Tống Nam Thời rốt cuộc cũng không lấy được đống linh thạch trong ảo cảnh.

Nàng mắt điếc tai ngơ với “Vân Chỉ Phong” và “Sư lão đầu” đang gọi da diết, mặt không đổi sắc đi về phía đống linh thạch, duỗi tay muốn lấy thì đống linh thạch kia biến mất khi nàng sắp chạm tay vào, cảnh tượng trước mắt tiêu tan như hoa trong gương trăng dưới nước.

Tống Nam Thời lạnh mặt ngồi dậy, nói thầm: “Keo kiệt.”

Sau đó nàng buông tay nhìn xung quanh.

Xunh quanh nàng biến thành những con đường, có đường đất, có đường đá, có đường trải đầy bụi gai, có đường được phủ bởi đá tốt nhất.

Các con đường hội tụ dưới chân Tống Nam Thời, chờ đợi nàng lựa chọn.

Tống Nam Thời nhìn trái nhìn phải, cẩn thận lựa chọn con đường được lát bằng bạch ngọc, thoạt nhìn đắt tiền nhất.

Nàng không chút do dự đi lên.

Khoảnh khắc nàng bước lên con đường kia, cảnh sắc trước mắt nàng biến hóa lần thứ hai.

Nàng nhìn thấy mình đang đi trong cung điện nguy nga tráng lệ, khắp ven đường đều có đá quý chờ nàng nhặt, tất cả mọi thứ lọt vào tầm mắt đều là dệt hoa trên gấm, dễ như trở bàn tay.

Mỗi một bước đi của nàng, tất cả hiện lên trước mắt nàng đều là công danh lợi lộc, công thành danh toại liên quan đến mình.

Dường như chỉ cần nàng dừng lại một bước, hơi duỗi tay ra, tất cả những thứ đó đều là của mình.

Đối với người có lòng tham yêu tiền tài mà nói, nơi này giống như là thiên đường.

Tống Nam Thời lại như không nhìn thấy, sải bước đi về phía trước, một bước cũng không dừng lại.

Nhanh chóng đi tới cuối con đường, nàng như có như không nghe thấy một giọng nói: “Không thể nào! Không phải ngươi thích tiền sao! Tại sao ngươi không dừng lại!”

Tống Nam Thời nhìn chỉ còn cách một bước nữa thôi, suy nghĩ, chân thành nói: “Có lẽ là bởi vì tình yêu đi.”

Giọng nói kia: “…”

Người yêu ngươi bị bắt đi mà ngươi còn không chút do dự lựa chọn tiền tài, hiện tại con mẹ nó ngươi còn nói tình yêu với ta à?

Ngươi có bệnh hả?

Tống Nam Thời khẽ cười một tiếng, vừa nhấc chân bước bước cuối cùng, vừa không chút để ý nói: “Vậy có lẽ là vì trong đời này của ta, ngoại trừ tên ngốc kia, không có gì là ta duỗi tay ra là có thể lấy được.”

Ảo cảnh bị nhét một đống cơm chó vào phút cuối cùng: “…”

Tống Nam Thời bước chân ra khỏi con đường mà nàng lựa chọn.

Sau đó nàng đụng phải Vân Chỉ Phong ở đối diện.

Mới vừa ở bí cảnh mơ hồ bị chút thần thức kia làm cho xúc động, Tống Nam Thời cảm thấy hiện tại suy nghĩ của mình còn rất cảm tính, thấy thế lập tức thâm tình gọi: “Phong Nhi ~”

Sau đó thì thấy Vân Chỉ Phong run bắn, cảnh giác kéo khoảng cách với nàng.

Tống Nam Thời bị ghét bỏ: “…”

Ngay sau đó, nàng nghe thấy Vân Chỉ Phong tương đối cảnh giác nói: “Làm sao, nàng cũng muốn cho ta phí chia tay?”

Phí chia tay gì?

Tống Nam Thời còn chưa suy nghĩ cẩn thận đã buột miệng thốt ra: “Đầu óc chàng không bị bệnh chứ? Ta đốt tiền nhiều đến điên sao? Còn cho chàng phí chia tay?”

Quan trọng nhất chính là có “Mệnh vượng thê” ở đây, hắn làm gì mà nàng mới có thể chia tay hắn?

Nàng không thể hiểu được nhìn Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong bị mắng một chặp thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói: “Tống Nam Thời? Hóa ra lần này không phải giả!”

Được rồi, hóa ra hắn cũng nhìn thấy “Tống Nam Thời” giả, vậy về tình cảm thì có thể tha thứ.

Nhưng tại sao lại có phí chia tay…

Tống Nam Thời im lặng một lát, không muốn hỏi thêm.

Sau đó nàng dứt khoát tiến lên, vươn tay về phía hắn.

Vân Chỉ Phong sửng sốt, sau đó được chiều mà sợ vươn tay ra, muốn nắm tay nàng.

Tống Nam Thời nhíu mày, trở tay đánh lên mu bàn tay hắn, nói: “Muốn gì vậy, cho ta kiếm mà chàng không dùng đi.”

Vân Chỉ Phong: “…”

Hắn khụ một tiếng, như không có việc gì mà thu tay lại, lấy kiếm ra.

Lúc này hắn mới nhớ tới, hỏi: “Nàng muốn kiếm làm gì?”

Tống Nam Thời cầm theo kiếm, nhìn về một con đường đầy bụi khác, bình tĩnh nói: “Chúng ta đi cứu Sư lão đầu.”

Tay phải nàng rút kiếm, tay trái là mệnh bàn của mình, kim trên mệnh bàn vững vàng chỉ về phía con đường kia.

Nàng không nói hai lời, sải bước về phía trước, lấy kiếm chém về phía bụi gai gần như làm người ta không thể động chân kia.

Vân Chỉ Phong hoàn hồn, lập tức đuổi theo.

Hai người vừa chặt bụi gai vừa đi vào, cũng không biết đi bao lâu, đi qua chỗ sâu nhất của bụi gai, Tống Nam Thời muốn đi về phía trước, vừa ngước mắt thì nhìn thấy ở cuối đường, Sư lão đầu bị bụi gai trói tay chân, ngã xuống đất trong tư thế cuộn tròn.

Tống Nam Thời sửng sốt, chỉ một thoáng trái tim như bị bụi gai quấn quanh, mạnh mẽ đâm một cái.

Tay chân nàng mềm nhũn đi qua, giơ tay kiểm tra hơi thở của ông ấy, lúc này mới yên lòng, sau đó nâng kiếm chém mạnh vào bụi gai kia.

Bụi gai không chút sứt mẻ, Tống Nam Thời còn muốn ra tay, Vân Chỉ Phong nói thẳng: “Để ta!”

Hắn rút kiếm luôn một cái, Tống Nam Thời thấy thế ở bên khẽ gọi ông ấy.

“Lão nhân? Lão nhân? Sư Ngã? Sư lão đầu?”

Cũng không biết là xưng hô nào đã đánh thức ông ấy, cả người Sư lão đầu run lên, từ từ mở mắt.

Cùng lúc đó, Vân Chỉ Phong cũng chém đứt bụi gai trói tay chân ông ấy.

Nét mặt ông ấy còn toát ra chút mờ mịt, có vẻ còn chưa phản ứng lại.

Lúc này Tống Nam Thời mới phát hiện ra, chỉ nhìn tướng mạo, ông ấy thật sự đã già rồi.

Ông ấy hỏi: “Ta không chết?”

Tống Nam Thời cũng không hỏi rốt cuộc ông ấy đã nhìn thấy thứ gì, vừa đỡ ông ấy dậy vừa nói đùa: “Không chết đâu, nhưng người không đứng dậy thì con sẽ bị ngạt chết mất.”

Sư lão đầu hồi phục tinh thần, ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng, tay chân còn tính là nhanh nhẹn đứng dậy nhờ nàng đỡ, để chứng minh cơ thể mình còn khá nhẹ nhàng, linh hoạt.

Tống Nam Thời bật cười.

Vân Chỉ Phong thấy thế nói: “Tiền bối, để ta cõng ngài.”

Sư lão đầu lập tức vung tay, nói: “Không cần, chân tay ta còn rất tốt, còn có thể làm người nào đó ngạt chết.”

Hắn khó hiểu.

Tống Nam Thời nghe vậy thì cười ha ha.

Nàng vỗ tay nói: “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi. Ta vừa mới xem qua, những con đường này cũng có hình dạng bát trận đồ, vẫn luôn giống nhau, chúng ta tìm được lối ra là có thể đi ra ngoài.”

Vân Chỉ Phong theo bản năng đáp: “Được.”

Sau đó hắn ngừng lại, nhíu mày: “Có phải chúng ta đã quên gì không?”

Tống Nam Thời không thể hiểu được: “Đã quên gì đó? Chàng, ta, Sư lão đầu, không phải đều ở đây sao?”

Vừa dứt lời, mấy người thấy đằng trước có một bóng dáng gào rống vọt tới, bóng dáng kia có hình thù kỳ quái, thân hình không giống người, trông rất khổng lồ.

Tống Nam Thời kinh hãi, còn tưởng rằng là quái vật gì, nhìn kỹ lại thì thấy quái vật kia đã tới gần, dần dần hiện nguyên hình.

… Sau đó bọn họ nhìn thấy hai sư huynh đệ Khương Viên một trước một sau, khiêng lừa huynh trên vai đi về phía trước.

Hai người một lừa nhắm chặt mắt, âm thanh vỡ giọng phát ra từ Phu Chư biến thành tiếng lừa hí, cùng tiếng hét “a a a” cực có lực xuyên thấu.

Hai người một lừa dùng tư thế kỳ quái này chạy băng băng qua trước mặt bọn họ, làm tung tóe bụi trên mặt đất.

Mọi người: “…”

Tống Nam Thời lẩm bẩm nói: “Được rồi, ta nhớ chúng ta quên gì rồi.”

Nàng quên mất vài vạn linh thạch của mình cùng một thần thú.

Lúc này, Vân Chỉ Phong và Sư lão đầu còn đang ngơ ngác, khuôn mặt lộ vẻ chịu chấn động lớn.

Tống Nam Thời hoàn hồn, lập tức quát: “Còn thất thần gì vậy!”

“Đuổi theo!”



Chủ phong Hợp Hoan Tông.

Nhóm người Hợp Hoan Tông ngây ngốc bị nhóm người Tiên Minh nhiệt tình giữ lại, trực tiếp được nhét cho ba thẻ bài, sau đó cứ như vậy trở thành thành viên Tiên Minh đi lên núi.

Giang Tịch không khỏi nói: “Tại sao Trưởng lão lại giúp chúng ta?”

Tuy rằng bọn họ biết Trưởng lão Tiên Minh, nhưng Trưởng lão xử lý chuyện thành Trung Châu với vị Trưởng lão này không phải cùng một người, bọn họ cũng không quen biết gì mà?

Hắn vừa dứt lời, tiểu đệ tử bên cạnh Trưởng lão đã nhanh mồm nhanh miệng, lập tức nói: “Đây đương nhiên là vì tiền…”

Còn chưa nói hết, Trưởng lão đã đập cho đồ đệ mình một cái, sau đó đổi qua vẻ mặt hòa ái dễ gần, hiền hậu nói: “Đương nhiên là bởi vì đạo nghĩa.”

Giang Tịch: “?”

Bọn họ cùng Tiên Minh có đạo nghĩa gì chứ.

Không đợi hắn hỏi, Trưởng lão này đã lải nhải: “Đại danh của Tống tiên tử, lão hủ đã ngưỡng mộ từ lâu! Nghe nói về danh tiếng Tống tiên tử, lão hủ chỉ hận không thể gặp mặt trước, mà nay ngẫu nhiên gặp được đồng môn của Tống tiên tử, đương nhiên là muốn giúp đỡ thật nhiều!”

Đồ đệ bên cạnh ngưỡng mộ nhìn sư tôn của mình, vì bản lĩnh nói hươu nói vượn của ông ta thật sự rất thuyết phục.

Mà Giang Tịch gạt những lời này qua một bên, cảm thấy chúng cũng có lý, lại cảm thấy không thích hợp.

Chuyện ở thành Trung Châu, bởi vì Tống Nam Thời chủ động liên hệ Tiên Minh, bọn họ lợi dụng Tiên Minh khống chế thế gia, Tiên Minh quả thật cũng thu lợi từ đây. Từ phương diện này, bọn họ xác thật cũng có chút giao tình.

Nhưng tại sao vẫn cảm thấy quái lạ như vậy?

Hắn nhìn trái nhìn phải, không khỏi hạ giọng hỏi: “Vậy Trưởng lão biết chúng ta muốn làm gì không?”

Trong mắt Trưởng lão lóe lên một tia sáng.

Nhưng mà giọng ông ta càng ân cần hơn, nói chắc nịch: “Tống tiên tử cùng các vị là bạn của Tiên Minh chúng ta, cho dù các vị muốn làm gì, Tiên Minh ta đều sẽ giúp đỡ!”

Tiểu đồ đệ bên cạnh thầm bổ sung trong lòng: Sau đó đi theo nhặt của hời.

Giang Tịch lại không nghe thấ tiếng lòng của tiểu đồ đệ, hắn thầm cân nhắc.

Sau đó hắn cảm thấy, cho dù Tiên Minh xuất phát từ mục đích gì, nếu bọn họ chịu dẫn sư huynh muội nhà hắn lên núi, còn đuổi theo giúp đỡ, vậy đối với bọn hắn thì lợi nhiều hơn hại.

Giang Tịch nghĩ như vậy, không kiềm được nhìn về nhóm sư muội của mình, tìm kiếm sự đồng tình.

Úc Tiêu Tiêu còn đang ngơ ngẩn, Chư Tụ lại lập tức nắm được trọng điểm, nói: “Chúng ta không cần đào đường hầm nữa?”

Giang Tịch: “… Không cần.”

Hắn quay đầu, hít sâu một hơi, cuối cùng nói: “Vậy lần này phải cảm ơn Trưởng lão rồi!”

Trưởng lão: “Khách khí, khách khí rồi.”

Ông ta từ từ nở một nụ cười cáo già.

Hai đám người cứ như vậy mang theo suy nghĩ riêng đi tới khu khách mời. Giang Tịch vừa chú ý phía Thận tiên sinh, vừa cân nhắc làm thế nào tìm được vị trí thích hợp để có thể quan sát ông ta.

Sau đó thì thấy Trưởng lão Tiên Minh như biết suy nghĩ của hắn, cực kỳ tri kỷ chủ động nhường vị trí khách mời có thể quan sát tốt nhất cho ba người, rất nhiệt tình nói: “Các vị ngồi ở đây.”

Giang Tịch: “… Trưởng lão khách khí rồi.”

Vốn dĩ cho rằng kịch bản họ lấy ở hình thức địa ngục, sau đó mơ màng thành hình thức phi thăng.

Người ngơ ngác ngồi ở nơi tốt nhất, không hiểu ra sao nhìn chằm chằm Thận tiên sinh.

Trưởng lão Tiên Minh thuận thế ngồi bên cạnh họ, vừa nhìn Thận tiên sinh vừa sáng mắt nhìn bọn họ.

Giang Tịch cố nén cảm xúc hỏi bọn họ nhìn cái gì, hồi thần, chăm chú quan sát dược liệu.

Sau đó hắn phát hiện ra, bên cạnh dược liệu còn có hai người đi theo, tuy hai người kia có khuôn mặt xa lạ, nhưng…

Mắt Giang Tịch chợt lóe, quay đầy muốn nói một câu mình đã phát hiện ra rồi với nhóm sư muội mình.

… Sau đó nhìn thấy khuôn mặt già nua của Trưởng lão Tiên Minh.

Ông ta mừng rỡ nói: “Công tử phát hiện ra gì rồi?”

Giang Tịch: “… Không, không có, không có gì cả.”

Hắn cứng đờ quay đầu lại.

Sau đó mãi cho đến khi đại điển kế vị bắt đầu, mấy người Giang Tịch cứ vừa nhìn chằm chằm Thận tiên sinh, vừa bị nhìn chằm chằm như đứng đống lửa, như ngồi đống than như vậy.

Khi đại điển kế vị bắt đầu, các vị Trưởng lão Hợp Hoan Tông đã vào bàn.

Mấy người Giang Tịch nhìn thấy Chu Trưởng lão trong nhóm Trưởng lão, cũng thấy được Thược Dược phu nhân đang đi sau các Trưởng lão đi vào.

Mọi người không khỏi trở nên phấn chấn, không thèm để ý đến hành vi kỳ quái của Tiên Minh.

Đêm qua, trước khi hành động Tống Nam Thời đã nói qua với bọn họ, sau khi bọn nàng bị nhốt vào pháp khí, dựa vào tính cẩn thận của Thược Dược phu nhân, bà ta tất nhiên sẽ không đặt pháp khí ở nơi xa lạ, chắc chắn mang theo pháp khí tham gia đại điển kế vị.

Nói cách khác, hiện giờ pháp khí nhốt mấy người Tống Nam Thời đang ở trên người Thược Dược phu nhân.

Nếu bọn Tống Nam Thời có thể đi ra khỏi không gian kia trước đại điển kế vị, tất nhiên sẽ xuất hiện trước mặt bao người ở đại điển kế vị.

Muốn để Thược Dược phu nhân không thể không thừa nhận hành động của mình, đây là một cơ hội rất tốt.

Cho nên Tống Nam Thời cố ý dặn dò bọn họ, trước khi bọn họ chưa đưa người ra, tốt nhất không được hành động thiếu suy nghĩ.

Giang Tịch và những người khác đều bình tĩnh, cứ vừa quan sát Thận tiên sinh vừa quan sát Thược Dược phu nhân n.

Bọn họ bình tĩnh nhưng Trưởng lão Tiên Minh cùng đồ đệ của ông ta không bình tĩnh được.

Đồ đệ thấy bọn họ thay đổi mục tiêu, không khỏi lo sợ trong lòng, không nhịn được truyền âm cho sư tôn mình: “Tại sao con cảm thấy hiện tại bọn họ không giống như đang quan sát Thận tiên sinh nữa vậy? Bọn họ đang quan sát phu nhân của tông chủ Hợp Hoan Tông đời trước mà nhỉ?”

Trưởng lão Tiên Minh xem đại điển kế vị, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, ngầm truyền âm lại, nói: “Hợp Hoan Tông cũng được, tuy rằng Hợp Hoan Tông không có nhiều tiền như Chết Rồi Sao nhưng vẫn giàu có.”

Đồ đệ không vui: “Con vẫn cảm thấy Chết Rồi Sao vẫn tốt hơn chút.”

Trưởng lão Tiên Minh rất lạc quan: “Cần phải nhìn xa trông rộng, nói không chừng hai người này đều là đối tượng đối phó của họ thì sao? Chúng ta muốn cả hai!”

Trong chốc lát đồ đệ bị “nhìn xa trông rộng” của sư tôn mình làm chấn động, ánh mắt nhìn về phía Thận tiên sinh và Thược Dược phu nhân trở nên nóng bỏng.

Ở đại điển kế vị, ánh mắt nhìn chằm chằm các Trưởng lão vốn nhiều, Thược Dược phu nhân còn không cảm thấy gì, nhưng Thận tiên sinh và hai dược liệu khác chỉ cảm thấy không còn khống chế được nụ cười trên mặt.

Thận tiên sinh giật giật miệng, nhỏ giọng nói: “Người bên Tiên Minh có bệnh sao? Tại sao bọn họ cứ nhìn chằm chằm ta vậy?”

Hai người trực tiếp hoặc gián tiếp bị Tiên Minh hãm hại quay qua nhìn nhau.

Giờ phút này, bọn họ chỉ cảm thấy có lẽ khắc tinh của bọn họ không phải Tống Nam Thời mà là Tiên Minh.

Quỷ Khanh: “Ha ha.”

Quyết Minh Tử mỉm cười: “Ngươi đoán xem.”

Thận tiên sinh: “…”

Có bệnh! Con mẹ nó, các ngươi đều có bệnh rồi!

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bọn Giang Tịch bồn chồn, Thận tiên sinh cũng bồn chồn.

Chẳng mấy chốc, đại điển kế vị đã diễn ra một nửa, có Trưởng lão mang ấn tông chủ ra, nhưng bọn Tống Nam Thời vẫn chưa có động tĩnh.

Bọn Giang Tịch được Tống Nam Thời cố ý dặn dò, vẫn còn bình tĩnh nhưng Chu Trưởng lão lại hơi mất bình tĩnh.

Bởi vì một khi tiểu tông chủ nhận ấn tông chủ, điển lễ kế vị cũng coi như thành công. Nửa đoạn sau đều là đãi khách và tông chủ tân nhiệm tiếp khách, chỉ là râu ria.

Nửa sau, Thược Dược phu nhân có thể rời đi cùng các khách khanh Trưởng lão không thường xuất hiện, chỉ lộ mặt ở điển lễ, cũng không có ai nói gì.

Hơn nữa trên người bà ta mang theo chiếc nhẫn kia, cũng nhất định sẽ nhanh chóng rời đi. Đến lúc đó cơ hội của họ sẽ biến mất, đừng nói làm Thược Dược phu nhân thừa nhận mình làm gì, đi ra khỏi nơi này, sau đó Thược Dược phu nhân có cơ hội thì bọn Tống Nam Thời còn có thể ra ngoài không đều không thể quyết định được.

Chu Trưởng lão đứng ngồi không yên.

Mà đúng lúc này, đại Trưởng lão đức cao vọng trọng ở Hợp Hoan Tông đã nói lời chúc mừng, nói: “Quân Phúc Thủy, xin nhận ấn tông chủ.”

Chu Trưởng lão lập tức nắm chặt tay.

Trong chốc lát tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người tiểu tông chủ.

Tiểu tông chủ dừng một chút, đứng dậy, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng mọi người đều chỉ cảm thấy hắn ta là đang căng thẳng do tuổi còn nhỏ.

Tiểu tông chủ tiến lên hai bước, tất cả mọi người đều cho rằng hắn ta sẽ đi nhận ấn tông chủ. Hắn ta đột nhiên dừng lại, sau đó hướng về phía đại Trưởng lão bái một cái thật sâu, giọng nói run rẩy lại kiên định.

Hắn ta nói: “Đại Trưởng lão, ấn tông chủ này, ta không thể nhận.”

Trong lúc nhất thời, mọi người ồ lên.

Thược Dược phu nhân đứng phắt dậy: “Phúc Nhi!”

Tiểu tông chủ không quay đầu, cũng không nhìn bà ta.

Đại Trưởng lão nhíu mày, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng: “Vì sao?”

Tiểu tông chủ cúi đầu, nói rõ ràng: “Bởi vì ta không có tư cách nhận ấn tông chủ này.”

Hắn ta còn chưa kịp nói tiếp, Thược Dược phu nhân đã ngắt lời hắn ta, hoảng loạn nói: “Phúc Nhi! Con nói bậy gì đó! Còn không mau nhận ấn tông chủ! Đây là đại điển kế vị, không phải nơi con làm loạn!”

Bà ta hiếm khi lạnh lùng sắc bén như vậy.

Tiểu tông chủ rốt cuộc quay đầu, há miệng thở gấp: “Mẫu thân, rõ ràng người và con đều biết…”

Hắn ta chưa nói xong, Chu Trưởng lão thở dài, đứng dậy, ngắt lời hắn ta: “Để ta nói đi.”

Nàng ta chung quy cũng không muốn tiểu tông chủ mang tiếng bức bách mẹ đẻ mình.

Đại Trưởng lão giương mắt nhìn nàng ta: “Sao lại thế này?”

Chu Trưởng lão hành lễ với đại Trưởng lão, nói: “Đại Trưởng lão, Thược Dược phu nhân cấu kết người ngoài, tàn sát đồ đệ tông môn. Xin đại Trưởng lão hãy tra rõ!”

Giọng nói vừa dứt, mọi người ngồi đó ồ lên.

Trong giây lát tất cả mọi người bao gồm đại Trưởng lão đều nhìn qua.

Nhưng lúc này Thược Dược phu nhân lại trở nên bình tĩnh.

Bà ta bình tĩnh đứng dậy, nói: “Chu Trưởng lão, đồ đệ ngươi xảy ra chuyện, ta cũng rất đáng tiếc, nhưng mọi chuyện đều coi trọng chứng cứ. Ngài không nên ở trường hợp này vô cớ bôi nhọ ta, lại càng không nên mê hoặc Phúc Nhi, để nó làm loạn ở đại điển kế vị. Sao ngài lại dám làm vậy!”

Một câu, đã giải vây cho mình vừa tìm được lý do cho hành động vừa rồi của tiểu tông chủ.

Chu Trưởng lão lại cười lạnh: “Chứng cứ? Ngươi dám đem những người bị ngươi nhốt trong pháp khí không gian kia của ngươi ra cho mọi người thấy không?”

Thược Dược phu nhân bình tĩnh nói: “Ta không biết pháp khí không gian gì…”

Nhưng mà bà ta vừa dứt lời thì thấy chiếc nhẫn bà ta giấu trong tay áo đột nhiên lóe sáng, ngay sau đó, Vân Chỉ Phong cõng Sư lão đầu, Tống Nam Thời túm chân lừa huynh, bên miệng lừa huynh còn ngậm quần áo của hai sư huynh đệ Khương Viên, nhóm người lăn thành một đống, xuất hiện trước mặt bao người.

Mặt Thược Dược phu nhân trắng bệch trong thoáng chốc, Chu Trưởng lão lại thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Thược Dược phu nhân nhất định không chịu thừa nhận, nàng ta thật sự không có cách nào, may mà nàng ta đã kéo dài được thời gian, bọn Tống Nam Thời đã kịp ra ngoài.

Khi Tống Nam Thời ra đúng lúc nghe thấy, lúc này nhanh chóng đứng dậy, phì phì hai tiếng, cao giọng nói: “Chứng cứ đây! Ta chính là chứng cứ!”

Bọn họ đột nhiên xuất hiện, đã chứng minh chuyện bà ta có pháp khí không gian còn bắt người, bà ta muốn lật lọng cũng vô dụng.

Tống Nam Thời đỡ Sư lão đầu dậy, cười nhạt nhìn sắc mặt trắng bệch của Thược Dược phu nhân.

Nhưng nàng chung quy không túm bà ta không bỏ ngay lúc này, ngược lại nhìn về phía Thận tiên sinh.

Nàng bình thản nói: “Ta còn biết người khởi xướng sau lưng là ai nữa cơ.”

Nàng hất cằm: “Thận tiên sinh, ngươi nói xem có đúng không!”

Tầm mắt mọi người nhanh chóng dừng ở trên người Thận tiên sinh, quang cảnh yên tĩnh, chỉ còn chờ ông ta nói chuyện.

Thận tiên sinh cười, tao nhã đứng dậy, há miệng định nói chuyện.

… Sau đó một tiếng hoan hô phấn khích không thể kiểm soát được cắt ngang lời ông ta: “Yeah!”

Nụ cười của Thận tiên sinh cứng lại, nhìn về phía Tiên Minh theo âm thanh.

Trưởng lão Tiên Minh đánh vào người đồ đệ không kiềm được giọng kia, sau đó nói xin lỗi với Thận tiên sinh: “Xin lỗi, đồ đệ này của ta không hiểu chuyện, quấy rầy Thận tiên sinh rồi.”

Màn biểu diễn của mình bị cắt ngang khiến Thận tiên sinh không thoải mái, hừ lạnh một tiếng nói: “Lệnh đồ kích động như thế, ta còn tưởng rằng là có bất mãn với Thận mỗ đấy.”

Trưởng lão Tiên Minh lập tức nói: “Không, không, không! Sao có thể bất mãn được chứ.”

Ông ta cười tủm tỉm: “Chỉ là diện mạo ngài rất thân thiết, khiến người ta nhìn thấy vui vẻ thôi.”

Đồ đệ ông ta vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, đúng! Thân thiết! Thân thiết!”

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngài đã biết ngài nhất định không phải người tốt!”

Tống Nam Thời: “…”

Vậy thật đúng là quá thân thiết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương