Mở mắt lần nữa, phát hiện mình đã được đưa về phòng.

Từ trên giường khởi động thân mình, thấy Funeral đứng ở trên ban công đưa lưng về phía tôi nhìn ra xa.

Mặt trời chiều đồ lên một tầng bóng màu vàng trên đường nét ngũ quan hoàn mỹ của anh, càng cảm thấy đẹp huyền ảo.

Gió biển thổi tung tóc trên trán anh, làm tăng thêm vẻ trống trải của anh.

Cả người anh giống như là một tòa điêu khắc, hoàn mỹ không sứt mẻ.

Nhận thấy được tôi tỉnh lại, Funeral lập tức đi vào bên cạnh tôi, quan tâm hỏi:

"Có khỏe không?"

"Cám ơn anh cứu tôi." Vốn định mỉm cười với anh, lại nhịn không được nức nở.

Mấy chục giây tuyệt vọng cùng sợ hãi trong làn nước kia, tôi nghĩ cả đời tôi cũng không thể tiêu tan.

Funeral quan tâm tôi, ôm tôi vào trong lòng, nhẹ nhàng ân hận:

"Là lỗi của tôi, không quan sát tốt cô." Tôi liều mạng lắc đầu, xấu hổ tới cực điểm, đều là tôi cố tình làm bậy, không nghe theo lời của anh mới có thể gặp nạn.

"Tốt lắm, tất cả đều trôi qua." Funeral sờ sờ đầu tôi:

"Tôi đi lấy đồ ăn cho cô." Đợi cho Funeral ra khỏi phòng, tôi do dự một lát, rốt cục cầm lấy di động ấn dãy số của Nhiễm Ngạo.

Tôi khẩn cấp muốn nghe thấy âm thanh của anh, muốn nói cho anh tất cả, muốn nghe thấy lời an ủi cùng quan tâm của anh.

"Nhiễm Ngạo.

.

." Điện thoại chuyển được, tôi lại nhất thời không biết làm sao mở miệng, trực tiếp nói cho anh, có thể hại anh lo lắng hay không? "Chuyện gì?"

Âm thanh của Nhiễm Ngạo có chút lạnh nhạt, nhưng tôi không có cảm thấy.

"Nhiễm Ngạo, buổi chiều hôm nay tôi đi biển lặn.

.

." Tôi tính đem sự tình chậm rãi nói tới.

"Một mình em?"

Anh đánh gãy lời của tôi, giọng điệu có chút quái dị.

"Không có, cùng bạn." Tôi đột nhiên cảm thấy anh có điều gì không đúng:

"Vì sao hỏi như vậy?"

"Bạn? Là cái loại bạn có thể ở trước công chúng hôn môi?"

Nhiễm Ngạo hừ lạnh một tiếng.

Da đầu tôi bỗng nhiên run lên một trận, kinh ngạc hỏi:

"Anh.

.

.

Có ý tứ gì?"

"Người bạn kia chính là Funeral." "Em nói cho tôi biết đi công tác, đi công tác, kỳ thật là cùng anh cùng một chỗ, chơi thật sự vui vẻ phải không?"

"Vì sao em có thể vừa ủy khuất khóc kể tôi hiểu lầm em, vừa lại dường như không có việc gì cùng anh lui tới, cử chỉ thân mật?"

"Vệ Tịnh Nhã, em vẫn còn nghĩ tới chúng tôi sao?"

Nhiễm Ngạo cố gắng ổn định tâm tình của mình, nhưng phẫn nộ giấu giếm trong âm thanh lại giống sóng to hướng tôi đánh tới.

Cái loại cảm giác này giống như buổi chiều khi tôi tuyệt vọng.

"Nhiễm Ngạo," tôi chậm rãi hỏi:

"Anh có biết vì sao tôi muốn gọi điện thoại cho anh không?"

Anh trầm mặc.

"Buổi chiều hôm nay tôi thiếu chút nữa liền chết đuối, lúc đó, tôi rất tiếc nuối là tôi cư nhiên không thể gặp lại anh một lần, không thể cho anh ôm tôi một cái, không thể cùng anh hoà hợp, tôi thật sự rất không cam tâm." Tôi ngước mặt lên, cố gắng để nước mắt chảy vào trong hốc mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.

Tâm như là bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn, đau đến tôi không thở nổi, tôi chậm rãi nói:

"Tôi gọi điện thoại tới, chính là muốn nghe âm thanh của ngươi , chính là muốn nghe anh nói, Tịnh Nhã, đừng sợ.

Chính là muốn.

.

.

.

.

Tin tưởng tôi còn sống.

Nhưng hiện tại.

.

.

.

" "Tịnh Nhã!

"Nhiễm Ngạo," môi của tôi run run, nhưng vẫn nói ra miệng:

"Có lẽ chúng ta không bao giờ có thể trở lại như trước nữa, chúng ta.

.

.

.

Ly hôn đi." Nói xong, tôi đem điện thoại tắt, bên kia truyền đến tiếng nói lo lắng của Nhiễm Ngạo, nhưng tất cả cũng không còn quan trọng nữa.

Tôi đứng ở ban công, vươn tay chậm rãi buông ra, di động rơi vào trong nước biển, bọt nước bắn tung tóe, đánh vỡ mặt biển bình tĩnh.

Nhìn di động chậm rãi chìm vào nước biển, lòng tôi cũng đi theo trầm xuống, cái tay ở giữa không trung vẫn không có rời đi, khiến cho tôi thống khổ.

Tôi ngồi chồm hổm trên mặt đất, ô ô khóc rống lên.

Nhiễm Ngạo.

Nhiễm Ngạo.

Nhiễm Ngạo.

.

.

.

Một người từ phía sau ôm chặt lấy tôi, dùng miệng hôn gáy của tôi, ở tôi bên tôii nhẹ nhàng nói:

"Đừng khóc, còn có tôi, tôi vẫn đều ở đây." "Funeral." Tôi ôm lại anh, đem mặt thật sâu ép trong ngực anh, như là tìm được một nơi ẩn mình, tránh ở trong đó thoải mái mà khóc.

Đem tất cả thương tâm, tất cả mê mang, tất cả bất an đều khóc ra.

Funeral không thèm nhắc lại, chỉ là chặt chẽ ôm tôi.

Gió biển cùng với nức nở của tôi, lúc này lẳng lặng quanh quẩn trong phòng .

Không biết qua bao lâu, nước mắt đã chảy khô, tâm cũng đau đến chết lặng.

Tôi dần dần tỉnh táo lại, đứng lên, hướng Funeral nói lời cảm tạ:

"Cám ơn anh vẫn ở cùng tôi." Anh giúp tôi sửa sang lại sợi tóc hỗn độn, nhẹ nhàng nói:

"Chỉ cần em cần tôi, tôi sẽ ở bên cạnh em." Tôi cảm kích gật đầu.

"Đương nhiên em nhất định phải báo đáp tôi." Anh hướng tôi nháy mắt mấy cái.

"Tôi có thể làm cái gì?"

Tôi hỏi.

"Hiện tại tôi cần em giúp tôi đem bàn đồ ăn này giải quyết đi." Anh kéo tôi đến ghế ngồi xuống, đưa cho tôi một mâm đồ ăn phong phú, cũng khoát tay chỉ:

"Không thể nói không đói bụng." Vốn tôi không có thèm ăn gì, nhưng không muốn phụ ý tốt của anh nữa, liền miễn cưỡng ăn.

Đến lúc này mới phát hiện, trong phòng có cái đàn dương cầm ―――- nguyên lai đây không phải phòng của tôi.

"Đây là phòng của tôi." Funeral giải thích:

"Lúc ấy rất bối rối, liền trực tiếp đem em đưa đến nơi này." "anh thật sự rất yêu đàn dương cầm." Tôi nói:

"Bất luận ở đâu đều phải mang theo nó, giống như là sinh mệnh thứ hai của anh." Funeral đi đến trước đàn dương cầm, mở nắp ra, hai tay nhanh chóng lướt trên phím đàn tuyệt đẹp, một âm thanh dễ nghe vang lên.

Anh cúi đầu, thật sâu nhìn đàn dương cầm:

"Sau khi mẹ tôi qua đời, nó trở thành thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh tôi.

Mỗi khi tôi đánh đàn thì liền không cảm giác được cô độc, thật giống như mẹ bên cạnh tôi.

"Bác gái qua đời khi nào ?"

Tôi hỏi.

"Năm ấy tôi 12 tuổi" Mỗi lần nhắc tới mẹ anh, trong mắt Funeral luôn chứa bi thương.

Tôi xúc động, nguyên lai anh nhỏ như vậy đã mất đi mẫu thân.

Funeral ngồi ở trước đàn dương cầm, chậm rãi đánh đàn, một làn điệu hoà nhã thư thả vang lên, hợp lại sóng biển, tiếng kêu của chim hải âu, uyển chuyển vô cùng.

Tôi thật sây đắm chìm vào trong đó, lấy tay chống cằm, chuyên chú lắng nghe, không khỏi mỉm cười.

Bỗng nhiên, tiếng đàn ngừng lại.

"Làm sao vậy?"

Tôi có chút kỳ quái.

Funeral lẳng lặng nhìn tôi, trong mắt tinh quang chói lọi:

"Mẹ nói rất đúng, có thể ở dưới ánh chiều tà thấy khuôn mặt tươi cười của người yêu, chứng thật là chuyện hạnh phúc nhất trên đời." Tôi ngu ngơ một hồi, giật mình tỉnh ngộ, người yêu kia, là chỉ ――― tôi sao? ! Funeral đã đi tới, quỳ gối bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của tôi, dịu dàng hỏi:

"Tôi muốn cả đời đều thấy khuôn mặt tươi cười này, có thể chứ?"

Tôi phục hồi tinh thần lại, cứng ngắc giật nhẹ khóe miệng:

"Funeral, giaữ chúng ta giống như có hiểu lầm.

.

.

.

Tôi nghĩ.

.

.

.

Tôi đã nghĩ chúng ta là bạn." "Tôi biết, em chỉ là xem tôi như bạn bè, cho nên mới cùng tôi ăn cơm, cùng tôi du ngoạn.

Tôi cũng không dám nói rõ, tôi sợ chúng ta ngay cả làm bạn cũng không được." Funeral cầm tay của tôi, hôn thật sâu:

"Nhưng hiện tại, tôi nghĩ tôi có tư cách theo đuổi em." "Funeral!

Tôi bối rối định rút tay ra, nhưng không có thành công:

"Tôi có con, tôi có chồng, tôi không thể.

.

.

." "Em không phải đã quyết định rời xa anh ta?"

Funeral cắt đứt lời của tôi:

"Như vậy liền cho tôi một cơ hội." Tôi che miệng, như trước không thể tin được đây là sự thật.

Nguyên lai nghĩ đến sau khi biết chân tướng, Funeral hẳn là sẽ không có ý tưởng với tôi nữa, nhưng hiện tại.

.

.

.

.

.

Gặp bộ dáng thất kinh của tôi, Funeral buông tay, thở dài:

"Thực xin lỗi, tôi không nên bức em.

Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện lắm, em nhất định bị sợ hãi." Tôi cười khổ, sau đó đứng dậy:

"Tôi về phòng trước ." "Tôi đưa em!

Anh đi theo phía sau tôi .

"Không cần!

Tôi vội vàng ngăn cản anh:

"Tôi cần một mình yên tĩnh." Anh im lặng, tôi xoay người rời đi.

"Tịnh Nhã." Anh bỗng nhiên gọi tôi lại, tôi quay đầu, thấy trên mặt anh có loại cố chấp kiên quyết:

"Tôi vẫn sẽ chờ em." Tôi như là bị sốt, hoảng hốt chạy bừa về phòng, đứng ở ban công, hít gió biển thật sâu, cố gắng làm cho đầu óc hỗn độn của mình thanh tỉnh, nhưng lại phí công vô ích.

Như vậy cũng tốt, như vậy cũng không cần suy nghĩ nữa.

Tránh được bao lâu đây Mặt trời lặn ở phương xa, chỗ đó là bầu trời bao la cùng nước biển nhiễm đỏ.

Tôi cứ như vậy nhìn nó một tấc rơi vào trong biển.

Mà sáng mai, nó sẽ chứng kiến tình cảnh tôi, lại như thế nào đây? Mà bất luận như thế nào, ngày mai cứ tiến lên phía trước Sáng sớm hôm sau, d0oàn làm phim quay cảnh nam, nữ chính câu cá.

Bởi vì tôi cùng với Vô Thị, Hữu Phi rất quen thuộc, tôi cũng hưởng thụ đặc quyền đi theo bọn họ lên du thuyền rời bến.

Như tôi nghĩ, Funeral đã ở trên du thuyền.

Anh đứng ở trên boong, dựa vào lan can, lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi đi tới, đứng ở bên cạnh anh, nhìn sóng biển cuồn cuộn, chậm rãi nói:

"Funeral, chúng ta là không có khả năng cùng một chỗ." "Vì sao?"

Funeral cũng không có kích động, chỉ là bình tĩnh hỏi.

"Tôi không biết." Đôi mắt của tôi không có rời đi bọt sóng:

"Đối với chuyện này là nói không được lý do, giống như là yêu một người cũng không có lý do." "Em vẫn thương anh ta , đúng không?"

Tôi gật gật đầu, yêu nhiều lắm, buổi chiều hôm đó có thể trôi đi không? "Em sẽ ly hôn với anh ta?"

Funeral xoay qua thân thể của tôi, bức bách tôi nhìn anh.

"Tôi không biết." Tôi che mặt lại:

"Funeral, mặc kệ tôi cùng Nhiễm Ngạo là hợp hay phân, tôi và anh chung quy là không thể cùng một chỗ." "Không có nguyên nhân?"

Anh thảm đạm cười.

Tôi cắn chặt môi:

"Bởi vì Nhiễm Ngạo xuất hiện, cho nên tôi rốt cuộc không thể yêu người khác." Funeral trầm mặc thật lâu sau đó, ngẩng đầu nhìn bầu trời , khẩu khí than thở:

"Mấy năm nay tôi vẫn cô đơn, hiện tại rốt cục gặp gỡ em, tôi không muốn buông tha.

Tịnh Nhã, tôi vẫn sẽ chờ em." Tôi nhắm hai mắt lại, những lời này vô luận nghe qua bao nhiêu lần, trong lòng vẫn đau như trước.

Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu:

"Cứu mạng, cứu cứu con tôi ! Van cầu các ngươi cứu cứu con tôi !

Nhìn kỹ, nguyên lai trên du thuyền cách chúng tôi không xa, một tiểu nam hài bất hạnh rơi xuống nước, mẹ anh lớn tiếng kêu cứu.

Nhân viên thuyền bên kia buông thuyền cứu nạn, chuẩn bị nghĩ cách cứu hài tử kia.

Đang lúc này, chung quanh truyền đến từng đợt tiếng kinh hô:

"Cá mập! Là cá mập!

Tập trung nhìn vào, quả nhiên, một con cá mập bơi về phía tiểu nam hài, vây lưng màu đen kia hiện trên mặt nước, làm cho trong lòng người tôi run sợ.

Người chung quanh đều sợ ngây người, hoàn toàn không biết nên làm sao cho phải, toàn bộ mặt viển chỉ nghe thấy giọng phụ nữ kêu thê lương tuyệt vọng, cùng tiếng khóc thảm thiết của tiểu nam hài.

Lúc này, tôi chỉ cảm thấy người bên cạnh nhoáng lên một cái, bùm một tiếng, Funeral nhảy vào trong biển, nhanh chóng bơi về phía tiểu nam hài.

Trái tim đột nhiên đập mạnh, tôi hoảng sợ nhìn Funeral bơi tới bên người tiểu nam hài.

Lúc này, con cá mập kia bắt đầu quay chung quanh bọn họ, lộ ra vây đen trên mặt nước, tràn ngập sát khí.

Tim như muốn nhảy ra ngoài, tôi cắn chặt tay, nháy mắt, một mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, làm tôi kinh hoảng.

Đột nhiên, cá mập ngừng xoay quanh, lập tức phóng về phía bọn họ, toàn bộ mọi người hét ầm lên.

Funeral cũng thấy điểm ấy, lập tức đem tiểu nam hài bảo hộ trong ngực, đưa lưng về phía cá mập.

Gặp tình trạng này, toàn thân tôi không một giọt máu, từ chỗ sâu ở trong đáy lòng truyền đến một trận lạnh lẽo thấu xương, tôi nhịn không được run run, không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.

Funeral, ngươi không thể có việc, anh không thể có việc! May mắn, con cá mập kia cũng không có ý đồ muốn công kích, chỉ là vừa đụng vào thân thể Funeral liền tản ra.

Funeral lập tức ôm tiểu nam hài bơi tới thuyền cứu nạn đón bọn họ.

Nhìn thấy bọn họ an toàn lên thuyền, lòng tôi rốt cuộc thả lỏng, thế này mới nhận thấy được hai chân vô lực, lập tức tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Lúc này, Funeral về tới du thuyền, rời đi mọi người vây quanh bên người, lập tức đi về phía tôi.

Anh khoác khăn bông, tóc nhỏ từng giọt từng giọt nứớc, dưới ánh mặt trời xinh đẹp dị thường, giống như là thiên thần trong thần thoại Hy Lạp, tràn ngập sức mạnh.

Anh đi đến bên cạnh tôi, đem tôi kéo lên, "Tôi không sao." Anh nói.

Tôi vui mừng, không ngừng gật đầu.

Anh thay tôi lau đi nước mắt:

"Em biết không? Vừa rồi con cá mập kia, muốn đem tôi trở về làm ông xã nó.

Nhưng tôi nói cho nó, ở trên thuyền có phụ nữ tôi yêu, tôi đã đáp ứng phải đợi cô ấy, không thể nuốt lời, nó thế này mới bỏ qua." Nghe vậy, tôi nhịn không được cười ra tiếng.

Anh tựa hồ nhẹ nhàng thở ra:

"Tốt lắm, rốt cục nở nụ cười.

Vừa rồi sắc mặt của em quả thực còn khủng bố hơn cá mập." Tôi dở khóc dở cười:

"Anh thiếu chút nữa đã chết có biết hay không!

"Biết." Anh mỉm cười nhìn tôi:

"Tôi còn biết phụ nữ tôi yêu sẽ vì tôi thương tâm." Tôi rũ mắt xuống, không lời nào để nói.

"Vì sao khi tôi hướng em biểu đạt tình yêu em đều là một bộ dáng áy náy?"

Anh cố ý nhíu mày:

"Yêu hay không yêu là từ tôi quyết định, em không cần có trách nhiệm." Là như thế này sao? Nhưng tôi cũng không thể gật, không thể hồi báo tình yêu người khác đưa cho, chung quy là một loại gánh nặng, giống như là Lâm Dã, tôi phụ anh rất nhiều.

Lúc này, Vô Thị cùng Hữu Phi tiến lên quan tâm hỏi, tôi lẳng lặng đi đến một bên.

Đợi cho thuyền cập bờ, liền lặng lẽ rời thuyền, đi chung quanh giải sầu.

Đảo Mã Nhĩ chứng thật là địa phương tốt, tựa như Mạch Đâu Sở nhắc tới:

"Bóng dừa mát rượi, nước xanh trong vắt, trời xanh mây trắng".

Phóng tầm mắt nhìn lại, nước biển có nhiều loại màu sắc bất đồng, xanh ngắt, xanh biếc, thâm lam, một tầng một tầng chuyển tiếp, khiến cho người tôi cảm thấy một loại biến đổi nhiều vẻ, có thể làm cho ngươi quên mất ồn ào náo động ở thế gian trần tục.

Chân trần đi trên bãi cát trắng, mềm mại, đặc biệt thích ý.

Nhìn kỹ, trên bờ cát còn có rất nhiều ốc mượn hồn, tuyệt không làm người phải sợ hãi, nghênh ngang đi tới đi lui.

Lúc này, bên cạnh truyền đến một âm thanh cười vui, ngẩng đầu vừa thấy, nguyên lai là một đôi tình nhân không coi ai ra gì đang chơi đùa, hôn môi, giống như trên trời dưới đất họ là người vui vẻ nhất bởi vì có được lẫn nhau.

Mà tôi cùng Nhiễm Ngạo, cũng có thời khắc xinh đẹp như vậy.

Một ngày không gặp, như cách tôim thu.

Mà hiện tại.

.

.

.

.

.

Tất cả đều thay đổi.

Tôi ngồi xuống, mê mang nhìn về phía biển rộng, mãi cho đến khi tia sáng cuối cùng ở chân trời đã tắt, mãi cho đến màn đêm buông xuống, mới phục hồi tinh thần lại, xoa xoa đôi chân ê ẩm tê dại, đứng dậy trở lại phòng.

Tắm rửa xong, tôi đi ra lan can, dùng khăn lau tóc ướt át.

Trong lúc vô ý ngẩng đầu, phát hiện trời đầy sao, sáng loá.

"Rất đẹp phải không?"

Bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Funeral .

Quay đầu, phát hiện anh ngồi ở lan can giữa phòng của mình.

"Buổi chiều em đi nơi nào ?"

Anh hỏi:

"Tôi tìm em khắp nơi." "Đi giải sầu, tìm tôi làm gì?"

"Không có việc gì sẽ không có thể tìm em sao?"

Anh hướng tôi giơ lên ly rượu:

"Lại đây uống sâm banh." Không phải nói trên đảo không thể bán rượu sao? Bất quá người này ngay cả đàn dương cầm đều có thể mang đến, chút rượu cũng không tính là gì.

"Quên đi, ngày mai đi!

Tôi xin lỗi cười cười.

"Tôi qua đó." Không đến 1 phút, anh liền cầm theo rượu ướp lạnh đi vào trong phòng tôi, tôi lúc lắc đầu, thật sự là cưỡng chế.

Tiếp nhận ly sâm banh anh đưa cho tôi, chỉ thấy trong cái ly dài nhỏ trong suốt đựng chất lỏng màu vàng, bọt khí giống ngọc trai không ngừng dâng lên, uống một ngụm, chỉ cảm thấy vị phong phú nhu nhuận, làm cho người tôi muốn ngừng mà không được.

Chúng tôi cứ như vậy nằm ở trên ghế, nhìn trời không, nâng chén cùng uống.

"Thế nào, được không?"

Funeral hỏi.

"Uống ngon!

Tôi khẩn cấp rót một ly nữa.

"Loại bóng đêm này là thích hợp dùng để uống sâm banh nhất." Funeral đem cái chén giơ lên chóp mũi, chậm rãi nói:

"Say, liền có thể sống qua một đêm này." "Đại anh hùng, hôm nay sau khi anh nhảy xuống nước không có hối hận sao?"

Tôi tò mò:

"Đây chính là có cá mập mồm to, chẳng lẽ anh thật sự không sợ?"

Funeral mặt nhăn mày nhíu:

"Kỳ thật lúc ấy tôi không nghĩ nhiều như vậy.

Chỉ là.

.

.

.

Chỉ là nghe thấy người mẹ kia hô cứu cứu con tôi, liền không tự chủ được nhảy xuống." Tôi xúc động:

"Anh không phải nhớ tới mẹ anh chứ?"

Funeral yên lặng gật đầu:

"Em thấy người đàn bà kia, cô ấy rõ ràng không biết bơi lội, lại liều mạng muốn tránh thoát những người giữ chặt người mình, muốn đi cứu con.

Có phải mẹ đều vĩ đại như vậy hay không?"

"Cũng không phải toàn bộ, nhưng đại bộ phận đều sẽ làm như vậy." Tôi trả lời.

Vậy còn em?"

Anh chuyển hướng tôi, hỏi:

"Em sẽ vì Thánh Duyên phấn đấu quên mình sao?"

Tôi khẳng định gật đầu:

"Đúng." "Tôi tin tưởng." Anh nhìn tôi:

"Mẹ tôi cũng sẽ." "Funeral, " tôi đặt ly rượu xuống:

"Có thể nói cho tôi biết về chuyện cha mẹ anh không? Có lẽ nói ra sẽ dễ chịu." Funeral rũ mắt xuống, trầm mặc thật lâu sau, khi tôi nghĩ đến anh đã cự tuyệt thì rốt cục mở miệng:

"Tôi chưa từng gặp qua cha tôi, trước khi tôi được sinh ra anh liền từ bỏ chúng tôi." Tôi ngây người, khó trách anh chưa bao giờ nhắc tới phụ thân của anh, nguyên lai chân tướng như vậy .

"Ông là một hoạ sĩ, đi vào thành phố Vienna vẽ cảnh vật.

Mẹ thông qua người bạn quen biết ông, sau đó liền đã yêu ông, cùng ông sống chung.

Nửa năm sau, mẹ tôi ở trong bệnh viện kiểm tra đã có tôi, hưng phấn mà về nhà, chuẩn bị nói cho anh tin tức này.

Đẩy cửa ra, đã thấy đến anh cùng hành lý tất cả đều không cánh mà bay, chỉ để lại một tờ giấy.

Ông xin lỗi, ở cùng một chỗ với bà vì để quên phụ nữ khác, anh vĩnh viễn không thể yêu bà.

Dùng một phong thư ông đã rủ bỏ mọi trách nhiệm, đi tìm tự do cho riêng mình." Funeral cũng không phải dùng giọng điệu thù hận để kể rõ tất cả, mà là một loại chán ghét, thù hận một người nhất định phải có tình cảm rất sâu đậm, mà chúng tôi có thể đối với một người lạ cảm thấy chán ghét.

"Mẹ cố ý sinh hạ tôi.

Bởi vậy, vì thờ phụng Thiên Chúa Giáo mà bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, lại còn bị cưỡng chế nghỉ việc, chỉ có thể tựa vào đánh đàn dương cầm ở quán cà phê để sống qua ngày.

Chúng tôi thật sự kham khổ, nhưng rất vui vẻ, cô thường thường nói cho tôi biết, mỗi sự kiện đều là đau khổ ngọt ngào trộn lẫn, phụ thân mặc dù làm cô khổ, nhưng tôi cũng làm cô ngọt ngào.

Tôi biết, cô luôn luôn chờ anh.

Mỗi ngày, bọn tôi sẽ đứng ở cửa sổ nhìn về phía đám người, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, gió thổi bay bay áo lụa mỏng của cô, phiêu phiêu dương dương tự đắc, trở thành phong cảnh xinh đẹp nhất trong trí nhớ của tôi." "Ngày tôi sinh nhật mười hai tuổi, mẹ đáp ứng nên vì tôi chúc mừng, để cho tôi ở nhà chờ.

Tôi còn nhớ rõ đó là một ngày trời mưa mùa đông, thời tiết thực lạnh, tôi càng không ngừng xoa xoa hai tay, chờ đợi bóng dáng mẹ.

Nhưng cuối cùng.

.

.

.

Tôi lại chỉ chờ đến cảnh sát, anh nói cho tôi biết mẹ tôi bị tai nạn xe cộ.

Tôi lập tức chạy đến bệnh viện, vừa vặn thấy.

.

.

.

Thầy thuốc đem vải trắng đắp trên mặt mẹ tôi, tôi thậm chí không thể nhìn thấy mặt cô lần cuối." Funeral che mặt lại, trong thanh âm có thật nhiều tự trách:

"Tôi thường thường suy nghĩ, nếu bà lựa chọn bỏ tôi, liền có thể tiếp tục làm một người giáo sư tôn kính, sau đó quen biết một đàn ông yêu bà, bà sẽ có cuộc sống hạnh phúc.

Là do tôi xuất hiện, làm bà mất đi người thân, vui vẻ, thậm chí là .

.

.

sinh mệnh.

Là tôi hại bà." Nhìn trên mặt anh không che dấu yếu ớt cùng bất lực chút nào, tôi đã sớm rơi lệ đầy mặt, nguyên lai những năm gần đây, anh một mình thừa nhận chua xót cùng cô đơn, trước mắt tôi giống như thấy một tiểu nam hài chậm rãi đi về phía giường bệnh, chậm rãi xốc lên tấm vải trắng phủ trên mặt mẫu thân, lẳng lặng chờ đợi cô lại mở mắt ra.

Nhưng, mẹ sẽ không trở về .

Cho nên anh mới có thể e ngại bệnh viện như vậy, thà rằng bệnh chết cũng không nguyện đi chỗ đó, bởi vì nơi đó làm anh nhớ lại chuyện đau lòng.

"Funeral, không cần tự trách, không phải lỗi của anh!

Tôi đi ra phía trước, đưa anh ôm vào trong ngực, lấy tay nhẹ nhàng vỗ đầu của anh:

"với người mẹ mà nói, vô luận trả giá bao nhiêu, cũng vui vẻ chịu đựng.

Anh như là một trẻ nhỏ bị thương, lẳng lặng nằm ở trong lòng tôi, xoa dịu vết thương trong lòng anh.

Hiện tại, tôi là chỗ dựa của anh.

"Khi đó, tôi liền thề, tôi sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi phụ nữ tôi yêu, cho cô ấy tất cả hạnh phúc trên đời.

Funeral ngẩng đầu lên, ánh mắt rực rỡ:

"Tôi tìm kiếm đã lâu, rốt cục gặp gỡ em, tôi không thể buông tay." Tiếp theo, anh hôn tôi, bờ môi của anh thập phần mềm mại, có chứa mùi thơm ngào ngạt cùng đậm đà của sâm banh, chỉ là nhẹ chạm như vậy, lại nháy mắt thoã mãn toàn bộ cảm xúc của tôi.

Funeral nhẹ vỗ về mặt của tôi, dùng một loại ánh mắt có thể làm cho bất kỳ phụ nữ nào mê muội nhìn tôi:

"Phu nhân Bardo bạn gái của Pháp Vương Louie mười lăm nói 'Sâm banh là loại rượu duy nhất khiến cho phụ nữ uống xong trở nên xinh đẹp', tôi tin, đêm nay ngươi, đẹp đến khiến cho tôi điên cuồng." Có lẽ là ánh trăng đêm nay, có lẽ là tôi đã uống rượu, có lẽ là đối thương yêu của Funeral, tôi cũng không có phản kháng.

Đầu bắt đầu choáng váng, trời đất chậm rãi xoay tròn, gió biển ấm áp vây quanh, từng trận sóng biển có nhịp quay cuồng, tôi như là rơi vào một giấc mộng, tất cả đều là thoải mái thích ý như vậy.

Tôi tùy ý Funeral đem tôi đặt lên ghế, dùng một loại chân thành hết sức hôn khắp cơ thể tôi, tuỳ ý anh dùng âm điệu động lòng người tâm tình bên tôii tôi...

Tôi mê say .

Trên chiếc gáy trần trụi truyền đến cảm giác tê dại, hai tay của anh chạy ở trên người của tôi, dịu dàng chạm đến, thăm dò, tôi không tự chủ được giãn mở thân mình, tầm mắt nhắm ngay bầu trời đêm.

Những ngôi sao loé lên không dứt, được khảm ở trong màn đêm tĩnh mịch, so với kim cương Tiffany càng đoạt hồn người hơn.

Mỗi ngôi sao đều có chuyện xưa của mình.

Trong đầu đột nhiên vang lên những lời này, rất quen thuộc, là ai nói qua? Tôi cố gắng suy tư, trí nhớ dần dần rõ ràng, giống như lại nhớ tới nơi đó.

Trăng sáng nhô lên cao, trong suốt như nước, mặt trăng chiếu rọi xuống, dung mạo Nhiễm Ngạo thanh tú cùng thái độ hiển lộ mông lung, trong mắt của anh một mảnh thâm tình, nhẹ nhàng nói:

"Mỗi ngôi sao đều có chuyện xưa của mình, nếu ngươi gật đầu, chúng tôi cũng sẽ có chuyện xưa thuộc về mình." Nhiễm Ngạo.

Tôi tỉnh táo lại.

Tôi đang làm gì! Tôi cư nhiên muốn lợi dụng Funeral đến quên Nhiễm Ngạo!? Đáng sợ, tôi bị ý đồ của mình làm tỉnh lại, dùng sức đẩy Funeral ra, đồng thời đem ly rượu trên bàn hất xuống đất, "Bàng" một tiếng, đánh nát bầu trời đêm yên tĩnh.

"Làm sao vậy?"

tình dục trong mắt Funeral chưa trôi đi, hai tay của anh đặt ở thắt lưng của tôi, tôi không thể rời đi ghế dựa.

"Funeral, thực xin lỗi, chúng tôi không thể làm như vậy." Tôi gục đầu xuống, cầm chăn che lại thật chặt.

Funeral nâng mặt của tôi lên, thâm tình nói:

"Không phải mới vừa rồi tốt lắm sao? Không cần sợ hãi, tôi sẽ nhẹ nhàng, sẽ không xúc phạm tới em." "Không phải như vậy!

Tôi không chịu lắc đầu:

"Funeral, nếu làm như vậy, tôi chính là lợi dụng anh để tổn thương Nhiễm Ngạo!

Funeral sửng sốt:

"Tôi không tin." "Là thật, Funeral." Tôi chặt chẽ nhìn mắt của anh:

"Vừa rồi, trong lòng tôi suy nghĩ nhớ nhung tất cả đều là Nhiễm Ngạo." Ánh mắt Funeral chợt co rụt lại, như là bị tên đâm trúng, trên mặt thoáng hiện thần sắc thống khổ.

Tôi áy náy cúi đầu, là sự tùy hứng cùng ích kỷ của tôi, khiến cho anh lại bị thương lần nữa.

Tôi ngăn anh, đứng dậy:

"Funeral, tôi thật sự không bao giờ có thể yêu người nào nữa.

Sáng mai tôi sẽ rời đi nơi này, chúng tôi.

.

.

Chúng ta vẫn là không nên gặp lại." Nói xong, tôi xoay người rời đi, đầu vẫn choáng váng, nhưng bước chân cũng rất ổn định.

Bởi vì tôi rõ ràng, tôi rời đi, là chính xác.

Bỗng nhiên, Funeral từ phía sau giữ chặt tôi, đem tôi chặt chẽ để ở trên tường, anh dựa rất gần vào tôi, thậm chí có thể trực tiếp cảm nhận được hô hấp của anh.

"Funeral, anh say, mau thả tôi ra!

Tôi tựa đầu chuyển hướng một bên, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khủng hoảng khó nói lên lời.

"Tôi không dám thả em rời đi, vừa buông tay, em sẽ biến mất không tung tích." Anh đem mặt cuối xuống đầu tôi, thật sâu ngửi:

"Tịnh Nhã, tôi muốn em." "Không cần! Funeral, anh thanh tỉnh một chút!

Tiếng gào cũng không thể ngăn cản anh, hai tay của tôi bị gắt gao giam cầm, áo tắm dài của tôi bị cuồng bạo, ngực một trận lạnh lẽo.

Thân hình cao lớn của anh gắt gao đè tôi, làm tôi không thể động đậy.

Môi anh nóng rực di chuyển tới ngực tôi, như là bàn ủi, làm nóng da thịt của tôi, trải qua mỗi chỗ, đều lưu lại dấu vết.

Anh tách hai chân của tôi ra, đưa tay xâm nhập vạt áo tắm dài, vuốt ve chỗ mẫn cảm của tôi.

Trong mắt của anh một mảnh mù mịt, sớm đã mất đi thanh tỉnh, tôi sợ hãi run run lên.

Không thể, tôi không thể để cho sự tình phát sinh.

Tôi ngừng phản kháng, tùy ý anh bài bố.

Nhìn thấy phản ứng của tôi, Funeral cũng chầm chậm thả lỏng thân mình, thả lỏng giam cầm đối với tôi.

Tôi nắm thời cơ, dùng hết toàn lực thoát khỏi anh.

Funeral lảo đảo lui ra sau, tôi nhanh chạy trốn, còn chưa đi ra hai bước, liền bị anh từ sau đụng ngã.

Anh dùng thân mình đè nặng tôi, hô hấp hỗn loạn thở ở mép tóc của tôi, anh ở tôi bên tôii dùng tiếng nói khàn khàn nói:

"Đừng chạy, cầu em lưu lại." Lần này, tôi bị khống chế chặt chẽ, rốt cuộc không thể giãy.

Anh đem áo tắm dài của tôi kéo tới thắt lưng, lộ ra một tảng lưng trần trụi lớn, tóc dài ẩm ướt kề sát trên da thịt ở lưng, khó chịu nói không nên lời.

Anh nhẹ nhàng lưu luyến trên lưng của tôi, mút vào , liếm lau, giống nhau quyết ý muốn ở trên người của tôi lưu lại ký hiệu thuộc về anh.

Mà trong lúc đó ở hai chân tôi, phấn khích của anh gắt gao để ở tôi, hết sức căng thẳng.

Tôi tuyệt vọng, nếu sự tình thật sự phát sinh, này sẽ mang đến càng nhiều thống khổ.

Tôi giương mắt, thấy cách đó không xa, ly rượu bể thành mảnh nhỏ, rơi lả tả, mảnh nhỏ bén nhọn ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng loang loáng quỷ mị.

Tôi không có nghĩ nhiều, nhanh chóng lấy một mảnh nhỏ, dùng sức cắt cổ tay trái.

Một trận đau nhức đánh tới, máu tươi chảy ra ồ ồ, nhỏ giọt trên mặt đất, tụ tập thành một vũng máu.

"Tịnh Nhã!

Funeral lập tức đoạt lấy mảnh nhỏ trong tay tôi, hoảng sợ mà đau lòng kêu to:

"Vì sao muốn làm chuyện ngu xuẩn!

Tôi cũng không muốn! Vốn thầm nghĩ chỉ chảy ra một ít máu, ai biết vận khí tốt như vậy cư nhiên cắt đến động mạch, đau quá! "Tôi đưa ngươi đi bệnh viện!

Funeral ôm lấy tôi.

Có lẽ là mất máu quá nhiều, trước mắt của tôi bắt đầu xuất hiện ảo ảnh, tôi cư nhiên thấy Nhiễm Ngạo.

Nguyên lai tôi là tưởng niệm anh như vậy.

Chỉ thấy ảo ảnh kia vọt vào cửa, thấy tình huống trong phòng, trong mắt lóe lửa giận khiến cho lòng người lạnh, anh đoạt lấy tôi trên tay Funeral.

Ảo ảnh chân thật như thế, tôi cảm giác được độ ấm khi anh ôm ấp, ngửi thấy được hương vị quen thuộc, nghe thấy anh nhẹ nhàng nói:

"Tịnh Nhã, đừng sợ, anh ở trong này." Tôi mở to hai mắt, vỗ về mặt của anh, trên tay truyền đến cảm giác chân thật .

Là Nhiễm Ngạo, là anh thật ! Máu vẫn không ngừng chảy, vết thương cũng càng thêm đau đớn, trán của tôi thấm ra từng trận mồ hôi lạnh, trước mắt dần dần biến thành màu đen, tôi mê man đi.

Mở mắt ra, cảm giác đã là sáng sớm, gió biển thổi rèm cửa màu trắng tung bay, tia nắng mông lung chiếu vào phòng, một phòng nắng sáng.

Nguyên lai, là một giấc mộng.

Tôi nhức đầu, thật là, quá chân thực rồi, bây giờ ở cổ tay vẫn còn cảm giác được đau âm ỉ.

Cổ tay? Tôi nhìn kỹ, cổ tay phải được quấn một lớp băng gạt dày.

Tôi chấn động, không phải là mộng, thật sự đã phát sinh! "Tỉnh?"

Nhiễm Ngạo cầm một chén cháo đi vào bên cạnh tôi, đem gối đầu nhấc lên, để cho tôi dựa vào.

Nhìn Nhiễm Ngạo bận trước bận sau, tôi đột nhiên có một loại cảm giác đã trải qua rất lâu rồi, rõ ràng chỉ mới rời đi vài ngày, gặp lại, lại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

"Đây là cháo bổ máu anh vừa mới nấu, mau ăn khi còn nóng." Nhiễm Ngạo ngồi ở bên cạnh tôi giúp tôi ăn.

"Tại sao muốn chăm sóc tôi?"

Chợt nhớ tới âm thanh lạnh lùng ngày đó trong điện thoại của anh, tôi bực mình nói:

"Tôi làm nhiều chuyện phản bội anh như vậy, anh nên đem vết thương của tôi làm nặng thêm, dù sao tôi chết cũng chưa hết tội." Nghe vậy, Nhiễm Ngạo một tay ôm lấy tôi, làm tôi không thở nổi, hung hăng nói:

"Về sau không cho phép làm loại chuyện ngốc như vậy, nghe thấy không!

Thanh âm vẫn còn nỗi khiếp sợ .

Tôi bỗng nhiên hối hận vì đã nói nặng lời như vậy..., nguyên lai anh đang lo cho tôi.

Nhiễm Ngạo hôn tóc của tôi, dần dần bình tĩnh trở lại:

"Thực xin lỗi, anh không biết ngày đó em gặp phải nguy hiểm, còn nói nhiều lời hồ đồ trong điện thoại như vậy.

Thực xin lỗi." Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói ra một nghi vấn phức tạp:

"Vì sao anh biết tình huống nơi này?"

"Có người gửi ảnh chụp cho tôi." "Ảnh chụp gì?"

Nhiễm Ngạo đưa cho tôi một chồng ảnh chụp, tất cả đều là ảnh chụp tôi cùng Funeral ở chung một chỗ, trong đó dễ thấy nhất là:

Funeral hôn gương mặt của tôi, tôi liếc mắt một cái liền nhận ra đó là ngày chúng tôi đi lặn bị chụp được, nhìn qua thập phần mờ ám.

Tôi có chút kinh ngạc, lúc ấy rõ ràng không phải không khí như thế, nhưng vì cái gì ảnh chụp lại có thể gây cho xem người loại cảm giác này? Bất luận kẻ nào xem đều sẽ tưởng lầm là hai người yêu nhau tha thiết ở vành tôii và tóc mai chạm vào nhau.

Cho nên, Nhiễm Ngạo mới có thể phẫn nộ như vậy.

Lúc này, tôi nhìn ảnh chụp, nhìn ánh mắt của những người đứng xem.

Nguyên lai, từ tầm mắt người khác nhìn lại, chúng tôi lại thân mật như vậy, không thể tin.

Luôn luôn tự nhận là không thẹn với lương tâm, cho tới bây giờ không muốn tránh nghi ngờ của người khác.

Chỉ chân chính tin tưởng mình là người trong sạch sẽ không để ý đến ánh mắt người khác, nhưng tôi lại bất đồng, tôi thực tham lam, tôi muốn Nhiễm Ngạo hoàn toàn tin tưởng, lại chưa có giải thích lý do.

Để tay lên ngực tự hỏi, ban đầu ở trong nhà nghe thấy âm thanh của Hồ Nghi Dĩ thì tôi cảm giác ra sao, ở trong lòng đã tin tưởng Nhiễm Ngạo sao? Cảm tình có đôi khi thực vững chắc, có thể chịu nổi chiến tranh, tử vong.

Có đôi khi cũng rất yếu ớt, có khả năng không thể thừa nhận đối phương vì một câu nói vô tình.

Gây nên hiểu lầm thì tốt nhất là giải thích cùng lý giải, là quý trọng.

"Nhiễm Ngạo, " tôi giương mắt lên, thành khẩn nói:

"Em cùng Funeral, thật sự không có xảy ra gì cả.

Anh tin tưởng không?"

"Tôi tin tưởng." Nhiễm Ngạo nâng tay trái bị thương của tôi lên (khúc này là do tác giả viết sai, tôi ko khẳng định dc nên ko sửa, ở trên ghi tay hữu, dưới lại ghi tay tả, bó tay), trong mắt tràn đầy thương yêu:

"Anh thực áy náy, vì sao anh lại không có tin tưởng với chúng ta? Vì sao ép cho em đổ máu, tôi mới có thể tin tưởng? .

.

.

Em sợ đau nhất bình thường chỉ quẹt bị thương tay cũng đã khóc, nghĩ đến em lấy cái kia cắt xuống, toàn bộ tim anh đều chặt lại ." Không phải không tín nhiệm, mà là rất để ý, mới có thể sợ hãi mất đi.

Ôm cổ Nhiễm Ngạo, tôi vùi đầu vào lồng ngực của anh:

"Nhiễm Ngạo, về sau gặp được hiểu lầm thì chúng ta đều cho đối phương 10 phút để biện bạch được không? Không cho xen miệng vào, không được kích động, không được bỏ đi." "Tốt." Nhiễm Ngạo trêu đùa tôi:

"Chỉ cần em không nói uống rượu say...

Mà nói dối." "Cái lời nói dối kia kém sức thuyết phục vậy sao? Em đã nghĩ thật lâu." Tôi bất mãn, đột nhiên nhớ tới một việc:

"Đúng rồi, là ai âm hiểm như vậy chụp ảnh em, còn gửi cho anh?"

Chẳng lẽ là Hồ Nghi Dĩ, bất quá hiện tại cô ta hẳn là còn trong bệnh viện cùng Hành Bình đấu võ mồm, không có thời gian quản chuyện của tôi.

Vậy là ai đây? "Là chú anh ." Nhiễm Ngạo giúp tôi bỏ nghi hoặc.

"Vì sao ông ấy muốn làm như vậy?"

Tôi nhíu mày:

"Chẳng lẽ đem chúng ta chia rẽ thì ông có thể có được Tào thị sao?"

"Ông nghĩ tới khi anh rời đi, như vậy liền có thể nhân cơ hội phá huỷ công ty của chúng ta." "Nếu anh biết thế, sao còn đi !

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

"Bằng không thì sao?"

Nhiễm Ngạo nhéo lỗ mũi của tôi:

"Có người ở trong điện thoại nói muốn ly hôn với anh, anh dám không đến đem cô ấy trở về sao?"

Đang ở lúc này, di động Nhiễm Ngạo vang lên, anh tiếp ngay, bên kia không biết nói gì đó, ánh mắt của anh nghiêm túc lên:

"Tốt, đã biết, trước không cần bối rối, mấy ngày nữa tôi liền trở về." "Thế nào?"

Chờ anh cúp điện thoại, tôi vội vàng hỏi.

"Không có việc gì, đừng lo lắng, mau ăn cháo." Anh an ủi tôi.

"Sao còn có thể ăn cái gì." Tôi bối rối:

"Anh mau đi thu dọn đồ đạc." "Đi nơi nào, em dưỡng thương cho tốt đi." Anh nhìn lại tôi, ánh mắt tối hẳn:

"Hơn nữa, chúng ta còn có thể nhân cơ hội này sống thế giới hai người ." "Qua cái gì mà qua." Tôi một chưởng đẩy anh ra, đứng dậy:

"Nhưng em không muốn kéo dài làm Thánh Duyên nghĩ ba mẹ nó bỏ rơi nó." Không làm sao bỏ đựơc yêu cầu mãnh liệt của tôi, Nhiễm Ngạo đưa tôi lên máy bay.

Đợi cho về nhà, tôi mới biết được sự tình không hề đơn giản giống Nhiễm Ngạo nói như vậy.

Bản thiết kế mới nhất của công ty bị ăn cắp, khách hàng lớn cũng bị lấy đi, tình hình rất không lạc quan.

"Nhiễm Ngạo, làm sao bây giờ? Chúng ta có thể phá sản hay không, có thể lưu lạc đầu đường hay không?"

Tôi lo lắng hỏi.

"Yên tâm, em không phải thường nói tôi là tiểu bạch kiểm (mặt trắng nhỏ) ư, cùng lắm thì đến lúc đó anh đi làm Ngưu Lang (trai bao) đến nuôi em." Anh nháy mắt mấy cái.

"Anh dám!

Tôi hung hăng nói:

"Xem em đánh gãy chân của anh hay không!

"Chẳng lẽ em muốn tự ra ngựa (ý là tự muốn đi làm...)? Nhưng những ông chủ đó cũng sẽ không giống anh đây không có anh mắt thích em." Anh một bộ dạng buồn rầu.

Tôi trừng anh, đột nhiên thầm nghĩ:

"Thánh Duyên đáng yêu như thế, không bằng chúng ta bồi dưỡng con làm ngôi sao nhỏ tuổi, chụp quảng cáo, điện ảnh, sau đó tiền liền rầm rầm đến trên tay chúng ta, thế nào?"

"Thánh Duyên không có tuệ căn." Nhiễm Ngạo kéo quần áo của tôi đến bả vai, ở bên tôii tôi chậm rãi nói:

"Còn không bằng sinh vài đứa, bồi dưỡng từ nhỏ tốt hơn." "Sinh lần nữa em sẽ thành heo a." Tôi đánh tay anh, cẩn thận theo dõi anh:

"Nhiễm Ngạo, đều là em làm hại công ty thành dạng này, anh có trách em không?"

Nhiễm Ngạo đem tôi ôm lên trên đùi, nhìn tôi dịu dàng nói:

"Biết không? Cho dù anh mất đi công ty, nhưng anh còn có được bảo bối trân quý nhất." Tôi mặt đỏ tôii hồng xoa xoa tiểu bạch kiểm của anh:

"Khi nào thì miệng trở nên ngọt như vậy rồi?"

"Sao em lại đỏ mắt?"

Anh tò mò liếc tôi một cái:

"Anh nói là Thánh Duyên." ".

.

.

.

.

." Trải qua vài tuần lễ thức đêm chiến đấu hăng hái, Nhiễm Ngạo một lần nữa thiết kế một trò chơi phát triển hơn, bán rất đắt, cũng tranh thủ đến những khách hàng mới, nguy cấp của công ty được giải trừ, tôi đây mới nhẹ nhàng thở ra.

Hôm nay, Nhiễm Ngạo bỗng nhiên mang theo tôi cùng Thánh Duyên đi vào bệnh viện.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Nhiễm Ngạo, tôi có chút sợ hãi:

"Làm sao vậy? Là ai đã xảy ra chuyện?"

"Là ông nội anh." Nhiễm Ngạo nhếch miệng:

"Ông đột nhiên phát bệnh tim trong hội nghị công ty, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện liền muốn trông thấy Thánh Duyên." Tay Nhiễm Ngạo có một chút run run, vô luận ông nội của anh đã làm gì, dù sao vẫn là thân nhân của anh, máu mủ tình thâm, anh không muốn thấy lão nhân có cái gì bất trắc.

Tôi cầm tay Nhiễm Ngạo, cho anh ánh mắt cổ vũ:

"Yên tâm, ông nội không có việc gì." Anh mỉm cười, hôn hôn cái trán tôi, sau đó mang theo chúng tôi đi đến bệnh viện.

Vừa tới đến cửa phòng bệnh liền nghe bên trong truyền đến một âm thanh răn dạy:

"Mày tên súc sinh này, dù nói thế nào Tiểu Ngạo cũng là cháu của mày, là cốt nhục duy nhất của Vĩ Kiệt, vì sao mày luôn muốn trăm phương ngàn kế mà đẩy nó vào chỗ chết? Mày đừng tưởng rằng tao già đi, liền mắt mù tai điếc, lần trước cư nhiên phái người đi đâm bọn họ, mày cũng không nghĩ trong bụng nha đầu kia còn có đứa nhỏ! .

.

Nói sau, Vĩ Kiệt lập bao nhiêu công lao cho chúng tôi Tào thị, Tiểu Ngạo kế thừa vị trí của nó cũng là chuyện đương nhiên! Vì sao mày không khoan dung nó !

"Vĩ Kiệt,Vĩ Kiệt, Vĩ Kiệt! Cái gì cũng là vĩ kiệt, cái gì đều là hắn tốt nhất, cho dù hắn biến thành người chết, cũng vẫn tốt hơn một ngàn vạn lần so với tôi! Nhưng ba đừng quên, là ba ngăn cản hắn và người phụ nữ hắn yêu nhất kết hôn, là ba hại hắn buồn bực không vui nhiều năm như vậy, là ba khiến cho con hắn mang họ của đàn ông khác!

Bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng "Ba ", đoán chừng là có người bị tát tay.

Quả nhiên, từ bên trong lao ra một nam tử trung niên, giày Tây, áo mũ chỉnh tề, bộ dạng có ba phần tương tự với Nhiễm Ngạo, nhưng mặt mày trong lúc đó đã có một cỗ tức giận.

Anh nhìn thấy chúng tôi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó chăm chú nhìn chúng tôi, ánh mắt âm u lạnh lẽo.

Trong lòng tôi không khỏi một trận kinh ngạc, theo bản năng tránh ở phía sau Nhiễm Ngạo.

Xem ra ông chính là Tào Kinh Kiệt.

"Không hổ là con của Tào Vĩ Kiệt, lợi hại, động không chết, cũng không suy sụp." Chỉ thấy anh sờ sờ caravat, khóe miệng gợi lên một cái tươi cười không có ý tốt:

"Bất quá tôi khuyên cậu vẫn là cẩn thận một chút, tôi sẽ không từ bỏ ý đồ." "Tôi bất cứ lúc nào cũng tiếp nhận, chẳng qua nếu như ông dám thương tổn người bên cạnh tôi, " Nhiễm Ngạo che ở phía trước tôi, lớn tiếng nói:

"Tôi sẽ tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, đến lúc đó khiến ông thành hai bàn tay trắng." Tào Kinh Kiệt bị kinh sợ, chán nản hít mũi, ngượng ngùng tránh ra.

Lúc này chúng tôi mới tiến vào phòng bệnh, liếc mắt một cái thấy một ông lão đầu bạc trắng đang nằm ở trên giường bệnh.

Anh lặng yên nhìn ngoài cửa sổ, mỗi nếp nhăn trên mặt đều cho thấy cô đơn của chủ nhân.

Tại...

phòng bệnh cao cấp này, không có người thân quan tâm, giống như ngay cả ánh mặt trời cũng u ám .

"Chúng ta đi." Nhiễm Ngạo nói.

Lão nhân lập tức phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn Nhiễm Ngạo, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, sau đó bỗng nhiên nhìn thấy Thánh Duyên tôi ôm trong lòng, lập tức kích động lên:

"Đây là.

.

.

.

Thánh Duyên sao?"

Tôi vội vàng đem Thánh Duyên ôm đến trong lòng lão nhân, Thánh Duyên giống như cũng biết đây là người thân, cư nhiên nhìn lão nhân nở nụ cười.

Lão nhân hưng phấn đến thanh âm cũngrun run:

"Nó nở nụ cười, nó đang cười với ông." Bình thường, ông là chủ tịch tập đoàn Tào thị người đời kính sợ, nhưng ở giờ phút này, ông chỉ là một ông lão bình thường vui đùa với cháu.

"Bộ dạng giống thời điểm con lúc nhỏ." Lão nhân nhìn Nhiễm Ngạo:

"Trong ngăn kéo của Vĩ Kiệt có một tập ảnh, tất cả bên trong đều là hình của con, mỗi ngày nó đều lấy ra nhìn." "Tôi đi mua đồ uống cho ông." Nhiễm Ngạo không muốn nghe nữa, mượn cớ đi ra ngoài.

"Đứa nhỏ này còn chưa có tha thứ ông." Lão nhân thở dài một tiếng.

"Nhưng anh là yêu thương ông," Tôi an ủi:

"Bằng không anh sẽ không nghe thấy tin tức ông nằm viện liền khẩn trương như thế." "Nha đầu, con rất biết nói chuyện." Lão nhân nhìn tôi, vui mừng cười, nhưng lại lập tức ảm đạm:

"Nhưng giống như đứa con xấu xa kia nói, là ta hại vĩ Kiệt." "Từ nhỏ Vĩ Kiệt đã rất xuất sắc, cũng rất nghe lời, tôi đem toàn bộ hy vọng ký thác vào trên người của nó.

Nhưng sau đó, nó gặp mẹ Tiểu Ngạo, hơn nữa lần đầu tiên phản kháng tôi là vì cô ta.

Tôi thực khiếp sợ, cũng rất sợ hãi.

.

.

Tôi dùng hết toàn lực chia rẽ bọn họ, cũng không phải vì tiền đồ Vĩ Kiệt, chỉ là vì lòng riêng của ta, tôi muốn một nhi tử không phản kháng." Giọng của lão nhân trở nên cô đơn:

"ta rốt cục thành công, nhưng Vĩ Kiệt lại trở thành một cái xác không hồn, ta cũng không thấy qua nét tươi cười của anh nữa, cũng không thể nhìn Tiểu Ngạo lớn lên." Nguyên lai, ông đã tự trách trong thống khổ nhiều năm như vậy.

"Mất đi đã mất đi." Tôi khuyên an ủi nói:

"Ít nhất hiện tại có thể nhìn Thánh Duyên lớn lên." "Thật sự?"

Lão nhân vui mừng hỏi.

"Con nhất định sẽ thường xuyên mang Thánh Duyên tới thăm ông." Tôi đồng ý.

Lão nhân mừng rỡ cười, bắt đầu chơi đùa với Thánh Duyên trong lòng.

Tôi lặng lẽ rời khỏi, thấy Nhiễm Ngạo đứng ở hành lang, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tôi đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo của anh:

"Lại thấy mỹ nữ sao?"

"Người đàn bà kia so ra làm sao vượt qua mẹ của con tôi được?"

Anh đem tôi kéo đến phía trước, ôm vào trong ngực.

"Biến thông minh." Tôi khích lệ nói.

"Các người nói tất cả những thứ gì?"

Nhiễm Ngạo hỏi.

"Ông nội rất sám hối." Tôi ngẩng đầu nhìn Nhiễm Ngạo:

"Tôi cảm thấy ông thật đáng thương, ngay cả người để sám hối cũng không có, chỉ có thể đối với tôi đây, một người không liên quan kể rõ." "Em là người không liên quan?"

Nhiễm Ngạo tà ác nhìn tôi:

"Xem ra đêm nay anh phải hảo hảo chứng minh thân phận của em." "Anh biết ý em mà." Tôi nhàn nhã nói:

"Em chỉ không muốn Thánh Duyên hỏi em vì sao ba nó bất hòa với ông." Nhiễm Ngạo trầm mặc, rốt cục nói:

"Cho anh thời gian, anh sẽ cố gắng." "Tốt." Tôi xoa xoa lỗ tai của anh, cười đáp ứng.

"Bất quá, " anh đưa mặt tới gần, ánh mắt chói lọi:

"Đêm nay anh vẫn muốn chứng minh thân phận của em." ".

.

.

.

.

." Kế tiếp, mỗi ngày tôi đều mang theo Thánh Duyên cùng thuốc bổ đến phòng bệnh thăm ông nội, có lẽ là có quan hệ với tâm tình, bác sĩ nói ông khôi phục rất mau, không lâu là có thể xuất viện.

Công ty của Nhiễm Ngạo bắt đầu mở rộng quy mô, bọn Hành Bình cũng đã xuất việt, Thánh Duyên càng ngày càng tròn, tất cả đều giống như hoàn mỹ.

Nhưng ở sâu trong nội tâm tôi vẫn nặng trịch, bởi vì Funeral.

Từ khi tôi tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng anh, nghe khách phòng nói vào lúc ban đêm anh đã trả phòng, bay mất.

Tôi không có cố ý đi tìm, nếu không thể làm bạn anh, vậy không nên xuất hiện trong thế giới của anh nữa.

Chỉ là mỗi khi đến tối, thấy đêm đen nhánh, tôi đều lo lắng, đêm dài cô đơn như vậy, anh sẽ làm sao vượt qua đây.

Hôm nay, Thánh Duyên được mẹ dẫn đi chơi, một mình tôi mang theo đồ ngọt đến thăm gia gia.

Đi ra bệnh viện, vừa nhấc mắt, toàn thân nhất thời chấn động.

Chỉ thấy công viên phố đối diện ngừng lại một chiếc Lamborghini màu đen quen thuộc, mà chủ nhân của nó, đang ngồi ở trong xe, tươi cười cô đơn với tôi.

Nhất thời tôi giống như đặt mình trong một cái vườn hoa xuân rực rỡ sau giữa trưa, vừa xem hết một bộ điện ảnh mơ hồ mà ưu thương, đáy lòng nhộn nhạo lên từng trận gợn sóng buồn bã.

Là Funeral, anh rốt cục xuất hiện.

Tôi bình tĩnh, đi về phía anh.

Bỗng nhiên, một chiếc xe con nhanh vọt tới, đứng ở trước mặt tôi, hai người thân hình to lớn tướng mạo không tốt mãnh liệt bay vọt xuống, đem tôi bắt lấy, kéo tôi cột lên xe.

Sự tình phát sinh quá đột ngột, tôi thậm chí đều quên la to.

"Buông cô ra!

Funeral nhanh chóng xông lên đánh hai người đó ngã trên mặt đất, kéo tôi lại .

"Không có sao chứ?"

Anh quan tâm hỏi.

"Không." Tôi cảm kích liếc anh một cái, mạnh phát hiện phía sau anh chẳng biết lúc nào lại xuất hiện ba người áo đen, vội vàng kêu to:

"Cẩn thận!

Nhưng đã muộn, Funeral bất ngờ không phòng ngự bị gậy sắt đánh ngã trên mặt đất, phần cổ của tôi cũng bỗng nhiên đau nhức một trận, trước mắt tối sầm, liền cái gì cũng không biết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương