NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ
Chương 196: Tấn công trực diện

Tôi đã hiểu đại khái ý định của họ, tôi thầm mong em trai tôi sớm gọi đến.

“Cố tổng!” Triệu Văn Mãnh đột nhiên gọi.

Cố Thanh Thiên không biết đã từ phòng làm việc đi ra từ lúc nào, anh nhìn lướt qua phòng khách rồi nói, “Lắp đặt xong hết chưa?”

“Cũng gần xong rồi.” Triệu Văn Mãnh vỗ ngực, “Chỉ chờ hắn gọi đến thôi.”

“Chờ nó gọi đến ấy à?” Cố Thanh Thiên nhíu mày.

Triệu Văn Mãnh sửa lời, “Không cần, chúng ta chủ động gọi cũng được! Bên kia nhận cuộc gọi là được.”

Cố Thanh Thiên nhìn tôi rồi xì một tiếng, “Vậy dùng điện thoại của tôi đi, dùng của cô ta cũng vô dụng.”

“À, vâng vâng.” Triệu Văn Mãnh đáp liên tục, nhận điện thoại của Cố Thanh Thiên bằng cả hai tay rồi đưa cho nhân viên kỹ thuật.

“Bố mẹ đang chơi trò gì đó? Cho Niếp Niếp chơi với!” Niếp Niếp nhảy nhót bên cạnh tôi.

Cố Thanh Thiên cúi người xoa mặt Niếp Niếp rồi bảo tôi đưa con bé sang phòng khác chơi.

“Niếp Niếp ngoan, đi chơi với mẹ đi, bố phải làm việc với các chú nhé.” Anh khoát tay với chúng tôi.

Tôi rất muốn ở lại để xem tình hình thế nào, nhưng Cố Thanh Thiên không cho phép tôi làm vậy, dù Niếp Niếp chưa ý thức được nhiều, anh cũng không muốn để con bé biết về chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của con bé sau này.

Tôi dẫn Niếp Niếp về phòng rồi lấy sách thiếu nhi ra đọc cho con bé, nhưng lúc đọc cũng không tập trung, kể sai mấy lần liền, bị Niếp Niếp giận.

Lát sau, Cố Thanh Thiên đẩy cửa đi vào, tôi mong chờ nhìn anh, anh lắc đầu, “Em trai cô không nghe điện thoại.”

“Để em gọi nó.” Tôi bước xuống giường.

Cố Thanh Thiên gật đầu, “Tôi cũng đang có ý đó.”

Triệu Văn Mãnh vào phòng, nói là chơi trốn tìm với Niếp Niếp, thấy hai người họ chơi rất vui, tôi mới ra ngoài.

Tôi ôm nỗi bất an trong lòng mà gọi cho em trai tôi, không biết thế nào lại có tín hiệu, tôi rất kích động, hai tay cầm điện thoại cứ run run, chờ mong khoảnh khắc đầu dây bên kia nhận điện thoại.

Em trai tôi nhận cuộc gọi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, em trai tôi đã nói, “Chị, chị đang ở cùng Cố Thanh Thiên à?”

“Không.” Không biết vì sao mà tôi lại nói như vậy.

“Chị cho hắn số của em đúng không? Chị biết hôm qua hắn gọi cho em và nói gì không?” Em trai tôi hỏi.

“Hôm qua chị gọi cho em cả ngày, em còn cho chị vào danh sách đen, lúc đó anh ấy mới gọi cho em, anh ấy nói gì chị đều biết hết. Em à, em đã nghĩ kỹ chưa?” Tôi vội hỏi.

Lúc nói chuyện, tôi thấy mấy kỹ thuật viên đang bận rộn thao tác trước máy tính, theo kiến thức ít ỏi từ phim ảnh, tôi biết nhất định phải câu giờ để họ định vị được vị trí của em trai tôi.

Tôi ngừng hai giây rồi tiếp, “Cố tổng đi làm rồi chị mới gọi cho em. Em à, chị van em hãy cải tà quy chính, em mau đưa Trạch Khôn về đi, chị hứa, sau này em muốn gì chị cũng cho em hết.”

“Chị có thể cho em cái gì chứ? Ngay cả Cố Thanh Thiên chị cũng không giữ được cơ mà.” Em trai tôi lại cười nhạo.

Tôi vội liếc Cố Thanh Thiên một cái, thấy anh không thèm để ý, tôi lại thấy mình thật nực cười.

Đó vốn là sự thật mà, tôi còn phải sợ bị anh nghe được sao?

“Em à, Trạch Khôn đâu em? Nó có khỏe không, em cho chị nghe giọng thằng bé đi.” Tôi không muốn nghĩ nhiều về chuyện của Cố Thanh Thiên, tôi lo lắng cho an nguy của Trạch Khôn hơn, bèn nói với em trai tôi như vậy.

Em trai tôi lầu bầu mấy tiếng rồi không biết làm gì, một lúc sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trạch Khôn, “Mẹ ơi…”

Tiếng gọi bé bỏng thân thương ấy vừa vang lên, tôi lại không kiềm chế được mà khóc.

“Trạch Khôn! Trạch Khôn!” Tôi cố nén để không khóc thành tiếng, chỉ biết gọi tên con.

“Mẹ ơi!” Trạch Khôn biết tôi gọi nên vui lắm, tôi có thể cảm nhận được qua giọng nói hân hoan của con trai, “Trạch Khôn nhớ mẹ lắm.”

Con trai tôi bé nhỏ đến thế, nó nói nó nhớ mẹ. Tôi bụm miệng khóc không ra hơi.

Em trai tôi nhận điện thoại rồi nói, “Chị cứ yên tâm, có em ở đây thì Trạch Khôn sẽ không sao đâu.”

Tôi vừa khóc vừa gật đầu liên tục, tôi quên rằng em trai tôi không thể nhìn thấy tôi qua điện thoại được.

Cố Thanh Thiên nắm lấy bả vai tôi rồi vỗ nhẹ, như thể anh đang an ủi tôi, hoặc là đang nhắc nhở tôi.

Tôi sụt sịt rồi nói, “Chị biết em sẽ không bao giờ làm tổn thương Trạch Khôn, em không phải người xấu, chị tin em. Em đừng theo Tạ Yên Duyên làm việc xấu nữa, em đưa Trạch Khôn về với chị đi.”

“Em muốn hỏi chị câu này. Chị có hiểu rõ Cố Thanh Thiên không? Hắn có phải người nói lời giữ lời không?” Em trai tôi thăm dò.

Tôi kích động, vội vàng đáp, “Đúng vậy, anh ấy là người giữ lời nhất mà chị từng gặp.”

“Vậy… hắn sẽ thực hiện yêu cầu của em đúng không, sẽ không đổi ý chứ? Lỡ Trạch Khôn về rồi hắn lại đổi ý thì sao?”

Tôi còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng quát mắng của phụ nữ, “Đồng Vĩ Phong, mày đang gọi cho ai đấy hả?”

Ngay sau đó, cuộc gọi bị cúp.

Tôi hoảng hốt nhìn Cố Thanh Thiên, “Vừa rồi là Tạ Yên Duyên… Cô ta phát hiện rồi?”

“Đừng cuống lên thế.” Cố Thanh Thiên cau mày.

Anh là người bảo tôi đừng cuống lên, nhưng anh cũng đang vô cùng bối rối.

“Cứ bình tĩnh.” Anh nói, ấn tôi ngồi xuống salon rồi nắm chặt lấy tay tôi, không biết anh muốn làm tôi an tâm hay làm chính anh an tâm nữa.

Tôi luống cuống nắm chặt lấy tay anh, như thể hành động này sẽ truyền sức mạnh sang cho nhau vậy.

Lúc này, một nhân viên kỹ thuật cất tiếng, “Cố tổng, định vị được rồi.”

Cố Thanh Thiên đứng phắt dậy, “Ở đâu?”

“Khu Phong Cảnh ở phía đông thành phố.” Người kia đáp, “Tôi đã gửi định vị cho cảnh sát rồi, chắc họ đang điều động lực lượng.

“Cảnh sát ư?” Tôi giật mình, cũng đứng dậy theo, “Tại sao lại phải báo cảnh sát?”

Em trai của tôi còn đang ở đó, báo cảnh sát thì nó sẽ phải ngồi tù!

“Cố tổng, không phải anh đã nói sẽ để em trai em dẫn Trạch Khôn về hay sao? Sao anh lại báo cảnh sát chứ?” Tôi bắt lấy anh tay.

Cố Thanh Thiên giằng tay tôi ra, “Tôi thích làm việc gì cũng phải chắc chắn, đó là cách tốt nhất rồi.”

“Đồng Kha Kha, Tạ Yên Duyên đã phát hiện ra rồi, vậy nên phải gấp rút đi cứu Trạch Khôn, tôi không có thời gian chờ em trai cô do dự mãi đâu.”

Anh ấy nói đúng! Tôi biết mọi việc anh ấy làm đều đúng, nhưng tôi…

“Tôi tới đó, cô cứ ở nhà trông Niếp Niếp đi.” Cố Thanh Thiên nói xong thì gật đầu với các nhân viên kỹ thuật trong phòng, sau đó cả đội họ cùng đi.

Tôi đứng bần thần trong phòng khách một lúc lâu, khi lấy lại được phản ứng thì lao đến trước máy tính, nhớ kỹ địa điểm xong thì cấm ví lao ra đường.

Em trai tôi vẫn nghi ngờ Cố Thanh Thiên, thấy cảnh sát đến thì chắc chắn sẽ kích động rồi làm chuyện ngu ngốc, tôi phải ngăn việc đó xảy ra.

Xe taxi chạy băng băng đến địa điểm chỉ định, tôi không quan tâm Cố Thanh Thiên và cảnh sát khi thấy tôi sẽ có phản ứng gì, tôi chỉ muốn em trai tôi và Trạch Khôn được bình an vô sự thôi.

Nhưng tốc độ của taxi sao có thể sánh được với xe chuyên chức của Cố Thanh Thiên và xe cảnh sát được chứ, khi tôi đến nơi thì thấy rất nhiều người vây xung quanh biệt thự.

Sao họ có thể trắng trợn như thế, nếu Tạ Yên Duyên thấy cảnh này rồi nổi cơn tam bành thì sao?

“Cho tôi vào!” Tôi xông vào vòng vây của cảnh sát, Cố Thanh Thiên bước đến ngăn tôi lại.

“Sao cô lại tới đây hả? Đừng có làm bừa, đứng yên đấy đợi đi!”

“Cố tổng!” Tôi bám lấy tay anh, “Tình hình sao rồi? Trạch Khôn đâu? Em trai em đâu?”

“Họ vẫn ở bên trong, tình huống cụ thể thế nào thì tôi không biết.” Cố Thanh Thiên đáp.

Tôi nghe vậy thì buông tay anh ra, “Để em vào đó đi, em sẽ đi nói chuyện với nó.”

“Tạ Yên Duyên đang ở trong đó, cô đi vào thì được tích sự gì? Cứ đứng yên đấy và đừng cuống quýt lên nữa, đặc công đang nghĩ cách để đột nhập vào.” Cố Thanh Thiên nói.

Đặc công? Sẽ nổ súng đúng không?

Không không không, cảnh sát ở đây ai cũng đều có súng, họ cũng sẽ làm vậy.

Tôi không thể để chuyện đó xảy ra được!

Tôi đẩy mạnh Cố Thanh Thiên ra, nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì chạy vào trong biệt thự, tôi cảm giác như tiềm năng tích tụ hơn hai mươi năm nay đã bùng nổ ngay giây phút này, tôi chưa bao giờ chạy nhanh đến thế.

“Đồng Kha Kha!”

Tôi nghe thấy tiếng Cố Thanh Thiên gào lên sau lưng mình, mà tôi đã nhào đến trước cửa.

“Mở cửa, mở ra ra!” Tôi đập mạnh lên cửa, đột nhiên cánh cửa mở ra, tôi mất đà lao vào.

Vừa vào đến nơi, một khẩu súng dí thẳng lên đầu tôi, tôi sợ đến mức nín bặt.

Tạ Yên Duyên có súng!

“Đừng nhúc nhích!” Trong ánh mắt khiếp sợ của tôi, Tạ Yên Duyên cầm súng lạnh lùng nói, “Tao bắn không giỏi, tao cũng không muốn ngộ sát bất kỳ ai đâu.”

“Tôi không động đậy đâu!” Tôi vội vàng giơ tay đầu hàng, “Tôi chỉ muốn tìm em trai và con trai tôi thôi.”

“Chị ơi…”

Giọng nói của em trai tôi vang lên, tôi ngó quanh quất, thấy nó bị trói gô trên ghế.

“Em!” Tôi kinh ngạc kêu lên, quay ngoắt lại nhìn Tạ Yên Duyên bằng ánh mắt phẫn nộ, “Tạ Yên Duyên, cô điên hả? Sao cô dám làm chuyện như vậy?”

“Tao điên ư? Có lũ chúng mày điên ấy!”

Tạ Yên Duyên vô cùng phẫn nộ và tiều tụy, mấy ngày nay Trạch Khôn như quả bom hẹn giờ trong nhà cô ta, hẳn cô ta cũng sợ hãi lắm.

“Đồng Kha Kha, cảnh sát ngoài kia là do mày gọi đến đúng không? Tao biết ngay mà, mọi chuyện cũng do thằng vô dụng Đồng Vĩ Phong ấy mà ra!”

Cô ta nói dứt lời thì trừng mắt nhìn em trai tôi, cô ta căm thù nó đến tận xương tủy.

Trong phòng không có Trạch Khôn, tôi sợ hãi bèn hỏi, “Trạch Khôn đâu rồi?”

“Muốn con hả? Thế thì bảo Cố Thanh Thiên thức thời chút, rút hết cảnh sát đi và thực hiện yêu cầu của tao!” Tạ Yên Duyên chĩa súng vào đầu tôi và quát.

“Tạ Yên Duyên, cô điên rồi, chuyện đã đến nước này mà cô còn nghĩ cảnh sát rút khỏi thì cô sẽ bình yên vô sự sao?” Tôi nói, vì quá luống cuống mà giọng nói tôi run rẩy, “Tạ Yên Duyên, giờ chỉ có cô mới có thể tự cứu lấy chính mình, cô thả Trạch Khôn và Vĩ Phong ra rồi đi tự thú đi.”

Bàn tay cầm súng của Tạ Yên Duyên cũng run không kém gì tôi, “Tao đếch cần biết! Tao muốn gây dựng lại nhà họ Tạ! Chỉ có Cố Thanh Thiên mới có thể cứu tập đoàn này!”

Giọng nói của cô ta rất chói tai, như kim loại ma sát vào nhau, tôi nhíu mày, tôi không biết nên nói sao nữa, cánh cửa phía sau bị người khác đá văng ra.

Tạ Yên Duyên hét ầm lên, súng trong tay cướp cò, tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn, tôi cảm thấy như có thứ gì đó xẹt qua tai tôi, sau đó là cơn đau kéo đến.

“Đồng Kha Kha!”

Tôi nghe thấy tiếng Cố Thanh Thiên gọi tên mình, không biết là ảo giác hay là hiện thực nữa.

Tôi sờ tai mình, đau quá, cả bàn tay tôi đều là máu, sao tôi lại gặp phải những chuyện như thế này kia chứ? Đầu tôi cứ ong ong lên, tay chân thì nhũn ra, hai mắt tối sầm.

Khi tôi tỉnh táo lại thì phát hiện mình ngã ngồi dưới đất, Cố Thanh Thiên thì đang đàm phán với Tạ Yên Duyên.

“Tạ Yên Duyên, cô bỏ súng xuống rồi đi đầu thú, tôi sẽ giúp tập đoàn Tạ thị.”

“Lừa trẻ con đó à? Đừng hòng lừa tao! Cố Thanh Thiên, mày cứu nhà họ Tạ đi rồi tao sẽ thả Đồng Kha Kha!”

Hai câu ấy vang lên tai tôi rất nhiều lần, tôi lắc lắc đầu, chợt nghe thấy tiếng khóc của em trai tôi.

“Chị! Chị ơi! Chị sao rồi? Chị không sao chứ? Chị đang chảy máu kìa…”

Thằng ranh con, giờ mới biết sợ, mới biết tôi là chị của nó à!

Tôi dùng cả tay cả chân để đứng lên, lườm Đồng Vĩ Phong một cái rồi nói với Tạ Yên Duyên, “Tạ Yên Duyên, người cô muốn gặp đã tới rồi, Cố tổng có thể đồng ý với mọi yêu cầu của cô. Giờ cô thả Trạch Khôn và em tôi ra trước, rồi chúng ta lại nói chuyện.”

Vừa nói, tôi vừa liếc nhìn Cố Thanh Thiên, anh nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm rồi lại nhìn Tạ Yên Duyên, khiến tôi tự thấy xấu hổ.

Chắc rằng dù Tạ Yên Duyên có đánh chết tôi thì anh cũng không cảm thấy gì đâu…

“Đồng Kha Kha nói đúng, chỉ có tôi mới có thể thực hiện các yêu cầu của cô, thả họ ra đi đã.” Cố Thanh Thiên nói.

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt cảm ơn, cảm ơn rằng anh không phá kế hoạch của tôi.

Tạ Yên Duyên cầm súng mà tay run bần bật, tôi sợ cô ta lại nổi điên lên thì khổ, “Tạ Yên Duyên, cô bình tĩnh lại đi, cô có biết tội nặng nhất là gì không? Giết người đền mạng! Những chuyện cô làm vẫn chưa khiến ai mất mạng cả, vẫn có thể cứu vãn được, cô mà nổ súng nữa thì không cách nào cứu được cô đâu…”

“Im mồm!” Tạ Yên Duyên đột nhiên hét lên, cô ta bước nhanh đến trước mặt tôi, dí thẳng súng lên trán tôi rồi nói với Cố Thanh Thiên, “Cố Thanh Thiên, anh đi thả Đồng Vĩ Phong, hắn biết Cố Trạch Khôn ở đâu! Đừng có giở trò gì đấy, bảo cảnh sát rút hết đi, bằng không thì chờ hốt xác Đồng Kha Kha đi!”

Tạ Yên Duyên ơi là Tạ Yên Duyên, cô thật ngu ngốc khi lấy tôi ra uy hiếp Cố Thanh Thiên!

Có lẽ sau khi cứu Trạch Khôn xong, họ cũng rút hết về luôn, anh không quan tâm rằng tôi sống hay chết.

Nhưng cũng chẳng sao hết, chỉ cần những người tôi yêu mến còn sống thì tôi sống hay chết có quan trọng gì đâu.

Trạch Khôn bé bỏng của tôi, em trai yêu quý của tôi, và Cố Thanh Thiên mà tôi yêu nữa.

“Tôi ngồi đây làm con tin, để Đồng Kha Kha đi thả người, cô thả họ đi đi.” Cố Thanh Thiên cau mày, không định di chuyển.

“Cố Thanh Thiên, tôi không thương lượng với anh.” Tạ Yên Duyên dí súng lên đầu tôi.

Dùng lực mạnh như vậy có thể cướp cò hay không? Tôi sợ run người, cắn răng nhìn Cố Thanh Thiên, giục anh mau đưa em trai tôi và Trạch Khôn đi.

“Cố tổng, đừng chần chừ nữa!”

Lỡ Tạ Yên Duyên lại nổi điên lên rồi đổi ý thì sao?

Cố Thanh Thiên nhìn tôi khiến tôi không hiểu gì cả, rồi bước đến bên cạnh chỗ em trai tôi, cởi trói cho nó rồi nó chạy lên tầng, tôi không kiềm chế được mà gào lên, “Cố tổng, anh đưa Trạch Khôn đi đi, nhớ phải bịt mắt nó.”

Đừng để thằng bé nhìn thấy cảnh tôi bị kẻ khác dí súng vào đầu, đừng để thằng bé khóc, đừng để ấn tượng cuối cùng của thằng bé với tôi là giây phút cái chết cận kề này…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương