Ngô Hoàng Tại Thượng
-
Chương 2: Hoá Ra Có Một Nỗi Đau So Với Róc Xương Còn Đau Đớn Hơn
Editor: Khanhsnhi
Vất vả lắm mới dẫm được nàng dưới chân, Phượng Khuynh Thành nên phong tỏa kín kẽ tin tức này mới đúng, làm thế nào mà Thiên tộc bên kia biết được? Suy nghĩ trong lòng vừa mới chớm, một màn tiếp theo đã khiến Phượng Khuynh Vũ nửa ngày không phục hồi lại tinh thần.
“Vân Khê ca ca, sao bây giờ người mới đến? Khuynh Thành chờ người lâu lắm rồi!”, Phượng Khuynh Thành từ hình đài quan sát bay vút xuống. Ống tay áo dài nhẹ như lông vũ, tóc cũng nhẹ nhàng bay, mắt phượng hẹp dài tràn đầy vui mừng. Đầu mày khóe môi đều mang theo cảm giác thẹn thùng của thiếu nữ.
So sánh với Phượng Khuynh Vũ một người đầy chật vật, Phượng Khuynh Thành không thể nghi ngờ chính là đóa hoa sáng chói nhất, mà ánh mắt của Lạc Vân Khê cũng tự nhiên đã bị đối phương câu đi. Nhìn Phượng Khuynh Thành không ngừng làm nũng lôi kéo cánh tay của Vân Khê, trong đầu Phượng Khuynh Vũ tràn đầy tiếng gào thét của vạn loại thần thú, lửa giận trong mắt đã không áp chế được nữa.
Hay cho nữ nhân ác độc không biết xấu hổ này. Chẳng những bày kế hại nàng, hiện giờ còn làm trò ngay trước mắt nàng, câu dẫn vị hôn phu của nàng!
“Ngoan, nhiều người như vậy đang nhìn, dù sao cũng phải giữ cho nàng chút thể diện chứ!”
Lời này của Lạc Văn Khê vừa nói ra, cả người Phượng Khuynh Vũ như rơi vào động băng, từ trong ra ngoài đều lạnh lẽo. Còn vài vị thiên phượng trưởng lão sau khi nghe câu nói này, đôi mắt cũng đã lộ ra vài phần hiểu rõ.
Nhìn về phía vài vị thiên tộc trưởng lão phía dưới để thể hiện phần tôn kính, Lạc Vân Khê sau đó mới chuyển ánh mắt qua trảm linh đài. Khi hắn nhìn đến Phượng Khuynh Vũ người đầy vết roi, đôi mắt cao ngạo trở nên càng thêm sắc bén.
“Vẫn là không biết nông sâu như vậy! Nếu biết ngươi sẽ sa đọa đến thế này, trước đây ta không nên nhất thời mềm lòng mà đồng ý cuộc hôn nhân kia!”
Ánh mắt của Lạc Vân Khê như đao, từng nhát từng nhát đâm vào ngực của Phượng Khuynh Vũ, đâm trái tim đang thương tâm của nàng cho vỡ nát. Mà tộc nhân của thiện Phượng tộc lại bị những lời đó kích thích, sôi nổi kêu la muốn đuổi Phượng Khuynh Vũ ra khỏi thiên Phượng tộc.
Người vây xem thì phẫn nộ kích động, các trưởng lão thì dùng đôi mắt lạnh lẽo mà nhìn, con ngươi không có lấy một tia thương hại. Nhìn sang hai người đang đứng cạnh nhau, giờ phút này Phượng Khuynh Vũ có điều gì còn chưa rõ nữa chứ?
Chỉ cần Phượng Khuynh Thành bày ra đại cục như thế này cho nàng, lặng lẽ ra tay sau lưng nàng, có lẽ còn có thêm chính vị hôn phu của nàng Lạc Văn Khê nữa!
“Chư vị, Phượng Khuynh Vũ tuy là trữ phi được phụ quân ta khâm định. Nhưng đó là do các vị tộc trưởng lấy ân tương hiệp, phụ quân ta mới bất đắc dĩ mà đồng ý. Nếu không, một thiên nhân chi tử như Lạc Vân Khê ta làm sao chịu cưới một người vô đức không mặt mũi nào như Phượng Khuynh Vũ!”
Lời vừa nói ra, quảng trường lập tức ồ lên. Còn Phượng Khuynh Vũ đang bị trói ở trên khóa linh trụ trong con giận dữ suýt chút nữa bị những câu nói này làm cho ngất đi. Hay cho câu “Vô đức không mặt mũi”! Lúc trước khi nàng cứu hắn thì hắn cảm thấy dáng vẻ nàng thoát tục, hiện giờ sống lại thì bắt đầu ghét bỏ rồi.
Mà thứ làm cho Phượng Khuynh Vũ tức giận nhất, chính là vì để đuổi nàng ra khỏi nhà, đến ngay cả lão tộc trưởng đã vũ hóa hắn cũng không chịu buông tha!
“Ngươi nói dối!”, Phượng Khuynh Vũ tức giận đến cả người phát run, môi mấp máy, gương mặt nhỏ như bàn tay bởi vì quá mức kích động mà trắng đến nỗi một tia huyết sắc cũng không có, “Lão tộc trưởng không phải hề hiệp ân báo đáp, là chính Lạc Văn Khê người…”
Nàng còn chưa nói xong, chưởng phong sắc bén đã liên tiếp đánh trên mặt Phượng Khuynh Vũ, đánh nàng đến đầu óc choáng váng, trước mắt toàn là sao.
“Tiện nhân! Tên húy của bổn quân cũng là thứ tội nhân như ngươi có thể nói thẳng ra sao!”
Lông mày Lạc Vân Khê lạnh lẽo nâng lên, nụ cười anh tuấn vẫn giữ trên mặt, che khuất đi ý tứ lạnh lẽo phía sau. Nếu có cơ hội, hắn thật sự muốn lập tức bóp chết nữ nhân này, cũng đỡ để nàng ta đi nơi nơi mà buông lời phiền phức.
“Các ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì? Sao không hành hình nhanh lên!”, Phượng Khuynh Thành nhíu mày, hướng về mấy tên chưởng hình giả quát.
“Lạc Vân Khê! Năm đó vì cứu người, lão tộc trưởng hao tổn trăm năm nguyên thọ, ngươi không thể bôi nhọ người như thế…”
“Lạc Vân Khê!! Ngươi là thứ tiểu nhân lấy oán trả ơn!!”
“Lạc Vân Khê! Người sẽ không được chết tử tế!!”
Lưỡi đao lạnh như băng đã đâm vào người, nhưng dường như Phượng Khuynh Vũ vẫn chưa hề phát giác, hãy còn gân cổ lên tức giận mắng chửi.
Chuyện cũ không muốn nhắc đến nhất bị nói ra, sắc mặt của Lạc Vân Khê nháy mắt đen lại.
“Các ngươi chết hết rồi sao?”, Phượng Khuynh Thành chỉ và Phượng Khuynh Vũ răn dạy, “Dám can đảm nhục mạ trữ quân, nàng ta muốn kéo cả thiện phượng tộc chôn cùng nàng ta. Chưởng hình sử, lập tức cắt đầu lưỡi của nàng ta để bồi tội với quân thượng!”
Lời kia vừa thốt ra, nét mặt của Lạc Vân Khê mới dịu đi đôi chút. Nhưng người đang chịu phạt dịch cốt là Phượng Khuynh Vũ thì trong tíc tắc trở nên sững sờ.
“Phượng Khuynh Thành! Sao ngươi có thể ngoan độc đến như vậy?! Người hắn bôi nhọ chính là lão tộc trưởng của thiên phượng tộc, chẳng lẽ lỗ tai các ngươi điếc hết rồi sao?!”
Phượng Khuynh Thành kêu đến khàn cả giọng, nhưng bọn chưởng hình giả mặc kệ ai đúng ai sai, đại tiểu thư mới là người chủ trì công đạo, bọn họ cứ việc làm mà thôi. Hai chưởng hình giả sáp tới, một người bóp chặt hai má của Phượng Khuynh Vũ, một người khẽ nâng hình đao.
Giơ tay chém xuống, máu tươi phun trào!
Phượng Khuynh Vũ liều mạng tru lên, nhưng rốt cuộc không hề phát ra được chút âm thanh nào.
“Tiện nhân tà tâm không dứt, mưu toan chia rẽ quan hệ của tộc ta cùng bệ hạ. Khuynh Thành trong tay giữ đại chưởng gia chủ lệnh, tuy không đành lòng lại không thể không khiển trách…”, giờ phút này trong đôi mắt của Phượng Khuynh Thành chỉ còn lạnh lẽo, không hề có chút không đành lòng.
Lạc Vân Khê tiếp lời, “Khuynh Thành nàng quá mức lương thiện. Một tộc nhân điên cuồng không biết xấu hổ đến mức này nên bẻ xương rút gân rồi ném vào táng hồn uyên! Thiên Phượng tộc các ngươi đối đãi tội nhân vẫn còn mềm mại quá, không dùng trọng hình thì là thế nào kinh sợ được bọn đạo chích!”
“Quân thượng phân phó mà các ngươi lại không nghe sao?”, không đợi Phượng Khuynh Thành đáp lại, đại trưởng lão bắt đầu phân phó các chưởng hình giả, “Dịch xong tiên cốt thì đánh gãy kinh mạch xương cốt tứ chi của nàng, sau đó… ném vào táng hồn uyên!”
Được đại trưởng lão dặn dò, thủ pháp của chưởng hình giả càng thêm tàn bạo, đem mười hai căn tiên cốt trên người Phượng Khuynh Vũ dịch đi, rồi lại bóp nát toàn bộ kinh mạch tứ chi của nàng. Trọng hình luân phiên đã tra tấn Phượng Khuynh Vũ đến không còn hình dạng con người. Nhưng vì niết bàn loại vẫn tồn tại, nàng ngay cả hôn mê cũng không làm được.
Hình phạt ước chừng kéo dài liên tục nửa ngày. Một bên chưởng hình giả tùy ý tàn phá, một bên niết bàn chi lực bên trong Phượng Khuynh Vũ điên cuồng chữa trị. Loại tàn phá rồi sinh sôi lại này so với dịch cốt còn thống khổ hơn.
Mà trong đôi mặt huyền diệu của Phượng Khuynh Thành nét tham lam càng lộ rõ. Không đợi chưởng hình giả thi hình xong nàng ta đã tự mình bước lên trảm linh đài. Mượn cơ hội tiên căn của Phượng Khuynh Vũ bị phá hủy, Phượng Khuynh Thành lén lút sử dụng thủ đoạn, rút hết niết bàn chi lực bên trong cơ thể của nàng ra không còn lại gì.
Mặt trời buổi chiều ngả hẳn về tây, những rặng mây đỏ đầy trời làm nổi bật biển sương mù đã được phủ thêm lớp áo vàng rực rỡ, khắp dãy núi như chìm trong ảo mộng. Cảnh đẹp đến say lòng người này Phượng Khuynh Vũ hiển nhiên chẳng cách nào thưởng thức.
Mất đi niết bàn chi lực, thương tổn trên người nàng không cách nào tự động chữa trị. Nếu không phải vì trong lòng có chấp niệm quá sâu, sợ là lúc này hồn nàng đã trở về chốn u minh rồi.
“Phượng Khuynh Thành… Lạc Vân Khê… Các ngươi sẽ không được chết tử tế…”
Phượng Khuynh Vũ vô lực mắng, nhưng truyền đi chỉ là tiếng máu huyết phun ra từ miệng.
“Vân Khê ca, thật là nhàm chán! Chờ tống nàng ta đi, người cùng Thành nhi đi ngắm trăng có được không?”
“Thành nhi ngoan, ngươi nói thế nào thì chính là thế đó…”
Giữa tiếng hai người tình chàng ý thiếp, Phượng Khuynh Vũ bị kéo xuống khỏi trảm linh đài, sau đó cứ bị túm kéo đi một đoạn đường. Bay qua không biết bao nhiêu dặm, đoàn người mới đến một xương khô dày đặc, mất đi đỉnh núi. Mà Phượng Khuynh Vũ lúc này còn sót lại chút hơi tàn, bị treo như thế cái gì nói cái gì cũng không chịu nghe.
Ngọn núi mất đỉnh kia chính là lối vào của táng hồn uyên. Táng hồn uyên trong truyền thuyết kia thông với Minh phủ, người dưới bậc Kim tiên thì không ai có thể chống lại lực hút dưới đáy vực. Mà một khi rơi vào táng hồn uyên, thì chỉ còn lại kết cục là thần hồn câu diệt, thi cốt đều sẽ không còn sót lại nửa phần.
Vất vả lắm mới dẫm được nàng dưới chân, Phượng Khuynh Thành nên phong tỏa kín kẽ tin tức này mới đúng, làm thế nào mà Thiên tộc bên kia biết được? Suy nghĩ trong lòng vừa mới chớm, một màn tiếp theo đã khiến Phượng Khuynh Vũ nửa ngày không phục hồi lại tinh thần.
“Vân Khê ca ca, sao bây giờ người mới đến? Khuynh Thành chờ người lâu lắm rồi!”, Phượng Khuynh Thành từ hình đài quan sát bay vút xuống. Ống tay áo dài nhẹ như lông vũ, tóc cũng nhẹ nhàng bay, mắt phượng hẹp dài tràn đầy vui mừng. Đầu mày khóe môi đều mang theo cảm giác thẹn thùng của thiếu nữ.
So sánh với Phượng Khuynh Vũ một người đầy chật vật, Phượng Khuynh Thành không thể nghi ngờ chính là đóa hoa sáng chói nhất, mà ánh mắt của Lạc Vân Khê cũng tự nhiên đã bị đối phương câu đi. Nhìn Phượng Khuynh Thành không ngừng làm nũng lôi kéo cánh tay của Vân Khê, trong đầu Phượng Khuynh Vũ tràn đầy tiếng gào thét của vạn loại thần thú, lửa giận trong mắt đã không áp chế được nữa.
Hay cho nữ nhân ác độc không biết xấu hổ này. Chẳng những bày kế hại nàng, hiện giờ còn làm trò ngay trước mắt nàng, câu dẫn vị hôn phu của nàng!
“Ngoan, nhiều người như vậy đang nhìn, dù sao cũng phải giữ cho nàng chút thể diện chứ!”
Lời này của Lạc Văn Khê vừa nói ra, cả người Phượng Khuynh Vũ như rơi vào động băng, từ trong ra ngoài đều lạnh lẽo. Còn vài vị thiên phượng trưởng lão sau khi nghe câu nói này, đôi mắt cũng đã lộ ra vài phần hiểu rõ.
Nhìn về phía vài vị thiên tộc trưởng lão phía dưới để thể hiện phần tôn kính, Lạc Vân Khê sau đó mới chuyển ánh mắt qua trảm linh đài. Khi hắn nhìn đến Phượng Khuynh Vũ người đầy vết roi, đôi mắt cao ngạo trở nên càng thêm sắc bén.
“Vẫn là không biết nông sâu như vậy! Nếu biết ngươi sẽ sa đọa đến thế này, trước đây ta không nên nhất thời mềm lòng mà đồng ý cuộc hôn nhân kia!”
Ánh mắt của Lạc Vân Khê như đao, từng nhát từng nhát đâm vào ngực của Phượng Khuynh Vũ, đâm trái tim đang thương tâm của nàng cho vỡ nát. Mà tộc nhân của thiện Phượng tộc lại bị những lời đó kích thích, sôi nổi kêu la muốn đuổi Phượng Khuynh Vũ ra khỏi thiên Phượng tộc.
Người vây xem thì phẫn nộ kích động, các trưởng lão thì dùng đôi mắt lạnh lẽo mà nhìn, con ngươi không có lấy một tia thương hại. Nhìn sang hai người đang đứng cạnh nhau, giờ phút này Phượng Khuynh Vũ có điều gì còn chưa rõ nữa chứ?
Chỉ cần Phượng Khuynh Thành bày ra đại cục như thế này cho nàng, lặng lẽ ra tay sau lưng nàng, có lẽ còn có thêm chính vị hôn phu của nàng Lạc Văn Khê nữa!
“Chư vị, Phượng Khuynh Vũ tuy là trữ phi được phụ quân ta khâm định. Nhưng đó là do các vị tộc trưởng lấy ân tương hiệp, phụ quân ta mới bất đắc dĩ mà đồng ý. Nếu không, một thiên nhân chi tử như Lạc Vân Khê ta làm sao chịu cưới một người vô đức không mặt mũi nào như Phượng Khuynh Vũ!”
Lời vừa nói ra, quảng trường lập tức ồ lên. Còn Phượng Khuynh Vũ đang bị trói ở trên khóa linh trụ trong con giận dữ suýt chút nữa bị những câu nói này làm cho ngất đi. Hay cho câu “Vô đức không mặt mũi”! Lúc trước khi nàng cứu hắn thì hắn cảm thấy dáng vẻ nàng thoát tục, hiện giờ sống lại thì bắt đầu ghét bỏ rồi.
Mà thứ làm cho Phượng Khuynh Vũ tức giận nhất, chính là vì để đuổi nàng ra khỏi nhà, đến ngay cả lão tộc trưởng đã vũ hóa hắn cũng không chịu buông tha!
“Ngươi nói dối!”, Phượng Khuynh Vũ tức giận đến cả người phát run, môi mấp máy, gương mặt nhỏ như bàn tay bởi vì quá mức kích động mà trắng đến nỗi một tia huyết sắc cũng không có, “Lão tộc trưởng không phải hề hiệp ân báo đáp, là chính Lạc Văn Khê người…”
Nàng còn chưa nói xong, chưởng phong sắc bén đã liên tiếp đánh trên mặt Phượng Khuynh Vũ, đánh nàng đến đầu óc choáng váng, trước mắt toàn là sao.
“Tiện nhân! Tên húy của bổn quân cũng là thứ tội nhân như ngươi có thể nói thẳng ra sao!”
Lông mày Lạc Vân Khê lạnh lẽo nâng lên, nụ cười anh tuấn vẫn giữ trên mặt, che khuất đi ý tứ lạnh lẽo phía sau. Nếu có cơ hội, hắn thật sự muốn lập tức bóp chết nữ nhân này, cũng đỡ để nàng ta đi nơi nơi mà buông lời phiền phức.
“Các ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì? Sao không hành hình nhanh lên!”, Phượng Khuynh Thành nhíu mày, hướng về mấy tên chưởng hình giả quát.
“Lạc Vân Khê! Năm đó vì cứu người, lão tộc trưởng hao tổn trăm năm nguyên thọ, ngươi không thể bôi nhọ người như thế…”
“Lạc Vân Khê!! Ngươi là thứ tiểu nhân lấy oán trả ơn!!”
“Lạc Vân Khê! Người sẽ không được chết tử tế!!”
Lưỡi đao lạnh như băng đã đâm vào người, nhưng dường như Phượng Khuynh Vũ vẫn chưa hề phát giác, hãy còn gân cổ lên tức giận mắng chửi.
Chuyện cũ không muốn nhắc đến nhất bị nói ra, sắc mặt của Lạc Vân Khê nháy mắt đen lại.
“Các ngươi chết hết rồi sao?”, Phượng Khuynh Thành chỉ và Phượng Khuynh Vũ răn dạy, “Dám can đảm nhục mạ trữ quân, nàng ta muốn kéo cả thiện phượng tộc chôn cùng nàng ta. Chưởng hình sử, lập tức cắt đầu lưỡi của nàng ta để bồi tội với quân thượng!”
Lời kia vừa thốt ra, nét mặt của Lạc Vân Khê mới dịu đi đôi chút. Nhưng người đang chịu phạt dịch cốt là Phượng Khuynh Vũ thì trong tíc tắc trở nên sững sờ.
“Phượng Khuynh Thành! Sao ngươi có thể ngoan độc đến như vậy?! Người hắn bôi nhọ chính là lão tộc trưởng của thiên phượng tộc, chẳng lẽ lỗ tai các ngươi điếc hết rồi sao?!”
Phượng Khuynh Thành kêu đến khàn cả giọng, nhưng bọn chưởng hình giả mặc kệ ai đúng ai sai, đại tiểu thư mới là người chủ trì công đạo, bọn họ cứ việc làm mà thôi. Hai chưởng hình giả sáp tới, một người bóp chặt hai má của Phượng Khuynh Vũ, một người khẽ nâng hình đao.
Giơ tay chém xuống, máu tươi phun trào!
Phượng Khuynh Vũ liều mạng tru lên, nhưng rốt cuộc không hề phát ra được chút âm thanh nào.
“Tiện nhân tà tâm không dứt, mưu toan chia rẽ quan hệ của tộc ta cùng bệ hạ. Khuynh Thành trong tay giữ đại chưởng gia chủ lệnh, tuy không đành lòng lại không thể không khiển trách…”, giờ phút này trong đôi mắt của Phượng Khuynh Thành chỉ còn lạnh lẽo, không hề có chút không đành lòng.
Lạc Vân Khê tiếp lời, “Khuynh Thành nàng quá mức lương thiện. Một tộc nhân điên cuồng không biết xấu hổ đến mức này nên bẻ xương rút gân rồi ném vào táng hồn uyên! Thiên Phượng tộc các ngươi đối đãi tội nhân vẫn còn mềm mại quá, không dùng trọng hình thì là thế nào kinh sợ được bọn đạo chích!”
“Quân thượng phân phó mà các ngươi lại không nghe sao?”, không đợi Phượng Khuynh Thành đáp lại, đại trưởng lão bắt đầu phân phó các chưởng hình giả, “Dịch xong tiên cốt thì đánh gãy kinh mạch xương cốt tứ chi của nàng, sau đó… ném vào táng hồn uyên!”
Được đại trưởng lão dặn dò, thủ pháp của chưởng hình giả càng thêm tàn bạo, đem mười hai căn tiên cốt trên người Phượng Khuynh Vũ dịch đi, rồi lại bóp nát toàn bộ kinh mạch tứ chi của nàng. Trọng hình luân phiên đã tra tấn Phượng Khuynh Vũ đến không còn hình dạng con người. Nhưng vì niết bàn loại vẫn tồn tại, nàng ngay cả hôn mê cũng không làm được.
Hình phạt ước chừng kéo dài liên tục nửa ngày. Một bên chưởng hình giả tùy ý tàn phá, một bên niết bàn chi lực bên trong Phượng Khuynh Vũ điên cuồng chữa trị. Loại tàn phá rồi sinh sôi lại này so với dịch cốt còn thống khổ hơn.
Mà trong đôi mặt huyền diệu của Phượng Khuynh Thành nét tham lam càng lộ rõ. Không đợi chưởng hình giả thi hình xong nàng ta đã tự mình bước lên trảm linh đài. Mượn cơ hội tiên căn của Phượng Khuynh Vũ bị phá hủy, Phượng Khuynh Thành lén lút sử dụng thủ đoạn, rút hết niết bàn chi lực bên trong cơ thể của nàng ra không còn lại gì.
Mặt trời buổi chiều ngả hẳn về tây, những rặng mây đỏ đầy trời làm nổi bật biển sương mù đã được phủ thêm lớp áo vàng rực rỡ, khắp dãy núi như chìm trong ảo mộng. Cảnh đẹp đến say lòng người này Phượng Khuynh Vũ hiển nhiên chẳng cách nào thưởng thức.
Mất đi niết bàn chi lực, thương tổn trên người nàng không cách nào tự động chữa trị. Nếu không phải vì trong lòng có chấp niệm quá sâu, sợ là lúc này hồn nàng đã trở về chốn u minh rồi.
“Phượng Khuynh Thành… Lạc Vân Khê… Các ngươi sẽ không được chết tử tế…”
Phượng Khuynh Vũ vô lực mắng, nhưng truyền đi chỉ là tiếng máu huyết phun ra từ miệng.
“Vân Khê ca, thật là nhàm chán! Chờ tống nàng ta đi, người cùng Thành nhi đi ngắm trăng có được không?”
“Thành nhi ngoan, ngươi nói thế nào thì chính là thế đó…”
Giữa tiếng hai người tình chàng ý thiếp, Phượng Khuynh Vũ bị kéo xuống khỏi trảm linh đài, sau đó cứ bị túm kéo đi một đoạn đường. Bay qua không biết bao nhiêu dặm, đoàn người mới đến một xương khô dày đặc, mất đi đỉnh núi. Mà Phượng Khuynh Vũ lúc này còn sót lại chút hơi tàn, bị treo như thế cái gì nói cái gì cũng không chịu nghe.
Ngọn núi mất đỉnh kia chính là lối vào của táng hồn uyên. Táng hồn uyên trong truyền thuyết kia thông với Minh phủ, người dưới bậc Kim tiên thì không ai có thể chống lại lực hút dưới đáy vực. Mà một khi rơi vào táng hồn uyên, thì chỉ còn lại kết cục là thần hồn câu diệt, thi cốt đều sẽ không còn sót lại nửa phần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook