Ngộ Nhận
-
Chương 8
Sở Nguyệt cứ thế bị anh lôi đi, đầu óc nhất thời choáng váng. Cô thừa nhận, Từ Mạc Phong là một người có dã tâm, máu lạnh, vô tình. Nhưng có lẽ hiếm hoi rằng, trước mặt mẹ chồng cô. Anh luôn có dáng vẻ điềm đạm, nhìn thoạt qua rõ ràng là rất hiếu thảo. Nhưng hôm nay anh vì cô mà cãi nhau với bà. Tệ hại đến mức mẹ con đoạn tuyệt quan hệ
Sở Nguyệt bị anh kéo ra ngoài xe, sức của anh quá lớn. Cô không thể nào phản kháng lại được. Anh đè cô qua ghế lại phụ, sau đó một thân di chuyển qua ghế lái chính. Sở Nguyệt lúc này vừa kịp hoàn hồn lại, cô nhìn anh với vẻ mặt khó chịu
" Từ Mạc Phong, anh đang làm gì vậy? Sao anh có thể nói như vậy với mẹ "
Từ Mạc Phong xem lời nói của cô như gió thoảng qua tai. Anh vẫn chuyên tâm lái xe, không đáp lại
Sở Nguyệt bị anh làm ngơ, cô tức giận quát lên
" Từ Mạc Phong! "
Bị cô làm phiền, anh cuối cùng cũng hết kiên nhẫn
" Sở Nguyệt, em có im đi không. Nói gì đi nữa, anh cũng không ly hôn với em "
Sở Nguyệt vừa cảm động vừa giận anh. Nhất thời cô cảm thấy bản thân như muốn khóc. Con người cô rất nhạy cảm, vì thế nước mắt cũng rất dễ rơi. Huống chi là trước mặt người mà cô yêu sâu đậm. Sở Nguyệt rốt cục cũng không cầm được nước mắt. Cô khóc, lại không ngừng oán trách anh
" Từ Mạc Phong, tại sao chúng ta không buông tha cho nhau đi. Anh vì tôi mà tự hủy đi tiền đồ của mình. Có đáng không? Có đáng không hả "
Sở Nguyệt đã lấy hết dũng khí mà nói ra những lời tưởng chừng như mãi mãi chôn sâu tận trong tim. Cô nói ra, lòng cũng trở nên nhẹ nhõm. Nói ra rồi, cũng không cảm thấy hổ thẹn với bản thân mình nữa
Đôi khi yêu một người, là chỉ cần nhìn thấy người đó hạnh phúc
Cảm xúc của Sở Nguyệt đối với Từ Mạc Phong cũng giống như vậy. Cô và anh, còn có thể tiếp tục sao?
Những lời nói của Sở Nguyệt bay vào tai Từ Mạc Phong. Liền biến thành một khúc ca rất êm tai. Khiến trái tim anh tan chảy, ngọt như kẹo đường. Cô là đang khóc vì anh? Cô lo lắng cho anh sao? Đối với câu chất vấn dài như thế, Từ Mạc Phong chỉ đáp lại cô vỏn vẹn một chữ
" Đáng "
Sở Nguyệt toàn thân như bị đóng băng. Nước mắt cô trong phút chốc cũng không chảy nữa. Niềm hạnh phúc dần dâng lên, len lỏi trong tận sâu trong cõi lòng
Từ Mạc Phong bỗng dừng xe, anh lên tiếng một cách trầm ổn
" Tới rồi, mau xuống đi "
Sở Nguyệt nhìn ra phía bên trái cửa sổ xe. Bên ngoài là viễn cảnh của một căn biệt thự, những khóm hoa mới chỉ nhô lên. Từ Mạc Phong bước xuống xe, anh lại vòng qua bên chỗ cô. Một tay mở cửa xe, một tay đưa ra muốn đỡ lấy tay cô. Sở Nguyệt nhìn anh do dự, cuối cùng quyết định đi theo anh
Từ Mạc Phong tiến vào biệt thự, Sở Nguyệt đi theo sau anh. Anh vừa bước đi, vừa giải thích
" Từ nay chúng ta sẽ sống ở đây, về đồ đạc thì em không cần lo. Anh nhất định sẽ cho người đem tới "
Sở Nguyệt nhìn anh, ánh mắt long lanh như một chú mèo con
" Từ Mạc Phong … chúng ta thật sự có thể sao? "
" Tại sao lại không thể? "
Sở Nguyệt mím môi, phải rồi. Tại sao lại không thể? Anh nói đúng. Cô có lẽ chỉ được tật mạnh miệng. Còn về lý luận, cô hoàn toàn không thể giải thích được
Từ Mạc Phong đặt tay lên bả vai cô, anh xoay cô lại. Để cô đối diện với anh, anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô. Sở Nguyệt bị dáng vẻ này của anh mê hoặc. Cô hoàn toàn bị cuốn vào một cách triệt để. Từ Mạc Phong nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn
" Sở Nguyệt, tin tưởng anh, được không? "
Tin tưởng anh? Có nên tin tưởng anh một lần hay không. Người đàn ông này, cô hoàn toàn không thể nắm bắt được. Anh có lúc sẽ rất dịu dàng, nhưng có lúc lại đáng sợ đến tột cùng. Đâu mới là con người thật của anh? Cô thừa nhận mình chẳng biết một chút gì về anh cả … Cô gần như lạc lõng trong thế giới của anh. Nhưng tại sao cô lại không thể thử tin tưởng anh một lần? Cô như một con rùa, chỉ biết thu mình trốn trong chiếc mai. Sở Nguyệt đang sợ điều gì, cô là đang sợ điều gì? Cô có nên cởi bỏ chiếc mai của mình để tiếp nhận anh thêm một lần nữa không?
Sở Nguyệt mượn ánh trăng, cô thấy được sự chân thành từ sâu trong đôi mắt anh. Bóng lưng to lớn ấy như bao bọc lấy cô, che chắn cho cô trước giông bão. Sở Nguyệt luôn cảm thấy rằng, Từ Mạc Phong mang lại cho cô cảm giác an toàn. Ở bên anh, cô có thể thoải mái là chính bản thân mình
Sở Nguyệt cúi thấp đầu, cô là đang sợ anh thấy vẻ lưỡng lự trong cô sao? Sở Nguyệt lấy hết can đảm. Cô cởi bỏ đi chiếc mai rùa của mình, giọng nói khe khẽ nhưng lại vô cùng ngọt ngào. Không thể nhìn ra cô còn có chút ngại ngùng
" Em … em tin anh "
Từ Mạc Phong vuốt ve gương mặt cô tràn đầy tình ý. Anh tựa trán mình vào trán cô
" Cảm ơn em "
Lời nói vừa dứt, anh vội vàng phủ lấy đôi môi cô. Cánh môi anh đào khẽ run lên, anh cứ thế nhẹ nhàng đưa cô vào hư không …
Nụ hôn tượng trưng cho hồi kết hay là khởi đầu?
HẾT CHƯƠNG 8
Sở Nguyệt bị anh kéo ra ngoài xe, sức của anh quá lớn. Cô không thể nào phản kháng lại được. Anh đè cô qua ghế lại phụ, sau đó một thân di chuyển qua ghế lái chính. Sở Nguyệt lúc này vừa kịp hoàn hồn lại, cô nhìn anh với vẻ mặt khó chịu
" Từ Mạc Phong, anh đang làm gì vậy? Sao anh có thể nói như vậy với mẹ "
Từ Mạc Phong xem lời nói của cô như gió thoảng qua tai. Anh vẫn chuyên tâm lái xe, không đáp lại
Sở Nguyệt bị anh làm ngơ, cô tức giận quát lên
" Từ Mạc Phong! "
Bị cô làm phiền, anh cuối cùng cũng hết kiên nhẫn
" Sở Nguyệt, em có im đi không. Nói gì đi nữa, anh cũng không ly hôn với em "
Sở Nguyệt vừa cảm động vừa giận anh. Nhất thời cô cảm thấy bản thân như muốn khóc. Con người cô rất nhạy cảm, vì thế nước mắt cũng rất dễ rơi. Huống chi là trước mặt người mà cô yêu sâu đậm. Sở Nguyệt rốt cục cũng không cầm được nước mắt. Cô khóc, lại không ngừng oán trách anh
" Từ Mạc Phong, tại sao chúng ta không buông tha cho nhau đi. Anh vì tôi mà tự hủy đi tiền đồ của mình. Có đáng không? Có đáng không hả "
Sở Nguyệt đã lấy hết dũng khí mà nói ra những lời tưởng chừng như mãi mãi chôn sâu tận trong tim. Cô nói ra, lòng cũng trở nên nhẹ nhõm. Nói ra rồi, cũng không cảm thấy hổ thẹn với bản thân mình nữa
Đôi khi yêu một người, là chỉ cần nhìn thấy người đó hạnh phúc
Cảm xúc của Sở Nguyệt đối với Từ Mạc Phong cũng giống như vậy. Cô và anh, còn có thể tiếp tục sao?
Những lời nói của Sở Nguyệt bay vào tai Từ Mạc Phong. Liền biến thành một khúc ca rất êm tai. Khiến trái tim anh tan chảy, ngọt như kẹo đường. Cô là đang khóc vì anh? Cô lo lắng cho anh sao? Đối với câu chất vấn dài như thế, Từ Mạc Phong chỉ đáp lại cô vỏn vẹn một chữ
" Đáng "
Sở Nguyệt toàn thân như bị đóng băng. Nước mắt cô trong phút chốc cũng không chảy nữa. Niềm hạnh phúc dần dâng lên, len lỏi trong tận sâu trong cõi lòng
Từ Mạc Phong bỗng dừng xe, anh lên tiếng một cách trầm ổn
" Tới rồi, mau xuống đi "
Sở Nguyệt nhìn ra phía bên trái cửa sổ xe. Bên ngoài là viễn cảnh của một căn biệt thự, những khóm hoa mới chỉ nhô lên. Từ Mạc Phong bước xuống xe, anh lại vòng qua bên chỗ cô. Một tay mở cửa xe, một tay đưa ra muốn đỡ lấy tay cô. Sở Nguyệt nhìn anh do dự, cuối cùng quyết định đi theo anh
Từ Mạc Phong tiến vào biệt thự, Sở Nguyệt đi theo sau anh. Anh vừa bước đi, vừa giải thích
" Từ nay chúng ta sẽ sống ở đây, về đồ đạc thì em không cần lo. Anh nhất định sẽ cho người đem tới "
Sở Nguyệt nhìn anh, ánh mắt long lanh như một chú mèo con
" Từ Mạc Phong … chúng ta thật sự có thể sao? "
" Tại sao lại không thể? "
Sở Nguyệt mím môi, phải rồi. Tại sao lại không thể? Anh nói đúng. Cô có lẽ chỉ được tật mạnh miệng. Còn về lý luận, cô hoàn toàn không thể giải thích được
Từ Mạc Phong đặt tay lên bả vai cô, anh xoay cô lại. Để cô đối diện với anh, anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô. Sở Nguyệt bị dáng vẻ này của anh mê hoặc. Cô hoàn toàn bị cuốn vào một cách triệt để. Từ Mạc Phong nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn
" Sở Nguyệt, tin tưởng anh, được không? "
Tin tưởng anh? Có nên tin tưởng anh một lần hay không. Người đàn ông này, cô hoàn toàn không thể nắm bắt được. Anh có lúc sẽ rất dịu dàng, nhưng có lúc lại đáng sợ đến tột cùng. Đâu mới là con người thật của anh? Cô thừa nhận mình chẳng biết một chút gì về anh cả … Cô gần như lạc lõng trong thế giới của anh. Nhưng tại sao cô lại không thể thử tin tưởng anh một lần? Cô như một con rùa, chỉ biết thu mình trốn trong chiếc mai. Sở Nguyệt đang sợ điều gì, cô là đang sợ điều gì? Cô có nên cởi bỏ chiếc mai của mình để tiếp nhận anh thêm một lần nữa không?
Sở Nguyệt mượn ánh trăng, cô thấy được sự chân thành từ sâu trong đôi mắt anh. Bóng lưng to lớn ấy như bao bọc lấy cô, che chắn cho cô trước giông bão. Sở Nguyệt luôn cảm thấy rằng, Từ Mạc Phong mang lại cho cô cảm giác an toàn. Ở bên anh, cô có thể thoải mái là chính bản thân mình
Sở Nguyệt cúi thấp đầu, cô là đang sợ anh thấy vẻ lưỡng lự trong cô sao? Sở Nguyệt lấy hết can đảm. Cô cởi bỏ đi chiếc mai rùa của mình, giọng nói khe khẽ nhưng lại vô cùng ngọt ngào. Không thể nhìn ra cô còn có chút ngại ngùng
" Em … em tin anh "
Từ Mạc Phong vuốt ve gương mặt cô tràn đầy tình ý. Anh tựa trán mình vào trán cô
" Cảm ơn em "
Lời nói vừa dứt, anh vội vàng phủ lấy đôi môi cô. Cánh môi anh đào khẽ run lên, anh cứ thế nhẹ nhàng đưa cô vào hư không …
Nụ hôn tượng trưng cho hồi kết hay là khởi đầu?
HẾT CHƯƠNG 8
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook