Ngoại Tình
-
Chương 38
Cuối cùng về được đến nhà là tốt rồi.
Vốn dĩ tôi nổi cáu là vô lý, huống chi Phương Vi Chu cũng không sai nữa, đọc mãi một mặt báo, cuối cùng vẫn phải thả lại chỗ bàn trà.
Bây giờ tôi không thể đọc nổi cái gì nữa, thực ra đây không phải lần đầu tiên tôi nghe được những lời đồn đại về bạn gái của Phương Vi Chu, thường xuyên có nhiều người đồi lê đôi mách, không hiểu sao hôm nay lại gặp phải nữa. Tôi không nghi ngờ gì, nhưng cũng không khống chế nổi những cảm xúc quái lạ trong mình. Đến tận bây giờ Phương Vi Chu vẫn chưa gọi điện, không biết có phải ở nhà cha mẹ hắn hay đang hẹn hò với cô gái kia ở một chỗ nào nào đó. Tôi nghĩ ngợi một hồi rồi vào thư phòng bật máy tính lên. Chiếc máy này thường được tôi sử dụng, còn Phương Vi Chu sẽ dùng một chiếc laptop khác, thỉnh thoảng cũng sẽ dùng nó để gửi mail. Mấy ngày trước hắn có sử dụng một lần, hình như vẫn chưa thoát tài khoản ra.
Tôi không biết mật khẩu hòm thư của hắn, bèn dùng mật khẩu điện thoại hắn để thử nhưng bị sai, tiếp tục thử ngày sinh của hắn, cũng vẫn sai. Bình thường bấm mật khẩu sai ba lần sẽ bị khóa mã, cho nên tôi chỉ còn một lần cuối cùng. Tôi cảm thấy lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi, do dự một lát tôi vẫn quyết định thử nốt lần cuối, ấy vậy mà lại vào được. Tôi ngay lập tức ngẩn người, trong đầu có vô vàn suy nghĩ phức tạp – nó cũng chính là mật khẩu điện thoại tôi.
Lập tức vào được trang chủ mail, chỉ có vài chục thư mà đều liên quan đến công việc. Tôi vội vàng đảo qua, cho dù đã đọc rồi cũng không tiện ấn vào xem tiếp. Tôi lục lọi toàn bộ thư từ, thậm chí đến thư rác cũng không tha, song không hề phát hiện dấu vết lén lút của Phương Vi Chu. Tôi cũng tra xét luôn danh sách người liên lạc với hắn nhưng tất cả đều là những cái tên tôi biết rất rõ, cũng có cả Lục Giang. Lại nói, hình như tôi vẫn chưa biết tên cô nàng hắn đang hẹn hò tên là gì nữa.
Cuối cùng tôi phát hiện ra Lục Giang và Phương Vi Chu có tân suất qua lại thư từ rất thường xuyên. Những điều bọn họ trao đổi là mấy dự án đang nằm trong tay, cũng không có gì mới lạ, thậm chí tiêu đề cũng không có. Nhưng không hiểu vì tôi lại đột nhiên nhớ lại những lời nghe lén được hôm đó, thực ra không phải là hai người này có gì đáng nghi – mà là bộ dạng của họ giống như vậy, nên mới nảy sinh nghi ngờ được. Tim tôi bắt đầu đập rộn ràng, bấm chuột mở thư từ giữa hai người họ ra xem.
Tiêu đề giống nhau nhưng nội dung không giống, mà cũng chẳng có gì sai trái cả, sau khi xem toàn bộ xong tôi có thể hiểu đây chỉ là hòm mail Phương Vi Chu dùng để trao đổi công việc, không có chuyện cá nhân ở đây.
Hay là hắn có tài khoản khác, cũng có thể hắn chỉ dùng nó trong di động thôi. Tôi nghĩ mới thấy giật mình, lập tức thoát khỏi tài khoản của hắn. Lần thứ hai tôi cảm thấy tay mình run rẩy đến mức phải nắm chặt lại, thật sâu trong nội tâm thấy thực xấu hổ. Tôi có tư cách gì mà đi nghi ngờ Lục Giang và Phương Vi Chu chứ? Còn thằm dò, lén lút làm mấy loại chuyện này nữa….những chuyện này tôi chẳng thể nào làm được, cho dù đã cắt đứt sạch sẽ với từ chin. Tôi ngồi yên bất động, trong lòng vô cùng phức tạp.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó vang lên làm tôi giật cả mình, bật dậy, thì ra là màn hình điện thoại trên bàn sáng lên. Tôi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc ũng có thể bình tĩnh ngồi xuống. Tôi cầm nó lên xem, đó vẫn không phải là Phương Vi Chu mà là tiểu binh. Cũng khá lâu rồi tôi với cậu ta chưa liên lạc với nhau, lại nghĩ đến từ khi trở mặt với vương nhâm đến giờ cũng chưa tìm nhau lần nào. Tiểu binh cố gắng khuyên nhủ chúng tôi làm hòa vài lần, có lẽ cậu ta cũng khuyên nhủ vương nhâm, nhưng sau lại thấy chúng tôi thờ ơ nên không thấy nhắc đến nữa.
Tiểu binh gửi tin nhắn đến nên tôi bèn mở ra xem, cậu ta hỏi tôi ngày mai có rảnh thì đi ăn cơm, cậu ta đã hỏi vương nhâm và gã đồng ý đi để giải thích với tôi. Tôi hơi ngạc nhiên, tiểu binh đã làm gì mà vương nhâm chịu cúi đầu nhỉ, chắc chắn đã tốn không ít võ mồm rồi. Tôi biết làm được vậy cũng không dễ dàng lại không muốn làm tiểu binh khó xử. Vốn cũng muốn làm lành với nhau, nhưng tôi tự thấy mình chẳng làm gì có lỗi với vương nhâm cả.
Tôi vừa mới tỉnh táo lại thì đã nghe được tiếng động bên ngoài truyền đến, đó là tiếng cửa đóng mở, tim tôi bắt đầu đập nhanh, cả người như đang trong cơn kích động, cho nên vội vàng đi ra bên ngoài. Phương Vi Chu đang đặt chìa khóa lên mặt bàn, cũng liếc qua tôi một cái.
Tôi lên tiếng trước: “Cứ tưởng anh sẽ ở lại đấy luôn.”
Phương Vi Chu thay giày, nói: “Mai vẫn cần đến công ty.”
Nhà cha mẹ hắn cách công ty khá xa, bây giờ nghe hắn nói như vậy, cảm thấy hình như tôi đang có ý gì. Có lẽ hắn cũng hiểu câu trả lời này không tốt cho nên mới nói thêm: “Không có kế hoạch ở lại.”
Bình thường tôi sẽ không tiếp tục hỏi han thêm chuyện như vậy, nhưng hôm nay trong không khí này đột nhiên không nhịn nổi, tôi nói: “Cho nên ngày mai vẫn cần đi thêm chuyến nữa sao?”
Phương Vi Chu liếc mắt nhìn tôi nhưng không trả lời. Hắn đi vào hành lang nhỏ, tôi nhìn vẻ mặt thản của hắn mà đắn đo với những lời sắp nói tiếp theo. Tôi hơi do dự nói: “Ý em là mai anh về sớm thì em cũng không về sớm được.”
Phương Vi Chu không đứng lại trước mặt tôi, mà giọng hắn vang lên gần đó: “Mai em phải tăng ca nữa sao?”
Tôi đi theo hắn vào phòng ngủ, nói: “Không phải, là ăn cơm với mấy người vương nhâm thôi.”
Phương Vi Chu đáp ngoài: “Vậy à.”
Nghe giọng điều của hắn nên tôi quyết định nói thêm vài câu: “Em cũng lâu rồi chưa gặp bọn họ.” Càng nói hình như càng cảm thấy thừa thãi.
Phương Vi Chu nghe xong câu này mới quay lại nhìn tôi một cái, song vẫn không nói lời nào. Tôi ngập ngừng nhìn hắn cởi áo ba-đờ-xuy, ném điện thoại lên tủ đầu giường rồi đi vào phòng treo quần áo. Tôi không khỏi nhìn cái điện thoại kia, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nếu mai anh không về, em về rồi khóa nhà luôn.”
Phương Vi Chu đứng trước tủ, kéo ngăn kéo ra rồi cởi đồng hồ bỏ vào trong, nghe xong câu đó hắn quay đầu nhìn tôi, nở một nụ cười, không hiểu có ý gì nữa. Tôi còn muốn lên tiếng thì hắn đã nói mất rồi: “Như như kiểu em đang hy vọng ngày mai anh không về ấy nhỉ.”
Tôi choáng váng trong giây lát, không thể ngờ hắn lại có thể thốt lên một câu như vậy. Đối diện với anh mắt bình tĩnh của hắn, tôi lại thấy ngứa ngáy không yên, còn thêm chút lúng túng khó xử. Có thể đây chỉ là một câu nói đùa thooim tuyệt đối không có ý hy vọng hắn không quay về. Dần dần tôi cũng bình tĩnh lại được, nhưng vẫn hơi chột dạ. Hôm nay tôi đã kiểm tra thư từ của hắn, cũng đã phá bỏ đi sự tin tưởng bấy lâu nay của tôi với hắn.
Chợt nghe hắn nói: “Mai bọn em đi ăn có uống rượu không?”
Tôi cố gắng hoàn hồn: “Uống rượu? Có thể uống một chút.”
Phương Vi Chu nói: “Vậy đừng có lái xe.”
Tôi đáp: “Ừm, em sẽ gọi xe về.”
Phương Vi Chu nói: “Lúc nào em xong thì gọi cho anh.”
Tôi nói: “Cái gì?”
Phương Vi Chu vẫn nói: “Anh đi đón em.”
Tôi ngây người, Phương Vi Chu nhìn tôi nói: “Hôm nay anh chỉ đi ăn cùng cha mẹ thôi. Mai có thể phải xã giao một chút, sẽ xong nhanh thôi.”
Tôi nghe lời hắn xong ngay lập tức khó hiểu, ở khoảng cách rất gần nên tôi có thể ngửi ra mùi thuốc lá quen thuộc trên người hắn khiến tôi tỉnh táo lên không ít. Điểm này cũng kiểm chứng cho lời hắn nói – hôm nay hắn không gặp người phụ nữ nào. Tuy rằng ngày mai hắn vẫn cần phải đi,
Bình thường hắn phản đi ứng phó, tôi sẽ vô cùng bất mãn bởi vì không có cách nào, nhưng hắn luôn có cách với rôi. Tôi cảm thấy những bất mãn kia đang dần trôi đi, cho dù chẳng có chút bảo đảm nào.
Tôi gật đầu, hắn vươn tay kéo tôi lại, cúi đầu hôn lên môi tôi. Cũng đã lâu rồi chúng tôi không làm, tôi hơi khó nhịn, vừa quấn quýt lấy với hắn một lát mà toàn thân đã nóng bừng lên. Tôi ôm lấy hắn, bàn tay khẽ vuốt ve lưng hắn.
Phương Vi Chu nắm lấy cái tay kia của tôi, không cho tiếp tục làm loạn nữa. Hắn nói: “Anh vẫn chưa tắm.”
Tôi kéo hắn lại, khẽ cởi quần áo hắn ra: “Có sao đâu, em tắm là được rồi.”
Phương Vi Chu bật cười, hai má tôi đỏ bừng lên với nụ cười đối phó của hắn, lại hơi buồn phiền nữa, tôi hỏi: “Có làm hay không?”
Hắn cười rồi hôn lên môi tôi: “Ừm.” lại kéo tay tôi đến giữa hai chân hắn, thấp giọng nói: “Đến phòng tắm giúp anh tắm rửa đi.”
Làm sao tôi có thể từ chối được chứ.
Tiến vào phòng tắm, tôi nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Phương Vi Chu và chính mình. Hắn kéo tay tôi đến xoa nắn chỗ quan trọng nhất của hắn, một tay đẩy tôi nép vào gần tường. Mắt hắn nhắm lại, cúi đầu hôn lên môi tôi. Tôi nửa khéo nửa mở mắt, cảm nhận được sự ấm áp mềm mại của đôi môi hắn, một tay vòng ra sau ôm lấy hông hắn. Thong thời gian hôn môi, Phương Vi Chu bật vòi hoa sen lên, dòng nước cứ thế ào ào đổ xuống đỉnh đầu làm ướt đẫm chúng tôi. Nước còn chưa nóng nên còn rất lạnh, tôi không tự chủ nổi rùng mình run run, cũng may đang hôn nên nhiệt độ thân thể vô cùng cao, động tác tay tôi cũng nhanh dần lên. dương v*t của hắn đang nằm trong tay tôi ngày càng trở nên thô cứng. Hắn vẫn hôn tôi, lưỡi cũng chui hẳn sang miệng tôi.
Trong phòng rất nóng, bình thường Phương Vi Chu không thích làm trong phòng tắm đâu, nguyên nhân thì không rõ. Tôi cũng không thích, rất xấu hổ lại dinh dính, tuy rằng làm ở đâu thì mồ hôi cũng sẽ ra, nhưng không giống với cảm giác thân thể đầm đìa mồ hôi lẫn hạnh phúc sung sướng đó. Có lẽ do một thời gian lâu rồi chưa làm nên lúc này càng phải thêm kiên nhẫn, một bàn tay của hắn đi dọc theo thắt lưng của tôi xuống dưới, ngón tay men theo khe mông thâm nhập vào hậu huyệt đang co rúm. Tôi không nhịn được rên rỉ thành tiếng, thế là hắn cúi đầu ngăn cản tôi. Hai dương v*t đang cọ xát vào nhau, hậu huyệt thì được khai phá, thực sự khó chịu nên tôi đứng không nổi, chỉ có thể dựa toàn bộ người mình lên người hắn. Hai tay tôi vòng ra sau cổ hắn, rướn môi lên hôn.
Phương Vi Chu cũng ôm lấy tôi, hắn đột ngột thay đổi vị trí khiến ngực tôi chạm vào vách tường, nước lạnh, thứ gì cũng lạnh. Hắn nâng một chân tôi lên, cứ như vậy tiến vào trong, không nhẹ nhàng, hắn dùng hết sức lực để đâm tôi, khiến tôi không còn đường trốn chạy. Rốt cuộc nước ấm cũng được phun xuống, đối diện là tấm gương mờ ảo hơi nước, mơ hồ có thể thấy mặt tôi, cũng mơ hồ thấy được vẻ khổ sở.
Hậu huyệt vẫn đang bị hắn đâm rút, còn cổ, tay và chân bị hắn mạnh mẽ ấn định, có lẽ chỉ còn mỗi đầu ngón tay là còn dùng được. Hắn hừ nhẹ một tiếng, mày nhăn lại, không phải ánh mắt đòi hỏi quá độ. Bất chợt hắn rút ra, đem xoay người tôi lại. Tôi dựa vào tường, ưỡn mông lên cao làm cho hắn dễ dàng tiến vào. Ngoài ra tôi còn tự mình vuốt ve dương vaath phía trước, dây dưa một hồi, toàn bộ cơ thể tôi căng cứng, cuối cùng cũng rên rỉ bắn tinh. Hình như hắn cũng sắp đến rồi, tiếng thở dốc bên tai vang lên vô cùng động lòng người. Hắn không bắn bên trong tôi mà rút ra mới bắn, dòng dịch trắng sữa cứ như vậy chảy lan trên mép đùi rồi theo dòng nước biến mất.
Vốn dĩ tôi nổi cáu là vô lý, huống chi Phương Vi Chu cũng không sai nữa, đọc mãi một mặt báo, cuối cùng vẫn phải thả lại chỗ bàn trà.
Bây giờ tôi không thể đọc nổi cái gì nữa, thực ra đây không phải lần đầu tiên tôi nghe được những lời đồn đại về bạn gái của Phương Vi Chu, thường xuyên có nhiều người đồi lê đôi mách, không hiểu sao hôm nay lại gặp phải nữa. Tôi không nghi ngờ gì, nhưng cũng không khống chế nổi những cảm xúc quái lạ trong mình. Đến tận bây giờ Phương Vi Chu vẫn chưa gọi điện, không biết có phải ở nhà cha mẹ hắn hay đang hẹn hò với cô gái kia ở một chỗ nào nào đó. Tôi nghĩ ngợi một hồi rồi vào thư phòng bật máy tính lên. Chiếc máy này thường được tôi sử dụng, còn Phương Vi Chu sẽ dùng một chiếc laptop khác, thỉnh thoảng cũng sẽ dùng nó để gửi mail. Mấy ngày trước hắn có sử dụng một lần, hình như vẫn chưa thoát tài khoản ra.
Tôi không biết mật khẩu hòm thư của hắn, bèn dùng mật khẩu điện thoại hắn để thử nhưng bị sai, tiếp tục thử ngày sinh của hắn, cũng vẫn sai. Bình thường bấm mật khẩu sai ba lần sẽ bị khóa mã, cho nên tôi chỉ còn một lần cuối cùng. Tôi cảm thấy lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi, do dự một lát tôi vẫn quyết định thử nốt lần cuối, ấy vậy mà lại vào được. Tôi ngay lập tức ngẩn người, trong đầu có vô vàn suy nghĩ phức tạp – nó cũng chính là mật khẩu điện thoại tôi.
Lập tức vào được trang chủ mail, chỉ có vài chục thư mà đều liên quan đến công việc. Tôi vội vàng đảo qua, cho dù đã đọc rồi cũng không tiện ấn vào xem tiếp. Tôi lục lọi toàn bộ thư từ, thậm chí đến thư rác cũng không tha, song không hề phát hiện dấu vết lén lút của Phương Vi Chu. Tôi cũng tra xét luôn danh sách người liên lạc với hắn nhưng tất cả đều là những cái tên tôi biết rất rõ, cũng có cả Lục Giang. Lại nói, hình như tôi vẫn chưa biết tên cô nàng hắn đang hẹn hò tên là gì nữa.
Cuối cùng tôi phát hiện ra Lục Giang và Phương Vi Chu có tân suất qua lại thư từ rất thường xuyên. Những điều bọn họ trao đổi là mấy dự án đang nằm trong tay, cũng không có gì mới lạ, thậm chí tiêu đề cũng không có. Nhưng không hiểu vì tôi lại đột nhiên nhớ lại những lời nghe lén được hôm đó, thực ra không phải là hai người này có gì đáng nghi – mà là bộ dạng của họ giống như vậy, nên mới nảy sinh nghi ngờ được. Tim tôi bắt đầu đập rộn ràng, bấm chuột mở thư từ giữa hai người họ ra xem.
Tiêu đề giống nhau nhưng nội dung không giống, mà cũng chẳng có gì sai trái cả, sau khi xem toàn bộ xong tôi có thể hiểu đây chỉ là hòm mail Phương Vi Chu dùng để trao đổi công việc, không có chuyện cá nhân ở đây.
Hay là hắn có tài khoản khác, cũng có thể hắn chỉ dùng nó trong di động thôi. Tôi nghĩ mới thấy giật mình, lập tức thoát khỏi tài khoản của hắn. Lần thứ hai tôi cảm thấy tay mình run rẩy đến mức phải nắm chặt lại, thật sâu trong nội tâm thấy thực xấu hổ. Tôi có tư cách gì mà đi nghi ngờ Lục Giang và Phương Vi Chu chứ? Còn thằm dò, lén lút làm mấy loại chuyện này nữa….những chuyện này tôi chẳng thể nào làm được, cho dù đã cắt đứt sạch sẽ với từ chin. Tôi ngồi yên bất động, trong lòng vô cùng phức tạp.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó vang lên làm tôi giật cả mình, bật dậy, thì ra là màn hình điện thoại trên bàn sáng lên. Tôi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc ũng có thể bình tĩnh ngồi xuống. Tôi cầm nó lên xem, đó vẫn không phải là Phương Vi Chu mà là tiểu binh. Cũng khá lâu rồi tôi với cậu ta chưa liên lạc với nhau, lại nghĩ đến từ khi trở mặt với vương nhâm đến giờ cũng chưa tìm nhau lần nào. Tiểu binh cố gắng khuyên nhủ chúng tôi làm hòa vài lần, có lẽ cậu ta cũng khuyên nhủ vương nhâm, nhưng sau lại thấy chúng tôi thờ ơ nên không thấy nhắc đến nữa.
Tiểu binh gửi tin nhắn đến nên tôi bèn mở ra xem, cậu ta hỏi tôi ngày mai có rảnh thì đi ăn cơm, cậu ta đã hỏi vương nhâm và gã đồng ý đi để giải thích với tôi. Tôi hơi ngạc nhiên, tiểu binh đã làm gì mà vương nhâm chịu cúi đầu nhỉ, chắc chắn đã tốn không ít võ mồm rồi. Tôi biết làm được vậy cũng không dễ dàng lại không muốn làm tiểu binh khó xử. Vốn cũng muốn làm lành với nhau, nhưng tôi tự thấy mình chẳng làm gì có lỗi với vương nhâm cả.
Tôi vừa mới tỉnh táo lại thì đã nghe được tiếng động bên ngoài truyền đến, đó là tiếng cửa đóng mở, tim tôi bắt đầu đập nhanh, cả người như đang trong cơn kích động, cho nên vội vàng đi ra bên ngoài. Phương Vi Chu đang đặt chìa khóa lên mặt bàn, cũng liếc qua tôi một cái.
Tôi lên tiếng trước: “Cứ tưởng anh sẽ ở lại đấy luôn.”
Phương Vi Chu thay giày, nói: “Mai vẫn cần đến công ty.”
Nhà cha mẹ hắn cách công ty khá xa, bây giờ nghe hắn nói như vậy, cảm thấy hình như tôi đang có ý gì. Có lẽ hắn cũng hiểu câu trả lời này không tốt cho nên mới nói thêm: “Không có kế hoạch ở lại.”
Bình thường tôi sẽ không tiếp tục hỏi han thêm chuyện như vậy, nhưng hôm nay trong không khí này đột nhiên không nhịn nổi, tôi nói: “Cho nên ngày mai vẫn cần đi thêm chuyến nữa sao?”
Phương Vi Chu liếc mắt nhìn tôi nhưng không trả lời. Hắn đi vào hành lang nhỏ, tôi nhìn vẻ mặt thản của hắn mà đắn đo với những lời sắp nói tiếp theo. Tôi hơi do dự nói: “Ý em là mai anh về sớm thì em cũng không về sớm được.”
Phương Vi Chu không đứng lại trước mặt tôi, mà giọng hắn vang lên gần đó: “Mai em phải tăng ca nữa sao?”
Tôi đi theo hắn vào phòng ngủ, nói: “Không phải, là ăn cơm với mấy người vương nhâm thôi.”
Phương Vi Chu đáp ngoài: “Vậy à.”
Nghe giọng điều của hắn nên tôi quyết định nói thêm vài câu: “Em cũng lâu rồi chưa gặp bọn họ.” Càng nói hình như càng cảm thấy thừa thãi.
Phương Vi Chu nghe xong câu này mới quay lại nhìn tôi một cái, song vẫn không nói lời nào. Tôi ngập ngừng nhìn hắn cởi áo ba-đờ-xuy, ném điện thoại lên tủ đầu giường rồi đi vào phòng treo quần áo. Tôi không khỏi nhìn cái điện thoại kia, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nếu mai anh không về, em về rồi khóa nhà luôn.”
Phương Vi Chu đứng trước tủ, kéo ngăn kéo ra rồi cởi đồng hồ bỏ vào trong, nghe xong câu đó hắn quay đầu nhìn tôi, nở một nụ cười, không hiểu có ý gì nữa. Tôi còn muốn lên tiếng thì hắn đã nói mất rồi: “Như như kiểu em đang hy vọng ngày mai anh không về ấy nhỉ.”
Tôi choáng váng trong giây lát, không thể ngờ hắn lại có thể thốt lên một câu như vậy. Đối diện với anh mắt bình tĩnh của hắn, tôi lại thấy ngứa ngáy không yên, còn thêm chút lúng túng khó xử. Có thể đây chỉ là một câu nói đùa thooim tuyệt đối không có ý hy vọng hắn không quay về. Dần dần tôi cũng bình tĩnh lại được, nhưng vẫn hơi chột dạ. Hôm nay tôi đã kiểm tra thư từ của hắn, cũng đã phá bỏ đi sự tin tưởng bấy lâu nay của tôi với hắn.
Chợt nghe hắn nói: “Mai bọn em đi ăn có uống rượu không?”
Tôi cố gắng hoàn hồn: “Uống rượu? Có thể uống một chút.”
Phương Vi Chu nói: “Vậy đừng có lái xe.”
Tôi đáp: “Ừm, em sẽ gọi xe về.”
Phương Vi Chu nói: “Lúc nào em xong thì gọi cho anh.”
Tôi nói: “Cái gì?”
Phương Vi Chu vẫn nói: “Anh đi đón em.”
Tôi ngây người, Phương Vi Chu nhìn tôi nói: “Hôm nay anh chỉ đi ăn cùng cha mẹ thôi. Mai có thể phải xã giao một chút, sẽ xong nhanh thôi.”
Tôi nghe lời hắn xong ngay lập tức khó hiểu, ở khoảng cách rất gần nên tôi có thể ngửi ra mùi thuốc lá quen thuộc trên người hắn khiến tôi tỉnh táo lên không ít. Điểm này cũng kiểm chứng cho lời hắn nói – hôm nay hắn không gặp người phụ nữ nào. Tuy rằng ngày mai hắn vẫn cần phải đi,
Bình thường hắn phản đi ứng phó, tôi sẽ vô cùng bất mãn bởi vì không có cách nào, nhưng hắn luôn có cách với rôi. Tôi cảm thấy những bất mãn kia đang dần trôi đi, cho dù chẳng có chút bảo đảm nào.
Tôi gật đầu, hắn vươn tay kéo tôi lại, cúi đầu hôn lên môi tôi. Cũng đã lâu rồi chúng tôi không làm, tôi hơi khó nhịn, vừa quấn quýt lấy với hắn một lát mà toàn thân đã nóng bừng lên. Tôi ôm lấy hắn, bàn tay khẽ vuốt ve lưng hắn.
Phương Vi Chu nắm lấy cái tay kia của tôi, không cho tiếp tục làm loạn nữa. Hắn nói: “Anh vẫn chưa tắm.”
Tôi kéo hắn lại, khẽ cởi quần áo hắn ra: “Có sao đâu, em tắm là được rồi.”
Phương Vi Chu bật cười, hai má tôi đỏ bừng lên với nụ cười đối phó của hắn, lại hơi buồn phiền nữa, tôi hỏi: “Có làm hay không?”
Hắn cười rồi hôn lên môi tôi: “Ừm.” lại kéo tay tôi đến giữa hai chân hắn, thấp giọng nói: “Đến phòng tắm giúp anh tắm rửa đi.”
Làm sao tôi có thể từ chối được chứ.
Tiến vào phòng tắm, tôi nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Phương Vi Chu và chính mình. Hắn kéo tay tôi đến xoa nắn chỗ quan trọng nhất của hắn, một tay đẩy tôi nép vào gần tường. Mắt hắn nhắm lại, cúi đầu hôn lên môi tôi. Tôi nửa khéo nửa mở mắt, cảm nhận được sự ấm áp mềm mại của đôi môi hắn, một tay vòng ra sau ôm lấy hông hắn. Thong thời gian hôn môi, Phương Vi Chu bật vòi hoa sen lên, dòng nước cứ thế ào ào đổ xuống đỉnh đầu làm ướt đẫm chúng tôi. Nước còn chưa nóng nên còn rất lạnh, tôi không tự chủ nổi rùng mình run run, cũng may đang hôn nên nhiệt độ thân thể vô cùng cao, động tác tay tôi cũng nhanh dần lên. dương v*t của hắn đang nằm trong tay tôi ngày càng trở nên thô cứng. Hắn vẫn hôn tôi, lưỡi cũng chui hẳn sang miệng tôi.
Trong phòng rất nóng, bình thường Phương Vi Chu không thích làm trong phòng tắm đâu, nguyên nhân thì không rõ. Tôi cũng không thích, rất xấu hổ lại dinh dính, tuy rằng làm ở đâu thì mồ hôi cũng sẽ ra, nhưng không giống với cảm giác thân thể đầm đìa mồ hôi lẫn hạnh phúc sung sướng đó. Có lẽ do một thời gian lâu rồi chưa làm nên lúc này càng phải thêm kiên nhẫn, một bàn tay của hắn đi dọc theo thắt lưng của tôi xuống dưới, ngón tay men theo khe mông thâm nhập vào hậu huyệt đang co rúm. Tôi không nhịn được rên rỉ thành tiếng, thế là hắn cúi đầu ngăn cản tôi. Hai dương v*t đang cọ xát vào nhau, hậu huyệt thì được khai phá, thực sự khó chịu nên tôi đứng không nổi, chỉ có thể dựa toàn bộ người mình lên người hắn. Hai tay tôi vòng ra sau cổ hắn, rướn môi lên hôn.
Phương Vi Chu cũng ôm lấy tôi, hắn đột ngột thay đổi vị trí khiến ngực tôi chạm vào vách tường, nước lạnh, thứ gì cũng lạnh. Hắn nâng một chân tôi lên, cứ như vậy tiến vào trong, không nhẹ nhàng, hắn dùng hết sức lực để đâm tôi, khiến tôi không còn đường trốn chạy. Rốt cuộc nước ấm cũng được phun xuống, đối diện là tấm gương mờ ảo hơi nước, mơ hồ có thể thấy mặt tôi, cũng mơ hồ thấy được vẻ khổ sở.
Hậu huyệt vẫn đang bị hắn đâm rút, còn cổ, tay và chân bị hắn mạnh mẽ ấn định, có lẽ chỉ còn mỗi đầu ngón tay là còn dùng được. Hắn hừ nhẹ một tiếng, mày nhăn lại, không phải ánh mắt đòi hỏi quá độ. Bất chợt hắn rút ra, đem xoay người tôi lại. Tôi dựa vào tường, ưỡn mông lên cao làm cho hắn dễ dàng tiến vào. Ngoài ra tôi còn tự mình vuốt ve dương vaath phía trước, dây dưa một hồi, toàn bộ cơ thể tôi căng cứng, cuối cùng cũng rên rỉ bắn tinh. Hình như hắn cũng sắp đến rồi, tiếng thở dốc bên tai vang lên vô cùng động lòng người. Hắn không bắn bên trong tôi mà rút ra mới bắn, dòng dịch trắng sữa cứ như vậy chảy lan trên mép đùi rồi theo dòng nước biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook