Ngỗ Tác Số Một Chiếu Ngục
-
2: Ngươi Biết Khám Nghiệm Tử Thi
Sắc mặt Thân Khương lập tức thay đổi, miệng chửi tục: ‘‘Kháo! Đầu nhi đang bận án tử, hắn tới đây làm cái quái gì? Cái gì gọi là không chừng có quan hệ với vụ án của Đầu nhi, ta nhổ vào! Không phải là do chính hắn không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị phạt sao, vậy mà cũng dám nói, có xấu hổ hay không!’‘
‘‘Chúng ta từ chối sao?’‘
‘‘Không, không cần.’‘
Thân Khương cười lạnh một tiếng: ‘‘Phòng xác bên kia đầy rồi, nếu chúng ta không cho mượn chỗ thì hắn sẽ để yên không tố cáo chúng ta à? Bảo hắn tới, nói bên trong chưa được quét dọn sạch sẽ, chỗ cũng nhỏ, muốn nghiệm thì nghiệm, không nghiệm thì cút!’‘
Chiếu Ngục nằm ở hướng nam, có phòng xác, phòng nghiệm thi.
Địa bàn Bắc Trấn Phủ Tư lớn nên không thiếu chỗ xây dựng nhưng gần đây án tử đặc biệt nhiều.
Phòng xác bên kia đã đầy, người cũng không có.
Đôi khi Chiếu Ngục muốn hù dọa phạm nhân hoặc là phạm nhân vừa mới chết trong ngục sẽ mời ngỗ tác lại đây nghiệm thi ngay tại chỗ.
Bàn nghiệm thi cũng không thiếu nên ngỗ tác Bố Tùng Lương yêu cầu như vậy cũng không quá đáng nhưng ai bảo hắn có thù oán với Thân Khương đây?
Bố Tùng Lương sai người mang thi thể tới đặt ở trên bàn nghiệm thi, cũng không thèm nhìn Thân Khương hay chào hỏi một cái, cũng không nói chuyện với bất kỳ ai đã dùng khăn che mũi, mặt không cảm xúc xem xác chết.
Chiếu Ngục không tính là an tĩnh, đôi lúc sẽ có phạm nhân không chịu được đau đớn rên rỉ, xiềng xích va chạm vào nhau phát ra tiếng động nho nhỏ.
Nếu ở lâu còn có thể phân biệt được tiếng bước chân của người nào, người nào sắp hết thời gian, người nào đang chán đến chết, người nào sắp vội vã rời đi...
Đến lúc rồi.
Trong phòng giam thứ hai từ ngoài vào có một thiếu niên đang liếm môi, khác hẳn khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu là một đôi mắt chói lọi sáng ngời.
Chính là hiện tại!
‘‘Phụ nhân mặc thanh y năm ngày trước...!hình như tới rồi.’‘
Đôi môi của thiếu niên khô nứt, giọng nói khàn khàn có vẻ yếu ớt nhưng hàng xóm ở phòng giam bên phải vẫn nghe thấy, hắn nắm chặt cây quạt rách nát bẩn thỉu nhìn không ra màu gì vọt tới trước cửa: ‘‘Ở đâu? Ở đâu?’‘
Giọng thiếu niên hơi dừng lại vừa giống như đang nghỉ ngơi vừa giống như đang hồi tưởng: ‘‘Hình như trên eo nàng có có đeo một miếng huyết ngọc trứng bồ câu, giá trị liên thành.’‘
Hàng xóm ở phòng giam bên trái hừ một tiếng, cũng tiến lên trước nói: ‘‘Bao nhiêu mà giá trị liên thành? Sao lần trước không thấy? Ta không thể nào nhìn lầm bảo bối được!’‘
Rất nhanh một phụ nhân che mặt sau khi tốn một số tiền lớn đã được ngục tốt không thể nói là tôn kính đưa ra ngoài.
Hàng xóm bên phải phe phẩy cây quạt, tự cho là phong lưu nói: ‘‘Chậc chậc, dương liễu nhà bên mềm phấp phơi, giống eo thiếu nữ tuổi mười lăm, tiểu hữu tuổi còn trẻ nhưng ánh mắt không tệ.’‘
Thiếu niên chậm rãi đi tới trước song sắt, ánh mắt không phải dừng lại trên người mỹ nhân mà là ở trên bàn nghiệm thi cách đó không xa.
Hàng xóm bên trái xì một tiếng: ‘‘Dù gì thì cũng là một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, có phẩm vị gì chứ? Miếng ngọc ngang hông nàng ta thì tính là bảo bối gì, cái vòng tay với thế nước trên tay nàng ta thì còn tạm xem được.’‘
Giọng thiếu niên khàn khàn, tốc độ nói chuyện cũng chậm rì rì: ‘‘Đồ tốt hay là người đẹp?’‘
Hàng xóm cầm cây quạt bên phải chen vào: ‘‘Đương nhiên là người đẹp!’‘
Bên trái hừ một tiếng giễu cợt: ‘‘Một thoáng hồng nhan rồi cũng thành xương khô, bảo bối mới trường tồn vạn năm.’‘
‘‘Đời hoa cũng là vì ngắn ngủi nên mới đáng giá thưởng thức quý trọng!’‘
‘‘Dù sao cũng phải chết, chỉ có trân bảo mới có thể làm bạn mãi mãi.’‘
‘‘Tục tằng!’‘
‘‘Ngu xuẩn!’‘
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook