Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì
-
Chương 47: Ngoại truyện 6: Thanh mai trúc mã 6
"Thổ lộ"
Tả Trì và Lâm Dữ An cùng nhau mời Cố Miểu Miểu khiêu vũ, đây có lẽ một nan đề với người ngoài.
Nhưng đối Cố Miểu Miểu mà nói, hoàn toàn là một vấn đề không cần suy nghĩ dư thừa.
Lúc trước không có Lâm Dữ An tham dự, cô còn do dự một chút, nhưng có Lâm Dữ An, hết thảy đáp án đều không cần suy xét.
Tim cô đập nhanh, không cần nghĩ ngợi đặt tay mình lên tay Lâm Dữ An, lễ phép nói với Tả Trì: "Xấu hổ quá bạn học Tả Trì, vốn dĩ hôm nay Dữ An chính là bạn nhảy của tôi, cậu vẫn nên tìm những người khác đi."
Lâm Dữ An gắt gao nắm tay Cố Miểu Miểu, nỗi thấp thỏm bất an trong lòng rốt cuộc cũng lắng xuống, Miểu Miểu nguyện ý chọn cậu, với cậu mà nói là vô cùng may mắn.
Nhưng cậu cũng biết trường hợp hiện tại vẫn phải cho Tả Trì một chút mặt mũi, dù sao cũng là tiệc sinh nhật của ba người ta, cậu nói: "Bạn học Tả Trì, xin lỗi."
Tả Trì hờ mắt nhìn hai người, nói không thèm để ý là không thể, cậu ta còn tưởng làm trò như vậy trước mặt nhiều người sẽ bức Cố Miểu Miểu một phen, cô sẽ thưởng cho mình một chút mặt mũi, không ngờ đại tiểu thư người ta hành xử cũng khác người, căn bản sẽ không quan tâm cậu ta có xấu hổ hay không.
Hơn nữa thấy hai người nắm tay nhau chặt như vậy, có vẻ như cậu ta là vai nam hai phản diện chia rẽ uyên ương.
Tả Trì có chút muốn cười, cũng có chút tự giễu.
Bỏ đi, không nhảy nữa.
Tả Trì thu hồi tay rời đi, lúc này, một bàn tay của cô gái khác đặt vào lòng bàn tay cậu ta, là Hứa Quân Hàm, cô cong môi nói: "Trì thiếu, tôi có thể nhảy một điệu với cậu không?"
Tả Trì hơi kinh ngạc nhìn cô, không đoán được cô lại nguyện ý tới giải vây.
Cố Miểu Miểu và Lâm Dữ An cũng nhìn về phía Hứa Quân Hàm.
Hứa Quân Hàm thấy Tả Trì không trả lời, trong lòng nổi lên nỗi bất an, cô cũng có sĩ diện, nếu bị Tả Trì cự tuyệt, về sau chắc cô sẽ bị danh viện trong vòng chê cười mất.
Nhưng nếu đã đâm lao, vậy chỉ có thể kiên trì theo lao, cô tỏ vẻ bình thản ung dung nghiêng nghiêng đầu, "Sao, không muốn?"
Tả Trì nhìn ra cô đang hoảng loạn, cười cười, lịch sự nắm lấy tay cô, "Không, Hứa tiểu thư có thể mời tôi, là vinh hạnh của tôi."
Cậu ta theo đối phương xuống bậc thang.
Như thế, hai nam sinh đều có bạn nhảy của mình, cũng may tình huống không nháo đến quá khó coi.
Ba mẹ Tả sắc mặt cũng chậm rãi chuyển biến tốt.
Sau khi Tả Trì và Hứa Quân Hàm khai vũ, Cố Miểu Miểu và Lâm Dữ An cũng nhập vào khiêu vũ, những người khác cũng sôi nổi gia nhập, trong lúc nhất thời, sân nhảy rất náo nhiệt.
Cố Miểu Miểu và Lâm Dữ An ở một bên chậm rãi khiêu vũ, một bên nói chuyện phiếm, Cố Miểu Miểu cười tủm tỉm nhìn thiếu niên: "Dữ An, em còn tưởng vừa rồi anh sẽ không ra mặt chứ, điểm này không giống với tính cách của anh, anh không phải người thích nổi bật."
"Anh......" Lâm Dữ An yết hầu lên xuống, muốn nói chỉ cần là vì em, cái gì anh cũng nguyện ý làm, nhưng lời nói đến bên miệng, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trầm ngâm một lát, cậu thay đổi cách nói: "Không phải em nói anh là bạn nhảy của em sao, sao anh có thể nhường em cho người khác."
"Cũng chỉ là nguyên nhân này sao?" Cố Miểu Miểu trong lòng đau xót, có chút thất vọng lại mong đợi nhìn cậu.
Cô không muốn nghe loại lý do này, cũng không muốn nghe Lâm Dữ An nói coi cô là em gái.
Lâm Dữ An theo bản năng nói: "Đương nhiên không phải."
Cố Miểu Miểu trong lòng vui vẻ, hai tròng mắt sáng lấp lánh hỏi: "Đó là gì?"
"Là anh...... Là anh......" Lâm Dữ An hai lần muốn thổ lộ, vẫn là thất bại, cậu ảm đạm thu hồi tầm mắt, không dám đối diện với đôi mắt trong suốt của cô gái đối diện.
Miểu Miểu trong sáng thuần khiết như vậy, cậu có chỗ nào có thể xứng đôi chứ.
Nếu thổ lộ, trước không nói cô có ý gì về phương diện này không, cho dù có, sao cậu cho cô hạnh phúc được?
"Là cái gì? An ca ca, anh nói đi." Cố Miểu Miểu mơ hồ cảm thấy Lâm Dữ An muốn nói gì đó rất quan trọng, không khỏi làm nũng lay tay cậu, hy vọng cậu mau chóng nói tiếp.
Lâm Dữ An hoàn hồn, lắc lắc đầu, "Không, anh là muốn nói Tả Trì không đứng đắn, cho dù anh không phải bạn nhảy của em, anh cũng không yên tâm để em tiếp xúc với cậu ta quá nhiều, anh trai em cũng sẽ không cho phép."
Lại lấy anh trai ra làm cớ, chỉ coi cô là em gái đúng không?
Cố Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy khiêu vũ tẻ nhạt vô vị, cô nghỉ chân nói: "Không nhảy nữa, em mệt rồi."
Buông tay Lâm Dữ An, cô xoay người ra khỏi sân nhảy.
Lâm Dữ An trong lòng hoảng hốt, cất bước đuổi theo, "Miểu Miểu, em tức giận sao?"
"Không có." Cố Miểu Miểu nói là như thế, nhưng bước chân càng đi càng nhanh, chỉ một lát liền đi đến sân sau khách sạn.
Ngăn cách với sự náo nhiệt của bữa tiệc, sân sau vô cùng an tĩnh.
Lâm Dữ An biết cô tức giận, nhưng lại không biết cụ thể tức giận vì cái gì, nhắm mắt đi theo cô tới sân sau, ôn nhu dỗ dành: "Miểu Miểu, nếu anh nói sai, em đừng chấp nhặt, anh xin lỗi em có được không?"
"Anh nói sai cái gì?" Cố Miểu Miểu đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Lâm Dữ An.
Lâm Dữ An sửng sốt, trong lúc nhất thời không trả lời được, bởi vì cậu thật sự không biết mình nói sai cái gì.
Cố Miểu Miểu chóp mũi đau xót: "Xem đi, căn bản anh không biết anh nói sai cái gì, vậy anh xin lỗi cái gì, em là cái loại không nói đạo lý, đáng ghét sao? Anh không sai, em muốn anh xin lỗi làm gì?"
"Anh......" Lâm Dữ An nghẹn lời, đúng vậy, anh sai cái gì cũng không biết, sao lại xin lỗi, xin lỗi như vậy một chút thành ý cũng không có.
"Anh trở về đi, em muốn ở đây một mình." Cố Miểu Miểu đẩy bả vai Lâm Dữ An, không muốn anh đi theo mình.
Hiện tại cô thật sự cần một mình ngẫm lại, Lâm Dữ An ở chỗ này, cô suy nghĩ chỉ thêm loạn.
Chắc gần đây bị Tả Trì theo đuổi làm cho tâm phiền ý loạn, cô phát hiện tình cảm của mình đối với Lâm Dữ An càng ngày càng khó áp chế.
Có đôi khi cô còn rất bội phục dũng khí của Tả Trì, cho dù mình cự tuyệt nhiều lần, cậu ta vẫn dám mặt dày theo đuổi.
Nếu như cô cũng dũng cảm giống cậu ta thì sao?
Nếu Lâm Dữ An từ chối cô, cô sẽ liều mạng bám lấy, bám đến khi anh động tâm mới thôi!
Haiz......
Nhưng loại chuyện này cũng chỉ có thể nghĩ tới, nếu trong thực tiễn, cô thật sự không làm được.
Lâm Dữ An nhìn vẻ mặt ủ rũ của Cố Miểu Miểu, nào dám đi, cậu một phen chế trụ cổ tay của cô, "Miểu Miểu, có chuyện gì phiền lòng có thể nói với anh chứ? Em đừng như vậy, anh rất lo lắng cho em."
"Anh cảm thấy em có thể có chuyện gì phiền lòng?" Cố Miểu Miểu lập tức nổi giận, không phải tức Lâm Dữ An, mà tức chính mình nhát gan.
Cô dùng sức phủi tay, muốn hất Lâm Dữ An ra, nhưng anh nắm rất chặt, căn bản không hất được, cô nóng nảy, cảm thấy chua xót, hốc mắt lập tức ửng hồng: "Lâm Dữ An, anh nói một chút, anh cảm thấy em có thể có chuyện gì phiền lòng?"
"Miểu Miểu, anh......"
"Anh anh anh, anh cũng chỉ biết anh anh anh, anh muốn nói cái gì thì nói ra! Anh vẫn luôn như vậy! Anh từ nhỏ có chuyện gì cũng đều giữ trong lòng, mà em cái gì cũng chia sẻ với anh, anh lại không thích đem tâm sự của mình nói cho em, anh như vậy rất không công bằng có biết không?" Cố Miểu Miểu càng nói càng thương tâm, nước mắt lập tức rơi xuống.
Lâm Dữ An trái tim đau xót, không biết làm sao đành nâng khuôn mặt cô gái lên, cố gắng lau nước mắt cho cô.
Cố Miểu Miểu dùng sức hất tay cậu, lui về phía sau một bước, "Anh không cần quan tâm em, anh không biết như vậy rất ái muội sao!"
Lâm Dữ An buột miệng thốt ra: "Anh là anh trai em."
"Em chỉ có một người anh trai!" Cố Miểu Miểu dùng một loại ngữ khí nghiêm khắc chưa bao giờ có phản bác.
Lâm Dữ An ngẩn ngơ, trái tim phảng phất bị cắt một dao, lại rải lên muối, nóng rát đau đớn.
Cố Miểu Miểu nhìn rõ vẻ mặt đau khổ của anh, trong lòng cũng không tốt hơn anh là bao, cô hít mũi, hoảng loạn bỏ chạy: "Anh muốn ở đây thì ở đây đi, em trở về."
Dứt lời, cô dùng sức lau mặt và má, vùi đầu chạy về sảnh tiệc.
Chỉ còn lại Lâm Dữ An ngây ngốc đứng đó.
Cậu cảm thấy lời vừa rồi Cố Miểu Miểu nói, giống như nắm bắt được gì, nhưng cụ thể là cái gì, cậu lại không nắm được, vừa thật lại vừa giả.
Hoặc là nói, có một suy nghĩ, cậu không dám khẳng định.
Sẽ là cái ý kia sao? Theo ý cậu hiểu?
Không thể nào...... Sẽ không đâu......
Cứ như vậy không ngừng khẳng định rồi lại phủ định, phủ định rồi lại khẳng định, Lâm Dữ An vô lực gục bả vai xuống, sau đó lui lại một thân cây, dựa vào.
-
Lâm Dữ An và Cố Miểu Miểu chiến tranh lạnh, Trần Linh phát hiện ra không khí lạnh lẽo giữa hai người bọn họ, ngày nọ lúc chỉ có hai người ăn cơm trưa, cô không nhịn được tò mò hỏi: "Miểu Miểu, cậu với Lâm Dữ An làm sao vậy? Hai người cãi nhau?"
"Không có." Cố Miểu Miểu một tay chống cằm, cực kỳ ưu nhã gắp mấy hạt cơm đút vào trong miệng.
Trần Linh thấy bộ dáng không buồn ăn uống của cô, giận nói: "Còn nói không cãi nhau, cậu xem vẻ mặt không vui của cậu đi, cậu đó, cũng chỉ có lúc giận dỗi với Lâm Dữ An mới có thể bày ra vẻ mặt này. Nhưng quan hệ hai người luôn rất tốt, có thể có chuyện gì cãi nhau?"
"Đích xác không có chuyện gì, cho nên không có cãi nhau." Cố Miểu Miểu cũng không biết tranh chấp trong bữa tiệc sinh nhật ba Tả Trì cuối tuần trước có tính là cãi nhau hay không, chỉ là sau đó, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Cô không muốn để ý đến cậu, cậu cũng...... Không để ý tới cô.
Quả nhiên mình ở trong lòng cậu không quan trọng.
Cố Miểu Miểu khổ sở chớp mắt, không ăn nữa, cô ném đũa: "Tớ không ăn nữa, cậu ăn đi, tớ chờ cậu."
"A? Cậu không ăn sao?" Trần Linh thấy cô chỉ ăn một hai đũa cơm, nhíu mày nói: "Miểu Miểu, cho dù cậu không vui, cũng đừng hành hạ cơ thể mình, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn sẽ đói đến hoảng, hơn nữa đói sẽ bị bệnh dạ dày, sau này thống khổ vẫn là cậu."
"Linh Linh, tớ phát hiện cậu còn dong dài hơn cả ba mẹ tớ." Cố Miểu Miểu cạn lời lắc đầu, sau đó đứng lên nói: "Cậu ăn đi, tớ đi mua hai ly đồ uống lạnh, cậu muốn chi chi đào đào* không?"
* Chi chi đào đào: Một hãng trà sữa của Trung Quốc.
"Hả, Ừm ừm." Trần Linh bị dời lực chú ý, khi cô phản ứng lại, Cố Miểu Miểu đã ra cửa tiệm.
Cách đó không xa có một cửa hàng đồ uống lạnh, Cố Miểu Miểu chậm rãi đi qua, gọi hai ly, khi trả tiền, một giọng nói xuất hiện phía sau, "Để tôi trả tiền."
Cố Miểu Miểu xoay người, nhìn thấy là Tả Trì, cô hơi nhíu mày, vừa định từ chối, Tả Trì đã nhắm mã của tiệm để quét.
Cố Miểu Miểu bất đắc dĩ: "Tả Trì, cậu đừng như vậy nữa."
"Tôi thế nào chứ? Bạn học cùng lớp chẳng lẽ còn không thể mời cậu uống ly nước sao?" Tả Trì cà lơ phất phơ cười nói.
Cố Miểu Miểu nói: "Không phải ý này, bỏ đi, không nói với cậu nữa, tôi chuyển WeChat cho cậu."
"Ha, cũng được, WeChat của tôi vẫn bị cậu kéo vào danh sách đen đấy." Tả Trì lười biếng cười.
Cố Miểu Miểu rốt cuộc nhớ tới chuyện này, cô trừng mắt Tả Trì: "Còn không phải vì chính cậu sao, nếu cậu đứng đắn một chút, tôi cũng sẽ không kéo cậu vào danh sách đen."
"Tôi theo đuổi tình yêu bình thường, sao lại không đứng đắn." Tả Trì cong lưng, hài hước nhìn Cố Miểu Miểu, "Cố đại tiểu thư, cậu gần đây sao mỗi ngày đều xị mặt ra thế, cãi nhau với bạn ngồi cùng bàn à? Nếu không, hai ta nói chuyện, cậu lấy tôi ra tiêu khiển một chút?"
"Cậu cho rằng tôi là cậu chắc, coi tình cảm như trò đùa." Cố Miểu Miểu thao tác WeChat, bớt thời gian liếc Tả Trì một cái.
Người này từ sau tiệc sinh nhật đã không xuất hiện trước mặt cô, chắc ngày đó khiến cậu ta có chút mất mặt, cậu ta vẫn đang khó chịu.
Này đối với Cố Miểu Miểu mà nói, vừa lúc.
Nếu không cô càng phiền.
Chuyển tiền cho Tả Trì, Cố Miểu Miểu nói: "Chuyển cho cậu, cậu nhận đi."
Tả Trì ấn nhận tiền, híp mắt nhìn Cố Miểu Miểu, "Cậu thật sự không suy nghĩ về tôi một chút? Nói không chừng tính tình chúng ta hợp nhau, ít nhất nếu cậu tức giận, tôi sẽ đuổi theo dỗ cậu, sẽ không để cậu một mình giận dỗi."
Cố Miểu Miểu cười một tiếng, trừ ở trước mặt Lâm Dữ An, từ trước đến nay cô vẫn luôn ra vẻ là đại tiểu thư, khoanh tay trước ngực, trên dưới đánh giá Tả Trì: "Cậu thật sự thích tôi sao? Nếu thích của cậu là thích tôi, đồng thời có thể sờ đầu nữ sinh khác, xoa mặt ái muội, vậy thứ tôi vô phúc hưởng thụ."
"Sờ đầu xoa mặt? Tôi khi nào......" Tả Trì muốn phản bác, lại bỗng nhiên nhớ tới hai ngày trước ở trong trường, có nữ sinh theo đuổi cậu ta, cậu ta cảm thấy đối phương lớn lên không tồi, liền đùa giỡn một chút, mơ hồ nhớ ra, hình như là sờ đầu, nhéo mặt.
Nhưng đó chỉ là động tác theo thói quen của cậu ta khi ở nước ngoài, cũng không thể hiện cho cái gì, "Tôi khi đó là...... Nhất thời thói quen khó sửa, cậu yên tâm, nếu là chuyện chúng ta, tôi khẳng định toàn tâm toàn ý với cậu."
"Chặc chặc, đúng là câu nói kinh điển của tra nam." Cố Miểu Miểu cười tủm tỉm vỗ tay cho Tả Trì, đôi mắt sáng ngời nhìn cậu ta: "Tả Trì, cậu ở nước ngoài chắc rất ăn chơi nhỉ? Cho nên cậu như vậy, thật sự có thể vì một người mà thay đổi sao? Cho dù nhất thời thay đổi, sẽ thay đổi bao lâu đây? Cậu khả năng không hiểu tôi rồi, tôi có điều kiện để chơi, nhưng một chút cũng không thích chơi, ba mẹ tôi ân ân ái ái 10-20 năm, ước mơ của tôi chính là tìm được người một lòng một dạ đến già giống như ba tôi, cho nên cậu như vậy, đã xác định không phải gu tôi rồi."
"Vậy ai là gu cậu? Lâm Dữ An?" Tả Trì trực tiếp hỏi.
Cố Miểu Miểu nghẹn, tức khắc khó chịu, trừng cậu ta một cái: "Mắc mớ gì tới cậu."
"Đúng đúng đúng, không liên quan đến tôi, nhưng tôi không biết Lâm Dữ An có gì tốt, theo đuổi cậu cũng không dám, cậu hà tất phải khăng khăng một mực đối với cậu ta." Tả Trì tiến một bước gần Cố Miểu Miểu.
Cố Miểu Miểu đề phòng lui về phía sau, trừng cậu ta, "Cậu muốn làm gì, khắp nơi đều là người, tôi cảnh cáo cậu đừng làm bậy!"
Tả Trì cười xấu xa, "Cố Miểu Miểu, cậu cũng chưa cùng tôi thử qua, sao biết tôi không thể một lòng một dạ đến già? Lãng tử cũng muốn có cơ hội quay đầu chứ? Sao cậu không đem cơ hội này cho tôi?"
"Cậu......"
"Tả Trì, cậu làm gì vậy!"
Cố Miểu Miểu đang định nói, bị một giọng nói đè nén tức giận đánh gãy, cô kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Lâm Dữ An, không biết vì sao, vừa vui, vừa ủy khuất.
Lâm Dữ An vài bước chạy tới, một phen đẩy Tả Trì ra, chắn giữa cô và Tả Trì, mắt lạnh lẽo nói: "Cách xa Miểu Miểu một chút."
Tả Trì bị cậu đẩy lui về phía sau hai bước, cũng không tức giận, nhún nhún vai cười nói: "Tôi với Miểu Miểu đang nói chuyện, bạn học Lâm, cậu lao tới như vậy có phải có chút không lễ phép?"
"Nói chuyện phiếm phải giữ khoảng cách xã giao, cậu chưa học qua sao?" Ánh mắt Lâm Dữ An sắc bén.
Tả Trì cười như không cười: "Hiện tại quan hệ của tôi với Miểu Miểu thân mật một chút cũng không sao."
Cậu ta thăm dò nhìn về phía cô gái sau lưng Lâm Dữ An, sợ thiên hạ không loạn nói: "Đúng không Miểu Miểu? Tối nay tôi chờ cậu, không gặp không về."
Nói xong, cậu ta vẫy vẫy tay, rời đi.
Cố Miểu Miểu hai mắt giật giật nhìn cậu ta, người này nói cái quái gì thế! Bọn họ hẹn tối nay khi nào?
Cậu ta đang muốn ở trước mặt Lâm Dữ An nói dối!
Cố Miểu Miểu khó có thể tin được nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng Tả Trì, vẻ mặt này rơi vào trong mắt Lâm Dữ An lại giống như có cảm giác lưu luyến không muốn rời, hô hấp cậu bị kìm hãm, khó khăn mở miệng: "Tối nay hai người hẹn nhau đi chơi sao?"
"Đương nhiên....." Hai chữ không có nuốt trở về, Cố Miểu Miểu nhớ tới cô còn đang chiến tranh lạnh với Lâm Dữ An, tức giận sửa lời: "Liên quan gì đến anh, chúng ta quen nhau sao?"
"Anh......" Lâm Dữ An nghẹn lời, đỉnh mày nhíu chặt.
Cố Miểu Miểu thấy cậu như vậy, cũng gấp thay cậu, xem đi xem đi, cậu lại như vậy cái gì cũng không nói, chỉ biết đem tâm sự nghẹn ở trong lòng.
Vừa lúc đồ uống lạnh cô gọi đã xong, nhân viên cửa hàng đang gọi cô, Cố Miểu Miểu đi qua lấy, trực tiếp lao ra ngoài.
Lâm Dữ An hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi đuổi theo, bắt lấy tay Cố Miểu Miểu: "Miểu Miểu, chúng ta nói chuyện đi."
"Em không có gì muốn nói với anh, Trần Linh còn đang đợi em, em phải đi tìm cậu ấy." Cố Miểu Miểu hất tay.
Lâm Dữ An không buông ra, mà có chút cường thế kéo cô tới một ngõ nhỏ yên tĩnh.
Cố Miểu Miểu hoàn toàn bị kéo đi, hai người đứng ở ngõ nhỏ, cô đột nhiên có chút hối hận, lần trước sau khi cãi nhau, cùng cậu đơn độc ở chung như vậy, cảm thấy có chỗ nào kỳ kỳ.
Kéo vạt áo sơ mi xuống, cô xoay người muốn đi.
Lâm Dữ An một tay chống trên vách tường, ngăn đường cô đi.
Cố Miểu Miểu lui về phía sau một bước nhỏ, có chút hoảng loạn, lúc An ca ca cường thế, cô luôn sẽ phá lệ ngượng ngùng, "Làm...... Làm gì? Anh muốn đấu với một mình em hả!"
Cô không tìm được lời để nói.
Lâm Dữ An bất đắc dĩ cười, "Miểu Miểu, anh sao có thể đấu với một mình em, anh là muốn tâm sự với em chuyện tiệc sinh nhật lần trước."
"Ồ, anh muốn nói cái gì?" Cố Miểu Miểu móc điện thoại ra, làm bộ rất vội xem thời gian, "Muốn nói gì thì nói nhanh đi, em rất vội, không ở chỗ này bồi anh được."
Lâm Dữ An nuốt nước miếng, lại liếm khóe môi, tựa hồ đang đưa ra quyết định rất gian nan, "Miểu Miểu, anh...... anh......"
Lại như vậy, lời vừa nói ra liền mắc kẹt.
Cố Miểu Miểu cũng không biết cậu muốn làm gì, "Anh anh anh, anh rốt cuộc lại muốn anh cái gì? Cho anh mười giây, không nói ra, em đi."
Cô bắt đầu đếm ngược: "Mười...... Chín...... Tám...... Bảy...... Sáu...... Năm......"
Dưới sự đếm ngược của cô, Lâm Dữ An càng ngày càng rối rắm sốt ruột, chỉ là mắt thấy Cố Miểu Miểu đang đếm ngược đến một giây cuối cùng, lời muốn nói vẫn như cũ không nói ra.
Giờ khắc này, Cố Miểu Miểu rất tổn thương, giọng phát ra cô cũng không biết sẽ nghẹn ngào ủy khuất như vậy: "Nếu không nói nên lời, vậy đừng nói nữa."
Cô lướt qua bả vai cậu, rời đi.
Một bàn tay lạnh lẽo dùng sức bắt lấy cổ tay cô, bọn họ đưa lưng về phía nhau, cả hai đều không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương.
Chỉ nghe Lâm Dữ An thấp giọng gằn từng chữ: "Miểu Miểu, anh thích em."
Tả Trì và Lâm Dữ An cùng nhau mời Cố Miểu Miểu khiêu vũ, đây có lẽ một nan đề với người ngoài.
Nhưng đối Cố Miểu Miểu mà nói, hoàn toàn là một vấn đề không cần suy nghĩ dư thừa.
Lúc trước không có Lâm Dữ An tham dự, cô còn do dự một chút, nhưng có Lâm Dữ An, hết thảy đáp án đều không cần suy xét.
Tim cô đập nhanh, không cần nghĩ ngợi đặt tay mình lên tay Lâm Dữ An, lễ phép nói với Tả Trì: "Xấu hổ quá bạn học Tả Trì, vốn dĩ hôm nay Dữ An chính là bạn nhảy của tôi, cậu vẫn nên tìm những người khác đi."
Lâm Dữ An gắt gao nắm tay Cố Miểu Miểu, nỗi thấp thỏm bất an trong lòng rốt cuộc cũng lắng xuống, Miểu Miểu nguyện ý chọn cậu, với cậu mà nói là vô cùng may mắn.
Nhưng cậu cũng biết trường hợp hiện tại vẫn phải cho Tả Trì một chút mặt mũi, dù sao cũng là tiệc sinh nhật của ba người ta, cậu nói: "Bạn học Tả Trì, xin lỗi."
Tả Trì hờ mắt nhìn hai người, nói không thèm để ý là không thể, cậu ta còn tưởng làm trò như vậy trước mặt nhiều người sẽ bức Cố Miểu Miểu một phen, cô sẽ thưởng cho mình một chút mặt mũi, không ngờ đại tiểu thư người ta hành xử cũng khác người, căn bản sẽ không quan tâm cậu ta có xấu hổ hay không.
Hơn nữa thấy hai người nắm tay nhau chặt như vậy, có vẻ như cậu ta là vai nam hai phản diện chia rẽ uyên ương.
Tả Trì có chút muốn cười, cũng có chút tự giễu.
Bỏ đi, không nhảy nữa.
Tả Trì thu hồi tay rời đi, lúc này, một bàn tay của cô gái khác đặt vào lòng bàn tay cậu ta, là Hứa Quân Hàm, cô cong môi nói: "Trì thiếu, tôi có thể nhảy một điệu với cậu không?"
Tả Trì hơi kinh ngạc nhìn cô, không đoán được cô lại nguyện ý tới giải vây.
Cố Miểu Miểu và Lâm Dữ An cũng nhìn về phía Hứa Quân Hàm.
Hứa Quân Hàm thấy Tả Trì không trả lời, trong lòng nổi lên nỗi bất an, cô cũng có sĩ diện, nếu bị Tả Trì cự tuyệt, về sau chắc cô sẽ bị danh viện trong vòng chê cười mất.
Nhưng nếu đã đâm lao, vậy chỉ có thể kiên trì theo lao, cô tỏ vẻ bình thản ung dung nghiêng nghiêng đầu, "Sao, không muốn?"
Tả Trì nhìn ra cô đang hoảng loạn, cười cười, lịch sự nắm lấy tay cô, "Không, Hứa tiểu thư có thể mời tôi, là vinh hạnh của tôi."
Cậu ta theo đối phương xuống bậc thang.
Như thế, hai nam sinh đều có bạn nhảy của mình, cũng may tình huống không nháo đến quá khó coi.
Ba mẹ Tả sắc mặt cũng chậm rãi chuyển biến tốt.
Sau khi Tả Trì và Hứa Quân Hàm khai vũ, Cố Miểu Miểu và Lâm Dữ An cũng nhập vào khiêu vũ, những người khác cũng sôi nổi gia nhập, trong lúc nhất thời, sân nhảy rất náo nhiệt.
Cố Miểu Miểu và Lâm Dữ An ở một bên chậm rãi khiêu vũ, một bên nói chuyện phiếm, Cố Miểu Miểu cười tủm tỉm nhìn thiếu niên: "Dữ An, em còn tưởng vừa rồi anh sẽ không ra mặt chứ, điểm này không giống với tính cách của anh, anh không phải người thích nổi bật."
"Anh......" Lâm Dữ An yết hầu lên xuống, muốn nói chỉ cần là vì em, cái gì anh cũng nguyện ý làm, nhưng lời nói đến bên miệng, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trầm ngâm một lát, cậu thay đổi cách nói: "Không phải em nói anh là bạn nhảy của em sao, sao anh có thể nhường em cho người khác."
"Cũng chỉ là nguyên nhân này sao?" Cố Miểu Miểu trong lòng đau xót, có chút thất vọng lại mong đợi nhìn cậu.
Cô không muốn nghe loại lý do này, cũng không muốn nghe Lâm Dữ An nói coi cô là em gái.
Lâm Dữ An theo bản năng nói: "Đương nhiên không phải."
Cố Miểu Miểu trong lòng vui vẻ, hai tròng mắt sáng lấp lánh hỏi: "Đó là gì?"
"Là anh...... Là anh......" Lâm Dữ An hai lần muốn thổ lộ, vẫn là thất bại, cậu ảm đạm thu hồi tầm mắt, không dám đối diện với đôi mắt trong suốt của cô gái đối diện.
Miểu Miểu trong sáng thuần khiết như vậy, cậu có chỗ nào có thể xứng đôi chứ.
Nếu thổ lộ, trước không nói cô có ý gì về phương diện này không, cho dù có, sao cậu cho cô hạnh phúc được?
"Là cái gì? An ca ca, anh nói đi." Cố Miểu Miểu mơ hồ cảm thấy Lâm Dữ An muốn nói gì đó rất quan trọng, không khỏi làm nũng lay tay cậu, hy vọng cậu mau chóng nói tiếp.
Lâm Dữ An hoàn hồn, lắc lắc đầu, "Không, anh là muốn nói Tả Trì không đứng đắn, cho dù anh không phải bạn nhảy của em, anh cũng không yên tâm để em tiếp xúc với cậu ta quá nhiều, anh trai em cũng sẽ không cho phép."
Lại lấy anh trai ra làm cớ, chỉ coi cô là em gái đúng không?
Cố Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy khiêu vũ tẻ nhạt vô vị, cô nghỉ chân nói: "Không nhảy nữa, em mệt rồi."
Buông tay Lâm Dữ An, cô xoay người ra khỏi sân nhảy.
Lâm Dữ An trong lòng hoảng hốt, cất bước đuổi theo, "Miểu Miểu, em tức giận sao?"
"Không có." Cố Miểu Miểu nói là như thế, nhưng bước chân càng đi càng nhanh, chỉ một lát liền đi đến sân sau khách sạn.
Ngăn cách với sự náo nhiệt của bữa tiệc, sân sau vô cùng an tĩnh.
Lâm Dữ An biết cô tức giận, nhưng lại không biết cụ thể tức giận vì cái gì, nhắm mắt đi theo cô tới sân sau, ôn nhu dỗ dành: "Miểu Miểu, nếu anh nói sai, em đừng chấp nhặt, anh xin lỗi em có được không?"
"Anh nói sai cái gì?" Cố Miểu Miểu đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Lâm Dữ An.
Lâm Dữ An sửng sốt, trong lúc nhất thời không trả lời được, bởi vì cậu thật sự không biết mình nói sai cái gì.
Cố Miểu Miểu chóp mũi đau xót: "Xem đi, căn bản anh không biết anh nói sai cái gì, vậy anh xin lỗi cái gì, em là cái loại không nói đạo lý, đáng ghét sao? Anh không sai, em muốn anh xin lỗi làm gì?"
"Anh......" Lâm Dữ An nghẹn lời, đúng vậy, anh sai cái gì cũng không biết, sao lại xin lỗi, xin lỗi như vậy một chút thành ý cũng không có.
"Anh trở về đi, em muốn ở đây một mình." Cố Miểu Miểu đẩy bả vai Lâm Dữ An, không muốn anh đi theo mình.
Hiện tại cô thật sự cần một mình ngẫm lại, Lâm Dữ An ở chỗ này, cô suy nghĩ chỉ thêm loạn.
Chắc gần đây bị Tả Trì theo đuổi làm cho tâm phiền ý loạn, cô phát hiện tình cảm của mình đối với Lâm Dữ An càng ngày càng khó áp chế.
Có đôi khi cô còn rất bội phục dũng khí của Tả Trì, cho dù mình cự tuyệt nhiều lần, cậu ta vẫn dám mặt dày theo đuổi.
Nếu như cô cũng dũng cảm giống cậu ta thì sao?
Nếu Lâm Dữ An từ chối cô, cô sẽ liều mạng bám lấy, bám đến khi anh động tâm mới thôi!
Haiz......
Nhưng loại chuyện này cũng chỉ có thể nghĩ tới, nếu trong thực tiễn, cô thật sự không làm được.
Lâm Dữ An nhìn vẻ mặt ủ rũ của Cố Miểu Miểu, nào dám đi, cậu một phen chế trụ cổ tay của cô, "Miểu Miểu, có chuyện gì phiền lòng có thể nói với anh chứ? Em đừng như vậy, anh rất lo lắng cho em."
"Anh cảm thấy em có thể có chuyện gì phiền lòng?" Cố Miểu Miểu lập tức nổi giận, không phải tức Lâm Dữ An, mà tức chính mình nhát gan.
Cô dùng sức phủi tay, muốn hất Lâm Dữ An ra, nhưng anh nắm rất chặt, căn bản không hất được, cô nóng nảy, cảm thấy chua xót, hốc mắt lập tức ửng hồng: "Lâm Dữ An, anh nói một chút, anh cảm thấy em có thể có chuyện gì phiền lòng?"
"Miểu Miểu, anh......"
"Anh anh anh, anh cũng chỉ biết anh anh anh, anh muốn nói cái gì thì nói ra! Anh vẫn luôn như vậy! Anh từ nhỏ có chuyện gì cũng đều giữ trong lòng, mà em cái gì cũng chia sẻ với anh, anh lại không thích đem tâm sự của mình nói cho em, anh như vậy rất không công bằng có biết không?" Cố Miểu Miểu càng nói càng thương tâm, nước mắt lập tức rơi xuống.
Lâm Dữ An trái tim đau xót, không biết làm sao đành nâng khuôn mặt cô gái lên, cố gắng lau nước mắt cho cô.
Cố Miểu Miểu dùng sức hất tay cậu, lui về phía sau một bước, "Anh không cần quan tâm em, anh không biết như vậy rất ái muội sao!"
Lâm Dữ An buột miệng thốt ra: "Anh là anh trai em."
"Em chỉ có một người anh trai!" Cố Miểu Miểu dùng một loại ngữ khí nghiêm khắc chưa bao giờ có phản bác.
Lâm Dữ An ngẩn ngơ, trái tim phảng phất bị cắt một dao, lại rải lên muối, nóng rát đau đớn.
Cố Miểu Miểu nhìn rõ vẻ mặt đau khổ của anh, trong lòng cũng không tốt hơn anh là bao, cô hít mũi, hoảng loạn bỏ chạy: "Anh muốn ở đây thì ở đây đi, em trở về."
Dứt lời, cô dùng sức lau mặt và má, vùi đầu chạy về sảnh tiệc.
Chỉ còn lại Lâm Dữ An ngây ngốc đứng đó.
Cậu cảm thấy lời vừa rồi Cố Miểu Miểu nói, giống như nắm bắt được gì, nhưng cụ thể là cái gì, cậu lại không nắm được, vừa thật lại vừa giả.
Hoặc là nói, có một suy nghĩ, cậu không dám khẳng định.
Sẽ là cái ý kia sao? Theo ý cậu hiểu?
Không thể nào...... Sẽ không đâu......
Cứ như vậy không ngừng khẳng định rồi lại phủ định, phủ định rồi lại khẳng định, Lâm Dữ An vô lực gục bả vai xuống, sau đó lui lại một thân cây, dựa vào.
-
Lâm Dữ An và Cố Miểu Miểu chiến tranh lạnh, Trần Linh phát hiện ra không khí lạnh lẽo giữa hai người bọn họ, ngày nọ lúc chỉ có hai người ăn cơm trưa, cô không nhịn được tò mò hỏi: "Miểu Miểu, cậu với Lâm Dữ An làm sao vậy? Hai người cãi nhau?"
"Không có." Cố Miểu Miểu một tay chống cằm, cực kỳ ưu nhã gắp mấy hạt cơm đút vào trong miệng.
Trần Linh thấy bộ dáng không buồn ăn uống của cô, giận nói: "Còn nói không cãi nhau, cậu xem vẻ mặt không vui của cậu đi, cậu đó, cũng chỉ có lúc giận dỗi với Lâm Dữ An mới có thể bày ra vẻ mặt này. Nhưng quan hệ hai người luôn rất tốt, có thể có chuyện gì cãi nhau?"
"Đích xác không có chuyện gì, cho nên không có cãi nhau." Cố Miểu Miểu cũng không biết tranh chấp trong bữa tiệc sinh nhật ba Tả Trì cuối tuần trước có tính là cãi nhau hay không, chỉ là sau đó, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Cô không muốn để ý đến cậu, cậu cũng...... Không để ý tới cô.
Quả nhiên mình ở trong lòng cậu không quan trọng.
Cố Miểu Miểu khổ sở chớp mắt, không ăn nữa, cô ném đũa: "Tớ không ăn nữa, cậu ăn đi, tớ chờ cậu."
"A? Cậu không ăn sao?" Trần Linh thấy cô chỉ ăn một hai đũa cơm, nhíu mày nói: "Miểu Miểu, cho dù cậu không vui, cũng đừng hành hạ cơ thể mình, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn sẽ đói đến hoảng, hơn nữa đói sẽ bị bệnh dạ dày, sau này thống khổ vẫn là cậu."
"Linh Linh, tớ phát hiện cậu còn dong dài hơn cả ba mẹ tớ." Cố Miểu Miểu cạn lời lắc đầu, sau đó đứng lên nói: "Cậu ăn đi, tớ đi mua hai ly đồ uống lạnh, cậu muốn chi chi đào đào* không?"
* Chi chi đào đào: Một hãng trà sữa của Trung Quốc.
"Hả, Ừm ừm." Trần Linh bị dời lực chú ý, khi cô phản ứng lại, Cố Miểu Miểu đã ra cửa tiệm.
Cách đó không xa có một cửa hàng đồ uống lạnh, Cố Miểu Miểu chậm rãi đi qua, gọi hai ly, khi trả tiền, một giọng nói xuất hiện phía sau, "Để tôi trả tiền."
Cố Miểu Miểu xoay người, nhìn thấy là Tả Trì, cô hơi nhíu mày, vừa định từ chối, Tả Trì đã nhắm mã của tiệm để quét.
Cố Miểu Miểu bất đắc dĩ: "Tả Trì, cậu đừng như vậy nữa."
"Tôi thế nào chứ? Bạn học cùng lớp chẳng lẽ còn không thể mời cậu uống ly nước sao?" Tả Trì cà lơ phất phơ cười nói.
Cố Miểu Miểu nói: "Không phải ý này, bỏ đi, không nói với cậu nữa, tôi chuyển WeChat cho cậu."
"Ha, cũng được, WeChat của tôi vẫn bị cậu kéo vào danh sách đen đấy." Tả Trì lười biếng cười.
Cố Miểu Miểu rốt cuộc nhớ tới chuyện này, cô trừng mắt Tả Trì: "Còn không phải vì chính cậu sao, nếu cậu đứng đắn một chút, tôi cũng sẽ không kéo cậu vào danh sách đen."
"Tôi theo đuổi tình yêu bình thường, sao lại không đứng đắn." Tả Trì cong lưng, hài hước nhìn Cố Miểu Miểu, "Cố đại tiểu thư, cậu gần đây sao mỗi ngày đều xị mặt ra thế, cãi nhau với bạn ngồi cùng bàn à? Nếu không, hai ta nói chuyện, cậu lấy tôi ra tiêu khiển một chút?"
"Cậu cho rằng tôi là cậu chắc, coi tình cảm như trò đùa." Cố Miểu Miểu thao tác WeChat, bớt thời gian liếc Tả Trì một cái.
Người này từ sau tiệc sinh nhật đã không xuất hiện trước mặt cô, chắc ngày đó khiến cậu ta có chút mất mặt, cậu ta vẫn đang khó chịu.
Này đối với Cố Miểu Miểu mà nói, vừa lúc.
Nếu không cô càng phiền.
Chuyển tiền cho Tả Trì, Cố Miểu Miểu nói: "Chuyển cho cậu, cậu nhận đi."
Tả Trì ấn nhận tiền, híp mắt nhìn Cố Miểu Miểu, "Cậu thật sự không suy nghĩ về tôi một chút? Nói không chừng tính tình chúng ta hợp nhau, ít nhất nếu cậu tức giận, tôi sẽ đuổi theo dỗ cậu, sẽ không để cậu một mình giận dỗi."
Cố Miểu Miểu cười một tiếng, trừ ở trước mặt Lâm Dữ An, từ trước đến nay cô vẫn luôn ra vẻ là đại tiểu thư, khoanh tay trước ngực, trên dưới đánh giá Tả Trì: "Cậu thật sự thích tôi sao? Nếu thích của cậu là thích tôi, đồng thời có thể sờ đầu nữ sinh khác, xoa mặt ái muội, vậy thứ tôi vô phúc hưởng thụ."
"Sờ đầu xoa mặt? Tôi khi nào......" Tả Trì muốn phản bác, lại bỗng nhiên nhớ tới hai ngày trước ở trong trường, có nữ sinh theo đuổi cậu ta, cậu ta cảm thấy đối phương lớn lên không tồi, liền đùa giỡn một chút, mơ hồ nhớ ra, hình như là sờ đầu, nhéo mặt.
Nhưng đó chỉ là động tác theo thói quen của cậu ta khi ở nước ngoài, cũng không thể hiện cho cái gì, "Tôi khi đó là...... Nhất thời thói quen khó sửa, cậu yên tâm, nếu là chuyện chúng ta, tôi khẳng định toàn tâm toàn ý với cậu."
"Chặc chặc, đúng là câu nói kinh điển của tra nam." Cố Miểu Miểu cười tủm tỉm vỗ tay cho Tả Trì, đôi mắt sáng ngời nhìn cậu ta: "Tả Trì, cậu ở nước ngoài chắc rất ăn chơi nhỉ? Cho nên cậu như vậy, thật sự có thể vì một người mà thay đổi sao? Cho dù nhất thời thay đổi, sẽ thay đổi bao lâu đây? Cậu khả năng không hiểu tôi rồi, tôi có điều kiện để chơi, nhưng một chút cũng không thích chơi, ba mẹ tôi ân ân ái ái 10-20 năm, ước mơ của tôi chính là tìm được người một lòng một dạ đến già giống như ba tôi, cho nên cậu như vậy, đã xác định không phải gu tôi rồi."
"Vậy ai là gu cậu? Lâm Dữ An?" Tả Trì trực tiếp hỏi.
Cố Miểu Miểu nghẹn, tức khắc khó chịu, trừng cậu ta một cái: "Mắc mớ gì tới cậu."
"Đúng đúng đúng, không liên quan đến tôi, nhưng tôi không biết Lâm Dữ An có gì tốt, theo đuổi cậu cũng không dám, cậu hà tất phải khăng khăng một mực đối với cậu ta." Tả Trì tiến một bước gần Cố Miểu Miểu.
Cố Miểu Miểu đề phòng lui về phía sau, trừng cậu ta, "Cậu muốn làm gì, khắp nơi đều là người, tôi cảnh cáo cậu đừng làm bậy!"
Tả Trì cười xấu xa, "Cố Miểu Miểu, cậu cũng chưa cùng tôi thử qua, sao biết tôi không thể một lòng một dạ đến già? Lãng tử cũng muốn có cơ hội quay đầu chứ? Sao cậu không đem cơ hội này cho tôi?"
"Cậu......"
"Tả Trì, cậu làm gì vậy!"
Cố Miểu Miểu đang định nói, bị một giọng nói đè nén tức giận đánh gãy, cô kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Lâm Dữ An, không biết vì sao, vừa vui, vừa ủy khuất.
Lâm Dữ An vài bước chạy tới, một phen đẩy Tả Trì ra, chắn giữa cô và Tả Trì, mắt lạnh lẽo nói: "Cách xa Miểu Miểu một chút."
Tả Trì bị cậu đẩy lui về phía sau hai bước, cũng không tức giận, nhún nhún vai cười nói: "Tôi với Miểu Miểu đang nói chuyện, bạn học Lâm, cậu lao tới như vậy có phải có chút không lễ phép?"
"Nói chuyện phiếm phải giữ khoảng cách xã giao, cậu chưa học qua sao?" Ánh mắt Lâm Dữ An sắc bén.
Tả Trì cười như không cười: "Hiện tại quan hệ của tôi với Miểu Miểu thân mật một chút cũng không sao."
Cậu ta thăm dò nhìn về phía cô gái sau lưng Lâm Dữ An, sợ thiên hạ không loạn nói: "Đúng không Miểu Miểu? Tối nay tôi chờ cậu, không gặp không về."
Nói xong, cậu ta vẫy vẫy tay, rời đi.
Cố Miểu Miểu hai mắt giật giật nhìn cậu ta, người này nói cái quái gì thế! Bọn họ hẹn tối nay khi nào?
Cậu ta đang muốn ở trước mặt Lâm Dữ An nói dối!
Cố Miểu Miểu khó có thể tin được nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng Tả Trì, vẻ mặt này rơi vào trong mắt Lâm Dữ An lại giống như có cảm giác lưu luyến không muốn rời, hô hấp cậu bị kìm hãm, khó khăn mở miệng: "Tối nay hai người hẹn nhau đi chơi sao?"
"Đương nhiên....." Hai chữ không có nuốt trở về, Cố Miểu Miểu nhớ tới cô còn đang chiến tranh lạnh với Lâm Dữ An, tức giận sửa lời: "Liên quan gì đến anh, chúng ta quen nhau sao?"
"Anh......" Lâm Dữ An nghẹn lời, đỉnh mày nhíu chặt.
Cố Miểu Miểu thấy cậu như vậy, cũng gấp thay cậu, xem đi xem đi, cậu lại như vậy cái gì cũng không nói, chỉ biết đem tâm sự nghẹn ở trong lòng.
Vừa lúc đồ uống lạnh cô gọi đã xong, nhân viên cửa hàng đang gọi cô, Cố Miểu Miểu đi qua lấy, trực tiếp lao ra ngoài.
Lâm Dữ An hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi đuổi theo, bắt lấy tay Cố Miểu Miểu: "Miểu Miểu, chúng ta nói chuyện đi."
"Em không có gì muốn nói với anh, Trần Linh còn đang đợi em, em phải đi tìm cậu ấy." Cố Miểu Miểu hất tay.
Lâm Dữ An không buông ra, mà có chút cường thế kéo cô tới một ngõ nhỏ yên tĩnh.
Cố Miểu Miểu hoàn toàn bị kéo đi, hai người đứng ở ngõ nhỏ, cô đột nhiên có chút hối hận, lần trước sau khi cãi nhau, cùng cậu đơn độc ở chung như vậy, cảm thấy có chỗ nào kỳ kỳ.
Kéo vạt áo sơ mi xuống, cô xoay người muốn đi.
Lâm Dữ An một tay chống trên vách tường, ngăn đường cô đi.
Cố Miểu Miểu lui về phía sau một bước nhỏ, có chút hoảng loạn, lúc An ca ca cường thế, cô luôn sẽ phá lệ ngượng ngùng, "Làm...... Làm gì? Anh muốn đấu với một mình em hả!"
Cô không tìm được lời để nói.
Lâm Dữ An bất đắc dĩ cười, "Miểu Miểu, anh sao có thể đấu với một mình em, anh là muốn tâm sự với em chuyện tiệc sinh nhật lần trước."
"Ồ, anh muốn nói cái gì?" Cố Miểu Miểu móc điện thoại ra, làm bộ rất vội xem thời gian, "Muốn nói gì thì nói nhanh đi, em rất vội, không ở chỗ này bồi anh được."
Lâm Dữ An nuốt nước miếng, lại liếm khóe môi, tựa hồ đang đưa ra quyết định rất gian nan, "Miểu Miểu, anh...... anh......"
Lại như vậy, lời vừa nói ra liền mắc kẹt.
Cố Miểu Miểu cũng không biết cậu muốn làm gì, "Anh anh anh, anh rốt cuộc lại muốn anh cái gì? Cho anh mười giây, không nói ra, em đi."
Cô bắt đầu đếm ngược: "Mười...... Chín...... Tám...... Bảy...... Sáu...... Năm......"
Dưới sự đếm ngược của cô, Lâm Dữ An càng ngày càng rối rắm sốt ruột, chỉ là mắt thấy Cố Miểu Miểu đang đếm ngược đến một giây cuối cùng, lời muốn nói vẫn như cũ không nói ra.
Giờ khắc này, Cố Miểu Miểu rất tổn thương, giọng phát ra cô cũng không biết sẽ nghẹn ngào ủy khuất như vậy: "Nếu không nói nên lời, vậy đừng nói nữa."
Cô lướt qua bả vai cậu, rời đi.
Một bàn tay lạnh lẽo dùng sức bắt lấy cổ tay cô, bọn họ đưa lưng về phía nhau, cả hai đều không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương.
Chỉ nghe Lâm Dữ An thấp giọng gằn từng chữ: "Miểu Miểu, anh thích em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook