Ngộ Xà
-
Quyển 2 - Chương 59
Editor: Phác Hồng
Quý Cửu lặng yên. Yên lặng của y khiến Y Mặc hoài nghi y thật có say không, và rốt cục đã say đến mức độ nào. Tửu lượng của người này luôn rất tốt, tuy rượu đã ủ hơn bốn mươi năm nhưng y không thể dễ dàng say nhè như thế.
Nhưng trong khoảnh khắc Quý Cửu ngẩng đầu phá vỡ chút yên lặng ngắn ngủi, hỏi: “Bồi như thế nào?” Rồi y đứng lên, loạng choạng đến cầm lên thanh chủy thủ trên bàn, hung thần ác sát uy hiếp: “Nếu là lên giường, đêm nay ta lập tức thiến ngươi.”
Biểu tình phức tạp của Y Mặc hơi thay đổi, lên tiếng nhắc nhở. “Phải là hoạn.”
“Ngươi là rắn, cầm súc dã thú không phải người, phải gọi thiến.” Quý Cửu cầm chủy thủ, nét mặt nghiêm túc hệt một lão giả cao tuổi đang tranh luận cùng chúng đệ tử.
Y Mặc bấy giờ mới xác định người này thật sự say rồi. Lời như thế còn nói ra được thì không say mới có quỷ.
Quý Cửu cầm chủy thủ, bởi vì vừa nãy đứng dậy quá nhanh nên trước mắt bắt đầu choáng váng. Y dòm Y Mặc thế nào cũng thấy hai người, bên trái một người, bên phải một người, đoạn quơ loạn chủy thủ, nói: “Hình như ta say rồi.”
Y Mặc cười, hỏi: “Tại sao lại nói vậy?”
Quý Cửu chỉ chỉ bên trái, lại chỉ chỉ bên phải: “Hiện tại có hai ngươi.”
Y Mặc đành đi qua bắt lấy cổ tay y, dễ dàng lấy chủy thủ đang vung loạn trên không cất đi, xong mới hỏi: “Hiện tại nhìn xem, là mấy người?”
Quý Cửu hiểu được hắn nói gì, nghiêm túc kề sát lại, nhưng cổ chẳng đỡ nổi đầu, đầu y hết lệch trái rồi thì nghiêng phải.
Y Mặc nâng mặt y, hỏi: “Mấy người?”
Quý Cửu cố gắng trừng đôi mắt mờ sương, nhìn không rõ thì kề thêm một ít. Không rõ nữa, thế thì phải gần thêm một ít. Đến khi y thấy rõ lại chẳng nói lời nào.
Y Mặc nhìn gương mặt phóng đại đang sát lại, đôi má đỏ màu ráng chiều, ánh mắt mở to nom vẻ chậm chạp và hơi thở lẫn mùi rượu lâu năm. Trong chớp mắt hắn như trở về những tháng ngày tốt đẹp bên Trầm Thanh Hiên của hơn trăm năm trước.
Nhưng Trầm Thanh Hiên có bao giờ thật sự say.
Quý Cửu đang nói điều chi. Rõ ràng ngay trước mắt nhưng Y Mặc cảm thấy giọng y như xuyên qua kẽ hở thời gian, lướt trên băng hà trăm năm xa xôi, vọng từ bờ vong xuyên lượn lờ vào màng tai, màng tai chấn động mang giọng y cất vào tim hắn, phát ra vô vàn run rẩy.
Quý Cửu nói: “Ngươi… đẹp.”
Âm thanh rất nhẹ, giọng nói mơ hồ không rõ, dường như chỉ là một lời lẩm bẩm của kẻ say sưa.
Nhưng Y Mặc rõ ràng nghe được tiếng tim đập, lời y vừa dứt, nó lại càng đập điên cuồng. Gần như là một tư thế nhẫn nại, Y Mặc hơi nghiêng về trước, môi cách đối phương chỉ một kẽ nhỏ.
“Ngươi… Lặp lại lần nữa.”
Quý Cửu nhìn hắn, lí trí dường như bị men rượu làm tê dại, lặp lại lời hắn mong muốn hệt như rối gỗ: “Ngươi… thật đẹp.”
Lời còn chưa dứt, khi một chữ kia còn nhẹ vang trong không khí, Y Mặc vồ lấy bờ môi y.
Tàn bạo, mù quáng, kịch liệt, điên cuồng ăn tươi nuốt sống. Cùng lúc đó còn có rất nhiều uất ức chua xót từ đáy lòng vỡ rách, ào ạt chảy ra.
Quý Cửu không nhúc nhích hệt như chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, y đứng tại chỗ dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn hắn.
Mãi đến khi hai cánh môi bị mút tê dại, ngay cả đầu lưỡi cũng trở nên đau đớn, Quý Cửu mới chớp mắt.
Phiến môi tách ra, bọn họ giật mình nhìn lẫn nhau.
Quý Cửu khàn giọng, “Gọi tên của ta.”
Y Mặc dừng một chút, nói: “Quý Cửu.”
“Gọi lại.” Quý Cửu tăng thêm âm lượng.
“Quý Cửu.”
“Gọi lại!”
“Quý, Cửu —— ”
Quý Cửu nắm chặt vạt áo của hắn kéo đến trước người, đến khi đã dán thật chặt mới nghiêng người cắn môi hắn.
Đúng là y đang cắn.
Hàm răng trắng noãn cứng rắn cắn phiến môi lương bạc tựa như muốn xé vụn da thịt hắn rồi nuốt vào, đem những lần gọi tên y, bộ phận phát ra tên y nuốt vào trong bụng.
Tựa như làm vậy y sẽ được cứu rỗi.
Y Mặc dang tay ôm y, đem thân thể nóng bừng tùy thời có thể thiêu cháy hắn mà ôm chặt hơn. Môi lưỡi quấn riết chặt gấp mấy lần thân thể, quấn lấy đối phương không hề dời ra, mạnh mẽ mút cắn, chất lỏng bị bọn họ hút ra rồi từng người nuốt vào, rồi họ gấp vội khao khát hút tiếp. Hệt như kẻ lang thang ngàn năm trên sa mạc cuối cùng tìm được nguồn nước, hoặc hệt như hai đuôi cá giãy giụa trong vũng hồ khô cạn, miệng dán miệng, dùng nước bọt của lẫn nhau mà tồn tại, bởi vì bọn chúng đã không còn nơi nào để trốn.
Mỹ tửu nhân gian dẫu ngàn năm vạn năm cũng không thể chuốc say Y Mặc.
Nhưng Y Mặc cảm thấy choáng váng như kẻ say rượu, thân ở nơi trần thế mà linh hồn đã du lãng trên mây. Hắn biết cánh tay ôm trọn người hắn đang rắn chắc vòng quanh, dùng một tư thế khát cầu ôm hắn, giam cầm hắn hệt như sắt thép. Y Mặc không hề biết đau đớn, hắn dùng lực đạo mạnh hơn đáp trả, cả hai điều chỉnh tư thế, hận không thể nhanh một chút, nhanh một chút nữa, nhanh hoà thành một thể, không cần phải chết, không cần biến mất, không cần tìm kiếm, càng không cần trốn tránh.
Bọn họ đẩy ngã bàn gỗ, đánh nát vò rượu, công văn bút mực rơi vãi trên đất. Giấy trắng rách vụn, từng trang hỗn loạn bay lên rồi hạ xuống, mọi thứ ngổn ngang… mà ở trong đó, bọn họ đang quay cuồng.
Quý Cửu kéo mạnh áo bào của Y Mặc giống như vừa nãy hắn đã xé của y, bắt cổ tay hắn, cố định lại.
Cánh môi giằng co không hề tách ra, bọn họ mở mắt nhìn đối phương, rồi lại giằng co.
Một kẻ say rượu, một người thanh tỉnh. Hoặc có lẽ cả hai đều say.
Y Mặc biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng không nói gì, cũng không thu lại hai tay bị áp chế.
Quý Cửu một tay tách đầu gối hắn, đưa bản thân vào trong, cả hai đều trần trụi.
Thân thể nóng hực không hề do dự vây phủ thân thể lạnh lẽo bên dưới, dường như ở một khắc kia băng lửa va chạm, băng hà ngàn năm như bị đun thành dòng nước bao vây bởi nham tháy nóng cháy, biến thành ngọn lửa đỏ rực, đất trời hỗn loạn như nứt thành vết thương thật lớn, bọn họ không hẹn mà cùng lúc phát ra tiếng thở than đầy thỏa mãn.
Quý Cửu buông lỏng áp chế, hai tay dời xuống nắm thắt lưng hắn, sau đó tách hai mông.
Quý Cửu cúi đầu, bờ môi chồng chất vết thương dán lên bờ môi cũng hiện đầy tơ máu, một lần nữa y nói: “Gọi tên của ta.”
“Quý Cửu.”
“Không đủ.”
“Quý Cửu.”
“Vẫn không đủ.”
—— Quý Cửu.
—— Quý Cửu!
—— Quý Cửu!
Y Mặc từng tiếng lặp lại họ của y, lặp lại tên của y. Cuối cùng hắn gọi như một kẻ điên.
Chua xót nơi đáy lòng theo từng tiếng thét gào mà tuôn ra giống như vết thương bị cắt rời đang len lỏi xuất tụ huyết tím đen bên trong.
Khóe mắt Quý Cửu dần ướt đẫm trong giọng thét vang của hắn, y hạ thắt lưng, thong thả mà kiên định đẩy vào từng chút, mãi đến khi đã hoàn toàn chiếm giữ thân thể này. Quý Cửu tạm dừng lại, nâng thắt lưng lui ra rồi hung hăng tiến vào.
Một giọt nước nhỏ tích lên mí mắt Y Mặc, hắn còn chưa kịp nhìn rõ thì lại thêm một giọt rơi xuống, trơn nhẵn phát sáng đáp trên môi hắn. Y Mặc khẽ liếm, mùi vị mặn chát lan nhanh trên đầu lưỡi, rồi giọt thứ bốn, giọt thứ năm… Mùi vị mặn chát hoàn toàn bao phủ hắn.
Mãi đến cuối cùng mọi động tác dừng lại, Quý Cửu áp trán vào, những giọt nước kia mới lặng yên khô cạn.
Đỉnh đầu áp đỉnh đầu, chóp mũi kề sát, môi dán môi, rồi chẳng ai nhúc nhích, họ cứ thế lẳng lặng ôm nhau hệt như hai con thú nhỏ chồng chất vết thương, quấn vào một chỗ và sưởi ẩm cho nhau.
Dẫu rằng biết rõ những vết thương này là đối phương gây cho nhưng vẫn không đẩy nhau ra.
“Ngày mai đi?” Hồi lâu, Quý Cửu mới lên tiếng, giọng khàn khàn.
“Ừ.”
“Không tiễn.”
“Được.”
Hai người im lặng, Y Mặc trở người ôm y vào lòng, vây phủ lại. Quý Cửu không nói gì.
Y Mặc tách thân thể y rồi cúi đầu cắn môi, tiếp tục trượt xuống gặm cắn khớp cằm, liếm mút hầu kết, cắn lên vùng xương quai xanh của y.
Quý Cửu ôm hắn, ngón tay thỉnh thoảng luồn qua những sợi tóc đen nhánh, đến khi thân thể hoàn toàn bị tách ra, bị tiến vào, bị lấp đầy, cơ hồ muốn chống đỡ cảm giác bị tàn phá nên y mới co rúm lại, cả người cứng đờ.
Y Mặc thấy vậy thì dừng lại, hôn lên mặt y, nói sẽ sàng: “Thả lỏng, đừng sợ.”
Quý Cửu cắn răng, thật lâu mới hoãn lại cảm giác sợ hãi xưa nay và thói quen bài xích, y một lần nữa ôm chặt hắn.
Y Mặc vẫn không hề cử động. Quý Cửu hít sâu một hơi, nhấc chân quấn quanh thắt lưng hắn. Y Mặc hiểu ý, chậm rãi bắt đầu động tác.
“Y Mặc, ” Đang lúc nửa chừng, Quý Cửu khẽ hỏi: “Ngươi biết rõ sẽ gặp tình huống gì nhưng vẫn muốn tìm, thật sự không nghĩ khi mặt đối mặt thì phải giải quyết thế nào sao?”
Y Mặc cắn vành tai y, đáp: “Có nghĩ, nhưng không biết giải quyết thế nào.”
Quý Cửu nghiêng tai tránh đi đùa giỡn của hắn. “Không đúng, ngươi vốn dĩ không biết ngươi muốn gì.”
Quý Cửu hỏi: “Có phải ngươi muốn Trầm Thanh Hiên không?”
Y Mặc dừng một chút, rất nhanh đáp: “Đúng vậy.”
“Không đúng,” Quý Cửu nói: “Ngươi vẫn không biết bản thân muốn gì.”
Y Mặc không muốn tranh luận, nâng thắt lưng hung hăng đánh vào, Quý Cửu suýt chút nữa thất thanh kêu lên, y cắn răng kiềm chế, tuy rằng giọng không cất lên nhưng eo lại không ngừng run rẩy. Quý Cửu cúi đầu thở dồn dập, cắn mạnh lên gáy hắn.
“Ngươi không phục?” Quý Cửu buông miệng thở hào hển, đoạn dán vào bên tai hắn, nói: “Ngươi và Trầm Thanh Hiên kề cận bên nhau, lúc y chết ngươi nên đi theo. Hiện giờ ngươi nói ngươi muốn Trầm Thanh Hiên bồi bên cạnh nên không từ thủ đoạn trói y bên người, bởi vì ngươi không còn lựa chọn nào khác.”
“Trói?” Y Mặc tạm dừng.
Quý Cửu nói: “Ngươi hỏi ta còn cách khác hay không, thật ra là có.”
“Cách gì?” Y Mặc hỏi.
Quý Cửu cười khẽ, kéo đầu hắn xuống rồi hôn lên, nói nhỏ nhẹ: “Nếu ta là ngươi…”
—— Nếu ta là ngươi, còn ngươi là ta. Lần đầu tiên gặp mặt, ta sẽ không lăng nhục ngươi.
—— Ta sẽ dẫn ngươi đi. Ngươi không đi, ta trói ngươi đi.
—— Ta nhốt ngươi lại, ngày đêm đối tốt với ngươi. Cưng ngươi chìu ngươi, thứ gì cũng dành cho ngươi, để ngươi muốn dựa dẫm vào ta.
—— Sau đó ta sẽ khiến thân nhân của ngươi nghĩ ngươi đã chết, ta xóa bỏ sự tồn tại của ngươi trên thế giới này.
—— Cuối cùng, ta khiến ngươi không nơi để đi, chặt đứt tất cả tưởng niệm để ngươi chỉ có thể lệ thuộc vào ta, tín nhiệm một mình ta. Trở thành Trầm Thanh Hiên của ta.
—— Thậm chí, ta sẽ không nói cho ngươi biết từng có một Trầm Thanh Hiên.
—— Ngươi phải làm Trầm Thanh Hiên của ta. Trừ điều này ra ngươi không còn đường để đi.
Quý Cửu buông hắn ra, xoa cái đầu đau như búa bổ rồi dần im lặng.
Y Mặc hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Quý Cửu nói: “Ta? Trói ta? Ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi, bởi vì ta đã biết trên đời này có một Trầm Thanh Hiên.”
“Vậy những lời ngươi nói đều vô dụng.” Y Mặc đáp.
“Ngu ngốc,” Quý Cửu khinh thường: “Đối với Quý Cửu vô dụng nhưng đối với Trần Thanh Hiên Lý, Thanh Hiên sẽ vô dụng sao?”
Y Mặc nghĩ một lát, đáp: “Nhỡ đâu không được?”
Quý Cửu rướn người, vẻ mặt gần như không thể tưởng tượng nỗi nhìn hắn, “Ngươi ngu ngốc sao? Thắng hay thua ngươi cũng không lỗ. Ngươi thua, chết một người trong mấy trăm lần luân hồi của Trầm Thanh Hiên, ngươi thắng, được mấy mươi năm khoái hoạt, dựa vào cái gì không cá cược?! Dựa vào cái gì không được?!”
Mặc dù Y Mặc đã biết tính tình người này nhưng điên cuồng đối đãi chuyển thế của bản thân như y khiến hắn ngẩn ra, nhịn không được hỏi: “Chuyển thế của y đã chết, cứ như vậy chết sao?”
Quý Cửu cũng ngẩn ra. Y chợt cười, vỗ vai hắn nói: “Đừng nói giỡn, người ngươi muốn là Trầm Thanh Hiên, lúc ngươi quyết định tìm kiếp trước trên người chuyển thế của y, chuyển thế kia đã mất đi ý nghĩa. Nếu hắn không trở thành Trầm Thanh Hiên của ngươi, sống chết của hắn liên quan gì tới ngươi.”
Quý Cửu nói xong mấy lời bông đùa qua loa, ánh mắt ảm đạm cất chứa bi thương.
Sau một lúc lâu, Quý Cửu lại nói: “Nên ta mới nói ngươi không biết bản thân muốn gì. Nếu ngươi thật sự biết rõ thứ ngươi muốn, năng lực như ngươi có gì mà không thể? Nếu ngươi đã biết rõ, quyết định đoạt lại, ngươi sẽ có mưu kế rồi chém đinh chặt sát thi hành. Thế nhưng ngươi không biết, ngươi cũng không muốn buông tay tĩnh tâm tu tiên mà lưu lạc tại cõi đời ô trọc cho đến hôm nay. Y Mặc, tìm kiếm của ngươi là mù quáng, không có mục đích rõ ràng, càng không biết đường ra ở nơi nào.”
“Ngày mai ngươi phải đi, ta muốn ngươi chọn một con đường. Tu tiên, rời khỏi cõi đời ô trọc. Hoặc là tìm kiếm, tạo nên một Trầm Thanh Hiên của riêng ngươi.” Dừng một chút, Quý Cửu nói: “Ngươi cũng có thể lựa chọn chết đi, không cần khổ sở.”
Y Mặc nhìn y, rốt cục nhịn không được cúi đầu hôn lên mồm miệng đang nói kia, đầu lưỡi liếm dấu răng cùng tơ máu trên môi y, sẽ sàng hỏi: “Ngươi thích ta?”
Quý Cửu đỏ mặt, nhìn hắn hồi lâu rồi nói: “Có ý nghĩa sao?”
Y Mặc cũng nhìn y thật lâu, đáp án giống như trước: “Ta không biết.”
Quý Cửu cười một tiếng nằm xuống, chân vòng lại trên lưng hắn, không thèm nói nữa. Gốc rễ của Y Mặc chôn trong cơ thể y chậm rãi rút ra, rời khỏi một chút lại đâm vào thật sâu. Quý Cửu hít một hơi, trên mặt đoán không được là vui vẻ hay khó chịu, nhưng Y Mặc biết thân thể y thích nên không kiềm chế, nâng thắt lưng liên tục va chạm, khiến nơi đóng chặt vì hắn mở ra, khiến vốn dĩ cứng đờ vì hắn mềm mại, khiến khô khốc đổi thành ẩm ướt, khiến thân thể chưa bao giờ đáp lại bắt đầu đáp lại.
Y Mặc trở người y nằm sấp trên giường, giữ thật chặt vòng eo của y để bản thân tiếp tục xâm nhập. Quý Cửu không chịu phát ra âm thanh nên hơi thở càng lúc dồn dập, thân thể dần đỏ ửng. Đôi lúc người phía sau quá mãnh liệt khiến y nhịn không được ngân lên giọng mũi, rồi rất nhanh bị nuốt trở về, gương mặt nhẫn nại phủ đầy buồn khổ.
Cuối cùng muốn leo đến đỉnh núi, Quý Cửu nhịn không được trở tay nắm cánh tay ngang hông, kéo hắn về phía người.
Tựa như muốn Y Mặc ôm lấy y vậy.
Thân thể Y Mặc bởi vì động tác này mà hơi khựng lại, nhỏ đến mức chẳng ai phát hiện.
Giờ khắc này, trước mắt hắn hiện lên hình ảnh người kia cắn môi nhẫn nhịn, sau cùng nhịn không được nắm cánh tay hắn rồi gọi: Ngươi ôm ta đi.
—— Y Mặc ngươi ôm ta đi.
Trong đầu chợt vang vọng âm thanh trước kia, biết rõ là ảo giác, rõ ràng biết không nên, rõ ràng biết không thể, nhưng dường như bị ma xui quỷ ám, Y Mặc cúi người ôm y vào lòng, nghe được giọng hắn vang lên trong tiếng thở dốc nhẫn nại, là: “Trầm Thanh Hiên.”
Thân thể trong ngực hắn nháy mắt cứng đờ, ngay cả tiếng hô hấp cũng mất sạch, hơi nóng vì hắn bộc phát dần dần lạnh lẽo tựa như một khối thi thể rét lạnh. Mà phần cơ thể trong khối “thi thể” cùng lúc danh tự kia xuất hiện — Y Mặc tới đỉnh.
Quý Cửu không nhúc nhích nằm sấp trên giường đợi hắn kết thúc, đợi hắn hút ra, đợi hắn kinh ngạc ôm lấy y rồi chẳng nói được câu nói.
Y Mặc một câu cũng không cách nào nói.
Quý Cửu cũng không nói.
Bởi vì Quý Cửu biết bản thân y đã chết.
Cuối cùng Y Mặc vẫn quyết định giết chết Quý Cửu, nghiền xương thành tro.
Quý Cửu khép mắt, y giải thoát rồi.
Quý Cửu lặng yên. Yên lặng của y khiến Y Mặc hoài nghi y thật có say không, và rốt cục đã say đến mức độ nào. Tửu lượng của người này luôn rất tốt, tuy rượu đã ủ hơn bốn mươi năm nhưng y không thể dễ dàng say nhè như thế.
Nhưng trong khoảnh khắc Quý Cửu ngẩng đầu phá vỡ chút yên lặng ngắn ngủi, hỏi: “Bồi như thế nào?” Rồi y đứng lên, loạng choạng đến cầm lên thanh chủy thủ trên bàn, hung thần ác sát uy hiếp: “Nếu là lên giường, đêm nay ta lập tức thiến ngươi.”
Biểu tình phức tạp của Y Mặc hơi thay đổi, lên tiếng nhắc nhở. “Phải là hoạn.”
“Ngươi là rắn, cầm súc dã thú không phải người, phải gọi thiến.” Quý Cửu cầm chủy thủ, nét mặt nghiêm túc hệt một lão giả cao tuổi đang tranh luận cùng chúng đệ tử.
Y Mặc bấy giờ mới xác định người này thật sự say rồi. Lời như thế còn nói ra được thì không say mới có quỷ.
Quý Cửu cầm chủy thủ, bởi vì vừa nãy đứng dậy quá nhanh nên trước mắt bắt đầu choáng váng. Y dòm Y Mặc thế nào cũng thấy hai người, bên trái một người, bên phải một người, đoạn quơ loạn chủy thủ, nói: “Hình như ta say rồi.”
Y Mặc cười, hỏi: “Tại sao lại nói vậy?”
Quý Cửu chỉ chỉ bên trái, lại chỉ chỉ bên phải: “Hiện tại có hai ngươi.”
Y Mặc đành đi qua bắt lấy cổ tay y, dễ dàng lấy chủy thủ đang vung loạn trên không cất đi, xong mới hỏi: “Hiện tại nhìn xem, là mấy người?”
Quý Cửu hiểu được hắn nói gì, nghiêm túc kề sát lại, nhưng cổ chẳng đỡ nổi đầu, đầu y hết lệch trái rồi thì nghiêng phải.
Y Mặc nâng mặt y, hỏi: “Mấy người?”
Quý Cửu cố gắng trừng đôi mắt mờ sương, nhìn không rõ thì kề thêm một ít. Không rõ nữa, thế thì phải gần thêm một ít. Đến khi y thấy rõ lại chẳng nói lời nào.
Y Mặc nhìn gương mặt phóng đại đang sát lại, đôi má đỏ màu ráng chiều, ánh mắt mở to nom vẻ chậm chạp và hơi thở lẫn mùi rượu lâu năm. Trong chớp mắt hắn như trở về những tháng ngày tốt đẹp bên Trầm Thanh Hiên của hơn trăm năm trước.
Nhưng Trầm Thanh Hiên có bao giờ thật sự say.
Quý Cửu đang nói điều chi. Rõ ràng ngay trước mắt nhưng Y Mặc cảm thấy giọng y như xuyên qua kẽ hở thời gian, lướt trên băng hà trăm năm xa xôi, vọng từ bờ vong xuyên lượn lờ vào màng tai, màng tai chấn động mang giọng y cất vào tim hắn, phát ra vô vàn run rẩy.
Quý Cửu nói: “Ngươi… đẹp.”
Âm thanh rất nhẹ, giọng nói mơ hồ không rõ, dường như chỉ là một lời lẩm bẩm của kẻ say sưa.
Nhưng Y Mặc rõ ràng nghe được tiếng tim đập, lời y vừa dứt, nó lại càng đập điên cuồng. Gần như là một tư thế nhẫn nại, Y Mặc hơi nghiêng về trước, môi cách đối phương chỉ một kẽ nhỏ.
“Ngươi… Lặp lại lần nữa.”
Quý Cửu nhìn hắn, lí trí dường như bị men rượu làm tê dại, lặp lại lời hắn mong muốn hệt như rối gỗ: “Ngươi… thật đẹp.”
Lời còn chưa dứt, khi một chữ kia còn nhẹ vang trong không khí, Y Mặc vồ lấy bờ môi y.
Tàn bạo, mù quáng, kịch liệt, điên cuồng ăn tươi nuốt sống. Cùng lúc đó còn có rất nhiều uất ức chua xót từ đáy lòng vỡ rách, ào ạt chảy ra.
Quý Cửu không nhúc nhích hệt như chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, y đứng tại chỗ dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn hắn.
Mãi đến khi hai cánh môi bị mút tê dại, ngay cả đầu lưỡi cũng trở nên đau đớn, Quý Cửu mới chớp mắt.
Phiến môi tách ra, bọn họ giật mình nhìn lẫn nhau.
Quý Cửu khàn giọng, “Gọi tên của ta.”
Y Mặc dừng một chút, nói: “Quý Cửu.”
“Gọi lại.” Quý Cửu tăng thêm âm lượng.
“Quý Cửu.”
“Gọi lại!”
“Quý, Cửu —— ”
Quý Cửu nắm chặt vạt áo của hắn kéo đến trước người, đến khi đã dán thật chặt mới nghiêng người cắn môi hắn.
Đúng là y đang cắn.
Hàm răng trắng noãn cứng rắn cắn phiến môi lương bạc tựa như muốn xé vụn da thịt hắn rồi nuốt vào, đem những lần gọi tên y, bộ phận phát ra tên y nuốt vào trong bụng.
Tựa như làm vậy y sẽ được cứu rỗi.
Y Mặc dang tay ôm y, đem thân thể nóng bừng tùy thời có thể thiêu cháy hắn mà ôm chặt hơn. Môi lưỡi quấn riết chặt gấp mấy lần thân thể, quấn lấy đối phương không hề dời ra, mạnh mẽ mút cắn, chất lỏng bị bọn họ hút ra rồi từng người nuốt vào, rồi họ gấp vội khao khát hút tiếp. Hệt như kẻ lang thang ngàn năm trên sa mạc cuối cùng tìm được nguồn nước, hoặc hệt như hai đuôi cá giãy giụa trong vũng hồ khô cạn, miệng dán miệng, dùng nước bọt của lẫn nhau mà tồn tại, bởi vì bọn chúng đã không còn nơi nào để trốn.
Mỹ tửu nhân gian dẫu ngàn năm vạn năm cũng không thể chuốc say Y Mặc.
Nhưng Y Mặc cảm thấy choáng váng như kẻ say rượu, thân ở nơi trần thế mà linh hồn đã du lãng trên mây. Hắn biết cánh tay ôm trọn người hắn đang rắn chắc vòng quanh, dùng một tư thế khát cầu ôm hắn, giam cầm hắn hệt như sắt thép. Y Mặc không hề biết đau đớn, hắn dùng lực đạo mạnh hơn đáp trả, cả hai điều chỉnh tư thế, hận không thể nhanh một chút, nhanh một chút nữa, nhanh hoà thành một thể, không cần phải chết, không cần biến mất, không cần tìm kiếm, càng không cần trốn tránh.
Bọn họ đẩy ngã bàn gỗ, đánh nát vò rượu, công văn bút mực rơi vãi trên đất. Giấy trắng rách vụn, từng trang hỗn loạn bay lên rồi hạ xuống, mọi thứ ngổn ngang… mà ở trong đó, bọn họ đang quay cuồng.
Quý Cửu kéo mạnh áo bào của Y Mặc giống như vừa nãy hắn đã xé của y, bắt cổ tay hắn, cố định lại.
Cánh môi giằng co không hề tách ra, bọn họ mở mắt nhìn đối phương, rồi lại giằng co.
Một kẻ say rượu, một người thanh tỉnh. Hoặc có lẽ cả hai đều say.
Y Mặc biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng không nói gì, cũng không thu lại hai tay bị áp chế.
Quý Cửu một tay tách đầu gối hắn, đưa bản thân vào trong, cả hai đều trần trụi.
Thân thể nóng hực không hề do dự vây phủ thân thể lạnh lẽo bên dưới, dường như ở một khắc kia băng lửa va chạm, băng hà ngàn năm như bị đun thành dòng nước bao vây bởi nham tháy nóng cháy, biến thành ngọn lửa đỏ rực, đất trời hỗn loạn như nứt thành vết thương thật lớn, bọn họ không hẹn mà cùng lúc phát ra tiếng thở than đầy thỏa mãn.
Quý Cửu buông lỏng áp chế, hai tay dời xuống nắm thắt lưng hắn, sau đó tách hai mông.
Quý Cửu cúi đầu, bờ môi chồng chất vết thương dán lên bờ môi cũng hiện đầy tơ máu, một lần nữa y nói: “Gọi tên của ta.”
“Quý Cửu.”
“Không đủ.”
“Quý Cửu.”
“Vẫn không đủ.”
—— Quý Cửu.
—— Quý Cửu!
—— Quý Cửu!
Y Mặc từng tiếng lặp lại họ của y, lặp lại tên của y. Cuối cùng hắn gọi như một kẻ điên.
Chua xót nơi đáy lòng theo từng tiếng thét gào mà tuôn ra giống như vết thương bị cắt rời đang len lỏi xuất tụ huyết tím đen bên trong.
Khóe mắt Quý Cửu dần ướt đẫm trong giọng thét vang của hắn, y hạ thắt lưng, thong thả mà kiên định đẩy vào từng chút, mãi đến khi đã hoàn toàn chiếm giữ thân thể này. Quý Cửu tạm dừng lại, nâng thắt lưng lui ra rồi hung hăng tiến vào.
Một giọt nước nhỏ tích lên mí mắt Y Mặc, hắn còn chưa kịp nhìn rõ thì lại thêm một giọt rơi xuống, trơn nhẵn phát sáng đáp trên môi hắn. Y Mặc khẽ liếm, mùi vị mặn chát lan nhanh trên đầu lưỡi, rồi giọt thứ bốn, giọt thứ năm… Mùi vị mặn chát hoàn toàn bao phủ hắn.
Mãi đến cuối cùng mọi động tác dừng lại, Quý Cửu áp trán vào, những giọt nước kia mới lặng yên khô cạn.
Đỉnh đầu áp đỉnh đầu, chóp mũi kề sát, môi dán môi, rồi chẳng ai nhúc nhích, họ cứ thế lẳng lặng ôm nhau hệt như hai con thú nhỏ chồng chất vết thương, quấn vào một chỗ và sưởi ẩm cho nhau.
Dẫu rằng biết rõ những vết thương này là đối phương gây cho nhưng vẫn không đẩy nhau ra.
“Ngày mai đi?” Hồi lâu, Quý Cửu mới lên tiếng, giọng khàn khàn.
“Ừ.”
“Không tiễn.”
“Được.”
Hai người im lặng, Y Mặc trở người ôm y vào lòng, vây phủ lại. Quý Cửu không nói gì.
Y Mặc tách thân thể y rồi cúi đầu cắn môi, tiếp tục trượt xuống gặm cắn khớp cằm, liếm mút hầu kết, cắn lên vùng xương quai xanh của y.
Quý Cửu ôm hắn, ngón tay thỉnh thoảng luồn qua những sợi tóc đen nhánh, đến khi thân thể hoàn toàn bị tách ra, bị tiến vào, bị lấp đầy, cơ hồ muốn chống đỡ cảm giác bị tàn phá nên y mới co rúm lại, cả người cứng đờ.
Y Mặc thấy vậy thì dừng lại, hôn lên mặt y, nói sẽ sàng: “Thả lỏng, đừng sợ.”
Quý Cửu cắn răng, thật lâu mới hoãn lại cảm giác sợ hãi xưa nay và thói quen bài xích, y một lần nữa ôm chặt hắn.
Y Mặc vẫn không hề cử động. Quý Cửu hít sâu một hơi, nhấc chân quấn quanh thắt lưng hắn. Y Mặc hiểu ý, chậm rãi bắt đầu động tác.
“Y Mặc, ” Đang lúc nửa chừng, Quý Cửu khẽ hỏi: “Ngươi biết rõ sẽ gặp tình huống gì nhưng vẫn muốn tìm, thật sự không nghĩ khi mặt đối mặt thì phải giải quyết thế nào sao?”
Y Mặc cắn vành tai y, đáp: “Có nghĩ, nhưng không biết giải quyết thế nào.”
Quý Cửu nghiêng tai tránh đi đùa giỡn của hắn. “Không đúng, ngươi vốn dĩ không biết ngươi muốn gì.”
Quý Cửu hỏi: “Có phải ngươi muốn Trầm Thanh Hiên không?”
Y Mặc dừng một chút, rất nhanh đáp: “Đúng vậy.”
“Không đúng,” Quý Cửu nói: “Ngươi vẫn không biết bản thân muốn gì.”
Y Mặc không muốn tranh luận, nâng thắt lưng hung hăng đánh vào, Quý Cửu suýt chút nữa thất thanh kêu lên, y cắn răng kiềm chế, tuy rằng giọng không cất lên nhưng eo lại không ngừng run rẩy. Quý Cửu cúi đầu thở dồn dập, cắn mạnh lên gáy hắn.
“Ngươi không phục?” Quý Cửu buông miệng thở hào hển, đoạn dán vào bên tai hắn, nói: “Ngươi và Trầm Thanh Hiên kề cận bên nhau, lúc y chết ngươi nên đi theo. Hiện giờ ngươi nói ngươi muốn Trầm Thanh Hiên bồi bên cạnh nên không từ thủ đoạn trói y bên người, bởi vì ngươi không còn lựa chọn nào khác.”
“Trói?” Y Mặc tạm dừng.
Quý Cửu nói: “Ngươi hỏi ta còn cách khác hay không, thật ra là có.”
“Cách gì?” Y Mặc hỏi.
Quý Cửu cười khẽ, kéo đầu hắn xuống rồi hôn lên, nói nhỏ nhẹ: “Nếu ta là ngươi…”
—— Nếu ta là ngươi, còn ngươi là ta. Lần đầu tiên gặp mặt, ta sẽ không lăng nhục ngươi.
—— Ta sẽ dẫn ngươi đi. Ngươi không đi, ta trói ngươi đi.
—— Ta nhốt ngươi lại, ngày đêm đối tốt với ngươi. Cưng ngươi chìu ngươi, thứ gì cũng dành cho ngươi, để ngươi muốn dựa dẫm vào ta.
—— Sau đó ta sẽ khiến thân nhân của ngươi nghĩ ngươi đã chết, ta xóa bỏ sự tồn tại của ngươi trên thế giới này.
—— Cuối cùng, ta khiến ngươi không nơi để đi, chặt đứt tất cả tưởng niệm để ngươi chỉ có thể lệ thuộc vào ta, tín nhiệm một mình ta. Trở thành Trầm Thanh Hiên của ta.
—— Thậm chí, ta sẽ không nói cho ngươi biết từng có một Trầm Thanh Hiên.
—— Ngươi phải làm Trầm Thanh Hiên của ta. Trừ điều này ra ngươi không còn đường để đi.
Quý Cửu buông hắn ra, xoa cái đầu đau như búa bổ rồi dần im lặng.
Y Mặc hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Quý Cửu nói: “Ta? Trói ta? Ta sẽ chết ngay trước mặt ngươi, bởi vì ta đã biết trên đời này có một Trầm Thanh Hiên.”
“Vậy những lời ngươi nói đều vô dụng.” Y Mặc đáp.
“Ngu ngốc,” Quý Cửu khinh thường: “Đối với Quý Cửu vô dụng nhưng đối với Trần Thanh Hiên Lý, Thanh Hiên sẽ vô dụng sao?”
Y Mặc nghĩ một lát, đáp: “Nhỡ đâu không được?”
Quý Cửu rướn người, vẻ mặt gần như không thể tưởng tượng nỗi nhìn hắn, “Ngươi ngu ngốc sao? Thắng hay thua ngươi cũng không lỗ. Ngươi thua, chết một người trong mấy trăm lần luân hồi của Trầm Thanh Hiên, ngươi thắng, được mấy mươi năm khoái hoạt, dựa vào cái gì không cá cược?! Dựa vào cái gì không được?!”
Mặc dù Y Mặc đã biết tính tình người này nhưng điên cuồng đối đãi chuyển thế của bản thân như y khiến hắn ngẩn ra, nhịn không được hỏi: “Chuyển thế của y đã chết, cứ như vậy chết sao?”
Quý Cửu cũng ngẩn ra. Y chợt cười, vỗ vai hắn nói: “Đừng nói giỡn, người ngươi muốn là Trầm Thanh Hiên, lúc ngươi quyết định tìm kiếp trước trên người chuyển thế của y, chuyển thế kia đã mất đi ý nghĩa. Nếu hắn không trở thành Trầm Thanh Hiên của ngươi, sống chết của hắn liên quan gì tới ngươi.”
Quý Cửu nói xong mấy lời bông đùa qua loa, ánh mắt ảm đạm cất chứa bi thương.
Sau một lúc lâu, Quý Cửu lại nói: “Nên ta mới nói ngươi không biết bản thân muốn gì. Nếu ngươi thật sự biết rõ thứ ngươi muốn, năng lực như ngươi có gì mà không thể? Nếu ngươi đã biết rõ, quyết định đoạt lại, ngươi sẽ có mưu kế rồi chém đinh chặt sát thi hành. Thế nhưng ngươi không biết, ngươi cũng không muốn buông tay tĩnh tâm tu tiên mà lưu lạc tại cõi đời ô trọc cho đến hôm nay. Y Mặc, tìm kiếm của ngươi là mù quáng, không có mục đích rõ ràng, càng không biết đường ra ở nơi nào.”
“Ngày mai ngươi phải đi, ta muốn ngươi chọn một con đường. Tu tiên, rời khỏi cõi đời ô trọc. Hoặc là tìm kiếm, tạo nên một Trầm Thanh Hiên của riêng ngươi.” Dừng một chút, Quý Cửu nói: “Ngươi cũng có thể lựa chọn chết đi, không cần khổ sở.”
Y Mặc nhìn y, rốt cục nhịn không được cúi đầu hôn lên mồm miệng đang nói kia, đầu lưỡi liếm dấu răng cùng tơ máu trên môi y, sẽ sàng hỏi: “Ngươi thích ta?”
Quý Cửu đỏ mặt, nhìn hắn hồi lâu rồi nói: “Có ý nghĩa sao?”
Y Mặc cũng nhìn y thật lâu, đáp án giống như trước: “Ta không biết.”
Quý Cửu cười một tiếng nằm xuống, chân vòng lại trên lưng hắn, không thèm nói nữa. Gốc rễ của Y Mặc chôn trong cơ thể y chậm rãi rút ra, rời khỏi một chút lại đâm vào thật sâu. Quý Cửu hít một hơi, trên mặt đoán không được là vui vẻ hay khó chịu, nhưng Y Mặc biết thân thể y thích nên không kiềm chế, nâng thắt lưng liên tục va chạm, khiến nơi đóng chặt vì hắn mở ra, khiến vốn dĩ cứng đờ vì hắn mềm mại, khiến khô khốc đổi thành ẩm ướt, khiến thân thể chưa bao giờ đáp lại bắt đầu đáp lại.
Y Mặc trở người y nằm sấp trên giường, giữ thật chặt vòng eo của y để bản thân tiếp tục xâm nhập. Quý Cửu không chịu phát ra âm thanh nên hơi thở càng lúc dồn dập, thân thể dần đỏ ửng. Đôi lúc người phía sau quá mãnh liệt khiến y nhịn không được ngân lên giọng mũi, rồi rất nhanh bị nuốt trở về, gương mặt nhẫn nại phủ đầy buồn khổ.
Cuối cùng muốn leo đến đỉnh núi, Quý Cửu nhịn không được trở tay nắm cánh tay ngang hông, kéo hắn về phía người.
Tựa như muốn Y Mặc ôm lấy y vậy.
Thân thể Y Mặc bởi vì động tác này mà hơi khựng lại, nhỏ đến mức chẳng ai phát hiện.
Giờ khắc này, trước mắt hắn hiện lên hình ảnh người kia cắn môi nhẫn nhịn, sau cùng nhịn không được nắm cánh tay hắn rồi gọi: Ngươi ôm ta đi.
—— Y Mặc ngươi ôm ta đi.
Trong đầu chợt vang vọng âm thanh trước kia, biết rõ là ảo giác, rõ ràng biết không nên, rõ ràng biết không thể, nhưng dường như bị ma xui quỷ ám, Y Mặc cúi người ôm y vào lòng, nghe được giọng hắn vang lên trong tiếng thở dốc nhẫn nại, là: “Trầm Thanh Hiên.”
Thân thể trong ngực hắn nháy mắt cứng đờ, ngay cả tiếng hô hấp cũng mất sạch, hơi nóng vì hắn bộc phát dần dần lạnh lẽo tựa như một khối thi thể rét lạnh. Mà phần cơ thể trong khối “thi thể” cùng lúc danh tự kia xuất hiện — Y Mặc tới đỉnh.
Quý Cửu không nhúc nhích nằm sấp trên giường đợi hắn kết thúc, đợi hắn hút ra, đợi hắn kinh ngạc ôm lấy y rồi chẳng nói được câu nói.
Y Mặc một câu cũng không cách nào nói.
Quý Cửu cũng không nói.
Bởi vì Quý Cửu biết bản thân y đã chết.
Cuối cùng Y Mặc vẫn quyết định giết chết Quý Cửu, nghiền xương thành tro.
Quý Cửu khép mắt, y giải thoát rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook