NGOẠI TÌNH NGỌT NGÀO LẠC ĐỒ ĐỒ
Chương 193: Phút giây gặp lại, là hận là thương

Tạm biệt Toàn Hà Đăng xong, tôi và Niếp Niếp lên tàu, khởi hành về Phùng Thị.

Niếp Niếp lần đầu đi tàu, trên tàu đông người, bé không thích ứng được nên ngoan ngoãn ngồi cạnh tôi, “Mẹ ơi, chúng ta đi đâu thế ạ?”

“Mẹ dẫn con đi tìm bố và em nhé?” Tôi vuốt ve khuôn mặt bé nhỏ của con gái mình.

Niếp Niếp không nói gì, tôi mải lo lắng cho Trạch Khôn nên không để ý, tôi nhìn ra ngoài ô cửa, nghĩ xem khi gặp Cố Thanh Thiên thì phải nói thế nào. Đang suy nghĩ, tôi chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở, cúi đầu nhìn xuống, không ngờ là Niếp Niếp của tôi.

Khuôn mặt bé bỏng của con tôi đẫm nước mắt, bé mím môi không lên tiếng, đáng thương đến mức khiến lòng tôi tan vỡ.

“Niếp Niếp, sao vậy con? Sao con lại khóc?” Tôi vội hỏi.

Niếp Niếp nhìn tôi bằng đôi mắt hồng hồng, đột nhiên con bé ôm chầm lấy tôi rồi òa khóc, “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ Niếp Niếp nhé.”

Sao con bé lại nói vậy chứ, tôi không hiểu.

“Niếp Niếp, con sao vậy? Mẹ thương Niếp Niếp nhất mà, sao lại bỏ Niếp Niếp chứ?”

“Nhưng mà… mẹ muốn đi tìm bố và em mà, mẹ từng nói nếu trở về thì Niếp Niếp sẽ không được ở cùng mẹ nữa…”

Niếp Niếp của tôi khóc đến mức khó thở, ôm chặt lấy tôi không buông, bé thật sự rất sợ.

Sau khi tôi biết Niếp Niếp sợ điều gì, trái tim tôi như nhũn ra, những lời tôi từng nói với con bé, con bé vẫn luôn nhớ, và luôn sợ hãi…

Trẻ con đơn thuần vậy đấy, chúng tin tưởng lời của người lớn một cách vô điều kiện.

Tôi đau lòng ôm lấy con gái bé bỏng của mình, “Niếp Niếp đừng sợ, mẹ sẽ sống cùng Niếp Niếp của mẹ mãi mãi, không có chuyện mẹ bỏ con đi đâu. Niếp Niếp muốn gặp bố và em lắm mà, bao giờ về thành phố chúng ta có thể gặp họ rồi, Niếp Niếp phải vui mới đúng chứ.”

“Nhưng mà…” Niếp Niếp bé bỏng khóc nấc lên.

Tôi cười an ủi bé, nói với bé rằng mẹ nói lời giữ lời, sẽ không bao giờ xa con bé.

Niếp Niếp được tôi dỗ dành hồi lâu mới nín khóc, bắt đầu nhớ bố và em trai, còn nghĩ xem phải mua gì về cho em chơi nữa.

Tôi không dám suy nghĩ thêm điều gì, trẻ con rất nhạy cảm, chúng sẽ cảm nhận được tâm tình của tôi.

Tôi cứ ôm tâm sự đến Phùng Thị, khi xuống tàu, Niếp Niếp ôm tôi không buông, làm nũng muốn được bế. Tôi đành bế con bé đi, nhưng độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay có phần không ổn cho lắm.

“Niếp Niếp, con có khó chịu chỗ nào không?”

“Mẹ ơi, con nóng…” Niếp Niếp ôm cổ tôi nói thầm.

Tôi hoảng hốt, vội vàng tìm nơi nào đó rồi ngồi xuống, sờ trán Niếp Niếp thấy hơi nóng, nhưng không có nhiệt kế nên cũng không biết là bao nhiêu độ.

Sắp tới trạm cuối rồi, tôi sốt ruột quá, không bận tâm đến điều gì khác nữa, Niếp Niếp từ lúc đó trông có vẻ không có tinh thần.

Tôi định qua nhà họ Cố để hỏi rõ ràng, nhưng giờ tôi không thể không bế Niếp Niếp đến thẳng bệnh viện gần nhất.

Trạch Khôn còn không biết tình hình thế nào, tôi không thể để Niếp Niếp xảy ra chuyện gì được.

Lúc đến được bệnh viện, thân nhiệt của Niếp Niếp đã nóng tới mức phỏng tay, tôi sợ quá, vội gọi bác sĩ và y tá ầm lên.

Trong bệnh viện, trường hợp này xảy ra quá nhiều lần rồi, họ cũng không vội vàng gì, còn trách tôi mất trật tự, đưa tôi nhiệt kế, bảo tôi qua một bên đo thân nhiệt đã rồi nói.

Chúng tôi ngồi trên ghế ngoài hành lang, tôi dùng đôi tay run rẩy của mình để ôm Niếp Niếp và đo nhiệt độ cho con bé, thấy vạch thủy ngân chạm tới mức bốn mươi độ, tôi gần như phát điên.

“Bác sĩ! Bác sĩ!” Tôi ôm con chạy vào phòng khám, nhờ bác sĩ mau hạ sốt cho con bé.

Thấy thân nhiệt cao như thế, bác sĩ nhíu mày trách móc tôi, chốc lại trách tôi mất trật tự, chốc lại trách tôi sao không nói sớm, sau đó còn muốn Niếp Niếp thực hiện một loạt kiểm tra xét nghiệm.

Niếp Niếp đi tàu với tôi gần hai ngày trời, không biết có bị truyền nhiễm bệnh gì đó trên tàu hay không, đã vậy bác sĩ còn trách mắng khiến tôi càng hoang mang hơn, tôi không biết phải làm thế nào.

“Đi làm thủ tục nhập viện trước đi.” Y tá nói với tôi.

Tôi ngây ra một lát rồi mới nhận tờ đơn, lúc lấy ví ra mới nhớ, tôi cũng không có nhiều tiền.

“Chị ơi, cần nộp bao nhiêu tiền ạ?” Tôi hỏi.

Lương của nhân viên tạp vụ rất thấp, trả tiền đi nhà trẻ của Niếp Niếp cũng gần hết, vậy nên lần này chúng tôi về cũng không có tiền mua vé máy bay, chỉ có thể đi tàu.

“Bao nhiêu cũng được, cứ làm xong thủ tục đi, thiếu sẽ báo nộp thêm.” Y tá đáp rất mất kiên nhẫn.

Tôi vội vàng chạy đi làm thủ tục nhập viện, móc hết tiền tôi có đi nộp.

Làm xong thủ tục, tôi cũng an tâm hơn một chút, nhưng chân cứ không ngừng đi quanh quanh, nghỉ ngơi một lát mới về cạnh Niếp Niếp.

Bác sĩ biết chúng tôi vừa xuống tàu xong thì mặt biến sắc, nói một tràng gì mà cúm gia cầm rồi tay chân miệng bla bla khiến tôi choáng váng đầu óc.

Những căn bệnh nghe tên cũng đã thấy sợ, tôi ngồi cạnh Niếp Niếp, hai tay đan nhau đặt trên mép giường và không ngừng cầu nguyện, hi vọng Niếp Niếp không mắc bệnh truyền nhiễm gì, nếu không tôi thật sự không biết phải làm sao.

Khi bé mới truyền được nửa bình nước thì đột nhiên bên ngoài trở nên ồn ào, tôi ngẩng đầu lên và quay lại, bắt gặp khuôn mặt chỉ thấy trong những giấc mơ.

Cố Thanh Thiên!

Tôi ngơ ngẩn đứng lên, nhìn anh đang đứng cách tôi vài bước. Trong giây phút ấy, dường như mọi âm thanh trên thế giới này đều biến mất.

“Cố…” Tôi run run, không thốt lên lời.

Anh bước từng bước đến trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thậm chí tôi còn không chớp mắt, sợ rằng giấc mơ này tan biến khi tôi nhắm mắt lại.

“Đồng Kha Kha!”

Bên tai tôi vang lên giọng nói của anh, tôi thấy đôi môi anh khẽ cử động, hẳn là đang gọi tên tôi?

“Cố… Cố Thanh Thiên…” Tôi nuốt nước bọt, ba chữ kia thốt lên từ cổ họng khô khốc, tôi thấy anh giơ tay lên.

Nhất định là anh đang tức giận lắm, vậy nên muốn đánh tôi.

Tôi cắn răng nhắm chặt mắt, chờ cái tát của anh, nhưng đợi một lúc, bàn tay ấy vẫn chưa hạ xuống, tôi mở mắt, thấy anh vẫn giơ tay như lúc trước, bàn tay ấy đang run lên nhè nhẹ.

“Đồng Kha Kha, cô còn dám về đây nữa à?”

Cố Thanh Thiên nghiến răng nghiến lợi hạ tay xuống, biểu cảm hung dữ đáng sợ, có lẽ vì gặp tôi nên anh mới tức giận đến thế.

Nếu đây không phải bệnh viện, hoặc nếu đang ở phòng riêng chỉ có hai chúng tôi, thì sợ là anh đã siết cổ tôi rồi ấy chứ.

Tôi cảm thấy miệng mình đắng ngắt, đắng lan đến tận tim.

“Cô Đồng, mấy tháng nay cô đã đi đâu? Cô có biết Cố tổng vẫn luôn tìm hai người không? Hôm nay, nếu không phải phát hiện thủ tục nhập viện của Cố Nhất Đồng, chúng tôi còn chưa tìm thấy hai người đâu.” Triệu Văn Mãnh xuất hiện từ phía sau Cố Thanh Thiên, anh ta lo lắng nói với tôi.

Thì ra anh vẫn luôn đi tìm tôi và Niếp Niếp sao?

À không, chắc anh chỉ tìm Niếp Niếp thôi…

Vì không còn Trạch Khôn nên mới tìm Niếp Niếp à?

Nghĩ đến Trạch Khôn, lòng tôi lại đau như bị dao cứa, cổ họng khô khốc giờ đã phát ra tiếng, “Trạch Khôn đâu? Trạch Khôn của tôi đâu?”

“Cô còn dám nhắc đến Trạch Khôn à? Cô đã vứt bỏ nó rồi cơ mà, không phải vậy à?” Cố Thanh Thiên nói.

Như vậy sao lại gọi là vứt bỏ chứ? Nếu được, tôi mong được dẫn nó đi biết bao.

Nước mắt tuôn trào, tôi như phát điên mà lao vào đánh anh, “Trạch Khôn của tôi đâu? Đáng lẽ ra lúc trước tôi phải liều cái thân này để mang cả hai đứa cùng đi, để nó lại cho anh… Rồi kết quả thế nào? Anh không bảo vệ được thằng bé!”

“Tôi không bảo vệ được nó, còn cô thì sao? Sao Niếp Niếp lại phải nằm viện? Con bé bị làm sao? Cô nói như cô bảo vệ nó tốt lắm đấy?” Cố Thanh Thiên siết cổ tay tôi, quát ầm lên.

“Anh nói bậy! Rõ ràng là do anh! Do anh…” Tôi bị anh ta siết cổ tay mà càng điên hơn, tôi giãy dụa muốn rút tay về.

“Cố tổng, cô Đồng, hai người bình tĩnh lại đi đã.” Triệu Văn Mãnh vội vàng can ngăn, “Niếp Niếp còn đang bệnh đấy, hai người làm vậy sẽ khiến con bé sợ mất.”

Tôi và Cố Thanh Thiên cứng đờ người, tôi thấy anh nhìn về phía giường bệnh, mặt biến sắc, trong lòng cảm thấy không ổn.

Tôi vừa quay đầu thì thấy Niếp Niếp đang mở to mắt nhìn chúng tôi, đôi mắt trong trẻo của bé đầy sự hoảng sợ, con bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi giằng tay Cố Thanh Thiên ra, sợ hãi giải thích với Niếp Niếp, “Niếp Niếp đừng sợ nhé, mẹ và bố con đang chơi trò chơi đó, con biết mà, bố mẹ thích chơi trò chơi nhất mà.”

“Bố ơi…”

Niếp Niếp nhìn Cố Thanh Thiên, sợ hãi nói rằng, “Đừng đuổi mẹ đi, Niếp Niếp cần có mẹ…”

“Không đi, mẹ không đi đâu cả, mẹ đã nói sẽ ở bên Niếp Niếp vĩnh viễn mà.” Tôi cướp lời Cố Thanh Thiên, trả lời con bé.

“Thư ký Triệu, qua hỏi bác sĩ xem Niếp Niếp bị bệnh gì.” Cố Thanh Thiên ra lệnh.

Tôi nghe thấy tiếng vâng và tiếng bước chân của Triệu Văn Mãnh, sau đó Cố Thanh Thiên đi đến bên kia giường bệnh, mỉm cười với Niếp Niếp của tôi, “Niếp Niếp về là tốt rồi, Niếp Niếp bảo gì bố cũng nghe.”

Tôi chưa bao giờ thấy Cố Thanh Thiên nói chuyện bằng giọng nói dịu dàng như thế, tôi kinh ngạc nhìn anh, mà anh thì không thèm để ý đến tôi, ánh mắt anh nhìn Niếp Niếp dịu dàng đến mức có thể khiến người ta chìm đắm trong đó.

Niếp Niếp được anh an ủi, sợ hãi trong mắt con bé biến thành sự ỷ lại, “Bố ơi, Niếp Niếp lâu lắm rồi không gặp bố, nhớ bố lắm lắm.”

“Ừ, bố cũng nhớ con.” Cố Thanh Thiên mỉm cười.

“Em trai con đâu?” Niếp Niếp vươn đôi bàn tay bé nhỏ vuốt mặt anh và hỏi.

Tôi thấy anh sững người bèn nói, “Niếp Niếp ngoan, em còn nhỏ lắm, không thể đến bệnh viện được, lỡ Niếp Niếp lây bệnh cho em thì sao bây giờ?”

“Ôi, Niếp Niếp cũng không muốn bị bệnh đâu.” Niếp Niếp chán nản nói với tôi.

Cố Thanh Thiên đột nhiên đứng dậy rồi ra khỏi phòng bệnh, tôi và Niếp Niếp rất bất ngờ, thấy Niếp Niếp lại hoảng hốt, tôi vội mỉm cười an ủi bé con, “Niếp Niếp đừng sợ, bố đi gặp bác sĩ thôi con, Niếp Niếp không muốn bị bệnh đúng không con, bố phải đi gặp bác sĩ, bảo chú ấy chữa khỏi bệnh cho Niếp Niếp nhé.”

Tôi dỗ dành Niếp Niếp vài câu, cho bé con nằm xuống rồi mới lấy cớ ra ngoài, thấy Cố Thanh Thiên dựa vào vách tường hút thuốc.

Tôi biết anh đang rất khó chịu, nhưng tôi vẫn phải hỏi, “Trạch Khôn đâu? Giờ nó thế nào rồi? Có tin gì không?”

Cố Thanh Thiên liếc tôi một cái, không quan tâm câu hỏi của tôi.

Tôi cố gắng đè nén để không nổi điên lên, “Cố tổng, tôi muốn biết tình trạng hiện tại của Trạch Khôn, nó là con tôi, tôi trở về đây là vì nó.”

“Cô cũng biết nó là con cô à? Lúc cô đi sao không nghĩ được như vậy đi?” Cố Thanh Thiên lạnh lùng nhìn tôi, “Cô có biết Trạch Khôn quấy khóc đòi tìm mẹ tìm chị nhiều thế nào không?”

“Đồng Kha Kha, cô có xứng là mẹ của nó không? Cô bỏ nó lại, ngày nào nó cũng quấy khóc đòi ra ngoài tìm mẹ, vậy mới bị người ta bắt cóc… Đồng Kha Kha, cô có biết đôi khi tôi muốn giết chết cô lắm không?”

Anh nói rất chậm, từng chữ từng từ như từng chiếc kim đâm vào tim tôi, tôi định đáp lại thì Triệu Văn Mãnh chạy tới.

“Cố tổng, cô Đồng, tôi đề nghị chuyển viện cho Niếp Niếp, tôi thấy bác sĩ ở đây rất vô trách nhiệm.”

Cố Thanh Thiên liếc nhìn tôi, tôi biết anh đang cố kiềm chế lửa giận.

Nhưng vừa xuống tàu là bé phát sốt, lúc ấy sốt ruột quá, còn để ý được điều gì nữa, chỉ có thể tìm bệnh viện gần đó nhất thôi, ai mà biết bệnh viện này chất lượng thế nào chứ?

“Chuyển viện ngay đi.” Cố Thanh Thiên gằn giọng.

Triệu Văn Mãnh đi làm thủ tục, Cố Thanh Thiên dập thuốc lá rồi vứt vào thùng rác, đi về phía phòng bệnh bế Niếp Niếp đi, tôi vội vàng chạy tới cầm theo bình truyền nước, anh liếc tôi một cái, cũng không nói gì mà đi ra ngoài.

Tôi chạy chậm theo Cố Thanh Thiên, cố giơ bình truyền lên cao.

Cố Thanh Thiên bế Niếp Niếp vào xe, để bé nằm xong mới cầm bình truyền trong tay tôi.

“Em…” Tôi định nói cứ để tôi làm, anh đã cau mày ngồi về chỗ, giơ cao tay cầm bình truyền.

Làm vậy có được không? Tôi có hơi chần chừ.

Triệu Văn Mãnh chạy tới, thấy tôi vẫn tần ngần ngoài xe thì nói, “Cô Đồng, lên xe đi chứ.”

Tôi chần chừ nhìn bàn tay đang cầm bình truyền nước của Cố Thanh Thiên, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, “Không sao, lên xe đi.”

Anh nói không sao thì thật sự không sao đúng không? Tôi thở phào, mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái.

Triệu Văn Mãnh lái xe đến một bệnh viện khác, nhìn từ ngoài vào đã biết Cố Thanh Thiên rất quen thuộc với bệnh viện này. Triệu Văn Mãnh nói với tôi, Cố gia có cổ phần ở bệnh viện này, chất lượng cũng vào hạng nhất nhì cả nước.

Vừa vào cửa, bác sĩ và y tá nhận lấy Niếp Niếp, kiểm tra một lượt rồi kết luận, Niếp Niếp không mắc phải bệnh truyền nhiễm gì nghiêm trọng.

Tôi thở phào, ngồi phịch xuống ghế, cảm giác gánh nặng trong lòng đã vơi bớt rất nhiều.

Tôi nhìn Cố Thanh Thiên ngồi gần đó, thấy anh cũng có vẻ thả lỏng hơn một chút, chợt thấy mắt cay cay.

Niếp Niếp nằm viện như thế, chắc anh sợ lắm. Tìm kiếm mấy tháng trời, tin tức đầu tiên nhận được lại là Niếp Niếp nhập viện, trước đó còn việc Trạch Khôn bị bắt cóc nữa, không biết tâm trạng anh khi chạy đến đây như thế nào.

Sự mệt mỏi trên khuôn mặt anh y hệt trong giấc mơ của tôi, sự mệt mỏi ấy khiến tôi đau lòng.

Tôi cúi đầu nhìn bàn tay của mình, muốn qua ôm lấy anh biết bao, nhưng tôi đâu có tư cách ấy, người anh cần không phải tôi.

Tôi đang suy nghĩ rất lung thì nghe thấy tiếng nói chuyện của Cố Thanh Thiên và Triệu Văn Mãnh, chờ Niếp Niếp tiêm xong sẽ đưa tôi và Niếp Niếp đến biệt thự Kiên Dung, còn phải giám sát chúng tôi thật kỹ.

Anh sợ tôi lại chạy trốn lần nữa, đồng thời cũng không dám đưa tôi về nhà họ Cố đúng không? Phải rồi, vì nhà họ Cố có Ôn Nhã Gia mà.

Tôi mỉm cười với đôi tay mình, đứng dậy đi về phía anh.

“Cố tổng, không cần cử người giám sát đâu, tôi sẽ không bỏ đi nữa, trước khi tìm thấy Trạch Khôn, tôi sẽ không đi đâu cả.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương