Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì
Chương 36: Ngày thứ ba mươi sáu làm cá muối

"Kẻ ác có ác quỷ của riêng mình"

Từ khi Trình Tâm Nghiên rời khỏi 《 Nhật ký quan sát khuê mật 》, Kiều Mộc cũng rời theo, điều này làm cho tổ chương trình cảm thấy vô cùng tiếc nuối, bọn họ liều mạng giữ lại, nhưng Kiều Mộc thật sự không tìm thấy bạn tốt nào có thể cùng tham gia, chỉ có thể từ bỏ.

Fans vừa thương tâm vừa bất đắc dĩ, đồng loạt để lại lời nhắn dưới tin cô tuyên bố rút lui.

【 Tỷ tỷ, về sau còn có thể nhìn thấy chị không? 】

【 Mộc Mộc, thích chị, chúng em vẫn sẽ luôn ủng hộ chị, hy vọng về sau chị còn có thể tham gia tống nghệ. 】

【 Mộc Mộc, về sau vẫn phải show ân ái với Cố tổng nhiều hơn nha, em là fan CP hai người, đặc biệt đặc biệt thích chị. 】

【 Lại lần nữa quỳ cầu xin Cố tổng chụp ảnh chung, hai người đều đã công bố, liền đăng cái chụp ảnh chung đi, thật sự rất muốn xem, hu hu hu, phát chút đường đi. 】

Kiều Mộc dù sao cũng không phải minh tinh xuất đạo, vì vậy fans đều sợ sau này Kiều Mộc sẽ chuyên chú phía sau màn, không lộ diện nữa, cho nên bình luận có một bầu không khí bi thương giống như cô phải rời khỏi thế giới vậy.

Nhưng mà Kiểu Mộc đang ở nước ngoài nghỉ phép chơi rất vui vẻ, sau khi mua đảo giữa hồ, cô liền cùng Kỳ Anh đi chơi khắp nơi, cuối cùng cũng không cần quay tống nghệ, cô cũng không cần lo lắng thời gian, muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu.

Lại một ngày chơi điên cuồng, trở lại khách sạn, Kiều Mộc cùng Kỳ Anh đều mệt nằm liệt trên giường nghỉ ngơi, cũng không vội đi tắm.

Kỳ Anh gối gối đầu, lấy điện thoại đăng nhập Weibo trong nước, đã lâu không thấy tin tức trong nước, trong khoảng thời gian này cô bé và chị dâu hoàn toàn vứt bỏ hết thảy, điện thoại trừ dùng để chụp ảnh, cơ bản không dùng các chức năng khác.

Vừa đăng nhập, cô bé trước tiên xem bảng hotsearch, liếc mắt một cái liền thấy hotsearch Trình Tâm Nghiên tẩy trắng xếp thứ nhất # Trình Tâm Nghiên thăm trẻ mồ côi tàn tật #

Cô bé cười khẩy, mặt đầy khinh thường.

Kiều Mộc nghe thấy tiếng cô bé, mở đôi mắt mệt mỏi, nghiêng đầu nhìn: "Sao vậy? Xem cái gì thế?"

Kỳ Anh lập tức lăn một vòng đến bên cạnh cô, cùng cô sóng vai xem điện thoại mình: "Chị dâu, chị xem, Trình Tâm Nghiên thật giả tạo, trong thời gian chúng ta đi chơi, vậy mà chị ta mỗi ngày ở trong nước làm công ích để tẩy trắng. Thật đúng là dối trá, trước kia lúc nổi tiếng sao không có thời gian đi làm công ích đi? Hiện tại thanh danh bị huỷ hoại mới nhớ tới công ích? Em ghét nhất thủ đoạn xảy ra chuyện liền đi làm công ích tẩy trắng của minh tinh, rõ ràng từ thiện là chuyện tốt, kết quả bị bọn họ biến thành công cụ tẩy trắng."

"Đúng vậy, nhưng đôi mắt khán giả cũng sáng như tuyết, em xem nơi này không phải có rất nhiều người đều đang mắng cô ta sao." Kiều Mộc nhìn khu bình luận của đề tài, cơ hồ đều là mắng, nói Trình Tâm Nghiên dối trá ra vẻ, bảo cô ta về sau đừng xuất hiện nữa.

"Mắng thì mắng, nhưng đây cũng là nhiệt mà, em chỉ thắc mắc là vì sao Trình Tâm Nghiên không thể có liêm sỉ một chút, chậm rãi biến mất khỏi giới giải trí chứ, da mặt cô ta sao lại dày như vậy, hơn nữa hiện tại cô ta cơ hồ không có tài nguyên, cô ta còn giữ làm gì?" Kỳ Anh thật sự nghĩ không ra, không có Cố gia bọn họ, Trình Tâm Nghiên cho rằng bản thân còn có thể tiếp tục lăn lộn trong vòng sao?

"Khả năng muốn giãy giụa lần cuối trong lúc hấp hối, em không thích xem cô ta thì đừng xem nữa, đối với người mình ghét, nhất định phải diệt hắc hồng, đây mới là phương thức chính xác chống lại cô ta." Kiều Mộc tâm thái rất ổn, cho dù từng bị Trình Tâm Nghiên chỉnh, cô vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên, không giống Kỳ Anh, nhắc tới Trình Tâm Nghiên liền sẽ bùng nổ.

Cô xoa tóc Kỳ Anh, bảo cô bé đừng xem nữa, họ ra ngoài chơi, vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Kỳ Anh phồng má, cảm thấy chị dâu nói đúng, thân mật dựa đầu lên bả vai cô: "Vẫn là chị dâu hiểu lý lẽ, em không xem chị ta nữa, hắc hồng đều diệt, không cho chị ta ánh mắt!"

"Ừm, thế này mới đúng." Kiều Mộc cong mi cười, giúp cô bé dời lực chú ý, "Xem tin tức khác đi, còn có gì thú vị không?"

Kỳ Anh vội vàng thoát khỏi bài Weibo Trình Tâm Nghiên tẩy trắng, lướt đến chủ đề nóng khác, nhìn thấy tiệc đêm từ thiện nào đó, cô bé lên tiếng, "Chị dâu, tiệc đêm từ thiện này có phải đã gửi thư mời cho chị không?"

Kiều Mộc vươn đầu nhìn sang, gật gật đầu: "Ừm, là cái này, hôm qua Hàm Hàm gọi điện nói cho chị, bọn họ liên hệ công ty chị."

"Vậy tốt rồi, có thể lên thảm đỏ, chị dâu, em còn chưa thấy chị đi thảm đỏ đâu, lễ phục chị đã chuẩn bị chưa? Mời ai tới giúp chị làm tạo hình vậy?"

Này hỏi Kiều Mộc, cô còn chưa mời đội tạo hình, nói như vậy, dựa vào trình độ lợi hại của đội tạo hình sẽ quyết định nghệ sĩ mặc đồ của nhãn hiệu cao cấp nào, nếu vị trí bạn đủ cao sẽ có nhãn hiệu chủ động tìm tới bạn, cho bạn mặc trang phục của họ.

Người tìm đến Kiều Mộc đương nhiên là có, huống chi hiện tại độ nổi tiếng của cô cao, riêng thân phận Cố phu nhân cũng đủ các bên đổ xô tới rồi, nhưng Mạnh Hàm chưa báo cáo chuyện này với cô, cô ở nước ngoài cũng không biết, liền lắc đầu: "Còn chưa có, chị suy nghĩ có nên mua của một nhãn hàng cao cấp hay không."

"Có thể! Mai chúng ta đi Pháp, bên đó nhãn hàng nổi tiếng và cao cấp nhiều." Trong đầu Kỳ Anh lập tức hiện ra những nhãn hiệu khác nhau, cô bé giới thiệu từng cái cho Kiều Mộc nghe.

Kiều Mộc lại học được rất nhiều kiến thức về thời trang, nghe rất hứng thú.

Ngày tiếp theo, hai người vừa đặt chân xuống nước Pháp, Mạnh Hàm liền gọi điện tới nói cho Kiều Mộc biết có mấy nhãn hàng nguyện ý chủ động cung cấp trang phục cho cô mặc, đều là đồ cao cấp, có bộ cao cấp mấy năm trước, có bộ rất quý, còn có siêu phẩm trong bộ sưu tập xuân hè năm sau, bảo cô tùy ý chọn.

Kiều Mộc nhìn ảnh Mạnh Hàm gửi, có vài bộ không tồi, đặc biệt là bộ lễ phục màu xanh của thương hiệu H cô rất thích, lập tức trả lời Mạnh Hàm, cô muốn mua bộ này.

Cũng không phải mượn mà trực tiếp mua.

Mạnh Hàm cảm thán sự hào phóng của bạn mình, giúp cô đi hỏi có thể mua trực tiếp không, sau khi liên lạc cô báo cho Kiều Mộc, bộ lễ phục này ở tổng bộ, là bộ cao cấp trong bộ sưu tập xuân hè năm sau, mới chỉ đi show chứ chưa bán ra ngoài, hơn nữa bộ lễ phục này toàn cầu chỉ có một, Kiều Mộc càng thích, dẫn theo Kỳ Anh đến thẳng tổng bộ lấy.

Nhân tiện đi nhãn hàng khác mua hai bộ, dù sao tham dự tiệc tối cũng phải có ít nhất hai ba bộ lễ phục. Cô còn mua cho Cố Hàn Thanh hai bộ tây trang cao cấp, tính về nước tặng cho anh, miễn cho người đàn ông kia không vui khi mình không ở nhà bồi anh.

Bên kia, Trình Tâm Nghiên cũng coi trọng bộ lễ phục màu xanh mà Kiều Mộc mua, cô ta chỉ vào người mẫu trên tạp chí, bảo Lâm Tranh mua cho mình, "Em muốn mặc bộ này đi tham gia tiệc từ thiện tối, anh mua cho em đi."

Hai người tối hôm qua mới làm qua cái kia, Lâm Tranh đương nhiên rất hào phóng, không phải chỉ một bộ lễ phục thôi sao, chẳng đáng bao nhiêu tiền, hắn hào phóng nói: "Được, tôi bảo người đi liên hệ cho em."

"Còn cần đồ trang sức phù hợp, em không muốn những thứ rẻ tiền." Trình Tâm Nghiên yêu cầu không chút nương tay, cô ta và Lâm Tranh đến với nhau vì nhu cầu, hắn muốn thân thể của cô ta, mà cô ta muốn tiền và địa vị của hắn.

Lâm Tranh khóe miệng ngậm thuốc lá, cười như không cười nhìn Trình Tâm Nghiên: "Trình đại tiểu thư, bao em thật tốn kém."

Trình Tâm Nghiên kiêu ngạo hất tóc: "Anh có thể không bao, em cũng không phải cầu xin anh."

Lâm Tranh không thích nghe lời này, hắn ôm eo Trình Tâm Nghiên ấn vào trong ngực, phả khói vào mặt cô ta: "Không phải em chủ động gọi điện hẹn gặp tôi sao? Còn nói không cầu xin tôi?"

"Em chỉ hẹn anh giống hẹn bạn bè, chưa nói cầu xin cái này cái kia, không phải sao?" Trình Tâm Nghiên ở trước mặt Lâm Tranh rất cao ngạo, có lẽ vẫn nghĩ rằng mình là tiểu công chúa Cố gia sủng lúc trước.

Lâm Tranh hoàn toàn nhìn thấu cô ta, chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật dối trá, nhưng lúc trước mình theo đuổi cô ta bị cự tuyệt, chuyện này như cây kim vẫn luôn đâm trong lòng làm hắn khó chịu, cho nên hiện tại Trình Tâm Nghiên chủ động tìm mình cầu bao nuôi, hắn tất nhiên sẽ chấp nhận.

Trước tiên chơi một chút, chơi chán rồi thì ném.

Nhiều lắm thì người phụ nữ này chỉ đắt hơn một chút mà thôi.

"Được, Trình đại tiểu thư nói cái gì thì chính là cái đó, ai kêu ông đây trước kia thích em chứ?" Lâm Tranh cà lơ phất phơ kẹp điếu thuốc, đè Trình Tâm Nghiên trên sô pha.

Trình Tâm Nghiên giãy giụa: "Anh buông ra, tối hôm qua mới làm, em mệt."

"Ông đây xuất huyết nhiều, em không hầu hạ tôi, em cảm thấy sẽ ổn sao?" Lâm Tranh lẩm bẩm, căn bản không bận tâm đến cơ thể Trình Tâm Nghiên, nói muốn chính là muốn.

Trình Tâm Nghiên cảm giác được cơ thể đau đớn, đột nhiên vô cùng ủy khuất, trước kia cô ta đau, có cha mẹ nuôi ai dám khi dễ cô ta như vậy, nhưng bây giờ chính mình vứt bỏ Cố gia, ở dưới thân một người đàn ông mà trước kia mình khinh thường, dựa vào cơ thể thu hoạch ích lợi, thật sự đáng sao?

Đáng sao?

Trình Tâm Nghiên cũng không biết.

Chỉ là đột nhiên muốn khóc, nước mắt lăn dài trên khóe mắt, cô ta bỗng dưng nghĩ tới Cố Hàn Thanh, cũng nghĩ tới Kiều Mộc, nội tâm dao động càng kiên định.

Lâm Tranh vốn tưởng rằng mua bộ lễ phục sẽ dễ dàng, kết quả trợ lý nói cho hắn biết bộ lễ phục kia đã bị mua rồi, về phần ai mua người ta không chịu tiết lộ, nhưng nghĩ đến khẳng định cũng là gia đình giàu có, dù sao bộ lễ phục cao cấp này được làm từ kim cương đá quý thật, giá hơn ngàn vạn, không phải phú hào bình thường có thể mua nổi.

Hắn chậc một tiếng: "Được, tôi đã biết."

Tắt điện thoại, hắn gọi điện cho Trình Tâm Nghiên, uyển chuyển biểu đạt có thể đổi lễ phục hay không, Trình Tâm Nghiên lại đang trên đường đi công ích, nghe vậy, nhíu mày nói: "Vì sao phải đổi? Em phải có bộ đó, em thích nó."

"Nhưng bộ đó......" Lâm Tranh bất đắc dĩ, chỉ có thể nói thật: "Bộ đó đã bị người khác mua rồi, tôi cũng không còn cách nào, nếu không em chọn một bộ khác? Đắt hơn cũng được."

"Ai mua? Lâm thiếu anh không phải xưng có bạn bè khắp thiên hạ sao, chẳng lẽ còn không tra ra là ai mua? Nếu tra được, anh phải trả gấp đôi mua về cho em, dù sao em mặc kệ, không mua được thì đừng gặp em." Trình Tâm Nghiên chính là càng không chiếm được càng muốn có, cho nên Lâm Tranh vừa nói như vậy, ngược lại khơi dậy dục vọng thắng thua của cô ta, cô ta đã thua Cố Hàn Thanh, dựa vào cái gì thích một bộ lễ phục cũng không được như ước nguyện? Dựa vào cái gì!

Mà Lâm Tranh ở trong mắt cô ta chính là cái máy ATM, là lốp xe dự phòng, cô ta mặc kệ đối phương khó xử, nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Lâm Tranh chán nản, trừng mắt nhìn điện thoại trong chốc lát, phun ra một câu chửi thề.

Người phụ nữ này coi mình là ai chứ?

Ý thức mình được bao nuôi một chút cũng không có, thật sự cho rằng hắn coi cô ta là công chúa nâng niu trong lòng bàn tay sao?

Chặc, nếu không phải thấy cô ta xinh đẹp, hơn nữa nhiều năm như vậy vẫn còn lần đầu tiên, hắn đã sớm ăn xong liền quăng rồi.

Nhưng đã bị mua rồi, hắn đi đâu kiếm ra cho cô ta?

Gãi đầu, Lâm Tranh lại phân phó trợ lý đi điều tra là ai mua.

Một ngày sau, trợ lý trả lời: "Lâm thiếu, vẫn không tra được, người mua yêu cầu tuyệt đối bảo mật, tổng bộ bên kia căn bản không chịu tiết lộ quyền riêng tư của khách hàng, nghĩ đến thì thân phận vị khách hàng này cũng không thấp."

"Chết tiệt, vậy ông đây đi đâu kiếm một bộ giống như đúc cho Trình Tâm Nghiên? Người phụ nữ kia nằng nặc phải là bộ này, phụ nữ bọn họ đều cố chấp như vậy sao?" Lâm Tranh cắn một điếu thuốc rồi châm lửa, hít sâu hai hơi, hắn bỗng nhiên có chủ ý, híp híp mắt nói: "Tiểu Vương, nếu không cậu đi làm giả một bộ đi?"

"Cái gì?" Trợ lý khiếp sợ: "Lâm thiếu, cái này...... cái này không ổn đâu, lễ phục cao cấp bị làm giả thì chính là đắc tội với nhãn hiệu, nếu như bị phát hiện, danh tiếng của vị Trình tiểu thư kia chỉ sợ càng tệ."

"Danh tiếng cô ta tệ liên quan gì đến ông, cô ta tự mình nằng nặc phải muốn, vậy thì cho cô ta, lấy danh tiếng hiện tại của cô ta, cho dù tôi nguyện ý bỏ tiền ra, trên cơ bản cô ta cũng không trở về thời điểm nổi tiếng như lúc ban đầu được, cô ta lừa mình dối người, cho nên thoát vòng càng tốt." Lâm Tranh càng nói càng cảm thấy biện pháp của mình rất ổn, hắn không quản nhiều như vậy được, hắn trước đó đã nói với Trình Tâm Nghiên, bảo cô ta đổi một cái váy khác nhưng cô ta không đổi, một hai phải bộ đó, vậy thì cứ vậy đi.

"Cậu cứ làm như tôi nói đi, dù sao lấy địa vị nhà chúng ta, phía nhãn hiệu cũng sẽ không đem tức giận rải trên người tôi, cùng lắm thì bảo mẹ tôi ngày lễ tết tiêu nhiều tiền hơn ở cửa hàng họ một chút." Lâm Tranh nghĩ ý tưởng không tồi, cười xấu xa.

Trình Tâm Nghiên, xem cô còn ý thức được địa vị của mình hay không!

Ra lệnh cho tôi? Cô hiện tại cũng xứng sao?

Kiều Mộc ở bên ngoài chơi hơn một tuần, vẫn là Cố Hàn Thanh nhắc nhở cô mới về nước.



Hai người nhiều ngày không gặp, Cố Hàn Thanh ban đầu muốn ra sân bay đón cô, nhưng buổi tối có bữa tiệc không thể trì hoãn, chỉ có thể bảo tài xế đi đón cô.

Tài xế đưa Kỳ Anh về nhà ba mẹ trước, sau đó mới chở Kiều Mộc về Lam Loan.

Kiều Mộc ngồi ở ghế sau, lười biếng nâng má ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ, đừng nói, bên ngoài có tốt đến mấy cũng không bằng tổ quốc quê nhà, Hải Thành đã là nhà cô, mỗi lần trở lại cô đều có một cảm giác thân thuộc yên bình.

Bỗng nhiên, một cửa hàng bán hoa xẹt qua trước mắt, Kiều Mộc buột miệng thốt ra: "Dừng một chút."

Tài xế nghi hoặc từ kính chiếu hậu nhìn cô, mặc dù khó hiểu nhưng vẫn dừng xe bên đường: "Phu nhân, có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn mua đồ, anh ở trên xe chờ tôi một chút, sẽ nhanh thôi." Kiều Mộc mím môi cười, nhanh chóng mở cửa xe đi xuống.

Cố Hàn Thanh lần thứ năm xem đồng hồ trên cổ tay trái, chủ nhân bữa tiệc là chủ tịch Trần cầm ly rượu đi đến trước mặt anh, "Cố tổng, sao vậy? Có chuyện khác sao? Lần đầu tiên chú thấy cháu mất hồn mất vía để ý thời gian ở bữa tiệc như vậy đấy."

Cố Hàn Thanh xin lỗi cười: "Chủ tịch Trần, hôm nay phu nhân cháu về nước, vốn dĩ cháu sẽ đi đón cô ấy, kết quả không được, cũng không biết cô ấy có tức giận hay không."

"Phu nhân? Cố tổng là nói Kiều lão sư à?" Chủ tịch Trần sang sảng cười nói: "Vị phu nhân này của cháu chú rất có ấn tượng, cháu gái chú rất thích cô ấy, mỗi ngày đều đu CP cái gì đó của hai người, haiz, chú cũng không hiểu cái đó, nhưng nếu cháu nóng lòng về nhà, vậy về trước đi, sự hợp tác của chúng ta cũng sắp thành hình rồi, không cần cháu ở đây nữa."

Cố Hàn Thanh chưa bao giờ rời khỏi tiệc sớm, đặc biệt là ở trước mặt các tiền bối, anh thật sự xin lỗi, cũng không cự tuyệt ý tốt của chủ tịch Trần, anh gật đầu nói: "Chủ tịch Trần, lần sau cháu mời chú đi đánh golf bồi tội."

"Bồi tội gì chứ, đi đi, người trẻ tuổi mà, muốn bên cạnh phu nhân nhiều hơn, cháu không biết từ sau khi cháu và Kiều lão sư quan tuyên, ông nội cháu lúc nào cũng khoe với chúng tôi là ông ấy sắp được ôm chắt rồi, hai người phải nắm bắt thời gian đó, chú chờ ăn tiệc đầy tháng của con hai người." Nói đến đây, chủ tịch Trần bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, theo bản năng nói: "Nhưng hình như còn chưa ăn tiệc rượu của hai người, hai người còn muốn làm không?"

Cố Hàn Thanh trong lòng hơi giật mình, gần đây cùng Kiều Mộc tình cảm ngày càng tốt, hai người giống như đôi trẻ đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, chỉ quan tâm lẫn nhau, nhưng lại không nghĩ tới chuyện hôn lễ.

Anh hình như còn nợ cô gái một hôn lễ lớn quang minh chính.

"Muốn chứ chú Trần, đến lúc đó nhất định sẽ đưa thiệp cưới cho chú đầu tiên." Cố Hàn Thanh trả lời tự nhiên, không để chủ tịch Trần nhìn ra anh thất thần.

"Vậy là tốt rồi, chú chờ được uống rượu mừng của hai đứa, đến lúc đó chú dẫn theo cháu gái tới, nó nói muốn chụp ảnh chung với hai đứa."

"Vâng, đến lúc đó nhất định sẽ thoả mãn." Cố Hàn Thanh nhớ cháu gái chủ tịch Trần mới 13-14 tuổi, hoàn toàn là một em gái nhỏ.

Nói chuyện xong, Cố Hàn Thanh chào hỏi các lão tổng khác trong bữa tiệc, sau đó liền dẫn theo trợ lý rời đi.

Trợ lý gọi điện thoại thông báo cho tài xế lái xe đến cửa khách sạn.

Kiều Mộc mua hoa xong, bảo tài xế đưa mình đến chỗ khách sạn Cố Hàn Thanh xã giao, cô hỏi tài xế, loại xã giao này kết thúc lúc mấy giờ, tài xế nói thường là sau 10 giờ, Kiều Mộc xem thời gian còn một tiếng nữa mới đến 10 giờ, vẫn còn sớm, liền lấy điện thoại, bảo Kỳ Anh đăng nhập mở hắc* một phen.

* Nguyên văn 开黑: là một thuật ngữ mới nổi phổ biến trong nhiều trò chơi chiến đấu khác nhau (chẳng hạn như Crossfire, Peace Elite, 3C, True Three, DotA, League of Legends, King of Glory, v.v.). Đề cập đến hành vi của một nhóm người trong cùng một trò chơi thành lập một nhóm để chơi trò chơi trong điều kiện giao tiếp thuận tiện (chẳng hạn như giao tiếp trực tiếp trong cùng một quán cà phê Internet hoặc giao tiếp thời gian thực thông qua các công cụ trò chuyện để trao đổi thông tin trong trò chơi mặc dù họ không ở bên nhau).

Đang chơi vui vẻ, tài xế bỗng dưng lớn tiếng: "Phu nhân, tiên sinh đã ra rồi!"

"A? Ra rồi?" Kiều Mộc kinh ngạc ngẩng đầu, xuyên qua kính chắn gió nhìn ra, tiếp tục nói, "Hơn 10 giờ rồi sao? Không đúng, tôi mới chơi một ván còn chưa xong đâu."

"Không biết ạ, chắc tiên sinh muốn sớm gặp phu nhân một chút, nên về trước." Tài xế đoán đúng rồi.

Kiều Mộc nhìn người đoàn ông một thân âu phục chỉnh tề áo khoác đen soái khí đứng ở cửa khách sạn, tim đập nhanh, lập tức dừng chơi game, đưa điện thoại mình cho tài xế đại ca: "Anh Lý, anh giúp tôi chơi một ván, giữ đừng để rớt mạng, miễn cho tôi bị người ta khiếu nại."

"A? Phu nhân, tôi không biết chơi game." Tài xế như nhận khoai lang phỏng tay, vẻ mặt khó xử.

Kiều Mộc nhanh chóng dạy anh ta cách chơi: "Anh chỉ cần thao tác đi tới đi lui là được, đi đánh trong rừng xong, tôi lập tức sẽ trở về."

Nói xong, không hề quan tâm tài xế đại ca khó xử, ôm bó hoa, mở cửa xuống xe.

Đúng lúc đó, xe Cố Hàn Thanh cũng chạy đến, trợ lý mở cửa ghế sau để ông chủ lên xe, Cố Hàn Thanh tiến lên một bước, khom lưng định ngồi vào, lúc này, một giọng nói ngọt ngào gọi anh lại: "Hàn Thanh!"

Cơ thể Cố Hàn Thanh cứng đờ, nháy mắt đứng thẳng người, theo tiếng nhìn lại.

Nhìn thấy cô gái mặc áo khoác lông ôm một bó hoa, cười tủm tỉm đi về phía anh, càng kinh ngạc mở to mắt.

Kiều Mộc lần đầu tiên tặng hoa cho nam sinh nên rất xấu hổ, cô sờ sờ mũi, chạy hai bước đến trước mặt Cố Hàn Thanh, "Này, cho anh."

Cô ôm bằng cả hai tay, đưa ra một bó hoa hồng màu đỏ, có 99 đóa, rất nặng.

Cố Hàn Thanh cúi đầu nhìn hoa tươi, lại ngẩng đầu nhìn Kiều Mộc, đây là lần đầu tiên anh nhận được hoa tươi, còn là hoa hồng đỏ, không khỏi cảm thấy vừa kỳ lạ vừa mới mẻ, không nhịn được mỉm cười nói: "Sao lại nghĩ sẽ tặng hoa cho tôi? Còn em sao lại tới đây?"

"Anh không thể tới đón em, cho nên em tới đón anh, miễn cho anh lại nói em không coi trọng anh." Kiều Mộc cong mi cười, bản thân ở nước ngoài chơi quá ngày, Cố Hàn Thanh lại đau xót nghĩ mình không đủ nhớ anh, nhưng kỳ thật cô vẫn rất nhớ, đặc biệt là sau khi về nước, liền muốn sớm một chút nhìn thấy anh.

Giờ khắc này Cố Hàn Thanh rất khó có thể không thừa nhận anh bị cô gái này làm cho kinh ngạc, cũng cảm động rồi, đem cả người và hoa kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn cô.

Trợ lý cùng tài xế đồng loạt quay đầu sang một bên, nhưng khóe miệng càng lúc càng cao, sếp và phu nhân tình cảm thật đó.

Kiều Mộc xấu hổ, đây chính là cửa khách sạn đó, nhiều người đi qua, đẩy đẩy anh, "Lên xe, lên xe trước, còn có hoa anh ôm đi, rất nặng đó."

Cố Hàn Thanh cười nhẹ, "Đã biết, cảm ơn phu nhân tặng hoa."

Một tay anh tiếp nhận hoa, tiện đà lại cúi đầu hôn xuống gương mặt cô gái, nắm tay cô lên xe.

Kiều Mộc lắc đầu, "Em đi chiếc kia, điện thoại em đang ở chỗ anh Lý, anh ấy đang chơi game hộ em, em còn tưởng anh sẽ ra muộn, kết quả anh ra sớm như vậy, may mắn em tới nhanh, nếu không có lẽ chờ đến nửa đêm cũng không thấy anh đâu."

"Chứng minh chúng ta có duyên phận." Hiển nhiên cảm xúc Cố Hàn Thanh vô cùng tốt, ngày xưa trong mắt lạnh lùng, lúc này đều là ý cười.

Kiều Mộc nghiêng đầu nhìn anh, bị cảm xúc của anh ảnh hưởng, cười xán lạn gật đầu: "Ừm, anh nói đúng, chúng ta có duyên phận."

Bằng không cô sao có thể xuyên tới đây, loại duyên phận này so với duyên phận ngẫu nhiên gặp nhau cùng thế giới còn tốt hơn.

Hai vợ chồng ngọt như mật, mà một màn này bị nhân viên khách sạn quay được và tung lên mạng.

Tràn lan cả một đêm, Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc cũng hoang đường một đêm mới nhìn thấy mấy tin tức này.

Kiều Mộc lười biếng gối lên lồng ngực săn chắc của Cố Hàn Thanh, anh cầm điện thoại, giúp cô lướt những bình luận đó.

Các fan dường như hiểu lầm hoa hồng là Cố Hàn Thanh tặng, sôi nổi phóng đại lãng mạn.

【 Wow, Cố tổng thật lãng mạn! Còn biết tặng hoa hồng, xem các người còn nói hai người bằng mặt không bằng lòng không, điều này khiến ngọt chết tôi được chưa! 】

【 Cuối cùng cũng nhìn thấy cùng khung ảnh, tuy rằng không phải chính chủ đăng, nhưng tôi cũng không để bụng! 】

【 Người khác chụp mới càng chân thật chứ, tự mình chụp khẳng định sẽ có hắc tử nói làm màu. 】

【 Hai người thật sự rất có cảm giác, bức ảnh một người cúi đầu, một người ngẩng đầu nhìn nhau cười rất có bầu không khí, tôi nguyện xưng là bức ảnh thần thánh! Trình độ chụp ảnh thật cao. 】

【 Không, tôi cảm thấy là Cố tổng và Cố phu nhân nhan sắc cao, chụp thế nào cũng đẹp, đều không có góc chết! 】

【 Mộc Mộc nhà tôi cười thật ngọt, Cố tổng mặc áo gió cũng rất đẹp trai, một tay cầm hoa hồng thật đẹp, các người có thể get điểm này không? Quá tuyệt. 】

【 Tôi hiểu Tập Mỹ, Tô Tạc, tôi có thể tưởng tượng bộ dáng Cố tổng một tay ôm eo Mộc Mộc. [ che mặt ][ che mặt ][ che mặt ]】

"Sao đều nói anh tặng em hoa? Rõ ràng là em tặng mà." Kiều Mộc phồng má, có chút không phục.

Các fan khẳng định là theo bản năng đều nghĩ đàn ông tặng phụ nữ hoa.

Cố Hàn Thanh cười cười, xoa đầu Kiều Mộc, xin lỗi nói: "Lần sau đến lượt tôi tặng em."

"Em muốn 999 đóa!" Kiều Mộc ngẩng đầu, công phu sư tử ngoạm.

"Được, 9000 đóa cũng được." Cố Hàn Thanh hôn trán cô.

Kiều Mộc vẫn không phục, cô cắn một phát vào hầu kết Cố Hàn Thanh, sau đó lấy điện thoại mình nói: "Không được, em phải giải thích rõ ràng với mọi người, như vậy họ mới biết được lãng mạn chính là em, cũng để mọi người xem xem kỳ thật anh một chút cũng không lãng mạn."

Cố Hàn Thanh tự biết mình đuối lý, anh dường như thật sự không lãng mạn, mỗi lần tặng Kiều Mộc thứ gì, hình như đều là chuyển tiền.

Anh cũng không ngăn cản Kiều Mộc làm những chuyện khiến anh 'mất mặt', chỉ nói: "Tôi chỉ chuyển tiền cho em, có phải em cảm thấy tôi không thú vị hay không?"

Kiều Mộc tay đánh chữ bỗng nhiên dừng lại, vội vàng lắc đầu nói: "Đương nhiên không! Lúc anh chuyển tiền rất đẹp trai! Truyền thống tốt đẹp này anh nhất định phải giữ, nếu không em sẽ bực anh!"

Cố Hàn Thanh cười, vợ mình tham tiền nên so với những thứ lãng mạn khác thì hẳn là càng thích vàng thật bạc trắng hơn, anh xoay người đè lên Kiều Mộc, hôn môi cô, Kiều Mộc giãy giụa, "Anh để em đăng xong cái này trước đã."

"Được, em đăng đi." Cố Hàn Thanh cong người, để cô làm chuyện của mình trước.

Kiều Mộc gõ nhanh chóng và đăng lên, ngay sau đó, không kịp xem phản ứng của cư dân mạng, cô và Cố Hàn Thanh lại tiếp tục giao lưu tình cảm.

Tất cả fans trên mạng đều 【 ha ha ha 】 cười điên cuồng.

Hoá ra hoa hồng tối hôm qua là Kiều Mộc tặng.

Mọi người đều tag Cố Hàn Thanh.



【@ Cố Hàn Thanh, Cố tổng, anh thật không tốt, vậy mà để vợ chủ động, anh như vậy rất dễ mất đi Mộc Mộc đó! 】

【@ Cố Hàn Thanh, Cố tổng, anh cũng quá cao lãnh rồi, anh và Mộc Mộc ở nhà không phải là GB* chứ? 】

* GB: là tình yêu nam nữ, viết tắt của "Girl and Boy", nhưng khác với BG (Boy and Girl) thì Girl đứng trước, thể hiện sự tôn trọng với phái nữ hay phái nữ chiếm thế thượng phong trong mối quan hệ.

【@ Cố Hàn Thanh, Cố tổng, con gái muốn được nuông chiều, muốn thường xuyên nhận được bất ngờ, anh cũng không thể để Mộc Mộc nhà chúng tôi ủy khuất. 】

Cố Hàn Thanh chờ Kiều Mộc ngủ rồi, mới lấy điện thoại nhìn thấy cảnh này, anh bất đắc dĩ cười cười, bình luận dưới bài đăng của Kiều Mộc: 【 Về sau sẽ học cách lãng mạn. 】

Những lời này, chiều chuộng vô biên, các fan lại lần nữa kích động.

Cố Hàn Thanh không xem nữa, anh sờ gương mặt phiếm hồng của Kiều Mộc, ôm lấy cô, cùng cô hưởng thụ thời gian rảnh rỗi khó có được này.

Mà ngày hôm sau, anh tặng cho Kiều Mộc một xe tải hoa hồng, gây xôn xao trên mạng, Kiều Mộc vừa cao hứng, vừa bực mắng Cố Hàn Thanh lãng phí, hại cô đi khắp nơi tặng người khác, trong nhà đều bày trên bày dưới.

Đương nhiên, việc này hai người đều muốn xử lý nhẹ nhàng, tránh lan truyền trên mạng quá mức, chỉ có fans theo dõi bọn họ mới biết được, Cố tổng đã từng lãng mạn với Kiều Mộc như thế.

Đảo mắt tới đêm từ thiện, buổi tối 7 giờ đi thảm đỏ, toàn bộ quá trình được phát sóng trực tiếp.

Fans Kiều Mộc rất ủng hộ, bởi vì đêm nay tỷ tỷ nhà họ cũng tham gia, không chỉ như vậy, người chưa bao giờ tham gia hoạt động của giới giải trí trong nước Cố Hàn Thanh cũng tới!

Hai vợ chồng cùng khung hình đi thảm đỏ, phát phúc lợi!

Fans CP một đêm không ngủ, kích động đến mức hận không thể chui vào màn hình, đi tới hiện trường xem bọn họ.

Phát sóng trực tiếp đúng 7 giờ bắt đầu, các fan ngồi canh trước màn hình, chờ Cố tổng và Cố phu nhân cùng đi ra, nhưng đánh giá địa vị của hai người, hẳn là sẽ ra muộn một chút, mọi người cũng chỉ có thể xem minh tinh khác trước.

Nhưng như thế nào cũng không ngờ Trình Tâm Nghiên cũng tới, weibo official không hề tuyên cô ta!

Khu bình luận người qua đường đều kinh ngạc.

【 Sao lại thế này? Trình Tâm Nghiên sao cũng tới? 】

【 Đúng vậy, không phải không quan tuyên cô ta sao? Cô ta tới làm gì? 】

【 Các người xem, cô ta khoác tay một người đàn ông, vậy nam chính là ai? 】

【 Tôi mới vừa nghe giới thiệu, nói là tổng giám đốc công ty thực phẩm Du Lâm, là một trong những nhà tài trợ cho đêm từ thiện này. 】

【 Chết tiệt, đây là bám vào người giàu, lại chuẩn bị xuất hiện để mất mặt xấu hổ? 】

【 A a a a! Tức chết rồi, nhìn thấy cô ta liền phiền, sao còn không cút khỏi giới chứ. 】

【 Vậy mà vẫn mặc lễ phục cao cấp của hãng H nằm trong bộ sưu tập xuân hè năm sau, là minh tinh đầu tiên mặc, hãng H đầu óc bị nước vào sao? Còn cho cô ta mượn đồ cao cấp? 】

【 Đúng vậy, cũng không sợ chính nhãn hiệu bị vấy bẩn sao? Nếu cô ta mặc, về sau ai còn nguyện ý mặc lần thứ hai, không chê đen đủi hả? 】

【 Chắc vị nhà giàu này trực tiếp mua cho cô ta, nếu không thương hiệu nào còn nguyện ý cho cô ta mượn lễ phục cao cấp siêu quý chứ, không phải rất buồn cười sao. 】

Người qua đường sôi nổi bày tỏ ý kiến ở khu bình luận, mà tròng mắt Kỳ Anh sắp trừng ra ngoài rồi, không thể tin run rẩy ngón tay với bộ lễ phục trên người Trình Tâm Nghiên.

Hàn Vi buồn bực nhìn cô bé: "Sao vậy? Anh Anh, cậu kích động như vậy làm gì!"

"Bộ lễ phục này là bộ mà chị dâu tớ mặc để đi thảm đỏ đêm nay, sao lại ở trên người Trình Tâm Nghiên chứ! Rốt cuộc sao lại thế này!" Kỳ Anh nhanh chóng gọi video cho Kiều Mộc, hy vọng cô còn chưa bắt đầu đi thảm đỏ, chị dâu, mau nghe đi, mau chóng nghe đi.

Kỳ Anh vội vàng không chịu được, chuông kêu ba tiếng Kiều Mộc liền nghe, cô bé lại cảm thấy thời gian giống như trôi qua đã lâu, sau khi video được kết nối, cô bé nhìn thấy Kiều Mộc mặc bộ lễ phục màu xanh giống như đúc Trình Tâm Nghiên, trừng lớn mắt nói: "Chị dâu, chị nhìn thấy lễ phục vừa rồi Trình Tâm Nghiên mặc đi thảm đỏ không, giống như đúc bộ của chị, rốt cuộc sao lại thế này! Còn có phải làm sao bây giờ?"

Kiều Mộc đương nhiên nhìn thấy, cô vừa rồi đang xem phát sóng trực tiếp, tuy rằng cũng kinh ngạc một phen, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, "Anh Anh, em đừng vội, chúng ta mua ở tổng bộ, không thể là hàng giả đúng không?"

Kỳ Anh nghe vậy, thoáng bình tĩnh lại, cô bé nhướng mày nói: "Chị là nói, Trình Tâm Nghiên chính là hàng giả?"

Kiều Mộc nhún vai, vô tội nói: "Nếu không thì sao? Nhưng chị tin không lâu sau nhãn hiệu sẽ phản ứng lại đấy."

"Nếu chị dâu tiếp tục mặc bộ lễ phục này đi ra ngoài, không phải là đụng hàng sao? Cũng rất xấu hổ đó." Kỳ Anh một lòng suy nghĩ vì Kiều Mộc, trên cùng thảm đỏ, mặc cùng loại cũng đã khiến người ta cảm thấy xấu hổ rồi chứ đừng nói hai bộ lễ phục giống nhau như đúc, đến lúc đó Kiều Mộc mặc ra ngoài, nhất định sẽ lập tức truyền ra suy đoán ai thật ai giả.

"Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu ai ngượng cũng không sao, chị bản thật còn phải sợ bản pha kè sao? Nếu đổi trang phục, vậy mới là chị nhận thua chứ." Kiều Mộc xua xua tay, đúng lúc nhân viên công tác tới gọi bọn họ ngồi xe ra chỗ thảm đỏ, cô nói: "Anh Anh, không nói chuyện với em nữa, chị phải cùng anh em đi thảm đỏ đây, cứ như vậy nhé."

Cúp máy, cô cất điện thoại vào trong túi áo tây trang của Cố Hàn Thanh, cười tủm tỉm nghiêng đầu: "Hàn Thanh, anh không ngại em mặc bộ lễ phục này đi ra ngoài chứ?"

"Đương nhiên không ngại, em muốn làm cái gì thì làm cái đó." Cố Hàn Thanh nâng tay muốn sờ đầu Kiều Mộc, nhưng nhìn thấy kiểu tóc tinh xảo của cô, lập tức nhịn xuống, thay vào đó vỗ lưng cô. "Bộ lễ phục này rất hợp với em, rất đẹp."

Anh không biết Trình Tâm Nghiên lấy đâu ra bộ lễ phục giống như đúc Kiều Mộc, nhưng nếu cô ta dám mặc đồ giả, đương nhiên sẽ phải trả giá, anh sẽ không vì mặt mũi của cô ta mà bắt Mộc Mộc ủy khuất đi đổi lễ phục.

Trình Tâm Nghiên lúc trước vài lần tổn thương Mộc Mộc, anh đã đối với cô ta vô cùng thất vọng.

Kiều Mộc nghe Cố Hàn Thanh nói, cười càng xán lạn, ra vẻ thục nữ khoác cánh tay anh: "Vậy đi thôi."

"Ừm, cẩn thận một chút." Cố Hàn Thanh dọc theo đường đi cẩn thận đỡ cô, sợ cô dẫm lên váy té ngã.

Chiếc váy cúp ngực màu xanh này của Kiều Mộc, phần ngực có kim cương và đá quý thật điểm xuyết, làn váy được thêu rất nhiều kim tuyến và hoa văn 3D, khi đi giống như con bướm đang bay múa trong rừng rậm.

Hơn nữa cô mặc bộ lễ phục này có phong cách khác với Trình Tâm Nghiên, bộ lễ phục này có phong cách ngọt ngào, mà Kiều Mộc lại ngọt hơn Trình Tâm Nghiên, lại cao hơn Trình Tâm Nghiên một hai centimet, màu da cũng trắng hơn, thoạt nhìn hiệu quả tuyệt đối là cô tốt hơn.

Hơn nữa Cố Hàn Thanh bên cạnh cô so với Lâm Tranh soái khí hơn nhiều, là cái loại đánh sâu vào thị giác, thật sự đúng như lời Kiều Mộc nói: Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu ai ngượng còn chưa biết.

Các fan la hét một hồi vì vẻ đẹp của hai người, theo sau là một loạt bình luận đang khiếp sợ vì sao lễ phục của cô lại giống như đúc Trình Tâm Nghiên.

【 Tôi hoa mắt sao? Vì sao bộ lễ phục của Kiều Mộc lại giống Trình Tâm Nghiên? Mọi người đến xem đi, thật sự giống nhau như đúc sao? 】

【 Hình như giống nhau như đúc, sao lại thế này? Bộ lễ phục cao cấp này tôi nhớ cả thế giới chỉ có một bộ. 】

【 Vãi chưởng, dưa lớn! Có người mặc hàng pha kè! 】

【 Điên rồi sao, mặc hàng pha kè của nhãn hiệu lớn, là muốn bị nhãn hiệu chặn vĩnh viễn sao? Điều này đối với nữ minh tinh mà nói, chính là gièm pha đó! 】

【 Vậy ai là người mặc hàng giả? 】

【 Cô cảm thấy phu nhân chủ tịch tập đoàn Cố thị sẽ mặc hàng giả sao? Khẳng định là Trình Tâm Nghiên! 】

【 Nhưng hiện tại Trình Tâm Nghiên đang cặp với người giàu có là Thái tử gia của công ty thực phẩm Du Lâm đó, thân thế cũng không kém, không có khả năng Thái Tử gia không mua nổi một bộ lễ phục cao cấp cho Trình Tâm Nghiên chứ? 】

【 Nói cũng đúng, má ơi, dưa này thật thú vị, mau tag nhãn hiệu đi, xem bọn họ ai flop, như vậy liền biết ai mặc hàng giả! 】

【 Nếu là Trình Tâm Nghiên, tôi rất phục cô ta, người phụ nữ này hiện tại là muốn hắc hồng đi! 】

Hai bộ lễ phục giống nhau xuất hiện trên cùng một thảm đỏ, việc này lập tức thu hút sự chú ý rộng rãi, cũng có người mua hotsearch.

Trình Tâm Nghiên đã tiến vào bên trong hội trường, biết hôm nay Cố Hàn Thanh cũng tới, cho nên nhìn chằm chằm vào phát sóng trực tiếp, lúc nhìn thấy Kiều Mộc mặc lễ phục giống mình như đúc, sắc mặt cô ta trắng bệch, không thể tin được trừng về phía người đàn ông bên cạnh: "Lâm Tranh, anh nói rõ ràng cho tôi! Vì sao lễ phục trên người tôi Kiều Mộc cũng có?"

Lâm Tranh cũng không biết chuyện gì xảy ra, khó chịu nhướng mày: "Cái gì lễ phục?"

Trình Tâm Nghiên nghiến răng nghiến lợi đưa điện thoại cho Lâm Tranh xem: "Anh nói cái gì lễ phục? Không phải anh bảo đã tìm được người mua, trả gấp ba lần mua về cho tôi sao? Kết quả bây giờ là có ý gì?"

Lâm Tranh rốt cuộc cũng hiểu, hắn lại gần, sao có thể xui xẻo đến mức vị Cố phu nhân kia cũng mua bộ lễ phục này chứ?

"Anh nói đi! Bây giờ anh trầm mặc là có ý gì? Anh sẽ không nói......" Trình Tâm Nghiên toàn thân đều đang phát run, cô ta sợ hãi chân tướng kia.

Lâm Tranh biết không thể giấu nữa, hơn nữa hắn căn bản không để bụng vấn đề mặt mũi của Trình Tâm Nghiên, nhún vai trả lời: "Ồ, bộ này của em là giả, tôi đều theo như em nói, bảo em đổi một bộ khác nhưng em không cần, em cường thế như vậy, tôi chỉ có thể bảo người làm cho em một bộ giả, tôi nói cho em biết, phí của bộ giả này cũng không ít đâu."

"Lâm Tranh, anh là đồ hỗn đản! Anh chơi tôi!" Trình Tâm Nghiên giận không thể kìm được, giơ tay muốn tát Lâm Tranh.

Lâm Tranh sắc mặt trầm xuống, dùng sức chế trụ cô ta, "Trình Tâm Nghiên, con mẹ nó cô còn tưởng rằng mình là tiểu công chúa của Cố gia sao? Ở trước mặt tôi cô bày ra tính tình đại tiểu thư cái gì! Ông đây chịu ngủ cô đã là phúc ba đời của cô rồi! Hiện tại là nơi công cộng, cô chú ý hình tượng cho tôi!"

Bên trong hội trường còn chưa chính thức bắt đầu, mọi người tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, lúc này, Lâm Tranh và Trình Tâm Nghiên ở trong góc, tranh chấp chỉ có một số người nhìn thấy, vẫn có thể cứu vãn.

Trình Tâm Nghiên tim đau như cắt, hối hận không thôi, không biết bằng cách nào tìm được tên Lâm Tranh hỗn trướng này, lần này hắn hại cô ta thảm rồi, vốn dĩ thân phận thấp hơn Kiều Mộc đã khiến cô ta khó chịu, kết quả vậy mà cô ta bây giờ còn mặc lễ phục làm nhái của Kiều Mộc.

Giống như đang nhắc nhở cô ta mình giống hàng nhái vậy.

Sao cô ta có thể chịu được.

Nhưng hiện tại tình cảnh của cô ta, không chịu cũng phải chịu, cô ta dùng sức nắm chặt tay, "Anh buông ra, tôi đi đổi bộ lễ phục khác, chẳng lẽ anh để tôi tiếp tục mặc bộ này đứng trước mặt Kiều Mộc sao?"

Biết cô ta đã bình tĩnh, Lâm Tranh lên tiếng: "Lần sau đối với ông đây khách khí một chút, ý thức được thân phận hiện tại của mình đi."

Trình Tâm Nghiên trong lòng đau xót, vội vã đi đổi lễ phục, không ngờ cô ta lại gặp Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc đang vào hội trường.

Hàng thật với hàng pha kè, mọi người ăn ý đưa ánh mắt ăn dưa tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương