Ngoại Cảm
-
Chương 6: Vẫn còn cái thứ hai
Edit: Ngự Chi Tuyệt
Phạn Già La chậm rãi trả lời từng vấn đề của cảnh sát, hoàn toàn không có vẻ phiền chán hay hốt hoảng. Hắn vốn tưởng phải đợi ở cục cảnh sát, chơi trò anh công tôi thủ với những vị cảnh sát này một lúc lâu, lại không ngờ chỉ mất hơn một tiếng, cuộc điều tra đã kết thúc.
"Phạn tiên sinh, điền xong biên bản này là cậu có thể đi. Trước khi cậu được loại bỏ hiềm nghi, xin đừng tự tiện rời khỏi thủ đô Bắc Kinh." - Trang Chân đưa một phần biên bản tới. Y đã sớm đoán được tạm thời sẽ không tra ra gì ở chỗ Phạn Già La, nếu không người này sẽ không chủ động tới cục cảnh sát để phối hợp điều tra. Cho dù cảnh sát hỏi cái gì, hắn chỉ cần một câu "trùng hợp" là có thể lấp liếm cho qua hết mọi chuyện, dưới tình huống không có chứng cứ xác thực, dù có giam hắn ở cục cảnh sát cũng vô ích, sau 24 giờ cũng phải thả hắn đi như thường.
"Được." - Phạn Già La cầm bút lên rồi điền đầy đủ nội dung.
Nữ cảnh sát phụ trách biên bản rướn cổ lên nhìn, đôi mắt tức khắc trừng to hơn quả trứng gà. Cô không ngờ Phạn Già La không học vấn không nghề nghiệp trong truyền thuyết lại có thể viết ra một tay nước chảy mây trôi như vậy, nét chữ cứ như rồng bay phượng múa, hơn nữa hắn còn đặc biệt văn nghệ, toàn bộ đều dùng chữ phồn thể, mặc dù không biết viết đúng hay sai, nhưng trông rất có trình độ.
"Sếp, vậy là xong rồi phải không?" - Phạn Già La đã điền xong phần biên bản, trên đó còn có số điện thoại và địa chỉ nhà của hắn, thuận tiện cho cảnh sát liên lạc bất cứ lúc nào.
Trang Chân nhận lấy biên bản có chữ viết đẹp đến không tưởng, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, rồi lập tức gật đầu nói: "Cậu có thể đi."
"Có thể phiền anh đưa tôi ra bãi đậu xe không?" - Phạn Già La mỉm cười hỏi, sau đó nhìn về phía nữ cảnh sát đã đỏ ửng hai má, giọng điệu hết sức nhu hòa: "Ngoài ra, có thể cho tôi mượn một cây dù không?"
Trang Chân nhàn nhạt ừ một tiếng, nữ cảnh sát thì nhanh chóng nói: "Đúng lúc hôm nay tôi có mua một cây dù, chuyển phát nhanh mới vừa gửi tới, che mưa lại che nắng. Cậu chờ chút, để tôi đi lấy cho cậu." - Vừa dứt lời đã chạy đi mất, qua hơn một phút mới chạy về, cầm theo một cây dù vô cùng xinh đẹp trong tay, trên thân dù còn dính một chút giấy vụn và mảnh vụn nylon, dường như vừa được tháo ra khỏi bao bì.
Phạn Già La nhận lấy cây dù, nở nụ cười rất chân thành: "Cảm ơn cô, thật sự cô giúp tôi nhiều lắm, ngày sau tôi sẽ mua một cái tốt hơn trả lại cho cô. Dù rất đẹp, gu thẩm mỹ của cô thật tốt." - Hắn tao nhã lễ phép gật đầu, đầu ngón tay trắng nõn bóc từng miếng giấy vụn và mảnh vụn ny lon ra rồi ném vào thùng rác, mọi cử động đều vô cùng tao nhã thanh lịch.
Đối mặt với bộ dạng này của hắn, nữ cảnh sát căn bản không nhớ nổi những tin hắc trên mạng kia, cũng không thể nào gắn bốn chữ "hung thủ giết người" lên người hắn. Trang Chân thì hoàn toàn không hề bị vẻ ngoài hòa nhã của hắn mê hoặc, gõ gõ cửa phòng thẩm vấn, thúc giục: "Phạn tiên sinh, tôi đưa cậu ra ngoài."
"Được, làm phiền anh!" - Phạn Già La liên tục khom người cảm ơn, hắn nhìn về phía nữ cảnh sát mà cười ôn nhu một cái, sau đó chậm rãi rời đi.
Nữ cảnh sát bị nụ cười quyến rũ của hắn câu mất hồn vía, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, giương mắt nhìn hắn và sếp đi xuống lầu. Một nam cảnh sát trẻ từ phòng giám sát kế bên bước ra, đụng đụng bả vai cô, chua xót nói: "Hồn ơi mau về! Người ta đi nãy giờ rồi!"
"Mắt tôi tôi nhìn, bồi dưỡng chút tình cảm sâu đậm không được sao?" - Nữ cảnh sát trợn mắt trắng.
"Lại còn bồi dưỡng nữa, cô không nhìn ra sao? Đó chính là một tên công tử bột tiêu chuẩn đó, ăn sung mặc sướng, giống hệt những gì trên mạng nói. Ngoài trời nắng chang chang, lại đang là mùa xuân nữa, nhiệt độ không cao không thấp rất thoải mái, căn bản không cần che nắng, cậu ta mượn dù làm gì? Còn không phải thấy cô đẹp muốn tán tỉnh cô sao! Ngay cả đồn cảnh sát cũng dám chọc tới, lá gan của cậu ta cũng lớn thật đó! Tôi lập tức đi điều tra hành tung tối qua của cậu ta, nhất định phải túm được nhược điểm của cậu ta!" - Nam cảnh sát thề son sắt.
Nữ cảnh sát căn bản không thèm để ý tới anh ta, cô đi tới bên cửa sổ, vươn cổ nhìn xuống, tiếp đó bị ánh đèn flash làm chói mắt tới mức không mở mắt ra nổi. Thì ra, không biết từ lúc nào, bên ngoài đã có rất đông phóng viên và fan hâm mộ của Cao Nhất Trạch tụ tập lại, hiện tại đang nháo nhào ầm ĩ. Do hiệu quả cách âm của phòng thẩm vấn quá tốt, nên cô mới không nghe thấy gì hết.
"Khó trách Phạn Già La lại nhờ sếp đưa cậu ấy ra bãi đậu xe." - Nữ cảnh sát nhỏ giọng thầm thì một câu, lời còn chưa dứt thì thấy Phạn Già La và Trang Chân từ cửa tầng trệt bước ra.
"Ây da, coi chừng đó." - Nữ cảnh sát có tầm nhìn rộng rãi, phát hiện có mấy fan hâm mộ trốn trong vành đai xanh ở cổng lớn, đang chuẩn bị chọi mấy quả trứng thúi ra, cô vội vàng lên tiếng cảnh báo.
Tính cảnh giác của Trang Chân vô cùng cao, thân thủ cũng hết sức lợi hại, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã phát hiện có dị vật bay tới, phản ứng đầu tiên là né tránh, nhưng nhận ra Phạn Già La vẫn đang đứng kế bên, lại đưa tay ra đón đỡ. Trong một giây y đổi động tác, Phạn Già La đã bung dù ra, che chắn cho mình và vị cảnh sát thân hình cao lớn bên cạnh, vì vậy phốc phốc vài tiếng, trứng thúi đập lên tán dù không sót một quả, nhưng căn bản không có lực sát thương.
Quá trình vừa chọi vừa đỡ có thể nói là diễn ra liên tục không kẽ hở, tựa như không phải đánh lén, mà là trò hề đã được đôi bên tập luyện thuần thục từ lâu. Trang Chân như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn Phạn Già La, phản xạ của người này thậm chí còn nhanh hơn bộ đội đặc chủng là y.
Không thể công kích được như ý muốn, khi đám fan hâm mộ cuồng dại kia định gây khó dễ thêm lần nữa, thì đã bị cảnh sát vội vàng chạy tới ngăn cản. Không nói tới việc trước mắt Phạn Già La vẫn chưa phải là tội phạm, cho dù phải, thì cảnh sát cũng có nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho hắn.
Trang Chân bảo hộ chặt chẽ Phạn Già La bên cạnh, khoát vai đối phương rồi sải bước đi về phía bãi đậu xe, Phạn Già La không chút mảy may nóng nảy, ngược lại, hắn ngẩng đầu lên cười với nữ cảnh sát đứng bên cửa sổ lầu hai, dùng khẩu hình không tiếng động nói một câu "Cảm ơn".
Nữ cảnh ôm hai má nóng bừng mà thì thầm: "Thì ra cậu ấy mượn dù của mình vì lý do này!" Qua vài giây lại kinh ngạc nói: "Hả, không đúng nha! Sao cậu ấy biết có người muốn lấy trứng thúi chọi cậu ấy chứ?"
Một nam cảnh sát cũng đứng ở hai lầu xem náo nhiệt giễu cợt nói: "Không phải việc bị antifan chọi trứng thúi hay thậm chí giội cứt đều là chuyện bình thường của giới giải trí sao? Lo trước khỏi hoạ thôi. "
Nữ cảnh sát cảm thấy cũng có lý, nên lập tức bỏ thắc mắc qua một bên, nhưng nhớ đến nụ cười ôn nhu rạng rỡ của Phạn Già La, thì lại mặt đỏ ửng tim đập nhanh như cũ. Người trong giới giải trí người quả nhiên không giống người thường chút nào, khí chất và giá trị nhan sắc quá phạm quy rồi đó!
Trang Chân thật sự rất có năng lực, chỉ một mình y đã có thể chặn hết thiên quân vạn mã bên ngoài, cho dù là phóng viên hay antifan, tất cả đều bị cánh tay thép của y ngăn lại hết. Y mở cửa xe, nhét nghi can vào rồi đóng chặt cửa xe, chợt y bắt lấy cổ tay của một antifan đột nhiên tấn công tới, kéo ngược ra sau lưng, đè xuống mặt đất, dùng đầu gối trấn áp đối phương, rồi còng tay người nọ lại, một chuỗi động tác diễn ra giống như đã được thiết lập sẵn, lưu loát đến không thể tưởng tượng. Y đã cường đại đến mức dù nhắm mắt lại cũng có thể đối phó với mọi tình huống đột ngột phát sinh.
Phạn Già La đạp chân ga, nhanh chóng rời khỏi cục cảnh sát, lúc quẹo cua còn quay đầu lại nhìn một cái, vẻ mặt vô cùng thích thú. Trong tầm mắt hắn, Trang Chân đã áp giải tên antifan đột nhiên nhào ra tấn công kia vào cục cảnh sát, bộ dạng mặt lạnh tâm lạnh đã dọa lui một đống người.
- --
Trang Chân dùng tội danh đánh cảnh sát để tố cáo tên fan hâm mộ gây sự nọ, số fan hâm mộ còn lại liền lập tức yên tĩnh. Xử lý xong mớ bòng bong ngoài cửa, rồi lại phải ứng phó với sự thăm dò từ phóng viên, y trở về phòng làm việc, trầm giọng hỏi: "Điều tra chứng cứ ngoại phạm của Phạn Già La chưa?"
"Sếp, đây là video giám sát mà chúng tôi mang về từ câu lạc bộ Paderson, qua kiểm tra, tối hôm qua từ 7 giờ rưỡi đến 9 giờ, Phạn Già La quả thực ở đó uống rượu." - Một viên cảnh sát chỉ lên màn hình vi tính nói.
Trang Chân không hề bất ngờ mà gật đầu: "Ừ, tôi đã đoán được. Tiếp tục điều tra hành tung gần đây của cậu ta, nhất là tài khoản ngân hàng, mặc dù cậu ta có chứng cứ ngoại phạm, nhưng không có nghĩa là cậu ta không đáng nghi. Người như cậu ta, nếu muốn giết ai đó thì căn bản không cần đích thân ra tay. Ngoài ra, phái thêm hai người theo dõi cậu ta suốt 24 giờ, xem cậu ta có tiếp xúc với người nào khả nghi không. Dựa vào bức tranh kia, cậu ta chính là đối tượng điều tra chính của chúng ta, tôi không tin trên đời có chuyện ly kỳ trùng hợp đến vậy."
"Yes, sir." - Viên cảnh sát gật đầu đáp, sau đó lập tức đi điều tra tình trạng tài chính tới lui của Phạn Già La.
Trước mắt, chứng cứ mà tổ trọng án nắm giữ không nhiều, bởi vì trên sân thượng không có gắn camera giám sát, mà camera thang máy và camera cầu thang lại cho thấy hôm vụ án xảy ra và cả những ngày trước đó, ngoài Cao Nhất Trạch ra, thì không có ai khác từng lên sân thượng. Nói cách khác, không ai biết rốt cuộc Cao Nhất Trạch đã gặp chuyện gì, cũng không thể nào tra được thân phận của hung thủ, điều duy nhất có thể khẳng định là, Phạn Già La chính là nghi can lớn nhất và là điểm đột phá của vụ án này.
Trang Chân quay màn hình vi tính lại, tự mình kiểm tra video giám sát của câu lạc bộ Paderson.
Nữ cảnh sát phụ trách biên bản lúc nãy chần chừ nói: "Sếp, tài khoản ngân hàng của Phạn Già La đã bị Phạm gia đóng băng toàn bộ rồi, cậu ấy đào đâu ra tiền để thuê kẻ giết người? Tôi cảm thấy chúng ta có thể thử nghĩ theo hướng khác, không nhất thiết cứ phải chăm chăm điều tra một mình Phạn Già La, có lẽ bắt tay từ phía trải nghiệm của nạn nhân sẽ tốt hơn chứ hả?
"Chẳng qua là đóng băng tài khoản công khai thôi, có thể cậu ta còn có tài khoản bí mật. Có điều cô nói cũng đúng, chúng ta có thể bắt tay từ nhiều hướng khác, như vậy hiệu suất sẽ cao hơn. Cô với tiểu La đi điều tra các mối quan hệ xã hội của Cao Nhất Trạch, sau đó chúng ta sẽ họp rồi chỉnh lý lại vụ án." - Trang Chân đồng ý với quan điểm của cấp dưới, rồi lại tiếp tục thả hồn vào video giám sát.
Thanh niên lười biếng ngồi dựa vào quầy bar, một tay đỡ trán, một tay cầm ly rượu, vẻ mặt vô cùng biếng nhác. Hắn rất an tĩnh, cũng rất có kiên nhẫn, ngồi một mạch mấy tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó, có người tới bắt chuyện với hắn, cũng có người muốn mời hắn ra nhảy, tất cả đều bị hắn lịch sự từ chối. Vừa đúng 9 giờ, hắn lập tức đặt ly rượu xuống, tựa như chỉ là vung một khoản tiền tới đây ngây ngô một lúc mà thôi. Lúc đi tới cửa, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía camera, nở một cười diễm lệ.
Trang Chân sững sờ một hồi mới bấm nút tạm dừng, y nhìn chằm chằm nụ cười kia một lúc lâu. Trực giác của y rất nhạy bén, cho nên y dám khẳng định, khi đó chắc chắn Phạn Già La không phải chỉ tình cờ liếc nhìn, mà là cố ý thông qua camera, xuyên qua khoảng cách thời không, nhìn chằm chằm y lúc này. Nói cách khác, hắn có thể đã biết cảnh sát sẽ đi điều tra chứng cứ ngoại phạm của hắn, cho nên đã sớm có sự chuẩn bị.
Trang Chân nhíu chặt hàng mày rậm, cứ tua đi tua lại cảnh Phạn Già La nở nụ cười cuối cùng nọ, sau cùng khẳng định là hắn đang khiêu khích cảnh sát tới lấy chứng cứ.
Đây cũng là lần đầu tiên Trang Chân thấy một nghi can phách lối như vậy. Y trầm mặt đi tới trước bảng sơ lược vụ án, dùng bút lông đỏ khoanh tròn cái tên Phạn Già La. Người này biết trước chuyện Cao Nhất Trạch sẽ bị giết hại, hơn nữa đã sớm chuẩn bị xong chứng cứ ngoại phạm, hắn là đáng nghi nhất! Đây chắc chắn là một vụ mưu sát!
Phạn Già La trở lại căn hộ, ngâm mình trong nước đá lạnh thấu xương, rồi lấy điện thoại ra xem tình hình trên mạng, vẻ mặt thờ ơ không chút may mảy gợn sóng. Tin tức hắn xuất hiện ở cục cảnh sát quả nhiên bị truyền thông ầm ầm đưa tin, trước mắt vẫn chưa có kết luận về vụ án, nhưng cư dân mạng đã nhận định hắn chính là hung thủ sát hại Cao Nhất Trạch, làm ầm ĩ bắt hắn phải đền tội. Có người còn muốn tìm ra chỗ ở của hắn để tới dùng tư hình với hắn.
Những câu chửi mắng đầy thù hận và những lời nguyền rủa đầy ác độc đó tựa như chỉ là một trò cười cỏn con, ngộ nghĩnh lấy lòng Phạn Già La mà thôi. Hắn thấp giọng cười một tiếng, sau đó mở tài khoản Weibo của mình lên, đầu ngón tay chậm rãi gõ xuống một hàng chữ —— Cái thứ hai.
Phạn Già La chậm rãi trả lời từng vấn đề của cảnh sát, hoàn toàn không có vẻ phiền chán hay hốt hoảng. Hắn vốn tưởng phải đợi ở cục cảnh sát, chơi trò anh công tôi thủ với những vị cảnh sát này một lúc lâu, lại không ngờ chỉ mất hơn một tiếng, cuộc điều tra đã kết thúc.
"Phạn tiên sinh, điền xong biên bản này là cậu có thể đi. Trước khi cậu được loại bỏ hiềm nghi, xin đừng tự tiện rời khỏi thủ đô Bắc Kinh." - Trang Chân đưa một phần biên bản tới. Y đã sớm đoán được tạm thời sẽ không tra ra gì ở chỗ Phạn Già La, nếu không người này sẽ không chủ động tới cục cảnh sát để phối hợp điều tra. Cho dù cảnh sát hỏi cái gì, hắn chỉ cần một câu "trùng hợp" là có thể lấp liếm cho qua hết mọi chuyện, dưới tình huống không có chứng cứ xác thực, dù có giam hắn ở cục cảnh sát cũng vô ích, sau 24 giờ cũng phải thả hắn đi như thường.
"Được." - Phạn Già La cầm bút lên rồi điền đầy đủ nội dung.
Nữ cảnh sát phụ trách biên bản rướn cổ lên nhìn, đôi mắt tức khắc trừng to hơn quả trứng gà. Cô không ngờ Phạn Già La không học vấn không nghề nghiệp trong truyền thuyết lại có thể viết ra một tay nước chảy mây trôi như vậy, nét chữ cứ như rồng bay phượng múa, hơn nữa hắn còn đặc biệt văn nghệ, toàn bộ đều dùng chữ phồn thể, mặc dù không biết viết đúng hay sai, nhưng trông rất có trình độ.
"Sếp, vậy là xong rồi phải không?" - Phạn Già La đã điền xong phần biên bản, trên đó còn có số điện thoại và địa chỉ nhà của hắn, thuận tiện cho cảnh sát liên lạc bất cứ lúc nào.
Trang Chân nhận lấy biên bản có chữ viết đẹp đến không tưởng, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, rồi lập tức gật đầu nói: "Cậu có thể đi."
"Có thể phiền anh đưa tôi ra bãi đậu xe không?" - Phạn Già La mỉm cười hỏi, sau đó nhìn về phía nữ cảnh sát đã đỏ ửng hai má, giọng điệu hết sức nhu hòa: "Ngoài ra, có thể cho tôi mượn một cây dù không?"
Trang Chân nhàn nhạt ừ một tiếng, nữ cảnh sát thì nhanh chóng nói: "Đúng lúc hôm nay tôi có mua một cây dù, chuyển phát nhanh mới vừa gửi tới, che mưa lại che nắng. Cậu chờ chút, để tôi đi lấy cho cậu." - Vừa dứt lời đã chạy đi mất, qua hơn một phút mới chạy về, cầm theo một cây dù vô cùng xinh đẹp trong tay, trên thân dù còn dính một chút giấy vụn và mảnh vụn nylon, dường như vừa được tháo ra khỏi bao bì.
Phạn Già La nhận lấy cây dù, nở nụ cười rất chân thành: "Cảm ơn cô, thật sự cô giúp tôi nhiều lắm, ngày sau tôi sẽ mua một cái tốt hơn trả lại cho cô. Dù rất đẹp, gu thẩm mỹ của cô thật tốt." - Hắn tao nhã lễ phép gật đầu, đầu ngón tay trắng nõn bóc từng miếng giấy vụn và mảnh vụn ny lon ra rồi ném vào thùng rác, mọi cử động đều vô cùng tao nhã thanh lịch.
Đối mặt với bộ dạng này của hắn, nữ cảnh sát căn bản không nhớ nổi những tin hắc trên mạng kia, cũng không thể nào gắn bốn chữ "hung thủ giết người" lên người hắn. Trang Chân thì hoàn toàn không hề bị vẻ ngoài hòa nhã của hắn mê hoặc, gõ gõ cửa phòng thẩm vấn, thúc giục: "Phạn tiên sinh, tôi đưa cậu ra ngoài."
"Được, làm phiền anh!" - Phạn Già La liên tục khom người cảm ơn, hắn nhìn về phía nữ cảnh sát mà cười ôn nhu một cái, sau đó chậm rãi rời đi.
Nữ cảnh sát bị nụ cười quyến rũ của hắn câu mất hồn vía, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, giương mắt nhìn hắn và sếp đi xuống lầu. Một nam cảnh sát trẻ từ phòng giám sát kế bên bước ra, đụng đụng bả vai cô, chua xót nói: "Hồn ơi mau về! Người ta đi nãy giờ rồi!"
"Mắt tôi tôi nhìn, bồi dưỡng chút tình cảm sâu đậm không được sao?" - Nữ cảnh sát trợn mắt trắng.
"Lại còn bồi dưỡng nữa, cô không nhìn ra sao? Đó chính là một tên công tử bột tiêu chuẩn đó, ăn sung mặc sướng, giống hệt những gì trên mạng nói. Ngoài trời nắng chang chang, lại đang là mùa xuân nữa, nhiệt độ không cao không thấp rất thoải mái, căn bản không cần che nắng, cậu ta mượn dù làm gì? Còn không phải thấy cô đẹp muốn tán tỉnh cô sao! Ngay cả đồn cảnh sát cũng dám chọc tới, lá gan của cậu ta cũng lớn thật đó! Tôi lập tức đi điều tra hành tung tối qua của cậu ta, nhất định phải túm được nhược điểm của cậu ta!" - Nam cảnh sát thề son sắt.
Nữ cảnh sát căn bản không thèm để ý tới anh ta, cô đi tới bên cửa sổ, vươn cổ nhìn xuống, tiếp đó bị ánh đèn flash làm chói mắt tới mức không mở mắt ra nổi. Thì ra, không biết từ lúc nào, bên ngoài đã có rất đông phóng viên và fan hâm mộ của Cao Nhất Trạch tụ tập lại, hiện tại đang nháo nhào ầm ĩ. Do hiệu quả cách âm của phòng thẩm vấn quá tốt, nên cô mới không nghe thấy gì hết.
"Khó trách Phạn Già La lại nhờ sếp đưa cậu ấy ra bãi đậu xe." - Nữ cảnh sát nhỏ giọng thầm thì một câu, lời còn chưa dứt thì thấy Phạn Già La và Trang Chân từ cửa tầng trệt bước ra.
"Ây da, coi chừng đó." - Nữ cảnh sát có tầm nhìn rộng rãi, phát hiện có mấy fan hâm mộ trốn trong vành đai xanh ở cổng lớn, đang chuẩn bị chọi mấy quả trứng thúi ra, cô vội vàng lên tiếng cảnh báo.
Tính cảnh giác của Trang Chân vô cùng cao, thân thủ cũng hết sức lợi hại, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã phát hiện có dị vật bay tới, phản ứng đầu tiên là né tránh, nhưng nhận ra Phạn Già La vẫn đang đứng kế bên, lại đưa tay ra đón đỡ. Trong một giây y đổi động tác, Phạn Già La đã bung dù ra, che chắn cho mình và vị cảnh sát thân hình cao lớn bên cạnh, vì vậy phốc phốc vài tiếng, trứng thúi đập lên tán dù không sót một quả, nhưng căn bản không có lực sát thương.
Quá trình vừa chọi vừa đỡ có thể nói là diễn ra liên tục không kẽ hở, tựa như không phải đánh lén, mà là trò hề đã được đôi bên tập luyện thuần thục từ lâu. Trang Chân như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn Phạn Già La, phản xạ của người này thậm chí còn nhanh hơn bộ đội đặc chủng là y.
Không thể công kích được như ý muốn, khi đám fan hâm mộ cuồng dại kia định gây khó dễ thêm lần nữa, thì đã bị cảnh sát vội vàng chạy tới ngăn cản. Không nói tới việc trước mắt Phạn Già La vẫn chưa phải là tội phạm, cho dù phải, thì cảnh sát cũng có nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho hắn.
Trang Chân bảo hộ chặt chẽ Phạn Già La bên cạnh, khoát vai đối phương rồi sải bước đi về phía bãi đậu xe, Phạn Già La không chút mảy may nóng nảy, ngược lại, hắn ngẩng đầu lên cười với nữ cảnh sát đứng bên cửa sổ lầu hai, dùng khẩu hình không tiếng động nói một câu "Cảm ơn".
Nữ cảnh ôm hai má nóng bừng mà thì thầm: "Thì ra cậu ấy mượn dù của mình vì lý do này!" Qua vài giây lại kinh ngạc nói: "Hả, không đúng nha! Sao cậu ấy biết có người muốn lấy trứng thúi chọi cậu ấy chứ?"
Một nam cảnh sát cũng đứng ở hai lầu xem náo nhiệt giễu cợt nói: "Không phải việc bị antifan chọi trứng thúi hay thậm chí giội cứt đều là chuyện bình thường của giới giải trí sao? Lo trước khỏi hoạ thôi. "
Nữ cảnh sát cảm thấy cũng có lý, nên lập tức bỏ thắc mắc qua một bên, nhưng nhớ đến nụ cười ôn nhu rạng rỡ của Phạn Già La, thì lại mặt đỏ ửng tim đập nhanh như cũ. Người trong giới giải trí người quả nhiên không giống người thường chút nào, khí chất và giá trị nhan sắc quá phạm quy rồi đó!
Trang Chân thật sự rất có năng lực, chỉ một mình y đã có thể chặn hết thiên quân vạn mã bên ngoài, cho dù là phóng viên hay antifan, tất cả đều bị cánh tay thép của y ngăn lại hết. Y mở cửa xe, nhét nghi can vào rồi đóng chặt cửa xe, chợt y bắt lấy cổ tay của một antifan đột nhiên tấn công tới, kéo ngược ra sau lưng, đè xuống mặt đất, dùng đầu gối trấn áp đối phương, rồi còng tay người nọ lại, một chuỗi động tác diễn ra giống như đã được thiết lập sẵn, lưu loát đến không thể tưởng tượng. Y đã cường đại đến mức dù nhắm mắt lại cũng có thể đối phó với mọi tình huống đột ngột phát sinh.
Phạn Già La đạp chân ga, nhanh chóng rời khỏi cục cảnh sát, lúc quẹo cua còn quay đầu lại nhìn một cái, vẻ mặt vô cùng thích thú. Trong tầm mắt hắn, Trang Chân đã áp giải tên antifan đột nhiên nhào ra tấn công kia vào cục cảnh sát, bộ dạng mặt lạnh tâm lạnh đã dọa lui một đống người.
- --
Trang Chân dùng tội danh đánh cảnh sát để tố cáo tên fan hâm mộ gây sự nọ, số fan hâm mộ còn lại liền lập tức yên tĩnh. Xử lý xong mớ bòng bong ngoài cửa, rồi lại phải ứng phó với sự thăm dò từ phóng viên, y trở về phòng làm việc, trầm giọng hỏi: "Điều tra chứng cứ ngoại phạm của Phạn Già La chưa?"
"Sếp, đây là video giám sát mà chúng tôi mang về từ câu lạc bộ Paderson, qua kiểm tra, tối hôm qua từ 7 giờ rưỡi đến 9 giờ, Phạn Già La quả thực ở đó uống rượu." - Một viên cảnh sát chỉ lên màn hình vi tính nói.
Trang Chân không hề bất ngờ mà gật đầu: "Ừ, tôi đã đoán được. Tiếp tục điều tra hành tung gần đây của cậu ta, nhất là tài khoản ngân hàng, mặc dù cậu ta có chứng cứ ngoại phạm, nhưng không có nghĩa là cậu ta không đáng nghi. Người như cậu ta, nếu muốn giết ai đó thì căn bản không cần đích thân ra tay. Ngoài ra, phái thêm hai người theo dõi cậu ta suốt 24 giờ, xem cậu ta có tiếp xúc với người nào khả nghi không. Dựa vào bức tranh kia, cậu ta chính là đối tượng điều tra chính của chúng ta, tôi không tin trên đời có chuyện ly kỳ trùng hợp đến vậy."
"Yes, sir." - Viên cảnh sát gật đầu đáp, sau đó lập tức đi điều tra tình trạng tài chính tới lui của Phạn Già La.
Trước mắt, chứng cứ mà tổ trọng án nắm giữ không nhiều, bởi vì trên sân thượng không có gắn camera giám sát, mà camera thang máy và camera cầu thang lại cho thấy hôm vụ án xảy ra và cả những ngày trước đó, ngoài Cao Nhất Trạch ra, thì không có ai khác từng lên sân thượng. Nói cách khác, không ai biết rốt cuộc Cao Nhất Trạch đã gặp chuyện gì, cũng không thể nào tra được thân phận của hung thủ, điều duy nhất có thể khẳng định là, Phạn Già La chính là nghi can lớn nhất và là điểm đột phá của vụ án này.
Trang Chân quay màn hình vi tính lại, tự mình kiểm tra video giám sát của câu lạc bộ Paderson.
Nữ cảnh sát phụ trách biên bản lúc nãy chần chừ nói: "Sếp, tài khoản ngân hàng của Phạn Già La đã bị Phạm gia đóng băng toàn bộ rồi, cậu ấy đào đâu ra tiền để thuê kẻ giết người? Tôi cảm thấy chúng ta có thể thử nghĩ theo hướng khác, không nhất thiết cứ phải chăm chăm điều tra một mình Phạn Già La, có lẽ bắt tay từ phía trải nghiệm của nạn nhân sẽ tốt hơn chứ hả?
"Chẳng qua là đóng băng tài khoản công khai thôi, có thể cậu ta còn có tài khoản bí mật. Có điều cô nói cũng đúng, chúng ta có thể bắt tay từ nhiều hướng khác, như vậy hiệu suất sẽ cao hơn. Cô với tiểu La đi điều tra các mối quan hệ xã hội của Cao Nhất Trạch, sau đó chúng ta sẽ họp rồi chỉnh lý lại vụ án." - Trang Chân đồng ý với quan điểm của cấp dưới, rồi lại tiếp tục thả hồn vào video giám sát.
Thanh niên lười biếng ngồi dựa vào quầy bar, một tay đỡ trán, một tay cầm ly rượu, vẻ mặt vô cùng biếng nhác. Hắn rất an tĩnh, cũng rất có kiên nhẫn, ngồi một mạch mấy tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó, có người tới bắt chuyện với hắn, cũng có người muốn mời hắn ra nhảy, tất cả đều bị hắn lịch sự từ chối. Vừa đúng 9 giờ, hắn lập tức đặt ly rượu xuống, tựa như chỉ là vung một khoản tiền tới đây ngây ngô một lúc mà thôi. Lúc đi tới cửa, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía camera, nở một cười diễm lệ.
Trang Chân sững sờ một hồi mới bấm nút tạm dừng, y nhìn chằm chằm nụ cười kia một lúc lâu. Trực giác của y rất nhạy bén, cho nên y dám khẳng định, khi đó chắc chắn Phạn Già La không phải chỉ tình cờ liếc nhìn, mà là cố ý thông qua camera, xuyên qua khoảng cách thời không, nhìn chằm chằm y lúc này. Nói cách khác, hắn có thể đã biết cảnh sát sẽ đi điều tra chứng cứ ngoại phạm của hắn, cho nên đã sớm có sự chuẩn bị.
Trang Chân nhíu chặt hàng mày rậm, cứ tua đi tua lại cảnh Phạn Già La nở nụ cười cuối cùng nọ, sau cùng khẳng định là hắn đang khiêu khích cảnh sát tới lấy chứng cứ.
Đây cũng là lần đầu tiên Trang Chân thấy một nghi can phách lối như vậy. Y trầm mặt đi tới trước bảng sơ lược vụ án, dùng bút lông đỏ khoanh tròn cái tên Phạn Già La. Người này biết trước chuyện Cao Nhất Trạch sẽ bị giết hại, hơn nữa đã sớm chuẩn bị xong chứng cứ ngoại phạm, hắn là đáng nghi nhất! Đây chắc chắn là một vụ mưu sát!
Phạn Già La trở lại căn hộ, ngâm mình trong nước đá lạnh thấu xương, rồi lấy điện thoại ra xem tình hình trên mạng, vẻ mặt thờ ơ không chút may mảy gợn sóng. Tin tức hắn xuất hiện ở cục cảnh sát quả nhiên bị truyền thông ầm ầm đưa tin, trước mắt vẫn chưa có kết luận về vụ án, nhưng cư dân mạng đã nhận định hắn chính là hung thủ sát hại Cao Nhất Trạch, làm ầm ĩ bắt hắn phải đền tội. Có người còn muốn tìm ra chỗ ở của hắn để tới dùng tư hình với hắn.
Những câu chửi mắng đầy thù hận và những lời nguyền rủa đầy ác độc đó tựa như chỉ là một trò cười cỏn con, ngộ nghĩnh lấy lòng Phạn Già La mà thôi. Hắn thấp giọng cười một tiếng, sau đó mở tài khoản Weibo của mình lên, đầu ngón tay chậm rãi gõ xuống một hàng chữ —— Cái thứ hai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook