Ngoại Tình
-
Chương 11
Tôi chưa vội trả lời Từ Chinh, mà chậm rãi bình tĩnh trở lại, quả thật không biết nên làm sao nữa. Tôi thừa nhận, tôi bị hấp dẫn bởi Từ Chinh, vậy nhưng phía sau lực hấp dẫn đó là loại tình cảm gì thì tôi chưa hề nghĩ đến. Đối với y, ở một mức nào đó có thể coi là vừa mắt, nhưng nó có thể gọi là thích sao? Tôi không biết nữa.
Huống hồ người nói còn là Từ Chinh, nếu không phát sinh chuyện đó với tôi thì y cũng tuyệt đối không phải là người chung thủy gì, mọi hành động cử chỉ của y đều thể hiện đào hoa phong lưu không thể kiềm chế nổi, mặc dù đã dấu giếm kỹ lưỡng. Giống lời Vương Nhâm nói, chỉ gặp nhau có vài lần ít ỏi, lại còn có nhiều người như vậy, mà y chỉ chú ý đến mình tôi, tất nhiên tôi không phải mục tiêu đầu tiên của y. Nếu thực sự như vậy thì cũng không phải ngại ngần sợ sệt gì hết, dù sao hai bên đều chơi đùa, đương nhiên không coi đó là thật lòng. Lại như lời Vương Nhâm nói, cho đến tận bây giờ tôi chưa hề nghĩ sẽ vì Từ Chinh mà chia tay với Phương Vi Chu.
Tôi thực sự cho rằng Từ Chinh chỉ xem mình như một trò tiêu khiển, lời nói kia thực sự quá vô lý. Ấy vậy mà không ngờ Từ Chinh lại không dễ dàng bỏ qua, muốn nói chuyện cho rõ ràng.
Từ Chinh vẫn không từ bỏ mà tiếp tục gọi điện thoại cho tôi, song tôi không nhận. Thật ra tôi lúc ấy Phương Vi Chu cũng gọi nhưng tôi cũng không nghe. Tôi nhắn một cái tin, sau đó ngủ thẳng đến tôi, y cũng không có hồi âm.
Sáng hôm sau tôi vừa thức dậy đã thấy tin nhắn Phương Vi Chu gửi đến, bảo sau khi tiễn cha mẹ ra sân bay sẽ về. Tôi xem thời gian thì thấy tin được gửi từ lúc 7h, mà bây giờ đã hơn 9h rồi. Tôi ghĩ có lẽ bây giờ hắn cũng không tiện nhận điện thoại của tôi đâu, cho nên chỉ nhắn tin lại, cũng tiện tay xóa luôn tin nhắn từ Từ Chinh.
Hôm nay là cuối tuần, không phải đi làm, tôi cũng nghiêm túc nghỉ ngơi ở nhà một buổi sáng. Giữa trưa Phương Vi Chu có gọi điện, tôi nhanh chóng nhận. Có thể nghe được âm thanh ồn ào của xe cộ ở đầu dây bên kia, hình như đã không còn ở sân bay, tôi hỏi hắn: “Anh ở ngoài rồi à?”
Phương Vi Chu lên tiếng, vẫn là giọng điệu thường ngày, tôi cảm thấy rất an tâm, bèn hỏi tiếp: “Lúc nào thì anh về?”
Phương Vi Chu đáp: “Vừa nhận được điện thoại của phan minh kỳ hẹn chúng ta đi ăn cơm.”
Tôi không đáp lại. Người phan minh kỳ tìm chắc chắn không phải “chúng ta”, thực chất là Phương Vi Chu mà thôi.
Phan Minh Kỳ là một trong những người bạn thân thiết nhất của Phương Vi Chu, hắn là một người tự phụ, mắt luôn cao hơn đầu. Tôi biết nhất định hắn rất khinh thường loại người như mình. Hắn chắc chắn là đàn ông thích người khác phái, cho nên luôn nghĩ rằng tôi đã hủy hoại Phương Vi Chu nhiều năm qua. Mỗi lần mấy người hẹn gặp mặt nhau, nếu người khác còn vì Phương Vi Chu mà nể nang tôi thì hắn tuyệt đối không. Quan hệ bạn bè giữa Phương Vi Chu và hắn thân thiết hơn những người khác rất nhiều, hai người quen biết nhau từ thuở còn học trung học. Nghe nói hắn hiểu rất rõ người yêu Phương Vi Chu, cho dù nam hay nữ mà hắn đã từng gặp qua, nữ thì không cần nói, chỉ cần là nam thì sẽ rất lạnh lùng, mà hắn đương nhiên lại càng lạnh lùng với tôi. Hắn vẫn luôn hy vọng Phương Vi Chu có thể quay về con đường chính đạo.
Tôi cũng không thể hiện mình chán ghét Phan Minh Kỳ với Phương Vi Chu.
Phương Vi Chu nói: “Em không muốn đi sao?”
Tôi dừng một chút: “Cũng không phải.”
Giọng điệu Phương Vi Chu vẫn không thay đổi: “Không muốn đi cũng không sao, sau khi ăn xong có thể lên núi ngắm cảnh, mà chỗ đó thì hơi xa, có thể sẽ muộn mới về được.”
Hắn nói đi lên núi tức là leo núi ấy, không phải lái xe chạy phăng phăng hóng gió đâu. Cho dù tôi đã cố gắng hết sức phối hợp nhưng hắn vẫn hiểu là tôi không thích, nhưng cũng như việc hắn chưa bao giờ cấm đoán tôi đến quan bar chơi bời, thì tất nhiên chuyện này cũng không miễn cưỡng tôi. Vài năm trước tôi còn phô trương thanh thế, nhưng gần đây chẳng còn muốn phối hợp với hắn nữa. Trong người không thoải mái sẽ đối xử không tốt với Phương Vi Chu. Tôi thấy hắn không miễn cưỡng mình, vẫn lành lành nhàn nhạt như vậy, không cần tôi chiều theo ý và cũng không quá chiều chuộng tôi. Hắn không tích cực lấy lòng bọn họ, tất nhiên cũng không thay tôi đi lấy lòng bạn bè hắn.
Lúc đầu còn không hiểu lắm, nhưng đã nhiều năm mệt mỏi rồi, tôi không muốn phải suy nghĩ thêm, cũng không bất mãn với Phương Vi Chu vì chuyện đó nữa.
Trước đây còn nghĩ đây là một hình thức chiều chuộng. Tôi trẻ hơn hắn vài tuổi, khi quen hắn thì tất cả mọi phương diện của hắn đều mạnh mẽ hơn tôi rồi. Trước mặt hắn tôi thường che giấu đi những khó khăn của mình, còn hắn lại thường xuyên chọt vào chỗ ngứa của tôi, cũng là do tôi không tốt. Lúc bắt đầu chuyện của chúng tôi đúng là hoang đường thật, vậy mà vẫn từng bước tiến lên, cũng là bởi tôi không thể chống cự nổi sự dịu dàng của hắn, hắn luôn đồng ý với tôi. Thực ra hắn có thể lựa chọn một người có điều kiện tốt hơn tôi nhiều.
Có thể đây là điều Vương Nhâm ghen tỵ với tôi, ở một mức độ nào đó Phương Vi Chu tốt đến mức hiếm có tìm được, đã vậy hắn còn tuyệt đối không lừa dối tình cảm với tôi.
Vậy mà tôi lại vô số lần nói dối hắn.
Tôi không ra khỏi nhà, cứ ở mãi trong phòng đến buồn bực. Sáng nay tôi kiểm tra tủ lạnh, phát hiện đồ ăn dự trữ vô cùng thiếu thốn cho nên quyết định đi siêu thị. Và tôi đã dạo quanh một vòng các cửa hàng trong trung tâm thương mại.
Trong lúc này Từ Chinh lại gọi điện thoại đến. Tôi nhìn thông báo, không biết có phải do ban ngày hay có việc gì bận mà y không kiên quyết như tối qua. Chuông điện thoại vang lên nhiều lần, đến mức những người xung quanh đều quay lại nhìn tôi. Tôi muốn tránh đi những ánh mắt xa lạ cho nên vội vã nhận cuộc gọi.
Ngay lập tức nghe Từ Chinh nói: “Tiêu Ngư, em có gan leo lên giường mà lại không dám nói chuyện đơn thuần với anh sao?”
Tôi không chịu nởi lời đả kích của y: “Tôi không biết giữa chúng ta thì có gì để tán gẫu đây.”
Từ Chinh cười ồ lên: “Tiêu Ngư, anh nói thích em, vậy cái gì làm em sợ đến vậy?”
Tôi không đáp lại, nhưng khi y nhắc lại từ “thích” không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn vài nhịp. Tôi có thể nghe thấy Từ Chinh đang hạ giọng với mình, y nói: “Em đang ở bên ngoài sao? Anh có thể tìm em được không, anh không ép em phải quyết định chuyện gì hết, chỉ thực sự muốn được gặp em nói chuyện thôi.”
Cuối cùng những lời năn nỉ tủi thân của y cũng lọt vào tai tôi, giống như đang gãi ngứa trong lòng vậy, tôi cũng không thể ngăn cản được. Chỉ gặp mặt nói chuyện thôi mà, tôi có thể làm được. Tôi cúp máy, vẫn không hối hận vì đã đồng ý với y, bởi vì chuyện này là ngoài dự tính. Giống Vương Nhâm nói, tôi là người không thể thoát khỏi kích thích.
Mà cũng đúng như lời Từ Chinh nói, tôi việc gì phải sợ, tôi vốn vô cùng tự tin mà.
Sau giữa trưa thời tiết bắt đầu không tốt lắm, gió nởi lên, xa xa đàng chân trời từng tầng mây đen to lớn kéo đến, không khí trở nên ẩm thấp, dường như hít được cả hơi nước, hình như sắp mưa to rồi. Vậy mà mưa mãi không đến, những con phố cũng nhanh chóng đầy ắp người qua lại.
Từ Chinh hẹn tôi đến một quán cà phê nằm trong khách sạn, nó ở tận tầng mười, không gian rộng lớn, mang phong cách Tây Âu cổ điển, rất thi vị. Ghế được đặt trước cửa sổ thủy tinh sát đất, đây là vị trí có thể ngắm phong cảnh đẹp nhất khách sạn này, cho dù chỗ này đắt đỏ nhưng làm ăn vẫn ngon lành. Hôm nay lại là cuối tuần, rất nhiều khách đến. Có người đến rồi, có người mới đến, nhanh chóng hòa nhập với nhau.
Tôi gửi tin nhắn cho Từ Chinh, không lâu sau y cũng xuất hiện. Dáng vẻ hôm nay của y chẳng khác gì hôm qua, thậm chẳng thể tìm thấy dấu vết sa sút tinh thần như giọng y nói qua điện thoại, vẫn là bộ dạng phóng khoáng. Mấy ngày nay thời tiết bắt đầu trở lạnh, y mặc thêm một chiếc áo khoác dài màu đen, càng tôn thêm phong thái của y.
Tôi đã đến được một lúc nhưng vẫn chưa gọi đồ uống đồ ăn, Từ Chinh bèn gọi hai ly cà phê đen, vô cùng tùy tiện, thậm chí còn chẳng thèm mở cả menu ra xem sao. Dẫu sao cũng không phải vì ăn uống mà đến đây nên không sao, đến lúc phục vụ lui ra rồi mà giữa chúng tôi vẫn luôn im lặng. Tôi quan sát y, y ung dung hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi không khỏi bất mãn, mặt càng lạnh hơn.
Tôi mở miệng, tất nhiên ngữ khí không hề thân thiện: “Anh muốn nói chuyện gì chứ?”
Từ Chinh dựa người vào ghế da phía sau, cười rộ lên. Y nhìn tôi, nói mấy câu rất không liên quan: “Hôm nay anh đã nghĩ, hình như từ lúc chúng ta quen nhau đến bây giờ, chưa lần nào thực sự ngồi nói chuyện thì phải, thậm chí gặp nhau rồi cùng ngồi xuống cũng chưa có.”
Cuối tuần đến nơi này giải trí, cho dù ai cũng sẽ không bàn chuyện công việc. Ngồi trên ghế dài thường là những đôi tình nhân nam nữ hoặc là nhóm ba bốn người, chẳng ai lại là hai thằng đàn ông đơn độc như tôi với Từ Chinh cả. Phát hiện ra chuyện này, tôi quay lại nhìn Từ Chinh, đột nhiên chẳng biết nên làm thế nào. Chúng tôi có một mối quan hệ mà mỗi lần gặp mặt đều vì mục đích kia, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có một cuộc hẹn đơn thuần thế này với Từ Chinh. Đối với tôi mà nói thì đây thuộc phạm trù khác, cho nên cũng không lo lắng mọi chuyện đi quá xa.
Tôi không biết hôm nay mình có cần thiết phải ngồi lại đây không. Tuy nhiên đã đến một chuyến thì cũng nên bởi muốn dừng chuyện này ở đây, dường như đã sớm nên làm vậy. Tôi bình tĩnh nói: “Đừng nói chuyện thừa thãi nữa.”
Nét cười trên mặt Từ Chinh vẫn không biến mất: “Sao lại vậy được, không phải muốn lên giường cũng cần có tiền diễn trước hay sao?”
Thời điểm nói câu này, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ mang cà phê đến. Vậy mà anh ta vẫn vững tâm đặt ly cà phê xuống bàn. Tôi trừng mắt nhìn Từ Chinh, không tiếp tục truy hỏi nữa. Nhân viên đi rồi, tô lập tức cắn răng nói: “Nếu muốn lên giường thì chỉ cần nói một câu, không cần gọi tôi đến đây lãng phí tiền cà phê.”
Từ Chinh cười nói: “Không cần em trả tiền, tôi mời em.”
Tôi nâng mi lên: “Không cần đâu. Chúng ta cũng nên nói chuyện cho rõ ràng đi.”
Từ Chinh vẫn bình tĩnh nói: “Em nghĩ tôi tìm em đến đây là muốn nói rõ ràng chuyện gì?”
Tôi không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm y. Y cũng nhìn lại tôi, còn cười cười.
“Lúc ở trên giường em thẳng thắn hơn đó. Không thể tưởng tượng nổi chúng ta không làm gì, chỉ đơn thuần ngồi nói chuyện phiếm mà cũng như gặp kẻ thù vậy. Không cần phải vậy đâu, nếu trước đây chưa đi đến bước đó, chúng ta cũng không nói chuyện với nhau được sao?”
Nhìn y xa xăm như vậy, trái tim tôi đột nhiên không thể cứng rắn nổi. Y nói vậy cũng đúng, ngoài trừ chuyện phức tạp kia, tôi cũng không phải không vừa ý với y.
Tôi ngừng lại một lát, thấp giọng nói: “Không cần nói chuyện thừa thãi, chúng ta chỉ nên dừng ở đây thôi.”
Nhưng Từ Chinh không kinh ngạc như tôi nghĩ, ngược lại y còn rất bình tĩnh: “Chúng ta không thể dừng ở đây. Tiêu Ngư, chúng ta là con người, về chuyện tình cảm, em không thể giả vờ như không biết…em không cách nào phủ nhận được đâu, anh không tin em không có chút tình cảm nào với anh.”
Tôi nghe y nói vậy cũng chẳng hiểu nghĩ thế nào nữa, chỉ là trái tim không hiểu sao đập nhanh dữ dội. Tôi cố gắng trấn định lại: “Chẳng có cảm xúc nào. Từ Chinh, anh đừa quên mình còn có…”
“Không phải em cũng giống anh sao?” Từ Chinh nói: “Bây giờ nói những lời này có phải quá muộn rồi không?”
Tôi ngậm miệng lại. Y lại nói: “Hãy nghe anh nói, anh không ép em phải ra quyết định gì hết. Anh cũng thừa nhận mình không thể chia tay với người ấy. Nhưng anh thực sự thích em, anh không thể kiềm chế được. Anh lại càng không ép em phải phân rõ quan hệ với anh.”
Tức thời tôi không thể tiếp thu nổi những lời này, chỉ có thể ngồi ngẩn người.
Huống hồ người nói còn là Từ Chinh, nếu không phát sinh chuyện đó với tôi thì y cũng tuyệt đối không phải là người chung thủy gì, mọi hành động cử chỉ của y đều thể hiện đào hoa phong lưu không thể kiềm chế nổi, mặc dù đã dấu giếm kỹ lưỡng. Giống lời Vương Nhâm nói, chỉ gặp nhau có vài lần ít ỏi, lại còn có nhiều người như vậy, mà y chỉ chú ý đến mình tôi, tất nhiên tôi không phải mục tiêu đầu tiên của y. Nếu thực sự như vậy thì cũng không phải ngại ngần sợ sệt gì hết, dù sao hai bên đều chơi đùa, đương nhiên không coi đó là thật lòng. Lại như lời Vương Nhâm nói, cho đến tận bây giờ tôi chưa hề nghĩ sẽ vì Từ Chinh mà chia tay với Phương Vi Chu.
Tôi thực sự cho rằng Từ Chinh chỉ xem mình như một trò tiêu khiển, lời nói kia thực sự quá vô lý. Ấy vậy mà không ngờ Từ Chinh lại không dễ dàng bỏ qua, muốn nói chuyện cho rõ ràng.
Từ Chinh vẫn không từ bỏ mà tiếp tục gọi điện thoại cho tôi, song tôi không nhận. Thật ra tôi lúc ấy Phương Vi Chu cũng gọi nhưng tôi cũng không nghe. Tôi nhắn một cái tin, sau đó ngủ thẳng đến tôi, y cũng không có hồi âm.
Sáng hôm sau tôi vừa thức dậy đã thấy tin nhắn Phương Vi Chu gửi đến, bảo sau khi tiễn cha mẹ ra sân bay sẽ về. Tôi xem thời gian thì thấy tin được gửi từ lúc 7h, mà bây giờ đã hơn 9h rồi. Tôi ghĩ có lẽ bây giờ hắn cũng không tiện nhận điện thoại của tôi đâu, cho nên chỉ nhắn tin lại, cũng tiện tay xóa luôn tin nhắn từ Từ Chinh.
Hôm nay là cuối tuần, không phải đi làm, tôi cũng nghiêm túc nghỉ ngơi ở nhà một buổi sáng. Giữa trưa Phương Vi Chu có gọi điện, tôi nhanh chóng nhận. Có thể nghe được âm thanh ồn ào của xe cộ ở đầu dây bên kia, hình như đã không còn ở sân bay, tôi hỏi hắn: “Anh ở ngoài rồi à?”
Phương Vi Chu lên tiếng, vẫn là giọng điệu thường ngày, tôi cảm thấy rất an tâm, bèn hỏi tiếp: “Lúc nào thì anh về?”
Phương Vi Chu đáp: “Vừa nhận được điện thoại của phan minh kỳ hẹn chúng ta đi ăn cơm.”
Tôi không đáp lại. Người phan minh kỳ tìm chắc chắn không phải “chúng ta”, thực chất là Phương Vi Chu mà thôi.
Phan Minh Kỳ là một trong những người bạn thân thiết nhất của Phương Vi Chu, hắn là một người tự phụ, mắt luôn cao hơn đầu. Tôi biết nhất định hắn rất khinh thường loại người như mình. Hắn chắc chắn là đàn ông thích người khác phái, cho nên luôn nghĩ rằng tôi đã hủy hoại Phương Vi Chu nhiều năm qua. Mỗi lần mấy người hẹn gặp mặt nhau, nếu người khác còn vì Phương Vi Chu mà nể nang tôi thì hắn tuyệt đối không. Quan hệ bạn bè giữa Phương Vi Chu và hắn thân thiết hơn những người khác rất nhiều, hai người quen biết nhau từ thuở còn học trung học. Nghe nói hắn hiểu rất rõ người yêu Phương Vi Chu, cho dù nam hay nữ mà hắn đã từng gặp qua, nữ thì không cần nói, chỉ cần là nam thì sẽ rất lạnh lùng, mà hắn đương nhiên lại càng lạnh lùng với tôi. Hắn vẫn luôn hy vọng Phương Vi Chu có thể quay về con đường chính đạo.
Tôi cũng không thể hiện mình chán ghét Phan Minh Kỳ với Phương Vi Chu.
Phương Vi Chu nói: “Em không muốn đi sao?”
Tôi dừng một chút: “Cũng không phải.”
Giọng điệu Phương Vi Chu vẫn không thay đổi: “Không muốn đi cũng không sao, sau khi ăn xong có thể lên núi ngắm cảnh, mà chỗ đó thì hơi xa, có thể sẽ muộn mới về được.”
Hắn nói đi lên núi tức là leo núi ấy, không phải lái xe chạy phăng phăng hóng gió đâu. Cho dù tôi đã cố gắng hết sức phối hợp nhưng hắn vẫn hiểu là tôi không thích, nhưng cũng như việc hắn chưa bao giờ cấm đoán tôi đến quan bar chơi bời, thì tất nhiên chuyện này cũng không miễn cưỡng tôi. Vài năm trước tôi còn phô trương thanh thế, nhưng gần đây chẳng còn muốn phối hợp với hắn nữa. Trong người không thoải mái sẽ đối xử không tốt với Phương Vi Chu. Tôi thấy hắn không miễn cưỡng mình, vẫn lành lành nhàn nhạt như vậy, không cần tôi chiều theo ý và cũng không quá chiều chuộng tôi. Hắn không tích cực lấy lòng bọn họ, tất nhiên cũng không thay tôi đi lấy lòng bạn bè hắn.
Lúc đầu còn không hiểu lắm, nhưng đã nhiều năm mệt mỏi rồi, tôi không muốn phải suy nghĩ thêm, cũng không bất mãn với Phương Vi Chu vì chuyện đó nữa.
Trước đây còn nghĩ đây là một hình thức chiều chuộng. Tôi trẻ hơn hắn vài tuổi, khi quen hắn thì tất cả mọi phương diện của hắn đều mạnh mẽ hơn tôi rồi. Trước mặt hắn tôi thường che giấu đi những khó khăn của mình, còn hắn lại thường xuyên chọt vào chỗ ngứa của tôi, cũng là do tôi không tốt. Lúc bắt đầu chuyện của chúng tôi đúng là hoang đường thật, vậy mà vẫn từng bước tiến lên, cũng là bởi tôi không thể chống cự nổi sự dịu dàng của hắn, hắn luôn đồng ý với tôi. Thực ra hắn có thể lựa chọn một người có điều kiện tốt hơn tôi nhiều.
Có thể đây là điều Vương Nhâm ghen tỵ với tôi, ở một mức độ nào đó Phương Vi Chu tốt đến mức hiếm có tìm được, đã vậy hắn còn tuyệt đối không lừa dối tình cảm với tôi.
Vậy mà tôi lại vô số lần nói dối hắn.
Tôi không ra khỏi nhà, cứ ở mãi trong phòng đến buồn bực. Sáng nay tôi kiểm tra tủ lạnh, phát hiện đồ ăn dự trữ vô cùng thiếu thốn cho nên quyết định đi siêu thị. Và tôi đã dạo quanh một vòng các cửa hàng trong trung tâm thương mại.
Trong lúc này Từ Chinh lại gọi điện thoại đến. Tôi nhìn thông báo, không biết có phải do ban ngày hay có việc gì bận mà y không kiên quyết như tối qua. Chuông điện thoại vang lên nhiều lần, đến mức những người xung quanh đều quay lại nhìn tôi. Tôi muốn tránh đi những ánh mắt xa lạ cho nên vội vã nhận cuộc gọi.
Ngay lập tức nghe Từ Chinh nói: “Tiêu Ngư, em có gan leo lên giường mà lại không dám nói chuyện đơn thuần với anh sao?”
Tôi không chịu nởi lời đả kích của y: “Tôi không biết giữa chúng ta thì có gì để tán gẫu đây.”
Từ Chinh cười ồ lên: “Tiêu Ngư, anh nói thích em, vậy cái gì làm em sợ đến vậy?”
Tôi không đáp lại, nhưng khi y nhắc lại từ “thích” không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn vài nhịp. Tôi có thể nghe thấy Từ Chinh đang hạ giọng với mình, y nói: “Em đang ở bên ngoài sao? Anh có thể tìm em được không, anh không ép em phải quyết định chuyện gì hết, chỉ thực sự muốn được gặp em nói chuyện thôi.”
Cuối cùng những lời năn nỉ tủi thân của y cũng lọt vào tai tôi, giống như đang gãi ngứa trong lòng vậy, tôi cũng không thể ngăn cản được. Chỉ gặp mặt nói chuyện thôi mà, tôi có thể làm được. Tôi cúp máy, vẫn không hối hận vì đã đồng ý với y, bởi vì chuyện này là ngoài dự tính. Giống Vương Nhâm nói, tôi là người không thể thoát khỏi kích thích.
Mà cũng đúng như lời Từ Chinh nói, tôi việc gì phải sợ, tôi vốn vô cùng tự tin mà.
Sau giữa trưa thời tiết bắt đầu không tốt lắm, gió nởi lên, xa xa đàng chân trời từng tầng mây đen to lớn kéo đến, không khí trở nên ẩm thấp, dường như hít được cả hơi nước, hình như sắp mưa to rồi. Vậy mà mưa mãi không đến, những con phố cũng nhanh chóng đầy ắp người qua lại.
Từ Chinh hẹn tôi đến một quán cà phê nằm trong khách sạn, nó ở tận tầng mười, không gian rộng lớn, mang phong cách Tây Âu cổ điển, rất thi vị. Ghế được đặt trước cửa sổ thủy tinh sát đất, đây là vị trí có thể ngắm phong cảnh đẹp nhất khách sạn này, cho dù chỗ này đắt đỏ nhưng làm ăn vẫn ngon lành. Hôm nay lại là cuối tuần, rất nhiều khách đến. Có người đến rồi, có người mới đến, nhanh chóng hòa nhập với nhau.
Tôi gửi tin nhắn cho Từ Chinh, không lâu sau y cũng xuất hiện. Dáng vẻ hôm nay của y chẳng khác gì hôm qua, thậm chẳng thể tìm thấy dấu vết sa sút tinh thần như giọng y nói qua điện thoại, vẫn là bộ dạng phóng khoáng. Mấy ngày nay thời tiết bắt đầu trở lạnh, y mặc thêm một chiếc áo khoác dài màu đen, càng tôn thêm phong thái của y.
Tôi đã đến được một lúc nhưng vẫn chưa gọi đồ uống đồ ăn, Từ Chinh bèn gọi hai ly cà phê đen, vô cùng tùy tiện, thậm chí còn chẳng thèm mở cả menu ra xem sao. Dẫu sao cũng không phải vì ăn uống mà đến đây nên không sao, đến lúc phục vụ lui ra rồi mà giữa chúng tôi vẫn luôn im lặng. Tôi quan sát y, y ung dung hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi không khỏi bất mãn, mặt càng lạnh hơn.
Tôi mở miệng, tất nhiên ngữ khí không hề thân thiện: “Anh muốn nói chuyện gì chứ?”
Từ Chinh dựa người vào ghế da phía sau, cười rộ lên. Y nhìn tôi, nói mấy câu rất không liên quan: “Hôm nay anh đã nghĩ, hình như từ lúc chúng ta quen nhau đến bây giờ, chưa lần nào thực sự ngồi nói chuyện thì phải, thậm chí gặp nhau rồi cùng ngồi xuống cũng chưa có.”
Cuối tuần đến nơi này giải trí, cho dù ai cũng sẽ không bàn chuyện công việc. Ngồi trên ghế dài thường là những đôi tình nhân nam nữ hoặc là nhóm ba bốn người, chẳng ai lại là hai thằng đàn ông đơn độc như tôi với Từ Chinh cả. Phát hiện ra chuyện này, tôi quay lại nhìn Từ Chinh, đột nhiên chẳng biết nên làm thế nào. Chúng tôi có một mối quan hệ mà mỗi lần gặp mặt đều vì mục đích kia, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có một cuộc hẹn đơn thuần thế này với Từ Chinh. Đối với tôi mà nói thì đây thuộc phạm trù khác, cho nên cũng không lo lắng mọi chuyện đi quá xa.
Tôi không biết hôm nay mình có cần thiết phải ngồi lại đây không. Tuy nhiên đã đến một chuyến thì cũng nên bởi muốn dừng chuyện này ở đây, dường như đã sớm nên làm vậy. Tôi bình tĩnh nói: “Đừng nói chuyện thừa thãi nữa.”
Nét cười trên mặt Từ Chinh vẫn không biến mất: “Sao lại vậy được, không phải muốn lên giường cũng cần có tiền diễn trước hay sao?”
Thời điểm nói câu này, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ mang cà phê đến. Vậy mà anh ta vẫn vững tâm đặt ly cà phê xuống bàn. Tôi trừng mắt nhìn Từ Chinh, không tiếp tục truy hỏi nữa. Nhân viên đi rồi, tô lập tức cắn răng nói: “Nếu muốn lên giường thì chỉ cần nói một câu, không cần gọi tôi đến đây lãng phí tiền cà phê.”
Từ Chinh cười nói: “Không cần em trả tiền, tôi mời em.”
Tôi nâng mi lên: “Không cần đâu. Chúng ta cũng nên nói chuyện cho rõ ràng đi.”
Từ Chinh vẫn bình tĩnh nói: “Em nghĩ tôi tìm em đến đây là muốn nói rõ ràng chuyện gì?”
Tôi không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm y. Y cũng nhìn lại tôi, còn cười cười.
“Lúc ở trên giường em thẳng thắn hơn đó. Không thể tưởng tượng nổi chúng ta không làm gì, chỉ đơn thuần ngồi nói chuyện phiếm mà cũng như gặp kẻ thù vậy. Không cần phải vậy đâu, nếu trước đây chưa đi đến bước đó, chúng ta cũng không nói chuyện với nhau được sao?”
Nhìn y xa xăm như vậy, trái tim tôi đột nhiên không thể cứng rắn nổi. Y nói vậy cũng đúng, ngoài trừ chuyện phức tạp kia, tôi cũng không phải không vừa ý với y.
Tôi ngừng lại một lát, thấp giọng nói: “Không cần nói chuyện thừa thãi, chúng ta chỉ nên dừng ở đây thôi.”
Nhưng Từ Chinh không kinh ngạc như tôi nghĩ, ngược lại y còn rất bình tĩnh: “Chúng ta không thể dừng ở đây. Tiêu Ngư, chúng ta là con người, về chuyện tình cảm, em không thể giả vờ như không biết…em không cách nào phủ nhận được đâu, anh không tin em không có chút tình cảm nào với anh.”
Tôi nghe y nói vậy cũng chẳng hiểu nghĩ thế nào nữa, chỉ là trái tim không hiểu sao đập nhanh dữ dội. Tôi cố gắng trấn định lại: “Chẳng có cảm xúc nào. Từ Chinh, anh đừa quên mình còn có…”
“Không phải em cũng giống anh sao?” Từ Chinh nói: “Bây giờ nói những lời này có phải quá muộn rồi không?”
Tôi ngậm miệng lại. Y lại nói: “Hãy nghe anh nói, anh không ép em phải ra quyết định gì hết. Anh cũng thừa nhận mình không thể chia tay với người ấy. Nhưng anh thực sự thích em, anh không thể kiềm chế được. Anh lại càng không ép em phải phân rõ quan hệ với anh.”
Tức thời tôi không thể tiếp thu nổi những lời này, chỉ có thể ngồi ngẩn người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook