Edit: Tiểu Nhật Dạ

“Cũng không có gì.” Ngôn Bình bỗng nhiên cười rộ lên, “Dù sao thì ta cũng không phải là người nhận ủy thác, chuyện này không liên quan đến ta.”

“Đồ máu lạnh.” Đào Hải bay ra khỏi búp bê thế thân, nhấc chân ngồi trên bàn làm việc của Ngôn Bình.

“Đa tạ đã khích lệ.” Ngôn Bình nhướn mi, cười rộ lên.

“Dù sao thì, đạo sĩ, nếu không phải là ma cà rồng, vậy ngươi nói xem, kia rốt cuộc là cái gì? Không hút máu tại sao lại muốn cắn người?”

“Cái này, rất khó nói.” Ngôn Bình suy nghĩ một chút, “Nếu muốn ta suy đoán, có mấy loại khả năng là thứ đó. Một loại là giống như bệnh độc — là một mối hiểm họa kí sinh trên cơ thể con người – cái loại bệnh này, khi mà truyền tới trên người đối phương, đối phương được xem như là phân thân của cơ thể mình, qua phương thức này có thể khống chế đối phương, mở rộng phạm vi thế lực.”

“A, thật đáng sợ, thầy Hà không phải là sẽ bị biến thành quái vật chứ.”

“Không nhất định là loại bệnh này, còn có những thứ khác.” Ngôn Bình giải thích, “Có một loại là linh hồn hút máu người, cho dù đã ăn no, nhưng vì tiếp theo cần ăn tiếp, để cho thuận tiện, nó sẽ lưu lại một ký hiệu. Ngoại trừ những thứ đó, còn có một loại là ma hạ cấp, cắn người không vì lý do gì.”

“Vậy rốt cuộc là loại nào?” Đào Hải nhảy xuống bàn, hướng tới đám người phía trước, hiện đang vây quanh thầy Hà nghe kể lại chuyện nguy hiểm ngày hôm qua, dạo một vòng nhìn dấu răng trên cổ, lại xem vết thương trên người thầy Hà, Đào Hải đột nhiên kinh dị hét to một tiếng, vội nhảy về bên người Ngôn Bình, “Đạo… Đạo sĩ, không xong, ta nhìn thấy vết thương của hắn có cái khí gì đen đen bốc lên.”

“Cái gì đen?” Ngôn Bình nhíu mày, “Ngươi tránh xa chỗ đó ra, đấy là ma dục, sẽ gây tổn thương đến linh thể, nếu là ma dục mạnh thì còn có khả năng nuốt linh thể.”

“A?!” Đào Hải vội vả kiểm tra thân thể mình từ trên xuống dưới.

“Không có vấn đề gì.” Ngôn Bình nhìn chằm chằm giáo án, cũng không ngẩng đầu lên, nói, “Mũi ta có thể ngửi thấy.”

“Thính như mũi chó.” Đào Hải bĩu môi.

Ngôn Bình không đáp lời, đôi mắt đang đọc sách tà tà nhìn lên, tuy rằng đã cách một cái kính, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia vẫn còn lộ ra thần thái yêu mị.

Đào Hải không khỏi nuốt nước miếng, “Đạo sĩ, ta nghĩ muốn ăn ngươi.” Sau đó cười hì hì bắn cho Ngôn Bình một cái mị nhãn.

“Được.” Ngôn Bình nhếch miệng cười *** tà, “Tối về nhà sẽ từ từ ăn.”

“…Hôm nay ta muốn ở phía trên.”

“Thích chủ động như vậy a….” Ngôn Bình xoa cằm, “Hóa ra ngươi thích tư thế cưỡi ngựa.”

“Đạo sĩ, ngươi đi chết đi.” Đào Hải bất mãn hừ một tiếng, chui về búp bê thế thân, không để ý tới Ngôn Bình.

Ngôn Bình xấu xa cười cười. Nhắc tới mới nhớ, hình như cũng là một khoảng thời gian dài chưa làm rồi. Như vậy —– tối nay cùng nhau giải phóng đi.

Quyết định tối sẽ ăn tiệc lớn, hiển nhiên là tâm tình Ngôn Bình đặc biệt vui vẻ. Đến cả phòng cũng đều cảm nhận được sự vui vẻ của Ngôn Bình, “Thầy Ngôn sau khi tan tầm có hẹn sao? Thế nào mà lại cao hứng như vậy.”

“Không phải hẹn hò, mà là có tiệc lớn.” Ngôn Bình cười tựa gió xuân.

Đào Hải căm hận đá đá Ngôn Bình, “Đạo sĩ thối, ngươi cười cái gì.”

Quả nhiên là tiệc lớn, lúc về nhà còn tạt qua siêu thị, thuận tiện mua rau củ, gan lợn, bầu dục, thịt dê, tôm hùm; ăn ngon, thân thể mới được bổ dưỡng.

“>_< đạo sĩ, ngươi mua nhiều đồ vậy để làm gì?”“Để bổ thận tráng dương, bồi dưỡng thân thể a.” Ngôn Bình thản nhiên nói. Đào Hải giật mình, “Bổ thận? Sao lại phải bổ thận?”“Để bổ dưỡng thật tốt thân thể a.” Ngôn Bình cười meo meo.“Sắc đạo sĩ, >_< ngươi… ngươi…” “Nào nào nào, ” Ngôn Bình gọi Đào Hải, “Cùng nhau ăn thôi, ta làm cho ngươi thêm một phần. Quỷ cũng cần bổ dưỡng thân thể a.” “Đạo sĩ thối… Ngươi bắt nạt ta, ta…. Ta muốn bỏ nhà đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương