Trái tim Vũ Tình đánh thịch một tiếng, hai má cô khẽ ửng hồng khi nhìn thấy nụ cười này của anh.

Người gì đâu mà đẹp trai quá thể đáng luôn ấy trời! Kình Quân nhìn thấy Vũ Tình hơi đỏ mặt, mặc dù anh không hiểu lý do, nhưng anh lại cảm thấy cô quả thật là mẫu người hoàn hảo trong mắt anh, dù có làm gì cũng trông vô cùng đáng yêu, vô cùng thu hút.

Vũ Tình cũng không phải ngốc nghếch quá, cô đương nhiên có thể biết được lý do Kình Quân bị thương là gì.

Những vết thương trên mặt anh...nhất định là do xô xát với Tấn Phong mà có.

Vũ Tình khẳng định bây giờ bản thân cô không muốn ngu ngốc đâm đầu cứ làm một cái đuôi nhỏ phiên phức suốt ngày bám theo Tấn Phong nữa, nhưng một người đã từng khiến cô yêu sâu đậm bất chấp cao ngạo cùng tự trọng của bản thân, một người từng là mối tình đầu mà cả đời này có lẽ cũng sẽ khiến cô khó quên nhất thì có lẽ bắt cô ngay lập tức bỏ đi tất cả quan tâm đối với Tấn Phong là một điều bất khả thi, không thể nào ngay lập tức xảy ra được.

Kình Quân tinh ý thấy cô cứ ngập ngừng, anh dám chắc co đang thắc mắc gì đó liền ôn nhu cất giọng hỏi: "Làm sao vậy? Em có điều gì muốn hỏi anh, có đúng không?"
"Cái đó..."Vũ Tình ngập ngừng không biết nên mở lời như thế nào.


Ban nãy là cô nhất quyết trước mặt Tấn Phong cùng Bạch Khiêm rời đi, cũng ở trước mặt Bạch Khiêm khẳng định sẽ không ở chung một chỗ với Tấn Phong nữa.

Tất cả những việc làm đó đã chứng tỏ quyết tâm của cô đối với việc muốn buông bỏ Tấn Phong, nhưng không thể bây giờ lại tự đạp lên quyết tâm của chính mình, vứt đi ý chí, lại quay lại quan tâm đến kẻ vừa làm tổn thương mình sao.

Kình Quân nhìn vào ánh mắt đang đảo láo liên của cô, anh đương nhiên biết cô đang suy nghĩ gì.

Mặc dù Kình Quân tự tin khẳng định mình là người yêu cô nhất, nhưng anh không có đủ tự tin để nói vị trí của anh trong lòng cô cũng cao như vị trí của cô trong lòng Kình Quân vậy.

Anh biết Tấn Phong ở trong tim cô vân là một cánh cửa mà anh chưa thể nào động tới, hình bóng của anh ta vẫn đang đóng đỉnh trú ngụ trong tim cô.

Mặc dù trong tình hình hiện tại, chiếc đinh đỏ đã có chút hơi lỏng lẻo, nhưng vẫn chưa thể nào nói rơi là rơi ngay ra khỏi trái tim cô được.

Hơi ấm của anh cứ lảng vảng ở bên tai khiến cho Vũ Tình có chút ngứa ngáy, gương mặt cô cũng vì thế mà trở nên đỏ như trái táo chín mọng, thật thu hút người nhìn tới căn thử một miếng để xem trái táo này rốt cuộc có vị như thế nào.


Nghĩ là làm, vì xúc cảm bùng lên quá dữ dội, Kình Quân không khống chế được ham muốn có thể gần cô thêm, cho nên nhẹ nhàng cắn vào tai cô.

Khỏi phải nói đối với một cô gái chưa từng trải mùi đời như Vũ Tình, hành động này của Kình Quân đã khiến cho cô có bao nhiêu bất ngờ cùng run rẩy.

Cảm thấy tai mình có một chút đau cùng hơi ẩm ướt, Vũ Tình vội vàng đấy Kình Quân ra, sau đó đem bàn tay nhỏ bé lên che đi tai mình.

"Anh...!
Anh..."
Mặt Vũ Tình đỏ đến mức giống như sắp thiêu cháy cả da, ngay cả cổ cô cũng đỏ lên, điều này quả thực khiêu khích thị giác của Kình Quân.

Anh liếm liếm môi mình, sau đó hướng một con ngươi màu đen đậm nhìn về phía Vũ Tình đang vì xấu hổ mà nói năng cũng trở nên không lưu loát, lại tiến tới sát gần cô, đem tay cô đang che tai gỡ xuống, thanh âm bá đạo yêu cầu: "Nó rất đẹp, đừng che đi.

.

ngôn tình hay
Anh muốn thấy"
Nói rồi liền nâng cảm cô lên, để cho cô có thể nhìn trực diện vào ánh mắt thâm tình của mình: "Em có chút cảm giác rung động nào đổi với anh không?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương