Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì
Chương 38: Ngày thứ ba mươi tám làm cá muối

" 520 triệu = 520"

Kiều Mộc ngẩn ngơ nhìn Cố Hàn Thanh, anh...... sao lại cầu hôn? Còn có nhẫn đã chuẩn bị từ khi nào.

Đúng rồi, hình như lúc cô thắt cà vạt cho anh ở trong nhà cảm giác túi quần có vật cứng, chẳng lẽ là cái này?

Cho nên rõ ràng hôm nay là ngày tụ họp gia đình, anh cũng phải mặc trịnh trọng như vậy?

Anh đã sớm lên kế hoạch rồi?

Kiều Mộc càng nghĩ càng rung động, trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.

Chỉ nghe thấy Kỳ Anh kích động thét chói tai: "A a a, anh, anh cũng quá lãng mạn đi, sao anh lại trở nên lãng mạn như vậy chứ, quả thực là ngoài dự kiến của em! Chị dâu, chị mau trả lời anh em đi!"

Hiển nhiên người trong nhà cũng không biết Cố Hàn Thanh sẽ cầu hôn, kinh ngạc qua đi, mọi người đều là vẻ mặt cười hiền hậu, cô (mẹ Kỳ Anh) cười tủm tỉm nhìn Kiều Mộc: "Mộc Mộc, sao lại choáng váng rồi, đến lúc hai đứa tổ chức hôn lễ rồi."

Cố lão gia cười sang sảng, "Đúng vậy, hôn lễ này đã muộn bốn tháng, nhà chúng ta hẳn là nên náo nhiệt một chút."

Kiều Mộc lấy lại tinh thần giữa lời nói của mọi người, cô nhấp môi mỉm cười, gật đầu đồng thời một giọt nước mắt chảy xuống, "Được, vậy cưới lại một lần."

Cố Hàn Thanh thả lỏng trái tim hơi khẩn trương, nói thật, loại chuyện cầu hôn này ngay cả anh cũng sẽ khẩn trương, sợ cô gái nói không cần tổ chức hôn lễ.

Lấy nhẫn ra, Cố Hàn Thanh trịnh trọng đeo lên ngón giữa của Kiều Mộc, Kiều Mộc kéo anh đứng lên, giơ cao tay, nhìn nhẫn trên ngón giữa và ngón áp út, dở khóc dở cười: "Trên tay em có phải nhẫn quá nhiều rồi không?"

"Không nhiều, vừa đủ." Cố Hàn Thanh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, một tay khác giúp cô lau nước mắt trên mặt, xoa xoa, hai người đều có chút xúc động, Kiều Mộc chủ động kiễng chân hôn anh, tay lau nước mắt của Cố Hàn Thanh vòng xuống ôm lấy eo cô, gia tăng nụ hôn.

Người trong nhà tự giác dời tầm mắt nhìn bầu trời, cho hai người không gian riêng tư.

Kỳ Anh muốn nhìn lén một chút lại bị mẹ ngăn đầu lại.

Kỳ Anh phồng má, tuy chưa nói gì, nhưng cô bé có chút muốn yêu đương.

Người một nhà hoà thuận vui vẻ, Trình Tâm Nghiên đứng ở ngoài cửa lớn nhìn lén lục phủ ngũ tạng đều đau, cô ta tự ngược nhìn chằm chằm vào Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh đang hôn môi.

Thật hạnh phúc, bọn họ hạnh phúc biết bao.

Chỉ có cô ta là kiện tụng quấn thân, hai bàn tay trắng. Những điều đó đã từng là của cô ta, toàn bộ đều là của cô ta, khi đó cha mẹ nuôi vẫn còn sống, cô ta ở trước mặt bọn họ vui vẻ đốt pháo hoa, cha mẹ nuôi hòa ái cười với cô ta.

Lúc ấy cô ta chính là tiểu công chúa hạnh phúc nhất thế giới.

Nhưng hết thảy tất cả đều không còn, toàn bộ đều là của Kiều Mộc.

Trình Tâm Nghiên nước mắt rơi như mưa.

Bỗng nhiên, cô ta phát hiện ông nội nhìn lại đây, Trình Tâm Nghiên tự giác không còn mặt mũi nào gặp người khác nên lập tức trốn sau bức tường trong sân, tựa vào tường thở dốc, sợ có người ra xem, cô ta che miệng lại, giống như nổi điên chạy ra ngoài.

Cố lão gia dụi dụi mắt, lại hướng cửa nhìn, vừa rồi là ảo giác sao, sao giống như thấy Trình Tâm Nghiên vậy?

Nhưng hiện tại nhìn lại không thấy ai.

Là cô ta sao?

Cố lão gia nhìn một nhà của con gái, lại nhìn cháu trai và cháu dâu hôn môi xong, ôm nhau ngắm pháo hoa, suy nghĩ một chút, ông không bận tâm vấn đề này nữa.

Trình Tâm Nghiên đã khiến ông thất vọng tột đỉnh, ban đầu lúc trước Hàn Thanh cho cô ta hai lựa chọn, nếu cô ta chọn ra nước ngoài, nhà bọn họ sẽ chiếu cố cô ta cả đời.

Nhưng cô ta cố tình chọn cái khác, lại trước công chúng làm ra chuyện kéo lễ phục chị dâu, tâm địa ngoan độc như vậy, nhà bọn họ trước kia đúng là đã sai.

Về sau, ông không bao giờ muốn nhìn thấy Trình Tâm Nghiên nữa!

Con trai và con dâu ông đối với cô ta tốt như vậy, ông cũng đối với cô ta không kém, kết quả cô ta lại hung hăng tổn thương Mộc Mộc, thật sự là khiến người khác thất vọng buồn lòng.

Trình Tâm Nghiên một hơi chạy tới đường lớn, Tôn Mẫn ở bên ngoài chờ cô ta lập tức xuống xe, "Tâm Nghiên, em sao vậy? Sao lại chạy vội như vậy? Bọn họ phát hiện ra em sao?"

Trình Tâm Nghiên dựa vào một thân cây ngồi xổm xuống, lắc đầu, chỉ là tiếng nghẹn ngào khóc nức nở khiến người khác không thể bỏ qua.

Tôn Mẫn đau lòng rút ra hai tờ giấy đưa cho cô ta: "Tâm Nghiên, nghe chị Tôn khuyên, đi Anh đi, kiện tụng trong nước chị giúp em xử lý, chờ bồi thường xong, chị lại qua tìm em, về sau chúng ta ở nước ngoài bắt đầu một cuộc sống mới, tuy rằng khả năng tiền bồi thường có chút nhiều, nhưng không sao, chỉ cần còn sống thì có hy vọng, chỉ cần có tay có chân, là có thể sống sót."

"Chị Tôn, em hai bàn tay trắng." Trình Tâm Nghiên nước mắt đầy mặt nhìn Tôn Mẫn, "Em hai bàn tay trắng, người thân không có, tình yêu không có, sự nghiệp không có, tiền cũng không có, em còn...... em còn bị......"

Bị tra nam Lâm Tranh kia ngủ!

Người đàn ông kia so với cô ta còn đáng giận hơn, hại cô ta mặc đồ giả, khiến mất mặt trước khán giả cả nước, nếu không có chuyện này xảy ra, cô ta sẽ không mất đi lý trí kéo lễ phục Kiều Mộc, dẫn tới bản thân bị Cố Hàn Thanh phong sát.

Mà hắn, tên đàn ông làm chuyện sai, khi đối mặt với sự phẫn nộ chất vấn của cô ta, chỉ lười biếng nhún nhún vai, nói liên quan gì đến tôi.

Cô ta tức giận giơ tay muốn đánh hắn, Lâm Tranh trực tiếp đẩy cô ta ngã trên mặt đất, vẻ mặt ghét bỏ: "Ông đây ngủ cô, là do lúc trước cô từ chối làm tôi khó chịu, cũng là vì lúc trước không hẹn hò với cô, tôi còn có chút niệm tưởng, chưa từng nghe qua không chiếm được thì vĩnh viễn xôn xao sao? Hiện tại cô đã bị tôi chơi qua, cô cho rằng mình còn có giá trị gì? Biến mình thành cọng hành, về sau đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, ngươi đàn bà ác độc, tôi cũng rất sợ."

Nghĩ vậy, Trình Tâm Nghiên càng thêm đau lòng, khóc đến không thành tiếng.

Tôn Mẫn ôm lấy cô ta: "Được rồi Tâm Nghiên, quá khứ cứ để qua đi, chúng ta không phải người cổ đại, loại chuyện này coi như trò tiêu khiển, em nghe chị, ra nước ngoài, không gặp những người này trong nước nữa, em sẽ chậm rãi ổn định cảm xúc."

"Chị Tôn...... chị Tôn......" Trình Tâm Nghiên không ngừng khóc, trong miệng chỉ có thể nói ra hai chữ chị Tôn, hiện tại người duy nhất không rời bỏ cô ta chỉ có chị Tôn, đây cũng là chuyện cô ta làm tốt nhất trong cuộc đời, hiện giờ, Tôn Mẫn không rời bỏ cô ta đó là chuyện tốt được hồi báo.

Mà những chuyện xấu còn lại cô ta làm, toàn bộ là báo ứng.

Trình Tâm Nghiên tràn đầy cảm xúc, không biết qua bao lâu, cô ta suy sụp gật đầu, "Được, em ra nước ngoài, không bao giờ trở về nữa."

-

Hôn lễ của Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh được định vào sau tết Nguyên Tiêu, cũng chính là mười sáu âm lịch, chọn ngày đó là do ông nội Cố xem bát tự, nói sẽ tốt cho bọn họ.

Hai người thật ra không để ý chuyện này lắm, chỉ cần ông cụ thích, bọn họ cũng đồng ý.

Khác với sự khiêm tốn của Cố gia trước kia, lúc này đây, Cố Hàn Thanh chủ động công bố hôn lễ với Kiều Mộc trên Weibo, còn lấy ra mười vạn phần kẹo mừng thưởng ngẫu nhiên cho các fan, bao cả ship.

Điều này khiến fans của hai người kích động, còn có người qua đường xem náo nhiệt.

【 Uầy, tôi đây cũng coi như là tham gia hôn lễ của người giàu? 】

【 Không biết người giàu tổ chức hôn lễ sẽ dùng loại kẹo mừng nào, hẳn là rất cao cấp đi? 】

【 Tôi thừa nhận tôi là đồ nhà quê, tôi chỉ muốn nếm thử kẹo mừng của nhà giàu, từ giờ trở đi, tôi chính là fans CP hai người. 】

【 Người qua đường đều tránh ra! Đây là phúc lợi cho fans CP vợ chồng Cố thị chúng tôi, không phải của các người! 】

【 Hu hu hu, Cố tổng, anh có thể khiêm tốn được không, anh như vậy, fans chúng em sao đoạt được, xác suất quá thấp! 】

【@ Kiều Mộc, Mộc Mộc, chị quản chồng mình đi, anh ấy phiêu rồi! 】

【@ Kiều Mộc, Cố tổng khẳng định là vì muốn tổ chức hôn lễ với chị, cho nên đặc biệt khoe khoang, chị mau quản anh ấy đi. 】

Kiều Mộc chờ Cố Hàn Thanh tắm rửa xong đi ra, cho anh xem bình luận: "Cố tiên sinh, anh xem anh so với em còn cao tay hơn, số bình luận đều phá trăm vạn, sao anh muốn phát mười vạn phần kẹo mừng?"

Cố Hàn Thanh ôm eo cô gái nhìn nhìn, "Không có, anh sẽ phái chuyên gia xử lý Weibo, anh ta sẽ nghĩ cách chia mười vạn phần kẹo mừng này."

"Anh nhất thời cao hứng, nhưng thật ra là khổ người khác." Kiều Mộc cố ý chế nhạo anh.

Cố Hàn Thanh cười khẽ, không nặng không nhẹ nhéo eo thịt mềm mại của cô gái, "Cái này gọi là tạo công ăn việc làm."

"Chặc chặc, đúng là lời nhà tư bản." Kiều Mộc tiếp tục nói giỡn với anh.

Cố Hàn Thanh nhướng mày, ôm cô gái ngã trên giường, xoa khuôn mặt nhỏ của cô, "Đêm nay hưng phấn như vậy? Nếu không......"

"Đừng đừng đừng!" Kiều Mộc sợ tới mức lập tức che miệng anh, giận mắng, "Anh đừng có xằng bậy, gần đây em phải nghỉ ngơi cho tốt, mấy nữa kết hôn rồi, rất mệt, hơn nữa, ngày mai em muốn đi một chuyến đến phim trường."

"Hửm? Phim trường?" Cố Hàn Thanh chưa nghe cô đề cập đến cái này, nghi hoặc nhìn cô.

Kiều Mộc giải thích: "Gần đây không phải em lại đầu tư một bộ phim cổ trang sao, ngày mai khai máy, nhà làm phim nói muốn ké một chút không khí vui mừng khi em kết hôn, vì vậy muốn em đi tham gia nghi thức khai máy. Em nghĩ dù sao là em đầu tư, vậy đi cũng không tồi."

"Đi mấy ngày?" Cố Hàn Thanh hỏi.

Kiều Mộc buồn cười, "Trong ngày sẽ về, sắp phải kết hôn, ngày kia không phải chúng ta phải đi thử váy cưới sao?"

"Về trong ngày quá mệt mỏi, em có thể nghỉ ngơi một ngày, ngày kia thử váy cưới cũng có thể hoãn lại." Cố Hàn Thanh đau lòng cô chạy tới chạy lui.

Kiều Mộc ôm cổ anh, lắc đầu: "Không mệt, cùng lắm nếu mệt em còn có thể ở trong nhà ngủ một đêm, còn hơn ngày kia bay về sau đó lập tức đi thử váy cưới, như vậy mới mệt, trạng thái cũng không tốt."

Cố Hàn Thanh ngẫm lại, hình như cũng có lý, "Được rồi, hôm nay để em nghỉ ngơi."

"Không phải hôm nay, là mấy ngày nay đều phải thế!" Kiều Mộc cường điệu.

Cố Hàn Thanh híp mắt, cố mà đáp ứng: "Đã biết."

Kiều Mộc thấy anh như vậy, cười khúc khích, rồi lại nhịn không được trêu anh, mượn lực đang ôm cổ anh, cô hơi hơi nâng nửa người trên, môi cọ qua gương mặt tới gần lỗ tai anh, "Ngày đó kết hôn, đêm động phòng hoa chúc sẽ trả cho anh."

Cố Hàn Thanh toàn thân căng cứng, giọng nói lập tức trở nên khàn khàn: "Được, em nói đấy."

"Ừm, em nói." Kiều Mộc nghiêng đầu hôn xuống gương mặt anh, lúc rời đi còn cọ qua khóe môi anh.

Cố Hàn Thanh lập tức đem cô ấn ở trên giường, ánh mắt nguy hiểm: "Em cố ý trêu anh?"

Kiều Mộc vô tội chớp mắt, "Không có mà."

Lời nói là như thế, nhưng khóe miệng nhịn không được nhếch lên đã bán đứng cô.

Cố Hàn Thanh nào không rõ, ỷ vào trước đó mình hứa hẹn đêm nay sẽ không làm gì, cho nên cô vừa nói lời âu yếm vừa làm một ít động tác ái muội, cô gái này......

Anh cười nhẹ, không khắc chế nữa, cúi đầu cắn môi cô.

Kiều Mộc rên rỉ một tiếng, vành tai chạm tóc mai*, hàm hồ nói: "Anh nói không làm."

* Nguyên văn 耳鬓厮磨: Mô tả các tình huống thân mật. Chủ yếu đề cập đến cảnh thân mật của những người yêu nhau.

"Không làm không có nghĩa là không hôn, phu nhân, em nói xem?" Cố Hàn Thanh khàn giọng trả lời.

Kiều Mộc: "......"

Xong con bê*, tự bê cục đá thả vào chân mình.

* Nguyên văn 完犊子: có nghĩa là một người hoặc một vật không đạt được trạng thái hoặc mục đích mong đợi.

-

Ngày hôm sau, Kiều Mộc dẫn theo Mạnh Hàm đến phim trường, Kỳ Anh mấy ngày nay cùng Hàn Vi đi Hàn Quốc, không ở trong nước, mà Mạnh Hàm thân là thư ký của cô, đi tham gia họp báo khai máy cũng coi như là một loại rèn luyện.

Bộ phim này không phải tiên hiệp, mà là thuần cổ trang, sảng văn quyền mưu, cô cũng không biết tương lai thế nào, dù sao xem kịch bản cũng không tệ lắm, liền đầu tư.



Tháng trước, cô đầu tư bộ 《 Quân rô đen trắng 》 đến bây giờ doanh thu phòng vé đã hơn 2 tỷ, nhiều hơn trong sách viết, hoàn toàn thành hắc mã đại bạo, Văn hoá Kim Sư các cô cũng từ đó nổi tiếng, lúc này cô lại đầu tư hai bộ điện ảnh, hơn nữa thêm bộ phim cổ trang này, tổng ba bộ.

Nhưng lại không ký hợp đồng với người mới, hiện tại nghệ sĩ rất ít, chỉ có ba người.

Phòng kinh doanh đều khuyên cô nên ký thêm với một số nghệ sĩ, nói có thể đi học viện âm nhạc hoặc Học viện điện ảnh để khai phá những hạt giống mới, người mới này rẻ hơn và cũng dễ khống chế một chút.

Kiều Mộc đồng ý để bọn họ đi khai phá, nhưng đều phải để cô xem qua, chỉ ký khi cô ưng mắt.

Họp báo khai máy không lâu lắm, tham gia xong, Kiều Mộc cùng nhà làm phim và đạo diễn nói chuyện một lát, hai người nói phải xác định nam ba trước mới khai máy.

Kiều Mộc nhướng mày: "Hả? Sao lại chạy rồi? Ngại thù lao đóng phim ít sao?"

"Cũng không phải." Đạo diễn râu quai nón trả lời: "Là người đại diện của cậu ta tìm cho cậu ta một bộ phim thần tượng kinh phí thấp vai nam chính, người ta muốn đóng nam chính."

Đạo diễn bĩu môi, rõ ràng có chút không vui, không phải ghen ghét cậu ta diễn nam chính, mà là cảm thấy hợp đồng đã kỹ xong còn đổi ý, loại diễn viên này đúng là không giữ chữ tín, dù sao về sau ông tuyệt đối sẽ không muốn loại diễn viên này.

Nhà sản xuất La vỗ bả vai đạo diễn, "Được tồi đạo diễn Từ, người đều hướng chỗ cao, anh cũng thấy rồi, chắc người ta cảm thấy diễn nam chính mới có thể đại bạo."

Kiều Mộc bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, "Hoá ra là vậy, không khó hiểu khi cậu ta đổi ý, nhưng nói như vậy, có phải nam ba bị trống không, mọi người tìm được ai chưa?"

"Đang tìm, chiều nay sẽ có mấy người tới thử vai, nếu có thể, đến lúc đó trực tiếp tiến tổ." Nhà sản xuất La trả lời: "Nam ba giai đoạn đầu có rất nhiều cảnh, không thể để trống quá lâu."

"Tôi nhớ thiết lập nhân vật nam ba rất tốt, vừa chính vừa tà." Mạnh Hàm nhớ lại lúc trước cùng Kiều Mộc xem qua kịch bản, nói: "Theo lý mà nói, diễn tốt hẳn sẽ rất hút fans."

"Ừm, tớ cũng có ấn tượng, có phải nhân vật hầu gia kia hay không?" Kiều Mộc hỏi.

Đạo diễn gật đầu: "Ừm, chính là vai đó, nhân vật này là vai phụ trọng điểm, yêu cầu tương đối cao, ít nhất vóc dáng không thể quá lùn, khí chất phải vừa chính vừa tà. Sản xuất La, ông cũng không thể tìm dưa vẹo táo nứt đến cho tôi đâu, cho dù chúng ta gấp đến đâu, cũng không thể hạ thấp tiêu chuẩn."

"Yên tâm đi, tôi không bụng đói ăn quàng như vậy, tôi sẽ trấn cửa ải thật tốt, ông cũng phải đạo diễn cho tốt, chuyện này cứ giao cho tôi." Nhà sản xuất La cười đồng ý, lại nói với Kiều Mộc: "Kiều tổng, việc này cô không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt, đương nhiên, nếu cô có người tốt muốn đề cử, tôi cũng rất hoan nghênh."

Nếu kim chủ ba ba trực tiếp cắm người vào, vậy ông đỡ phiền toái, đến lúc đó cho dù đạo diễn không hài lòng, cũng không dám biểu hiện ra bất mãn với Kiều tổng.

"Tôi biết ít nam diễn viên, sợ là không giúp được mọi người rồi, vẫn là mọi người cố gắng một chút." Kiều Mộc không để mình ôm việc, cũng giao quyền quyết định lớn hơn cho tổ chế tác.

Hai bên lại nói chuyện một lúc, Kiều Mộc thấy sắp muộn, chào tạm biệt hai người.

Rời đoàn phim, trước thời gian lên máy bay còn sớm, Kiều Mộc liền tính dẫn theo Mạnh Hàm đi thăm ban đoàn phim 《 Đăng tiên đồ 》 một chút, bộ phim này còn phải quay một tháng nữa, trước mắt đang ở phim trường khua chiêng gõ mõ.

"Không biết bọn họ quay thành cái dạng gì, đi, chúng ta qua đó xem." Kiều Mộc kéo tay Mạnh Hàm.

Mạnh Hàm ngẩng đầu nhìn mặt trời, lấy ô trong túi ra: "Che ô đi, nắng đó."

"Che ô làm gì chứ, phơi một chút cho ấm áp." Kiều Mộc một chút cũng không làm ra vẻ.

Mạnh Hàm cười nói: "Che đi, cậu sắp làm cô dâu đó, không thể phơi đen được."

Cô vì Kiều Mộc suy nghĩ, bật ô.

Kiều Mộc sờ sờ mũi, khẽ cười nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy, mùa đông mặt trời sẽ không gắt đâu."

"Vậy cũng phải bảo vệ tốt làn da, đừng phơi bị đen." Mạnh Hàm trêu ghẹo cô: "Cẩn thận phơi bị đen, làn da hồng một chỗ đen một chỗ, đến lúc đó sẽ không đẹp."

"Tớ thấy phù dâu là cậu mới sợ phơi đen ấy." Kiều Mộc chọc eo cô.

Mạnh Hàm vặn vẹo thân thể, cười khanh khách: "Mộc Mộc, cậu đừng chạm vào eo tớ, buồn lắm."

Kiều Mộc nghe cô nói như vậy, nháo càng thêm hăng say, hai người cứ nháo như vậy một đường đi tới đoàn phim 《 Đăng tiên đồ 》 bên cạnh.

Bên này đa số đều quay phim tiên hiệp, những toà nhà ở đây được dựng là kết hợp kiến trúc phương tây và Trung Quốc, rất khó để phân biệt rốt cuộc là kiểu Trung hay là kiểu Tây.

Lướt qua một đoàn phim tiên hiệp không biết tên, hai người xuyên qua một con đường nhỏ, bỗng nhiên, một tràng tiếng vỗ tay khiến hai người giật mình.

Các cô nắm chặt tay đối phương, ngạc nhiên nhìn về hướng phát ra thanh âm.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hà Viện ăn mặc quần áo phong cách cổ trang tiên nữ, trang điểm tinh xảo, trước mặt cô ta là một người đàn ông rất cao, cũng mặc đồ cổ trang, nhưng xem chất liệu thì hẳn là nhân vật quần chúng, anh ta không ngừng khom lưng với Hà Viện: "Rất xin lỗi rất xin lỗi Hà lão sư, đều tại tôi không cẩn thận, mong cô tha thứ."

"Tha thứ? Quần áo tôi đều bị cơm hộp của anh làm bẩn, anh bảo tôi tha thứ thế nào!" Hà Viện không kiên nhẫn chất vấn.

Người đàn ông cao ráo kia lại khom lưng, bởi vì đưa lưng về phía Kiều Mộc và Mạnh Hàm, hai cô cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể từ trong giọng nói nghe ra anh đang rất hoảng loạn và áy náy, "Hà lão sư, tôi có thể giúp cô giặt chứ? Cũng không làm bẩn bao nhiêu, giặt rồi làm khô một chút, rất nhanh có thể sạch."

"Cái gì mà không làm bẩn bao nhiêu? Còn giặt nữa, tên khốn này nói cái gì thế! Muốn tôi ở trước mặt anh cởi quần áo?" Hà Viện vẻ mặt bị mạo phạm trừng mắt, hơn nữa nâng tay lên, nhanh như chớp cho cậu một cái tát.

Người đàn ông mặt bị đánh lệch sang một bên, Kiều Mộc thấy rõ đối phương, giật mình mở to hai mắt, giật giật tay Mạnh Hàm: "Tớ biết anh ta!"

"A? Cái gì? Mộc Mộc, cậu nói cái gì?" Mạnh Hàm kinh ngạc nghiêng mắt.

Kiều Mộc nhanh chóng giải thích: "Anh ta là một trong những người áo đen khi tớ tham gia 《 khuê mật 》, cậu còn nhớ kỳ đó không? Lúc ấy tớ bị chuột rút, có người giúp tớ kéo gân, chính là người này!"

"Là anh ta?" Mạnh Hàm đã xem kỳ đó, nhưng không chú ý người áo đen, những người áo đen đó vốn dĩ chỉ là diễn vai quần chúng, lại đeo kính râm, đối với người xem như cô mà nói, cảm giác họ đều giống nhau, cho nên ấn tượng không sâu.

Nhưng Kiều Mộc cùng đối phương đã tiếp xúc thời gian ngắn, sau khi quay xong chương trình, cô đi theo đối phương nói lời cảm ơn, thấy được dáng vẻ đối phương tháo kính râm xuống, bởi vậy cô rất có ấn tượng.

Nhận ra là người từng giúp mình, Kiều Mộc không chút do dự dẫn Mạnh Hàm đi ra.

Tiểu trợ lý của Hà Viện cũng phát hiện xung quanh có người nhìn lén, liều túm vạt áo tỷ tỷ nhà mình, nhắc nhở cô ta.

Hà Viện thật ra không hoảng loạn, ngẩng đầu nhìn, cô ta cho rằng cũng là người trong đoàn phim nên không sợ, bởi vì bọn họ không dám lộ chuyện của cô ta ra ngoài, hơn nữa đối phó với người thường, cô ta có năng lực áp hotsearch xuống, như vậy khi cô ta vênh váo, khi dễ người của đoàn phim sẽ không bị nháo lớn.

Không nháo lớn, thì chỉ có một bộ phận nhỏ trong vòng fans biết được gương mặt thật của cô ta, mà ở trước mặt công chúng, kỹ thuật diễn của cô ta tốt diễn thành đại minh tinh xinh đẹp.

Nhưng cô ta không ngờ sẽ là Kiều Mộc, khiếp sợ vô cùng, còn có chút hoảng loạn, "Là cô? Sao cô lại ở đây?"

Cô đến đây lúc nào, lúc cô ta đang đánh người sao?

"Đã lâu không gặp, Hà lão sư." Kiều Mộc ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi, "Không biết chuyện gì khiến Hà lão sư tức giận như vậy? Là hôm nay mặt trời quá lớn sao? Sao mà nóng nẩy như vậy?"

Đến gần, Kiều Mộc rốt cuộc thấy rõ 'hiện trường vụ án', trên mặt đất có một hộp cơm bị rơi, mà mép váy trang phục của Hà Viện có vài chỗ dính dầu mỡ.

Nói thật, vài chỗ bị dính dầu mỡ kia căn bản không đáng ngại, dù cho không giặt, chờ hậu kỳ chỉnh sửa chắc cũng không nhìn ra, hoặc là nói, nếu giặt một chút thì chất quần áo này cũng rất nhanh sạch, chỉ cần đối phương không phải cố ý, căn bản không đến mức nghiêm trọng khiến người ta ăn hai cái bạt tai như vậy.

Từ chuyện thử vai lần trước giao lưu qua với vị Hà Viện này, Kiều Mộc thật ra không quá chú ý cô ta, hoá ra cô ta đã tiến tổ, cũng là một bộ tiên hiệp, còn ở bên cạnh 《 Đăng tiên đồ 》 của bọn họ.

Con đường nhỏ này xuyên qua khu vực công cộng của hai đoàn phim, nhưng người ngoài vào du lịch không được vào, vốn dĩ là trong phạm vi quay phim, cho nên cô mới có thể đi khắp nơi bên trong này, cũng mới có thể nhìn thấy hành vi lén lút kiêu ngạo của Hà Viện.

"Con gió nào thôi Kiều tổng tới đây? Tới thăm ban 《 Đăng tiên đồ 》sao?" Hà Viện không trả lời vấn đề của Kiều Mộc, mà nói sang chuyện khác, hơn nữa đưa mắt ra hiệu với người đàn ông cao lớn, bảo anh mau chóng cút, đừng nghĩ nhân cơ hội vạch trần chuyện cô ta đánh người.

Người đàn ông cao lớn tên Viên Châu, anh nhận ra Kiều Mộc, nhưng không dám chào cô, chuyện lúc quay tống nghệ 《 khuê mật 》 đã qua lâu như vậy, anh cảm thấy bà chủ lớn người ta khẳng định đã sớm quên mình, mà một diễn viên quần chúng nhỏ bé như anh chạy khắp nơi ôm mộng làm diễn viên cũng không đắc tội nổi với tiểu hoa đang hồng như Hà Viện, hai bạt tai này, dù anh chịu ủy khuất, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.

Anh gật gật đầu, ngồi xổm xuống, nhặt đồ ăn đã dính đầy đất vào hộp, tay đều đã lấm lem nhưng cũng không để bụng.

"Còn không mau đi đi, đừng nhặt nữa! Đừng làm chướng mắt Kiều tổng!" Hà Viện cảm thấy Viên Châu rất phiền, một chút mắt nhìn cũng không có, lúc này nhặt đồ ăn cái gì chứ, cô ta không vui thúc giục một tiếng.

Viên Châu dừng động tác, là người đàn ông trưởng thành nhưng lúc này hốc mắt cũng có chút phiếm đỏ, anh vùi đầu gật gật, sau đó khom người, chuẩn bị rời đi.

Lại nghe thấy giọng Kiều Mộc nhu hòa gọi anh lại: "Anh Viên, đi đâu thế, gặp nhau sao cũng không chào tôi chứ, quên tôi rồi sao?"

Một tiếng anh Viên, cho đối phương đủ mặt mũi, cũng nâng già vị lên.

Không chỉ có Viên Châu ngây ngẩn cả người, mà Hà Viện càng kinh hãi, "Hai người quen nhau sao?"

Cô ta không dám tin chỉ Viên Châu, lại chỉ Kiều Mộc.

Cô ta cũng không biết diễn viên quần chúng này tên là gì, người này lúc ngồi xổm ở đây ăn cơm, cô ta muốn tới chỗ này hút thuốc, liền đuổi người đi, kết quả người đàn ông này thật vô dụng, hai người đồng thời tránh sang một bên, sau đó cứ như vậy đụng phải nhau, anh làm rơi cơm hộp, làm bẩn trang phục cô ta, cô ta tức giận nên cho anh một cái tát.

Viên Châu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Kiều Mộc, "Kiều tổng, cô còn nhớ tôi?"

Kiều Mộc khom lưng nâng anh dậy, "Đương nhiên nhớ, chúng ta không phải mấy năm không gặp, mới một hai tháng thôi mà? Không ngờ anh Viên ở đoàn phim này."

"A, ừm, đúng vậy." Viên Châu có chút xấu hổ cùng quẫn bách, sau khi đứng lên, anh hiểu chuyện lui về sau một bước, giữ khoảng cách an toàn với người sắp kết hôn là Kiều Mộc.

"Sao hai người lại quen nhau?" Hà Viện lười nghe hai người ôn chuyện, căm giận trừng mắt hỏi bọn họ.

Kiều Mộc nhún vai, không có hứng thú giải thích, mà móc điện thoại ra, lười biếng xoay chơi: "Cái này cô không cần biết, cô chỉ cần biết hành vi vừa rồi của cô đã bị tôi quay được, cô nói xem, muốn giải quyết thế nào?"

"Cái gì? Cô quay được?" Hà Viện sốc, quả nhiên quay được rồi! Đáng chết! Đáng chết!

Nếu là người khác, cô ta còn có thể dùng tiền mua, nhưng tính cách như Kiều Mộc, cô ta sớm đã lãnh hội qua, người này căn bản không để bụng tiền, thậm chí thái độ bạn không tốt, cô sẽ chỉnh bạn, dù sao sau lưng cô chính là tập đoàn Cố thị, ai có thể thắng cô chứ.

Nhìn Trình Tâm Nghiên hoàn toàn bị phong sát thì biết.

Hà Viện trong lòng náo loạn, theo bản năng nhào qua muốn cướp điện thoại, Mạnh Hàm kịp thời tới đẩy cô ta ra: "Hà lão sư, đều là người có uy tín danh dự, cô hẳn là không muốn nháo lớn đến mức lan tin mấy người phụ nữ đánh nhau chứ? Kiều tổng chúng tôi không phải người trong giới nên ảnh hưởng không lớn, nhưng cô thì sao? Vừa cậy thế khi dễ diễn viên nhỏ, vừa muốn đánh nhau với Kiều tổng chúng tôi, cô nói nếu tung lên mạng, cô còn lăn lộn trong giới thế nào?"

"Cô...... Các người ——" Hà Viện lảo đảo lui hai bước, được trợ lý đỡ, nâng tay run run chỉ vào Mạnh Hàm và Kiều Mộc.

Kiều Mộc từ sau lưng Mạnh Hàm ló đầu ra, cười tủm tỉm: "Hà lão sư, thời gian của tôi có hạn, tốt nhất cô mau giải quyết đi, nếu không điện thoại của tôi......"

"Tôi...... tôi xin lỗi!" Hà Viện bị Kiều Mộc chỉnh mấy lần, cô ta trực tiếp bỏ qua cách đưa tiền gì đó, lớn mật thừa nhận sai lầm: "Tôi xin lỗi được chưa, cô mau xoá đoạn video đi, nếu còn chưa hài lòng, tôi sẽ nói chuyện với đạo diễn, đổi vai diễn cho anh ta sang vai có nhiều đất diễn một chút."

Kiều Mộc nhướng mày, có chút vừa lòng với lời Hà Viện nói, cô từ phía sau Mạnh Hàm vòng ra, khoanh tay trước ngực: "Được rồi, cô nói đi, tôi nhìn."

"Không...... Không cần, Kiều tổng, cảm ơn cô giúp tôi nói chuyện, nhưng thật sự không cần, tôi không sao, vốn dĩ cũng là tôi sai, Hà lão sư cũng vì đóng phim quá mệt mỏi, thật sự không cần xin lỗi."

Viên Châu nào dám nhận lời xin lỗi của Hà Viện, anh biết Kiều Mộc có ý tốt giúp mình, nhưng sự giúp đỡ nhất thời cũng không thể mang đến cho anh cái gì, về sau Kiều tổng đi rồi, với tính cách có thù tất báo của Hà Viện khẳng định sẽ trả thù anh, đừng nói thêm đất diễn, khiến anh cút khỏi phim trường, thậm chí đảm nhận vai diễn nhỏ cũng không thể.

Kiều tổng không biết, Hà Viện đã mắt qua mày lại với nhà đầu tư lớn bộ phim này, một Thái tử gia tên Lâm Tranh, chống lưng như vậy anh nào dám đắc tội!

Kiều Mộc đã sớm suy xét đến suy nghĩ này của anh, nếu muốn giúp Viên Châu đương nhiên cô muốn giúp đến cùng.

Trong tống nghệ trước đó, kỳ thật cô không nghĩ tới sẽ ký hợp đồng với Viên Châu, nhưng suy nghĩ của con người chính là kỳ diệu như vậy, tùy thời sẽ thay đổi, lần gặp đầu tiên, cô thừa nhận mình không nhìn trúng Viên Châu, nhưng lần thứ hai này, nhìn thấy dáng vẻ anh mặc trang phục diễn, chà, nhìn rất vừa mắt.

Đoàn phim cách vách không phải đang thiếu một nam ba sao?

Cô thấy Viên Châu này cao lớn, rất thích hợp!

"Viên Châu, không sao, nếu Hà lão sư nhận thức được sai lầm, anh phải cho người ta một cơ hội để hối cải, nhưng cô ta nói thêm đất diễn thì không cần, chốc nữa anh đi theo người phụ trách thanh toán tiền lương, về sau anh chính là diễn viên của Kim Sư chúng tôi."

"A? Cái gì?"

"Kiều tổng, cô có ý gì?"

Viên Châu và Hà Viện đồng thời kinh ngạc nhìn Kiều Mộc.

Kiều Mộc vô tội nghiêng đầu: "Ý tôi nói rất khó hiểu sao? Tôi muốn ký với Viên Châu, sao, Hà lão sư, cô có ý kiến?"

Hà Viện: "......"

Cô ta nào có ý kiến! Quả thực cô ta cảm thấy mình cũng bị cho một cái tát rồi!



Cô ta còn muốn tạm thời dỗ Kiều Mộc trước, chờ cô đi rồi, cô ta sẽ trả thù Viên Châu gấp bội!

Lại không nghĩ thế nhưng cô muốn ký hợp đồng với Viên Châu, cứ như vậy, cô ta còn đi đâu để trả thù?

Viên Châu vẫn như cũ không thể tin nhìn Kiều Mộc, chỉ cảm thấy bầu trời rơi xuống một cái bánh có nhân trúng anh, mơ mơ hồ hồ.

Là ảo giác sao?

Kiều tổng vậy mà muốn ký hợp đồng với một diễn viên quèn như anh?

"Mau xin lỗi đi Hà lão sư, tôi thật sự sắp hết thời gian rồi." Kiều Mộc nghiêm túc thúc giục.

Hà Viện đôi tay nắm chặt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám từ chối, dù sao nếu gọi Lâm Tranh tới, hắn khẳng định cũng không dám đắc tội Kiều Mộc, trước đó Lâm Tranh và Trình Tâm Nghiên từng nháo một trận, cuối cùng Trình Tâm Nghiên còn không phải bị chỉnh đến mức người ta cũng không biết cô ta đi đâu sao.

Cánh môi cô ta mấp máy, gian nan phun ra ba chữ rất xin lỗi.

Kiều Mộc ngoáy lỗ tai, "Hà lão sư làm diễn viên, sao giọng lại nhỏ như vậy?"

Hà Viện hít sâu một hơi, lại lần nữa nói xin lỗi, lúc này có chút lớn tiếng.

Kiều Mộc nghe thấy, vẫn không hài lòng, "Hà lão sư lớn như vậy nhưng chưa từng nói xin lỗi hả? Chưa từng ăn thịt heo, còn chưa thấy heo chạy sao? Hà lão sư cũng chưa xem phim Nhật Bản người ta nói xin lỗi thế nào à? Hay là eo cô có bệnh, cong không được?"

Hà Viện tức giận bừng bừng, cô ta hiểu ý Kiều Mộc, người phụ nữ này đủ tàn nhẫn! Chờ đó, chỉ cần cô ta có cơ hội, cô ta nhất định sẽ trả thù!

"Rất xin lỗi!" Hà Viện chính thức khom lưng xin lỗi Viên Châu.

"Hai cái tát." Kiều Mộc nhắc nhở cô ta.

Hà Viện lại cúi đầu xin lỗi.

Sau khi kết thúc, cô ta căm giận nhìn Kiều Mộc: "Được chưa? Có thể video xóa chưa?"

Kiều Mộc ấn mở album, xoay ngược màn hình lại cho cô ta xem, "Xấu hổ quá, Hà lão sư, tôi không quay."

Khi cô và Mạnh Hàm nghe thấy tiếng đầu tiên, Hà Viện đã đánh xong, lúc ấy căn bản cô không kịp quay, hơn nữa không đoán được Hà Viện còn có thể kiêu ngạo đánh lần thứ hai, cho nên như cũ không quay.

Hà Viện nhìn album trong điện thoại thật sự không có video, tức giận đến mặt đỏ tai hồng.

"Tốt, rất tốt! Kiều tổng quả nhiên lợi hại!" Nghiến răng nghiến lợi buông những lời này, cô ta mặt xám xịt dẫn theo trợ lý rời đi.

Hôm nay đem mặt cô ta ném, cho cô ta tức chết!

Chờ hai người đi xong, Mạnh Hàm rốt cuộc có thể yên tâm lớn mật cười ra tiếng: "Mộc Mộc, cậu thật lợi hại, như vậy cũng có thể khống chế Hà Viện!"

"Cái này gọi là làm chuyện trái với lương tâm, chính mình chột dạ, nếu không sao cô ta không nói trước tiên xem video một chút?" Kiều Mộc cười cất điện thoại, nhìn về phía Viên Châu.

Viên Châu vóc dáng cao lớn, giống như cọc gỗ cắm ở đó, không dám động đậy, cũng không dám nói chuyện, chỉ một khuôn mặt, nghẹn đến mức đỏ bừng, chắc vẫn không chịu nổi Hà Viện khom lưng xin lỗi.

Kiều Mộc đến gần, vỗ bờ vai của anh, thoáng nhìn xuống đôi tay lấm lem: "Đừng lo lắng, trước tiên đi rửa sạch tay đã, sau đó đi theo người phụ trách thanh toán tiền lương, tôi dẫn anh đến một chỗ."

"Kiều tổng, cô thật sự muốn ký với tôi?" Viên Châu vẫn như cũ không thể tin được nói với Kiều Mộc.

Kiều Mộc cười nói: "Đương nhiên, tôi chính là nói một không nói hai, nói muốn ký với anh thì phải ký với anh."

"Nhưng tôi không phải xuất thân chính quy, tôi...... tôi cũng không có tác phẩm tiêu biểu." Viên Châu không tự tin.

Kiều Mộc nói: "Hiện tại không có, không có nghĩa về sau không có, chỉ cần anh chịu cố gắng, như vậy đi, anh chịu cố gắng sao?"

Viên Châu trái tim căng thẳng, toàn thân chấn động, anh biết bản thân cuối cùng cũng gặp được cơ hội, cơ hội này nếu không nắm chắc, khả năng vĩnh viễn không thể bật lên được.

"Tôi nguyện ý, tôi sẽ cố gắng, Kiều tổng, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng!" Viên Châu khom lưng với Kiều Mộc, "Cảm ơn Kiều tổng cho tôi cơ hội!"

"Rất tốt, mau đi rửa tay đi, tôi ở chỗ này chờ anh."

"Được, Kiều tổng cô đợi một chút, tôi lập tức đi." Viên Châu vội vàng chạy hướng đoàn phim, xong chuyện lại vội vàng chạy về, sợ chậm một giây Kiều Mộc sẽ không ở đó chờ anh nữa.

Quay lại nhìn thấy Kiều Mộc vẫn đang chờ mình, hốc mắt anh đỏ hoe, mũi ê ẩm, anh tự giác thấy xấu hổ nghiêng đầu lau nước mắt.

Kiều Mộc biết loại chua xót này của nhân sĩ tầng thấp, trước kia cô chưa từng như vậy nên không cố tình đi dò hỏi, cho anh thời gian bình tĩnh.

Sau khi anh bình tĩnh xong, cô như thường lệ dẫn anh đi phỏng vấn nhân vật nam ba, người này là cô mang đến, nhà sản xuất La không có lý do phản đối, đương nhiên, sau khi thử vai phát hiện Viên Châu này đích xác không tồi, rất có cảm giác.

Chỉ là thử vai, Kiều Mộc không đến xem, cô sắp lên máy bay vì vậy bảo nhà sản xuất La giúp cô chiếu cố Viên Châu, chờ ngày nào đó anh rảnh, về Hải Thành sẽ ký hợp đồng, thuận tiện tham gia hôn lễ của cô, người trong công ty cô đều phải tham gia.

Kế tiếp, cô toàn tâm toàn ý cho hôn lễ của mình.

Rõ ràng mọi việc đều có chuyên gia hỗ trợ, nhưng mỗi ngày Kiều Mộc vẫn rất bận, cứ bận như vậy đến ngày tổ chức hôn lễ.

Nơi cử hành ở giáo đường.

Váy cưới cao cấp hoa lệ cao quý, đuôi váy dài chừng 5 mét, ban đầu định 7 mét, Kiều Mộc ngại nặng, vì vậy nói với nhà thiết kế cắt ngắn đi một chút, cuối cùng cũng không ngắn được bao nhiêu, Kiều Mộc sau khi mặc vào, mỗi bước đi đều nặng nề.

Cô thở phào một hơi, ở phòng nghỉ cô dâu gửi WeChat làm nũng với Cố Hàn Thanh: 【 Váy cưới rất nặng, đi một bước mà giống như đang lôi máy kéo vậy, vẫn là đàn ông các người nhẹ nhàng. 】

【 Đến lúc đó bảo hoa đồng* nâng cho em, hiện tại em đừng đi loanh quanh. 】 Cố Hàn Thanh rất nhanh trả lời lại.

* Hoa đồng: hay còn gọi là phù dâu nhỏ, là chỉ những cô bé, cậu bé nhấc váy cưới cho cô dâu hoặc tung cánh hoa trước mặt cô dâu chú rể trong lễ cưới, thường là những bé gái 4-5 tuổi, đi cùng phù dâu, có nghĩa là "sớm sinh quý tử".

【 Eo còn rất đau, buổi tối anh phải xoa cho em. 】

【 Ừm, chờ cử hành nghi thức xong liền xoa cho em. Hoặc là, hiện tại anh qua xoa cho em? 】

【 Vậy bỏ đi, sắp bắt đầu rồi, anh đừng tới đây, ông nội nói chốc nữa chúng ta không thể tách rời. 】

【 Vợ chồng tình yêu cuồng nhiệt vốn dĩ như vậy, chụp ảnh cho anh xem. 】

【 Anh chụp trước. 】 Kiều Mộc ngượng ngùng mím môi, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.

Nghe nói ngày kết hôn chính là ngày phụ nữ đẹp nhất, cô không biết có phải như vậy hay không, nhưng nhìn chính mình trong gương, hình như rất đẹp, là bởi vì gả cho người mình yêu nên hạnh phúc sao?

Ảnh tự sướng của người đàn ông rất nhanh gửi tới, Cố Hàn Thanh không thích tự sướng, cũng không thuần thục, cho nên tấm ảnh này chụp từ dưới cằm, hoàn toàn là góc chết, nhưng vẫn đẹp trai, mặt anh thật sự không có góc chết.

Kiều Mộc nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, mừng thầm, tiện đà ngẩng khuôn mặt nhỏ, chụp một tấm gửi cho anh.

Không bao lâu, tin nhắn ngân hàng gửi đến.

Một trăm triệu.

Hai trăm triệu.

Ba trăm triệu.

Bốn trăm triệu.

Năm trăm triệu.

Cuối cùng là hai ngàn vạn.

Tổng cộng 520* triệu.

* 520: phiên âm tiếng Trung là 五二零 / Wǔ'èr líng / là số có cách đọc đồng âm với cụm từ 我爱你 / Wǒ ài nǐ / – Tôi yêu bạn trong tiếng Trung.

Có ý gì, Kiều Mộc một người lướt mạng 5G sao có thể không hiểu, chóp mũi đau xót, vừa cảm động vừa buồn cười.

【 Lúc này anh chuyển tiền cho em làm gì, làm như thể em là cô dâu mà anh mua vậy. 】

【 Em đã sớm gả cho anh, sao có thể là mua, chỉ là muốn cho em một chút lãng mạn, Mộc Mộc, em thích không? Anh biết em khẳng định thích. 】

【 Xuỳ! Anh có ý gì, em có loại sức mạnh đó sao? Hơn 500 triệu đó. 】

Kiều Mộc gõ chữ đến chém đinh chặt sắt, nhưng khóe miệng nhếch lên hoàn toàn bán đứng tâm tình của cô.

Tiểu Mộc tham tiền sao lại không vui chứ?

May Cố Hàn Thanh không ở đây nên không nhìn thấy.

Kết quả vừa mới nghĩ như vậy xong, một tiếng tiếng chụp ảnh vang lên.

Kiều Mộc kinh ngạc nghiêng mắt, nhìn thấy Cố Hàn Thanh không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cửa, đẹp trai dựa vào, cô trừng lớn đôi mắt: "Sao anh lại ở đây! Không phải bảo anh đừng tới sao!"

"Nhưng nếu không tới sao anh có thể nhìn thấy một màn khẩu thị tâm phi này của em chứ?" Anh lắc lắc điện thoại.

Kiều Mộc mặt đỏ lên, nhắc váy đứng dậy, muốn đi qua cướp điện thoại, xóa chứng cứ.

Cố Hàn Thanh vội vàng đến gần cô, "Đừng nhúc nhích, không phải nói váy cưới nặng sao?"

"Anh cũng biết? Vậy còn trêu ghẹo em." Kiều Mộc mắng anh.

Cố Hàn Thanh nhắm mắt cười ôn nhu, "Vừa rồi cười lên rất đẹp,"

"Phải không? Em nhìn xem?" Kiều Mộc theo anh nói tiếp, sau đó chờ anh mở album, cô duỗi tay định cướp, nhưng Cố Hàn Thanh nhanh hơn cô, cô bắt hụt, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Cố Hàn Thanh tay nhanh mắt lanh lẹ ôm lấy cô, "Em cẩn thận một chút, được, anh không trêu em nữa, nhưng tấm này thật sự rất đẹp, em đừng xóa."

"Hai đứa đúng là một khắc cũng không thể tách ra." Giọng ông nội cắt ngang lời Kiều Mộc định nói, cô và Cố Hàn Thanh cùng nhìn về phía ông.

Cố lão gia hôm nay chải chuốt tỉ mỉ, tóc chải ngược ra phía sau khiến trẻ hơn vài tuổi, ông cười nhìn hai người: "Sắp đến giờ rồi, hai đứa đừng dính nhau nữa, phải ra ngoài cử hành nghi thức rồi, Mộc Mộc, nào, ông nội dẫn cháu ra ngoài."

Kiều Mộc không có người thân, cho nên Cố lão gia tự mình dẫn cô ra ngoài, tự tay giao cô cho cháu trai mình.

Dưới thánh đường, hai bên là bạn bè thân thiết, Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc cứ như vậy dưới sự chứng kiến của mọi người, dưới sự chứng kiến của mục sư, nhìn nhau, nói ra ba chữ kia.

"Con nguyện ý."

"Mời chú rể hôn cô dâu." Mục sư lên tiếng.

Cố Hàn Thanh ôn nhu vén khăn voan của Kiều Mộc lên, cúi đầu hôn cô.

Hoa tươi rơi xuống đỉnh đầu, lãng mạn đẹp đẽ.

Toàn trường vỗ tay như sấm dậy.

Thẩm Ngọc, Kỳ Anh và Mạnh Hàm vỗ đến lòng bàn tay đều đỏ, hốc mắt cũng đỏ, bọn họ đều rất cảm động.

Cặp đôi này cuối cùng thể xác và tinh thần chân chính ở bên nhau.

Chúc quãng đời còn lại của bọn họ hạnh phúc mỹ mãn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương