Ngoại Cảm
-
Chương 2: Không biết sợ
Edit: Ngự Chi Tuyệt (Chỗ nào nhắc tới Phạm Già La nguyên bản tôi sẽ để là "cậu", còn Phạm Già La monster sẽ là "hắn":>)
Chuyên gia thôi miên ngồi dưới ánh đèn mờ, đan hai tay lại đặt dưới cằm, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm thanh niên đang nằm đối diện mình. Đối với bất kỳ bệnh nhân nào mà nói thì thôi miên sâu chính là một phương pháp trị liệu cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ ý một chút thì sẽ để lại di chứng hoặc tổn thương khó lòng bù đắp.
Nhưng Phạn Già La lại rất kiên quyết, hơn nữa cứ luôn nói sẽ tự gánh hậu quả, cũng đã ký luôn giấy cam kết, cho nên chuyên gia thôi miên mới miễn cưỡng đồng ý với cậu. Đây cũng là lần đầu tiên anh tiên gặp phải một bệnh nhân có bệnh tình nghiêm trọng như vậy, theo như lời thanh niên nọ thì ngay cả chính cậu cũng không biết trong thân thể gầy yếu của mình rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu nhân cách phụ, có thể là ba mươi, bốn mươi, hoặc thậm chí là nhiều hơn thế nữa.
Theo lý mà nói, nhân cách chính thường sẽ mạnh mẽ nhất, nhưng muốn cắn nuốt nhiều nhân cách phụ như vậy trong một đêm cũng không phải chuyện dễ dàng. Chuyên gia thôi miên ngoại trừ nhiệm vụ thôi miên, dẫn dắt và đánh thức ra thì cũng không thể giúp người bệnh nhiều hơn được, tất cả chỉ có thể dựa vào chính cậu.
Lẳng lặng chờ đợi hơn hai tiếng đồng hồ, thấy gương mặt bệnh nhân vẫn rất bình thản, chuyên gia thôi miên mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đã sớm nghĩ tới việc bệnh nhân nọ có tính cách và thủ đoạn hung ác như vậy thì những nhân cách phụ kia sao có thể là đối thủ của cậu.
Chuyên gia thôi miên đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, rồi lấy sổ tay ra bắt đầu ghi lại mọi chuyện hôm nay, ngay lúc anh ta ngừng viết, thanh niên nằm trên ghế sofa đột nhiên giãy giụa dữ dội, tay chân như bị một sợi dây thừng vô hình trói chặt, chỉ có thể co rút cào loạn đệm ghế. Lúc này, gương mặt vốn bình tĩnh gương của cậu đã hoàn toàn vặn vẹo, hiện lên thái độ dữ tợn hệt ác quỷ, sau đó lập tức biến thành sợ hãi sâu sắc và kinh hoàng.
Chuyên gia thôi miên sợ hết hồn, anh ta lập tức chạy tới trấn an, cố gắng dẫn dắt thanh niên tỉnh lại. Tuy nhiên, mấy ám chỉ đưa ra trước đó đều không có tác dụng, thanh niên vẫn đắm chìm trong trong giấc ngủ say như cũ, giãy giụa dữ dội nhưng không thể trốn thoát. Chỉ cần dựa vào vẻ mặt vặn vẹo và tiếng rên vụn vỡ này, chuyên gia thôi miên lập tức đoán được cậu đang phải trải qua chuyện gì trong mơ. Nếu không phải bị sợ hãi và tuyệt vọng nhấn chìm, thì thanh niên trước nay vốn điên cuồng kiêu ngạo sẽ không để lộ dáng vẻ chật vật như thể dê con đợi bị làm thịt thế kia.
Chuyên gia thôi miên liên tục cố đánh thức thanh niên nhưng lại không có chút tác dụng, đương khi thanh niên bỗng nhiên nâng cao cổ, sống lưng cong lên, phát ra tiếng gào thét chói tai, chuyên gia thôi miên còn cho rằng cậu sẽ chết. Nhưng một giây sau, cậu lại chợt ngã xuống sofa, ngủ lại một cách bình yên, như thể những giãy giụa, co giật và gào thét lúc nãy chưa từng xảy ra.
Chuyên gia thôi miên chưa kịp hoàn hồn mà nhìn thanh niên một lúc lâu, xác nhận đối phương vẫn còn thở, cũng không chết trong mơ, anh ta mới tháo mắt kính xuống, lau mồ hôi lạnh, thở dài một hơi.
"Này! Cậu, cậu tỉnh hồi nào?" - Lúc chuẩn bị đeo mắt kính vào lại, chuyên gia thôi miên bất ngờ đối mặt với một đôi mắt đen thuần, không lẫn chút tạp chất, cũng không chất chứa chút tình cảm nào, khiến anh ta không khỏi giật bắn mình.
"Mới vừa tỉnh." - Thanh niên quan sát chuyên gia thôi miên một hồi, liếm liếm đôi môi chẳng biết đã trở nên đỏ thẫm như máu từ lúc nào, nói với giọng đầy thỏa mãn và lười biếng: "Tôi còn phải ngủ thêm một lúc nữa, anh về trước đi. Tôi sẽ kêu trợ lý trả phần tiền khám bệnh còn lại cho anh."
Chuyên gia thôi miên nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của thanh niên, màu mắt của cậu quá mức thuần kiết và thâm thúy, vô cùng khác biệt với đồng tử màu hổ phách của Phạn Già La. Hơn nữa, giọng nói của thanh niên cũng thay đổi, như thể nước suối sau khi được chưng cất, mát lạnh lại dịu dàng, khiến màng nhĩ người nghe không nhịn được mà run rẩy theo.
Thanh niên vừa nói chuyện vừa nhắm mắt, rồi nằm xuống ngủ tiếp, thần thái điềm tĩnh hơn bao giờ hết. Chuyên gia thôi miên nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ của cậu mà tâm trí hoàn toàn hỗn loạn. Anh ta dám khẳng định, người trước mắt này tuyệt đối không phải là Phạn Già La trước khi thôi miên, giọng điệu của hắn quá quá đỗi bình yên, những cảm xúc ẩn giấu trong mắt cũng quá đỗi dịu dàng, ngay cả đường nét khuôn mặt cũng dịu đi vì phần ôn hòa mềm mại này, lộ ra diện mạo càng đẹp đẽ hơn. Hắn hoàn toàn khác hẳn với trước đây, giống như đổi thành một người khác vậy!
Nói cách khác, Phạn Già La đã thất bại, thân thể của cậu bị một nhân cách phụ chiếm mất! Chuyên gia thôi miên nhanh chóng ý thức được điều này, nhưng anh không dám nói ra cũng chẳng dám làm gì. Nhân cách chính là Phạn Già La, nhân cách phụ cũng là Phạn Già La, chuyện ai thắng ai thua hình như cũng không liên quan tới người ngoài, đây chẳng qua là cuộc tranh đấu của nội bộ bọn họ thôi.
Nghĩ vậy, chuyên gia thôi miên hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng rời khỏi tòa chung cư này. Mặc dù người vừa tỉnh lại này trông có vẻ ôn hòa hơn so với Phạn Già La nguyên bản, nhưng không hiểu sao, lúc đối mặt với người nọ, nội tâm anh ta lạnh toát.
- --
Phạn Già La vừa đổi hồn ngủ thẳng ba ngày mới tỉnh, trong ba ngày này, đời tư và sự nghiệp của hắn gặp phải thiệt hại nghiêm trọng chưa từng có. Vì để tiếp cận nam thần trong lòng, cậu thi vào công ty giải trí do đối phương xây dựng, trở thành một thực tập sinh, rồi lợi dụng bối cảnh gia thế cướp mất cơ hội và tài nguyên của người khác, trở thành thành viên của một nhóm nhạc nam vừa mới debut. Để thu hút sự chú ý, chiếm độ hot, cậu không từ bất kỳ thủ đoạn nào, cho nên mới debut không bao lâu thì đã đắc tội không ít người.
Thế nhưng Phạn gia có tiền có thế, lại có quan hệ với tập đoàn giải trí Triệu thị, hai bên liên thủ giúp Phạn Già La xử lý tốt đống cục diện rối rắm đó, thuận tiện trải sẵn đường cho cậu leo lên, nhóm nhạc mang tên STARS bắt đầu công phá từ bắc chí nam trong thời gian ngắn nhất, điên cuồng thu hút mấy chục triệu fan.
Không biết có bao nhiêu người nghe tới ba chữ "Phạn Già La" thì lập tức âm thầm cắn răng nghiến lợi, nhưng không có ai dám công khai đắc tội chính chủ cả.
Có điều, thời thế giờ đã khác, phu nhân của gia chủ Phạn gia mới vừa qua đời không bao lâu, gia chủ Phạn gia - Phạn Lạc Sơn lập tức chờ không kịp mà thông báo với giới truyền thông rằng Phạn Già La không phải con trai ruột của gã, mà chỉ là con nuôi không có chút huyết thống, nay nó đã trưởng thành, đáng lẽ phải rời khỏi gia tộc sống tự lập.
Câu này diễn giải ra cũng chỉ có một ý —— Từ nay về sau, dù Phạn Già La làm gì đi nữa cũng không liên quan tới Phạn gia, Phạn gia sẽ không sẽ giúp cậu thu dọn cục diện rối rắm nữa, cũng không cung cấp thêm tài nguyên cho cậu.
Ngay khi tin tức vừa được tung ra, antifan của Phạn Già La ùn ùn kéo tới, tưng bừng hắc trên mạng: cậu mặt đỏ tía tai mắng chửi nhân viên công tác; cậu đua xe tốc độ cao phạm luật bị đưa vào đồn cảnh sát; cậu mang vẻ mặt mê loạn như phê đá nhún nhảy trong bar đèn mờ; cậu lớn tiếng tỏ tình với tổng giám đốc công ty giải trí Tinh Huy - Triệu Văn Ngạn, sau khi bị cự tuyệt thì vẻ mặt lập tức vặn vẹo, ánh mắt rất đáng sợ; cậu bị mấy nhân viên y tế khống chế đè xuống mặt đất, điên cuồng gào thét, nhưng chỉ một giây sau lại mang vẻ mặt ngây ngốc hỏi mọi người xung quanh đây là đâu...
Tất cả sự việc đó bị quay lại, biên tập thành video rồi phát tán rộng rãi trên mạng này, chuyện này trở thành phát súng thần công phá hủy cậu, bắn tan tác đám fan cậu vất vả gom góp.
《Phạn Già La đùa bỡn đại bài》,《Phạn Già La say rượu đua xe》,《Đời tư thối nát của Phạn Già La》,《Nghi án Phạn Già La: Đồng tính hay Lưỡng tính?》,《Phạn Già La là tên điên đa nhân cách, có xu hướng bạo lực phản xã hội》, truyền thông giật tít tiêu đề cái sau càng giật gân hơn cái trước, tội danh bịa đặt cũng càng lúc càng nghiêm trọng, nhử người trong cuộc và cư dân mạnh nhào vô hệt như chó điên, đồng tâm hiệp lực cắn xé Phạn Già La thành mảnh vụn.
Từ nghệ sĩ hạng F tới sao hạng B, Phạn Già La phải mất hơn nửa năm, từ sao hạng B tới rác rưởi người người phỉ nhổ, cậu lại chỉ cần ba ngày. Không ai ngờ Phạn Lạc Sơn có thể tuyệt tình đến mức này, một tay nâng con nuôi lên trời, rồi một tay xô nó xuống địa ngục, giống như chúa trời điều khiển mọi thứ, điên cuồng và diệt vong.
Ba ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đủ để công ty đưa ra các biện pháp đối phó tương ứng. Có điều không liên lạc được với nhân vật chính của sự kiện, nên không thể phối hợp với công ty giải quyết vấn đề, vì vậy dư luận càng lúc càng sôi sục, do không bị khống chế mà càng tồi tệ hơn.
Những câu như "Phạn Già La là thằng cặn bã, Phạn Già La cút khỏi giới giải trí!" đã trở thành khẩu hiệu chính trị chính thức, trải rộng khắp ngõ ngách lớn nhỏ của giới truyền thông. Fan thì biến thành antifan, ngay cả cư dân mạng không hiểu mô tê gì cũng thành antifan luôn, nói không ngoa thì — giới giải trí đã không còn đất cho Phạm Già Lăng dung thân nữa rồi
- --
Ba ngày sau, thanh niên ngủ say rốt cuộc mở đôi mắt đen thuần như mực ra, chậm rãi ngồi dậy. Hắn vuốt tóc mái rủ trước trán ra sau ót, để lộ một gương mặt tuấn mỹ cùng cực, có điều gương mặt này đang dần dần biến đổi, các đường nét sắc bén chợt dịu đi, lệ khí nồng đậm chợt lắng xuống, làn da vốn trắng nõn hơn người đột nhiên trắng đến trong suốt, còn đôi môi nhạt màu lại trở nên đỏ tươi như máu.
Người ngoài có lẽ khó mà nhận ra sự thay đổi nhỏ này, nhưng nó lại khiến hắn nhuốm một sắc thái yêu dị khó tả. Hắn từ tốn đi về phía phòng bếp, rót một ly nước, từng hớp từng hớp uống hết rồi thản nhiên mở điện thoại lên, kiểm tra tin nhắn nhận được những ngày qua, mỗi động tác đều không khác gì Phạn Già La nguyên bản.
Âm báo liên tục reo lên khiến căn phòng trống trải chợt trở nên ồn ào, loạt tin nhắn nguyền rủa và chửi mắng lẫn lộn được gửi đến. Hắn động não một hồi, nhanh chóng ý thức được tình huống khó xử của mình, khóe môi cười nhạt chưa từng giảm biên độ, thay vì hoảng loạn thất thố chạy vội ra cửa tìm sự giúp đỡ, hắn rất kiên nhẫn đọc từng tin tức một, hiểu xong hết hiện trạng, mới để điện thoại di động xuống, bước vào phòng tắm, cởi hết quần áo ra, đứng đưới vòi sen đang xả nước lạnh.
Hắn không dùng bất kỳ loại sữa tắm nào mà chỉ ngẩng đầu nhắm hai mắt, dường như đang trầm tư. Làn nước giội xuống cơ thể gầy gò của hắn, không biết đã kích thích thứ gì, lại khiến làn da tái nhợt phát ra ánh sáng đen u ám, những tia sáng này từ từ ngưng tụ, tiếp đó tạo thành các dòng chữ phạn nho nhỏ, rồi lại tạo thành các hoa văn hình hoa sen, hình elip, hình tròn đồng tâm, nổi dày đặc trên làn da tái nhợt của hắn, từ lỗ tai đến cổ, từ bả vai xuống lưng, từ mông đến bắp chân, hầu như không chừa trống chỗ nào.
Thanh niên mở mắt ra, thờ ơ chạm vào những hoa văn tiếng Phạn đó, rồi tắt vòi sen, lau khô thân thể, trở lại phòng khách.
Điện thoại di động trên bàn ăn reo không ngừng, do không có ai nghe nên tự ngắt, một lát sau lại bắt đầu điên cuồng kêu vang, khiến người khác không thể làm lơ.
Thanh niên quấn khăn tắm quanh hông, đi tới một cách từ tốn, nhận cuộc gọi rồi lười biếng "A lô" một tiếng.
Người đầu dây bên kia nghe thấy giọng điệu hắn không có chút hoảng hốt nào thì lập tức bùng nổ, bô bô mắng to một trận, rồi chửi tục mà nói: "Phạn Già La, cho cậu hai mươi phút chạy tới công ty, nếu không tôi sẽ khiến cậu vĩnh viễn không thể trở mình!"
"Anh chờ chút." - Phạn Già La khẽ cười một tiếng, cúp điện thoại.
Vĩnh viễn không thể trở mình? Đối với hắn, những lời này nghe qua thật ngắn ngủi nhưng cũng dài dằng dặc một đời, mà sao hắn phải sợ chứ?
Chuyên gia thôi miên ngồi dưới ánh đèn mờ, đan hai tay lại đặt dưới cằm, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm thanh niên đang nằm đối diện mình. Đối với bất kỳ bệnh nhân nào mà nói thì thôi miên sâu chính là một phương pháp trị liệu cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ ý một chút thì sẽ để lại di chứng hoặc tổn thương khó lòng bù đắp.
Nhưng Phạn Già La lại rất kiên quyết, hơn nữa cứ luôn nói sẽ tự gánh hậu quả, cũng đã ký luôn giấy cam kết, cho nên chuyên gia thôi miên mới miễn cưỡng đồng ý với cậu. Đây cũng là lần đầu tiên anh tiên gặp phải một bệnh nhân có bệnh tình nghiêm trọng như vậy, theo như lời thanh niên nọ thì ngay cả chính cậu cũng không biết trong thân thể gầy yếu của mình rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu nhân cách phụ, có thể là ba mươi, bốn mươi, hoặc thậm chí là nhiều hơn thế nữa.
Theo lý mà nói, nhân cách chính thường sẽ mạnh mẽ nhất, nhưng muốn cắn nuốt nhiều nhân cách phụ như vậy trong một đêm cũng không phải chuyện dễ dàng. Chuyên gia thôi miên ngoại trừ nhiệm vụ thôi miên, dẫn dắt và đánh thức ra thì cũng không thể giúp người bệnh nhiều hơn được, tất cả chỉ có thể dựa vào chính cậu.
Lẳng lặng chờ đợi hơn hai tiếng đồng hồ, thấy gương mặt bệnh nhân vẫn rất bình thản, chuyên gia thôi miên mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đã sớm nghĩ tới việc bệnh nhân nọ có tính cách và thủ đoạn hung ác như vậy thì những nhân cách phụ kia sao có thể là đối thủ của cậu.
Chuyên gia thôi miên đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, rồi lấy sổ tay ra bắt đầu ghi lại mọi chuyện hôm nay, ngay lúc anh ta ngừng viết, thanh niên nằm trên ghế sofa đột nhiên giãy giụa dữ dội, tay chân như bị một sợi dây thừng vô hình trói chặt, chỉ có thể co rút cào loạn đệm ghế. Lúc này, gương mặt vốn bình tĩnh gương của cậu đã hoàn toàn vặn vẹo, hiện lên thái độ dữ tợn hệt ác quỷ, sau đó lập tức biến thành sợ hãi sâu sắc và kinh hoàng.
Chuyên gia thôi miên sợ hết hồn, anh ta lập tức chạy tới trấn an, cố gắng dẫn dắt thanh niên tỉnh lại. Tuy nhiên, mấy ám chỉ đưa ra trước đó đều không có tác dụng, thanh niên vẫn đắm chìm trong trong giấc ngủ say như cũ, giãy giụa dữ dội nhưng không thể trốn thoát. Chỉ cần dựa vào vẻ mặt vặn vẹo và tiếng rên vụn vỡ này, chuyên gia thôi miên lập tức đoán được cậu đang phải trải qua chuyện gì trong mơ. Nếu không phải bị sợ hãi và tuyệt vọng nhấn chìm, thì thanh niên trước nay vốn điên cuồng kiêu ngạo sẽ không để lộ dáng vẻ chật vật như thể dê con đợi bị làm thịt thế kia.
Chuyên gia thôi miên liên tục cố đánh thức thanh niên nhưng lại không có chút tác dụng, đương khi thanh niên bỗng nhiên nâng cao cổ, sống lưng cong lên, phát ra tiếng gào thét chói tai, chuyên gia thôi miên còn cho rằng cậu sẽ chết. Nhưng một giây sau, cậu lại chợt ngã xuống sofa, ngủ lại một cách bình yên, như thể những giãy giụa, co giật và gào thét lúc nãy chưa từng xảy ra.
Chuyên gia thôi miên chưa kịp hoàn hồn mà nhìn thanh niên một lúc lâu, xác nhận đối phương vẫn còn thở, cũng không chết trong mơ, anh ta mới tháo mắt kính xuống, lau mồ hôi lạnh, thở dài một hơi.
"Này! Cậu, cậu tỉnh hồi nào?" - Lúc chuẩn bị đeo mắt kính vào lại, chuyên gia thôi miên bất ngờ đối mặt với một đôi mắt đen thuần, không lẫn chút tạp chất, cũng không chất chứa chút tình cảm nào, khiến anh ta không khỏi giật bắn mình.
"Mới vừa tỉnh." - Thanh niên quan sát chuyên gia thôi miên một hồi, liếm liếm đôi môi chẳng biết đã trở nên đỏ thẫm như máu từ lúc nào, nói với giọng đầy thỏa mãn và lười biếng: "Tôi còn phải ngủ thêm một lúc nữa, anh về trước đi. Tôi sẽ kêu trợ lý trả phần tiền khám bệnh còn lại cho anh."
Chuyên gia thôi miên nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của thanh niên, màu mắt của cậu quá mức thuần kiết và thâm thúy, vô cùng khác biệt với đồng tử màu hổ phách của Phạn Già La. Hơn nữa, giọng nói của thanh niên cũng thay đổi, như thể nước suối sau khi được chưng cất, mát lạnh lại dịu dàng, khiến màng nhĩ người nghe không nhịn được mà run rẩy theo.
Thanh niên vừa nói chuyện vừa nhắm mắt, rồi nằm xuống ngủ tiếp, thần thái điềm tĩnh hơn bao giờ hết. Chuyên gia thôi miên nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ của cậu mà tâm trí hoàn toàn hỗn loạn. Anh ta dám khẳng định, người trước mắt này tuyệt đối không phải là Phạn Già La trước khi thôi miên, giọng điệu của hắn quá quá đỗi bình yên, những cảm xúc ẩn giấu trong mắt cũng quá đỗi dịu dàng, ngay cả đường nét khuôn mặt cũng dịu đi vì phần ôn hòa mềm mại này, lộ ra diện mạo càng đẹp đẽ hơn. Hắn hoàn toàn khác hẳn với trước đây, giống như đổi thành một người khác vậy!
Nói cách khác, Phạn Già La đã thất bại, thân thể của cậu bị một nhân cách phụ chiếm mất! Chuyên gia thôi miên nhanh chóng ý thức được điều này, nhưng anh không dám nói ra cũng chẳng dám làm gì. Nhân cách chính là Phạn Già La, nhân cách phụ cũng là Phạn Già La, chuyện ai thắng ai thua hình như cũng không liên quan tới người ngoài, đây chẳng qua là cuộc tranh đấu của nội bộ bọn họ thôi.
Nghĩ vậy, chuyên gia thôi miên hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng rời khỏi tòa chung cư này. Mặc dù người vừa tỉnh lại này trông có vẻ ôn hòa hơn so với Phạn Già La nguyên bản, nhưng không hiểu sao, lúc đối mặt với người nọ, nội tâm anh ta lạnh toát.
- --
Phạn Già La vừa đổi hồn ngủ thẳng ba ngày mới tỉnh, trong ba ngày này, đời tư và sự nghiệp của hắn gặp phải thiệt hại nghiêm trọng chưa từng có. Vì để tiếp cận nam thần trong lòng, cậu thi vào công ty giải trí do đối phương xây dựng, trở thành một thực tập sinh, rồi lợi dụng bối cảnh gia thế cướp mất cơ hội và tài nguyên của người khác, trở thành thành viên của một nhóm nhạc nam vừa mới debut. Để thu hút sự chú ý, chiếm độ hot, cậu không từ bất kỳ thủ đoạn nào, cho nên mới debut không bao lâu thì đã đắc tội không ít người.
Thế nhưng Phạn gia có tiền có thế, lại có quan hệ với tập đoàn giải trí Triệu thị, hai bên liên thủ giúp Phạn Già La xử lý tốt đống cục diện rối rắm đó, thuận tiện trải sẵn đường cho cậu leo lên, nhóm nhạc mang tên STARS bắt đầu công phá từ bắc chí nam trong thời gian ngắn nhất, điên cuồng thu hút mấy chục triệu fan.
Không biết có bao nhiêu người nghe tới ba chữ "Phạn Già La" thì lập tức âm thầm cắn răng nghiến lợi, nhưng không có ai dám công khai đắc tội chính chủ cả.
Có điều, thời thế giờ đã khác, phu nhân của gia chủ Phạn gia mới vừa qua đời không bao lâu, gia chủ Phạn gia - Phạn Lạc Sơn lập tức chờ không kịp mà thông báo với giới truyền thông rằng Phạn Già La không phải con trai ruột của gã, mà chỉ là con nuôi không có chút huyết thống, nay nó đã trưởng thành, đáng lẽ phải rời khỏi gia tộc sống tự lập.
Câu này diễn giải ra cũng chỉ có một ý —— Từ nay về sau, dù Phạn Già La làm gì đi nữa cũng không liên quan tới Phạn gia, Phạn gia sẽ không sẽ giúp cậu thu dọn cục diện rối rắm nữa, cũng không cung cấp thêm tài nguyên cho cậu.
Ngay khi tin tức vừa được tung ra, antifan của Phạn Già La ùn ùn kéo tới, tưng bừng hắc trên mạng: cậu mặt đỏ tía tai mắng chửi nhân viên công tác; cậu đua xe tốc độ cao phạm luật bị đưa vào đồn cảnh sát; cậu mang vẻ mặt mê loạn như phê đá nhún nhảy trong bar đèn mờ; cậu lớn tiếng tỏ tình với tổng giám đốc công ty giải trí Tinh Huy - Triệu Văn Ngạn, sau khi bị cự tuyệt thì vẻ mặt lập tức vặn vẹo, ánh mắt rất đáng sợ; cậu bị mấy nhân viên y tế khống chế đè xuống mặt đất, điên cuồng gào thét, nhưng chỉ một giây sau lại mang vẻ mặt ngây ngốc hỏi mọi người xung quanh đây là đâu...
Tất cả sự việc đó bị quay lại, biên tập thành video rồi phát tán rộng rãi trên mạng này, chuyện này trở thành phát súng thần công phá hủy cậu, bắn tan tác đám fan cậu vất vả gom góp.
《Phạn Già La đùa bỡn đại bài》,《Phạn Già La say rượu đua xe》,《Đời tư thối nát của Phạn Già La》,《Nghi án Phạn Già La: Đồng tính hay Lưỡng tính?》,《Phạn Già La là tên điên đa nhân cách, có xu hướng bạo lực phản xã hội》, truyền thông giật tít tiêu đề cái sau càng giật gân hơn cái trước, tội danh bịa đặt cũng càng lúc càng nghiêm trọng, nhử người trong cuộc và cư dân mạnh nhào vô hệt như chó điên, đồng tâm hiệp lực cắn xé Phạn Già La thành mảnh vụn.
Từ nghệ sĩ hạng F tới sao hạng B, Phạn Già La phải mất hơn nửa năm, từ sao hạng B tới rác rưởi người người phỉ nhổ, cậu lại chỉ cần ba ngày. Không ai ngờ Phạn Lạc Sơn có thể tuyệt tình đến mức này, một tay nâng con nuôi lên trời, rồi một tay xô nó xuống địa ngục, giống như chúa trời điều khiển mọi thứ, điên cuồng và diệt vong.
Ba ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đủ để công ty đưa ra các biện pháp đối phó tương ứng. Có điều không liên lạc được với nhân vật chính của sự kiện, nên không thể phối hợp với công ty giải quyết vấn đề, vì vậy dư luận càng lúc càng sôi sục, do không bị khống chế mà càng tồi tệ hơn.
Những câu như "Phạn Già La là thằng cặn bã, Phạn Già La cút khỏi giới giải trí!" đã trở thành khẩu hiệu chính trị chính thức, trải rộng khắp ngõ ngách lớn nhỏ của giới truyền thông. Fan thì biến thành antifan, ngay cả cư dân mạng không hiểu mô tê gì cũng thành antifan luôn, nói không ngoa thì — giới giải trí đã không còn đất cho Phạm Già Lăng dung thân nữa rồi
- --
Ba ngày sau, thanh niên ngủ say rốt cuộc mở đôi mắt đen thuần như mực ra, chậm rãi ngồi dậy. Hắn vuốt tóc mái rủ trước trán ra sau ót, để lộ một gương mặt tuấn mỹ cùng cực, có điều gương mặt này đang dần dần biến đổi, các đường nét sắc bén chợt dịu đi, lệ khí nồng đậm chợt lắng xuống, làn da vốn trắng nõn hơn người đột nhiên trắng đến trong suốt, còn đôi môi nhạt màu lại trở nên đỏ tươi như máu.
Người ngoài có lẽ khó mà nhận ra sự thay đổi nhỏ này, nhưng nó lại khiến hắn nhuốm một sắc thái yêu dị khó tả. Hắn từ tốn đi về phía phòng bếp, rót một ly nước, từng hớp từng hớp uống hết rồi thản nhiên mở điện thoại lên, kiểm tra tin nhắn nhận được những ngày qua, mỗi động tác đều không khác gì Phạn Già La nguyên bản.
Âm báo liên tục reo lên khiến căn phòng trống trải chợt trở nên ồn ào, loạt tin nhắn nguyền rủa và chửi mắng lẫn lộn được gửi đến. Hắn động não một hồi, nhanh chóng ý thức được tình huống khó xử của mình, khóe môi cười nhạt chưa từng giảm biên độ, thay vì hoảng loạn thất thố chạy vội ra cửa tìm sự giúp đỡ, hắn rất kiên nhẫn đọc từng tin tức một, hiểu xong hết hiện trạng, mới để điện thoại di động xuống, bước vào phòng tắm, cởi hết quần áo ra, đứng đưới vòi sen đang xả nước lạnh.
Hắn không dùng bất kỳ loại sữa tắm nào mà chỉ ngẩng đầu nhắm hai mắt, dường như đang trầm tư. Làn nước giội xuống cơ thể gầy gò của hắn, không biết đã kích thích thứ gì, lại khiến làn da tái nhợt phát ra ánh sáng đen u ám, những tia sáng này từ từ ngưng tụ, tiếp đó tạo thành các dòng chữ phạn nho nhỏ, rồi lại tạo thành các hoa văn hình hoa sen, hình elip, hình tròn đồng tâm, nổi dày đặc trên làn da tái nhợt của hắn, từ lỗ tai đến cổ, từ bả vai xuống lưng, từ mông đến bắp chân, hầu như không chừa trống chỗ nào.
Thanh niên mở mắt ra, thờ ơ chạm vào những hoa văn tiếng Phạn đó, rồi tắt vòi sen, lau khô thân thể, trở lại phòng khách.
Điện thoại di động trên bàn ăn reo không ngừng, do không có ai nghe nên tự ngắt, một lát sau lại bắt đầu điên cuồng kêu vang, khiến người khác không thể làm lơ.
Thanh niên quấn khăn tắm quanh hông, đi tới một cách từ tốn, nhận cuộc gọi rồi lười biếng "A lô" một tiếng.
Người đầu dây bên kia nghe thấy giọng điệu hắn không có chút hoảng hốt nào thì lập tức bùng nổ, bô bô mắng to một trận, rồi chửi tục mà nói: "Phạn Già La, cho cậu hai mươi phút chạy tới công ty, nếu không tôi sẽ khiến cậu vĩnh viễn không thể trở mình!"
"Anh chờ chút." - Phạn Già La khẽ cười một tiếng, cúp điện thoại.
Vĩnh viễn không thể trở mình? Đối với hắn, những lời này nghe qua thật ngắn ngủi nhưng cũng dài dằng dặc một đời, mà sao hắn phải sợ chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook