Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục
4: Thời Gian Tử Vong Chính Xác


Dĩ nhiên Diệp Bạch Đinh không ngu, đã lâu như vậy không có ngửi mùi thịt thì làm sao không thèm nhưng thân thể này quá yếu, nếu ăn thịt cá nhất định sẽ không tiêu hóa được, phải từ từ nuôi dưỡng.
Cháo, có chén thứ nhất thì sẽ có chén thứ hai, chén thứ ba, người còn ở đây, gà vịt thịt cá còn xa sao?
Hắn là một pháp y ở hiện đại.

Sau khi chết thì xuyên sách trở thành Diệp Bạch Đinh.

Quyển sách này là một quyển tiểu thuyết xuyên không, bối cảnh trong truyện khá giống Minh triều, tên là Đại Chiêu triều.

Nhân vật chính là Tam hoàng tử của tiên đế lưu lạc dân gian, trong truyện kể rằng hắn chịu nhục ngủ đông mấy năm sau đó trở về triều đình diệt trừ gian thần, thanh chính đạo, đoạt đế vị, là một chuyện xưa quân lâm thiên hạ mà nghĩa huynh của Diệp Bạch Đinh, Hạ Nhất Minh chính là bằng hữu tốt trong suốt quá trình đã giúp đỡ vị Tam hoàng tử này rất nhiều.

Mặc dù Diệp Bạch Đinh không thích loại chuyện xưa nắm quyền thiên hạ, mỹ nhân bên gối, đọc cũng chưa đọc nhưng hắn xuyên qua...!Đúng là không đúng lúc.
Bởi vì Diệp Bạch Đinh chỉ được một khúc dạo đầu là chết, câu chuyện của hắn cũng không có gì, chỉ xuất hiện trong một đoạn giới thiệu đầu truyện không đáng kể đến.
Nguyên chủ là một kiều thiếu gia, mặt mỏng tay mềm, không chỉ tay mà nơi nào cũng mềm, là đích tử duy nhất, phía trên chỉ có một tỷ tỷ nên được cả nhà ôm sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, cưng chìu lên trời xuống đất đến mức trở thành một tên ngốc bạch ngọt.
Ngốc bạch ngọt cũng không phải là không tốt, là một tiểu hài tử đơn thuần thiện lương tràn đầy yêu thương và mong đợi với thế giới cũng rất tốt.

Nếu như mọi chuyện trong nhà vẫn trôi chảy thì hắn có thể bình an đến già nhưng tai họa đột nhiên ập đến, cây ngã người đổ.

Phụ thân đột nhiên bị bắt vào ngục, chỉ vài ngày là bỏ mình.

Mẫu thân nóng lòng đến mức đổ bệnh nên cũng đi theo.


Nếu không phải là tỷ tỷ đã gả ra ngoài thì sợ rằng cũng bị dính líu.
Đột nhiên gặp đại nạn khiến thiếu gia ngốc bạch ngọt không chịu nổi kích thích, trí nhớ đoạn này trở nên mơ hồ, cũng không biết cụ thể phụ thân phạm vào tội gì, trong nhà tại sao lại trở thành như vậy.

Triều đình nói là tham ô danh ngạch rất lớn....chứng cứ có cơ sở nhất là phong thư tố cáo và sổ sách của nghĩa huynh Hạ Nhất Minh khiến một nhà Diệp Bạch Đinh người thì chết, người thì bị bắt giam, chỉ duy nhất có Hạ Nhất Minh vì đại nghĩa diệt thân tố cáo có công nên được thăng làm Hình Bộ Thị Lang.
Phụ thân năm xưa không có con nên mới nhận nuôi nhi tử của bạn chí cốt là Hạ Nhất Minh, vẫn luôn đối xử với y như con ruột.

Ông cảm thấy đoạt con cháu người khác là bất nghĩa nên chỉ nuôi dạy chứ không bắt Hạ Nhất Minh đổi tên hay ghi tên vào gia phả Diệp gia vì vậy theo luật pháp mà nói thì hai người không có quan hệ phụ tử, điều này cũng vừa đúng lúc dọn đường cho Hạ Nhất Minh.
Diệp Bạch Đinh không biết sự thật chân chính là như thế nào.

Phụ thân của thân thể này có tội hay không nhưng Hạ Nhất Minh không nói mà ván cũng đã đóng thuyền.
Đạp lên máu cha nuôi để thượng vị, ngay cả đệ đệ ngốc bạch ngọt đang ở trong ngục cũng không tới thăm một lần, bất kể chết sống, người như vậy sẽ là người tốt sao? Hắn không tin.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương