Ngộ Xà
Quyển 2 - Chương 64

Editor: Phác Hồng

Khi Da Luật Đức Ách quyết định xuất binh cũng đã nghĩ tới, một khi đại quân vây quanh gò Phượng Minh có thể gặp phải bao vây ngược lại. Nhưng hắn tính qua lộ trình, cho dù đại quân muốn bao vây cũng phải mất một ngày một đêm, mà lúc này đủ để hắn đánh bại hơn vạn binh lực tàn dư trên gò, cũng bắt giữ thống soái quân địch. Vậy nên, gã mới quyết định mạo hiểm.

Thế nhưng, gã thật không ngờ nhân mã đấu đá bốn phương tám hướng sẽ tới nhanh như vậy.

Thống soái trên núi dùng hơn vạn binh lực ngoan cố kháng cự không phát hiện chút tổn hao nào. Ngược lại chính gã, hoàn toàn bị bao vây.

Da Luật Đức Ách bắt đầu phá vây, nhưng lòng không cam và hận ý càng nồng đậm, đường đường Hữu hiền vương, biết rõ đối phương có bẫy rập lại nhất định phải nhảy xuống. Gã chỉ biết từ khi Quý Cửu dẫn người lên gò Phượng Minh đã không còn âm mưu quỷ kế, thứ đối phương muốn chính là gã đến bao vây. Làm sao gã có thể không đến? Mấy vạn tướng sĩ đang chờ gã bắt sống thống soái phe địch, đều đang chờ đại triển thân thủ sau mấy tháng trời lặng lẽ ẩn núp; nếu không đến, dù gã còn sống cũng là sống nhục. Gã nhất định phải đến, cũng chỉ có thể đến.

Thế nên lúc này đây, gã đối mặt với vận mệnh bị bao vây.

Da Luật Đức Ách nghiêng đầu nhìn về phía thân sinh nhi tử, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi, giết hắn!”

Mũi kiếm chỉ thẳng vào người đứng trên gò cao đương nhìn xuống chiến trường hòng tìm kiếm cơ hội lao thẳng đến. Dưới vòm trời tang tảng sáng, toàn thân khôi giáp đen huyền tràn đầy khí phách không thể khinh thường, lãnh tuấn bức nhân.

Nhi tử Da Luật Đức Ách là Da Luật Hùng Diên nghe được mệnh lệnh cũng biết trận chiến này phải khuất nhục đánh, hắn gật đầu; từ trong đội ngũ ra sức phá vây ra chung quanh, lấy trường cung trên lưng, kéo căng dây.

Đầu mũi tên trắng bạc, lạnh lẽo sắc bén mang theo chông xước. Vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.

Giết chết thống soái phe địch, dẫu lần này không thể khải hoàn quay về nhưng cũng hoàn thành sứ mệnh hàng đầu. Huống hồ quân địch khinh trang tiễu trừ, Da Luật Hùng Diên cũng giống như phụ thân hắn, tràn đầy lòng tin với đội quân tinh nhuệ của họ. Dẫu hao binh tổn tướng, bọn họ nhất định có thể xông ra ngoài.

Quý Cửu đang quan sát hai quân giao chiến, y cần dẫn những người trên gò lao xuống, giết tường vây của phe địch rồi hội hợp với quân mình. Xa xa, y nhìn thấy một đội quân dũng mãnh bên cánh trái đang liều chết xung phong. Tướng lĩnh dẫn đầu toàn thân khôi giáp, tay cầm trường thương tựa như mãnh thú lao thẳng vào bầy dê, dùng nanh vuốt sắc nhọn cắn xé cổ họng quân địch. Là Trầm Giác.

Tả tướng quân Trầm Giác trong lúc giết chóc không ngừng ngẩng đầu nhìn bóng người trên gò núi. Hắn biết y đang đợi tiếp ứng, cho nên hắn muốn giết thật nhanh, mở một đường máu để thuận lợi chạy nước rút, trở lại vị trí an toàn.

Đời trước, khi Trầm Thanh Hiên chết, bởi vì hắn tuổi nhỏ nên Y Mặc không để hắn nhìn thi thể của cha, mãi đến lúc mộc quan nhập liệm hạ táng, hắn cũng không được nhìn qua.

Nhưng mà hắn biết, cha đã chết.

Đã chết, đã không còn!

Đời này hắn không còn nhỏ dại, hắn có năng lực chia sẻ bảo vệ.

Đối với Quý Cửu, Trầm Giác mang trong lòng áy náy. Cái lần dụng binh giáp mặt kia thật không nên xảy ra. Nếu thực xem y như cha thì làm sao có thể giơ kiếm đối địch? Nhưng thời điểm hắn hiểu được thì đã quá muộn.

Mãi đến nay, ngay cả một câu “thật xin lỗi” hắn cũng chưa nói. Trầm Giác nghĩ thế càng cương mãnh sát phạt.

Quý Cửu đã chọn được vị trí đến, là bên trái đội quân của Trầm Giác, y dẫn người bắt đầu lao xuống.

Ba vạn quân trên gò Phượng Minh bấy giờ chỉ còn chưa đến năm nghìn, năm nghìn nhân mã điên cuồng tấn công lao xuống tạo thành ảo cảnh giáp công hai mặt. Quân Hung Nô đã hơi hoảng loạn, đến lúc hoàn hồn lại liều chết ngăn cản. Dưới vòm trời tiếng đao thương vang chan chát. Quý Cửu liên tục chém ngược hai người phía sau, nhưng trường kích giơ lên được nửa thì khựng lại, dừng tại không trung. Trong hỗn chiến, y liếc về vật trắng bạc đang vun vút lao đến.

Nhắm thẳng vào lồng ngực mà lao đến, căn bản không có cơ hội tránh né, Quý Cửu cho rằng y sẽ phải chết. Lúc bấy giờ, hồng châu trước ngực chợt lóe sáng, vũ tiễn gãy đôi, mũi tên rơi xuống đất. Quý Cửu không dằn được sợ run, nhưng y nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nghiêng đầu tránh loan đao đang bổ tới, trường kích vạch nửa đường cong, giết xa mấy trượng.

Cuối cùng Trầm Giác đã giết ra một con đường máu, hội họp cùng cánh quân của Quý Cửu. Ngay sau đó chém giết trái phải, triệt để đả loạn tiến độ quân cánh trái của Hung Nô.

Cùng lúc đó, tướng lĩnh Trình Du cũng giết vào phía phải, chặt đứt khả năng tập hợp của quân Hung Nô đang bao vây gò núi.

Đại quân Hung Nô bị cắt thành ba đoạn, từng người bắt đầu phá vây. Trường thương thủ thừa dịp hỗn loạn tiến vào đánh ngã ngựa phe địch, kỵ thủ lẫn tuấn mã đồng loạt ngã gục, đè lên kỵ thủ phía sau, quân Hung Nô rơi vào hỗn loạn, khí thái tan tác.

Hỗn chiến đến trưa, mặt trời trên đỉnh gay gắt chiếu xuống, cuối cùng Da Luật Đức Ách dẫn đại bộ phận đột xuất vòng vây, chạy về hướng tây bắc. Kỳ dị một chỗ, trong toàn bộ vòng vây chỉ có bao vây hướng tây bắc là yếu nhất. Da Luật Đức Ách biết có trá, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, đành phải liều mạng dẫn người hướng về phía tây bắc. Quân mã tán loạn ven đường bắt đầu tụ lại, lúc đến khe Thái Sơn ở núi Đồ Kinh, hai bên chợt vang lên trống trận, tiếng ngựa hí vang. Quan lương thảo Thân Hải cả người vận nho sam thanh lam đứng trên cao giữa trùng trùng hộ vệ, hành lễ với hắn, hô: “Hữu hiền vương, tại hạ phụng lệnh nguyên soái chờ ở đây đã lâu!” Lời vừa dứt, trên đỉnh núi dựng thẳng vô sô quân kỳ mang chữ “Quý” phấp phới đón gió. Lính dụng nỏ lắp vũ tiễn rồi đột ngột buông tay, vạn mũi tên đồng loạt bắn ra, dưới chân núi kêu rên thảm thiết.

Chờ đám người Quý Cửu vây quét tàn quân, đuổi tới Thái Sơn cốc thì Thân Hải tiến lên nghênh đón, hành lễ nói: “Hữu hiền vương xông tới.”

Quý Cửu khàn giọng, ho khan đáp lại: “Vô sự, phần lớn Hung Nô đều không thể khinh thường, xông tới cũng là phải. Tối nay dựng trại tại đây, lương thảo đã chở tới chưa?”

“Đã chuẩn bị tốt.”

Quý Cửu ngẩng đầu nhìn không trung, ngàn vì sao điểm lên trời đêm vô cùng chói mắt. Y nhìn một hồi mới xuống ngựa, đầy mắt đều là tơ máu, vết máu trên mặt đã đóng vẩy từ lâu, nhìn không rõ tướng mạo ban đầu.

Quý Cửu chỉ rửa mặt rồi trở lại quân trướng, y lấy ra một phần tấu chương trống, bút lang hào thấm đầy mực dừng trên giấy một lát thì bắt đầu chuyển động.

Có lẽ đây là tấu chương cuối cùng của y. Quý Cửu im lặng viết xong, chờ vết mực khô hẳn mới khép lại, đặt sang một bên.

Y lại trải giấy, bắt đầu viết thư nhà. Cũng vậy, có lẽ đây là phong thư nhà cuối cùng trong đời y. Quý Cửu cẩn thận viết, cẩn thận hơn nhiều so với lúc viết tấu chương. Nhưng cũng chỉ dùng ba tờ giấy, một nén nhang thì viết xong.

Lại chờ vết mực khô hẳn, Quý Cửu gọi người đến, phân phó khởi hành ngay trong đêm, đem tấu chương trình lên Thánh thượng, còn thư nhà đưa tận tay cho phu nhân trong phủ.

Làm xong hết thảy, Quý Cửu ngồi trở lại, uống một ít nước, không ngẩng đầu nói: “Ngươi còn không ra!”

Chung quanh y không một bóng người lại cố tình nói những lời này. Thế nên, Y Mặc đành hiện thân.

Quý Cửu nói: “Ở đã bao lâu?”

Y Mặc đáp: “Một tháng nay đều ở.”

Quý Cửu vốn muốn hỏi, lúc nãy là ngươi cứu ta? Lời đến bên miệng lại không hỏi, câu này quả thật dư thừa. Dừng một chút, Quý Cửu nói: “Không muốn thấy ta chết?”

Y Mặc đáp, “Ừ.”

“Vậy đừng theo.” Quý Cửu nói khẽ: “Ta muốn dẫn binh trực đảo thủ phủ Hung Nô, làm xong chuyện này ta sẽ về nhà.”

Y nói: Ta sẽ về nhà.

Da ngựa bọc thây, vận về nhà, táng vào phần mộ tổ tiên.

Y Mặc yên lặng chốc lát, đáp: “Ta biết.”

Quý Cửu đứng lên, bước đến trước mặt hắn, tầm mắt đối lẫn nhau. “Đừng theo.”

Y Mặc không đáp.

Quý Cửu thấy thế hạ giọng, mang theo chút vị dỗ dành: “Đừng đi theo, nghe lời.”

Y Mặc nhìn vào mắt y, hồi lâu mới nói: “Thật?”

“Thật.” Quý Cửu nói. Theo thì có thể như thế nào? Y nhất định phải chết. Còn sống, có lẽ toàn tộc Quý gia đều phải hi sinh vì nước. Quý Cửu nói: “Không cần tiễn ta.”

Lần này Y Mặc đáp ứng, nói: “Được, không tiễn.”

Quý Cửu vốn muốn nói, ta không muốn để ngươi thấy ta chết, sẽ khó chịu. Nghĩ đi nghĩ lại rồi không nói, nói thì ích lợi gì? Bọn họ đã như vậy, tương lai vốn đã định sẵn, lặp lại trung gian đều vô ích, hận và yêu đã hóa hư vô, cuối cùng không cản nổi ly biệt. Thời gian trải dài, Quý Cửu rất ít khi nhớ hắn, nhớ tới lại rơi vào mê muội, không rõ lúc trước vì  điều gì hận hắn như vậy, mà cũng không biết về sau… vì điều gì lại thất vọng thế này.

Nhưng mà, y không cần nhớ nữa.

Quý Cửu nghe hắn đáp ứng thì nhẹ nhàng thở ra, gật đầu bước đến một bên, nói rất mệt, nói xong đột nhiên ngã trên đất, cứ vậy mà ngủ.

Y Mặc đến ôm y vào lòng, biết đây đã là đêm cuối cùng, đáy lòng cảm thấy trống rỗng, không phải đau thương cũng không phải thống khổ, chỉ là trống rỗng… trống rỗng không sao tả xiết. Dường như lồng ngực bị mất đi một thứ gì đó, dẫu ôm chặt thân thể trong lòng cũng không cách nào lấp đầy được.

Y Mặc vẫn ôm y mãi đến khi không trung trắng nhòa, ngoài trướng truyền đến tiếng nhân mã qua lại náo nhiệt.

Quý Cửu nghe được tiếng vang thì tỉnh. Từ trong lòng hắn mở mắt ra, Quý Cửu đứng dậy, mặc vào khôi giáp nặng nề, nói: “Ta phải đi.” Còn nói: “Ngươi cũng nên đi.” Đến lúc nên tán rồi.

Y Mặc bước đến, lúc này mới hỏi một câu: “Kiếp kế tiếp ta lại tìm ngươi, được không?”

Quý Cửu ngẩn ra, hoàn hồn hỏi: “Thật muốn tìm? Không muốn thành tiên sao?”

“Ừ.” Y Mặc đáp.

Quý Cửu cúi đầu, thật lâu mới ngước lên, nói: “Vậy kiếp sau ngươi tới sớm một chút.”

Y Mặc nói: “Được.”

“Tìm được rồi phải đối tốt với ta mội chút.” Quý Cửu ra điều kiện.

“Được.” Y Mặc đáp ứng, “Không ức hiếp ngươi.”

“Được.” Quý Cửu nói xong thì đến gần, phiến môi khô nứt khẽ khàng cọ lên má hắn, nhè nhẹ ấn xuống.

Tháng năm Kiến Nguyên năm thứ mười lăm. Đại quân xuất phát, truy kích và tiêu diệt Hữu hiền vương Da Luật Đức Ách của Hung Nô kéo dài hơn nửa năm, giết địch giữa đêm đen thảo nguyên. Da Luật Đức Ách chết, chỉ còn lại năm mươi nhân mã tiếp tục đào thoát về hướng tây. Đại tướng quân Quý Cửu buông lỏng truy kích, dẫn binh vượt sa mạc, trực đảo thủ phủ Hung Nô.

Lúc bấy giờ, ba mươi bảy kỵ binh đã từng theo Quý Cửu lênh đênh trên sa mạc phát huy tác dụng tối ưu, bọn họ dẫn các đội khác đánh giết dọc đường, không phải đi quanh co. Một đường truy kích thủ lĩnh bộ tộc, trảm vu dưới đao, men theo những nơi có cỏ, nước, đất đai phì nhiêu mà tiếp tục kích sát.

Cuối cùng, mục tiêu dừng tại tâm vương đình. Đại Thiền Vu bấy giờ đã nghe được phong thanh, chấn chỉnh quân mã tùy thời ứng chiến.

Sau khi nhi tử của Da Luật Đức Ách thoát khỏi vùng truy binh, khúc khuỷu cả chặng đường mới về được quê hương hợp sức cùng những người dưới trướng Đại Thiền Vu. Nghe đội quân đột kích, ngay đêm đó hắn chuẩn bị hai mũi tên, thề vì cha báo thù.

Quý Cửu dẫn người đánh giết suốt đêm, hành trình dài đăng đẵng biến bọn họ thành quỷ đói chốn địa ngục, từ trong đêm tối nhảy ra trần gian. Da Luật Hùng Diên núp sau đống cỏ khô rành rành nhìn thấy cừu nhân giết cha.

Trên chiến trường, Quý Cửu tung hoành trường kích, đẩy ra loan đao đang chẻ nghiêng đến. Lúc y đang chém về phía cánh trái của phe địch thì nghe thấy Trầm Giác đột nhiên hét lớn. “Cha!” Quý Cửu nghiêng người né hai thanh loan đao đang bổ tới, chuôi thiết của trường kích đánh trúng ngực tên địch bên cạnh, cùng lúc đó y nhìn thấy một tia trắng bạc lạnh lẽo.

Quý Cửu cảm thấy ngực chợt lạnh, luồng ánh sáng kia đã không thấy tăm hơi.

Trầm Giác điên cuồng đánh về phía người nọ bắn ra ám tiễn đương trốn sau chồng cỏ khô, thậm chí hiện nguyên hình, một con sói đen tuyền cực lớn bổ về bóng người sau chồng cỏ, cắn đứt yết hầu hắn. Trong con ngươi phóng đại của Da Luật Hùng Diên là ánh mắt xanh biếc của mãnh lang.

Quý Cửu nắm trường kích đứng tại chỗ, thấy được tất cả mọi thứ diễn ra sau chồng cỏ tối ám; bên cạnh y, những binh sĩ đang ra sức chém giết.

Tiếng kim thạch dần dần đi xa. Quý Cửu đứng bất động, trong đầu hiện lên hình ảnh của cha nương, nhớ lúc nương điểm trán y mắng đứa nhỏ lạnh lùng. Nhớ hôm đó đứng trong quân trướng, y nói với cha: Hung Nô dẹp loạn, hài nhi mới chết!

Ta làm được. Quý Cửu yên lặng nghĩ.

Đại trượng phu lời nói gói vàng, lấy huyết tiễn lấy mệnh thề!

Ngón tay ẩm ướt lần đến hồ lô rượu giắt bên hông, Quý Cửu dùng răng mở nút hồ lô, uống từng ngụm từng ngụm.

Binh sĩ bên cạnh đang xông về phía trước, càng giết càng hăng, Quý Cửu đứng nơi đó nhìn bọn họ càng chạy càng xa.

Giọng Trầm Giác nghẹn ngào bên tai y. “Cha, có khỏe không?”

Quý Cửu nói: “Rất khỏe.” Còn nói: “Tiểu Bảo, việc còn lại giao cho ngươi.” Ký hạ khế ước, lấy núi Kỳ làm ranh giới, từ nay về sau không tái xâm phạm, hàng năm phải nộp cống vật; trâu, dê, ngựa… Những việc này, Quý Cửu nói: “Tiểu Bảo, đi nhanh.”

Đây là lần duy nhất y gọi nhũ danh của hắn.

Trầm Giác cắn răng, nhặt trường thương rơi trên đất rồi xoay người rời đi.

Quý Cửu uống rượu, đỡ trường kích đứng dậy. Mãi đến khi ngón tay run rẩy, bầu rượu rơi trên đất.

Quý Cửu không cúi đầu nhìn, trước mắt y đã là một mảnh tối đen; nhưng y biết, rượu kia còn chưa uống xong, cứ rắc như vậy.

Đáng tiếc, y nghĩ. Lúc này, trong đầu lại hiện lên gương mặt người nọ.

Tao nhã nội liễm, tuyệt thế vô song.

Nên trở về nhà.

Trường kích rơi một bên phát ra tiếng vang dài. Y nhắm mắt, thân thể quật cường đứng thẳng chợt ngã ầm xuống.

Tháng bảy Kiến Nguyên năm thứ mười tám, đại tướng quân Quý Cửu tử trận. Mùa đông tháng mười hai, tướng sĩ nâng di thể y trở về, đem về còn có khế ước và hàng sách của Hung Nô.

Hoàng đế truy thưởng danh hào “Trung”, dùng lễ thân vương để an táng, thừa kế tước vị.

Trăm năm về sau, tộc Hung nô không dám xâm phạm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương