Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em
-
Chương 94: Trở về rồi!
Giữa sân bay đông đúc có người phụ nữ vóc dáng chuẩn chỉnh trên người là bộ váy màu kem dịu dàng, mái tóc đen tuyền dài ngang lưng được cô búi lên gọn gàng vừa nhìn thoáng qua liền biết cô là người phụ nữ trưởng thành và chững chạc.
Khuôn mặt thanh tú lúc bấy giờ hiện lên đầy vẻ lo lắng. Đôi mắt xinh đẹp vẫn đang ngóng trông về một hướng.
"Mommy!"
"Mommy!"
Đằng xa đột ngột vang lên tiếng kêu đồng thanh của hai đứa trẻ, cô liền quay đầu nhìn lại, vừa thấy được bóng dáng nhỏ bé của hai cục bột nhỏ cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Mà Áo Áo vừa thấy mẹ đã nhanh chóng buông tay của Nhạc Nhạc ra chạy nhanh đến chỗ mẹ mình.
Vừa chạy bé vừa dang hai tay ra, nước mắt rất nhanh đã ngập tràn đôi mắt to tròn.
"Mommy"
Hạ An bị bộ dạng này của bé làm cho mền lòng nhẹ nhàng ngồi xuống ôm lấy bé mà rất nhanh cô đã bày ra bộ dạng nghiêm khắc.
"Áo Áo lúc nãy vừa đi đâu?"
Biết mẹ giận rồi Áo Áo lập tức dùng tuyệt chiêu của mình, bé mở to hai mắt ngập nước chiếu thẳng vào mẹ mình.
"Áo Áo xin lỗi mẹ, là bong bóng đáng yêu quá, Áo Áo chạy theo bong bóng"
Vừa ôm Hạ An bé vừa cất giọng non nớt, cái miệng nhỏ cứ mãi xin lỗi, là bé không tốt là bé chạy nhảy lung tung, mommy chắc chắn rất lo cho bé.
Hạ An liền mím môi giận hờn sau đó lại nhỏ nhẹ cất giọng.
"Áo Áo xin lỗi mẹ như nào nào?"
Áo Áo nghe đến liền hiểu chuyện ghé mặt hôn vào hai bên má Hạ An mỗi bên đều hôn thật mạnh.
Hạ An véo má bé một cái dịu dàng nói.
"Nhóc con, sau này không được như thế nữa có biết không?".
"Vâng ạ!"
Hạ An bị bé làm cho tan chảy đôi môi kéo cao lên nợ nụ cười thật dịu dàng rồi lại hôn lên má bé.
Nhạc Nhạc phía sau nhìn thấy một màng này chỉ mím môi, đôi mắt hơi mang theo vẻ bất lực.
Mẹ con nhà này quá sến súa!
Hạ An nhìn đến Nhạc Nhạc dịu dàng đưa tay vẫy vẫy.
"Nhạc Nhạc đến đây"
Nhạc Nhạc rất nghe lời liền chầm chậm đi đến trước mặt mẹ mình, Hạ An khẽ cười đưa tay ôm bé vào lòng, dịu dàng hôn lên má bé một cái, còn dùng tay xoa đầu bé.
"Nhạc Nhạc làm anh rất tốt đó"
Mặt Nhạc Nhạc lúc này chợt đỏ lên, khuôn mặt trưởng thành trước tuổi kia cũng dần biến mất mà thay vào đó là vẻ đáng yêu. Mà bé không biết nói mấy lời mặt ngọt như Áo Áo cứ nhìn mẹ của mình rồi đỏ mặt mãi. Rõ ràng là bé rất thích cái này.
"Được rồi! Chúng ta về nhà thôi"
Nói rồi Hạ An đứng lên một tay cầm vali một tay cho hai bé nắm.
Lên xe taxi qua một quãng đường ngắn ba mẹ con rất nhanh đã đến nhà mới của mình.
Chỉ là một hộ chung cư nhỏ nhưng với ba mẹ con lại là một căn nhà rất ấm áp.
Sắp xếp lại đồ đạc một chút cũng đã đến giữa trưa, Hạ An vào bếp chuẩn bị bữa ăn, còn hai bảo bảo kia thì một người ngồi lắp rắp mô hình còn một người thì đọc sách xem thời sự.
"Nhạc Nhạc xuống chơi với Áo Áo đi, đừng đọc sách nữa"
Áo Áo nhìn Nhạc Nhạc cất giọng non nớt, chơi một mình rất nhàm chán đó.
Nhạc Nhạc lại không có quan tâm đến đứa em trai "trẻ trâu" của mình, bé vẫn đang miệt mài đọc sách về công nghệ thông tin.
"Nhạc Nhạc hết thương Áo Áo rồi hả? Nhạc Nhạc hết thương Áo Áo thật rồi"
Áo Áo trề môi bên miệng cứ lẩm bẩm nhỏ xíu, nhưng nhỏ như vậy vẫn đủ truyền đến tai của Nhạc Nhạc.
Hết cách, bé chỉ có thể gấp lại quyển sách tuột xuống khỏi ghế chơi cùng em trai của mình.
Bé cứ có cảm giác cái nhà này việc gì cũng đến tay bé.
[...]
Hai bé đang chơi rất hăng say đột nhiên ngoài cửa lại có tiếng chuông cửa vang lên.
Hạ An trong bếp cũng nghe thấy, môi cô hơi câu lên rồi tắt bếp.
"Ây, tới đây"
Lau sạch tay, cô nhanh chóng chạy đến mở cửa. Cô vốn biết là ai đến rồi.
Cửa vừa mở Minh Nguyệt đã như mũi tên phóng vào nhà, gặp mặt Hạ An liền đưa tay ôm lấy cô.
"Về lúc nào vậy? Sao tớ không biết vậy?"
Hạ An nhìn thấy Minh Nguyệt liền cười, mấy năm nay ở nước Anh xa xôi đều là Minh Nguyệt giúp đỡ cô, cô qua Anh chưa được bao lâu thì cô ấy cũng bay đến.
Nói là sợ Cố Chi Quân gây khó dễ cho cô ấ nhưng cô cũng đoán được cô ấy chính là lo cho cô.
Mà quả thực như vậy, mấy năm qua nếu không có cô ấy cuộc sống của bọn cô nhất định sẽ rất khó khắn.
Nhớ lúc khi sinh hai tiểu bánh bao kia cũng chỉ có một mình cô ấy ở cùng cô động viên cô.
Ở gần nhau lâu như vậy cả hai đã sớm trở thành bạn thân rồi.
"Không phải là muốn tạo bất ngờ cho cậu sao?"
Minh Nguyệt liền xì một tiếng búng trán Hạ An. Cô gái này mấy năm nay quả thật thay đổi rất nhiều, xinh đẹp hơn, mạnh mẽ hơn và còn rất giỏi nữa.
"Oaaaaa dì Minh Nguyệt"
Áo Áo đang chơi cùng Nhạc Nhạc vừa nghe đến tiếng nói quen thuộc liền bỏ anh trai mình lại, một tình chạy đến chỗ của Minh Nguyệt.
Áo Áo rất thích người dì này nha, vì dì ấy lúc nào cũng có thật nhiều kẹo mà cũng thật thương Áo Áo, Nhạc Nhạc và cả mommy nữa.
Minh Nguyệt thấy dáng hình nhỏ bé trắng trẽo kia liền chịu không được chạy đến ôm bé, còn không quên hôn bé thật mạnh, hôn đáng ướt cả má bé.
Áo Áo cũng không có oán trách hôn lại cô, cả hai dì cháu mỗi lần gặp nhau đều là màng chào hỏi này, cả hai đều rất vui.
Chẳng qua Nhạc Nhạc không như vậy, vừa nhìn thấy Minh Nguyệt bé đã rón rén chầm chậm muốn trốn đi.
Nhưng làm sao lại thoát được ma trận của Minh Nguyệt, cô hôn xong Áo Áo lại chạy đến bắt lấy Nhạc Nhạc chu ra cái môi đỏ mộng hướng bé.
Nhạc Nhạc lại cực kỳ ghét bỏ cái sự hôn hít sến súa này lập tức đưa bàn tay nhỏ chặng lấy đôi môi của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt không để tâm cứ chu môi muốn hôn bé, Nhạc Nhạc hết né chỗ này lại né chỗ kia nhưng kết quả vẫn là không thoát được. Hai cái má bị hôn xém tí nữa là đỏ lên.
Sau khi môi Minh Nguyệt rời đi mặt của Nhạc Nhạc rất nhanh đã tiu nghỉu có lại bất lực có loại oán trách bộ dạng cứ như ông cụ non cực kỳ đáng yêu. Cũng vì vậy mà Minh Nguyệt thích nhất là chọc đứa bé này.
Khuôn mặt thanh tú lúc bấy giờ hiện lên đầy vẻ lo lắng. Đôi mắt xinh đẹp vẫn đang ngóng trông về một hướng.
"Mommy!"
"Mommy!"
Đằng xa đột ngột vang lên tiếng kêu đồng thanh của hai đứa trẻ, cô liền quay đầu nhìn lại, vừa thấy được bóng dáng nhỏ bé của hai cục bột nhỏ cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Mà Áo Áo vừa thấy mẹ đã nhanh chóng buông tay của Nhạc Nhạc ra chạy nhanh đến chỗ mẹ mình.
Vừa chạy bé vừa dang hai tay ra, nước mắt rất nhanh đã ngập tràn đôi mắt to tròn.
"Mommy"
Hạ An bị bộ dạng này của bé làm cho mền lòng nhẹ nhàng ngồi xuống ôm lấy bé mà rất nhanh cô đã bày ra bộ dạng nghiêm khắc.
"Áo Áo lúc nãy vừa đi đâu?"
Biết mẹ giận rồi Áo Áo lập tức dùng tuyệt chiêu của mình, bé mở to hai mắt ngập nước chiếu thẳng vào mẹ mình.
"Áo Áo xin lỗi mẹ, là bong bóng đáng yêu quá, Áo Áo chạy theo bong bóng"
Vừa ôm Hạ An bé vừa cất giọng non nớt, cái miệng nhỏ cứ mãi xin lỗi, là bé không tốt là bé chạy nhảy lung tung, mommy chắc chắn rất lo cho bé.
Hạ An liền mím môi giận hờn sau đó lại nhỏ nhẹ cất giọng.
"Áo Áo xin lỗi mẹ như nào nào?"
Áo Áo nghe đến liền hiểu chuyện ghé mặt hôn vào hai bên má Hạ An mỗi bên đều hôn thật mạnh.
Hạ An véo má bé một cái dịu dàng nói.
"Nhóc con, sau này không được như thế nữa có biết không?".
"Vâng ạ!"
Hạ An bị bé làm cho tan chảy đôi môi kéo cao lên nợ nụ cười thật dịu dàng rồi lại hôn lên má bé.
Nhạc Nhạc phía sau nhìn thấy một màng này chỉ mím môi, đôi mắt hơi mang theo vẻ bất lực.
Mẹ con nhà này quá sến súa!
Hạ An nhìn đến Nhạc Nhạc dịu dàng đưa tay vẫy vẫy.
"Nhạc Nhạc đến đây"
Nhạc Nhạc rất nghe lời liền chầm chậm đi đến trước mặt mẹ mình, Hạ An khẽ cười đưa tay ôm bé vào lòng, dịu dàng hôn lên má bé một cái, còn dùng tay xoa đầu bé.
"Nhạc Nhạc làm anh rất tốt đó"
Mặt Nhạc Nhạc lúc này chợt đỏ lên, khuôn mặt trưởng thành trước tuổi kia cũng dần biến mất mà thay vào đó là vẻ đáng yêu. Mà bé không biết nói mấy lời mặt ngọt như Áo Áo cứ nhìn mẹ của mình rồi đỏ mặt mãi. Rõ ràng là bé rất thích cái này.
"Được rồi! Chúng ta về nhà thôi"
Nói rồi Hạ An đứng lên một tay cầm vali một tay cho hai bé nắm.
Lên xe taxi qua một quãng đường ngắn ba mẹ con rất nhanh đã đến nhà mới của mình.
Chỉ là một hộ chung cư nhỏ nhưng với ba mẹ con lại là một căn nhà rất ấm áp.
Sắp xếp lại đồ đạc một chút cũng đã đến giữa trưa, Hạ An vào bếp chuẩn bị bữa ăn, còn hai bảo bảo kia thì một người ngồi lắp rắp mô hình còn một người thì đọc sách xem thời sự.
"Nhạc Nhạc xuống chơi với Áo Áo đi, đừng đọc sách nữa"
Áo Áo nhìn Nhạc Nhạc cất giọng non nớt, chơi một mình rất nhàm chán đó.
Nhạc Nhạc lại không có quan tâm đến đứa em trai "trẻ trâu" của mình, bé vẫn đang miệt mài đọc sách về công nghệ thông tin.
"Nhạc Nhạc hết thương Áo Áo rồi hả? Nhạc Nhạc hết thương Áo Áo thật rồi"
Áo Áo trề môi bên miệng cứ lẩm bẩm nhỏ xíu, nhưng nhỏ như vậy vẫn đủ truyền đến tai của Nhạc Nhạc.
Hết cách, bé chỉ có thể gấp lại quyển sách tuột xuống khỏi ghế chơi cùng em trai của mình.
Bé cứ có cảm giác cái nhà này việc gì cũng đến tay bé.
[...]
Hai bé đang chơi rất hăng say đột nhiên ngoài cửa lại có tiếng chuông cửa vang lên.
Hạ An trong bếp cũng nghe thấy, môi cô hơi câu lên rồi tắt bếp.
"Ây, tới đây"
Lau sạch tay, cô nhanh chóng chạy đến mở cửa. Cô vốn biết là ai đến rồi.
Cửa vừa mở Minh Nguyệt đã như mũi tên phóng vào nhà, gặp mặt Hạ An liền đưa tay ôm lấy cô.
"Về lúc nào vậy? Sao tớ không biết vậy?"
Hạ An nhìn thấy Minh Nguyệt liền cười, mấy năm nay ở nước Anh xa xôi đều là Minh Nguyệt giúp đỡ cô, cô qua Anh chưa được bao lâu thì cô ấy cũng bay đến.
Nói là sợ Cố Chi Quân gây khó dễ cho cô ấ nhưng cô cũng đoán được cô ấy chính là lo cho cô.
Mà quả thực như vậy, mấy năm qua nếu không có cô ấy cuộc sống của bọn cô nhất định sẽ rất khó khắn.
Nhớ lúc khi sinh hai tiểu bánh bao kia cũng chỉ có một mình cô ấy ở cùng cô động viên cô.
Ở gần nhau lâu như vậy cả hai đã sớm trở thành bạn thân rồi.
"Không phải là muốn tạo bất ngờ cho cậu sao?"
Minh Nguyệt liền xì một tiếng búng trán Hạ An. Cô gái này mấy năm nay quả thật thay đổi rất nhiều, xinh đẹp hơn, mạnh mẽ hơn và còn rất giỏi nữa.
"Oaaaaa dì Minh Nguyệt"
Áo Áo đang chơi cùng Nhạc Nhạc vừa nghe đến tiếng nói quen thuộc liền bỏ anh trai mình lại, một tình chạy đến chỗ của Minh Nguyệt.
Áo Áo rất thích người dì này nha, vì dì ấy lúc nào cũng có thật nhiều kẹo mà cũng thật thương Áo Áo, Nhạc Nhạc và cả mommy nữa.
Minh Nguyệt thấy dáng hình nhỏ bé trắng trẽo kia liền chịu không được chạy đến ôm bé, còn không quên hôn bé thật mạnh, hôn đáng ướt cả má bé.
Áo Áo cũng không có oán trách hôn lại cô, cả hai dì cháu mỗi lần gặp nhau đều là màng chào hỏi này, cả hai đều rất vui.
Chẳng qua Nhạc Nhạc không như vậy, vừa nhìn thấy Minh Nguyệt bé đã rón rén chầm chậm muốn trốn đi.
Nhưng làm sao lại thoát được ma trận của Minh Nguyệt, cô hôn xong Áo Áo lại chạy đến bắt lấy Nhạc Nhạc chu ra cái môi đỏ mộng hướng bé.
Nhạc Nhạc lại cực kỳ ghét bỏ cái sự hôn hít sến súa này lập tức đưa bàn tay nhỏ chặng lấy đôi môi của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt không để tâm cứ chu môi muốn hôn bé, Nhạc Nhạc hết né chỗ này lại né chỗ kia nhưng kết quả vẫn là không thoát được. Hai cái má bị hôn xém tí nữa là đỏ lên.
Sau khi môi Minh Nguyệt rời đi mặt của Nhạc Nhạc rất nhanh đã tiu nghỉu có lại bất lực có loại oán trách bộ dạng cứ như ông cụ non cực kỳ đáng yêu. Cũng vì vậy mà Minh Nguyệt thích nhất là chọc đứa bé này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook