Ngỡ Là Yêu
Chương 24: Chương #24: Nếu anh không buông,...

Nếu anh không buông, tôi nhất định sẽ nắm thật chặt tay anh.
Khi một người đàn ông đứng ở hai sự lựa chọn giữa gia đình và người yêu, là đàn ông lí trí sẽ chọn gia đình, là đàn ông tình cảm sẽ chọn người yêu. Phụ nữ khôn ngoan hãy chọn người đàn ông lí trí, bởi đàn ông tình cảm họ thật rất đa tình.
Người đến cuộc hẹn gặp tôi không phải là mẹ anh, người ngồi phía đối diện tôi là nhỏ Phương. Tám năm qua, nhỏ đã trở thành một cô gái rất sành điệu và xinh đẹp, tôi nhớ về quá khứ tốt đẹp giữa chúng tôi, cái tuổi học trò thật ngây ngô, không suy nghĩ quá nhiều thứ như hiện tại.
“Có lẽ cậu đang rất hạnh phúc đúng không, dù gia đình tôi có đang khó khăn ra sao? Cậu yêu anh trai tôi sao, cậu chỉ lợi dụng anh tôi để trốn tránh tình cảm dành cho Huy.” - Nhỏ Phương nói, lời nói sắc bén đến mức đâm sâu vào tim tôi.
“Mình hiểu cậu và ba mẹ cậu đang thật sự ghét mình. Anh Nam là một người đàn ông rất tốt, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy mình không xứng đáng. Nhưng… anh ấy đã cho mình thấy tình yêu của anh là tất cả mọi thứ, mình thật sự đã rung động vì tình cảm của anh trai cậu, mình yêu anh ấy.”
“Cậu hẹn mẹ tôi tới, để kể về chuyện tình yêu của cậu sao?”
Tôi nhẹ lắc đầu, đưa tay khuấy đều tách cafe không đường, nhũng giọt đen quyến rũ nhưng đắng chát.
“Vì mình yêu anh ấy nên khi nhìn thấy anh dằn vặt hằng đêm, mình đã không thể đứng im. Anh nói rằng, chỉ cần mình ở bên cạnh, mọi việc cứ để anh nghĩ cho mình… Nhưng hiện tại, đã đến lúc mình phải làm điều gì đó cho anh ấy.”
“Điều tốt nhất cậu nên làm, chính là rời xa anh trai tôi.”
“Không đâu.” - Tôi lắc đầu: “ Mình sẽ không buông tay dù gia đình cậu ngăn cấm ra sao, nếu gia đình cậu không thể chấp nhận mình, hãy xem như chính là đã mất đi đứa con trai, mất đi người anh. Cậu và gia đình cậu càng làm anh ấy dằn vặt, mình sẽ càng khiến anh hạnh phúc, lúc ấy cậu nghĩ anh trai cậu sẽ chọn bên nào.”
Nhỏ Phương xem ra rất tức giận trước lời nói của tôi. Đôi mắt nhỏ long lên, thiếu điều muốn lao vào tôi mà trút giận.
“Tao sẽ nói với anh ấy mày là con người như thế này, mày nghĩ vì mày anh ấy sẽ bỏ gia đình sao, nằm mơ.” - Nhỏ Phương tức giận đứng lên, sau đó rời đi.
“Cậu nghĩ anh ấy sẽ tin cậu. Vô ích.” - Tôi nói.
Nhỏ bỏ đi, tôi ngồi uống hết từng vị nhạt nhẽo trong tách cafe đắng, khó uống, rất khó nuốt vào, vì một sự uất ức nghẹn ở cổ họng. Tôi trong mắt họ là người xấu, xấu hơn một chút cũng không sao.

Tôi quay về nhà dọn dẹp, nhìn thấy trong túi hồ sơ là giấy thông báo, anh được bệnh viện cử sang nước ngoài du học bốn năm. Anh chưa từng nói với tôi điều này, xem ra vì tôi anh đã chọn ở lại. Tôi tựa lưng vào chiếc sopha phía sau, tôi xứng đáng ư, sao anh có thể vì tôi mà làm nhiều như vậy?
Buổi tối, tôi nằm trên ghế salo dài mà xem truyền hình, anh hay xem tin tức, còn tôi thường không hứng thú với nó lắm. Tôi nằm quay người ngắm nhìn anh, thật sự tôi đã rất hạnh phúc trải qua giai đoạn bên anh.
“Ngày mai, là ngày em sẽ mãi mãi thuộc về anh rồi. Lâm, anh rất vui.” - Anh ôm tôi vào lòng, hơi ấm phát ra từ lòng ngực. mùi hương xà phồng thoảng dễ chịu.
“Em yêu anh.” - Tôi nói: “Dù có bất cứ chuyện gì, anh hãy nhớ rằng em yêu anh.”
“Anh yêu em, rất nhiều.” - Anh hôn lên trán tôi, tôi nhắm mắt hưởng trọn tình cảm từ anh, cảm giác ấm áp từ bờ môi, đan xen tình yêu của anh dành cho tôi, khoảng thời gian tuyệt vời nhất chính là tựa vào lòng ngực anh, không suy nghĩ, không lo lắng.
Lễ thành hôn của tôi là một ngày trời mưa, mưa từ sáng cho đến lúc diễn ra bữa tiệc. Không có nhà trai, nhà gái cũng chỉ có ba và chị hai đến dự. Khách mời cũng rất hạn chế, tôi chỉ mời bà chủ và nhỏ Linh đến, còn lại là bạn bè và đồng nghiệp của anh. Tôi ngồi trong phòng trang điểm, chiếc váy cươí anh đặt may cho tôi rất vừa vặn và sang trọng.
“Cô dâu xinh quá, chú rễ cũng rất đẹp trai. Hai em thật xứng đôi.” - Nhân viên trang điểm khen ngợi.
Tôi chỉ cười nhẹ, thật sự không biết họ có thật lòng hay không?
“Lâm, không hay rồi.” - Nhỏ Linh hớt hãi chạy vào phòng cô dâu, mặt nhỏ trắng toát, trong rất vội vàng.
“Có chuyện gì vậy, mày sao vậy Linh?” - Tôi lo lắng.
“Tao thấy nhỏ Phương chạy đến tìm anh Nam, nó nói là mẹ nó đã nhập viện rồi.” - Nhỏ nói lớn: “Lâm, mày nhanh ra đi, đừng để anh ấy bị kéo đi.”
Tôi đã có dự liệu mọi chuyện sẽ không suôn sẽ. Tôi đứng lên rời khỏi phòng trang điểm mà chạy ra sảnh tiệc, nhìn nhỏ Phương nước mắt tuôn ra như mưa kéo tay anh, anh ngồi trong góc ôm đầu suy nghĩ. Cảnh tượng này, tôi đã cảm thấy rất có lỗi với anh, tôi bước về phía anh, nhỏ Linh đi theo phía sau.
“Mày đã hài lòng chưa, mẹ tao vì không thẻ chịu đã kích này mà nhập viện, mày cười được rồi đó, thứ con gái hư hỏng như mày thạt có dã tâm.”

“Phương, sao cậu có thể nói ra những lời như vậy hả, Lâm là bạn của cậu mà, cậu không hiểu cho cậu ấy thì đừng xúc phạm.”
Tôi bước về phía anh, nắm lấy tay anh. anh đưa mắt nhìn tôi, tôi khẽ mỉm cười.
“Anh đi đi, anh từng nói với em không muốn em phải tiếc nuối điều gì. Bây giờ em cũng vậy, cũng không muốn anh tiếc nuối điều gì, em sẽ đợi anh, anh đến xem mẹ đi.” - Tôi nắm chặt tay anh mà nói.
Anh ôm tôi vào lòng mà nói: “Anh xin lỗi, anh sẽ quay lại… sẽ nhanh chóng, rất nhanh chóng thôi.”
Tôi gật đầu mỉm cuời như không có chuyện gì: “Được rồi, anh đi nhanh đi.”
Anh đứng lên nhanh chóng chạy về phía con đường lớn. Tôi nhìn theo anh xa dầm, xa dần cho đến khi mắt nhòe nước, mờ dần, và trắng xóa.
“Linh, giúp tao xin lỗi mọi người, thiong báo buổi tiệc hôm nay chính thức hủy bỏ.” - Tôi lê bước đi về phòng thay đồ, khóa lại một mình ở bên trong.
Tôi nghe tiếng thông báo của MC, tiếng ồ lên của mọi người, rồi tiếng lặng lẽ ra về của khách quan.
Tôi biết rõ ràng… từ khi anh bước ra khỏi nơi này, chính là lúc mọi sự tươi đẹp, mọi hạnh phúc, giấc mơ màu hồng đều kết thúc.
“Họ về hết rồi, chúng ta về thôi.” - Nhỏ Linh gõ cửa khẽ nói.
Tôi mở cửa, nhìn nhỏ Linh mỉm cuời: “ Về nhà hàng thôi, bạn tốt.”
“Mày sao vậy? Đừng cố tỏ ra không sao nữa.” - Nhỏ ôm lấy tôi mà nói.
“Tao đã nói không sao mà, cứ xem thời gian qua là một giấc mơ đẹp. Về thôi, hôm nay tao mời mày đi ăn, phải ăn thật thoải mái biết không?”

Tôi khoát vai nhỏ Linh bước ra khỏi nhà hàng, tôi không hề mong anh quay lại, tôi hiểu cảm giác hiện tại của anh, nó giống như lúc mẹ tôi khi sắp ra đi, rằng có thể đánh đổi mọi thứ để mẹ tôi có thể khỏe mạnh. Anh là người tốt, lại rất yêu thương mẹ của anh, tôi rõ ràng biết anh đi sẽ không quay lại, vậy mà tôi đã để anh đi không chút ân hận.
“Uống đi.” - Tôi đẩy ly bia vàng ươm về phía nhỏ Linh.
Nhỏ Linh rót vào ly tôi khẽ cười: “Được, hôm nay tao say với mày một bữa…”
Tiếng ly cụng vào nhau, liên tục từng chai từng chai lên xuống. Thật ra tôi làm ở nhà hàng nên tôi uống bia khá được, nhỏ Linh sau khi uống hết chai thứ năm đã gục xuống bàn, tôi vẫn chưa thể có cảm giác say khướt như mong đợi. Tôi đưa ly bia mát lạnh lên miệng uống cạn, thật sự hôm nay vì sao bia lại nhạt như vậy, không có chút hơi men, không có chút vị đắng. Hay do trong lòng tôi lại đắng chát và trống rỗng.
“Anh à, mẹ anh không sao chứ.” - Tôi bấm điện thoại goi cho anh.
Bên kia điện thoại im lặng, tôi nói tiếp: “Anh đừng cảm thấy có lỗi với em, em không sao đâu.”
“Lâm, anh xin lỗi…”
“Em đã nói anh đừng cảm thấy có lỗi với em mà, thời gian ở bên cạnh anh em đã rất hạnh phúc, em cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em khoảng thời gian tuyệt vời nhất.”
“Anh đã không giữ được lời hứa.”
“Em hy vọng trong kí ức của anh, em luôn là một người phụ nữ tốt, hãy để những kỉ niệm của chúng ta đầy những nụ cười anh nhé. Anh à, chúng ta chia tay thôi, chúng ta không nên gặp nhau nữa…”
Anh im lặng, tôi nghe đuợc tiếng nấc nghẹn từ phía bên kia máy…
“Anh xin lỗi, anh yêu em, Lâm…”
Nước mắt tôi rơi ra khỏi khóe mắt, tiếng điện thoại im bặt… vậy là chúng tôi đã chia tay, lỗi không là của ai, chỉ vì quá khứ kia quá khắc nghiệt với cả tôi và anh.
Tôi uống hết một hơi những giọt bia cuối cùng trong ly thủy tinh trước mắt. Nhỏ Linh sau khi nôn hết mọi thứ trong bụng cũng đã tỉnh táo hơn. Tôi gọi taxi cho nhỏ về lại nhà hàng, một mình tôi quay về nhà anh để thu xếp quần áo mà rời đi. Căn nhà này đã rất quen thuộc, đã rất vui vẻ khi tôi và anh bên nhau.
Kéo chiếc va li ra khỏi nhà, tôi đón xe quay về nhà, tôi hiện tại không muốn đối diện với bất cứ ai. Tôi đã thật sự ngã gục, đã thật sự quá mỏi mệt với cuộc đời xô đẩy, tôi nhớ vòng tay của mẹ, tôi nhớ những lời răng dạy của ba, tôi nhớ ngôi nhà thân yêu… tôi nhớ mọi thứ…
“Thưa ba, con mới về.” - Tôi bước vào đến cửa, đã nhìn thấy ông đang ngồi ở trên bàn nước.

“Đã không sớm nữa rồi, đã ăn gì chưa?”
Tôi nghĩ sẽ bị ông đuổi đi, sẽ bị ông không muốn nhìn mặt, nhưng có lẽ ông đã cảm nhận đuợc sự mệt mỏi trong tinh thần.
“Dạ, con ăn rồi ạ, ba… con xin lỗi.”
“Ăn rồi thì vào nghĩ ngơi đi, đi xe cũng mệt rồi.” - Ông uống ngụm nước rồi nói.
Tôi vào phòng, chiếc vali vẫn đặt yên trong góc. Lúc này, tôi đã thật sự an toan thật sự yên bình, tôi không kiềm chế nước mắt, không kiềm chế tiếng nấc nghẹn ngào.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, một số lạ, tôi tắt đi không muốn nghe. Tiếng chuông dai dẳng vang lên, tôi bịt tai lại không muốn nghe bất cứ tiếng ồn nào.
“Bây giờ em đã không có bạn trai, tôi chính thức theo đuổi em.”
“Đồ điên, anh cút đi.”
“Tôi thích em.”
“Anh là tên điên.”
“Tôi vẫn thích em.”
“Anh dám nói nữa, tôi sẽ giết anh, Quốc Huy.”
“Chết dưới tay em, không phải là hưởng thụ sao. Đừng buồn nữa, hắn ta chỉ là tạm bợ khi em chưa gặp tôi… Tôi sẽ mang em đến bờ của thiên đường.”
Bờ của thiên đường, chính là vực thẩm địa ngục. Quốc Huy mang tôi đến bờ, tôi sẽ kéo anh cùng tôi xuống địa ngục. Mọi đau khổ này, tôi sẽ khiến anh tùng chút, tùng chút ngặm nhắm.
Quảng cáo

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương