Ngỡ Là Yêu
-
Chương 15: Chương #15: Con người sau khi tr...
Con người sau khi trải qua nỗi đau tột cùng đến chết đi sống lại, bản thân sẽ tạo ra một bức tường vững chắc để tự vệ. Kể từ ngày anh rời bỏ tôi, trái tim tôi như chết lặng, nước mắt vì rơi quá nhiều cũng đã vơi cạn. Nay, cũng là anh, vì sao anh có thể hạnh phúc, có thể sánh bước cùng người đàn bà đó, đứa trẻ kia… nếu con của tôi không rời đi sớm như vậy, nó cũng lớn hơn con bé mà bọn họ đang cưng chiều.
“Bao nhiêu lâu quay trở lại, không ngờ lại gặp đuợc người quen cũ.” - Thiên Kim đắc ý bước lại gần phía tôi.
Tôi cố gắng mỉm cười: “Điều tôi hối tiếc nhất, chính là queb biết hai người.”
Tôi quay đầu bỏ đi, có cảm gác rất lạ. Dường như người đàn ông cầu hôn tôi ngày trước và người đang nắm tay Thiên Kim không phải là một. Ánh mắt đó, nhìn tôi rất khác lạ.
~
Chúng tôi lên đường lên thành phố. Tuấn Tú ngồi phía trên cùng chú tài xế, tôi và hắn ngồi phía sau. Tôi quay mặt về phía cửa sổ, đoạn đường khá xa, tôi lại không quen mùi xe hơi, từng cơn nhức đầu kéo tới. Tôi thiếp đi trên vai hắn, lâu lâuu lại mở mắt nhìn ra đường xe đông đúc, cũng không biết đã đi tới đâu.
“Cậu nghĩ cậu và cô ấy có kết quả sao? Mẹ cậu bà ấy, để yên ư?” - Tuấn Tú ngỡ tôi đã ngủ, hỏi hắn.
Tôi cố gắng vờ như đã ngủ say, không động đậy.
“Mọi thứ sẽ suông sẽ thôi, dù sao đó cũng là quyết định của mình.”
“Cậu cũng thật là, dứt tình với con Kim, cũng phải nghĩ đến chút nghĩa. Nghe nói nó sau khi chia tay phải nhập viện vì suy nhuợc, cậu cũng không một lần đến thăm.”
“Không muốn khiến Lâm phải suy nghĩ. Dù biết cô ấy không ích kỉ không cho mình đi.”
Bọn họ kết thúc câu chuyện, tôi lại cảm động vô cùng. Hắn ta lại nghĩ cho tôi như vậy, tất nhiên tôi không thể không cho hắn đi gặp Kim, nhưng chắc chắn vô cùng khó chịu và sẽ suy nghĩ rất nhiều.
Đến nhà của Tuấn Tú. Căn nhà khá nhỏ so với những căn hộ ở thị trấn. Nhưng bên trong cũng tiện nghị, có hai phòng, một nhà bếp, bàn ăn có thể làm bàn khách, căn nhà còn khá mới, nhỏ nhắn xinh xắn cũng khá hợp với cậu ta.
“Tối nay cậu ngủ một mình, tôi và Huy ngủ một phòng.” - Tuấn Tú choảng cổ hắn nói.
Hắn không ý kiến, nhưng tôi không đồng ý, lần đó Tuấn Tú hôn hắn, tôi còn chưa hết ám ảnh.
“Không đuợc.”
“Vậy tôi với cậu một phòng nhé, người tình cũ.” - Tuấn Tú vuốt má tôi.
Một cơn ớn lạnh xuyên qua người tôi. Cũng may hắn hất tay Tuấn Tú ra khỏi người tôi nói: “Đừng chọc Lâm nữa, Lâm ngủ một phòng, Tú ngủ một phòng, con Huy sẽ ngủ bên phòng khách.”
“Vậy cũng được, tối tôi sẽ ra tìm cậu nói chuyện.”
Cái vụ nói chuyện này tôi tất nhiên không tin tưởng, lỡ may cậu ta hứng tình đè bạn trai tôi ra hôn, tôi sao có thể ngủ ngon đuợc.
Chuyện ngủ nghĩ tính sau, chúng tôi chuẩn bị đi ăn nhà hàng, nơi mà Tuấn Tú có vé mời. Nhà hàng ở thành phố cũng rất lộng lẫy, trang trí đẹp mắt, nhũng cô tiếp tân mặc áo dài với dáng vẻ thướt tha vô cùng xinh đẹp. Ba chúng tôi bước vào, Tuấn Tú liền bị chú ý nhiều nhất. Thật ra vì tôi thích Huy nên thiên vị vẻ đẹp của Huy hơn, nhưng không thể phủ nhận vẻ bề ngoài của Tuấn Tú, rất dễ khiến người ta rung động.
“Huy, cô gái kia xinh quá.” - Tuấn Tú nhe răng cười, nhìn về phía cô gái đang đứng ở quầy nước nháy mắt.
Chị gái kia đỏ mặt thẹn thùng. Nếu mà chị ấy biết con người thật của cậu ta, có lẽ giống như cắn phải trái ớt. Bên ngoài đỏ tươi xinh đẹp, bên trong cay đến xé lòng.
“Ngày mai cậu muốn xem trường nào trước.” - Hắn lờ đi, nhìn Tú hỏi
“Ưu tiên cho con gái, để Lâm chọn.” - Hôm nay lại tỏ ra ga lăng.
“Lâm và Huy sẽ thi cùng một trường, còn Tú, dự định sẽ theo ngành nào, trường nào?” - Tôi đáp.
“Thật trùng hợp nha, Tú cũng sẽ thi cùng trường với Huy.” - Cậu tỏ vẻ vui mừng lắm: “Hay sau này, hai cậu về ở nhà với Tú, sẽ thu tiền thuê nhà rẽ một chút. Nếu Huy ở cùng phòng với Tú, sẽ miễn phí luôn.”
“Tôi sẽ không mang bạn trai bán rẽ như vậy đâu nha, cậu đó đừng mơ tưởng đến anh ấy.” -Tôi vừa đùa vừa dọa.
Hắn chỉ cười, mang con tôm to nhất đặt vào dĩa của tôi. Lúc này Tuấn Tú đưa dĩa của hắn về phía hắn đòi hỏi: “Của Tú nữa.”
Hắn thưởng tỏ ra khá nuông chiều cậu ta, cũng không hề né tránh dù biết ý đồ đen tối của Tuấn Tú hiện ra rõ ràng cũng không một chút xa lánh. Hắn cầm một cái đùi gà lên, tôi liền không muốn cậu ta mơ tưởng bạn trai tôi, tôi nhanh tay gắp một ít salad vào dĩa của cậu ta.
“Ăn nhiều rau một chút, không phải cậu nên giảm béo.” - Sau đó liền giành lấy đùi gà mà nói: “Thứ này không tốt cho cậu ấy đâu.”
“Này, cậu thấy tôi thật sự béo sao?” - Tỏ ra lo lắng: “Huy, cậu xem tôi thật sự béo ra sao?”
Hắn bật cười, sau đó lại tàn nhẫn gật đầu. Phải nói cả buổi đi ăn hôm đó, Tuấn Tú không hề động đến miếng thịt nào, kiên trì ăn rau, trong thật tội nghiệp.
Trước giờ tôi chưa từng ghét Tuấn Tú, ít ra hắn cũng tốt tính, dù biết tôi từ tình yêu biến thành tình địch cũng đối với tôi rất tốt. Cậu ta cũng rất biết suy nghĩ, nhường phòng to nhất đẹp nhất cho tôi, bản thân ở trong phòng nhỏ hơn và không có giường ngủ, nằm trên một cái ghế xếp kém thoải mái. Còn hắn lại ở bên ngoài xem bóng đá, tiếng tivi vang lên những cái tên xa lạ với tôi, tôi cũng chìm sâu vào giấc ngủ mà không suy nghĩ gì.
Đến đêm, tôi hơi khát nước vì nằm máy lạnh thật khô cổ không quen, tiếng tivi vẫn vang vọng bên ngoài. Tôi mở cửa phòng đưa đầu nhìn ra, đồng hồ lớn chỉ 2h sáng, trên ghế sô pha hắn vẫn đang ngồi nhìn tivi. Tôi dự sẽ đi đến gần hans nhưng tiếng động phía bếp vang lên, tôi hơi rụt người vào phòng. Lúc nhìn lại đã thấy hắn và Tuấn Tú đang ngồi uống bia. Tôi liền nghĩ cậu ta giở trò muốn bức hôn bạn trai tôi, nhưng nhìn lại không giống như vậy, bọn họ dường như có chuyện gì rất nghiêm túc.
“Tạo điều kiện tốt như vậy, cậu không muốn vào phòng đó sao. Tuy hơi đau lòng nhưng tôi chịu đựng đuợc.” - Tuấn Tú cười như không, đưa lon bia lên môi hóp một ngụm dài.
“Đừng nói bậy bạ, Lâm không phải loại người có thể muốn ngủ là ngủ.”
“Nhỏ đó thích cậu đến điên cuồng, thật ra chỉ là cậu có muốn với cô ta hay không. Hoặc là không đủ hấp dẫn như con Kim.”
Tôi lúc này chỉ mún bịt miệng cậu ta lại, trong mắt cậu ta tôi ra sao không quan trọng, tôi muốn nghe là ở hắn.
“Tôi cũng không phải loại vớ đâu ăn đó, đôi khi tự thấy bản thân không xứng với cô ấy.”
“Cũng đúng, trước đây nhỏ nào ve vãn cậu tôi đều tán rồi đá cho thảm hại. Các cô nàng đều hận tôi ra mặt, còn Lâm lại khác, không biểu hiện một chút thù hận, lại còn xem như chưa từng xay ra chuyện gì.”
Hắn nhếch cười: “Có yêu mới có hận.”
Tôi tán thành với hắn, cậu ta một chút tôi cũng không ghét, lại muốn xem như chị em tốt.
“Biết tôi thích cậu, cô ta không hề tỏ ra ghét tôi. Không như con Kim, biết rõ ràng cứ vờ như không biết, vô cùng giả tạo.”
“Kim sợ tôi giống cậu.”
Tuấn Tú bật cười: “Nếu cậu giống tôi, cô ta có thể xen vào.”
Hắn đưa lon bia uống ngụm cuối cung, sau đó bóp móp lon bia tựa đầu vào ghế nói: “Tôi mà giống cậu, bà ta đi tự sát cũng nên. Lâm cũng bị mất niềm tin với con trai… “
“Đi ngủ đi, tôi nghe nói con Kim đang chuẩn bị đi du học. Còn chuyện của cậu và mẹ, nên nói với Lâm đi, cứ giấu mãi cũng không phải cách.”
Tuấn Tú đứng lên đi về phòng, tôi rụt người sau cánh cửa. Có chuyện gì tôi cần phải biết sao, tôi có cảm giác bất an ngay lúc ấy, nhìn ánh mắt hắn đang chăm chăm nhin lên trần nhà, cảm giác vô cùng đơn độc.
Sáng hôm sau, ba chúng tôi bước vào truờng đại học XXX, thật ra vì hắn chọn trường này, tôi thấy cũng hợp với ngành tôi chọn nên quyết định thi cùng. Trước kia trường tôi chủ đích là trường anh nhỏ Phương, vừa gần nhà vừa học với nhỏ Linh.
Hắn nắm tay tôi, cùng tham quan một vòng quanh trường đại học rộng lớn. Tôi những tưởng tôi và hắn sẽ nắm tay nhau thật chặt như vậy, cùng đi con đường phía trước đầy màu hồng. Không ngờ tới, con đường của hắn đi không hề có tôi bên cạnh, đây cũng là lần đầu như lần cuối tôi bước đến nơi này, hạnh phúc mong manh và dễ vỡ như thủy tinh mỏng.
Những ngày cuối tháng 4, không khí thi cử bao trùm cả một khóa 12 chúng tôi. Chúng tôi miệt mài vào những đề thi, những môn học chi chít chữ. Tôi và hắn vẫn tốt đẹp, vẫn hằng ngày đi cùng, về cùng, học cùng và có những chuyến đi chơi vô cùng hạnh phúc. Tôi vẫn không quên đuợc bờ mơi ngọt ngào của hắn, vẫn yêu hắn không cần suy nghĩ, cho đến những ngày cuối cùng của lớp 12.
Đó là một buổi tối trời mưa lất phất đầu mùa, tôi ngồi trong nhà giải những đề toán khó nuốt. Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, đây là món quà hắn tặng tôi để hai bên tiện liên lạc, là hắn đang gọi.
“Em đây.”
“Anh đang ở trước hẻm nhà em.”
Tôi nhìn lại điện thoại để kiểm tra giờ giấc, đúng như tôi nghĩ bây giờ hiện tại đã rất trễ rồi, hắn đến tìm tôi vào giờ này chắc chắn là đã có chuyện gì.
“Lâm, em có thể ra ngoài không?”
Tôi khá lưỡng lự, nếu ba mẹ phát hiện tôi ra ngoài giờ này sẽ giải thích ra sao.
“Em… đã trễ rồi, nhà em cũng đã khóa cửa. Nhưng có chuyện gì vậy, sao anh lại đến đây giờ này.”
“Anh nhớ em.”
Ngày ấy, lại cần một câu nói đơn giản như vậy, tôi lại bất chấp mọi nỗi sợ hãi để chạy đến bên hắn. Tôi nhẹ nhàng mở cánh cửa phía sau nhà, rồi khóa trái lại. Tôi ra ngoài, hắn đang đứng tựa vào chiếc xe, dáng đứng toát ra cái cô độc.
“Anh.”
Hắn đứa mắt nhìn tôi, cũng không đáp, liền kéo tôi ôm vào lòng. Cái ôm của hắn rất chặt, như siết tôi vào lòng ngực không muốn còn bất cứ khoảng cách nào.
“Có…” - Tôi muốn hỏi có chuyện gì xay ra.
“Đưng lo, chỉ là anh muốn ôm em.”
“Anh càng như thế, em càng lo hơn. Có phải nhà anh xay ra chuyện.”
“Chúng ta đi dạo một chút nhé.”
Tôi và hắn đi một vòng, sau đó hắn lại ghé vào một quán cóc ven đường, từng ly bia uống một hơi không ngừng. Tôi nhìn ra hắn đang rất buồn, chuyện gì đó lại không thể chia sẽ. Tôi chặn ngang ly bia thứ bao nhiêu không rõ, nhìn hắn dường như đã không còn đủ tỉnh táo.
“Bây giờ, anh đã có thể nói chuyện gì đã xay ra?”
Hắn đưa bàn tay lên má tôi, vuốt rất nhẹ rồi mỉm cười: “Xin lỗi đã làm em lo lắng, những lúc thế này có em ở bên cạnh anh dường như là có cả thế giới.”
Hắn dường như không muốn nói, tôi cũng không hỏi nữa. Hắn nhận một cuộc điện thoại, sau đó dường như rất tức giận lại tiếp tục uống rất nhiều.
Tôi không muốn ngăn cản, lại không thể hỏi, chỉ yên lặng ngồi nhìn hắn.
“Bà ấy, lại bỏ anh đi, lại tự bản thân sắp đặt mọi thứ.”
“Có lẽ, bác ấy lo cho anh.”
Hắn lắc đầu: “Anh muốn bản thân ghét bà ấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bà ấy một mình trải qua mọi thứ cũng rất cô độc.”
“Anh đừng suy nghĩ nhiều, hãy hiểu cho mẹ anh, bà ấy làm mọi thứ đều vì anh.”
“Hôm nay anh không muốn về nhà, căn nhà không một bóng người, không một hơi ấm.”
“Đừng như vậy, đừng uống nữa, anh sẽ say đó.”
Quán ăn nhỏ đóng cửa, tôi và hắn quay về. Đứng trước hẻm vào nhà tôi, hắn cứ thế ôm tôi, nắm chặt tay tôi không muốn buông.
“Em vào đi.”
“Anh về đi, đừng buồn nữa.”
“Lâm, có thể đừng đi không?”
“Em…”
“Về nhà cùng anh, anh không muốn quay về nơi đó một mình.”
Cái ánh mắt cầu khẩn, ánh mắt đầy sự đáng thương. Tôi lại gật đầu, đến nhà hắn cùng hắn, tôi đã phải rất ân hận, vì đêm đó đã quyết định gật đầu.
Quảng cáo
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook