Hà Nhất Duy quỳ xuống nói : “ thái hậu nương nương, những ngày qua hạ quan luôn đóng cửa trong Quan Tinh đài, lời vừa nói đều là suy đoán của hạ quan. Chức trách của hạ quan, quan hệ đến hoàng tự, nhất định bẩm báo sự thật với bệ hạ và thái hậu nương nương, còn việc định đoạt như thế nào, hạ quan không thể nói bừa, xin thái hậu nương nương và bệ hạ thứ tội.”

Sắc mặt mọi người khác nhau, trong điện một mảnh tĩnh lặng.

Vẫn là Khánh An đế dùng giọng vịt đực phá vỡ bình tĩnh: “ giám chính bẩm báo sự thật, sao lại có tội, ngươi đứng lên đi.”

hắn nói xong nhìn Minh thái hậu nói “ mẫu hậu, việc liên quan đến hoàng tự, theo trẫm thấy không bằng để hoàng hậu đi chùa miếu cầu phúc đi, tốt xấu gì hoàng nhi trong bụng Lương phi cũng gọi nàng một tiếng mẫu hậu, về tình về lý nàng đều không thể không để ý hoàng nhi.”

Minh thái hậu nhìn con mình,ánh mắt băng lãnh,dù khánh An đế bị Minh thái hậu nhìn đã quen nhưng cũng bị bà nhìn cho có chút sợ hãi. Nhưng vừa né tránh hắn lại cảm thấy mình không sai, lại tiếp tục chính diện đối mắt với Minh thái hậu.

hắn cảm thấy Minh Tú là độc phụ dối trá, bạc tình bạc nghĩa, để nàng đi chùa miếu niệm kinh cũng có thể trừ uế khí trên người nàng- Minh Tú đứng về phía hắn, hắn chán ghét, giúp hắn là chuyện xấu, hắn càng chán ghét nàng, nói nàng dối trá, bạc tình bạc nghĩa.

Minh Thái hậu dù không thích Minh Tú nhưng đó cũng là cháu gái ruột mà bà nhìn lớn lên, mà Minh Tú cũng đại diện cho Minh gia, thái độ của nhi tử như vậy làm đáy lòng bà sinh bi thương, lạnh cả người.

Con trai như vậy, sao có thể để Minh gia, để mình tận tâm tận lực, dùng tính mệnh phù tá hắn?

Bà bất lực rời ánh mắt, nhìn Ôn Nhã đang sợ hãi và không biết làm thế nào, nói “ Lương phi việc này ngươi thấy sao?”

Ôn Nhã lung lay sắp đổ, nàng ta thấy thế nào, thấy thế nào?

Nàng ta vuốt bụng, đứng dậy quỳ xuống, chưa nói nước mắt đã rơi, nức nở: “ mẫu hậu, mẫu hậu, nhi thần..”

Minh thái hậu nhìn thần sắc không giống giả mạo của nàng ta, thở dài nói : “ Nhu nhi, thân thể ngươi nặng nề, mau đứng lên trước đi, Khâm Thiên giám tính chưa chắc đã chuẩn hoàn toàn, ngươi trước không cần lo lắng, dọa thân thể.”

“ lại nói, nếu việc này là thật, cũng chưa chắc không có biện pháp khác để giải, trước ngươi đừng gấp, tĩnh tâm dưỡng thai là được, ai gia chắc chắn sẽ tra rõ ràng. Lương phi, ngươi nhớ kĩ, hài tử trong bụng ngươi là huyết mạch duy nhất của bệ hạ, tôn tử duy nhất của ai gia, ai gia coi trọng hắn không kém ngươi, cho nên ngươi tin tưởng ai gia, chắc chắn sẽ giữ hắn được an toàn.”

Sau đó nói với Thăng Bình đại trưởng công chúa sắc mặt nặng nề ngồi một bên “ Thăng Bình, Nhu nhi có thai mới ba tháng, chưa an ổn, ngươi giúp ai gia khuyên nàng, chuyện chưa thấy đâu tuyệt đối đừng dọa mình trước.”

Lúc này trong lòng Thăng Bình đại trưởng công chúa cũng kinh nghi bất định, tình huống không rõ ràng lại không tiện tỏ thái độ cho nên Minh thái hậu nói như vậy, bà ta liền đáp ứng trước.

***

Hôm đó, Minh thái hậu và Thăng Bình đại trưởng công chúa đều tra xét Khâm Thiên giám và Hà Nhất Duy, nhưng các nàng tra tới tra lui cũng không tra được điều bất thường. gần một tháng nay Hà Nhất Duy đều bế quan ở Quan Tinh đài diễn toán, cơ hồ chưa từng ra cửa nửa bước, Minh thái hậu chưa từng triệu kiến hắn, hắn cũng chưa từng gặp người ngoài.

Mà Hà Nhất Duy thanh tâm quả dục, không gia thất, một lòng trầm mê trong tinh tượng mệnh lý, luôn rời xa chi tranh trong triều, cũng không phải người tùy tiện bị thu mua.

Kết quả như vậy nhưng lại không thể làm bóng ma trong lòng Minh thái hậu và thăng bình đại trưởng công chúa lui xuống, trái lại càng thêm nặng nề.

Cái gì “ mệnh cách quá quý giá, vốn nên xuất từ phượng thể, có thái âm tinh chăm sóc mới có thể nhận mệnh cách, không bị chết yểu” nói khó nghe là không nên ra đời, chiếm vị trí không thuộc về hắn.

Từ góc độ của Thăng Bình đại trưởng công chúa, đây không phải âm mưu của Minh thái hậu càng làm bà ta khó chịu và tức giận, đây cũng là hậu hoạn vô tận.

Để Minh Tú vào chùa cầu phúc cho hài tử chưa xuất sinh ba năm, việc này vừa hoang đường vừa cuồng vọng – Ôn Nhã vào cung liền được hoàng đế chuyên sủng, bây giờ lại mượn hoàng tự bức hoàng hậu xuất gia cầu phúc, cũng quá mức ngang tàng hống hách, điển hình của gian phi, sao Thăng Bình đại trưởng công chúa có thể để nữ nhi gánh thanh danh như vậy?

Nhưng nếu chỉ có cách đấy mới giúp hài tử không chết yểu, dù không phải thật bà ta cũng không dám cược.

Cho nên chuyện Minh Tú vào chùa phải tìm lý do che giấu tai mắt người khác.

***

Hoàng cung, Trường Hoa cung.

Minh thái hậu tiến vào điện, cung nhân ra nghênh tiếp, nữ quan chưởng sự Thu Phù bẩm báo “ thái hậu nương nương, mấy ngày nay hoàng hậu nương nương vẫn luôn tụng kinh ở tiểu phật đường trong hậu điện, xin thái hậu nương nương để nô tỳ vào thông báo, mời hoàng hậu nương nương tới nghênh đón thái hậu.”

“ không cần, ngươi đưa ai gia đến phật đường” Minh thái hậu nói.

“ nô tì tuân chỉ” Thu Phù cúi đầu đáp.

Tiểu phật đường đặt ở một góc trong hậu điện, trên đường vì sắp vào đông cho nên rất đìu hiu.

Tiểu cung nữ mở màn, lúc Minh thái hậu đến tiểu phật đường, tưởng là sẽ gặp một Minh Tú đang quỳ trước phật, khóc sướt mướt ngụy trang, nhưng lúc bước vào lại không thấy tượng phật, tìm một hồi mới thấy Minh Tú đoan chính ngồi trên bàn trà sao chéo kinh văn.

Minh thái hậu vào phòng 1 lát, Minh Tú viết xong chữ cuối cùng, ngẩng đầu thấy Minh thái hậu, khẽ giật mình.

Sau khi phản ứng lại,nàng ta buông bút lông, đứng dậy, quỳ hành lễ nói : “ mẫu hậu, nhi thần không biết mẫu hậu giá lâm, không nghênh đón từ xa, xin mẫu hậu thứ tội.”

“ đứng lên đi, là ai gia không cho các nàng thông báo.” Minh thái hậu nói, thanh âm nhu hòa đã lâu không thấy.

Sau chuyện Minh Tú ám hại Minh Lạc ở Từ Thọ cung, thái hậu luôn lãnh đạm với Minh Tú, đến cả thỉnh an cũng đổi thành mười ngày một lần, lần trước thỉnh an Minh Tú cáo ốm cho nên Minh thái hậu cũng nửa tháng chưa thấy Minh Tú.

Bà sai người đỡ Minh Tú, ngồi xuống ghế bành, để Minh Tú ngồi xuống, cẩn thận đánh giá nàng ta, thấy nàng ta không trang điểm. hơi tiều tụy đau khổ, nhưng coi như trấn định thì lòng mềm đi rất nhiều.

Bà để cung nữ lui xuống, lại để nữ quan tâm phúc trông coi bên ngoài, mới ôn nhu hỏi Minh Tú: “a Tú, chuyện Khâm Thiên giám suy tính mệnh cách của bào thai trong bụng Lương phi, ngươi biết rồi?”

Minh Tú rủ mắt, nói “ hồi bẩm mẫu hậu, nhi thần đã nghe nói.”

Minh thái hậu thở dài, nói : “ A Tú, tổ phụ ngươi hẳn đã nói với ngươi vì sao cô mẫu muốn để Ôn Nhã vào cung? Thăng Bình đại trưởng công chúa tự cho thân phận mình tôn quý, luôn không coi ai gia ra gì, lại dã tâm bừng bừng, cô mẫu để Ôn Nhã vào cung là vì Túc vương, là hành động bất đắc dĩ nhưng cũng là tùy theo hoàn cảnh.”

“ đi chùa miếu cầu phúc chính là ủy khuất ngươi, nhưng suy nghĩ kĩ lại chưa chắc không phải không tốt, tăng thêm thẻ bạc cho ngươi, làm lung lay căn cơ của Lương phi và Thăng Bình đại trưởng công chúa. Bên ngoài sẽ nói vì mấy năm nay biên cảnh bất ổn, liên tục chiến loạn, thiên tai không ngừng, bách tính trôi dạt khắp nơi nên ngươi cảm thấy bất an, vì đảm bảo quốc thái dân an, mới chủ động đề xuất đi Thiên Nguyên tự, vì nước cầu phúc ba năm, về phía đại thần, cô mẫu sẽ âm thầm đem chuyện Thăng Bình đại trưởng công chúa và Lương phi ngang tàng hống hách, ỷ vào hoàng tự bức ngươi xuất gia truyền ra, như thế tương lai ngươi sẽ có cơ hội chuyển mình.”

“ ngươi yên tâm, chỉ cần cô mẫu còn, Minh gia còn, sẽ có một ngày cô mẫu đón ngươi về, vị trí hoàng hậu mãi mãi là của ngươi, chịu nhục ba năm, tương lai của ngươi sẽ càng rộng mở.”

Minh Tú ngồi nghe Minh thái hậu thuyết phục, không nói lên lời tư vị trong lòng.

Nàng ta nhìn Minh thái hậu, nhỏ mấy giọt nước mắt, quỳ xuống nói : “ mẫu hậu, nhi thần có một chuyện, một mực chưa dám nói với người.”

Minh thái hậu sửng sốt, dừng lời, nhìn Minh Tú quỳ cũng không gọi đứng dậy, chỉ hỏi: “ chuyện gì?”

Minh Tú nhìn Minh thái hậu nói : “ mẫu hậu, nhi thần đã mang long chủng, gần bốn tháng, nhi thần nguyện đi Thiên Nguyên tự, tụng kinh cầu phúc, chỉ cầu mẫu hậu bảo vệ hài tử trong bụng nhi thần.”

Minh thái hậu không dám tin nhìn chằm chằm Minh Tú, trong mắt có vẻ kinh ngạc không che giấu- hàn độc trong rượu hợp cẩn là đích thân Thăng Bình đại trưởng công chúa chuẩn bị, không có khả năng có vấn đề, hiện a Tú lại mang thai? Lời của nàng là có ý gì?

Minh Tú nhìn thần sắc trong mắt Minh thái hậu, càng thêm chắc chắn chuyện hạ độc dù không phải chủ ý của Minh thái hậu, thì chắc chắn thái hậu cũng biết, trong lòng nàng ta càng lạnh hơn

Minh Tú quỳ, Minh thái hậu nhìn nàng, trong đầu ngàn vạn sự ngờ vực, cứ giằng co như vậy một lúc lâu.

Nhưng dù trong lòng Minh thái hậu có ngàn vạn nghi ngờ, tỷ như nàng có uống rượu kia hay không, nếu không uống thì ai nói cho nàng rượu kia có vấn đề? Nhưng chuyện quan hệ với rượu bà ta không thể hỏi nửa câu, vì hỏi thì khác nào thừa nhận độc là do bà ta hạ.

Rốt cuộc Minh thái hậu lên tiếng: “a Tú, chuyện ngươi có thai có đúng không, ai gia chưa từng nghe thái y nói đến chuyện này.”

Minh Tú đau thương cười nói : “ mẫu hậu, hiện tại hậu cung của bệ hạ là thiên hạ của Lương phi, tổ phụ tổ mẫu dạy nhi thần, để nhi thần phải nhìn xa, trước tiên phải tránh mũi nhọn, tình hình hiện tại sao nhi thần dám để người khác biết nhi thần mang thai sớm hơn Lương phi một tháng, nhi thần không muốn mẫu hậu khó xử nên không dám nói cho mẫu hậu. nhưng chuyện nhi thần có thai là chính xác, không chỉ nhi thần biết chút y thuật, lần trước tổ mẫu vào cung cũng để lão ma ma bắt mạch cho nhi thần.”

Mẫu thân đã biết chuyện nàng ta mang thai.

Sắc mặt Minh thái hậu lại đổi, hỏi “ chuyện Hà giám chính suy tính mệnh lý của hài tử trong bụng Lương phi, ngươi đã biết trước?”

Minh Tú lắc đầu, nói “ mẫu hậu, hà giám chính cương trực công chính, nhi thần chưa hề tiếp xúc với hắn, chuyện suy tính mệnh lý, trước đó nhi thần không biết gì. Hai ngày nay nhi thần nghe tiểu cung nhân tán gẫu mới biết.”

Minh Tú nhìn Minh thái hậu, nổi lên dũng khí nói “ theo nhi thần cả gan suy đoán, hà giám chính không biết nhi thần có hoàng tự, hắn quan sát đánh giá thiên tượng để diễn toán, rất có thể mệnh lý của tiểu hoàng tử căn bản không phải của hài tử trong bụng Lương phi, rất có thể là của hài tử trong bụng nhi thần.”

“ vì hắn nói đứa nhỏ có mệnh cách quý giá, vốn nên xuất ra từ phượng thể, có thái âm tinh che chở mới nhận được mệnh cách đúng nghĩa. Nhưng đứa bé xuất ra từ bụng Lương phi, đứa bé sẽ không chịu nổi mệnh cách này mà chết yểu, mẫu hậu nhất định là Hà giám chính đánh giá thiên tượng, thấy đứa nhỏ này là tinh mệnh, lại không biết nhi thần có thai, cho nên mới đem tinh mệnh áp đặt lên đứa bé trong bụng Lương phi.”

Từ trước đến này Hà giám chính diễn giải tinh tượng luôn tinh chuẩn, nghe lời này, Minh thái hậu kinh hãi

Nhưng đến cùng bà vẫn là nữ nhi Minh gia, tâm vẫn hướng về Minh gia, hiện tại thiên thời địa lợi, vừa vặn mượn chuyện lên chùa cầu phúc, để Minh Tú sinh hạ hài tử bên ngoài, lại có những lời này của Hà Nhất Duy, tương lai chính là danh tốt,nếu chuyện ở bắc Địa thuận lợi, không bao lâu nữa bà cũng không cần nhẫn nhịn Thăng Bình đại trưởng công chúa.

Cho nên sau một lúc trầm mặc, Minh thái hậu nói: “ đứng lên đi, ngươi phải bảo trọng thân thể, mọi chuyện ai gia sẽ thay ngươi an bài.”

***

Mùa đông bắc Địa rất lạnh, mới cuối tháng mười mà trời đã có tuyết, Minh Lạc thể lạnh, rất sợ lạnh, giờ chỉ muốn cả ngày trốn trong phòng, không ra ngoài.

Triệu Thành sợ nàng buồn bực, cho nên bố trí lại thư phòng, để nàng xem chút tạp vụ bên cạnh khi hắn xử lý công sự.

Hôm đó Minh Lạc đang đọc mối quan hệ giữa dược đường và nơi trồng thuốc do Quách phu nhân ngũ thị đề xuất, thì Triệu Thành tiện tay ném cho nàng phong thư- là mật tín gửi từ kinh thành đến.

Minh Lạc nhìn Triệu Thành với ánh mắt nghi ngờ, được hắn ra hiệu, mở ra, thấy bên trên là tin tức Minh Tú giấu diếm mang thai, đi Thiên Nguyên tự cầu phúc cho bào thai trong bụng của Lương phi, cả chuyện suy đoán của Hà giám chính Khâm Thiên giám, tất cả đều viết trên thư.

Sau khi Minh Lạc xem xong thì ngây người nửa ngày, sau đó nói : “ vương gia, chuyện Hà giám chính suy đoán mệnh cách quý giá phải được thái âm tinh chăm sóc là thật sao? Hay là Minh Tú, không, hay là thái hậu vì yểm hộ thai nhi trong bụng Minh Tú an bài?”

Mắt Triệu Thành chợt lóe lên, hắn nói : “ chuyện hoàng hậu mang thai,ta nhận được tin tức từ đầu tháng tám,Thăng Bình sẽ không để nàng ta sinh hạ hoàng tử, cho nên ta đưa thư cho Hà Nhất Duy, an bài việc này. Sau đó tổ mẫu nàng lại cầu ta.”

Minh Lạc ngơ ngác nhìn hắn, lại nghe hắn nói : “ ngoài chuyện thiên tượng, những chuyện khác ta sẽ không nhúng tay.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương