Ngộ Phật
-
147: Là Cô
LÀ CÔ LÀ CÔ CHÍNH LÀ CÔ.
Trên Hoa Nguyên có một nơi ngăn tách tất cả nghe ngóng thăm dò, được các lão tổ dùng để thảo luận những vấn đề như đại kiếp đất trời, cột chống trời sắp đổ.
Sau thảm kịch Ma Vực đồ sát sơn phái Xuất Trần, tông chủ của các tông môn lớn cũng phải đến đây họp hội, ngoài ra hãy còn có sự góp mặt của Thế Ngoại Tiên Cung, nhưng họ không tham gia thảo luận.
Nay lại chào đón thêm một Hạc Kinh Hàn vào hàng tiểu bối.
Hắn điềm nhiên đứng giữa hội nghị, trình bày hết những điều mình biết trước ánh mắt đánh giá của tất cả mọi người rồi thôi.
Song thông tin mà hắn cung cấp lại tựa nước đổ vạc dầu, nhóm lão tổ thoắt cái đã bùng nổ.
“Hồn thần cõi khác có thật sự xoa dịu được cột chống trời như những gì Phụng thiên nữ Mục gia thuở ấy đã nói không?”
“Cõi này đã lâu vắng bóng tu sĩ phi thăng thành tiên chứ đừng nói đến thần… Tuy không biết lai lịch của vị thần này, cũng chẳng rõ do đâu mà y lại thoát xác nhập thế nơi đây, song dầu gì y cũng vẫn là thần, chúng ta làm sao có thể chiếm đoạt hồn y để trấn cột chống trời được?”
“Nói thế là sai, dẫu người nọ có là thần thì cũng đâu nào sánh nổi sinh linh cõi này, huống hồ tiền thân là thần thì hẳn y đã giác ngộ, một lòng mong mỏi cứu vớt chúng sanh.”
“Chư vị hẵng khoan, hãy còn chưa tìm thấy người nọ mà đã bàn xem có nên đem y ra trấn cột chống trời hay không, phải chăng quá nực cười?”
“Phải đấy, việc cấp bách nhất hiện thời chính là tìm người nọ.
Song, họ Mục chẳng đã… tuyệt diệt từ lâu, sao lại còn đời sau?”
“Cứ bỏ qua chuyện hậu nhân họ Mục đi đã, thể chất thuần âm hiếm thấy như thế, chúng ta ắt sẽ lùng ra thôi, tìm được người nọ rồi hẵng điều tra xem có phải họ Mục không.
Tìm thể chất thuần âm dễ hơn tìm người họ Mục chưa biết chừng đã giấu tên đổi họ nhiều.”
“Đúng lắm, gấp rút tìm người thì hơn.
Mai Tùng lão tổ đưa tin bảo sông máu đất Táng không ngừng bành trướng, sẽ nổ ngay thôi, chư vị đại sư của Thượng Vân tự cũng bó tay hết cách, chỉ có thể dằn xuống tạm thời.
Cứ thế, tình hình bên cột chống trời sẽ càng thêm bức thiết, nếu không tìm ra cách, cột chống trời gãy hoàn toàn thì hỏng.”
“Mới đây thôi sao lắm biến cố quá? Nào là tử giới rối ma lại đến sông máu vô cớ xuất hiện ở đất Táng, chẳng nhẽ cõi này đã vắn số thật rồi?”
“Tại lũ Ma Vực kia cả! Lại dám can dự vào an nguy của toàn cõi, mất cõi này thì chúng cũng hết đường sống, rõ thế mà cứ nhúng tay vào, đúng là ngữ không biết điều!”
Dẫu đắn đo nghĩ ngợi ra sao thì rốt lại các lão tổ vẫn nhất trí rằng: Trước nhất phải tìm cho ra người có thể chất thuần âm.
Chỉ có hội nhóm lão tổ và Tông chủ hay chuyện cột chống trời đổ nghiêng, các đệ tử bình thường chỉ biết cõi tu chân những năm gần đây ưa xảy ra chuyện, linh khí trời đất ngày càng hao mòn mà thôi.
Nhưng nay muốn tìm người có thể chất thuần âm thì phải rình rang hơn, nên tiết lộ thông tin cho một số người.
Qua buổi thảo luận, hội nghị đã quyết định sẽ tập hợp và công bố chuyện này cho đệ tử chủ chốt của các tông môn đang có mặt tại Hoa Nguyên, đặng tất cả cùng bắt tay vào tìm “hồn thần cõi khác có thể chất thuần âm” cứu thế này.
Sự tình ngày càng gay go, cộng thêm chuyện Xuất Trần sơn phái, các lão tổ có mặt ở đây không khỏi khơi mào lo lắng, chỉ e tông môn nhà mình cũng bị ma tu thừa dịp sơ hở luồn vào.
Có điều lão tổ các nhà góp mặt cả đây, chưa ai đứng ra xin về bảo vệ tông môn thì mọi người lại ngại miệng, đành cố cầm cự ngồi đấy.
Đến khi hay tin Vạn Thành sơn môn – một trong Ngũ đại môn phái đã bị bọn ma tu chẳng biết giáng từ đâu xuống giết từ các đệ tử đang có mặt ở tông môn cho tới người phàm sinh sống ở những thành trấn chung quanh, tình hình chỉ đỡ hơn Xuất Trần sơn phái tý chút, ít ra vẫn chưa chết sạch.
Thì hội nhóm lão tổ canh cánh trong lòng không yên vị nổi nữa, hai lão tổ của Vạn Thành sầm mặt rời đi, rồi các lão tổ khác cũng lục tục kéo về, thoắt cái mỗi môn phái chỉ còn một hai vị ngồi lại, tổng hơn mười người.
Đông đảo đệ tử bình thường ở Hoa Nguyên không hay biết nhiều nên chẳng nặng nề tâm trạng như các lão tổ, họ chỉ khó lòng tiếp nhận chuyện hai tông môn lớn liên tiếp gặp nạn, phừng phừng giận dữ, lũ lượt xin được phép rời Hoa Nguyên tìm ma tu đánh chém một trận.
Song sau khi các tông chủ công khai tìm người có thể chất thuần âm, chúng đệ tử phải tạm thời nán lại kiểm tra xong rồi mới được phép rời đi.
Mạch chủ dãy Bạch Linh là Bạch Nhiễm Đông đi vắng, Tạ Xuân Hoài có nửa mảnh Bạch Linh phù ắt phải đứng ra quản lý mọi sự, nhờ thế mới nắm được chi tiết rằng “hồn thần cõi khác có cơ thể thuần âm trấn được cột chống trời”.
Y bắt Xích Hàn Y là vì muốn biết lời nhắn mà Mục Hối Nguyệt để lại, giờ thì tốt, tin tức cứ thế phơi bày ra đó.
Có điều y muốn nắm tin trước để đánh đòn phủ đầu, nay lắm người hay chuyện, cũng càng nhiều sự khó lường hơn.
Hơi vướng tay chân, nhưng vẫn còn trong tầm kiểm soát.
“Cơ thể thuần âm, khéo thật.” Tạ Xuân Hoài cười dịu dàng, nhìn Hạch Đào Nhỏ và rồng trắng quấn quanh tay bé hãy còn say giấc, nói khẽ như than: “Cháu ngoan, chỉ cần cháu còn đây, mẹ cháu ắt phải sang đón, người có thể chất thuần âm tự dâng lên cửa, chẳng tốn sức tý nào.”
Từ rất lâu trước kia, Tạ Xuân Hoài đã bắt tay vào tìm người có thể chất thuần âm quý hiếm, song khi ấy y không biết chuyện hồn thần mà chỉ muốn mở “cánh cửa” kia, ngoài máu tươi và oán khí của vô số người thì thứ quan trọng nhất chính là một chiếc chìa khoá – một cơ thể thuần âm.
Y lùng sục chuẩn bị đã lâu, mới đầu tìm được Hồng Lâu có thể chất âm nhưng chưa “thuần”, nghe chừng có thể bồi dưỡng thành “thuần” nhưng phải tốn khá nhiều công sức.
Để đạt được mục đích, Tạ Xuân Hoài chưa từng ngại phiền, y bèn nhận Hồng Lâu làm đồ đệ, nuôi nấng nàng ta nên người, dạy nàng ta nghe lời mình, chịu chết vì mình.
Đến khi âm khí trong cơ thể nàng ta ngày càng vượng, Tạ Xuân Hoài bèn lệnh Hồng Lâu đến Ma Vực hấp thụ thêm hòng đạt tới mức thuần âm, tiện thể sắp xếp vào làm mật thám bên Ma chủ tân nhiệm luôn, một ná hai chim.
Song Tạ Xuân Hoài lại phát hiện thêm một người có cơ thể thuần âm là Giang Trừng.
Thể chất của Giang Trừng rất lạ, mới đầu chính do Bạch Nhiễm Đông nhờ y chăm sóc điều dưỡng cho đồ đệ nhỏ nhà mình, Tạ Xuân Hoài cực thích giải mã những điều bí ẩn, thế là bèn âm thầm nghiên cứu cơ thể Giang Trừng.
Rành rành là nữ mà tướng mạo lại giống nam, sâu thẳm trong cơ thể có nguồn âm khí cực nồng.
Tạ Xuân Hoài dám tự xưng mình là người uyên bác nhất cõi tu chân, y nhanh chóng biết được rằng Giang Trừng từng bị ai đấy hạ cấm thuật – thuật pháp xoay vần âm dương hoá nữ thành nam, chống lại đạo trời.
Sử dụng thuật pháp này sẽ phải kinh qua lôi kiếp khủng khiếp, căn cứ vào số tuổi của Giang Trừng thì cô không thể nào tự hạ cấm thuật này lên người mình được, ắt phải là kẻ khác, cha mẹ hay bề trên chẳng hạn.
Dường như mục đích của kẻ đó là che giấu chuyện Giang Trừng có thể chất thuần âm.
Biết Giang Trừng có cơ thể thuần âm từ sớm, Tạ Xuân Hoài tức khắc quyết định vứt bỏ Hồng Lâu “âm nhưng chưa thuần”, xem Giang Trừng là chìa khoá để mở “cánh cửa” kia.
Bởi thế y mới phái Thiên Diện Ma và Yểm Ma đến biển Vô Tận bắt Giang Trừng, tiếc rằng chuyện mười phần chắc chín lại gặp trục trặc.
Nhờ đó mà Tạ Xuân Hoài phát hiện ra rằng cấm thuật trong cơ thể Giang Trừng quá ư lợi hại, có khi lại chẳng mở nổi cánh cửa ấy, phải lập kế sách vẹn toàn hơn.
Giang Trừng có mang sinh con, y dịu dàng khuyên cô ở lại Dung Trần, sớm hôm chăm sóc, thực chất là để hoá giải cấm thuật, khiến cơ thể cô thuần âm như vốn dĩ.
Thức ăn nước uống của Giang Trừng đều qua tay y, mất những mấy năm, cơ thể Giang Trừng rốt đã về nguyên trạng.
Có chìa khoá rồi Tạ Xuân Hoài không muốn chờ đợi thêm, thế nên mới tung rối ma liên tục hòng thu thập oán khí, mới giết người như ngoé đặng tích góp máu tươi, từng ly từng tý triệu hồi “cánh cửa Vạn Ma” đến thế giới này.
Nay mọi thứ đã xong, chỉ kém một bước cuối cùng.
Chính lúc này đây lại nảy sinh rắc rối, y hay tin rằng có đấng cứu thế sắp xuất hiện, ngăn chặn tất thảy qua lời Mục Lâm Tuần – tên thuộc hạ phản bội ngày trước.
Tạ Xuân Hoài sao có thể để kẻ ấy làm rối kế hoạch, y vừa chuẩn bị vừa truy lùng, ngờ đâu cuối cùng đấng cứu thế lại chính là “chiếc chìa khoá” mà mình tìm ra.
Sự trùng hợp này khiến y phấn khích.
Lúc Tạ Xuân Hoài đang phấn khích thì có một người khác không tài nào vui vẻ nổi, đó chính là Hạc Kinh Hàn đã về đến chỗ trú của Vô Cực đạo quán.
Hắn vừa tới nơi đã có đệ tử Phủ Hoa sang thưa rằng mình có tin về Giang Trừng.
Một kẻ lạ mặt bỗng dưng tới tìm, Hạc Kinh Hàn sẽ chẳng thèm màng đến nếu là việc gì đó khác, song chuyện có liên quan tới Giang Trừng, hắn thoáng cân nhắc rồi vẫn ra gặp.
“Hạc tiền bối, tôi là Giang Lạc Nhiên – đệ tử Phủ Hoa, tôi nghe sư phụ bảo rằng phải tìm hậu nhân họ Mục có thể chất thuần âm hòng trấn cột chống trời, đúng chứ?” Cô gái đứng trước mặt Hạc Kinh Hàn rất đẹp nhưng trông có vẻ héo hon, hãy còn chần chừ và giằng co nơi đáy mắt.
Hạc Kinh Hàn lạnh lùng liếc nàng ta, nhận ra mình chưa từng gặp người này, bèn hỏi thẳng: “Ngươi quen Giang Trừng?”
Giang Lạc Nhiên hít sâu, đáp: “Giang Trừng trước kia tên là Giang Nguyệt, làm chị tôi được mười mấy năm, khi ấy tôi tưởng tỷ ấy cùng cha khác mẹ với mình, sau này mới biết cả hai không có máu mủ gì.
Nhưng tôi biết được một bí mật, cha tôi… thực ra không phải cha đẻ của tôi, ông ấy họ Mục.
Lúc ông ấy và mẹ tôi nói chuyện đã từng nhắc đến tỷ ấy, bảo rằng ‘thể chất thuần âm họ Mục’ đã định là phải chết yểu rồi.
Trước kia tôi không hiểu, nhưng khi nghe sư phụ nói thì bỗng nhớ lại chuyện này.”
“Tôi báo tin này cho ngài là vì nghe bảo ngài rất quan tâm đến tỷ ấy.” Giang Lạc Nhiên ngước lên nhìn thẳng vào Hạc Kinh Hàn, ánh mắt chỉ còn kiên định, “Tôi muốn nhờ ngài cứu tỷ ấy, giấu tỷ ấy đi, đừng để ai khác tìm thấy.”
“Họ mà biết tỷ ấy là người nọ, tỷ ấy sẽ chết mất.
Trước kia tôi ghét tỷ ấy lắm, nhưng sau này tỷ ấy lại cứu tôi, mãi mà không có cơ hội báo đáp.
Mẹ và anh tôi đều đã mất, ‘gia đình’ năm xưa chắc mỗi tôi và tỷ ấy là còn sống trên đời, tôi… không muốn tỷ ấy chết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook