Ngoài Hiện Thực
-
Chương 10
(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan.
Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit.
Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 10.
Nhiễm Văn Ninh bấu tay vào mặt tường trơn bóng, rất nhanh sau đó đã không chịu nổi rồi, cậu mất thăng bằng, trượt thẳng xuống phía dưới.
Cũng may, Hoàng Trí Vũ đã kịp thời chộp lấy góc áo của cậu, sau đó ném cậu về lại lên thang.
Sau khi bám vững, Nhiễm Văn Ninh mới nhận ra rằng mấy bậc thang trên này đều bị một tầng băng thật mỏng phủ kín, da tay cậu suýt chút nữa đã dính chung vào với bậc thang kết băng kia rồi.
Vì sự biến mất của mấy sinh vật trong mộng kia, hai lối ra phía trên và phía dưới đều xuất hiện ánh sáng le lói.
"Ra ngoài trước rồi nói sau." Hoàng Trí Vũ khuyên.
Sau khi leo ra khỏi thang, hai người bọn họ đến được một phòng nghỉ ngơi có diện tích rất lớn, căn phòng này còn có một nơi nghỉ chân được xếp sát cửa sổ, dưới cửa sổ là tận bảy, tám chiếc sô pha.
Nhiễm Văn Ninh có rất nhiều câu hỏi dành cho người đàn ông tên Hoàng Trí Vũ này, cậu vốn muốn hỏi làm sao Hoàng Trí Vũ lại có thể dùng năng lực từ ý thức, rõ ràng vị đồng đội lâm thời này của cậu chỉ là một kẻ khai thác bậc thứ ba mà thôi.
Thế nhưng trong tầm nhìn của cậu, Hoàng Trí Vũ đứng ở nơi kia đang liên tục xoa bóp tay của mình, cứ như đương phải gánh chịu một loại cảm giác rét lạnh vô hình nào đấy vậy.
Năng lực của người này dường như đang cố để gây thương tổn lên anh ta.
"Anh có sao không?" Cuối cùng, Nhiễm Văn Ninh vẫn chỉ hỏi một câu như thế.
Hoàng Trí Vũ ngừng động tác.
Anh ta nhìn Nhiễm Văn Ninh, sau đó nhớ lại một vài chuyện.
Xem ra, anh ta vừa mới đúng dịp cứu Nhiễm Văn Ninh một lần đấy nhỉ.
Nói chuyện này ra nghe có hơi không được hay ho cho lắm, nhưng lúc bình thường, hiếm khi nào anh ta gặp phải những người có cấp bậc cao nhưng lại quan tâm người khác được như Nhiễm Văn Ninh, chưa kể Hoàng Trí Vũ cũng đúng dịp đang cần đến năng lực của cậu nữa.
Vì vậy, người đàn ông này đáp lời Nhiễm Văn Ninh: "Cũng không ổn lắm."
"Rõ ràng anh có năng lực từ ý thức, vì sao vẫn còn ở bậc thứ ba?" Nhiễm Văn Ninh đã đánh giá thấp thực lực của Hoàng Trí Vũ rồi.
Hoàng Trí Vũ cười một cái, đáp: "Tôi có một vài lí do cá nhân."
"Anh cứ như vậy cũng khó nhận được tài nguyên phân phối của chi nhánh mình lắm, chi bằng gửi thông báo cho người ta đi thôi." Nhiễm Văn Ninh ngừng lại một hồi, sau đó mới tiếp lời, "Hơn nữa, tôi cảm thấy năng lực của anh có ảnh hưởng tới tình trạng sức khỏe của anh đôi chỗ rồi."
"Anh thoạt nhìn rất lạnh." Nhiễm Văn Ninh lia mắt nhìn về phía đôi tay của Hoàng Trí Vũ.
Hoàng Trí Vũ buông tay mình ra, bất đắc dĩ giải thích: "Năng lực của tôi cũng không được tốt."
"Hay anh cứ trình lên để chi nhánh mình xem xem giúp được hay không đã." Nhiễm Văn Ninh đề nghị.
Hoàng Trí Vũ thở dài, đưa mắt dõi theo khung trời chiều ngoài cửa sổ.
Anh ta nói: "Không phải bạ ai chi nhánh mình cũng giúp đâu."
Nhiễm Văn Ninh nhớ lại hồi còn ở trong sân bóng, Hoàng Trí Vũ có từng hỏi thăm chuyện về mộng cảnh của cậu.
Bây giờ nhìn lại, chuyện này hẳn có liên quan đến thương tổn mà mộng cảnh kia gây nên trên người Hoàng Trí Vũ, người đàn ông này cũng từng nói rằng đôi tay mình cũng lạnh y hệt như thế ngoài hiện thực.
"Lần trước anh có hỏi tôi chuyện về mộng cảnh của mình, đấy cũng là do chuyện này hay sao?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Hoàng Trí Vũ nhìn cậu một cái, xem như đồng ý với câu hỏi này.
"Năng lực của tôi có ảnh hưởng gì tới anh hay sao?" Thật ra, Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn không hiểu rõ thuộc tính của cơn mưa từ năng lực của mình, nhưng theo cách hiểu của mấy người Trì Thác trước đây, năng lực của cậu hẳn sẽ thuộc về loại nhược hóa.
Hoàng Trí Vũ nhún vai một cái, nở một nụ cười: "Lần trước lúc bị mắc mưa ấy, tôi có cảm thấy mình ấm lên một chút."
Thấy Hoàng Trí Vũ vừa dùng cạn năng lực, trạng thái ý thức hiện giờ cũng không được tốt cho lắm, Nhiễm Văn Ninh lại dứt khoát cụ hiện cây dù đen của mình.
Nếu cơn mưa của cậu có thể giảm bớt cảm giác lạnh lẽo mà Hoàng Trí Vũ đang phải gánh chịu, Nhiễm Văn Ninh định dùng năng lực của mình ngay lập tức.
Tuy nhiên, Hoàng Trí Vũ lại cản Nhiễm Văn Ninh lại.
Anh ta đè tay cậu xuống, tiện thể nói: "Tôi sợ cậu sẽ hối hận vì đã làm như vậy."
Nhiễm Văn Ninh khó hiểu nhìn vị đồng đội trước mắt mình.
Cậu cũng không quá muốn đào sâu vào chuyện riêng của Hoàng Trí Vũ, thẳng thắn nói: "Vậy anh vẫn giao cho chi nhánh mình xử lí đi thôi."
"Tôi không thể báo cáo thuộc tính năng lực của mình được." Hoàng Trí Vũ dán chặt mắt mình vào Nhiễm Văn Ninh, hạ thấp giọng nói tiếp: "Nếu có thể, tôi cũng mong cậu đừng nói năng lực của tôi với kẻ khác."
"Vì sao?" Nhiễm Văn Ninh cảm thấy rất khó hiểu với cách làm này.
Người ta hay nói sự tò mò hại chết con mèo, cũng thường hay nói từng bước sa lưới.
Hoàng Trí Vũ áp đôi tay này lên mặt mình, cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến từ chúng, sau đó mới nhếch một bên khóe miệng, đáp lời cậu: "Vì năng lực của tôi từng được phe bảo thủ giành được trước tiên."
Trong tích tắc sau khi nghĩ thông được câu nói này, Nhiễm Văn Ninh chỉ cảm thấy đầu óc mình rỗng tuếch: Ý của người này là, anh ta thế mà lại là tư chất giả của một mộng cảnh bên phe bảo thủ? Anh ta không phải là người bên phe cấp tiến hay sao?
Năng lực của Hoàng Trí Vũ rõ ràng không ảnh hưởng gì đến Nhiễm Văn Ninh cả, nhưng Nhiễm Văn Ninh lại đột nhiên thấy lạnh đến rùng cả mình.
Cậu cố gắng tiếp thu câu nói này, nhưng lại không biết nên tiếp lời thế nào, cũng may cây dù đen trong tay đã khiến sự hoang mang trong cậu vơi đi chút đỉnh.
Cậu đã từng tưởng tượng rất nhiều viễn cảnh trong tương lai khi mình gặp được người bên phe bảo thủ, thế nhưng, cậu lại chưa bao giờ nghĩ đến bất kì tình huống nào hệt như hiện giờ.
Nhiễm Văn Ninh có hơi sợ rằng Hoàng Trí Vũ sẽ thừa nhận mình là một kẻ phản bội, hiện giờ, bọn họ đã làm nhiệm vụ cùng nhau đến lần thứ hai rồi.
"Không phải anh là người bên phe cấp tiến à?" Nhiễm Văn Ninh đặt câu hỏi.
"Bây giờ thì đúng là như vậy." Hoàng Trí Vũ trả lời.
Vì thế, trước đây không phải như vậy.
Vì sao cậu lại gặp phải một kẻ địch sống sờ sờ trong một tình huống như thế này? Người đàn ông tên Hoàng Trí Vũ này hoàn toàn khác với phe bảo thủ trong tưởng tượng của Nhiễm Văn Ninh, anh ta chuyên nghiệp hơn rất nhiều kẻ khai thác khác.
Nhiễm Văn Ninh sờ mũi mình theo thói quen, ánh nhìn của cậu chỉ có thể dán chặt vào mặt đất, vì cậu không muốn nhìn Hoàng Trí Vũ nữa.
Bây giờ, cậu mới thật sự hiểu thấu câu nói "Tôi sợ cậu sẽ hối hận vì đã làm như vậy" của Hoàng Trí Vũ.
Vì Nhiễm Văn Ninh cũng đã từng nói rằng cậu nhất định sẽ khiến phe bảo thủ ăn khổ nếu gặp được bất kì ai trong số họ, nếu lúc này cậu bung cây dù của mình ra, cậu đang giúp đỡ một người đã từng ở bên phái bảo thủ.
Nhiễm Văn Ninh không biết mình nên đặt trọng tâm vào thân phận người bên phe cấp tiến hiện tại của Hoàng Trí Vũ, hay nên chú tâm vào mối quan hệ giữa anh ta với phái bảo thủ.
Nhiễm Văn Ninh đã im lặng một hồi lâu, Hoàng Trí Vũ chỉ đành mở miệng phá vỡ không khí bế tắc hiện giờ, "Đội mấy cậu còn nhiệm vụ để làm mà nhỉ, bây giờ mình làm cho xong công chuyện ở đây trước đi thôi."
"Anh có từng gϊếŧ người chưa?" Nhiễm Văn Ninh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới hỏi anh ta về chuyện cậu lo lắng nhất.
"Rồi." Người được hỏi thản nhiên trả lời.
Nhiễm Văn Ninh hít sâu một hơi.
Cậu cảm thấy mình vẫn nên giữ vững lập trường đứng bên chính nghĩa, cũng không nên quá để tâm vào tình đồng nghiệp.
Cậu ngẩng đầu, nói với Hoàng Trí Vũ: "Tôi sẽ đệ trình lên chi nhánh."
"Không sao." So với khi nhờ vả Nhiễm Văn Ninh giữ bí mật về chuyện của mình lúc ban nãy, Hoàng Trí Vũ lần này lại rất ung dung và thản nhiên.
"Anh không sợ mấy người bên Ngược gió biết chuyện này hay sao?"
Nhiễm Văn Ninh hiện đang phải trải qua một hồi giằng xé nội tâm, cậu nhớ bốn người bên "Ngược gió" rất đoàn kết, mà Hoàng Trí Vũ mới đây còn cứu cậu một lần nữa.
Tại sao người đàn ông kia lại phải nói với cậu những chuyện éo le như thế ngay đúng lúc này cơ chứ?
"Vì sao anh muốn gia nhập phe cấp tiến?" Lúc nhắc đến vấn đề này, người hỏi vẫn khá tần ngần do dự.
Hoàng Trí Vũ biết Nhiễm Văn Ninh vẫn còn rất dễ mủi lòng.
Anh ta thật sự cảm thấy mình rất may mắn, thế mà lại có thể gặp được Nhiễm Văn Ninh ở giai đoạn này.
Nếu chậm hơn một chút, anh ta chỉ có thể tiếp nhận hiện thực, cũng không còn bất kì đường sống nào nữa cả.
"Tôi biết mình không sống được lâu nữa, đành phải qua phe cấp tiến để tìm kiếm một cơ hội." Hoàng Trí Vũ vẫy tay mình, chìa ra cho Nhiễm Văn Ninh xem một chút, "Nhìn bên ngoài thì chắc cậu không hiểu được đâu, nhưng mộng cảnh đã gây thương tổn rất nghiêm trọng lên ý thức của tôi rồi."
"Anh gϊếŧ người, lại còn mong muốn mình có thể được cứu rỗi hay sao?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Hoàng Trí Vũ vừa lắc đầu vừa cười một cái, sau đó mới trả lời câu hỏi của Nhiễm Văn Ninh: "Không phải tôi mong mình được cứu đâu, nhưng thật sự thì tôi cũng có ích kỉ một chút, tôi mong mình có thể sống thêm được bốn tháng."
"Anh nghĩ những người đã chết sẽ đồng ý hay sao?" Nhiễm Văn Ninh nhíu mày.
"Tôi cũng nghĩ họ sẽ không đồng ý." Hoàng Trí Vũ cũng không viện cớ để phủi bỏ tội lỗi mình từng gây ra.
Nhiễm Văn Ninh siết chặt cây dù đen trong tay mình.
Cậu nhìn người đàn ông trước mắt, thẳng thừng bảo: "Anh chết đi có lẽ sẽ tốt hơn nhiều đấy."
"Vậy cậu ra tay đi thôi, cách cái mộng cảnh này hủy hoại tôi không thể khiến tôi chết một lèo cho sảng khoái được." Vừa dứt lời, Hoàng Trí Vũ đã bước đến trước mặt Nhiễm Văn Ninh.
Anh ta cầm cán dù đen trên tay cậu, nhắm nó vào ngay trái tim của mình.
"Không sớm thì muộn, cậu cũng sẽ gặp phải chuyện như thế thôi.
Chuyện lúc này là một cơ hội rất tốt để cậu luyện tập đấy, lí do đầy đủ, kẻ địch cũng tự mình đưa đầu tới cửa rồi." Hoàng Trí Vũ giơ tay đầu hàng, thoạt nhìn cứ như đã sẵn sàng đón nhận cái chết của mình rồi vậy.
Nhiễm Văn Ninh thật sự sắp phát điên, vì sao cậu lại gặp phải một chuyện tiến thoái lưỡng nan như thế này, nếu trước mặt cậu là một kẻ ác đơn thuần thì tốt rồi, người bên "Ngược gió" cũng từng nói rằng Hoàng Trí Vũ thật sự là một vị đồng đội khá tốt.
Hơn nữa, Hoàng Trí Vũ vẫn còn có thể phân biệt đúng sai, anh ta cũng biết mình đã nợ máu thì phải trả bằng máu.
"Anh không thể ra ngoài hiện thực để tự sát được sao?" Nhiễm Văn Ninh cảm thấy cây dù đen trong tay mình đang run lên nhè nhẹ.
Hoàng Trí Vũ vươn tay chạm lên bề mặt dù đen, đáp: "Vốn dĩ tôi đã có thể giải thoát rồi, nhưng bây giờ thì lại không đơn giản như thế nữa."
"Anh muốn thời gian bốn tháng để làm gì?" Nhiễm Văn Ninh lại siết chặt cây dù đen trong tay mình, đồng thời cũng tăng thêm sức lực.
Mũi nhọn của cây dù đã chạm vào người Hoàng Trí Vũ, ép ra một cái lỗ lõm trên áo anh ta.
"Còn bốn tháng nữa là vợ tôi sinh rồi."
"..."
Ha ha.
Nhiễm Văn Ninh chợt muốn tát mình một cái.
Mũi nhọn của chiếc ô kia lướt xuống khỏi áo Hoàng Trí Vũ, cuối cùng rơi trên mặt đất, để lại một tiếng vang không được thanh thúy cho lắm.
Nhiễm Văn Ninh muốn mắng Hoàng Trí Vũ, vì sao anh ta lại muốn cậu biết những chuyện này, hơn nữa, anh ta lại còn rất thành công, cậu thật sự bị thuyết phục hoàn toàn.
"Tại sao tôi lại phải tin anh?"
"Cậu có thể không tin cũng được."
Đây là một khoảng thời gian dài đằng đẵng, khi hai nửa cảm xúc và lí trí của nhân loại liên tục cấu xé lẫn nhau.
Nếu lời của Hoàng Trí Vũ là thật, Nhiễm Văn Ninh không biết mình hẳn nên gϊếŧ chết Hoàng Trí Vũ để đền mạng cho những người từng chết oan dưới tay anh ta, hay vẫn nên để cho đứa bé vô tội kia được gặp cha nó lần cuối.
Nhiễm Văn Ninh không muốn đưa ra quyết định sau cùng, cho dù có chọn bên nào đi chăng nữa, cậu đều sẽ cảm thấy mình có lỗi với bên còn lại.
"Anh cảm thấy mình sống được bao lâu nữa?"
"Cỡ hai tháng."
Cuối cùng, chỉ có một tiếng thở dài thườn thượt trôi vào giữa thinh không.
Sau mấy giây, tiếng dù bị bật mở vang lên.
Đáy mắt của người con trai đứng dưới tán dù bình tĩnh vô cùng, còn người đàn ông trước mặt cậu lại nở một nụ cười rất nhạt.
"Cảm ơn."
Ánh chiều buông cùng rả rích mưa rơi.
Nhờ cơn mưa trong căn phòng hiện giờ, sắc màu chập tối của khung trời này trông có hơi sinh động hơn một chút, những hạt mưa liên tục vận động ấy trông kì lạ đến như vậy, nhưng lại có đủ khả năng thôi thúc con người ta vươn tay níu giữ.
"Không phải tôi đang giúp anh đâu." Nhiễm Văn Ninh nói với Hoàng Trí Vũ như thế.
Nhiễm Văn Ninh nhìn Hoàng Trí Vũ vươn tay hứng cơn mưa được cụ hiện từ ý thức ở nơi này, anh ta cúi đầu, quan sát hai bàn tay dính đầy nước mưa đến nỗi loang loáng ánh nắng của mình.
Giống hệt như nước mắt, mấy giọt mưa kia trượt dài trên lông mi, cuối cùng rơi xuống trên lòng bàn tay đang mở rộng của anh ta, mang đến một ít ấm áp.
"Năng lực của tôi là Đông lại." Người đàn ông này chậm rãi nói.
Vì vẫn còn phải hoàn thành phần sau của nhiệm vụ, Nhiễm Văn Ninh cũng không thể mãi tạo mưa cho Hoàng Trí Vũ.
Ít lâu sau, cậu khép cây dù lại, sau đó nhắc nhở: "Hứng mưa mãi như thế sẽ rớt tinh thần lực đấy."
"Không sao, chỉ cần có thể giảm bớt ảnh hưởng từ năng lực của mộng cảnh là được rồi." Hoàng Trí Vũ vừa nhìn Nhiễm Văn Ninh cất cây dù vào phạm vi ý thức ngoại thân của mình, vừa trả lời.
Thấy Nhiễm Văn Ninh thật sự biết rất ít chuyện về mộng cảnh của chính bản thân cậu, Hoàng Trí Vũ thuận miệng khuyên cậu một câu thật lòng: "Nếu cậu cảm thấy cây dù kia là chi nhánh chuẩn bị cho mình thì hẵng báo cáo lên trên, còn nếu cảm thấy nó không liên quan gì tới chi nhánh cả thì nên bảo rằng mình tự cụ hiện được như vậy."
"Hai cách này có gì khác nhau?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Nếu chi nhánh đã không biết chuyện mà cậu lại nói rằng thứ được mình cụ hiện là một đạo cụ được giấu trong ý thức, cậu sẽ bị điều tra.
Tôi không biết làm sao mà cậu lại có thể có được cây dù này, nó trông cứ như thứ gì đó thuộc về mộng cảnh vậy." Hoàng Trí Vũ giải thích cho Nhiễm Văn Ninh nghe.
"Cậu phải vào cái mộng cảnh này rồi mới nhận được nó." Hoàng Trí Vũ khẳng định chắc nịch, "Vậy nên lúc nghe cậu nói cậu chẳng biết mộng cảnh của bản thân là gì, tôi mới cảm thấy cực kì khó tin."
"Nói đúng hơn là tôi không biết nó." Nhiễm Văn Ninh sửa lại cách nói của anh ta một chút.
Nhưng nghe xong, Hoàng Trí Vũ chỉ nở một nụ cười rất quái lạ, anh ta xua xua tay nói: "Không phải đâu, cậu không thể nào không biết được."
"Có lẽ cậu đã quên mất nó đấy."
"Quên nhiều lắm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook