Nghiệt Hỏa
-
Chương 8: Không nói được gì
Khi tới bệnh viện, Tiểu Phàm vẫn ở trong phòng cấp cứu. Chị Trương đứng chờ ở cửa, thấy chúng tôi đến liền vội vàng đứng đậy. Tôi mời chị ấy làm giúp chút việc, phụ mẹ tôi dọn dẹp phòng ở.
- Cô Trầm! Thầy thuốc vừa hỏi người nhà đang ở đâu, tôi nói với họ là đang trên đường tới.
- Chị Trương! Thật sự cảm ơn chị.
Tôi xúc động nói.
Chị Trương là một người rất thật, muộn thế này còn đi theo giúp mẹ tôi. Tôi thấy trời đã sáng liền gửi cho chị năm trăm đồng, nói chị về trước.
Lúc này chỉ còn tôi và mẹ. Hai mẹ con nhìn nhau mà mắt đẫm lệ, không biết nói gì. Tôi đưa tay lên lau nước mặt, định an ủi bà nhưng ai ngờ vừa mở miệng thì nước mắt lại chảy ra.
- Con à! Con không có ý định gọi bố của Tiểu Phàm đến hay sao? Nó bị nặng như vậy.
Mẹ tôi vẫn nghĩ rằng tôi với bố của Tiểu Phàm chia tay nên tôi mới sinh con một mình. Mặc dù không nói nhưng tôi biết trong lòng bà rất để ý tới chuyện đứa bé không bố này. Bà là người phụ nữ truyền thống, coi chồng như là trời nên tôi không dám nói sự thật cho bà biết.
- Mẹ! Đã chia tay rồi. Đừng nhắc tới anh ta có được không?
Tôi vừa nói vừa sụt sịt.
- Chẳng lẽ con định tiếp tục như vậy cả đời? Sao người con toàn mùi rượu? Lại còn về muộn như vậy?
- Chuyện làm ăn của công ty, con không trốn được.
Tôi quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của mẹ. Mặc dù bà không đi học nhưng là người suy nghĩ chu đáo. Nếu bà tiếp tục hỏi, chưa chắc tôi đã nói dối được nữa.
- Con! Năm nay con mới hai mươi hai tuổi, nếu gặp được người thích hợp thì suy nghĩ một chút. Mẹ là người từng trải nên biết phụ nữ phải có một người bạn mới được.
- Mẹ! Con xin lỗi. Nếu không vì con, bố đã không...
- Cái con ngốc này. Mẹ đã nói với con rồi, chuyện của bố con không trách con. Bệnh của ông ấy vốn không chữa được.
Mẹ tôi than một tiếng, sau đó lau nước mắt mà nói:
- Haiz! Nếu không nhờ con mượn nhiều tiền về chữa bệnh cho ông ấy, thì ông ấy đã mất lâu rồi. Mẹ hiểu ông ấy làm khổ chúng ta.
Lòng tôi càng thêm đau xót, nhớ tới năm đó tôi mới tốt nghiệp, vừa đúng hai mươi tuổi.
Cha bị ung thư, cần có một số tiền lớn. Lúc đường cùng, tôi thấy thông báo tuyển người của Golden Emperor, phải tới cầu xin ông chủ Trần Tửu, xin ông ta cho mượn hai mươi vạn đồng. Thậm chí tôi còn lấy bằng tốt nghiệp để chứng minh.
Thật sự lão cho tôi mượn tiền, chỉ có điều đánh nát sự tự tin của tôi. Lão bắt tôi phải chui qua háng của lão để cầu xin sự thương xót.
Tôi đã làm.
Tiếp theo, tôi làm quản lý. Bỏ ra hai năm mới trả hết tiền cho ông chủ.
Sau khi tôi vô tình bị người ta hãm hãi, từ đó trong tính mạng của tôi lại có thêm một đứa con.
Việc này bố mẹ tôi không bao giờ biết. Họ vẫn cho rằng con gái tốt nghiệp xong vào một công ty lớn, có tương lai rộng mở. Nào ngờ tôi chưa kết hôn đã có con khiến cho họ đau lòng.
Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền, tích góp được một số tiền lớn để cho mẹ tôi vui vì tôi. Số tiền đó phải nhiều tới mức sau khi Tiểu Phàm lớn lên, người khác không dám cười nó sinh ra mà không có bố.
Nhưng bây giờ...
Tôi nhìn ánh đèn từ trong phòng cấp cứu mà lòng đau như dao cắt. Mặt dù Tiểu Phàm là sự trêu ngươi của ông trời đối với tôi nhưng dù sao nó cũng là đứa con do tôi sinh ra. Nó bị bệnh tôi cũng như có bệnh. Tôi chỉ sợ nó không chịu nổi.
- Người nhà Trầm Tiểu Phàm là ai?
Tôi còn chưa kịp thay đổi nét mặt, cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra. Một bác sĩ bước ra ngoài liền cất tiếng hỏi. Tôi vội vàng bước tới gật đầu nhìn bác sĩ mà không dám thở. Tôi chỉ sợ câu nói của bác sĩ sẽ làm mình không thể chịu nổi.
- Cô là mẹ của cháu bé?
Bác sĩ đó nhìn tôi, ngửi thấy mùi rượu thì hơi cau mày khiến cho tôi cảm thấy rất xấu hổ.
- Cô làm mẹ kiểu gì? Bệnh nặng như vậy mới đưa tới đây. Trước mặt cháu bé đã tạm qua cơn nguy hiểm, nhưng còn phải theo dõi thêm mấy ngày. Cô đi làm thủ tục nhập viện đi.
- Cô Trầm! Thầy thuốc vừa hỏi người nhà đang ở đâu, tôi nói với họ là đang trên đường tới.
- Chị Trương! Thật sự cảm ơn chị.
Tôi xúc động nói.
Chị Trương là một người rất thật, muộn thế này còn đi theo giúp mẹ tôi. Tôi thấy trời đã sáng liền gửi cho chị năm trăm đồng, nói chị về trước.
Lúc này chỉ còn tôi và mẹ. Hai mẹ con nhìn nhau mà mắt đẫm lệ, không biết nói gì. Tôi đưa tay lên lau nước mặt, định an ủi bà nhưng ai ngờ vừa mở miệng thì nước mắt lại chảy ra.
- Con à! Con không có ý định gọi bố của Tiểu Phàm đến hay sao? Nó bị nặng như vậy.
Mẹ tôi vẫn nghĩ rằng tôi với bố của Tiểu Phàm chia tay nên tôi mới sinh con một mình. Mặc dù không nói nhưng tôi biết trong lòng bà rất để ý tới chuyện đứa bé không bố này. Bà là người phụ nữ truyền thống, coi chồng như là trời nên tôi không dám nói sự thật cho bà biết.
- Mẹ! Đã chia tay rồi. Đừng nhắc tới anh ta có được không?
Tôi vừa nói vừa sụt sịt.
- Chẳng lẽ con định tiếp tục như vậy cả đời? Sao người con toàn mùi rượu? Lại còn về muộn như vậy?
- Chuyện làm ăn của công ty, con không trốn được.
Tôi quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của mẹ. Mặc dù bà không đi học nhưng là người suy nghĩ chu đáo. Nếu bà tiếp tục hỏi, chưa chắc tôi đã nói dối được nữa.
- Con! Năm nay con mới hai mươi hai tuổi, nếu gặp được người thích hợp thì suy nghĩ một chút. Mẹ là người từng trải nên biết phụ nữ phải có một người bạn mới được.
- Mẹ! Con xin lỗi. Nếu không vì con, bố đã không...
- Cái con ngốc này. Mẹ đã nói với con rồi, chuyện của bố con không trách con. Bệnh của ông ấy vốn không chữa được.
Mẹ tôi than một tiếng, sau đó lau nước mắt mà nói:
- Haiz! Nếu không nhờ con mượn nhiều tiền về chữa bệnh cho ông ấy, thì ông ấy đã mất lâu rồi. Mẹ hiểu ông ấy làm khổ chúng ta.
Lòng tôi càng thêm đau xót, nhớ tới năm đó tôi mới tốt nghiệp, vừa đúng hai mươi tuổi.
Cha bị ung thư, cần có một số tiền lớn. Lúc đường cùng, tôi thấy thông báo tuyển người của Golden Emperor, phải tới cầu xin ông chủ Trần Tửu, xin ông ta cho mượn hai mươi vạn đồng. Thậm chí tôi còn lấy bằng tốt nghiệp để chứng minh.
Thật sự lão cho tôi mượn tiền, chỉ có điều đánh nát sự tự tin của tôi. Lão bắt tôi phải chui qua háng của lão để cầu xin sự thương xót.
Tôi đã làm.
Tiếp theo, tôi làm quản lý. Bỏ ra hai năm mới trả hết tiền cho ông chủ.
Sau khi tôi vô tình bị người ta hãm hãi, từ đó trong tính mạng của tôi lại có thêm một đứa con.
Việc này bố mẹ tôi không bao giờ biết. Họ vẫn cho rằng con gái tốt nghiệp xong vào một công ty lớn, có tương lai rộng mở. Nào ngờ tôi chưa kết hôn đã có con khiến cho họ đau lòng.
Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền, tích góp được một số tiền lớn để cho mẹ tôi vui vì tôi. Số tiền đó phải nhiều tới mức sau khi Tiểu Phàm lớn lên, người khác không dám cười nó sinh ra mà không có bố.
Nhưng bây giờ...
Tôi nhìn ánh đèn từ trong phòng cấp cứu mà lòng đau như dao cắt. Mặt dù Tiểu Phàm là sự trêu ngươi của ông trời đối với tôi nhưng dù sao nó cũng là đứa con do tôi sinh ra. Nó bị bệnh tôi cũng như có bệnh. Tôi chỉ sợ nó không chịu nổi.
- Người nhà Trầm Tiểu Phàm là ai?
Tôi còn chưa kịp thay đổi nét mặt, cánh cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra. Một bác sĩ bước ra ngoài liền cất tiếng hỏi. Tôi vội vàng bước tới gật đầu nhìn bác sĩ mà không dám thở. Tôi chỉ sợ câu nói của bác sĩ sẽ làm mình không thể chịu nổi.
- Cô là mẹ của cháu bé?
Bác sĩ đó nhìn tôi, ngửi thấy mùi rượu thì hơi cau mày khiến cho tôi cảm thấy rất xấu hổ.
- Cô làm mẹ kiểu gì? Bệnh nặng như vậy mới đưa tới đây. Trước mặt cháu bé đã tạm qua cơn nguy hiểm, nhưng còn phải theo dõi thêm mấy ngày. Cô đi làm thủ tục nhập viện đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook