Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì
-
9: Ngày Thứ Chín Làm Cá Muối
Đảo mắt tới thứ bảy, sau 3 giờ chiều, đội trang điểm do Cố lão gia sắp xếp cho Kiều Mộc đã đến sớm hơn 10 phút, tổng cộng có bốn người, trừ chuyên viên trang điểm phía trước, những người khác đang mang túi hoặc kéo hộp.
Kiều Mộc nhìn thấy cảnh này, lần nữa cảm thán có tiền thật tốt, cô thiếu chút nữa cho rằng mình là một đại minh tinh.
Nữ chuyên viên trang điểm nhìn thấy cô, liền nói vài câu nịnh nọt.
Kiều Mộc khiêm tốn cười cười, ngồi vào trước gương trang điểm, giao bản thân cho bọn họ.
Bởi vì hiện tại cô với Cố Hàn Thanh chia phòng ngủ, sợ người ngoài nhìn thấy sẽ đồn thổi, cho nên Trần quản gia chu đáo đem gương trang điểm bố trí ở phòng khách, Kiều Mộc liền ngồi ở phòng khách trang điểm.
Bảo mẫu đã lấy chiếc váy tối nay cô mặc xuống, treo trên một chiếc giá ngang ở bên cạnh.
Chuyên viên trang điểm nhìn qua thiết kế trang phục của cô, tự tin nói: "Cố phu nhân, cô yên tâm, đêm nay tôi nhất định sẽ khiến cô thật lộng lẫy."
Kiều Mộc nhìn mình trong gương, Phật hệ cười: "Không cần, chỉ là người trong nhà ăn bữa cơm, cô chỉ cần trang điểm long trọng nhưng không khoa trương là được."
Chuyên viên trang điểm hiểu ra, "Tôi đã biết Cố phu nhân, hãy giao cho tôi."
Nói xong, cô ấy bắt đầu giúp Kiều Mộc đánh kem nền, trợ lý của cô ấy giúp Kiều Mộc làm tóc, hai người giúp chải tóc phía sau, để chờ lát nữa tạo kiểu.
Chuyên viên trang điểm một bên trang điểm, một bên chân thành khen ngợi: "Cố phu nhân, làn da của cô thật đẹp, cô là người có làn da đẹp nhất trong tất cả các vị khách quý mà tôi đã trang điểm, tôi thậm chí còn không cần đánh kem lót cho cô."
Kiều Mộc biết da mình đẹp, bất quá làm người, nên khiêm tốn thì phải khiêm tốn, "Cô quá khách khí rồi, tôi chỉ là trắng hơn một chút mà thôi."
"Thật không có, Cố phu nhân, làn da cô rất đẹp, đương nhiên, người cũng xinh đẹp, ngũ quan rất tinh xảo." Chuyên viên trang điểm lúc này chân thành khen ngợi, làn da Cố phu nhân này cùng dung mạo là thật sự rất đẹp.
Không hổ là có thể gả vào hào môn, nghe nói vị Cố tổng kia cũng rất tuấn tú, hai người một người đẹp trai, một người xinh đẹp, về sau sinh con không biết sẽ đẹp bao nhiêu nha.
Chuyên viên trang điểm thầm hâm mộ trong lòng.
Lần trang điểm này kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ, Kiều Mộc mơ màng sắp ngủ, thắt lưng gần như đau nhức, rốt cuộc, kiểu tóc cũng đến bước cuối cùng: Tạo hình.
Chuyên viên trang điểm chải lại mái tóc sơ của cô, sau đó lấy keo xịt tóc phun lên, bảo đảm tóc sẽ không bị rối, lại lấy lược đánh rối tóc trên đỉnh đầu một chút là xong!
"Cố phu nhân, cô có thể đi thay lễ phục rồi." Chuyên viên trang điểm đỡ Kiều Mộc lên, Kiều Mộc dùng tay tay đấm đấm lưng dưới, thở dài một hơi duỗi người, "Được, tôi đi thay."
Chuyên viên trang điểm kêu hai nữ trợ lý đi theo cô, một người giúp cô mặc lễ phục, một người đỡ cô.
Kiều Mộc nghĩ đến cái gì, đi vài bước, quay đầu lại nói với quản gia: "Trần quản gia, tôi thay quần áo rất nhanh, ông đi lên gọi Hàn Thanh đi, nói chúng ta có thể lập tức xuất phát."
Trần quản gia gật gật đầu: "Vâng thưa phu nhân, tôi lập tức đi."
Ông xoay người vào thang máy, Kiều Mộc cũng đi phòng nghỉ ở lầu một.
Trong khi Kiều Mộc trang điểm, Cố Hàn Thanh vẫn luôn ở trong thư phòng đọc sách, là một quyển sách tài chính bằng tiếng Anh, xem đến chuyên chú, thẳng đến khi quản gia gõ cửa tiến vào, nhắc nhở anh Kiều Mộc đã trang điểm xong, có thể xuất phát.
Cố Hàn Thanh khép sách lại, lạnh lùng nhìn về phía quản gia: "Được, tôi biết rồi."
Anh đặt sách lên bàn, đứng dậy khỏi ghế.
Trần quản gia đi theo phía sau anh: "Tiên sinh, tây trang của ngài đã được ủi xong treo ở phòng để quần áo."
"Được, vất vả cho ông rồi." Cố Hàn Thanh bước dài về hướng phòng ngủ.
Tây trang là anh để quản gia tùy tiện chuẩn bị cho, không nghĩ tới sẽ thuần trắng, anh rất ít khi mặc màu này, nhưng thỉnh thoảng mặc một chút cũng không tồi, anh bình tĩnh thay, đứng ở trước gương toàn thân, thong thả ung dung sửa sang lại khuy tay áo.
Đột nhiên, anh nghĩ đến hôm nay là lần đầu tiên dẫn Kiều Mộc tham gia tiệc gia đình, nếu quá lố, khả năng sẽ khiến cô bị đồn thổi, liền đi tới ngăn kéo để trang sức, mở ra một chiếc cài áo màu bạch kim đính kim cương, cài ở trước ngực, lại lấy ra hai viên đá quý màu đen làm khuy tay áo.
Xong xuôi, anh tùy tay vuốt tóc, xịt keo.
Vào thang máy xuống lầu một, đinh một tiếng, anh cất bước đi ra ngoài.
Lúc này, Kiều Mộc đã thay lễ phục xong, đang ngồi ở trước gương trang điểm, chuyên viên trang điểm giúp cô mang bộ vòng cổ cùng hoa tai đá quý màu xanh mà bà nội Cố Hàn Thanh tặng cô.
Lễ phục hôm nay của cô là một chiếc váy dài đen lệch vai, vải bó sát tôn lên dáng người thanh tú và yêu kiều, da trắng môi đỏ, dưới mái tóc búi cao là chiếc cổ thiên nga tuyệt đẹp, vòng cổ đá quý màu xanh bao quanh cổ một cách tinh xảo, xương quai xanh vô cớ nhiều thêm vài phần mị hoặc.
Hai chiếc hoa tai cũng được trợ lý của chuyên viên trang điểm đeo vào, Kiều Mộc đứng lên, theo tiếng thang máy nhìn về phía Cố Hàn Thanh, thấy anh mặc một tây trang trắng, ánh mắt có chút sáng lên.
Cố Hàn Thanh người cũng như tên, khí chất cao lãnh không thể gần, mà nay một thân màu trắng hoá giải rất tốt sự lạnh nhạt của anh, tăng thêm vài phần quý ông ưu nhã.
Rất tuấn tú!
Không hổ là nam chính!
Kiều Mộc cũng không biết mình xinh đẹp thế nào, chỉ nhướng mày đơn giản chân thành tán thưởng: "Woa, anh mặc như vậy rất đẹp trai nha."
Trái tim Cố Hàn Thanh bỗng dưng như là bị thứ gì chạm vào, có chút sững sờ nhìn cô gái trước mặt, cô một thân váy đen, đoan trang ưu nhã, đôi mắt trong veo sống động, lúc cười rộ lên giống như tiểu yêu tinh trong rừng.
"Cố tổng và Cố phu nhân rất xứng đôi nha, một người đẹp trai, một người xinh đẹp, hai người chính là một đôi trời sinh." Giọng nói ngưỡng mộ của chuyên viên trang điểm kéo Cố Hàn Thanh khỏi suy nghĩ.
Anh nheo mắt, khó chịu vì lần đầu tiên bị phân tâm khi nhìn một cô gái.
Sau khi chỉnh lại khuy tay áo, Cố Hàn Thanh lễ phép gật đầu chào chuyên viên trang điểm, sau đó bình tĩnh đi về phía Kiều Mộc, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của cô, "Chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi thôi."
Kiều Mộc ngửa đầu nhìn anh, cười tủm tỉm gật đầu: "Ừm, xong rồi, chúng ta đi thôi."
Cố Hàn Thanh cong cánh tay trái, Kiều Mộc liếc mắt một cái, nháy mắt đã hiểu đưa tay lên, một tay khác nhắc váy, "Trần quản gia, ông tiễn thợ trang điểm, tôi với Hàn Thanh phải đi rồi."
"Được, phu nhân, việc trong nhà cứ giao cho tôi." Trần quản gia trả lời xong câu này, chuyên viên trang điểm bỗng dưng ngăn Kiều Mộc lại: "Cố phu nhân, từ từ."
Kiều Mộc nghi hoặc quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Chuyên viên trang điểm chỉ xuống tay trái cô, không rõ chân tướng lòng tốt nhắc nhở: "Cố phu nhân, cô quên đeo nhẫn."
Lời này vừa nói ra, Kiều Mộc cứng đờ khó phát hiện được, cô làm gì có cái nhẫn nào, Cố Hàn Thanh không mua nhẫn cho cô, mà cô chỉ tính ra ngoài mua quần áo trang sức, cũng không nghĩ đi mua nhẫn.
Nhưng hiện tại người ngoài ở đây, khẳng định không thể để lộ, vì thế, Kiều Mộc cái khó ló cái khôn*, buột miệng thốt ra: "Không đeo, chồng yêu mua nhẫn quá lớn, tôi không thích đeo."
* Cái khó ló cái khôn: hoàn cảnh khó khăn sẽ làm nảy sinh những ý định, những lối thoát khôn ngoan nhất.
Cố Hàn Thanh nghe được hai chữ chồng yêu, mặt mày không gợn sóng thoảng qua một tia sáng nhạt, anh thu mắt, nhìn góc nghiêng của cô gái thông minh.
Chuyên viên trang điểm tự nhiên sẽ không nghi ngờ, còn rất hâm mộ, "Hoá ra là như thế, Cố phu nhân cùng Cố tổng mau đi dự tiệc đi, không cần để ý đến tôi, tôi đi thu dọn đồ đạc."
"Ừm, vất vả cô rồi." Kiều Mộc mỉm cười, kéo cánh tay Cố Hàn Thanh ngồi lên chiếc Rolls-Royce đang đợi bên ngoài.
Siêu xe chậm rãi ra khỏi biệt thự, Kiều Mộc lập tức chắp tay trước ngực hướng ông chủ bên cạnh xin lỗi: "Cố tổng, thực xin lỗi, vừa mới vừa rồi gọi anh là chồng yêu, là tôi nói bậy, tôi là vì không muốn bị phát hiện ra chuyện của chúng ta."
Cố Hàn Thanh nhẹ nhàng nhíu mày, không hiểu sao không thích cô xin lỗi như vậy, anh nói: "Không cần xin lỗi, tôi không tức giận."
Kiều Mộc hơi hơi nghiêng đầu, cẩn thận quan sát anh, thấy anh thật sự không thèm để ý, cô dần thả lỏng, cười nói: "Được rồi, chỉ cần anh không tức giận là tốt."
Cô ngoan ngoãn ngồi thẳng, mông nâng lên, sửa sang lại lễ phục trên người một chút, có vẻ như cô không định nói chuyện nữa.
Cố Hàn Thanh nhíu mày càng sâu, ngón tay thon dài gõ gõ trên đùi, trầm mặc giây lát, nhàn nhạt mở miệng: "Về việc chiếc nhẫn, em không trách tôi?"
"A?" Kiều Mộc khó hiểu nâng khuôn mặt nhỏ: "Vì sao tôi lại trách anh? Chúng ta vốn dĩ chỉ là hợp tác với nhau, không tình cảm, nhẫn đương nhiên không cần."
Cô cảm thấy Cố Hàn Thanh làm như vậy rất đúng, trong lòng anh có bạch nguyệt quang, hơn nữa nhẫn có ý nghĩa rất đặc biệt, đương nhiên là không thể mua cho cô, tùy tiện cũng không thể.
Vừa vặn trong sách, nguyên chủ chưa từng có nhẫn cười.
Cô thật là đọc đến thông suốt.
Để đưa ra kết luận này, Cố Hàn Thanh trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu.
Anh nặng nề "Ừm" một tiếng, không nói nữa, Kiều Mộc cũng vậy, quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
Vài phút sau, Cố Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, lấy di động ra yên lặng click mở WeChat của trợ lý: 【 Đi Bulgari* giúp tôi mua một chiếc nhẫn, cỡ......】
* Bulgari: là thương hiệu thời trang phụ kiện đá quý cao cấp của Ý
Cố Hàn Thanh bình tĩnh nhìn xuống ngón tay Kiều Mộc, vì mấy lần trước anh từng giúp mẹ mua nhẫn, cho nên có kinh nghiệm, ước tính kích cỡ rồi nhắn cho trợ lý.
Nhắn tiếp: 【 Nói với quản lý cửa hàng khu vực Trung Quốc rằng tôi muốn nó càng sớm càng tốt, cố gắng đưa đến nhà cũ trước 8 giờ.】
Trợ lý nhanh chóng trả lời: 【 Vâng Cố tổng, xin hỏi anh muốn nhẫn kiểu gì? Bao nhiêu cara? 】
Cara?
Cố Hàn Thanh tự hỏi một chút, nhân tiện nhớ lại lúc Kiều Mộc lấy cớ nhẫn quá lớn rồi gọi mình là chồng yêu, anh nói: 【 Mua cái lớn nhất và đắt nhất.
】
Trợ lý: 【 Tôi hiểu rồi Cố tổng, tôi nhất định sẽ nhanh chóng gửi cho anh.
】
Kiều Mộc hoàn toàn không biết chuyện này, cô đang toàn tâm toàn ý nghĩ về bữa tiệc gia đình, đây là lần đầu tiên cô tham gia buổi tiệc cao cấp của gia đình hào môn, hy vọng sẽ không mất mặt.
7 giờ 15 phút, hai người tới nhà cũ, xe dừng lại trước cửa chính, quản gia đi xuống mở cửa sau cho bọn họ, "Thiếu gia, thiếu phu nhân."
Hai người gật đầu với ông.
Cố Hàn Thanh hỏi: "Đều tới rồi sao?"
Hà quản gia nói: "Đúng vậy, đang chờ thiếu gia và thiếu phu nhân."
Cố Hàn Thanh: "Được.
Chúng ta đi vào thôi."
Anh cong cánh tay lên, Kiều Mộc khoác tay anh.
Cánh cửa kép từ từ mở ra, trong phòng bài trí cũng đã thay đổi rất nhiều, chừa ra một khoảng không gian rộng rãi làm sảnh tiệc, một một nhóm nam nữ ăn mặc chỉnh tề đứng thành nhóm đôi ba người cầm ly rượu trò chuyện.
Nghe được động tĩnh ở cửa, động thời quay đầu lại nhìn về phía hai người họ.
Kiều Mộc không tự chủ được siết chặt cánh tay, Cố Hàn Thanh không nghĩ nhiều thấp giọng trấn an: "Đừng sợ, có tôi ở đây, em chỉ cần ưỡn ngực ngẩng đầu mỉm cười."
Kiều Mộc trong lòng chấn động, làm theo những gì anh nói, bởi vậy, điều mà các thành viên của Cố gia nhìn thấy là một cô gái nhỏ không có lai lịch như cô rất có khí chất và phong độ, đi cùng với người đứng đầu gia tộc Cố Hàn Thanh không hề bị lép vế, ngược lại mỹ nam mỹ nữ đặc biệt quyến rũ.
Mấy người liếc nhau một cái, đáy mắt hiện lên vẻ vừa lòng.
Nhưng có một số người, đặc biệt là mấy tiểu bối trẻ tuổi, những cô gái xấp xỉ tuổi với Kỳ Anh bĩu môi, có chút khinh thường.
Cố lão gia lúc này đi ra nghênh đón bọn họ, ba mẹ Kỳ Anh ở bên cạnh, Kiều Mộc lần đầu tiên thấy cô (mẹ Kỳ Anh) và dượng, ông nội Cố giới thiệu, cô lễ phép chào hỏi.
Cô (mẹ Kỳ Anh) là người dịu dàng và nữ tính, nhu hòa cười nói: "Đứa nhỏ Mộc Mộc lớn lên thật xinh đẹp, rất xứng đôi với Hàn Thanh, Hàn Thanh, cháu phải biết quý trọng nha."
Bà nhìn cháu trai mình một cách đầy ẩn ý.
Cố Hàn Thanh cũng không nhìn cô mình, gật đầu nói: "Cô yên tâm."
"Hả? Đứa nhỏ Anh Anh đâu rồi? Vừa mới còn ở đây mà?" Ông nội Cố muốn tìm Kỳ Anh, nhìn xung quanh phát hiện người không ở đây, buồn bực nhỏ giọng nói thầm.
Cố Hàn Thanh nhẹ giọng nói: "Nó biết sai rồi, cho nên không dám gặp cháu, tùy nó, cháu đưa Kiều Mộc đi gặp mấy người nhị gia gia trước."
"Cũng đúng, mặc kệ nó, ngốc như vậy, cháu là anh nó, còn có thể thật sự tức giận sao?" Ông nội Cố buồn cười nói, "Đi đi, Mộc Mộc, ông nội dẫn cháu đi gặp người thân."
"Vâng, được." Kiều Mộc bình tĩnh tìm thấy Kỳ Anh - người duy nhất mình quen thuộc, cô bé đang trốn trong một nhóm các cô gái cùng tuổi, từ phía sau vẫy tay với cô, Kiều Mộc hơi hơi mỉm cười, gật đầu trả lời, sau đó liền chuyên tâm đi theo chào hỏi người thân.
Người quá nhiều, cô mất khoảng 20 phút mới chào xong, trưởng bối tiểu bối, toàn bộ chào qua một lần.
Sau khi kết thúc, ông nội bị anh em và nhị gia gia kêu đi, cô (mẹ Kỳ Anh) và dượng cũng đang nói chuyện với người thân khác.
Ban đầu, ba người họ muốn tạo không gian cho Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc.
Nhưng Cố Hàn Thanh nhận được một tin nhắn di động, nói với Kiều Mộc là muốn ra ngoài một chút, liền để cô một mình trong đại sảnh.
Kiều Mộc nhìn xung quanh tìm Kỳ Anh, nhưng không tìm được, ngược lại có mấy người cô vừa chào hỏi chạy tới vây lấy cô: "Chị dâu, chị tìm gì vậy?"
Người em họ tên Cố Tư Phàm hỏi cô, đây chính là cháu gái của nhị gia gia gia, Kiều Mộc mím môi nói: "Các em có thấy Anh Anh không?"
"Cô ấy đi WC." Một người em họ khác chỉ về hướng nhà vệ sinh.
"Ồ, ra là vậy." Kiều Mộc cũng không tìm nữa, bụng cô có chút đói, nhìn sang bàn dài bên kia thấy có đồ ăn, nâng váy đi qua.
Không nghĩ mấy cô em họ còn đi theo cô, đặc biệt là Cố Tư Phàm, đột nhiên thần bí thì thầm hỏi cô: "Chị dâu, chị hiểu anh họ sao?"
"A? Sao lại hỏi như vậy?" Kiều Mộc phát hiện lời nói của cô ta có ẩn ý, tò mò hỏi lại.
Cố Tư Phàm liếc mắt với chị em tốt của mình, cười nói ẩn ý: "Chị không biết một người họ hàng trong gia đình của chúng ta hôm nay không đến tham dự sao?"
Đương nhiên biết, là Trình Tâm Nghiên.
Mười sáu tuổi đến Cố gia, ở đến năm 23 tuổi.
Bốn năm trước xuất ngoại, đến nay chưa về.
"Không biết, là ai vậy?" Kiều Mộc giả ngu hỏi.
Cố Tư Phàm cong môi cười, có chút đùa dai như trẻ con, cô ta so Kỳ Anh còn nhỏ hơn, đang học năm hai đại học, "Chị dâu, việc này chị tốt nhất nên đi hỏi anh họ, em chỉ có thể nói cho chị, đó là chị ấy kỳ thật không được coi là người nhà Cố gia chúng ta, chỉ là mười sáu tuổi tới nhà anh họ, lúc ấy ba mẹ anh họ đều còn sống, vì vậy rất chiều chuộng chị ấy, rõ ràng là con gái nuôi, nhưng trên cơ bản được nuôi dạy như con gái ruột, siêu xe, đồng hồ xa xỉ, đồ hiệu đều mua cho chị ấy."
Nói đến đây, cô ta cố ý ngừng lại, sau đó che miệng lại, hạ thấp giọng, tạo cảm giác thần bí, "Chị dâu, chị hiện tại gả cho anh họ, hẳn là biết anh ấy đối với phụ nữ rất lãnh đạm đúng không? Nhưng em nói cho chị biết, anh họ đối xử với chị ấy lại rất khác, đặc biệt chiều chuộng.
Lại nhắc nhở chị một câu, bọn họ chính là sống cùng nhau dưới một mái nhà bảy năm, không hề có quan hệ huyết thống."
Này em gái, nhắc nhở cũng khiêm tốn quá đi!
Kiều Mộc thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.
Nhưng vì không để lộ bí mật của mình, chịu đựng cũng rất vất vả.
Cô ra vẻ sững sờ, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Cố Tư Phàm thấy cô như vậy, xấu xa cười cười, cô ta không thích Trình Tâm Nghiên, nhưng cũng khinh thường người chị dâu này, cảm thấy xuất thân cô bình thường, không xứng gả vào Cố gia bọn họ, cho nên cô ta ra oai phủ đầu với cô.
Cùng bọn chị e trao đổi ánh mắt, một cô em gái nhìn tay trái Kiều Mộc, ý bảo cô ta xem.
Cố Tư Phàm cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên ngón áp út của Kiều Mộc vậy mà lại không có nhẫn!
Cố Tư Phàm mắt lóe sáng, cái tin đồn trong giới một lần nữa được xác thực, cô ta làm bộ an ủi nắm tay Kiều Mộc: "Chị dâu, em tùy tiện nói thôi, chị đừng để trong lòng, thật sự không có gì......"
Nói xong, cô ta "Ai nha" một tiếng, kinh hô: "Chị dâu, sao chị lại không đeo nhẫn cưới?"
Các chị em khác phụ họa theo: "Đúng vậy, dịp quan trọng như vậy, sao chị lại không đeo? Phải chăng cất trong túi, mau lấy ra đeo lên đi."
"Chị dâu, hôm nay là lần đầu tiên chị xuất hiện, nhẫn chính là để tuyên bố chủ quyền, chị nhất định phải đeo, mau đeo lên đi, em lấy giúp chị."
Có người duỗi tay ra muốn đoạt túi xách trong tay Kiều Mộc, cô hơi nghiêng người né tránh, cụp mắt xuống, đã biết ý đồ của nhóm người này.
Đơn giản là muốn khiến cô xấu hổ, kết hôn, một không có hôn lễ, hai không có nhẫn cưới, đây còn không phải là chê cười sao.
Kiều Mộc thật sự không để ý chuyện này, nhưng là, nếu có người muốn trêu đùa cô, sao cô có thể để chúng toại nguyện?
Còn không phải bọn họ ăn no rửng mỡ kiếm chuyện sao, hèn hạ.
"Chị không phải cố ý không đeo, các em là không biết, Hàn Thanh mua cho chị nhẫn quá lớn, chị đeo cũng mỏi." Kiều Mộc đã tính toán sau đêm nay, mình sẽ đi mua cái nhẫn cỡ quả trứng bồ câu, như vậy lời nói dối này trong tương lai sẽ trở thành hiện thực, không sợ bị bại lộ nữa.
Cho nên cô nói với sự tự tin mười phần.
Mấy người Cố Tư Phàm thoáng bị kinh sợ, con ngươi trợn lên, bán tín bán nghi.
Nhưng thử nghĩ xem, anh họ giàu như vậy, không biết mua cái khác để đeo cho hợp à? Chỉ cần có lòng, với nguồn tài chính của anh, hoàn toàn không thành vấn đề.
Nói dối!
Chị dâu khẳng định nói dối!
Anh họ căn bản không yêu chị ta, sao có thể mua nhẫn cho chị ta?
Cố Tư Phàm càng thêm khinh thường Kiều Mộc, cô ta cảm thấy người phụ nữ này ham hư vinh, vừa lúc nhìn thấy Cố Hàn Thanh đi tới, cô ta chuẩn bị vạch trần lời nói dối của Kiều Mộc, khiến cô rớt đài.
Ngăn Cố Hàn Thanh lại, Cố Tư Phàm ra vẻ ngây thơ tò mò mở miệng, "Anh họ, chị dâu vừa rồi nói anh mua nhẫn cưới quá lớn, chị ấy không muốn đeo tới, có phải thật hay không ạ?"
Cố Tư Phàm chắc chắn Cố Hàn Thanh không thích Kiều Mộc, bởi vậy cho rằng mình nói như vậy, sẽ tăng sự chán ghét và bài xích của Cố Hàn Thanh, sau đó cùng cô ta vạch trần lời nói dối của Kiều Mộc.
Lại không nghĩ, Cố Hàn Thanh bình tĩnh nói: "Ừ, đúng là có chút lớn, bất quá anh nghĩ nhân dịp hôm nay vẫn nên đeo, liền gọi người mang đến, vừa rồi anh đã đi ra ngoài lấy."
Anh giả vờ không hiểu thủ đoạn của Cố Tư Phàm, đi qua cô ta, đến trước mặt Kiều Mộc, mang hộp nhẫn vừa mới đi ra ngoài lấy, giọng nói dịu dàng đi rất nhiều mà chính anh cũng không biết, "Nào, đưa tay ra, không thể lười biếng biết không?"
Kiều Mộc bối rối nhìn nam chính.
Cái hướng đi gì thế này?
Mấy người Cố Tư Phàm cũng ngây ngẩn cả người.
Khi Cố Hàn Thanh mở hộp nhẫn ra, lộ chiếc nhẫn có kích thước bằng quả trứng bồ câu, có hình dạng giống như chiếc vương miện, mấy người càng là trợn mắt há hốc mồm.
Woa!
To quá! Hào nhoáng quá!
————————————
Tác giả có lời muốn nói: Người nào đó động lòng mà không biết, cho nên về sau cho tiền sẽ càng ngày càng hào sảng!
Editor có lời muốn nói: Tết ảm đạm quá thôi thì đăng chương mới cho zui!
Vì trong truyện ngôi xưng của Kiều Mộc là cô, mà cô của Cố Hàn Thanh cũng gọi là cô (vì ở miền Bắc em gái của bố sẽ gọi là cô và vì mình cũng ở miền Bắc nên mình sẽ xưng hô trong truyện như vậy), để tránh nhầm lẫn, khi cô của Cố Hàn Thanh mình sẽ thêm chú thích mẹ của Kỳ Anh ở bên cạnh nha!
Năm mới ước có 1 người chồng ngày ngày cho tôi tiền như Cố tổng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook