Ngũ thị nhíu mày, nói : “ nương nương, thần phụ cả gan,, săn yến tổ chức ở núi Minh Thúy, lúc này tuyết lớn, người bình thường ra vào đã rất nguy hiểm, huống chi nương nương đang có thai, càng không nên mạo hiểm. hôm đó khách khứa nhiều, ngư long hỗn tạp, khó tránh khỏi có người trà trộn vào, nếu va chạm với nương nương chính là chuyện lớn.”

“ thần phụ biết bên người nương nương có nhiều người có võ công cao cường, nhưng nữ tử mang thai không thể so với lúc bình thường, một chút sai lầm lúc hối hận đã muộn.săn yến cũng chỉ là bọn nhỏ cưỡi ngựa bắn tên, không có gì đặc biệt, nếu nương nương muốn biết gì đó thì có thể an bài người hoặc thần phụ sẽ bẩm báo chi tiết với nương nương, không cần mạo hiểm.”

Lúc Ngũ thị nói, Minh Lạc luôn im lặng nhìn Ngũ thị, nàng nói xong mới ôn nhu nói : “ đa tạ phu nhân, việc này đương nhiên bản cung biết, với bản cung thì không có việc gì có thể quan trọng hơn hài tử, càng sẽ không vì không biết nặng nhẹ, ham mới lạ hoặc ham vui, hoặc vì mưu tính mà dùng hắn đi mạo hiểm. Với bản cung, bất cứ chuyện gì cũng có thể an bài, chỉ có hài tử là không thể mưu đồ và an bài, với bản cung hắn là độc nhất vô nhị trên đời này, không thể thay thế.”

Người ngoài nghe những lời này, có thể sẽ cảm thấy đương nhiên là Túc vương phi coi trọng đứa bé này, vì nó có thể giúp nàng ngồi vững ở vị trí Túc vương phi, nhưng Ngũ thị nghe thì hiểu ý của Minh Lạc, nàng chỉ là thuần túy yêu đứa bé này mà thôi, nàng yêu sẽ không để người đó sinh ra áp lực, sẽ chỉ cảm thấy được nàng yêu là cỡ nào may mắn.

Ngũ thị nhìn Minh Lạc, không biết nghĩ đến điều gì mà trong mắt có chút thương cảm, nàng nói : “ rất nhiều nữ tử biên quan đều hâm mộ nương nương, cảm thấy không biết kiếp trước nương nương có công đức gì mà kiếp này có thể độc chiếm Túc vương điện hạ, chuyên sủng, lại nói nữ tử lấy sắc hầu người sao có thể lâu dài. Thần phụ luôn ở Dục anh đường, cho nên thường thấy mệnh của nữ tử đều là đau khổ, thân bất do kỉ, cho nên tự nghĩ là nữ tử trong thiên hạ phần lớn đều như vậy, nhưng sau khi gặp nương nương, thần phụ mới biết, thật ra đau khổ không phải bởi vì thân trong hiểm cảnh mà là vì tâm bị vây khốn trong đó.”

Vì phần lớn các nàng đem vận mệnh của mình đặt trong tay nam tử, đối với nữ tử ở Dục anh đường mà nói, vẫn luôn cảm thấy lấy chồng là cơ hội duy nhất cải biến vận mệnh của các nàng.

Ngũ thị nói xong, nhìn thấy Minh Lạc như có điều suy nghĩ nhìn mình, mới ý thức được mình vừa nói gì ‘độc chiếm Túc vương điện hạ, chuyên sủng’ ‘lấy sắc hầu người sao có thể lâu dài’ thật là quá phận, vội thỉnh tội: “ thần phụ đường đột, xin nương nương tha thứ cho thần phụ tội nói bừa.”

Minh Lạc cười nói: “ phu nhân không cần đa lễ, bản cung biết thật ra là phu nhân đang cảm khái mà thôi. thật ra, nữ tử bắc địa nhạy cảm, cứng cỏi, những ngày qua ta đều gặp được, như phu nhân, Lâm phu nhân, Vân Na, còn có các phu nhân khác, đều là người mà nữ tử bình thường trong kinh không thể so sánh. Chỉ là”

nói đến đây vẻ tươi cười dần biến mất “ chỉ là những ngày qua vì chuyện của dược đường, bản cung tiếp xúc nhiều với nữ tử trong Dục anh đường, phát hiện, các nàng vốn là trẻ mồ côi của tướng sĩ, đáng lẽ ra lên tự lập tự cường, tâm tính kiên định mới đúng, nhưng bản cung thấy rất nhiều đứa trẻ bị dạy bảo mất phương hướng, lấy sắc làm vinh, lấy được sự sủng ái của nam nhân làm mục tiêu, thật khiến người ta đau lòng.”

Ngũ thị cúi đầu, nói “ là thần phụ thất trách.”

Minh Lạc lắc đầu, nói : “ không phải lỗi của ngươi cũng không phải lỗi của các nàng, đây là triều đình chưa quản lý thích đáng.trước đó vài ngày ta có thăm dò tình huống của Dục anh đường ở các nơi, Dục anh đường ở các nơi khác cũng là quan địa phương hoặc tướng lĩnh sai khiến người quản lý, tốt hay xấu đều quyết định bởi tâm người quản lý. Dược đường và nơi trông thuốc chỉ có thể hỗ trợ tài chính cho Dục anh đường ở Vân châu, để có thể giúp càng nhiều trẻ mồ côi của tướng sĩ, nhưng tương lai bản cung rời bắc địa. Dục anh đường vẫn là do quan địa phương quyết định, nghĩ đến tương lai mọi thứ lại do người chưởng khống, rất khó dự đoán là tốt hay xấu.”

“ những ngày qua bản cung luôn nghĩ về việc này, cảm thấy Dục anh đường nên để triều đình trực tiếp quản lý, giống như nữ học trong kinh, thuộc quản lý của lễ bộ,lễ bộ lên chương trình, triều đình trực tiếp cắt cử quan viên quản lý Dục anh đường, nếu tương lai chiến sự giảm, Dục anh đường có thể nhận thêm cô nhi bình thường, nói xa một chút, không biết phu nhân cảm thấy thế nào?”

Ngũ thị nói : “ nếu thật là như thế thì là quá tốt, có chương trình lại có triều đình giám sát, Dục anh đường cũng có bảo hộ, không cần lo lắng ăn hôm nay lo bữa mai, tồn vong chỉ dựa vào một ý niệm của người khác, cũng miễn cho người khác tư tâm quấy phá, làm chuyện bẩn thỉu. chỉ là việc này liên quan đến chế độ của triều đình, thần phụ không dám hi vọng xa vời, phần tâm này của vương phi nương nương, nếu có chỗ nào cần đến thần phụ, thần phụ nguyện nghe theo nương nương như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.”

“ ân” Minh Lạc cười nói “ việc này không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng ta đã đưa tin cho học chính của nữ học trong kinh để thảo luận việc này, nghĩ đến rất nhanh sẽ có chương trình, sau đó chúng ta sẽ bàn thêm, trước mắt thì việc này cũng có tác dụng, ngươi đem việc này tiết lộ cho Bàng đại phu nhân, xem bà ta có phản ứng gì.”

***

Yến tiệc năm mới ở thành vân châu tổ chức vào mùng 3 tháng giêng, chuyện Minh Lạc có thai được truyền ra sau săn yến tháng 12 của Dục anh đường, vì chiếu cố Minh Lạc cho nên nữ yến năm nay có ý tổ chức ở phủ tri châu Lâm lang, vì Lâm phủ ngay sát vách phủ mà Triệu Thành và Minh Lạc đang ở tạm.

Khó có khi Túc vương và Túc vương phi ăn tết ở thành vân châu, nghe nói nữ yến vì chiếu cố Túc vương phi có thai cho nên thời gian, địa điểm và tiết mục đều theo ý túc vương phi. Những năm trước yến hội sẽ tổ chức vào buổi tối, như thế có thể thưởng thức băng đăng, mà năm nay thì đổi thành sau buổi trưa, địa điểm cũng đổi từ bàng phủ sang lâm phủ, tóm lại tất cả đều chiều người có thai, dù Túc vương phi có thai cũng không có gì trở ngại.

Vốn Triệu Thành không muốn Minh Lạc mạo hiểm, Minh Lạc lại cười nói : “ đặc biệt tổ chức yến hội ngay sát vách, thai vị của thiếp cũng đã ổn, nếu không đi sẽ làm bàng văn Hữu sinh nghi? Chàng yên tâm, thiếp ngồi một chút sẽ rời đi. Đều là nữ quyến, thiếp lại mang nhiều ám vệ như vậy, sát vách là Lâm phủ không phải Bàng phủ, không có việc gì.”

Triệu Thành sờ bụng nàng, nói “ không được ăn đồ gì trên yến tiệc, nếu cảm thấy có gì không đúng thì không cần cố kị chuyện gì, trực tiếp ra lệnh để thị vệ khống chế lâm phủ.”

“ân” Minh Lạc nói “ thiếp chờ chàng trở về”

Nàng thở dài nói “ mặc dù biết chàng sẽ thắng nhưng dù sao nơi này cũng là Vân châu, trong quân doanh đều là tướng sĩ theo Bàng văn Hữu chinh chiến nhiều năm, lại có Dương Vinh Duệ, chàng lại người không mà vào thành, vương gia, thiếp nghĩ đến đã khẩn trương, chàng về sớm một chút.”

Nếu hắn không về được, nàng chắc chắn sẽ cảm thấy là mình hại hắn, vì kiếp này tình hình thay đổi là do nàng trọng sinh.

Cho nên nàng thấp giọng nói : “ nếu thiếp không đợi được chàng trở về, nhất định thiếp cũng không sống một mình.”

***

Khánh An năm thứ chín,mùng ba tháng giêng.

Minh Lạc vừa bước vào Lâm gia, lâm phu nhân đã tự mình ra đón, đưa đến ngồi trên ghế chủ vị, những năm qua vị trí này đều là bàng đại phu nhân ngồi, lúc này Bàng đại phu nhân ngồi dưới tay nàng.

Mọi người thỉnh an Minh lạc, lại hàn huyên mấy cầu, lâm phu nhân đang định mời Minh lạc tuyên bố khai tiệc thì nghe thấy một thanh âm già nua nói: “ vương phi nương nương mềm lòng, nhưng đã có thai thì cũng nên cẩn thận một chút, sao lại ngày ngày mang theo cô nương và công chúa dị tộc muốn làm tiểu thiếp của vương gia bên người, đây là quá chủ quan, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao?”

Mọi người ngạc nhiên, nhao nhao nhìn nơi phát ra thanh âm. Thấy là một phụ nhân tóc bạc trắng ngồi gần cuối.

Lúc này sắc mặt lão phụ nhân ngưng trọng, lộ vẻ nghiêm túc muời phần. mọi người ngạc nhiên nhìn bà ta một lát sau đó lại nhao nhao nhìn Minh Lạc và Vân Na, Ngân Sương công chúa.

Lời này có ý gì?

Sắc mặt Vân na và Ngân Sương công chúa đều đen lại, nếu là ngày thường các nàng đã sớm đối chất, nhưng đây là tiệc năm mới ở thành vân châu, đối phương lại là lão phụ nhân tóc đã trắng, lúc nói chuyện lại mượn cớ quan tâm để nói lời giả điên giả dại, nếu bị bà ta quấn lấy thì không biết sau yến hội, bên ngoài sẽ truyền ra lời đồn gì.

Nhìn hai người đen mặt, Minh Lạc khoát tay ra hiệu các nàng yên tâm, nàng cười nhìn lão phụ nhân, nói : “ đa tạ lão phu nhân quan tâm, chỉ là lão phu nhân và bản cung, còn có người bên cạnh bản cung vốn không quen biết cho nên xin đừng tùy tiện tin lời đồn, tùy ý chửi bới danh tiết của các nàng.”

Lão phụ nhân ‘ bịch’ một tiếng quỳ xuống nói “ nương nương, lão thân không phải nghe đồn, mà là,”

Bà ta cắn răng giống như hạ quyết tâm nói: “vừa nãy công chúa bắc cốt đi qua lão thân, lão thân mơ hồ ngửi thấy mùi đỏ ngủ hương trên người nàng. Người bắc địa đều biết, người mang thai kiêng kị nhất là đỏ ngủ hương, nhẹ thì sinh non, nặng thì rong huyết bỏ mình. Nương nương, ban đầu lão thân không dám tùy ý nói ra, sợ dẫn đến họa sát thân, trượng phu, con trai, con dâu của lão thân đều chết dưới tay bắc cốt, Túc vương điện hạ là chiến thần bảo vệ biên cương chúng ta, lão thân không đành lòng để dòng dõi của điện hạ bị kẻ xấu ám toán, xin nương nương nhanh chóng bắt công chúa Bắc Cốt để tra hỏi, miễn cho bị người hại còn không biết.”

“ ngươi, ngươi nói hươu nói vượn” Ngân Sương công chúa tức đến bật dậy, vung roi quát lão phụ nhân kia.

Mọi người đều bị biến cố này làm cho kinh sợ, việc quan hệ đến thai nhi trong bụng Túc vương phi, dù cảm thấy vấn đề này đột ngột và kì quái nhưng không dám lên tiếng, vạn nhất Túc vương phi xảy ra chuyện, chẳng phải các nàng sẽ rước họa vào thân?

Lâm phu nhân cũng cả người đầy mồ hôi.

Đây là lâm phủ, nếu xảy ra chuyện thì lâm phu nhân cũng phải chịu trách nhiệm, sau khi phản ứng lại, lập tức nói với Minh Lạc: “ nương nương,việc quan hệ đến thai nhi, thà tin là có, không thể tin là không, xin nương nương ủy khuất công chúa, sai người đưa công chúa vào hậu thất, thần phụ lập tức gọi đại phu đến kiểm tra, lấy lại trong sạch cho công chúa.”

Lại nhìn lão phụ nhân kia, nói “ nương nương, vị này là TRịnh lão phu nhân có biết chút y thuật, trong nhà cũng mở tiệm thuốc, thiết nghĩ cũng không phải nói không bằng chứng, xin nương nương vì thai nhi mà cân nhắc cẩn thận, trước ủy khuất công chúa vào phòng kiểm tra một phen.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương