên lưng Vân Chỉ Phong, vỗ bờ vai của hắn nói: “Tìm về phía Ngung Điểu nhiều nhất! Có thể cứu người thì cứu!”
Vân Chỉ Phong không có dị nghị gì, cõng Tống Nam Thời chạy như bay về phía tiếng Ngung Điểu lớn nhất.
Không bao lâu, bọn họ lập tức đụng phải đám người Diệp Lê Châu, Giang Tịch sau lưng đi theo một đám Ngung Điểu ở ngay trước mặt.
Thật sự là một đám.
Tống Nam Thời xem đến da đầu tê dại, đám Giang Tịch nhìn thấy Tống Nam Thời, cũng tê dại.
Người hai bên lập tức gào rống với nhau.
Tống Nam Thời tê tâm liệt phế: “Đóng cửa thức hải! Mau đóng cửa thức hải!”
Giang Tịch gào rống: “Sư muội mau tránh ra! Né tránh!”
Lúc này bọn họ đã chạy đến trước mặt nhau, mắt thấy đối diện chính là Ngung Điểu rậm rạp. Vân Chỉ Phong cõng Tống Nam Thời bị bắt quay đầu gia nhập đại quân chạy trốn.
Tống Nam Thời vô cùng lo lắng: “Muội bảo mọi người đóng cửa thức hải! Mau đóng cửa thức hải! Không đóng cửa thức hải, các ngươi chạy sao nổi!”
Nhưng trong tiếng kêu to của Ngung Điểu, không ai nghe được người kia nói gì.
Chư Tụ: “Muội! Nói! Cái Gì!”
Tống Nam Thời sắp điên rồi, tê tâm liệt phế: “Muội bảo mọi người đóng cửa thức hải!”
Diệp Lê Châu cũng tê tâm liệt phế: “Tống Nam Thời, chúng ta tới cứu ngươi a a a a!”
Tống Nam Thời: “...”
Cứu em gái nhà ngươi! Ai cứu ai! Ngươi nói cho ta tình huống này ai cứu ai!
Tống Nam Thời hoàn toàn đã tê rần, thậm chí có một loại xúc động Ngung Điểu cắn chết thứ này cũng xứng đáng.
Nàng gần như muốn đình công với nhóm người này.
Nhưng vào lúc này, Vân Chỉ Phong cùng một âm thanh xa lạ đồng loạt truyền vào trong tai mọi người.
“Đóng cửa thức hải.”
“Nàng bảo các ngươi đóng cửa thức hải.”
Rõ ràng như nói chuyện ở bên tai.
Tống Nam Thời nhận được giọng Vân Chỉ Phong, nàng theo bản năng nhìn về phía âm thanh xa lạ truyền đến.
Thì thấy một thanh niên tái nhợt được Diệp Lê Châu cõng ở trên lưng.
Nàng không kịp nghĩ thanh niên kia là ai, đã bị giọng bừng tỉnh hiểu ra của Diệp Lê Châu cắt ngang.
“Hóa ra là đóng cửa thức hải, ngươi nói sớm đi!”
Tống Nam Thời: “...”
Sớm hay muộn gì nàng cũng phải chơi chết thằng này.
Giao lưu thông suốt, tất cả thuận lợi hơn nhiều.
Sau khi mọi người đóng cửa thức hải, bọn họ phí chút công sức mới cắt đuôi được đám Ngung Điểu rậm rạp kia, nhưng may mà không có Ngung Điểu tiếp tục đuổi theo.
Nửa canh giờ sau, mọi người thở hồng hộc dừng ở trong một sơn động.
Thanh niên tái nhợt kia càng liên tục ho sù sụ như muốn ho cả ra phổi.
Diệp Lê Châu kinh hoảng: “Ca! Ca đừng làm đệ sợ!”
Hóa ra là ca ca của Diệp Lê Châu.
Hai anh em này thật sự không giống nhau.
Thể xác và tinh thần của Tống Nam Thời đều mệt, vỗ bả vai Vân Chỉ Phong bảo hắn để mình xuống, lúc này mới hỏi: Sao mấy người cũng vào núi?”
Diệp Lê Châu vừa chăm sóc ca ca hắn vừa nói: “Chúng ta đến cứu các ngươi ra ngoài!”
Tống Nam Thời: “...”
Ai cứu ai? Ngươi nói cho ta, ai cứu ai?
May mà ngoài đồ không đáng tin Diệp Lê Châu này, những người khác dường như cũng đều ý thức được tình huống dường như có phần điên đảo. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau.
Nhưng sau khi Tống Nam Thời hỏi xong thì hối hận.
Nàng nghĩ trước kia nàng độc lai độc vãng thì thôi, nhưng bây giờ bọn họ bất chấp mạo hiểm cực lớn đi cứu nàng, sao nàng có thể...
Vì thế nàng mím môi, muốn nói cái gì đó để sửa chữa.
Nhưng có một vài người không xứng đáng để người ta sửa chữa.
Chỉ thấy Diệp Lê Châu không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, ngay thẳng nói: “Đúng vậy! Ta vì cứu ngươi, còn cố ý mời viện trợ bên ngoài đấy! Tống Nam Thời, ta đủ tình nghĩa huynh đệ chứ!”
Tống Nam Thời: “...”
Vân Chỉ Phong: “...”
Nhưng mà mời viện trợ bên ngoài á?
Trong lòng Tống Nam Thời đột nhiên có loại dự cảm không ổn, vội vàng nói: “Từ từ! Ngươi nói viện trợ bên ngoài...”
Diệp Lê Châu: “Ta tiêu tiền mời người vào núi cứu các ngươi. Ố? Đúng rồi, người mà ta mời đâu? Tuy nói là chia nhau lên núi, nhưng trong núi có động tĩnh lớn như vậy, sao bọn họ còn không xuất hiện? Hỏng rồi! Không phải là chết ở trong núi rồi chứ!”
Mày Diệp Lê Châu nhăn lại.
Tống Nam Thời: “...”
Khóe miệng nàng run run, đột nhiên nói: “Ngươi nói cứu trợ bên ngoài...”
Nàng giũ ra hai người từ nhẫn trữ vật: “Có phải hai đứa này không?”
Diệp Lê Châu vừa thấy, đầu tiên là vui vẻ, sau đó nghi hoặc: “Ố? Bọn họ đã tìm được ngươi à? Không đúng nha! Sao bọn họ lại ở trong nhẫn trữ vật của ngươi?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng ôm đầu, vịn vào Vân Chỉ Phong.
Những người khác hoặc nhiều hoặc ít cũng phát hiện không ổn.
Giang Tịch trầm ngâm: “Cứu viện bên ngoài này...”
Chư Tụ nhíu mày: “Sao ta cảm thấy...”
Úc Tiêu Tiêu kinh sợ hô lên: “Đây không phải dấu hiệu của sát thủ Chết Rồi Sao à?”
Tay Diệp Tần Châu run lên, hít sâu một hơi: “Diệp Lê Châu, ta bảo đệ đi tìm người đáng tin. Đệ đi tìm tổ chức sát thủ cho ta?”
Diệp Lê Châu nhìn bên này lại nhìn bên kia, lắp bắp nói: “Sao… sao thế? Không phải đấy cũng là người à? Đưa tiền thì đáng tin, mọi người đều làm sao vậy?”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi.
Nàng - nửa canh giờ trước: Đứa ngu mới có thể mời sát thủ cứu người! Tin người đều là đồ ngu!
Nàng - nửa canh giờ sau: Đứa ngu ở ngay bên cạnh ta.
Nhưng hiện tại nàng cũng không muốn rối rắm ai là đứa ngu, nàng nhớ tới một chuyện càng quan trọng hơn.
Nàng run rẩy hỏi Diệp Lê Châu: “Diệp Lê Châu! Hai sát thủ vừa nói, người thuê bọn họ lựa chọn phương thức trả tiền là được hàng trả tiền.”
Diệp Lê Châu: “...”
Chuyện liên quan đến linh thạch, lần này hắn thật sự chột dạ.
Hắn yếu ớt nói: “Không phải ta không đủ tiền à...”
Chỉ một câu này, áp lực lập tức chuyển sang bên Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, lựa chọn gắp lửa bỏ tay người.
Nàng lập tức nhìn về phía ca ca của Diệp Lê Châu: “Vị đạo hữu này, ngài xem...”
Ánh mắt Diệp Tần Châu chợt lóe.
Y mở miệng, nói ngay: “Chuyện này, Lê Châu làm không đúng!”
Tống Nam Thời lập tức nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm, còn may Diệp Lê Châu còn có ca ca biết nói lý lẽ.
Người ca ca biết lý lẽ của hắn nói: “Đệ ấy đã làm sai chuyện, phương diện tiền tài...”
Tống Nam Thời nghe đến hai mắt sáng lấp lánh.
Đúng! Mau nói! Phương diện tiền tài làm sao!
Diệp Tần Châu thở hổn hển một hơi: “Phương diện tiền tài...”
Y đột nhiên dừng lại, khuôn mặt tái nhợt trở nên đỏ thắm, ngay sau đó liên tục ho, một tay túm lấy khăn tay che miệng lại, vẻ mặt đau đớn.
Tống Nam Thời: “??”
Ăn vạ?
Sau đó thấy ca ca của Diệp Lê Châu phun ra một búng máu trên khăn tay.
Diệp Lê Châu kinh hãi như trời sụp đất nứt: “Ca! Ca đừng làm đệ sợ mà!”
Tống Nam Thời: “!!”
Tống Nam Thời: “??”
Ngươi! Ngươi! Ngươi!
Này! Này! Này!
Diệp Tần Châu dùng sức túm lấy tay đệ đệ mình, sắc mặt mang theo màu đỏ thắm không bình thường, môi nhiễm màu máu, khăn loang vết máu.
Diễn ra một chữ “Thảm” đến lợi hại.
Y lại nói với vẻ trịnh trọng: “Tuy rằng thân thể tại hạ không biết cố gắng, nhưng xá đệ phạm sai, cho dù tại hạ đền cái mạng này vào cũng nhất định sẽ trả hết tiền!”
Tình cảnh này, mấy người Giang Tịch đều không đành lòng, sôi nổi nhìn về phía Tống Nam Thời.
Vì thế áp lực lại đến bên Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng hiểu rồi.
Đây là một cao thủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook