Nghiệp Đế Vương
-
Chương 51: Cửu tích
edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Canh năm đã qua đi mà vẫn chưa thấy ánh nắng sớm hé ra, sắc trời càng lúc càng âm u, ngoài cửa mưa gió nổi lên.
Thần trí dần dần mất phương hướng vì đau đớn, trước mắt chỉ có bà đỡ và thị nữ đi qua đi lại, chợt hoảng hốt khi thấy bàn tay ai đó dính đầy máu đỏ tươi.
Tấm rèm buông trước giường đôi lúc lay động, lúc xa lúc gần, giống như những tiếng động quanh mình, thi thoảng cảm nhận được rõ, thi thoảng lại mơ hồ.
Từ cô cô vẫn ở bên cạnh, nắm chặt tay tôi, không ngừng gọi tên tôi, không để cho tôi ngủ mất.
Nhắm mắt lại, hình như tôi trông thấy khói lửa, rất xa, trên chiến mã đen huyền dữ dằn, Tiêu Kỳ chiến bào đẫm máu, trường kiếm xé trời, vung ra những tia máu đỏ tươi… Giờ khắc này, chàng ở nơi đâu?
Mùi thuốc xen lẫn mùi hương an thần, nặng nề như nước, bay vào chóp mũi làm người ta buồn ngủ.
Tôi cũng không dám nhắm mắt, bởi vì tôi không biết nếu như mình ngủ đi thì có còn tỉnh lại được không.
Từ cô cô toát mồ hôi đầy mặt, cứ chốc chốc lại giục mấy bà đỡ.
“Từ cô cô… Ta có lời muốn nói với cô cô”, tôi bắt được tay nàng, khó khăn cất tiếng, “Cô cô hãy nhớ kỹ lời ta, không thể làm sai!”.
“Đừng nói những lời không hay, đứa nhỏ ngốc!”, Từ cô cô không còn nhịn được nữa, nước mắt tuôn trào, ngã ngồi bên giường.
Tôi nhè nhẹ nheo mắt cười, “Nếu như ta không còn trên nhân thế, ngày sau Vương gia cưới người khác… Ta muốn cô cô nói với Vương gia, cho dù đứa bé sau này không phải đứa con duy nhất của chàng, nhưng nó là đứa con trai trưởng, đứa con duy nhất có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước của chàng!”.
Cả đời này có quá nhiều bấp bênh khốn khó, tôi đã không tin tưởng vào sự vĩnh hằng từ lâu.
Đối với Tiêu Kỳ, tôi quyến luyến sâu đậm, cũng hiểu rất rõ.
Những lời thề ngày trước của chàng, tôi không hy vọng xa vời chàng có thể làm được hết, chỉ mong chàng giữ trọn lời hứa dành cho đứa bé này, đối xử tốt với nó.
“Lão nô nhớ kỹ”, Từ cô cô nghẹn ngào, yên lặng gật đầu.
Tôi cắn môi, trầm ngâm chốc lát mới nói: “Nếu là nữ, chờ nó lớn lên rồi, nhất định phải đưa nó đi khỏi chốn cung đình”.
Cả đêm đau đớn vật lộn khiến tôi hoàn toàn mất đi tri giác, chỉ mơ màng nghe thấy tiếng gió mưa ầm ầm lọt vào tai.
Một tiếng sấm vang dội.
Tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên sau tiếng sấm, to rõ lanh lảnh.
Là ảo giác sao? Tôi gắng sức đưa mắt nhìn, nhưng chỉ thấy mọi thứ mờ mờ.
“Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi, tiểu Quận chúa đã bình an ra đời!”.
Là nữ nhi, cuối cùng đứa bé này là nữ nhi, con gái tôi.
Trong nháy mắt, mọi đắng cay đều biến thành hư không, sự kỳ diệu và đẹp đẽ của sinh mệnh khiến tôi lệ rơi đầy mặt.
Chưa kịp bế nữ nhi, tôi đã cảm thấy đau đớn thêm lần nữa, dường như khiến bản thân rơi thẳng vào vực sâu.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng ai kinh hô, “Là song sinh!”.
Từ cô cô nắm chặt tay tôi, run rẩy kịch liệt, “A Vũ, con nghe thấy chưa, còn có một đứa bé nữa… Ông trời, cầu xin người phù hộ A Vũ, Công chúa trên trời có linh, phù hộ cho mẹ con nàng bình an, sống lâu trăm tuổi…”.
Điều làm người ta sợ hãi nhất không phải đau đớn mà là sự mệt mỏi nặng trĩu, áp đảo ý chí, khiến người ta chỉ muốn buông xuôi hết thảy, ngủ say một giấc, tâm hồn trôi nổi trong trời đất tùy ý thích, không còn mỏi mệt và đớn đau… Thật hấp dẫn, thật khát khao biết bao. Trong tối tăm, tôi như nhìn thấy mẫu thân, lại nhìn thấy rất nhiều bóng dáng quen thuộc… Có Uyển Dung tỷ tỷ, có Cẩm Nhi, thậm chí có Chu Nhan. Họ cũng nhìn tôi, chầm chậm nhích tới gần, càng lúc càng gần… Tôi không thể động đậy, kêu cũng không lên tiếng, chợt bị bóp chặt cổ họng.
Tiêu Kỳ… Chàng ở đâu, sao không tới cứu ta?
Trong tối tăm, tôi càng rơi càng sâu, càng ngày càng lạnh, đã không nhìn thấy một tia sáng nào, cũng không nghe thấy chút âm thanh nào.
Đột nhiên, dường như ở nơi xa xăm nào đó trong không trung có tiếng trẻ khóc nỉ non vọng tới, dần dần vang dội, dần dần rõ ràng.
Đó là nữ nhi của tôi, là tiếng khóc của nó, khóc gọi mẫu thân.
Từng tiếng khóc non nớt này vọng đến, dẫn dắt tôi xoay người, đi về phía ánh sáng.
“A Vũ, A Vũ…”, Từ cô cô kêu đến xé gan xé ruột. Tôi bắt đầu nghe được, hơn nữa cảm giác được tay Từ cô cô đang mạnh mẽ lay người tôi, nắm vai tôi đau điếng.
“Tiểu Thế tử có phản ứng rồi!”, tiếng reo vui mừng của bà đỡ lọt vào trong tai khiến tôi chấn động toàn thân, bừng mở mắt ra.
Bà đỡ đang bế một đứa trẻ sơ sinh, gắng sức đánh vào sau lưng nó.
Tôi ho khan kịch liệt, trong lồng ngực nhất thời có không khí lưu chuyển, hô hấp khó khăn chợt thông thuận hơn, lại vẫn nói không ra lời.
Ngay lúc đó, đứa bé trong tay bà đỡ cất lên tiếng khóc, tựa như một con mèo nhỏ đáng thương.
Hai đứa trẻ được đặt vào trong tã, bế đến trước mắt tôi.
Đứa nằm trong tã đỏ là tỷ tỷ, tã vàng là đệ đệ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng mập mạp như nhau, đôi mắt đen nhánh, tóc lưa thưa mềm mềm chẳng khác gì nhau. Tôi đã từng nhìn thấy trẻ sơ sinh, cũng có tóc vàng nhạt như thế, nhưng chưa từng một lần nào cảm thấy màu tóc ấy lại đẹp đến vậy.
Một đôi song sinh này, mặt mày tướng mạo chẳng giống nhau chút nào.
Ôm vào trong khuỷu tay, cô bé lập tức mở mắt, đôi mắt đen lúng liếng nhìn tôi chăm chăm, cái miệng mềm mại khẽ nhếch lên, bàn tay nhỏ bé không an phận khua khoắng, thần thái mặt mày quả thực rất giống phụ thân nó. Nhưng cậu bé thì lại nằm yên, lông mi nhỏ dài rủ xuống, đuôi lông mày thanh tú hơi cau lại, dung mạo loáng thoáng có thần thái của tôi.
Từ cô cô nói, lúc tiểu Thế tử sinh ra không khóc không động đậy, cũng không có hơi thở, tôi cũng hôn mê bất động, mạch không đập.
Lúc Từ cô cô cho rằng tôi và đứa bé không chịu đựng được thì tiểu Quận chúa bỗng khóc thét lên, khóc như xé lòng.
Chính là tiếng khóc ấy gọi tôi tỉnh lại từ trong mịt mù, cũng cứu tôi khỏi bờ tử vong.
Tiểu Thế tử bị bà đỡ đánh một hồi, phun ra giọt nước trong miệng, cũng bắt đầu khóc, như thể kỳ tích xảy ra.
Ngọc Tú ở bên ngoài đã lâu, vừa thấy bà đỡ và thị nữ ra ngoài báo bình an thì lập tức chạy vào.
Nàng nhìn hai đứa trẻ, lại nhìn tôi, chúng tôi đồng thời rơi nước mắt.
Giờ khắc này, lời gì cũng thành thừa.
Một lúc lâu, một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng ôm đứa bé, nức nở nói: “Thật tốt, thật tốt… Vương gia mà biết tin hẳn là sẽ rất vui mừng!”.
Tôi không còn có sức để nói chuyện nữa, chỉ đưa tay nắm tay nàng, yên lặng mỉm cười, truyền lại niềm cảm kích trong tôi.
Đã phái người phi ngựa đi bắc cảnh, xem thời gian, sau hai ngày nữa Tiêu Kỳ sẽ nhận được tin vui.
Tưởng tượng lúc nghe tin chàng sẽ có phản ứng gì, liệu có phát điên vì vui mừng hay không… Chàng nhất định không thể tin được, trời cao lại thương xót chúng tôi đến thế.
Không biết chàng sẽ đặt tên cho hai con là gì. Người làm cha ở xa xôi ngàn dặm, đợi đến khi chàng đặt được hai cái tên hay, cũng chẳng biết là lúc nào nữa. Cái tên mà chàng có thể nghĩ ra, tất nhiên là giáo mác, thời tiết… Tôi không nhịn được cười, nhìn nữ nhi nằm trong tã đang duỗi chân giơ tay, muốn với lấy tay tôi, đưa vào trong miệng mút. Chỉ cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ, tại nơi mềm mại nhất trong đáy lòng có một dòng nước ngọt chảy qua.
Lúc tôi sinh xong, mưa phùn rả rích, trời đất như được rửa sạch.
Tôi cũng không thèm để ý hai đứa bé này có phong thái Long Phượng gì hay không, chỉ cầu chúng cả đời bình an vui vẻ, thanh tịnh hòa thuận là được.
Mưa rơi nghiêng nghiêng, rửa sạch vạn vật thế gian. Nhũ danh của nữ nhi, có lẽ đặt là Tiêu Tiêu cũng được.
Tiêu Tiêu: mưa lất phất, mưa bụi.
Còn con trai tôi, tôi hy vọng nó không chỉ có phong thái oai hùng của cha, mà còn hy vọng nó có tâm hồn trong vắt, không phải giống cha mẹ nó, tay đầy máu tanh… Nhũ danh của nó là Triệt, trong vắt như thể suối tiên.
Triệt: trong vắt.
Thoáng một cái đã qua nửa tháng.
Sinh mạng thực quá thần kỳ, chẳng ai ngờ được. Nhìn hai đứa bé dài thêm mỗi ngày, tôi thường xuyên kinh ngạc không dám tin. Đặt thân mình vào trong chiến tranh, đấu đá, ân oán, chỉ có nhìn một đôi trai gái này mới cảm thấy thế gian vẫn còn tốt đẹp, vẫn còn hy vọng.
Triều thần, tôn thất tặng quà tới chồng chất như núi, đủ loại kỳ trân dị bảo, hoa cả mắt.
Nội thị một mình vào cầu kiến, dâng lên một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn, là quà của Tử Đạm.
Nhìn hộp gỗ vẻ tầm thường, nhưng ở trong tay lại cảm thấy quý trọng hơn hết. Trên tấm lụa màu xanh lam là hai chiếc vòng tay một vàng một ngọc bích.
Tôi kinh ngạc nhìn đôi vòng tay này, trái tim như bị ai nhéo, buồn bực đau đớn tìm đến, không trốn tránh được.
Tập tục xưa đeo vòng tay vàng, tương truyền là muốn quấn chặt trên cánh tay cô gái từ lúc sinh ra, chờ đến ngày thành thân, phu quân sẽ gỡ xuống, giữ chiếc vòng lại, có ý viên mãn.
Lời thề xưa còn nhớ, tiền duyên đã hủy, không ai có thể gìn giữ được những tươi đẹp lúc ban đầu.
Uổng có vòng vàng, vòng ngọc bích, cuối cùng cũng chỉ là thêm phần châm chọc thôi.
Thôi, đến nước này rồi, mỉa mai cũng được, oán hận cũng được, chung quy là ta nợ huynh.
Ngày chín tháng mười, tin chiến thắng báo về, Dự Chương Vương thu phục Ninh Sóc, đại phá Nam Đột Quyết, đánh thẳng vào Vương thành, chém chết phản tướng Đường Cạnh ngay trước cổng thành.
Sau ba ngày, thành phá, Hộc Luật Vương bỏ nước chạy đi phương bắc. Những người thuộc Vương tộc còn ở trong thành chưa kịp trốn đều bị chém đầu thị chúng.
Dự Chương Vương tổ chức đại yến cho chúng tướng, ban thưởng tướng soái, khao phong tam quân.
Từ triều đình đến ngoài phố, đâu đâu cũng vui mừng phấn chấn.
Chiến tích huy hoàng của Dự Chương Vương đối với đất nước, với nhân dân, với thiên hạ có ý nghĩa là sự bình yên, cường thịnh, kiêu ngạo và vinh quang.
Mà hết thảy những điều này, đối với tôi, chỉ là người đi xa cách cuối cùng cũng trở về.
Một bức thư nhà cùng tin chiến thắng thật mỏng.
Mặc kệ A Việt còn đang đứng đây, tôi rút nhanh tờ giấy mỏng bên trong ra, thư còn chưa đọc, lệ đã rơi ngàn hàng.
Không dám dung túng nỗi tương tư, sợ là nỗi buồn sẽ làm dao động lòng kiên cường.
Giờ khắc này viết thư nhà, mọi phòng ngự đều sụp đổ.
Đây là bức thư chàng viết ở chốn biên quan khói lửa mịt mù, ngàn dặm xa xôi gửi về nhà.
Nơi mực viết, từng nét chữ cứng cáp, bụi đường trường đập vào mặt.
Chốc lát, tựa như được đến bên bờ sông Vô Định, dưới đài Hách Liên. Từ phía biên quan, tướng quân cầm đao phóng ngựa, đạp qua sương lạnh, một mình cùng trăng đánh giặc Khương. Kiên cường nửa đời cũng chẳng thể thoát khỏi mềm lòng. Vài lần mộng về chốn quan ải, thấy kiều thê, con thơ, tương tư thấu xương cốt, như chịu đao rìu chém. Vài lần cười, vài lần rơi lệ, một tờ giấy mỏng tang, mỗi chữ đều là từng khúc tan nát lòng.
Sông Vô Định: nay ở phía bắc tỉnh Thiểm Tây.
Đài Hách Liên: nay trong huyện Diên Trường tỉnh Thiểm Tây.
Tôi ngẩng đầu lên, chỉ sợ rơi nước mắt làm ướt nét mực.
“Vương phi…”, A Việt thấp thỏm gọi tôi, lo lắng đứng một bên, không dám tùy tiện hỏi thăm.
“Vương gia đặt tên cho Thế tử và Quận chúa, nam Doãn Sóc, nữ Doãn Ninh”, tôi cười.
“A”, A Việt chợt hiểu ra, “Đây là ý vĩnh viễn thu phục Ninh Sóc!”.
Tôi mỉm cười gật đầu, song lại lắc đầu.
“Doãn” tức là lời đồng ý, lời thề; Ninh Sóc là nơi chúng tôi gặp nhau.
Gặp nhau, hứa hẹn, dắt tay nhau bước đi, qua mưa gió gập ghềnh, những khổ ngọt đắng cay trong đó, người ngoài sao có thể hiểu?
“Vậy thì thật tốt!”, Ngọc Tú vui mừng hân hoan nói: “Vương gia khi nào mới khải hoàn trở về?”.
Tôi cúi đầu, mỉm cười, gấp lại tờ giấy, đặt vào trong hộp gấm, “Vương gia nói…”.
Vừa mở miệng, tiếng đã nghẹn ở cổ, rõ ràng cố gắng cười, nước mắt lại rơi xuống.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn về chân trời phương bắc xa xôi, “Vương gia quyết định thừa thắng truy kích, chỉ huy bắc tiến, san bằng Nam Bắc Đột Quyết”.
Chưa giành được đất vua, chưa nghĩ quay về quê cũ.
Đường Cạnh đã chết, phản quân bị diệt, cuộc chiến tranh này lại chưa kết thúc.
Phu quân của tôi, không nóng lòng về nhà, không vì sớm được đoàn tụ với vợ con mà khải hoàn, lại tiếp tục hướng bắc, mở mang biên cương, đi thực hiện nghiệp bá, thực hiện tâm nguyện một đời.
Đây là phu quân tôi.
Chàng thuộc về chiến trường, thuộc về vạn dặm giang sơn, duy chỉ không thuộc về chốn khuê các.
Ngày mười hai tháng mười, quần thần dâng biểu, nói Dự Chương Vương công cao đức lớn, thỉnh ban cửu tích.
Cửu tích: là chín loại lễ vật Hoàng đế ban cho chư hầu, đại thần có công trạng đặc biệt, là lễ vật cao nhất. Những lễ vật này, bình thường chỉ có Thiên tử mới được sử dụng. Chữ “tích” thời xưa đồng âm với chữ “tứ” (ban thưởng).
Lễ có chín tích: nhất viết xe ngựa, nhị viết y phục, tam viết nhạc đàn, tứ viết nhà son, ngũ viết thềm điện, lục viết dũng sĩ, thất viết cung tiễn, bát viết thiết việt, cửu viết rượu quý. Từ triều Chu tới nay, ban thưởng cửu tích là phần thưởng cao quý nhất của Thiên tử, ý nghĩa nhường ngôi.
Thiết việt: việt là một loại binh khí thời xưa; thiết là sắt.
Quyền thần các triều đại, một khi được ban cửu tích, thiên mệnh hẳn là không còn xa.
Tử Đạm nhường vị chỉ là chuyện sớm muộn. Ngày Tiêu Kỳ khải hoàn cũng là lúc thiên hạ đổi chủ.
Ngày mười lăm tháng mười, triều đình ban chiếu, ban thưởng Dự Chương Vương tinh kỳ Thiên tử, xa giá sáu ngựa, năm xe, ca vũ tám đội.
Sắc phong trưởng tử Dự Chương Vương làm Diên Sóc Quận Vương, nữ làm Diên Ninh Quận chúa.
Canh năm đã qua đi mà vẫn chưa thấy ánh nắng sớm hé ra, sắc trời càng lúc càng âm u, ngoài cửa mưa gió nổi lên.
Thần trí dần dần mất phương hướng vì đau đớn, trước mắt chỉ có bà đỡ và thị nữ đi qua đi lại, chợt hoảng hốt khi thấy bàn tay ai đó dính đầy máu đỏ tươi.
Tấm rèm buông trước giường đôi lúc lay động, lúc xa lúc gần, giống như những tiếng động quanh mình, thi thoảng cảm nhận được rõ, thi thoảng lại mơ hồ.
Từ cô cô vẫn ở bên cạnh, nắm chặt tay tôi, không ngừng gọi tên tôi, không để cho tôi ngủ mất.
Nhắm mắt lại, hình như tôi trông thấy khói lửa, rất xa, trên chiến mã đen huyền dữ dằn, Tiêu Kỳ chiến bào đẫm máu, trường kiếm xé trời, vung ra những tia máu đỏ tươi… Giờ khắc này, chàng ở nơi đâu?
Mùi thuốc xen lẫn mùi hương an thần, nặng nề như nước, bay vào chóp mũi làm người ta buồn ngủ.
Tôi cũng không dám nhắm mắt, bởi vì tôi không biết nếu như mình ngủ đi thì có còn tỉnh lại được không.
Từ cô cô toát mồ hôi đầy mặt, cứ chốc chốc lại giục mấy bà đỡ.
“Từ cô cô… Ta có lời muốn nói với cô cô”, tôi bắt được tay nàng, khó khăn cất tiếng, “Cô cô hãy nhớ kỹ lời ta, không thể làm sai!”.
“Đừng nói những lời không hay, đứa nhỏ ngốc!”, Từ cô cô không còn nhịn được nữa, nước mắt tuôn trào, ngã ngồi bên giường.
Tôi nhè nhẹ nheo mắt cười, “Nếu như ta không còn trên nhân thế, ngày sau Vương gia cưới người khác… Ta muốn cô cô nói với Vương gia, cho dù đứa bé sau này không phải đứa con duy nhất của chàng, nhưng nó là đứa con trai trưởng, đứa con duy nhất có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước của chàng!”.
Cả đời này có quá nhiều bấp bênh khốn khó, tôi đã không tin tưởng vào sự vĩnh hằng từ lâu.
Đối với Tiêu Kỳ, tôi quyến luyến sâu đậm, cũng hiểu rất rõ.
Những lời thề ngày trước của chàng, tôi không hy vọng xa vời chàng có thể làm được hết, chỉ mong chàng giữ trọn lời hứa dành cho đứa bé này, đối xử tốt với nó.
“Lão nô nhớ kỹ”, Từ cô cô nghẹn ngào, yên lặng gật đầu.
Tôi cắn môi, trầm ngâm chốc lát mới nói: “Nếu là nữ, chờ nó lớn lên rồi, nhất định phải đưa nó đi khỏi chốn cung đình”.
Cả đêm đau đớn vật lộn khiến tôi hoàn toàn mất đi tri giác, chỉ mơ màng nghe thấy tiếng gió mưa ầm ầm lọt vào tai.
Một tiếng sấm vang dội.
Tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên sau tiếng sấm, to rõ lanh lảnh.
Là ảo giác sao? Tôi gắng sức đưa mắt nhìn, nhưng chỉ thấy mọi thứ mờ mờ.
“Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi, tiểu Quận chúa đã bình an ra đời!”.
Là nữ nhi, cuối cùng đứa bé này là nữ nhi, con gái tôi.
Trong nháy mắt, mọi đắng cay đều biến thành hư không, sự kỳ diệu và đẹp đẽ của sinh mệnh khiến tôi lệ rơi đầy mặt.
Chưa kịp bế nữ nhi, tôi đã cảm thấy đau đớn thêm lần nữa, dường như khiến bản thân rơi thẳng vào vực sâu.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng ai kinh hô, “Là song sinh!”.
Từ cô cô nắm chặt tay tôi, run rẩy kịch liệt, “A Vũ, con nghe thấy chưa, còn có một đứa bé nữa… Ông trời, cầu xin người phù hộ A Vũ, Công chúa trên trời có linh, phù hộ cho mẹ con nàng bình an, sống lâu trăm tuổi…”.
Điều làm người ta sợ hãi nhất không phải đau đớn mà là sự mệt mỏi nặng trĩu, áp đảo ý chí, khiến người ta chỉ muốn buông xuôi hết thảy, ngủ say một giấc, tâm hồn trôi nổi trong trời đất tùy ý thích, không còn mỏi mệt và đớn đau… Thật hấp dẫn, thật khát khao biết bao. Trong tối tăm, tôi như nhìn thấy mẫu thân, lại nhìn thấy rất nhiều bóng dáng quen thuộc… Có Uyển Dung tỷ tỷ, có Cẩm Nhi, thậm chí có Chu Nhan. Họ cũng nhìn tôi, chầm chậm nhích tới gần, càng lúc càng gần… Tôi không thể động đậy, kêu cũng không lên tiếng, chợt bị bóp chặt cổ họng.
Tiêu Kỳ… Chàng ở đâu, sao không tới cứu ta?
Trong tối tăm, tôi càng rơi càng sâu, càng ngày càng lạnh, đã không nhìn thấy một tia sáng nào, cũng không nghe thấy chút âm thanh nào.
Đột nhiên, dường như ở nơi xa xăm nào đó trong không trung có tiếng trẻ khóc nỉ non vọng tới, dần dần vang dội, dần dần rõ ràng.
Đó là nữ nhi của tôi, là tiếng khóc của nó, khóc gọi mẫu thân.
Từng tiếng khóc non nớt này vọng đến, dẫn dắt tôi xoay người, đi về phía ánh sáng.
“A Vũ, A Vũ…”, Từ cô cô kêu đến xé gan xé ruột. Tôi bắt đầu nghe được, hơn nữa cảm giác được tay Từ cô cô đang mạnh mẽ lay người tôi, nắm vai tôi đau điếng.
“Tiểu Thế tử có phản ứng rồi!”, tiếng reo vui mừng của bà đỡ lọt vào trong tai khiến tôi chấn động toàn thân, bừng mở mắt ra.
Bà đỡ đang bế một đứa trẻ sơ sinh, gắng sức đánh vào sau lưng nó.
Tôi ho khan kịch liệt, trong lồng ngực nhất thời có không khí lưu chuyển, hô hấp khó khăn chợt thông thuận hơn, lại vẫn nói không ra lời.
Ngay lúc đó, đứa bé trong tay bà đỡ cất lên tiếng khóc, tựa như một con mèo nhỏ đáng thương.
Hai đứa trẻ được đặt vào trong tã, bế đến trước mắt tôi.
Đứa nằm trong tã đỏ là tỷ tỷ, tã vàng là đệ đệ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng mập mạp như nhau, đôi mắt đen nhánh, tóc lưa thưa mềm mềm chẳng khác gì nhau. Tôi đã từng nhìn thấy trẻ sơ sinh, cũng có tóc vàng nhạt như thế, nhưng chưa từng một lần nào cảm thấy màu tóc ấy lại đẹp đến vậy.
Một đôi song sinh này, mặt mày tướng mạo chẳng giống nhau chút nào.
Ôm vào trong khuỷu tay, cô bé lập tức mở mắt, đôi mắt đen lúng liếng nhìn tôi chăm chăm, cái miệng mềm mại khẽ nhếch lên, bàn tay nhỏ bé không an phận khua khoắng, thần thái mặt mày quả thực rất giống phụ thân nó. Nhưng cậu bé thì lại nằm yên, lông mi nhỏ dài rủ xuống, đuôi lông mày thanh tú hơi cau lại, dung mạo loáng thoáng có thần thái của tôi.
Từ cô cô nói, lúc tiểu Thế tử sinh ra không khóc không động đậy, cũng không có hơi thở, tôi cũng hôn mê bất động, mạch không đập.
Lúc Từ cô cô cho rằng tôi và đứa bé không chịu đựng được thì tiểu Quận chúa bỗng khóc thét lên, khóc như xé lòng.
Chính là tiếng khóc ấy gọi tôi tỉnh lại từ trong mịt mù, cũng cứu tôi khỏi bờ tử vong.
Tiểu Thế tử bị bà đỡ đánh một hồi, phun ra giọt nước trong miệng, cũng bắt đầu khóc, như thể kỳ tích xảy ra.
Ngọc Tú ở bên ngoài đã lâu, vừa thấy bà đỡ và thị nữ ra ngoài báo bình an thì lập tức chạy vào.
Nàng nhìn hai đứa trẻ, lại nhìn tôi, chúng tôi đồng thời rơi nước mắt.
Giờ khắc này, lời gì cũng thành thừa.
Một lúc lâu, một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng ôm đứa bé, nức nở nói: “Thật tốt, thật tốt… Vương gia mà biết tin hẳn là sẽ rất vui mừng!”.
Tôi không còn có sức để nói chuyện nữa, chỉ đưa tay nắm tay nàng, yên lặng mỉm cười, truyền lại niềm cảm kích trong tôi.
Đã phái người phi ngựa đi bắc cảnh, xem thời gian, sau hai ngày nữa Tiêu Kỳ sẽ nhận được tin vui.
Tưởng tượng lúc nghe tin chàng sẽ có phản ứng gì, liệu có phát điên vì vui mừng hay không… Chàng nhất định không thể tin được, trời cao lại thương xót chúng tôi đến thế.
Không biết chàng sẽ đặt tên cho hai con là gì. Người làm cha ở xa xôi ngàn dặm, đợi đến khi chàng đặt được hai cái tên hay, cũng chẳng biết là lúc nào nữa. Cái tên mà chàng có thể nghĩ ra, tất nhiên là giáo mác, thời tiết… Tôi không nhịn được cười, nhìn nữ nhi nằm trong tã đang duỗi chân giơ tay, muốn với lấy tay tôi, đưa vào trong miệng mút. Chỉ cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ, tại nơi mềm mại nhất trong đáy lòng có một dòng nước ngọt chảy qua.
Lúc tôi sinh xong, mưa phùn rả rích, trời đất như được rửa sạch.
Tôi cũng không thèm để ý hai đứa bé này có phong thái Long Phượng gì hay không, chỉ cầu chúng cả đời bình an vui vẻ, thanh tịnh hòa thuận là được.
Mưa rơi nghiêng nghiêng, rửa sạch vạn vật thế gian. Nhũ danh của nữ nhi, có lẽ đặt là Tiêu Tiêu cũng được.
Tiêu Tiêu: mưa lất phất, mưa bụi.
Còn con trai tôi, tôi hy vọng nó không chỉ có phong thái oai hùng của cha, mà còn hy vọng nó có tâm hồn trong vắt, không phải giống cha mẹ nó, tay đầy máu tanh… Nhũ danh của nó là Triệt, trong vắt như thể suối tiên.
Triệt: trong vắt.
Thoáng một cái đã qua nửa tháng.
Sinh mạng thực quá thần kỳ, chẳng ai ngờ được. Nhìn hai đứa bé dài thêm mỗi ngày, tôi thường xuyên kinh ngạc không dám tin. Đặt thân mình vào trong chiến tranh, đấu đá, ân oán, chỉ có nhìn một đôi trai gái này mới cảm thấy thế gian vẫn còn tốt đẹp, vẫn còn hy vọng.
Triều thần, tôn thất tặng quà tới chồng chất như núi, đủ loại kỳ trân dị bảo, hoa cả mắt.
Nội thị một mình vào cầu kiến, dâng lên một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn, là quà của Tử Đạm.
Nhìn hộp gỗ vẻ tầm thường, nhưng ở trong tay lại cảm thấy quý trọng hơn hết. Trên tấm lụa màu xanh lam là hai chiếc vòng tay một vàng một ngọc bích.
Tôi kinh ngạc nhìn đôi vòng tay này, trái tim như bị ai nhéo, buồn bực đau đớn tìm đến, không trốn tránh được.
Tập tục xưa đeo vòng tay vàng, tương truyền là muốn quấn chặt trên cánh tay cô gái từ lúc sinh ra, chờ đến ngày thành thân, phu quân sẽ gỡ xuống, giữ chiếc vòng lại, có ý viên mãn.
Lời thề xưa còn nhớ, tiền duyên đã hủy, không ai có thể gìn giữ được những tươi đẹp lúc ban đầu.
Uổng có vòng vàng, vòng ngọc bích, cuối cùng cũng chỉ là thêm phần châm chọc thôi.
Thôi, đến nước này rồi, mỉa mai cũng được, oán hận cũng được, chung quy là ta nợ huynh.
Ngày chín tháng mười, tin chiến thắng báo về, Dự Chương Vương thu phục Ninh Sóc, đại phá Nam Đột Quyết, đánh thẳng vào Vương thành, chém chết phản tướng Đường Cạnh ngay trước cổng thành.
Sau ba ngày, thành phá, Hộc Luật Vương bỏ nước chạy đi phương bắc. Những người thuộc Vương tộc còn ở trong thành chưa kịp trốn đều bị chém đầu thị chúng.
Dự Chương Vương tổ chức đại yến cho chúng tướng, ban thưởng tướng soái, khao phong tam quân.
Từ triều đình đến ngoài phố, đâu đâu cũng vui mừng phấn chấn.
Chiến tích huy hoàng của Dự Chương Vương đối với đất nước, với nhân dân, với thiên hạ có ý nghĩa là sự bình yên, cường thịnh, kiêu ngạo và vinh quang.
Mà hết thảy những điều này, đối với tôi, chỉ là người đi xa cách cuối cùng cũng trở về.
Một bức thư nhà cùng tin chiến thắng thật mỏng.
Mặc kệ A Việt còn đang đứng đây, tôi rút nhanh tờ giấy mỏng bên trong ra, thư còn chưa đọc, lệ đã rơi ngàn hàng.
Không dám dung túng nỗi tương tư, sợ là nỗi buồn sẽ làm dao động lòng kiên cường.
Giờ khắc này viết thư nhà, mọi phòng ngự đều sụp đổ.
Đây là bức thư chàng viết ở chốn biên quan khói lửa mịt mù, ngàn dặm xa xôi gửi về nhà.
Nơi mực viết, từng nét chữ cứng cáp, bụi đường trường đập vào mặt.
Chốc lát, tựa như được đến bên bờ sông Vô Định, dưới đài Hách Liên. Từ phía biên quan, tướng quân cầm đao phóng ngựa, đạp qua sương lạnh, một mình cùng trăng đánh giặc Khương. Kiên cường nửa đời cũng chẳng thể thoát khỏi mềm lòng. Vài lần mộng về chốn quan ải, thấy kiều thê, con thơ, tương tư thấu xương cốt, như chịu đao rìu chém. Vài lần cười, vài lần rơi lệ, một tờ giấy mỏng tang, mỗi chữ đều là từng khúc tan nát lòng.
Sông Vô Định: nay ở phía bắc tỉnh Thiểm Tây.
Đài Hách Liên: nay trong huyện Diên Trường tỉnh Thiểm Tây.
Tôi ngẩng đầu lên, chỉ sợ rơi nước mắt làm ướt nét mực.
“Vương phi…”, A Việt thấp thỏm gọi tôi, lo lắng đứng một bên, không dám tùy tiện hỏi thăm.
“Vương gia đặt tên cho Thế tử và Quận chúa, nam Doãn Sóc, nữ Doãn Ninh”, tôi cười.
“A”, A Việt chợt hiểu ra, “Đây là ý vĩnh viễn thu phục Ninh Sóc!”.
Tôi mỉm cười gật đầu, song lại lắc đầu.
“Doãn” tức là lời đồng ý, lời thề; Ninh Sóc là nơi chúng tôi gặp nhau.
Gặp nhau, hứa hẹn, dắt tay nhau bước đi, qua mưa gió gập ghềnh, những khổ ngọt đắng cay trong đó, người ngoài sao có thể hiểu?
“Vậy thì thật tốt!”, Ngọc Tú vui mừng hân hoan nói: “Vương gia khi nào mới khải hoàn trở về?”.
Tôi cúi đầu, mỉm cười, gấp lại tờ giấy, đặt vào trong hộp gấm, “Vương gia nói…”.
Vừa mở miệng, tiếng đã nghẹn ở cổ, rõ ràng cố gắng cười, nước mắt lại rơi xuống.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn về chân trời phương bắc xa xôi, “Vương gia quyết định thừa thắng truy kích, chỉ huy bắc tiến, san bằng Nam Bắc Đột Quyết”.
Chưa giành được đất vua, chưa nghĩ quay về quê cũ.
Đường Cạnh đã chết, phản quân bị diệt, cuộc chiến tranh này lại chưa kết thúc.
Phu quân của tôi, không nóng lòng về nhà, không vì sớm được đoàn tụ với vợ con mà khải hoàn, lại tiếp tục hướng bắc, mở mang biên cương, đi thực hiện nghiệp bá, thực hiện tâm nguyện một đời.
Đây là phu quân tôi.
Chàng thuộc về chiến trường, thuộc về vạn dặm giang sơn, duy chỉ không thuộc về chốn khuê các.
Ngày mười hai tháng mười, quần thần dâng biểu, nói Dự Chương Vương công cao đức lớn, thỉnh ban cửu tích.
Cửu tích: là chín loại lễ vật Hoàng đế ban cho chư hầu, đại thần có công trạng đặc biệt, là lễ vật cao nhất. Những lễ vật này, bình thường chỉ có Thiên tử mới được sử dụng. Chữ “tích” thời xưa đồng âm với chữ “tứ” (ban thưởng).
Lễ có chín tích: nhất viết xe ngựa, nhị viết y phục, tam viết nhạc đàn, tứ viết nhà son, ngũ viết thềm điện, lục viết dũng sĩ, thất viết cung tiễn, bát viết thiết việt, cửu viết rượu quý. Từ triều Chu tới nay, ban thưởng cửu tích là phần thưởng cao quý nhất của Thiên tử, ý nghĩa nhường ngôi.
Thiết việt: việt là một loại binh khí thời xưa; thiết là sắt.
Quyền thần các triều đại, một khi được ban cửu tích, thiên mệnh hẳn là không còn xa.
Tử Đạm nhường vị chỉ là chuyện sớm muộn. Ngày Tiêu Kỳ khải hoàn cũng là lúc thiên hạ đổi chủ.
Ngày mười lăm tháng mười, triều đình ban chiếu, ban thưởng Dự Chương Vương tinh kỳ Thiên tử, xa giá sáu ngựa, năm xe, ca vũ tám đội.
Sắc phong trưởng tử Dự Chương Vương làm Diên Sóc Quận Vương, nữ làm Diên Ninh Quận chúa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook