Ngộ Phật
-
Chương 102: Chuyển cảnh
CHIẾN TIẾP NÀO.
Thanh Đăng đại sư nhận thư Giang Trừng gửi.
Ba trang tổng cộng, trang đầu viết “Đa tạ ơn tha mạng năm ấy của đại sư”, trang thứ hai là “Đến sớm không bằng đúng lúc”, trang cuối thì “Ha ha ha ha” kín giấy.
Thanh Đăng cất thư, tiếp tục bình thản niệm kinh, lờ đi hành động bột phát của Giang Trừng. Đương nhiên Giang Trừng cũng chẳng trông mong chàng tỏ thái độ, cô mang thai hoá khờ thôi.
***
“Tập trung!” Hạc Kinh Hàn chắp tay sau lưng đứng trên đài Thí Kiếm, lạnh lùng bảo đám đệ tử đang lũ lượt liếc sang bên.
Mọi người nghe thế, vô thức thu ánh mắt lại, tay khua kiếm nom nghiêm túc vô chừng, song lòng họ nghĩ gì chỉ họ biết thôi.
Thì là mà rằng – “Á Hạc sư huynh/thúc rốt cũng đưa đạo lữ đến đây rồi bây ơi coi kìa!”, “Ôi chao chàng trai dịu dàng tuấn tú, phong thái động lòng, chẳng dơ cái tiếng bạn đời của Hạc sư huynh/thúc, tuy không đẹp bằng huynh/thúc ấy, song xét khí chất thì cũng khá rồi!”, “Cơ mà bụng hơi bự xíu.”
Chính bởi Giang Trừng ăn quá nhiều, đến lúc tái khám Ngũ Minh đã phán ‘Dưỡng thương hơi quá, vận động không đủ nên phì ra’, Hạc Kinh Hàn bèn không vỗ béo cô thêm, cũng chẳng để cô lang thang tán chuyện ngắm cảnh ngủ nghê nữa mà kiên quyết tuân theo lời đề nghị của Ngũ Minh, hắn bắt đầu đôn đốc bà chị lười biếng của mình tập thể dục.
Sớm tinh mơ, Giang Trừng còn đang ngon giấc đã bị em trai thẳng thừng lôi dậy, cô cũng chẳng cáu nổi với thằng đệ khó khăn lắm mới tìm được về, đành ngáp dài theo nó đến đài Thí Kiếm – nơi luyện kiếm hằng ngày.
Ngoài hôm đầu tiên cùng Ngũ Minh ngắm từ xa, Giang Trừng chưa từng đến đây. Y như nàng, phần lớn các Vô Cực Tử đang có mặt cũng mới diện kiến người nghe đồn là đạo lữ của Hạc Kinh Hàn lần đầu.
“Thảo nào ngay cả Lam Ngọc Nhân sư điệt/tỷ nóng tính thế mà cũng phải bất lực bỏ đi sau khi gặp y.” Chúng Vô Cực Tử tự động đổ chuyện Lam Ngọc Nhân vội đến vội đi lên đầu Giang Trừng. Tuy bàn từ một khía cạnh nào đó khác thì đúng là thế thật.
“Tự luyện đi.” Hạc Kinh Hàn theo lệ làm mẫu một lần cho nhóm Vô Cực Tử, dặn dò xong bèn xách kiếm đến chỗ Giang Trừng.
“Tập cùng chị một bài?” Giang Trừng cười.
Hạc Kinh Hàn gật đầu, “Đi.” Sau đó hắn đưa Giang Trừng đến một đài con còn trống. Đài Thí Kiếm khá to, gồm hơn trăm đài thi đấu có diện tích và hiệu ứng khác nhau, bên thêm cơ quan, bên gây ảo giác, cái thì cài hiện tượng thiên nhiên như bão cát tuyết rơi.
Nhưng Hạc Kinh Hàn chỉ đưa Giang Trừng đến một cái đài tỷ thí bình thường có nền đặc biệt, ngã cũng không đau. Hạc Kinh Hàn trai thẳng không cong đã hao hết lòng dạ vì chị mình, tự động giác ngộ kỹ năng quan tâm người khác trước kia chưa từng dùng đến.
Chị em đứng đối diện nhau, chỉ trong chớp mắt, cả hai đã mặc sức phô ra cái khí thế mình kìm nén ngày thường, Hạc Kinh Hàn đương nhiên lạnh lùng bá đạo, song Giang Trừng trông dịu dàng nhã nhặn cũng không kém cạnh, khi bước vào trạng thái chiến đấu thì cô như trở thành một con người khác, ánh vàng sắc bén lập loè nguy hiểm.
“Ấy hoá ra là hệ Kim, tôi còn tưởng linh căn thuộc Mộc hay Thuỷ cơ.”
“Dễ hiểu thôi, người Hạc sư thúc xem trọng mà, không chút nhuệ khí mới lạ ấy.”
Các Vô Cực Tử bên kia luyện kiếm chậm lại, vừa theo dõi sít sao hai người chuẩn bị vào cuộc vừa ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.
“Em lợi hại hơn chị nhiều, nhớ nương tay tý nha ~” Giang Trừng khua khoắng kiếm gỗ, tức thì lấp lánh sáng. Kiếm vốn màu vàng, song sau khi cô đột phá thêm một bậc nhỏ, ánh vàng trước ấy đã hoá bạc, lưỡi kiếm cũng ngày càng sắc bén.
Hạc Kinh Hàn đứng tại chỗ, tay cầm chuôi kiếm trắng, mũi nhọn hướng xuống, đối diện với Giang Trừng đang lao sang, hắn không mảy may cử động, chẳng hề có ý trả đòn. Đến khi kiếm của cô sắp tới nơi, hắn mới khẽ nhích người, cứ thế biến mất trước mắt Giang Trừng.
Giang Trừng đã lường trước rồi, dẫu sao tu vi kém nhau nhiều thế, chạm được vào Hạc Kinh Hàn trong chỉ một chiêu mới lạ. Song cô vững vàng xoay ngang giữa trời, ánh bạc lượn vòng chém sang phải, nhưng trước đấy một chút, bóng người đeo kiếm trắng đen đã vọt lên trên mũi kiếm của cô.
Kiếm của Giang Trừng không nhanh, có điều phản ứng phải xưng là thần tốc, chưa dứt chiêu đã đổi thế, lưu loát xuất liên tục hai ba chiêu như đã tập ngàn vạn lần, nào giống ứng biến tạm thời khi đối thủ chuyển hướng.
Không chỉ Hạc Kinh Hàn mà các Vô Cực Tử đứng xem cũng đã nhận ra, giác quan của Giang Trừng cực kỳ nhạy, cô như chẳng cần suy nghĩ đã biết đối thủ sẽ xuất hiện ở đâu, đồng thời kiếm vốn chậm lại ngày càng nhanh, đến nỗi ép người ta không lui nổi nữa.
Để đảm bảo Giang Trừng không bị thương, Hạc Kinh Hàn đã định chỉ thủ không công, song cô cười tít bức bách, chính vì muốn buộc hắn ra đòn. Muốn tránh tiếp… thì vẫn được thôi, cơ mà chị mình tỏ rõ ý đồ vậy rồi, trốn nữa chỉ sợ chị không vui. Thế nên Hạc Kinh Hàn cũng trả đòn.
Kiếm đen của Hạc Kinh Hàn là sấm dậy sét gầm, còn kiếm trắng thì ánh trăng lả lướt, chỉ đón một chiêu của hắn mà Giang Trừng đã thấy lòng dạ nôn nao, nhưng cô vui mừng hơn thế, em trai mình giỏi, cớ sao không tự hào? Bị vượt qua bởi kẻ khác thì không hay ho gì, song nếu người ấy là đứa em chính tay mình chăm sóc lớn khôn, người làm chị như cô chỉ thấy an tâm thôi.
Sau vài kiếm đỡ thèm, Giang Trừng không tiếp tục dốc hết sức nữa, chỉ châm chước thăm dò so chiêu với Hạc Kinh Hàn, tiện thể phô triển hết các loại số má trước đây chưa trôi chảy lắm, hiếm khi có cực phẩm luyện cùng, không rèn hẳn hoi lại phí.
Hạc Kinh Hàn ắt kinh nghiệm phong phú hơn Giang Trừng, cuộc đọ sức nhanh chóng trở thành hắn dẫn dắt cô, cũng cố ý chỉ ra lỗ hổng trong chiêu thức của Giang Trừng. Những ngón đòn Giang Trừng chưa lĩnh ngộ được, Hạc Kinh Hàn chỉ cần nhìn một lần đã hiểu, đồng thời gia giảm nó lên một tầm cao mới, Giang Trừng không khỏi thở than, em mình đúng là trời sinh mang phận kiếm tu.
Hai người này đây hiền hoà luyện tập, Vô Cực Tử bên kia đã bắt đầu bàn tán.
“Chẳng hổ danh là so chiêu với đạo lữ, kiếm của Hạc sư huynh chưa bao giờ dịu dàng đến vậy.”
“Chuẩn, cẩn thận từng li từng tí thế kia, nếu là con thì Hạc sư thúc đã cho đòn trời giáng, bay màu từ chiêu ban nãy rồi, nào đâu chỉ lùi một bước như Giang đạo hữu.”
“Chiêu thức ban nãy Hạc sư thúc xuất tận ba lần, sau tỉ mỉ hơn trước, kèm cặp kiểu thế tuyệt thật. Sư huynh, lần sau so chiêu với ta, hay huynh cũng làm thế đi?”
“Được, đêm nay thử luôn nhé.”
“Nhị vị sư huynh, mấy chuyện ấy tối về đóng cửa bảo nhau, các sư đệ còn đang ở đây cả!”
“Ha ha.”
Hạc Kinh Hàn hoá giải thế công của Giang Trừng, theo đó thu kiếm lại, Giang Trừng thấy vậy cũng ngừng động tác.
“Mệt chưa ạ? Có khó chịu đâu không?” Hạc Kinh Hàn đưa cô tới khu nghỉ cạnh đấy, tiện tay rót chén trà sang. Khéo thay Vô Cực Tử cũng đến giờ giải lao, tôi nhìn anh anh đía tôi, đồng loạt bạo gan đến gần. Thấy Hạc Kinh Hàn không tỏ thái độ, họ nhanh chóng xúm lại bên Giang Trừng, định bắt chuyện với cô.
“Chư vị hữu lễ.” Giang Trừng cười hiền. Hạc Kinh Hàn ngồi cạnh cô chẳng nói năng chi, chờ đám đệ tử lần lượt giới thiệu xong, có hai người ngỏ ý mời cô so kiếm thì hắn mới chỉ Giang Trừng, bảo: “Đây là chị ta, chị đang có mang, giờ nên nghỉ, không tỷ thí được.”
Các đệ tử: Hả? Mới nghe thấy cái gì ấy nhỉ… Hình như quả tin này hơi bự… phải tĩnh tâm một chút.
Nhóm người biết chuyện như Mục sư tỷ, kẻ uống trà người thử kiếm, điềm đạm vô cùng.
Cả đám im lìm hồi lâu, bấy mới có một Vô Cực Tử tuổi đời rất trẻ kinh hoàng buột thốt: “Thế Giang đạo hữu không phải là đạo lữ của Hạc sư thúc á?!”
Mọi người nhìn cậu ta, giờ mới tỉnh ngộ à?
Cậu chàng mặt búng ra sữa nọ bỗng đỏ bừng hai má, liếc Giang Trừng, “Thế Giang đạo hữu có đạo lữ chưa?”
Chẳng nhẽ cậu tính tán người ta? Nhóm Vô Cực Tử còn lại khiếp sợ hành vi lớn mật của mặt sữa, bộ nó không nghe Hạc sư thúc bảo đó là chị mình hả? Thằng này tính làm anh rể của Hạc sư thúc?! Gan mầy to quá rồi đấy!
Hạc Kinh Hàn đứng lên, vô tình gọi mặt sữa: “Sang đây, đọ chiêu với ta.”
Mặt sữa: “…”
Vô Cực Tử: “…”
Giang Trừng: “…”
Cuối cùng mặt sữa bị Hạc Kinh Hàn phang từ trên đài Thí Kiếm xuống, trước khi rơi còn được Hạc Kinh Hàn “vô ý” ném tặng một tảng băng to, thoắt cái tiếng thét thảm thiết của cậu ta đã vọng khắp đỉnh núi.
Sau hôm ấy, Giang Trừng ngày ngày ra sân luyện kiếm với em trai, tiến bộ thần tốc trong khoảng thời gian ngắn. Tuy không thiên bẩm được như Hạc Kinh Hàn nhưng kiếm của cô cũng khá, thỉnh thoảng lại có ngón đòn khá diệu, đến cả Hạc Kinh Hàn cũng gật đầu công nhận. Nhóm Vô Cực Tử mắt mờ đòi so chiêu với cô đều bị hắn ném khỏi đài Thí Kiếm cả.
Với mẫu em trai thương chị thì mình còn biết nương tay cẩn thận lúc tỷ võ, kẻ khác làm gì biết nặng nhẹ ra sao, nào đâu có chuyện cho chúng so kè với người đang mang thai, rặt lũ mơ hão.
Sáng luyện kiếm, chiều sang chỗ Chân Hạnh Dao nghe đàn ngủ trưa, cuộc sống của Giang Trừng cứ bình lặng an yên qua ngày, tới mức cô như quên cả thị phi thiên tai ngoài kia.
Đến tận hôm Vô Cực Tử hạng sáu họ Chủng về đến đạo quán với chi chít vết thương cùng một tin xấu.
Phía tây nam cõi Tu Chân đột nhiên xuất hiện rất nhiều rối ma, tử giới vùng ấy cũng lan cực nhanh, các môn phái nhỏ đã chuyển đi, có vài thành trì của người phàm chưa di dời kịp. Chẳng ai ngờ lại nảy ra nhiều rối ma đến thế, thôn xóm gần đấy không người sống sót.
Rối ma thường là tay sai do ma tu dùng cơ thể người luyện thành, ưa ăn thịt người. Luyện rối ma cần một lượng lớn người sống, quan trọng nhất là phải nhốt những kẻ chưa chết ấy ở đất chí âm, để họ dần ngấm âm khí rồi mới độ ma khí vào.
Đất chí âm rất khó tìm bởi các khu vực này đều được phật tu canh giữ, căn bản chẳng đâu chấp chứa ma tu chế rối ma, nhưng giờ đây rối ma đông đảo, chúng được luyện bằng cách nào và bởi ai?
Gộp chuyện này và việc chưa tìm được cách khắc chế tử giới với nhau, những người sáng tỏ đều thầm lo lắng.
“Chị, mấy hôm nữa em phải dẫn người sang vùng tây nam, chị ở lại nhớ chăm sóc mình cho kỹ.” Mỗi khi trời giáng tai ương, Hạc Kinh Hàn ắt phải đi dẹp loạn, trước kia chẳng bận lòng chi, nay dẫu có chị cũng vẫn chẳng đắn đo gì.
Giang Trừng lắc đầu, vỗ vai em mình: “Chị đến đây cũng vì muốn sống cùng em, giờ em bận thì chị cũng nên về rồi. Em là đệ tử Vô Cực đạo quán, chị cũng là đệ tử của phái Dung Trần sơn, chuyện này ắt không chỉ xảy ra ở duy nhất một nơi, chị phải về tông môn xem tình hình.”
Ngày Hạc Kinh Hàn đưa Vô Cực Tử đến tây nam giải quyết rối ma cũng là lúc Giang Trừng hành trang khẩn khoản về Dung Trần.
Kéo: Thực ra Phù Hoa dùng từ hiện đại nhiều lắm, nên nếu mấy cô thấy câu cú nửa nạc nửa mỡ thì… tui cũng chịu thôi.
Thanh Đăng đại sư nhận thư Giang Trừng gửi.
Ba trang tổng cộng, trang đầu viết “Đa tạ ơn tha mạng năm ấy của đại sư”, trang thứ hai là “Đến sớm không bằng đúng lúc”, trang cuối thì “Ha ha ha ha” kín giấy.
Thanh Đăng cất thư, tiếp tục bình thản niệm kinh, lờ đi hành động bột phát của Giang Trừng. Đương nhiên Giang Trừng cũng chẳng trông mong chàng tỏ thái độ, cô mang thai hoá khờ thôi.
***
“Tập trung!” Hạc Kinh Hàn chắp tay sau lưng đứng trên đài Thí Kiếm, lạnh lùng bảo đám đệ tử đang lũ lượt liếc sang bên.
Mọi người nghe thế, vô thức thu ánh mắt lại, tay khua kiếm nom nghiêm túc vô chừng, song lòng họ nghĩ gì chỉ họ biết thôi.
Thì là mà rằng – “Á Hạc sư huynh/thúc rốt cũng đưa đạo lữ đến đây rồi bây ơi coi kìa!”, “Ôi chao chàng trai dịu dàng tuấn tú, phong thái động lòng, chẳng dơ cái tiếng bạn đời của Hạc sư huynh/thúc, tuy không đẹp bằng huynh/thúc ấy, song xét khí chất thì cũng khá rồi!”, “Cơ mà bụng hơi bự xíu.”
Chính bởi Giang Trừng ăn quá nhiều, đến lúc tái khám Ngũ Minh đã phán ‘Dưỡng thương hơi quá, vận động không đủ nên phì ra’, Hạc Kinh Hàn bèn không vỗ béo cô thêm, cũng chẳng để cô lang thang tán chuyện ngắm cảnh ngủ nghê nữa mà kiên quyết tuân theo lời đề nghị của Ngũ Minh, hắn bắt đầu đôn đốc bà chị lười biếng của mình tập thể dục.
Sớm tinh mơ, Giang Trừng còn đang ngon giấc đã bị em trai thẳng thừng lôi dậy, cô cũng chẳng cáu nổi với thằng đệ khó khăn lắm mới tìm được về, đành ngáp dài theo nó đến đài Thí Kiếm – nơi luyện kiếm hằng ngày.
Ngoài hôm đầu tiên cùng Ngũ Minh ngắm từ xa, Giang Trừng chưa từng đến đây. Y như nàng, phần lớn các Vô Cực Tử đang có mặt cũng mới diện kiến người nghe đồn là đạo lữ của Hạc Kinh Hàn lần đầu.
“Thảo nào ngay cả Lam Ngọc Nhân sư điệt/tỷ nóng tính thế mà cũng phải bất lực bỏ đi sau khi gặp y.” Chúng Vô Cực Tử tự động đổ chuyện Lam Ngọc Nhân vội đến vội đi lên đầu Giang Trừng. Tuy bàn từ một khía cạnh nào đó khác thì đúng là thế thật.
“Tự luyện đi.” Hạc Kinh Hàn theo lệ làm mẫu một lần cho nhóm Vô Cực Tử, dặn dò xong bèn xách kiếm đến chỗ Giang Trừng.
“Tập cùng chị một bài?” Giang Trừng cười.
Hạc Kinh Hàn gật đầu, “Đi.” Sau đó hắn đưa Giang Trừng đến một đài con còn trống. Đài Thí Kiếm khá to, gồm hơn trăm đài thi đấu có diện tích và hiệu ứng khác nhau, bên thêm cơ quan, bên gây ảo giác, cái thì cài hiện tượng thiên nhiên như bão cát tuyết rơi.
Nhưng Hạc Kinh Hàn chỉ đưa Giang Trừng đến một cái đài tỷ thí bình thường có nền đặc biệt, ngã cũng không đau. Hạc Kinh Hàn trai thẳng không cong đã hao hết lòng dạ vì chị mình, tự động giác ngộ kỹ năng quan tâm người khác trước kia chưa từng dùng đến.
Chị em đứng đối diện nhau, chỉ trong chớp mắt, cả hai đã mặc sức phô ra cái khí thế mình kìm nén ngày thường, Hạc Kinh Hàn đương nhiên lạnh lùng bá đạo, song Giang Trừng trông dịu dàng nhã nhặn cũng không kém cạnh, khi bước vào trạng thái chiến đấu thì cô như trở thành một con người khác, ánh vàng sắc bén lập loè nguy hiểm.
“Ấy hoá ra là hệ Kim, tôi còn tưởng linh căn thuộc Mộc hay Thuỷ cơ.”
“Dễ hiểu thôi, người Hạc sư thúc xem trọng mà, không chút nhuệ khí mới lạ ấy.”
Các Vô Cực Tử bên kia luyện kiếm chậm lại, vừa theo dõi sít sao hai người chuẩn bị vào cuộc vừa ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.
“Em lợi hại hơn chị nhiều, nhớ nương tay tý nha ~” Giang Trừng khua khoắng kiếm gỗ, tức thì lấp lánh sáng. Kiếm vốn màu vàng, song sau khi cô đột phá thêm một bậc nhỏ, ánh vàng trước ấy đã hoá bạc, lưỡi kiếm cũng ngày càng sắc bén.
Hạc Kinh Hàn đứng tại chỗ, tay cầm chuôi kiếm trắng, mũi nhọn hướng xuống, đối diện với Giang Trừng đang lao sang, hắn không mảy may cử động, chẳng hề có ý trả đòn. Đến khi kiếm của cô sắp tới nơi, hắn mới khẽ nhích người, cứ thế biến mất trước mắt Giang Trừng.
Giang Trừng đã lường trước rồi, dẫu sao tu vi kém nhau nhiều thế, chạm được vào Hạc Kinh Hàn trong chỉ một chiêu mới lạ. Song cô vững vàng xoay ngang giữa trời, ánh bạc lượn vòng chém sang phải, nhưng trước đấy một chút, bóng người đeo kiếm trắng đen đã vọt lên trên mũi kiếm của cô.
Kiếm của Giang Trừng không nhanh, có điều phản ứng phải xưng là thần tốc, chưa dứt chiêu đã đổi thế, lưu loát xuất liên tục hai ba chiêu như đã tập ngàn vạn lần, nào giống ứng biến tạm thời khi đối thủ chuyển hướng.
Không chỉ Hạc Kinh Hàn mà các Vô Cực Tử đứng xem cũng đã nhận ra, giác quan của Giang Trừng cực kỳ nhạy, cô như chẳng cần suy nghĩ đã biết đối thủ sẽ xuất hiện ở đâu, đồng thời kiếm vốn chậm lại ngày càng nhanh, đến nỗi ép người ta không lui nổi nữa.
Để đảm bảo Giang Trừng không bị thương, Hạc Kinh Hàn đã định chỉ thủ không công, song cô cười tít bức bách, chính vì muốn buộc hắn ra đòn. Muốn tránh tiếp… thì vẫn được thôi, cơ mà chị mình tỏ rõ ý đồ vậy rồi, trốn nữa chỉ sợ chị không vui. Thế nên Hạc Kinh Hàn cũng trả đòn.
Kiếm đen của Hạc Kinh Hàn là sấm dậy sét gầm, còn kiếm trắng thì ánh trăng lả lướt, chỉ đón một chiêu của hắn mà Giang Trừng đã thấy lòng dạ nôn nao, nhưng cô vui mừng hơn thế, em trai mình giỏi, cớ sao không tự hào? Bị vượt qua bởi kẻ khác thì không hay ho gì, song nếu người ấy là đứa em chính tay mình chăm sóc lớn khôn, người làm chị như cô chỉ thấy an tâm thôi.
Sau vài kiếm đỡ thèm, Giang Trừng không tiếp tục dốc hết sức nữa, chỉ châm chước thăm dò so chiêu với Hạc Kinh Hàn, tiện thể phô triển hết các loại số má trước đây chưa trôi chảy lắm, hiếm khi có cực phẩm luyện cùng, không rèn hẳn hoi lại phí.
Hạc Kinh Hàn ắt kinh nghiệm phong phú hơn Giang Trừng, cuộc đọ sức nhanh chóng trở thành hắn dẫn dắt cô, cũng cố ý chỉ ra lỗ hổng trong chiêu thức của Giang Trừng. Những ngón đòn Giang Trừng chưa lĩnh ngộ được, Hạc Kinh Hàn chỉ cần nhìn một lần đã hiểu, đồng thời gia giảm nó lên một tầm cao mới, Giang Trừng không khỏi thở than, em mình đúng là trời sinh mang phận kiếm tu.
Hai người này đây hiền hoà luyện tập, Vô Cực Tử bên kia đã bắt đầu bàn tán.
“Chẳng hổ danh là so chiêu với đạo lữ, kiếm của Hạc sư huynh chưa bao giờ dịu dàng đến vậy.”
“Chuẩn, cẩn thận từng li từng tí thế kia, nếu là con thì Hạc sư thúc đã cho đòn trời giáng, bay màu từ chiêu ban nãy rồi, nào đâu chỉ lùi một bước như Giang đạo hữu.”
“Chiêu thức ban nãy Hạc sư thúc xuất tận ba lần, sau tỉ mỉ hơn trước, kèm cặp kiểu thế tuyệt thật. Sư huynh, lần sau so chiêu với ta, hay huynh cũng làm thế đi?”
“Được, đêm nay thử luôn nhé.”
“Nhị vị sư huynh, mấy chuyện ấy tối về đóng cửa bảo nhau, các sư đệ còn đang ở đây cả!”
“Ha ha.”
Hạc Kinh Hàn hoá giải thế công của Giang Trừng, theo đó thu kiếm lại, Giang Trừng thấy vậy cũng ngừng động tác.
“Mệt chưa ạ? Có khó chịu đâu không?” Hạc Kinh Hàn đưa cô tới khu nghỉ cạnh đấy, tiện tay rót chén trà sang. Khéo thay Vô Cực Tử cũng đến giờ giải lao, tôi nhìn anh anh đía tôi, đồng loạt bạo gan đến gần. Thấy Hạc Kinh Hàn không tỏ thái độ, họ nhanh chóng xúm lại bên Giang Trừng, định bắt chuyện với cô.
“Chư vị hữu lễ.” Giang Trừng cười hiền. Hạc Kinh Hàn ngồi cạnh cô chẳng nói năng chi, chờ đám đệ tử lần lượt giới thiệu xong, có hai người ngỏ ý mời cô so kiếm thì hắn mới chỉ Giang Trừng, bảo: “Đây là chị ta, chị đang có mang, giờ nên nghỉ, không tỷ thí được.”
Các đệ tử: Hả? Mới nghe thấy cái gì ấy nhỉ… Hình như quả tin này hơi bự… phải tĩnh tâm một chút.
Nhóm người biết chuyện như Mục sư tỷ, kẻ uống trà người thử kiếm, điềm đạm vô cùng.
Cả đám im lìm hồi lâu, bấy mới có một Vô Cực Tử tuổi đời rất trẻ kinh hoàng buột thốt: “Thế Giang đạo hữu không phải là đạo lữ của Hạc sư thúc á?!”
Mọi người nhìn cậu ta, giờ mới tỉnh ngộ à?
Cậu chàng mặt búng ra sữa nọ bỗng đỏ bừng hai má, liếc Giang Trừng, “Thế Giang đạo hữu có đạo lữ chưa?”
Chẳng nhẽ cậu tính tán người ta? Nhóm Vô Cực Tử còn lại khiếp sợ hành vi lớn mật của mặt sữa, bộ nó không nghe Hạc sư thúc bảo đó là chị mình hả? Thằng này tính làm anh rể của Hạc sư thúc?! Gan mầy to quá rồi đấy!
Hạc Kinh Hàn đứng lên, vô tình gọi mặt sữa: “Sang đây, đọ chiêu với ta.”
Mặt sữa: “…”
Vô Cực Tử: “…”
Giang Trừng: “…”
Cuối cùng mặt sữa bị Hạc Kinh Hàn phang từ trên đài Thí Kiếm xuống, trước khi rơi còn được Hạc Kinh Hàn “vô ý” ném tặng một tảng băng to, thoắt cái tiếng thét thảm thiết của cậu ta đã vọng khắp đỉnh núi.
Sau hôm ấy, Giang Trừng ngày ngày ra sân luyện kiếm với em trai, tiến bộ thần tốc trong khoảng thời gian ngắn. Tuy không thiên bẩm được như Hạc Kinh Hàn nhưng kiếm của cô cũng khá, thỉnh thoảng lại có ngón đòn khá diệu, đến cả Hạc Kinh Hàn cũng gật đầu công nhận. Nhóm Vô Cực Tử mắt mờ đòi so chiêu với cô đều bị hắn ném khỏi đài Thí Kiếm cả.
Với mẫu em trai thương chị thì mình còn biết nương tay cẩn thận lúc tỷ võ, kẻ khác làm gì biết nặng nhẹ ra sao, nào đâu có chuyện cho chúng so kè với người đang mang thai, rặt lũ mơ hão.
Sáng luyện kiếm, chiều sang chỗ Chân Hạnh Dao nghe đàn ngủ trưa, cuộc sống của Giang Trừng cứ bình lặng an yên qua ngày, tới mức cô như quên cả thị phi thiên tai ngoài kia.
Đến tận hôm Vô Cực Tử hạng sáu họ Chủng về đến đạo quán với chi chít vết thương cùng một tin xấu.
Phía tây nam cõi Tu Chân đột nhiên xuất hiện rất nhiều rối ma, tử giới vùng ấy cũng lan cực nhanh, các môn phái nhỏ đã chuyển đi, có vài thành trì của người phàm chưa di dời kịp. Chẳng ai ngờ lại nảy ra nhiều rối ma đến thế, thôn xóm gần đấy không người sống sót.
Rối ma thường là tay sai do ma tu dùng cơ thể người luyện thành, ưa ăn thịt người. Luyện rối ma cần một lượng lớn người sống, quan trọng nhất là phải nhốt những kẻ chưa chết ấy ở đất chí âm, để họ dần ngấm âm khí rồi mới độ ma khí vào.
Đất chí âm rất khó tìm bởi các khu vực này đều được phật tu canh giữ, căn bản chẳng đâu chấp chứa ma tu chế rối ma, nhưng giờ đây rối ma đông đảo, chúng được luyện bằng cách nào và bởi ai?
Gộp chuyện này và việc chưa tìm được cách khắc chế tử giới với nhau, những người sáng tỏ đều thầm lo lắng.
“Chị, mấy hôm nữa em phải dẫn người sang vùng tây nam, chị ở lại nhớ chăm sóc mình cho kỹ.” Mỗi khi trời giáng tai ương, Hạc Kinh Hàn ắt phải đi dẹp loạn, trước kia chẳng bận lòng chi, nay dẫu có chị cũng vẫn chẳng đắn đo gì.
Giang Trừng lắc đầu, vỗ vai em mình: “Chị đến đây cũng vì muốn sống cùng em, giờ em bận thì chị cũng nên về rồi. Em là đệ tử Vô Cực đạo quán, chị cũng là đệ tử của phái Dung Trần sơn, chuyện này ắt không chỉ xảy ra ở duy nhất một nơi, chị phải về tông môn xem tình hình.”
Ngày Hạc Kinh Hàn đưa Vô Cực Tử đến tây nam giải quyết rối ma cũng là lúc Giang Trừng hành trang khẩn khoản về Dung Trần.
Kéo: Thực ra Phù Hoa dùng từ hiện đại nhiều lắm, nên nếu mấy cô thấy câu cú nửa nạc nửa mỡ thì… tui cũng chịu thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook