Ngoại Cảm
-
Chương 64: Sự tồn tại không thể lý giải
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Phạn Già La, người vẫn luôn ngồi yên trong bóng tối, chưa từng liếc nhìn bức màn lấy một cái, cũng chưa từng trao đổi với bất cứ ai trước đó, đã đưa ra một bức tranh khi bảng thời gian đi tới giây cuối cùng —— Một bức tranh giống hệt bức ảnh đằng sau bức màn.
Khi đạo diễn phát sóng cho hiển thị bức tranh của hắn và bức ảnh được ekip chương trình chọn trúng trên màn hình lớn, Tống Ôn Noãn há hốc mồm, trợn to mắt, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ mà nhìn cảnh tượng này.
Tống Duệ lấy tay che mặt, phát ra tiếng thở dài vừa như thỏa mãn, lại vừa như tiếc nuối. Cuối cùng y đã được tận mắt chứng kiến điểm kỳ dị của Phạn Già La, rốt cuộc y cũng hiểu hóa ra bức tranh cái chết mà Tôn Ảnh mang đến trông thì bình thường nhưng lại ẩn chứa sự ly kỳ lớn đến vậy. Thế nhưng, cảnh tượng vén màn tất cả bí ẩn này lại không thể thỏa mãn sự tò mò trong nội tâm y, trái lại còn khiến y rơi vào nỗi nghi hoặc sâu sắc hơn.
Y lờ mờ thấy được —— Dù có dành hết phần đời còn lại, dù có dành hết kiến thức để tìm hiểu, thì e rằng sự hiểu biết của y về cậu cũng chỉ là chút bề nổi nhỏ nhặt tầm thường mà thôi; có lẽ y sẽ không bao giờ hiểu được cậu là một sự tồn tại như thế nào.
"Tại sao trên đời lại có một người như vậy?" - Tống Duệ lắc đầu một cái, một lần nữa thở dài. Y không thể tưởng tượng được hoàn cảnh nào đã sinh ra con người đặc biệt này, y rất muốn biết, y cực kỳ khao khát.
Ba vị giám khảo còn lại đều trố mắt nhìn, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào màn hình lớn, rung động mà nói: "Cậu ta cậu ta, cậu ta vẽ luôn bức ảnh ra kìa!"
Đôi gò má vốn trắng nõn của Tống Ôn Noãn dần đỏ ửng như máu, nhớ lại những lời hạ thấp danh dự cố tình nhắm vào Phạn Già La của mình, rồi nhìn vào năng lực thông linh mạnh mẽ và khủng khiếp hơn tất cả những người khác của cậu, lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy xấu hổ và khó chịu. Cô trề môi một cái, nhưng gượng gạo không nói ra được một câu nào, giãy giụa một lúc lâu mới khàn giọng nói: "Anh họ, bức tranh cái chết..."
Cô quên mất cả việc che giấu mối quan hệ của mình với anh họ.
Tống Duệ khẽ gật đầu, giọng nói lộ ra chút thoải mái: "À, lúc nãy quên nói em biết, trước đó cảnh sát đã kiểm chứng bức tranh cái chết do Tôn Ảnh cung cấp, quả thật là Phạn Già La đã vẽ nó trước khi Cao Nhất Trạch té lầu, camera theo dõi trùng hợp ghi lại được cảnh đó." - Cho nên Phạn Già La mới trở thành đối tượng đáng nghi nhất của cảnh sát, cơ mà, những chuyện ngoài lề này không cần nhắc tới ở đây.
Tống Ôn Noãn ngượng chín mặt, đảo tròng mắt một vòng, không dám tin mà hỏi: "Anh họ, anh đã sớm biết bức tranh cái chết là thật, vậy tại sao lúc nãy anh không nói với em? Anh cố tình để em xấu mặt đúng không?"
Nếu anh họ chịu giải thích rõ chuyện bức tranh cái chết với cô, cô chắc chắn sẽ không nói ẩu nói tả ngay trước máy quay! Bây giờ thì hay rồi, cô vốn là muốn vả mặt Phạn Già La, nhưng sau khi kết thúc lần kiểm tra đầu tiên, mấy bạt tai đó đều hung hăng vả ngược lại vào mặt cô một cách hết sức vang dội, quả thật khiến cô ê chề vô cùng!
Hơn nữa cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, việc cảm ứng nội dung của bức ảnh qua bức màn này là khó khăn cỡ nào. Bởi trước khi ấn nút tạm dừng, ngay cả cô cũng không biết bức ảnh nào sẽ được chọn trong số hàng triệu bức ảnh từ thư viện ảnh kia.
Đến khi chương trình lên sóng, cô có thể tưởng tượng được khán giả sẽ dùng những lời lẽ cay độc cỡ nào để châm biếm sự kiêu ngạo dốt nát trước đó của cô sau khi nhìn thấy màn thể hiện thần kỳ của Phạn Già La.
Nghĩ đến đây, Tống Ôn Noãn than nhẹ một tiếng, lại thấy hơi xấu hổ khi nhìn mọi người.
Tống Duệ gõ khớp ngón tay xuống bàn, nói một cách chậm rãi: "Anh nhớ chương trình của em là chân thật một trăm phần trăm, sẽ trung thực giữ nguyên biểu hiện của mọi người, càng không chỉnh sửa biên tập nếu ai đó bị xấu mặt đúng không? Những lời này còn hiệu lực không vậy?"
Tống Ôn Noãn biết rất rõ anh họ của mình phúc hắc cỡ nào, y đang nhắc nhở cô đừng vì cứu vãn danh dự của mình mà cắt bỏ hết cảnh bị Phạn Già La hung hăng vả mặt vừa rồi. Y vậy mà lại khăng khăng bảo vệ một người chỉ mới gặp qua hai lần!
Tống Ôn Noãn miễn cưỡng nở một nụ cười, cắn răng mà nói: "Đương nhiên rồi, trước giờ em luôn giữ lời mà. Trong chương trình này, được là được, không được là không được, em sẽ phát sóng hết mọi cảnh quay đặc sắc." - Cô biết rất rõ, chờ đoạn phim này được đăng lên mạng, những người từng mỉa mai Phạn Già La giả thần giả quỷ sẽ thấy rất khó tin, nhưng chương trình chân nhân thì sẽ trở thành chương trình hot nhất chiếm cứ mọi tiêu đề!
Biểu hiện của Phạn Già La càng xuất sắc thì chương trình của cô sẽ càng nổi, sao cô lại không phát chứ? Tống Ôn Noãn lập tức quay đầu gửi tin nhắn cho đạo diễn phát sóng, kêu y bố trí thêm máy quay cho Phạn Già La. Người nọ chắc chắn là con ngựa đen lớn nhất của chương trình này!
Bảng thời gian lại trở về 30:00, lần kiểm tra thứ hai sắp bắt đầu. Tống Ôn Noãn đẩy nút tạm dừng tới trước mặt tiến sĩ Lâm, cười đề nghị: "Năm người chúng ta mỗi người chọn một bức ảnh đi, làm vậy sẽ thể hiện rõ sự công bằng của chương trình hơn."
"Được, vậy tôi ấn đây!" - Tiến sĩ Lâm nhìn vào giữa màn hình lớn, trên đó là các bức ảnh đang chuyển động đến hoa cả cả mắt, gần như mỗi giây là có hai ba bức lướt qua, khiến mọi người không thể nhìn thấy hình ảnh cụ thể. Y đợi một lúc, sau đó ấn mạnh một cái, loạt ảnh chuyển động vùn vụt chợt ngừng lại, một con rắn độc đầy màu sắc sặc sỡ đang há miệng, nhe răng nanh sắc nhọn ra, làm ra động tác hung hãn tấn công với người ở trước màn hình, cả bức ảnh tràn đầy tính công kích.
"Được lắm, tôi thích động vật bò sát." - Tiến sĩ Tiền cười thích thú, hai vị tiến sĩ còn lại thì quay đầu sang một bên, cảm thấy hơi khó chịu.
Cùng lúc đó, bức ảnh này đã xuất hiện trên máy chiếu đằng sau bức màn, MC hậu trường biết được tin này qua tai nghe, bèn vội nói: "Được rồi, lần kiểm tra thứ hai bắt đầu, mời mọi người thể hiện bản lĩnh của mình."
Sóng năng lượng của bức ảnh này rõ là yếu hơn nhiều so với bức đầu tiên, vì vậy, người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp và thiếu nữ có sắc mặt trắng bệch không thể không rời khỏi chỗ ngồi, đi lên sân khấu. Nhnưg cậu đạo sĩ trẻ thì vẫn đứng dưới sân khấu, khinh miệt nhìn những người đang càng lúc càng đến gần bức màn, liều mạng vận công kia.
Quét mắt nhìn tất cả những đối thủ trong khán phòng một lượt, tiểu đạo sĩ quay đầu nhìn Phạn Già La đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, trước sau chưa hề nhúc nhích, sự khinh miệt trong tiếng cười càng nhiều hơn.
Cậu cho rằng Phạn Già La căn bản không có đưa ra câu trả lời của vòng trước, nhưng trên thực tế, người quay phim phụ trách ghi hình Phạn Già La đang cầm bức tranh đứa trẻ người da đen trong tay, vừa sợ vừa sốc mà thầm nghĩ: Đây là đáp án chính xác sao? Đây là bức ảnh sau màn sao? Có phải vậy không? Chắc chắn là vậy rồi!
Thật ra các nhân viên ở trường quay đều không biết thứ ẩn sau bức màn là cái gì, nhưng khi tận mắt nhìn thấy bức tranh này ra đời, chẳng hiểu tại sao, người quay phim lại hết sức tin tưởng —— Trong người Phạn Già La nhất định có chứa thứ gì đó cổ quái, khí chất của cậu ta khác xa tất cả mọi người!
Đạo diễn phát sóng bắt bảy cảnh cận, bảy gương mặt xuất sắc xuất hiện trên màn hình theo dõi trong phòng quan sát.
Ông chú có nét mặt tang thương tiếp tục lắc chuông đồng, tiếng chuông ngân dài vang vọng khắp khán phòng trống trải, leng keng, leng keng, leng keng... Chúng mang về vô số thông tin hoặc có ích hoặc vô ích; thiếu nữ có sắc mặt trắng bệch thì đứng trước màn sân khấu, nhưng không biết vì sao, cô bỗng lui về sau liên tục, còn dùng hai tay che mặt mình lại, giống như né tránh cái gì đó, mẹ cô thì bận ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi; người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp thì khoanh hai tay trước ngực, sống lưng thẳng tắp mà đứng trước bức màn, trong mắt không ngừng ngưng tụ ánh sáng, như thể đang nhìn trộm thứ gì đó; A Hỏa thì kề sát vào bức màn mà ngửi ngửi, lẩm bẩm điều gì đó trong miệng; Đinh Phổ Hàng hoàn toàn không chú ý đến đồ vật đằng sau bức màn, mà đang nhìn người phụ nữ xinh đẹp bằng ánh mắt sáng rực, dường như y hứng thú với cô hơn; chàng trai mặc đạo bào thì đứng ở một nơi u ám, nhếch môi, nở nụ cười chắc thắng.
Người cuối cùng trên màn hình chính là Phạn Già La đang rũ mi mắt, gương mặt trầm tĩnh chưa từng thay đổi, ngay cả bước chân cũng chưa hề dịch chuyển dù chỉ một chút.
Tống Ôn Noãn nhìn chằm chằm gương mặt không chút mảy may lo sợ của Phạn Già La hồi lâu, dường như muốn xuyên qua màn hình, nhìn thấu cảm xúc và suy nghĩ của đối phương.
Nhưng vào lúc này, Phạn Già La bỗng ngước lên, nhẹ nhàng nhìn vào một trong số hàng chục camera theo dõi trên đầu. Cùng lúc đó, ánh nhìn sắc bén rõ mồn một của hắn chợt bắn ra từ ngay chính giữa màn hình đặt trên bàn của Tống Ôn Noãn.
Tống Ôn Noãn bị ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nọ đâm mạnh một cái, không khỏi sợ mất vía mà nghĩ ngợi: Đúng là gặp quỷ mà, có nhiều camera theo dõi như vậy, nhiều màn hình như vậy, nhiều hình ảnh được truyền về ngẫu nhiên như vậy, sao lần nào Phạn Già La cũng có thể xác định đúng camera theo dõi và màn hình hiển thị để nhìn thẳng vào mặt người đang quan sát cậu ta? Chẳng lẽ cậu ta mở thiên nhãn rồi hả?
Thấy cô thất thố, Tống Duệ khẽ nhắc nhở: "Trực giác của Phạn Già La rất nhạy bén."
"Bây giờ thì em biết rồi." - Tống Ôn Noãn miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, sau đó mở một xấp hồ sơ của các tuyển thủ ra, lần lượt giới thiệu từng người trên màn hình: "Tuyển thủ mặc trường bào đen này tên là Nguyên Trung Châu, anh ấy 46 tuổi, là một người tu hành, anh ấy không tu phật, cũng không tu đạo, mà tu tâm; đạo sĩ trẻ này có đạo hiệu là Sùng Minh, đến từ Vân Đô Quán, cậu ấy sống ở đạo quán từ nhỏ, năm nay 20 tuổi; người đẹp có thân hình xuất sắc này tên là Chu Hi Nhã, 25 tuổi, cô ấy là người dân tộc Mèo, tu tập Vu thuật; thiếu nữ xinh xắn mong manh này tên là Hà Tĩnh Liên, năm nay vừa tròn 18 tuổi, có vẻ sức khỏe của cô ấy không tốt lắm, hiện giờ cô ấy đã thôi học, chỉ có thể tham gia cuộc thi với mẹ mình. Nhưng nghe nói năng lực của cô ấy rất mạnh, người làng trên xóm dưới ai cũng tìm cô ấy thông linh, cô ấy rất có tiếng tại địa phương; anh đẹp trai này tên là Đinh Phổ Hàng, năm nay 27 tuổi, nghe nói anh ấy là chủ của mấy công ty, sở hữu khối tài sản hơn trăm triệu tệ, là một người thành đạt, đến tham gia chương trình của chúng ta chỉ để giải trí mà thôi, nhưng hiện tại có vẻ năng lực của anh rất tốt; đây là A Hỏa, đến từ thung lũng của Himalaya, là người dân tộc Hồng Trát, năm nay 19 tuổi, cậu ấy có khứu giác rất nhạy; còn đây là Phạn Già La, chắc hẳn mọi người đều biết cậu ấy."
Tống Ôn Noãn nhìn bảy người này, nói chắc như đinh đóng cột: "Trước mắt, bọn họ chính là những người tôi đánh giá cao, chương trình của chúng tôi hoàn toàn không cho phép gian lận, so sánh dần các vòng với nhau, tất cả bọn họ đều sẽ hiện nguyên hình. Được rồi, chúng ta hãy cùng im lặng chờ xem màn thể hiện của bọn họ nhé."
Có vẻ lần kiểm tra này hơi khó hơn vòng trước, Nguyên Trung Châu vẫn đang lắc chuông, mỗi nếp nhăn trên mặt đều ẩn chứa sự nghi hoặc; Chu Hi Nhã và A Hỏa đứng trước bức màn cảm ứng, đến nay vẫn chưa có manh mối; trái lại là Hà Tĩnh Liên và Sùng Minh, dường như họ đã biết được điều gì đó, cả hai đi vào một góc yên tĩnh để sắp xếp lại suy nghĩ của mình; Đinh Phổ Hàng đang đứng bên rìa sân khấu nhìn bao quát các tuyển thủ, y chợt liếc Hà Tĩnh Liên và Sùng Minh một cái, rồi cũng nở một nụ cười giảo hoạt.
Bấy giờ, Phạn Già La nhấc bút lên, bắt đầu vẽ một cách lưu loát, quản bút chấm mực đánh nửa vòng trên giấy, ngoặc ra các nếp gấp, vẽ ra một thân hình cường tráng đang cuộn tròn lại; sau đó là một cái đầu hình tam giác, đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh; cái miệng há to nhe cặp răng nanh bén nhọn chứa nọc độc ra, tiếp đến là từng miếng vảy tinh tế mà dày đặc; cuối cùng là điểm tô thêm vài vết mực hoặc đậm hoặc nhạt, làm cho bức tranh này tuy chỉ có ba màu trắng, đen và xám, nhưng đã thể hiện rõ sự sặc sỡ đầy màu sắc.
"Mau lên mau lên, bắt cận đi!" - Giọng nói kích động của đạo diễn phát sóng truyền vào tai nghe của người quay phim phụ trách ghi hình Phạn Già La.
Người quay phim lập tức zoom vào.
Đạo diễn phát sóng không hài lòng, nghiêm khắc quát: "Gần hơn chút nữa!"
Người quay phim lại zoom vào gần hơn, nhưng đạo diễn phát sóng vẫn liên tục la hét: "Gần nữa, gần nữa, nữa đi! Tốt lắm tốt lắm! Được rồi, để yên đó!"
Vào giờ phút này, người quay phim dường như đã hiểu được điều gì đó, lúc y nhìn trở lại Phạn Già La, trong mắt chứa đầy sự xúc động và kính sợ. Nếu bức tranh không giống với bức ảnh sau màn, thì sao đạo diễn phát sóng có thể kích động đến vậy? Năng lực của Phạn Già La thật sự quá khủng khiếp!
Bức tranh được ống kính phóng to rất nhiều lần và bức ảnh đã chọn đang được hiển thị cạnh nhau ở giữa màn hình lớn, mấy vị giám khảo trong phòng quan sát nhìn vào hai bức hình, một bên thì đen trắng, một bên thì màu sắc rực rỡ, nhưng tất cả các chi tiết đều trùng khít một cách hoàn hảo, bọn họ không thể thốt lên một lời nào.
Cùng lúc đó, sáu người được cho là có năng lực thông linh rất mạnh mẽ đang lục tục viết đáp án của mình ra.
Nguyên Trung Châu:【Động vật, máu lạnh, nguy hiểm.】
Sùng Minh:【Rắn.】
Hà Tĩnh Liên:【Tấn công!】
Chu Hi Nhã:【Một động vật nguy hiểm nào đó.】
A Hỏa:【Động vật bò sát.】
Đinh Phổ Hàng:【Một con rắn độc đang chuẩn bị tấn công.】
Bọn họ đều cảm ứng được nội dung của bức ảnh này, có người nói đúng một phần, có người nói đúng toàn bộ, màn thể hiện của bọn họ đều có thể xem như rất kỳ bí, nhưng tất cả lại biến thành yếu đuối vô lực và nhạt nhẽo nhàm chán trước bức tranh do Phạn Già La vẽ liền một mạch ra.
"Cái gì đây?" - Trong mắt Tống Ôn Noãn lóe lên vẻ kỳ dị, như cười như than thở mà nói: "Những chuyện này là sao đây? Trong lúc người khác vất vả cảm ứng thì cậu ta đã nhìn thấy hết rồi đúng không?"
Tống Duệ liếc cô một cái, nói từng câu từng chữ: "Không biết em có từng nghe qua chưa, trên thế giới này có một loại người, bọn họ không cần tiếp xúc trực tiếp với bất cứ thứ gì, mà chỉ cần một tia linh cảm hoặc một ý nghĩ chợt loé lên, thì đã có thể biết được rất nhiều thứ. Đôi mắt của họ có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ, thấy rõ thực tại, khám phá tương lai. Bọn họ có thể xuyên qua đôi mắt của em mà thấy thứ em thấy, cũng có thể xuyên qua mũi của em ngửi được mùi hương em ngửi, hoặc là xuyên qua lưỡi của em nếm được mùi vị em nếm, thậm chí có thể xuyên thấu nội tâm của em nhìn trộm suy nghĩ của em. Chỉ cần cậu ấy muốn, thì cảm giác của em chính là cảm giác của cậu ấy, suy nghĩ của em chính là suy nghĩ của cậu ấy, quá khứ của em chính là quá khứ của cậu ấy, hiện tại của em chính là hiện tại của cậu ấy, và tương lai của em, cũng có thể chính là tương lai của cậu ấy. Em chỉ có thể điều khiển cơ thể đi tìm hiểu thế giới này, còn cậu ấy thì đã có thể điều khiển toàn bộ cảm giác hay thậm chí là cả ý thức đi khám phá những thứ mà cậu ấy không biết. Toàn thể thế gian này, đều là phương tiện của cậu ấy."
Dưới ánh mắt nghi hoặc của em gái họ, Tống Duệ bổ sung: "Đó là lời tự giới thiệu của Phạn Già La trong lần gặp mặt đầu tiên của bọn anh. Sao hả, em có thể hiểu được sự tồn tại này không?"
Tống Ôn Noãn từ từ quay đầu, từ từ mở to mắt nhìn thanh niên trên màn hình, sau đó từ từ lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Em không thể, dù em có tận mắt nhìn thấy, em cũng không thể nào hiểu được! Chuyện này thật sự vượt quá vượt tưởng tượng của em rồi!"
Tống Duệ thầm thì than thở: "Anh cũng vậy, nhưng anh khao khát đi tìm hiểu cậu ấy."
Phạn Già La, người vẫn luôn ngồi yên trong bóng tối, chưa từng liếc nhìn bức màn lấy một cái, cũng chưa từng trao đổi với bất cứ ai trước đó, đã đưa ra một bức tranh khi bảng thời gian đi tới giây cuối cùng —— Một bức tranh giống hệt bức ảnh đằng sau bức màn.
Khi đạo diễn phát sóng cho hiển thị bức tranh của hắn và bức ảnh được ekip chương trình chọn trúng trên màn hình lớn, Tống Ôn Noãn há hốc mồm, trợn to mắt, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ mà nhìn cảnh tượng này.
Tống Duệ lấy tay che mặt, phát ra tiếng thở dài vừa như thỏa mãn, lại vừa như tiếc nuối. Cuối cùng y đã được tận mắt chứng kiến điểm kỳ dị của Phạn Già La, rốt cuộc y cũng hiểu hóa ra bức tranh cái chết mà Tôn Ảnh mang đến trông thì bình thường nhưng lại ẩn chứa sự ly kỳ lớn đến vậy. Thế nhưng, cảnh tượng vén màn tất cả bí ẩn này lại không thể thỏa mãn sự tò mò trong nội tâm y, trái lại còn khiến y rơi vào nỗi nghi hoặc sâu sắc hơn.
Y lờ mờ thấy được —— Dù có dành hết phần đời còn lại, dù có dành hết kiến thức để tìm hiểu, thì e rằng sự hiểu biết của y về cậu cũng chỉ là chút bề nổi nhỏ nhặt tầm thường mà thôi; có lẽ y sẽ không bao giờ hiểu được cậu là một sự tồn tại như thế nào.
"Tại sao trên đời lại có một người như vậy?" - Tống Duệ lắc đầu một cái, một lần nữa thở dài. Y không thể tưởng tượng được hoàn cảnh nào đã sinh ra con người đặc biệt này, y rất muốn biết, y cực kỳ khao khát.
Ba vị giám khảo còn lại đều trố mắt nhìn, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào màn hình lớn, rung động mà nói: "Cậu ta cậu ta, cậu ta vẽ luôn bức ảnh ra kìa!"
Đôi gò má vốn trắng nõn của Tống Ôn Noãn dần đỏ ửng như máu, nhớ lại những lời hạ thấp danh dự cố tình nhắm vào Phạn Già La của mình, rồi nhìn vào năng lực thông linh mạnh mẽ và khủng khiếp hơn tất cả những người khác của cậu, lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy xấu hổ và khó chịu. Cô trề môi một cái, nhưng gượng gạo không nói ra được một câu nào, giãy giụa một lúc lâu mới khàn giọng nói: "Anh họ, bức tranh cái chết..."
Cô quên mất cả việc che giấu mối quan hệ của mình với anh họ.
Tống Duệ khẽ gật đầu, giọng nói lộ ra chút thoải mái: "À, lúc nãy quên nói em biết, trước đó cảnh sát đã kiểm chứng bức tranh cái chết do Tôn Ảnh cung cấp, quả thật là Phạn Già La đã vẽ nó trước khi Cao Nhất Trạch té lầu, camera theo dõi trùng hợp ghi lại được cảnh đó." - Cho nên Phạn Già La mới trở thành đối tượng đáng nghi nhất của cảnh sát, cơ mà, những chuyện ngoài lề này không cần nhắc tới ở đây.
Tống Ôn Noãn ngượng chín mặt, đảo tròng mắt một vòng, không dám tin mà hỏi: "Anh họ, anh đã sớm biết bức tranh cái chết là thật, vậy tại sao lúc nãy anh không nói với em? Anh cố tình để em xấu mặt đúng không?"
Nếu anh họ chịu giải thích rõ chuyện bức tranh cái chết với cô, cô chắc chắn sẽ không nói ẩu nói tả ngay trước máy quay! Bây giờ thì hay rồi, cô vốn là muốn vả mặt Phạn Già La, nhưng sau khi kết thúc lần kiểm tra đầu tiên, mấy bạt tai đó đều hung hăng vả ngược lại vào mặt cô một cách hết sức vang dội, quả thật khiến cô ê chề vô cùng!
Hơn nữa cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, việc cảm ứng nội dung của bức ảnh qua bức màn này là khó khăn cỡ nào. Bởi trước khi ấn nút tạm dừng, ngay cả cô cũng không biết bức ảnh nào sẽ được chọn trong số hàng triệu bức ảnh từ thư viện ảnh kia.
Đến khi chương trình lên sóng, cô có thể tưởng tượng được khán giả sẽ dùng những lời lẽ cay độc cỡ nào để châm biếm sự kiêu ngạo dốt nát trước đó của cô sau khi nhìn thấy màn thể hiện thần kỳ của Phạn Già La.
Nghĩ đến đây, Tống Ôn Noãn than nhẹ một tiếng, lại thấy hơi xấu hổ khi nhìn mọi người.
Tống Duệ gõ khớp ngón tay xuống bàn, nói một cách chậm rãi: "Anh nhớ chương trình của em là chân thật một trăm phần trăm, sẽ trung thực giữ nguyên biểu hiện của mọi người, càng không chỉnh sửa biên tập nếu ai đó bị xấu mặt đúng không? Những lời này còn hiệu lực không vậy?"
Tống Ôn Noãn biết rất rõ anh họ của mình phúc hắc cỡ nào, y đang nhắc nhở cô đừng vì cứu vãn danh dự của mình mà cắt bỏ hết cảnh bị Phạn Già La hung hăng vả mặt vừa rồi. Y vậy mà lại khăng khăng bảo vệ một người chỉ mới gặp qua hai lần!
Tống Ôn Noãn miễn cưỡng nở một nụ cười, cắn răng mà nói: "Đương nhiên rồi, trước giờ em luôn giữ lời mà. Trong chương trình này, được là được, không được là không được, em sẽ phát sóng hết mọi cảnh quay đặc sắc." - Cô biết rất rõ, chờ đoạn phim này được đăng lên mạng, những người từng mỉa mai Phạn Già La giả thần giả quỷ sẽ thấy rất khó tin, nhưng chương trình chân nhân thì sẽ trở thành chương trình hot nhất chiếm cứ mọi tiêu đề!
Biểu hiện của Phạn Già La càng xuất sắc thì chương trình của cô sẽ càng nổi, sao cô lại không phát chứ? Tống Ôn Noãn lập tức quay đầu gửi tin nhắn cho đạo diễn phát sóng, kêu y bố trí thêm máy quay cho Phạn Già La. Người nọ chắc chắn là con ngựa đen lớn nhất của chương trình này!
Bảng thời gian lại trở về 30:00, lần kiểm tra thứ hai sắp bắt đầu. Tống Ôn Noãn đẩy nút tạm dừng tới trước mặt tiến sĩ Lâm, cười đề nghị: "Năm người chúng ta mỗi người chọn một bức ảnh đi, làm vậy sẽ thể hiện rõ sự công bằng của chương trình hơn."
"Được, vậy tôi ấn đây!" - Tiến sĩ Lâm nhìn vào giữa màn hình lớn, trên đó là các bức ảnh đang chuyển động đến hoa cả cả mắt, gần như mỗi giây là có hai ba bức lướt qua, khiến mọi người không thể nhìn thấy hình ảnh cụ thể. Y đợi một lúc, sau đó ấn mạnh một cái, loạt ảnh chuyển động vùn vụt chợt ngừng lại, một con rắn độc đầy màu sắc sặc sỡ đang há miệng, nhe răng nanh sắc nhọn ra, làm ra động tác hung hãn tấn công với người ở trước màn hình, cả bức ảnh tràn đầy tính công kích.
"Được lắm, tôi thích động vật bò sát." - Tiến sĩ Tiền cười thích thú, hai vị tiến sĩ còn lại thì quay đầu sang một bên, cảm thấy hơi khó chịu.
Cùng lúc đó, bức ảnh này đã xuất hiện trên máy chiếu đằng sau bức màn, MC hậu trường biết được tin này qua tai nghe, bèn vội nói: "Được rồi, lần kiểm tra thứ hai bắt đầu, mời mọi người thể hiện bản lĩnh của mình."
Sóng năng lượng của bức ảnh này rõ là yếu hơn nhiều so với bức đầu tiên, vì vậy, người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp và thiếu nữ có sắc mặt trắng bệch không thể không rời khỏi chỗ ngồi, đi lên sân khấu. Nhnưg cậu đạo sĩ trẻ thì vẫn đứng dưới sân khấu, khinh miệt nhìn những người đang càng lúc càng đến gần bức màn, liều mạng vận công kia.
Quét mắt nhìn tất cả những đối thủ trong khán phòng một lượt, tiểu đạo sĩ quay đầu nhìn Phạn Già La đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, trước sau chưa hề nhúc nhích, sự khinh miệt trong tiếng cười càng nhiều hơn.
Cậu cho rằng Phạn Già La căn bản không có đưa ra câu trả lời của vòng trước, nhưng trên thực tế, người quay phim phụ trách ghi hình Phạn Già La đang cầm bức tranh đứa trẻ người da đen trong tay, vừa sợ vừa sốc mà thầm nghĩ: Đây là đáp án chính xác sao? Đây là bức ảnh sau màn sao? Có phải vậy không? Chắc chắn là vậy rồi!
Thật ra các nhân viên ở trường quay đều không biết thứ ẩn sau bức màn là cái gì, nhưng khi tận mắt nhìn thấy bức tranh này ra đời, chẳng hiểu tại sao, người quay phim lại hết sức tin tưởng —— Trong người Phạn Già La nhất định có chứa thứ gì đó cổ quái, khí chất của cậu ta khác xa tất cả mọi người!
Đạo diễn phát sóng bắt bảy cảnh cận, bảy gương mặt xuất sắc xuất hiện trên màn hình theo dõi trong phòng quan sát.
Ông chú có nét mặt tang thương tiếp tục lắc chuông đồng, tiếng chuông ngân dài vang vọng khắp khán phòng trống trải, leng keng, leng keng, leng keng... Chúng mang về vô số thông tin hoặc có ích hoặc vô ích; thiếu nữ có sắc mặt trắng bệch thì đứng trước màn sân khấu, nhưng không biết vì sao, cô bỗng lui về sau liên tục, còn dùng hai tay che mặt mình lại, giống như né tránh cái gì đó, mẹ cô thì bận ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi; người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp thì khoanh hai tay trước ngực, sống lưng thẳng tắp mà đứng trước bức màn, trong mắt không ngừng ngưng tụ ánh sáng, như thể đang nhìn trộm thứ gì đó; A Hỏa thì kề sát vào bức màn mà ngửi ngửi, lẩm bẩm điều gì đó trong miệng; Đinh Phổ Hàng hoàn toàn không chú ý đến đồ vật đằng sau bức màn, mà đang nhìn người phụ nữ xinh đẹp bằng ánh mắt sáng rực, dường như y hứng thú với cô hơn; chàng trai mặc đạo bào thì đứng ở một nơi u ám, nhếch môi, nở nụ cười chắc thắng.
Người cuối cùng trên màn hình chính là Phạn Già La đang rũ mi mắt, gương mặt trầm tĩnh chưa từng thay đổi, ngay cả bước chân cũng chưa hề dịch chuyển dù chỉ một chút.
Tống Ôn Noãn nhìn chằm chằm gương mặt không chút mảy may lo sợ của Phạn Già La hồi lâu, dường như muốn xuyên qua màn hình, nhìn thấu cảm xúc và suy nghĩ của đối phương.
Nhưng vào lúc này, Phạn Già La bỗng ngước lên, nhẹ nhàng nhìn vào một trong số hàng chục camera theo dõi trên đầu. Cùng lúc đó, ánh nhìn sắc bén rõ mồn một của hắn chợt bắn ra từ ngay chính giữa màn hình đặt trên bàn của Tống Ôn Noãn.
Tống Ôn Noãn bị ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nọ đâm mạnh một cái, không khỏi sợ mất vía mà nghĩ ngợi: Đúng là gặp quỷ mà, có nhiều camera theo dõi như vậy, nhiều màn hình như vậy, nhiều hình ảnh được truyền về ngẫu nhiên như vậy, sao lần nào Phạn Già La cũng có thể xác định đúng camera theo dõi và màn hình hiển thị để nhìn thẳng vào mặt người đang quan sát cậu ta? Chẳng lẽ cậu ta mở thiên nhãn rồi hả?
Thấy cô thất thố, Tống Duệ khẽ nhắc nhở: "Trực giác của Phạn Già La rất nhạy bén."
"Bây giờ thì em biết rồi." - Tống Ôn Noãn miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, sau đó mở một xấp hồ sơ của các tuyển thủ ra, lần lượt giới thiệu từng người trên màn hình: "Tuyển thủ mặc trường bào đen này tên là Nguyên Trung Châu, anh ấy 46 tuổi, là một người tu hành, anh ấy không tu phật, cũng không tu đạo, mà tu tâm; đạo sĩ trẻ này có đạo hiệu là Sùng Minh, đến từ Vân Đô Quán, cậu ấy sống ở đạo quán từ nhỏ, năm nay 20 tuổi; người đẹp có thân hình xuất sắc này tên là Chu Hi Nhã, 25 tuổi, cô ấy là người dân tộc Mèo, tu tập Vu thuật; thiếu nữ xinh xắn mong manh này tên là Hà Tĩnh Liên, năm nay vừa tròn 18 tuổi, có vẻ sức khỏe của cô ấy không tốt lắm, hiện giờ cô ấy đã thôi học, chỉ có thể tham gia cuộc thi với mẹ mình. Nhưng nghe nói năng lực của cô ấy rất mạnh, người làng trên xóm dưới ai cũng tìm cô ấy thông linh, cô ấy rất có tiếng tại địa phương; anh đẹp trai này tên là Đinh Phổ Hàng, năm nay 27 tuổi, nghe nói anh ấy là chủ của mấy công ty, sở hữu khối tài sản hơn trăm triệu tệ, là một người thành đạt, đến tham gia chương trình của chúng ta chỉ để giải trí mà thôi, nhưng hiện tại có vẻ năng lực của anh rất tốt; đây là A Hỏa, đến từ thung lũng của Himalaya, là người dân tộc Hồng Trát, năm nay 19 tuổi, cậu ấy có khứu giác rất nhạy; còn đây là Phạn Già La, chắc hẳn mọi người đều biết cậu ấy."
Tống Ôn Noãn nhìn bảy người này, nói chắc như đinh đóng cột: "Trước mắt, bọn họ chính là những người tôi đánh giá cao, chương trình của chúng tôi hoàn toàn không cho phép gian lận, so sánh dần các vòng với nhau, tất cả bọn họ đều sẽ hiện nguyên hình. Được rồi, chúng ta hãy cùng im lặng chờ xem màn thể hiện của bọn họ nhé."
Có vẻ lần kiểm tra này hơi khó hơn vòng trước, Nguyên Trung Châu vẫn đang lắc chuông, mỗi nếp nhăn trên mặt đều ẩn chứa sự nghi hoặc; Chu Hi Nhã và A Hỏa đứng trước bức màn cảm ứng, đến nay vẫn chưa có manh mối; trái lại là Hà Tĩnh Liên và Sùng Minh, dường như họ đã biết được điều gì đó, cả hai đi vào một góc yên tĩnh để sắp xếp lại suy nghĩ của mình; Đinh Phổ Hàng đang đứng bên rìa sân khấu nhìn bao quát các tuyển thủ, y chợt liếc Hà Tĩnh Liên và Sùng Minh một cái, rồi cũng nở một nụ cười giảo hoạt.
Bấy giờ, Phạn Già La nhấc bút lên, bắt đầu vẽ một cách lưu loát, quản bút chấm mực đánh nửa vòng trên giấy, ngoặc ra các nếp gấp, vẽ ra một thân hình cường tráng đang cuộn tròn lại; sau đó là một cái đầu hình tam giác, đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh; cái miệng há to nhe cặp răng nanh bén nhọn chứa nọc độc ra, tiếp đến là từng miếng vảy tinh tế mà dày đặc; cuối cùng là điểm tô thêm vài vết mực hoặc đậm hoặc nhạt, làm cho bức tranh này tuy chỉ có ba màu trắng, đen và xám, nhưng đã thể hiện rõ sự sặc sỡ đầy màu sắc.
"Mau lên mau lên, bắt cận đi!" - Giọng nói kích động của đạo diễn phát sóng truyền vào tai nghe của người quay phim phụ trách ghi hình Phạn Già La.
Người quay phim lập tức zoom vào.
Đạo diễn phát sóng không hài lòng, nghiêm khắc quát: "Gần hơn chút nữa!"
Người quay phim lại zoom vào gần hơn, nhưng đạo diễn phát sóng vẫn liên tục la hét: "Gần nữa, gần nữa, nữa đi! Tốt lắm tốt lắm! Được rồi, để yên đó!"
Vào giờ phút này, người quay phim dường như đã hiểu được điều gì đó, lúc y nhìn trở lại Phạn Già La, trong mắt chứa đầy sự xúc động và kính sợ. Nếu bức tranh không giống với bức ảnh sau màn, thì sao đạo diễn phát sóng có thể kích động đến vậy? Năng lực của Phạn Già La thật sự quá khủng khiếp!
Bức tranh được ống kính phóng to rất nhiều lần và bức ảnh đã chọn đang được hiển thị cạnh nhau ở giữa màn hình lớn, mấy vị giám khảo trong phòng quan sát nhìn vào hai bức hình, một bên thì đen trắng, một bên thì màu sắc rực rỡ, nhưng tất cả các chi tiết đều trùng khít một cách hoàn hảo, bọn họ không thể thốt lên một lời nào.
Cùng lúc đó, sáu người được cho là có năng lực thông linh rất mạnh mẽ đang lục tục viết đáp án của mình ra.
Nguyên Trung Châu:【Động vật, máu lạnh, nguy hiểm.】
Sùng Minh:【Rắn.】
Hà Tĩnh Liên:【Tấn công!】
Chu Hi Nhã:【Một động vật nguy hiểm nào đó.】
A Hỏa:【Động vật bò sát.】
Đinh Phổ Hàng:【Một con rắn độc đang chuẩn bị tấn công.】
Bọn họ đều cảm ứng được nội dung của bức ảnh này, có người nói đúng một phần, có người nói đúng toàn bộ, màn thể hiện của bọn họ đều có thể xem như rất kỳ bí, nhưng tất cả lại biến thành yếu đuối vô lực và nhạt nhẽo nhàm chán trước bức tranh do Phạn Già La vẽ liền một mạch ra.
"Cái gì đây?" - Trong mắt Tống Ôn Noãn lóe lên vẻ kỳ dị, như cười như than thở mà nói: "Những chuyện này là sao đây? Trong lúc người khác vất vả cảm ứng thì cậu ta đã nhìn thấy hết rồi đúng không?"
Tống Duệ liếc cô một cái, nói từng câu từng chữ: "Không biết em có từng nghe qua chưa, trên thế giới này có một loại người, bọn họ không cần tiếp xúc trực tiếp với bất cứ thứ gì, mà chỉ cần một tia linh cảm hoặc một ý nghĩ chợt loé lên, thì đã có thể biết được rất nhiều thứ. Đôi mắt của họ có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ, thấy rõ thực tại, khám phá tương lai. Bọn họ có thể xuyên qua đôi mắt của em mà thấy thứ em thấy, cũng có thể xuyên qua mũi của em ngửi được mùi hương em ngửi, hoặc là xuyên qua lưỡi của em nếm được mùi vị em nếm, thậm chí có thể xuyên thấu nội tâm của em nhìn trộm suy nghĩ của em. Chỉ cần cậu ấy muốn, thì cảm giác của em chính là cảm giác của cậu ấy, suy nghĩ của em chính là suy nghĩ của cậu ấy, quá khứ của em chính là quá khứ của cậu ấy, hiện tại của em chính là hiện tại của cậu ấy, và tương lai của em, cũng có thể chính là tương lai của cậu ấy. Em chỉ có thể điều khiển cơ thể đi tìm hiểu thế giới này, còn cậu ấy thì đã có thể điều khiển toàn bộ cảm giác hay thậm chí là cả ý thức đi khám phá những thứ mà cậu ấy không biết. Toàn thể thế gian này, đều là phương tiện của cậu ấy."
Dưới ánh mắt nghi hoặc của em gái họ, Tống Duệ bổ sung: "Đó là lời tự giới thiệu của Phạn Già La trong lần gặp mặt đầu tiên của bọn anh. Sao hả, em có thể hiểu được sự tồn tại này không?"
Tống Ôn Noãn từ từ quay đầu, từ từ mở to mắt nhìn thanh niên trên màn hình, sau đó từ từ lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Em không thể, dù em có tận mắt nhìn thấy, em cũng không thể nào hiểu được! Chuyện này thật sự vượt quá vượt tưởng tượng của em rồi!"
Tống Duệ thầm thì than thở: "Anh cũng vậy, nhưng anh khao khát đi tìm hiểu cậu ấy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook