"Ba gọi con có việc gì thế ?"


Khánh Vân mở cửa căn phòng bí mật của hai ba con tiến vào trong hỏi ông


"Không ?? Ta chỉ muốn gọi con lên đây thôi"


"Ba !! Con còn nhiều việc phải làm lắm đó"


"Ngồi xuống đi, từ từ đã". Ông Nguyễn tháo cặp kính lão xuống đặt lên bàn


Khánh Vân cũng đi đến ngồi xuống ghế cầm chiếc bình trà lên rót ra ly một ít, nhâm nhi


"Dạo này con bận quá nhỉ ?"


"Vì mấy cái công ty của ba rồi còn mấy việc kia nữa một mình con sẽ lo không xuể nếu như ba cứ tiếp tục ham hố mở thêm nhiều công ty"


"Con còn ba trợ thủ đắc lực nữa mà"


Khánh Vân chỉ mỉm cười


"Kim Duyên !! Con bé đó giỏi đấy, rất ham học hỏi"


"Việc gì em ấy cũng đòi nhúng tay vào thử nên bây giờ em ấy cũng quen hết tất cả mọi việc trong giới rồi"


"Con không sợ con bé gặp nguy hiểm sao ?"


"Có chứ nhưng anh em trong giới đều biết mối quan hệ của con và Kim Duyên nên họ cũng biết được một điều là đụng đến Kim Duyên là đụng đến Khánh Vân này"


"Hahahaha". Ông Nguyễn bật cười lắc đầu


"Khánh Vân !! Con có muốn biết "con dấu" nằm ở đâu không ?"


"Hửm ??". Khánh Vân nhíu mày nhìn ông, không hiểu sao hôm nay ông lại hỏi đến chuyện đó


"Con dấu"



"Có chứ ba ?? Không những con mà còn rất nhiều người đang tò mò không biết nó được giấu ở đâu đấy"


"Hahaha tất nhiên vì nó là thứ mà ai cũng muốn có"


"Sao ba lại hỏi con như thế ??"


"Ba sẽ cho con biết nó đang ở chỗ nào ?"


Ông Nguyễn đứng lên lùi về sau, xoay chiếc ghế của mình vừa ngồi lại, lập tức chiếc tủ sách to phía sau lưng ông được mở ra


Khánh Vân mở to mắt ngạc nhiên nhìn, cô không ngờ ngay tại căn phòng này cô đã lui tới biết bao nhiêu lần, từ bé đến lớn mà vẫn chưa biết nơi này có một căn hầm mật


"Đi theo ta"


Ông Nguyễn dần dần bước vào trong, sau chiếc tủ đó là những bậc thang đi xuống căn hầm, nó khá tối nên Khánh Vân đi đến nắm vạt áo của ba theo sau lưng như đứa trẻ sợ lạc


Bên trên thì không có đèn nhưng đi dần xuống bên dưới thì bắt đầu đã có ánh sáng. Trước mắt Khánh Vân lúc này là một pho tượng màu trắng to đùng được làm bằng thạch cao, bức tượng điêu khắc chân dung một người đàn ông già râu dài, đầu đội nón nỉ, mắt đeo cặp kính tròn trên tay cầm một quyển sách, tất cả cũng đều là thạch cao


"Khánh Vân !! Con có biết ông ta là ai không ?"


Khánh Vân lắc đầu


"Ông ấy là ông nội của ta"


Khánh Vân giật mình, đúng cũng có giống thật nếu như ba mà để râu dài y như ông ta thì hai người rất giống nhau


"Khánh Vân !! Con nghĩ "con dấu" sẽ nằm ở đâu ?"


Khánh Vân dáo dác nhìn xung quanh, trong căn hầm này không còn thứ gì khác ngoài bức tượng này


"Nơi này chẳng có gì khác ngoài ông ta, con nghĩ là nó sẽ nằm đâu đó xung quanh bức tượng này hoặc là trong bức tượng"


"Hahahaha". Ông Nguyễn tự dưng cười lớn


Tiếng cười của ông cứ văng vẳng ở căn hầm thật đáng sợ


"Vậy con sẽ làm gì để tìm nó đây"


"Đập bức tượng"


"Haha giỏi lắm". Ông Nguyễn đưa cây gậy của mình cho Khánh Vân


"Con đập nó đi"


Khánh Vân nhận lấy cây gậy, ngước đôi mắt khó hiểu của mình lên nhìn ông Nguyễn


Ông Nguyễn gật đầu ra hiệu đồng ý cho Khánh Vân có thể đập


Khánh Vân trước giờ trời không sợ đất không sợ thì ngại ngùng gì mà không dám đập tan bức tượng này


Cô nhanh chân đi đến gần bức tượng, giơ cây gậy lên cao dùng hết sức mình đập thẳng vào đầu bức tượng


Bức tượng vỡ ra tung té, Khánh Vân mạnh tay đập tan tát nó cho đến khi nó vỡ vụn thành trăm mảnh. Khánh Vân nghĩ bức tượng này sẽ là bức tượng rỗng và con dấu sẽ được đặt trong đấy nhưng sự thật sau khi đập ra là


Không hề có thứ gì trong bức tượng đó cả


Khánh Vân ngạc nhiên quay xuống nhìn ba mình


"Sao ? Có không ??"


Khánh Vân lắc đầu


"Hahahaha !! Con yêu của ta, con đã phạm phải một sai lầm rất lớn đấy"


Khánh Vân ngớ ngác nhíu mày



"Con đã đánh mất manh mối của con dấu và con sẽ chẳng bao giờ biết được con dấu đang ở đâu"


"Ba ! Con không hiểu ba đang nói gì cả"


"Nhóc con !! Chắc chắn khi ai vào được tầng hầm này cũng sẽ nghĩ y như con và họ sẽ đập tan tàn bức tượng này ra để tìm con dấu"


"Nhưng sai rồi. Tất cả đều đã sai"


"Con có nhớ bức tượng lúc còn nguyên vẹn, cụ tổ của con đã cầm cái gì trên tay không"


Khánh Vân nhăn mặt cố nhớ lại


"Là quyển sách, ông ấy đã cầm một quyển sách"


"Haha đúng vậy !! Trên quyển sách đó có ghi vị trí con dấu nhưng biết làm sao đây...


"....con đã đập tan tành chúng thành từng mảnh rồi Khánh Vân à"


Khánh Vân hoảng loạn ngồi xuống tìm từng mảnh vụn, hy vọng tìm được mảnh vụn có ghi vị trí con dấu còn nguyên vẹn


Ông Nguyễn vội vàng kéo tay Khánh Vân đứng lên tránh để con bị đứt tay vì những mảnh vỡ đó


Ông xoa đầu con gái thân yêu của mình


"Con không cần phải lo vì ta biết con dấu đang ở nơi nào và đây là một bài học dành cho con"


Ông vỗ vai Khánh Vân mấy cái rồi bước lên bật thang đi ra khỏi căn hầm


"Ta sẽ đưa con đến nơi đó"


.




.




.



Ở dưới nhà








"Kim Duyên !! Em đang làm gì đó ??"


Khôi Vỹ vừa đi xuống bếp thì thấy Kim Duyên đang loay hoay nấu thứ gì nên anh đi đến khoác tay qua vai Kim Duyên


Kim Duyên giật mình quay lại đẩu tay ah ra xa chỗ khác


"Anh làm cái gì vậy ?? Khánh Vân thấy thì làm sao ?"


"Nó lên trên kia nói chuyện với ông già chết tiệt đó rồi, em sợ gì ??"


"Anh im đi và đừng đến gần em khi ở trong căn nhà này"


"Em sợ Khánh Vân ghen à !! Đừng nói với anh là em yêu nó rồi nha, nó không nằm trong kế hoạch của chúng ta"


Chợt Kim Duyên bị khựng lại một chút vì lời nói của Khôi Vỹ


"Không...không có !! Kế hoạch sắp thành công rồi em sẽ không phá hủy nó đâu"


"Tốt lắm !! Bé cưng". Khôi Vỹ lại gần véo má Kim Duyên


"Tránh ra !! Đã nói là đừng lại gần". Kim Duyên lần này là bực bội thật sự


"Nè nè !! Em nên nhớ trong vở kịch mà em tự viết ra anh Lê Khôi Vỹ....."


".....mới chính là người chồng thật sự của Nguyễn Huỳnh Kim Duyên"














Liệu Lê Khôi Vỹ có thật sự là chồng của Kim Duyên!??

Vote + cmt nhé mn 😘😘

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương