Nghiệp Đế Vương
-
Chương 44: Vọng tưởng
edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Chớp mắt đã tới sinh nhật ca ca.
Huynh ấy là người thích náo nhiệt, sinh nhật năm nào cũng muốn tổ chức yến tiệc linh đình, tụ họp bạn bè chí thân uống đến say mới thôi. Năm nay tôi và Tiêu Kỳ bỏ rất nhiều công sức chuẩn bị quà cho huynh ấy. Trong sách cổ có ghi, người Ngụy cổ gia tài ngàn vàng, học thức uyên bác, từng có một lão ông ngồi thuyền nhỏ đến giữa dòng Hoàng Hà, dùng hồ lô hứng nước đầu nguồn Côn Luân, một ngày chỉ hứng được bảy tám thăng. Nước này để qua đêm sẽ chuyển sắc đỏ thẫm. Dùng loại nước ấy ủ thành rượu, tên “Côn Luân thương”, rượu thơm ngọt, thế gian hiếm gặp. Người Ngụy từng lấy ba mươi hộc rượu Côn Luân thương dâng lên Ngụy Trang đế.
Ngụy: nước Nguỵ (thời Chu, Trung Quốc).
Thăng: dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 của đấu.
Thương: chén uống rượu.
Hộc: dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau đổi thành 5 đấu.
Ca ca từng đánh cuộc với tôi, không tin là truyền thuyết này có thật. May mà Tiêu Kỳ tìm được thợ giỏi, tôi tự mình thử nghiệm theo lời sách ghi, cuối cùng cũng thành công.
Bình rượu vừa mở nắp, hương thơm mê người bay ra tỏa khắp đình viện.
“Đây là… Côn Luân thương!”, ca ca ngơ ngẩn, chợt nhìn về tôi, vô cùng cảm động, “A Vũ, muội vẫn nhớ Côn Luân thương”.
“Ừ, muội vẫn nhớ”. Tôi và ca ca nhìn nhau mỉm cười, không cần nhiều lời đã có thể hiểu được tâm ý đối phương. Chúng tôi từ khi sinh ra đã giàu sang, trên cõi đời này chẳng còn mấy vật quý báu mà chưa chiếm được, ngoại trừ thứ rượu chỉ xuất hiện trong truyền thuyết này. Ca ca rất có hứng thú với những điều kỳ lạ được ghi trong sách cổ. Trước kia huynh ấy luôn mong muốn được có Côn Luân thương, nhưng lại không tin rằng rượu này có thật. Vì thế, tôi từng nói với ca ca rằng nếu cõi đời này có rượu ấy, tôi sẽ tìm bằng được, nếu thực sự không có, tôi sẽ tự chế ra.
Khi đó, ca ca nghe tôi nói vậy thì ôm bụng cười lớn, nói với tôi, “A Vũ, chỉ mong cả đời này muội luôn hăng hái như thế”.
Hôm nay là gia yến của Giang Hạ Vương phủ, chỗ ngồi cũng có hơn nửa là cơ thiếp của ca ca. Ai nấy quần là áo lượt, cười cười nói nói. Mỗi người không chỉ cố gắng trang điểm thật đẹp mà còn vắt óc tìm lễ vật để được ca ca chú ý. Toàn những đồ quý hiếm, tôi nhìn hoa cả mắt, mà Tiêu Kỳ cũng cười than.
Tôi liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ, cúi đầu cười nói: “Nhìn người ta ngồi quây quần bên một bầy mỹ nhân, hưởng diễm phúc bất tận, người khác liệu có hối hận không?”.
Chàng nghiêng đầu cười đáp: “Dù có trăm ngàn giai nhân, cũng không sánh bằng một người trước mắt”.
Tôi buông tầm mắt, chỉ cười không nói. Lòng ngọt ngào như uống mật, rồi lại thấy chua chua. Vì một câu nói này của chàng, vì để bảo vệ sự duy nhất của mình, cả đời này rốt cuộc còn bao nhiêu sóng gió chờ tôi đi ngăn chặn?
Trong lúc lơ đãng nhìn về phía dành cho người vai dưới, thấy Thiến nhi đưa đôi mắt sáng hướng thẳng về chỗ tôi và Tiêu Kỳ, ánh nhìn tha thiết, lại thẫn thờ.
Tôi cả kinh, nhìn sang Tiêu Kỳ, lại thấy chàng không phát hiện ra, đang cùng ca ca nâng chén đối ẩm. Nhìn lại Thiến nhi lần nữa, nàng đã cúi đầu, lẳng lặng ngồi ở đó, lộ ra vẻ cô đơn.
Tâm tư thiếu nữ, làm sao tôi không biết? Đứa nhỏ này, chẳng lẽ thật sự có ý với Tiêu Kỳ? Lòng rối bời, tôi nâng chén, lại mất hứng uống rượu.
“Sao thế? Mệt à?”, tiếng Tiêu Kỳ gọi tôi trở về với hiện thực, ngước mắt thấy ánh nhìn ân cần của chàng, tôi chỉ có thể nhẹ lắc đầu.
Rượu uống chưa đủ độ, mọi người xung quanh đã ngà say. Thẩm chợt khom người cười nói: “Tiểu nữ bất tài, hôm nay chỉ chuẩn bị một phần lễ mọn”.
Ca ca cười lớn, “Thẩm khách khí quá, Thiến nhi có lòng đã là tốt rồi”.
Thiến nhi tự nhiên đứng dậy, cười tươi đi đến trước mặt, “Được Túc ca ca chỉ bảo, Thiến nhi cả gan vẽ vài nét, chúc tuổi cho ca ca, thỉnh Túc ca ca, tỷ phu, tỷ tỷ chỉ giáo”.
Ca ca vỗ tay nói “hay”, một thị nữ phía sau lưng thẩm chuẩn bị giấy mực, mang tới gần.
“Đứa nhỏ này cũng thật là lanh lợi đáng yêu”, Tiêu Kỳ mỉm cười khen. Tôi thản nhiên liếc thẩm một cái, mỉm cười nhìn sang Tiêu Kỳ, “Cũng sắp mười lăm rồi, đâu còn là đứa bé nữa, chàng đừng có hạ thấp người ta”.
Chàng như có điều suy nghĩ, “Mười lăm?”.
Tôi nín thở, trên môi vẫn hé nụ cười, chờ đợi chàng nói câu tiếp.
“Lúc nàng gả cho ta cũng là mười lăm”, chàng buồn bã cười, nắm chặt tay tôi, “Nàng còn trẻ như vậy, ta lại khiến nàng chịu quá nhiều uất ức, may mà lúc này đây vẫn còn kịp bù đắp lại”.
Lòng đau xót, tôi nói không ra lời, chỉ trở tay đan chặt năm ngón tay vào giữa năm ngón tay chàng.
Chợt nghe thấy tiếng khen ngợi, thì ra Thiến nhi đã vẽ xong. Trên bức tranh là hai nữ tử búi tóc vân mây, sánh vai đứng cạnh nhau, bút pháp mặc dù non nớt, nhưng cũng có chút sinh động, người trong tranh nhìn hơi quen mắt.
“Muội vẽ mỹ nhân tặng ta?”, ca ca vỗ tay cười.
Thiến nhi ngẩng đầu, mặt đỏ ửng, nhanh chóng nhìn về phía chúng tôi, cắn môi nói: “Đây là tranh Tương phi”.
“Nga Hoàng Nữ Anh?”, ca ca ngẩn ra, ngưng thần nhìn bức vẽ, ánh mắt biến ảo. Không chỉ sắc mặt ca ca khác thường, ngay cả Tiêu Kỳ cũng không còn cười nữa, cau mày nhìn bức họa.
Nga Hoàng, Nữ Anh là hai chị em gái con vua Nghiêu, sau này cùng được gả làm vợ vua Thuấn. Vua Thuấn thường được gọi là Tương quân, Nga Hoàng, Nữ Anh là Tương phi hay Tương phu nhân.
Tôi nhìn kỹ, hai người trên tranh kia, một gương mặt thoáng giống Thiến nhi, một gương mặt có phong thái của tôi.
Trong tiệc, có người chưa phát hiện ra, cũng có người nghe ra được ý tại ngôn ngoại, nhất thời không gian im lặng lạ thường.
“Thiến nhi là đang chê trong phủ ta chưa đủ náo nhiệt, muốn ta đón cả tiểu muội xinh đẹp của Chu Nhan đến ư?”, ca ca cười lớn như bị chọc cười không kiềm chế được, dẫn dắt câu chuyện đi về một hướng khác.
Thi thiếp Chu Nhan là một nữ tử thẳng tính, không hiểu được nội tình nên lập tức cười, từ chối: “Tiểu muội nhà ta đã hứa gả cho người khác, chẳng lẽ Vương gia muốn cưỡng đoạt dân nữ?”.
Tôi nhếch khóe môi, cắt ngang câu chuyện: “Chỉ sợ Vương gia nhà ngươi tự mình đa tình, hiểu lầm dụng tâm của Thiến nhi”.
Thiến nhi ngước mắt lên, mặt đỏ bừng.
“Ta thấy tranh này, hình như không giống là vẽ cho Túc ca ca đâu”, tôi hài hước nói, “Thiến nhi, ta nói đúng không?”.
Ca ca và Tiêu Kỳ đồng loạt nhìn về phía tôi, mà gương mặt Thiến nhi lại càng đỏ. Nàng cắn môi, cúi đầu thật thấp.
Tôi nhìn lướt qua mọi người, thấy thẩm vất vả lắm mới kiềm chế được nụ cười, Tiêu Kỳ nhíu chặt đôi mày, mà ca ca muốn nói gì đó lại thôi.
“Ca ca không bằng thuận nước giong thuyền, gửi bức tranh này tới Giang Nam, thành toàn cho một tấm lòng đi”.
Thân thể Thiến nhi chấn động, sắc mặt nhất thời tái nhợt, ca ca như trút được gánh nặng, Tiêu Kỳ như cười như không, thẩm ngây người như phỗng. Thần sắc mỗi người đều lọt rõ vào mắt tôi. Tôi cười, đón nhận tất cả ánh mắt của mọi người, không chút ngần ngại.
Muốn làm Nga Hoàng, Nữ Anh? Đáng tiếc, thẩm chọn nhầm người rồi.
Tiệc xong về phủ, suốt đường tôi tựa người vào thành xe, lòng ảm nhiên.
Tình cảnh vừa rồi, mặc dù đã thể hiện được khí phách, nhưng tôi không cảm thấy vui sướng, đắc ý chút nào hết. Tỷ muội cùng họ cùng nhà, lâm vào cảnh này chỉ vì một nam nhân, mà nguyên nhân lại là vì quyền thế tối thượng trên tay nam nhân này. Thắng lợi của tôi đạp trên nỗi thảm đạm của một nữ tử, có gì đáng mừng? Đến trước phủ, tôi tự mình xuống xe, không đợi Tiêu Kỳ đến đỡ đã đi thẳng vào nội viện, không có lòng dạ nào nói cười cả.
Rửa mặt, gỡ trang sức, tôi xõa mái tóc dài, ngẩn ngơ ngồi trước gương, tay cầm lược ngọc, xuất thần nhìn một chiếc đèn lồng.
Tiêu Kỳ không biết từ lúc nào đã đứng sau tôi, mặc nhiên nhìn tôi ở trong gương, cũng không nói gì, ánh mắt toát ra vẻ áy náy.
Một lúc lâu sau, chàng thở dài, nhẹ ôm tôi vào lòng, ngón tay xuyên qua mái tóc tôi, nhè nhẹ vỗ về.
Gắng gượng lâu như vậy, chí khí, quật cường lúc này biến thành hư ảo, chỉ còn lại sự mệt mỏi và cay đắng.
Hôm nay tôi có thể loại bỏ một Thiến nhi, nhưng sau này thì sao? Tôi còn cần đề phòng bao nhiêu người, cảnh giác với bao nhiêu thủ đoạn? Mặc dù ân ái không giảm, tôi có thể một đời một kiếp nằm trong trái tim chàng, nhưng nam nhân trước mắt này, trước tiên là người đứng đầu thiên hạ, sau mới là phu quân tôi. Tôi chưa bao giờ dám vọng tưởng phỏng đoán địa vị của mình và giang sơn trong lòng chàng.
Những lời thề non hẹn biển bày ra trước giang sơn xã tắc cũng chỉ nhẹ tựa lông hồng mà thôi.
“Ta vẫn chưa nói với nàng về gia thế của ta”, chàng trầm giọng nói. Thời điểm này, lời của chàng thực chẳng liên quan chút nào.
Tôi bỗng ngơ ngẩn. Xuất thân của Dự Chương Vương Tiêu Kỳ, thế nhân nào có ai chưa biết? Một người xuất thân hàn vi, quê Hộ châu, thân tộc đã chết trong chiến tranh, nhập ngũ từ nhỏ, thăng chức nhờ công trận, cuối cùng quyền khuynh thiên hạ.
Bao nhiêu năm nay, tôi chưa bao giờ chủ động hỏi thân thế của chàng, sợ chàng không vui.
“Thật ra thì ta vẫn còn thân tộc”, chàng cười nhạt, nét mặt bình tĩnh.
Tôi đột nhiên ngước mắt, kinh ngạc nhìn chàng. Ánh mắt chàng lại bay về phía sau người tôi, không biết đã đi nơi nào, “Ta sinh ra ở Quảng Lăng, không phải Hộ châu”.
“Tiêu thị Quảng Lăng?”. Tôi bất ngờ. Đó là thế gia thanh danh cao ngất, nổi tiếng tài danh kiêu ngạo, luôn coi khinh việc bám vào các thế gia quyền quý nên đời đời kiếp kiếp đều ở Quảng Lăng. Đây có lẽ là thế gia tồn tại lâu đời nhất trong lịch sử.
Tiêu Kỳ cười cười, giọng nói có chút tự giễu, “Đúng thế, mẫu thân quê ở Hộ châu, xuất thân hàn vi”.
“Tiên mẫu không phải thị thiếp, không biết vì sao sinh ra ta, bị coi là nỗi nhục gia môn. Năm mẫu thân mắc bệnh qua đời, ta mới mười một tuổi, hai năm sau tiên phụ cũng mất. Ta liền trộm ít bạc trốn khỏi Tiêu gia, chạy thẳng đến Hộ châu. Nửa đường thì hết lộ phí, đói khổ lại rét, vừa lúc gặp chiêu binh liền vào quân. Vốn chỉ hy vọng sống no đủ, không ngờ lại có ngày hôm nay”. Chàng nói dăm ba câu, vẻ mặt hững hờ như thể câu chuyện này vốn không liên quan đến mình. Lòng tôi đau đớn, cảm nhận được rõ ràng sự cô độc đau thương của thiếu niên quật cường kia. Mặc dù cảm động, nhưng lại khó nói nên lời. Tôi chỉ có thể lặng yên nắm tay chàng.
“Ta từng có một vài thị thiếp, mỗi lần thị tẩm, nhất định sẽ ban thuốc”, giọng Tiêu Kỳ trầm xuống, “Cuộc đời ta căm ghét nhất là phân biệt tầng lớp, phân biệt con cả con thứ. Con của ta nếu như không cùng một mẹ, sau này nhất định cũng sẽ rơi vào cảnh ấy. Trước khi gặp được một người có thể làm chính thê của ta, ta không muốn có con với người khác”.
Tôi nói không nên lời, yên lặng nắm chặt tay chàng, trong lòng trăm mối tơ vò.
“Trời cao thực sự quá ưu ái ta, kiếp này có được người vợ như nàng”. Chàng cúi đầu xuống, ánh mắt sâu thẳm, “Nhưng chuyện đời người cũng không như mong muốn được. Ở trong quân nhiều năm, ta giết chóc vô số, gót sắt lướt qua, không biết bao nhiêu phụ nữ và trẻ em chết thảm. Nếu như trời cao vì vậy mà trừng phạt ta, khiến ta cả đời không có con, ta cũng không oán trách”. Chàng nói như vậy, rõ ràng là cố ý trấn an tôi. Nhưng càng như vậy, lòng tôi càng thêm đau.
“Ta nghĩ kỹ rồi”, Tiêu Kỳ mỉm cười nhìn tôi, hời hợt nói: “Nếu chúng ta cả đời không có con thì sẽ nhận nuôi một đứa con trong họ hàng, nàng thấy được không?”.
Tôi nhắm mắt, nước mắt như suối.
Chàng lại vì tôi mà từ bỏ huyết mạch ruột thịt, cam nguyện đời này không con cháu.
Tình cảm sâu như vậy, nghĩa nặng như vậy, cho dù có bỏ ra cả đời cũng không đền đáp được.
Sáng sớm, Từ cô cô đến bẩm báo với tôi rằng sau khi Thiến nhi chịu nhục đã không chịu nổi, đêm qua suýt treo cổ tự tử, nguyện chết chứ không muốn bị gả đi Giang Nam.
Tôi đang cầm kéo tỉa cành, nghe Từ cô cô nói dứt lời thì tay khẽ dùng sức, cắt gãy một cành nhỏ.
“Nếu thực sự muốn chết thì không phải là suýt, mà là đã”. Tôi hờ hững ném bỏ cành gãy, thờ ơ nói. Nữ tử động tí là muốn chết, lấy sinh mệnh để uy hiếp người khác là loại người tôi ghét nhất từ trước đến nay. Tính mạng là cha mẹ ban tặng, nếu như ngay cả bản thân mình cũng không coi trọng thì ai sẽ coi trọng mình nữa? Nữ tử ngu xuẩn như vậy, không đáng để người khác thương tiếc.
“Vậy thì, nô tỳ đi chuẩn bị hôn sự ngay”, Từ cô cô cũng không nhiều lời, chỉ chờ chỉ thị của tôi.
Tôi im lặng một lúc lâu, nhìn những cánh hoa đào hồng phấn bay dưới ánh nắng, rơi xuống đất, hòa cùng bùn đen. Trăm ngàn năm qua, số phận của nữ tử trên thế gian này cũng không khác gì những cánh hoa kia.
Tôi thở dài, “Chung quy vẫn là nữ tử họ Vương, tuy là con thứ nhưng cũng không thể cứ thế vô danh vô phận gả đi”.
Từ cô cô cười một tiếng, “Vương phi nhân hậu”.
Tôi nghĩ đến ánh mắt tính toán của thẩm, thật sự không có cách nào khoan dung, thản nhiên nói: “Chọn một người xứng đôi, gả nàng đi nơi xa, không thể để sóng gió tiếp tục nổi lên. Tạm thời để thẩm ở lại phủ Trấn Quốc Công, sau hôn lễ thì đưa thẩm trở về quê cũ”.
Trải qua chuyện của Thiến nhi, tôi thực sự thấy lòng nguội lạnh. Sự uy hiếp đến từ thân tộc làm tôi sợ hãi, làm tôi nghi ngờ còn có ai đáng để tôi tin tưởng nữa.
Tôi không biết rốt cuộc có bao nhiêu người ở ngoài sáng, trong tối mơ ước những gì thuộc về tôi. Trong mắt họ, tôi sống trong hào quang sáng rực, tôi có hết thảy những thứ mà một nữ tử mong muốn, nhưng họ không biết rằng, trong một bàn tay tôi có bao nhiêu thì một bàn tay khác cũng đã mất đi bấy nhiêu. Một Thiến nhi có thể đưa đi xa, nhưng sau này có một trăm Thiến nhi thì tôi biết làm thế nào?
Không có con là điểm yếu trí mạng của tôi, chỉ sợ cũng là điểm yếu trí mạng của Tiêu Kỳ. Nếu như không có một đứa bé kế tục những gì chúng tôi đích thân khai sáng, vậy thì sau trăm tuổi, giang sơn của chàng, gia tộc của tôi sẽ nhờ ai che chở?
Tôi không cam lòng từ bỏ, suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đánh cược.
Mọi sự đều lặng lẽ được tiến hành trong tính toán của tôi. Mỗi ngày, tôi âm thầm giảm bớt lượng thuốc dùng, cuối cùng chính thức ngừng thuốc. Bao năm qua tôi không còn kháng cự uống thuốc nữa, Tiêu Kỳ từ lâu đã buông lỏng đề phòng, không để ý đến chuyện này.
Còn lại, tôi chỉ có thể nhìn trời mà thầm khấn, cầu xin ông trời cho tôi một cơ hội, tôi nguyện giảm thọ mười năm mà không hối hận.
Hai ngày sau, Tiêu Kỳ nhận được một bản tấu, lúc tôi đưa trà đến thư phòng, bắt gặp chàng chắp tay đứng đó, nhíu nhíu mày như đang suy nghĩ.
“Nghĩ gì thế?”, tôi cười, đặt trà lên bàn.
“A Vũ, nàng về rồi”, Tiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt nghiêm nghị, đưa bản tấu tới trước mặt tôi. Tôi nhìn lại, một dòng chữ đập vào mắt, “Thiên tử chinh phạt, ý tại chủ tướng, tứ hải không yên, nhưng vừa khuất phục. Nay khẩn cầu thiên triều ban cho nữ tử họ Vương, từ đây ký kết minh ước, an bang thuận hòa, đặt nền móng cho ngày sau…”. Tôi kinh ngạc không nhỏ, vội cầm lên đọc kỹ, lại thấy Tiêu Kỳ ở bên thản nhiên nói, “Là Hạ Lan Châm”.
Tôi sững sờ, ánh mắt dừng lại rất lâu trên sáu chữ “ban cho nữ tử họ Vương”.
Mỗi khi tôi sắp quên đi cái tên này, hắn luôn bất chợt xuất hiện, dường như là để nhắc nhở tôi ở bắc cương xa xôi có một con người như thế tồn tại, không cho tôi quên mất. Hắn đã là Đột Quyết Vương, nếu muốn cầu hôn Hoàng thất thì cũng phải xin cưới nữ nhi tôn thất. Thế hệ này họ Vương ít người, tôi và Bội nhi đều đã được gả cho người, chỉ còn một mình Thiến nhi. Hạ Lan Châm rõ ràng là cầu hôn đường muội của tôi.
Liên hôn hai nước là đại sự của muôn dân, há có thể hành động theo cảm tính? Gả ai đi, đến lượt hắn chỉ tên điểm họ sao? Vốn là nói liên minh, nhưng hắn lại dám tỏ ra cuồng vọng như thế.
Tôi quay đầu nhìn Tiêu Kỳ, cười khổ nói: “Hắn viết thế này không phải là chỉ rõ muốn Thiến nhi sao?”.
Tiêu Kỳ cười nói: “Mặc dù chỉ là bù nhìn, nhưng khẩu khí vẫn ngông cuồng như trước”.
“Vậy chàng đồng ý hay không?”, tôi thấp thỏm.
“Nàng nghĩ thế nào?”, Tiêu Kỳ khẽ nhíu mày.
Tôi thoáng ngơ ngẩn, lâm vào suy tư. Thiến nhi cho dù không hiểu chuyện nhưng cũng là đường muội của tôi, nếu gả nàng đi Đột Quyết xa xôi thì không khác gì phá hủy cuộc đời nàng.
Ánh dương nhàn nhạt ngoài cửa sổ bao phủ lên người tôi và chàng. Trên không trung, những hạt bụi nhỏ tí xíu lơ lửng, thời gian như ngưng đọng.
Một lúc lâu sau, chàng nhẹ nói: “Hòa thân là chuyện tốt, ta đang muốn tìm thời cơ phái người khác đi, triệu hồi Đường Cạnh”.
Đường Cạnh là ái tướng tâm phúc của chàng, rất được coi trọng, hơn nữa có nhiều công lớn chèn ép Đột Quyết, trấn thủ bắc cương. Dưới tay nắm mấy chục vạn binh sĩ, đã thành Đại tướng chốn biên cương, không thua kém hai người Hồ, Tống là bao.
Tôi bất ngờ, “Đường Cạnh cũng không có lỗi lầm gì, sao đột nhiên lại triệu về?”.
“Đường Cạnh tính tình cay nghiệt, xưa nay không hòa thuận với đồng liêu. Dạo gần đây tấu chương buộc tội hắn ngày càng nhiều, tuy nói khó tránh khỏi việc ghen tỵ, nhưng mọi người đồng lòng như vậy, chưa chắc đã không có nguyên nhân”. Tiêu Kỳ nhíu chặt mày, gương mặt có vẻ lo lắng.
Tôi im lặng. Thay đổi quan lớn ở bắc cương không phải chuyện nhỏ, huống chi bên cạnh còn có Đột Quyết, con trùng trăm chân, ngắc ngoải mà không chết. Trong hoàn cảnh này, Tiêu Kỳ không mong có thêm sự cố gì, nếu Hạ Lan Châm muốn cưới nữ nhi Vương thị thì cứ chiều ý hắn.
Lúc quyết định để Thiến nhi hòa thân xong, tôi sai người đến truyền Thiến nhi hôm sau tới phủ, để tôi chính miệng nói với nàng.
Tắm rửa xong, tôi trang điểm búi tóc. Thiến nhi đã đến, tôi để nàng chờ trước phòng.
Một lúc lâu sau, A Việt vội vã chạy tới báo với tôi rằng Thiến nhi không nghe lời hạ nhân khuyên can, chạy thẳng đến thư phòng tìm Vương gia khóc lóc, tựa hồ như đã biết tin.
Tôi cả kinh, chuyện hòa thân sao có thể sớm tiết lộ như thế, chẳng lẽ là do thị thiếp của ca ca báo tin với thẩm? Bất đắc dĩ, tôi chỉ phân phó A Việt, “Ngươi qua bên kia xem tình hình thế nào, nếu có chuyện thì lập tức chạy về báo ta, nếu như không thì dẫn nàng đến đây”.
Một lúc lâu sau, A Việt trở lại, gương mặt ửng đỏ, vẻ mặt như đang cố gắng nhịn cười.
Tôi ngạc nhiên nhìn nàng, “Sao thế?”.
“Nhị tiểu thư thật là…”, mặt A Việt càng đỏ, rốt cuộc cũng không nhịn cười được nữa, “Nàng dám khóc lóc đòi chết trước mặt Vương gia, còn suýt chút nữa đâm đầu vào bình phong!”.
Tôi cau mày, “Sau đó thế nào?”.
A Việt buột miệng cười, “Vương gia chỉ nói một câu, đó là loại gỗ tử đàn Vương phi thích, đừng đụng hỏng!”.
Lúc Thiến nhi bước vào, mắt đỏ au, nhìn thấy tôi thì lập tức quỳ xuống, khóc lóc van xin tôi cho nàng ở lại, nàng thà xuống tóc xuất gia chứ không muốn bị gả đi Đột Quyết.
Tôi lẳng lặng nhìn nàng. Trước giờ tôi vẫn coi nàng là một đứa trẻ lỗ mãng không hiểu chuyện. Giờ hồi tưởng lại, mỗi lần nàng xuất hiện… Lần đầu tiên xuất hiện ở phủ Tướng Quốc Công, nàng xinh đẹp hồn nhiên, to gan ném tuyết về phía Tiêu Kỳ. Lần thọ yến, ánh mắt như sóng nước, ngang nhiên bày tỏ tình cảm. Đến Vương phủ, nàng khóc lóc kể lể, dùng cái chết để cự tuyệt… Mỗi lần đều đúng mức, hoặc ngây thơ, hoặc si tình, hoặc đáng thương, đủ để có được lòng thương mến của nam nhân. Nếu như nam tử này không phải Tiêu Kỳ, mà là ca ca, Tử Đạm, hay người khác,… Tôi không biết kết quả sẽ ra sao. Sự mê hoặc này, không phải nam tử nào cũng từ bỏ được.
Nam nhân khắp thiên hạ, tám chín phần mười đều thích nữ tử dịu dàng ngoan hiền yếu đuối, chẳng phải ai cũng như Tiêu Kỳ, bỏ mặc con mắt người đời, tận lòng tận tâm với nữ tử cùng sánh vai với mình.
Tâm trí chợt bay đi xa, chuyện cũ gợi lại trong lòng. Năm xưa thấy Tạ Qúy phi nhu nhược không tranh giành, tôi còn từng cảm thấy bất bình thay, hỏi cô cô tại sao không thể bỏ qua cho Tạ Qúy phi. Lời đáp của cô cô lúc ấy, giờ khắc này vang vọng bên tai tôi, “Trong cung này không có một ai là vô tội, con lớn lên rồi sẽ hiểu thôi. Nữ nhân đáng sợ nhất không phải là người xù lông xù cánh, mà là người tỏ vẻ ngây thơ nhu nhược”.
Hơi lạnh xâm nhập vào thân thể, gió êm dịu len lỏi qua ống tay áo làm tôi rùng mình.
Thiến nhi cúi đầu, dáng vẻ khiếp sợ không dám nhìn thẳng tôi, cắn môi chặt, hồi lâu mới nghẹn ngào mở lời: “Thiến nhi biết sai rồi! Nếu tỷ tỷ muốn trách phạt, Thiến nhi không dám oán hận nửa lời, chỉ cầu xin được ở lại bên mẫu thân! Mẫu thân cả đời cực khổ, sinh thời chỉ cầu được sống bình an, không có mong muốn nào khác… Lúc này tỷ tỷ đã lấy chồng xa, nếu như mẫu thân còn phải chịu nỗi đau chia lìa nữa, tỷ tỷ, tỷ nhẫn tâm như vậy sao?”.
Nhìn vẻ ngoài điềm đạm đáng yêu, lời nói cũng mềm mại, nhưng bên ngoài mềm mại như thế, bên trong rốt cuộc cũng đã để lộ ra răng nhọn.
Tôi chầm chậm nói: “Thiến nhi, muội quả thực nghĩ kỹ rồi, không muốn đi hòa thân sao?”.
“Mọi chuyện tùy ý tỷ tỷ sắp đặt, cho dù có gả Thiến nhi cho người khác, cũng không dám oán hận gì”, đôi mắt nàng hơi sáng lên, giọng vẫn nhỏ nhẹ nghẹn ngào.
Cho một mối nhân duyên khác cũng là đường lui không tệ, như vậy thì vẫn giữ được thể diện, lại có chỗ dựa. Tôi khẽ mỉm cười, đứa bé này còn nhỏ tuổi, nhưng tâm cơ lại sâu như thế, mắt thấy tình thế bất lợi cũng biết lui để tự vệ.
“Ngươi là đứa trẻ thông minh”. Tôi nhìn nàng, “Chỉ là bây giờ mới tìm đường lui thì đã muộn. Ta từng cho ngươi lựa chọn con đường sống, nhưng ngươi lại tham lam vô đáy”.
Thiến nhi sững sờ, không ngờ tới tôi đột nhiên giận dữ, nói toạc ra, nhất thời á khẩu không nói được gì.
“Ta và ngươi không phải người ngoài, những lời sáo rỗng kia cũng miễn đi”, tôi vẫn mỉm cười, mà giọng đã lạnh thấu, “Hiện tại ngươi vẫn còn hai con đường để lựa chọn, một là hòa thân Đột Quyết, hai là xuống tóc xuất gia”.
Trong nháy mắt, sắc mặt Thiến nhi trắng bợt như tờ giấy, rốt cuộc hiểu được tôi thực sự nổi giận, hiểu được tôi một khi đã trở mặt thì sẽ không nể tình.
Lúc này đây, một Vương Thiến cỏn con dám khiêu khích tôi, nếu như không giết gà dọa khỉ, ngày sau sẽ có rất nhiều người cho rằng tôi mềm lòng, cả gan mơ ước những gì của tôi.
Tôi che chở cho gia tộc mình, đương nhiên không chừa thủ đoạn nào, cũng không quản ngại nhổ đi tai họa ngầm bên cạnh.
Nàng ngã quỵ, đầu gối đập vào nền nhà lạnh, nước mắt như mưa, “Tỷ tỷ, Thiến nhi sai rồi! Trước kia là muội có ý nghĩ không an phận, giờ đây đã biết hối cải, xin tỷ tỷ niệm tình muội cũng mang họ Vương mà tha thứ cho Thiến nhi!”.
“Hòa thân là chuyện đã định, ngươi chuẩn bị tinh thần đi”, tôi đứng dậy, lòng buồn phiền, không muốn dây dưa thêm với nàng nữa.
Nàng đột nhiên túm tay áo tôi, kêu khóc, “Chẳng lẽ tỷ nhất định phải đuổi cùng diệt tận sao?”.
Tôi không giận, thậm chí còn cười, quay đầu nhìn nàng, nói từng chữ từng chữ: “Nếu như là đuổi cùng diệt tận, lúc này ngươi đã không còn ở đây!”.
Nàng bị giọng nói lạnh lùng của tôi làm cho chấn động, gương mặt hoang mang, mắt nhìn tôi chằm chằm, tựa hồ như bỗng nhiên không quen biết tôi.
“Tỷ tỷ thật là thủ đoạn…”, Thiến nhi cười thảm, gương mặt tuyệt vọng, vẻ thục nữ đã không còn, con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh thâm độc.
Nàng ngẩng đầu lên, quật cường cắn môi, phất tay áo đứng dậy. Con người trước mắt tôi lúc này mới thực sự là Thiến nhi, mới là đứa con gái tốt do thẩm một tay nuôi dạy, là con người đích thực sau lớp vỏ bọc ngây thơ.
“Ngươi có mỹ mạo ác độc đến đâu cũng sẽ có lúc già đi. Ngươi không có con cái, tương lai sẽ có nữ nhân thay thế ngươi, đoạt hết những thứ thuộc về ngươi! Đến lúc đó, cô độc sống quãng đời còn lại, đêm đêm thê lương sẽ là báo ứng của ngươi!”, nàng đột nhiên cười nói, càng cười càng vui vẻ, như thể nhìn thấy chuyện buồn cười nhất trong đời.
Rốt cuộc là cái gì khiến một cô gái mười lăm tuổi trở nên lõi đời như vậy? Để cho một thiếu nữ nhỏ tuổi lại có thù hằn sâu, lại độc ác như vậy?
Mồ hôi lạnh rỉ ra phía sau lưng, tay chân băng cứng lại, tôi kìm nén nỗi lòng, trầm giọng nói, “Người đâu, đưa nhị tiểu thư về phủ!”.
Nhìn bóng lưng Thiến nhi dần đi xa, tôi chỉ cảm thấy vô cùng chóng mặt, há miệng gọi A Việt, lại chợt rơi vào bóng tối.
Chớp mắt đã tới sinh nhật ca ca.
Huynh ấy là người thích náo nhiệt, sinh nhật năm nào cũng muốn tổ chức yến tiệc linh đình, tụ họp bạn bè chí thân uống đến say mới thôi. Năm nay tôi và Tiêu Kỳ bỏ rất nhiều công sức chuẩn bị quà cho huynh ấy. Trong sách cổ có ghi, người Ngụy cổ gia tài ngàn vàng, học thức uyên bác, từng có một lão ông ngồi thuyền nhỏ đến giữa dòng Hoàng Hà, dùng hồ lô hứng nước đầu nguồn Côn Luân, một ngày chỉ hứng được bảy tám thăng. Nước này để qua đêm sẽ chuyển sắc đỏ thẫm. Dùng loại nước ấy ủ thành rượu, tên “Côn Luân thương”, rượu thơm ngọt, thế gian hiếm gặp. Người Ngụy từng lấy ba mươi hộc rượu Côn Luân thương dâng lên Ngụy Trang đế.
Ngụy: nước Nguỵ (thời Chu, Trung Quốc).
Thăng: dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 của đấu.
Thương: chén uống rượu.
Hộc: dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau đổi thành 5 đấu.
Ca ca từng đánh cuộc với tôi, không tin là truyền thuyết này có thật. May mà Tiêu Kỳ tìm được thợ giỏi, tôi tự mình thử nghiệm theo lời sách ghi, cuối cùng cũng thành công.
Bình rượu vừa mở nắp, hương thơm mê người bay ra tỏa khắp đình viện.
“Đây là… Côn Luân thương!”, ca ca ngơ ngẩn, chợt nhìn về tôi, vô cùng cảm động, “A Vũ, muội vẫn nhớ Côn Luân thương”.
“Ừ, muội vẫn nhớ”. Tôi và ca ca nhìn nhau mỉm cười, không cần nhiều lời đã có thể hiểu được tâm ý đối phương. Chúng tôi từ khi sinh ra đã giàu sang, trên cõi đời này chẳng còn mấy vật quý báu mà chưa chiếm được, ngoại trừ thứ rượu chỉ xuất hiện trong truyền thuyết này. Ca ca rất có hứng thú với những điều kỳ lạ được ghi trong sách cổ. Trước kia huynh ấy luôn mong muốn được có Côn Luân thương, nhưng lại không tin rằng rượu này có thật. Vì thế, tôi từng nói với ca ca rằng nếu cõi đời này có rượu ấy, tôi sẽ tìm bằng được, nếu thực sự không có, tôi sẽ tự chế ra.
Khi đó, ca ca nghe tôi nói vậy thì ôm bụng cười lớn, nói với tôi, “A Vũ, chỉ mong cả đời này muội luôn hăng hái như thế”.
Hôm nay là gia yến của Giang Hạ Vương phủ, chỗ ngồi cũng có hơn nửa là cơ thiếp của ca ca. Ai nấy quần là áo lượt, cười cười nói nói. Mỗi người không chỉ cố gắng trang điểm thật đẹp mà còn vắt óc tìm lễ vật để được ca ca chú ý. Toàn những đồ quý hiếm, tôi nhìn hoa cả mắt, mà Tiêu Kỳ cũng cười than.
Tôi liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ, cúi đầu cười nói: “Nhìn người ta ngồi quây quần bên một bầy mỹ nhân, hưởng diễm phúc bất tận, người khác liệu có hối hận không?”.
Chàng nghiêng đầu cười đáp: “Dù có trăm ngàn giai nhân, cũng không sánh bằng một người trước mắt”.
Tôi buông tầm mắt, chỉ cười không nói. Lòng ngọt ngào như uống mật, rồi lại thấy chua chua. Vì một câu nói này của chàng, vì để bảo vệ sự duy nhất của mình, cả đời này rốt cuộc còn bao nhiêu sóng gió chờ tôi đi ngăn chặn?
Trong lúc lơ đãng nhìn về phía dành cho người vai dưới, thấy Thiến nhi đưa đôi mắt sáng hướng thẳng về chỗ tôi và Tiêu Kỳ, ánh nhìn tha thiết, lại thẫn thờ.
Tôi cả kinh, nhìn sang Tiêu Kỳ, lại thấy chàng không phát hiện ra, đang cùng ca ca nâng chén đối ẩm. Nhìn lại Thiến nhi lần nữa, nàng đã cúi đầu, lẳng lặng ngồi ở đó, lộ ra vẻ cô đơn.
Tâm tư thiếu nữ, làm sao tôi không biết? Đứa nhỏ này, chẳng lẽ thật sự có ý với Tiêu Kỳ? Lòng rối bời, tôi nâng chén, lại mất hứng uống rượu.
“Sao thế? Mệt à?”, tiếng Tiêu Kỳ gọi tôi trở về với hiện thực, ngước mắt thấy ánh nhìn ân cần của chàng, tôi chỉ có thể nhẹ lắc đầu.
Rượu uống chưa đủ độ, mọi người xung quanh đã ngà say. Thẩm chợt khom người cười nói: “Tiểu nữ bất tài, hôm nay chỉ chuẩn bị một phần lễ mọn”.
Ca ca cười lớn, “Thẩm khách khí quá, Thiến nhi có lòng đã là tốt rồi”.
Thiến nhi tự nhiên đứng dậy, cười tươi đi đến trước mặt, “Được Túc ca ca chỉ bảo, Thiến nhi cả gan vẽ vài nét, chúc tuổi cho ca ca, thỉnh Túc ca ca, tỷ phu, tỷ tỷ chỉ giáo”.
Ca ca vỗ tay nói “hay”, một thị nữ phía sau lưng thẩm chuẩn bị giấy mực, mang tới gần.
“Đứa nhỏ này cũng thật là lanh lợi đáng yêu”, Tiêu Kỳ mỉm cười khen. Tôi thản nhiên liếc thẩm một cái, mỉm cười nhìn sang Tiêu Kỳ, “Cũng sắp mười lăm rồi, đâu còn là đứa bé nữa, chàng đừng có hạ thấp người ta”.
Chàng như có điều suy nghĩ, “Mười lăm?”.
Tôi nín thở, trên môi vẫn hé nụ cười, chờ đợi chàng nói câu tiếp.
“Lúc nàng gả cho ta cũng là mười lăm”, chàng buồn bã cười, nắm chặt tay tôi, “Nàng còn trẻ như vậy, ta lại khiến nàng chịu quá nhiều uất ức, may mà lúc này đây vẫn còn kịp bù đắp lại”.
Lòng đau xót, tôi nói không ra lời, chỉ trở tay đan chặt năm ngón tay vào giữa năm ngón tay chàng.
Chợt nghe thấy tiếng khen ngợi, thì ra Thiến nhi đã vẽ xong. Trên bức tranh là hai nữ tử búi tóc vân mây, sánh vai đứng cạnh nhau, bút pháp mặc dù non nớt, nhưng cũng có chút sinh động, người trong tranh nhìn hơi quen mắt.
“Muội vẽ mỹ nhân tặng ta?”, ca ca vỗ tay cười.
Thiến nhi ngẩng đầu, mặt đỏ ửng, nhanh chóng nhìn về phía chúng tôi, cắn môi nói: “Đây là tranh Tương phi”.
“Nga Hoàng Nữ Anh?”, ca ca ngẩn ra, ngưng thần nhìn bức vẽ, ánh mắt biến ảo. Không chỉ sắc mặt ca ca khác thường, ngay cả Tiêu Kỳ cũng không còn cười nữa, cau mày nhìn bức họa.
Nga Hoàng, Nữ Anh là hai chị em gái con vua Nghiêu, sau này cùng được gả làm vợ vua Thuấn. Vua Thuấn thường được gọi là Tương quân, Nga Hoàng, Nữ Anh là Tương phi hay Tương phu nhân.
Tôi nhìn kỹ, hai người trên tranh kia, một gương mặt thoáng giống Thiến nhi, một gương mặt có phong thái của tôi.
Trong tiệc, có người chưa phát hiện ra, cũng có người nghe ra được ý tại ngôn ngoại, nhất thời không gian im lặng lạ thường.
“Thiến nhi là đang chê trong phủ ta chưa đủ náo nhiệt, muốn ta đón cả tiểu muội xinh đẹp của Chu Nhan đến ư?”, ca ca cười lớn như bị chọc cười không kiềm chế được, dẫn dắt câu chuyện đi về một hướng khác.
Thi thiếp Chu Nhan là một nữ tử thẳng tính, không hiểu được nội tình nên lập tức cười, từ chối: “Tiểu muội nhà ta đã hứa gả cho người khác, chẳng lẽ Vương gia muốn cưỡng đoạt dân nữ?”.
Tôi nhếch khóe môi, cắt ngang câu chuyện: “Chỉ sợ Vương gia nhà ngươi tự mình đa tình, hiểu lầm dụng tâm của Thiến nhi”.
Thiến nhi ngước mắt lên, mặt đỏ bừng.
“Ta thấy tranh này, hình như không giống là vẽ cho Túc ca ca đâu”, tôi hài hước nói, “Thiến nhi, ta nói đúng không?”.
Ca ca và Tiêu Kỳ đồng loạt nhìn về phía tôi, mà gương mặt Thiến nhi lại càng đỏ. Nàng cắn môi, cúi đầu thật thấp.
Tôi nhìn lướt qua mọi người, thấy thẩm vất vả lắm mới kiềm chế được nụ cười, Tiêu Kỳ nhíu chặt đôi mày, mà ca ca muốn nói gì đó lại thôi.
“Ca ca không bằng thuận nước giong thuyền, gửi bức tranh này tới Giang Nam, thành toàn cho một tấm lòng đi”.
Thân thể Thiến nhi chấn động, sắc mặt nhất thời tái nhợt, ca ca như trút được gánh nặng, Tiêu Kỳ như cười như không, thẩm ngây người như phỗng. Thần sắc mỗi người đều lọt rõ vào mắt tôi. Tôi cười, đón nhận tất cả ánh mắt của mọi người, không chút ngần ngại.
Muốn làm Nga Hoàng, Nữ Anh? Đáng tiếc, thẩm chọn nhầm người rồi.
Tiệc xong về phủ, suốt đường tôi tựa người vào thành xe, lòng ảm nhiên.
Tình cảnh vừa rồi, mặc dù đã thể hiện được khí phách, nhưng tôi không cảm thấy vui sướng, đắc ý chút nào hết. Tỷ muội cùng họ cùng nhà, lâm vào cảnh này chỉ vì một nam nhân, mà nguyên nhân lại là vì quyền thế tối thượng trên tay nam nhân này. Thắng lợi của tôi đạp trên nỗi thảm đạm của một nữ tử, có gì đáng mừng? Đến trước phủ, tôi tự mình xuống xe, không đợi Tiêu Kỳ đến đỡ đã đi thẳng vào nội viện, không có lòng dạ nào nói cười cả.
Rửa mặt, gỡ trang sức, tôi xõa mái tóc dài, ngẩn ngơ ngồi trước gương, tay cầm lược ngọc, xuất thần nhìn một chiếc đèn lồng.
Tiêu Kỳ không biết từ lúc nào đã đứng sau tôi, mặc nhiên nhìn tôi ở trong gương, cũng không nói gì, ánh mắt toát ra vẻ áy náy.
Một lúc lâu sau, chàng thở dài, nhẹ ôm tôi vào lòng, ngón tay xuyên qua mái tóc tôi, nhè nhẹ vỗ về.
Gắng gượng lâu như vậy, chí khí, quật cường lúc này biến thành hư ảo, chỉ còn lại sự mệt mỏi và cay đắng.
Hôm nay tôi có thể loại bỏ một Thiến nhi, nhưng sau này thì sao? Tôi còn cần đề phòng bao nhiêu người, cảnh giác với bao nhiêu thủ đoạn? Mặc dù ân ái không giảm, tôi có thể một đời một kiếp nằm trong trái tim chàng, nhưng nam nhân trước mắt này, trước tiên là người đứng đầu thiên hạ, sau mới là phu quân tôi. Tôi chưa bao giờ dám vọng tưởng phỏng đoán địa vị của mình và giang sơn trong lòng chàng.
Những lời thề non hẹn biển bày ra trước giang sơn xã tắc cũng chỉ nhẹ tựa lông hồng mà thôi.
“Ta vẫn chưa nói với nàng về gia thế của ta”, chàng trầm giọng nói. Thời điểm này, lời của chàng thực chẳng liên quan chút nào.
Tôi bỗng ngơ ngẩn. Xuất thân của Dự Chương Vương Tiêu Kỳ, thế nhân nào có ai chưa biết? Một người xuất thân hàn vi, quê Hộ châu, thân tộc đã chết trong chiến tranh, nhập ngũ từ nhỏ, thăng chức nhờ công trận, cuối cùng quyền khuynh thiên hạ.
Bao nhiêu năm nay, tôi chưa bao giờ chủ động hỏi thân thế của chàng, sợ chàng không vui.
“Thật ra thì ta vẫn còn thân tộc”, chàng cười nhạt, nét mặt bình tĩnh.
Tôi đột nhiên ngước mắt, kinh ngạc nhìn chàng. Ánh mắt chàng lại bay về phía sau người tôi, không biết đã đi nơi nào, “Ta sinh ra ở Quảng Lăng, không phải Hộ châu”.
“Tiêu thị Quảng Lăng?”. Tôi bất ngờ. Đó là thế gia thanh danh cao ngất, nổi tiếng tài danh kiêu ngạo, luôn coi khinh việc bám vào các thế gia quyền quý nên đời đời kiếp kiếp đều ở Quảng Lăng. Đây có lẽ là thế gia tồn tại lâu đời nhất trong lịch sử.
Tiêu Kỳ cười cười, giọng nói có chút tự giễu, “Đúng thế, mẫu thân quê ở Hộ châu, xuất thân hàn vi”.
“Tiên mẫu không phải thị thiếp, không biết vì sao sinh ra ta, bị coi là nỗi nhục gia môn. Năm mẫu thân mắc bệnh qua đời, ta mới mười một tuổi, hai năm sau tiên phụ cũng mất. Ta liền trộm ít bạc trốn khỏi Tiêu gia, chạy thẳng đến Hộ châu. Nửa đường thì hết lộ phí, đói khổ lại rét, vừa lúc gặp chiêu binh liền vào quân. Vốn chỉ hy vọng sống no đủ, không ngờ lại có ngày hôm nay”. Chàng nói dăm ba câu, vẻ mặt hững hờ như thể câu chuyện này vốn không liên quan đến mình. Lòng tôi đau đớn, cảm nhận được rõ ràng sự cô độc đau thương của thiếu niên quật cường kia. Mặc dù cảm động, nhưng lại khó nói nên lời. Tôi chỉ có thể lặng yên nắm tay chàng.
“Ta từng có một vài thị thiếp, mỗi lần thị tẩm, nhất định sẽ ban thuốc”, giọng Tiêu Kỳ trầm xuống, “Cuộc đời ta căm ghét nhất là phân biệt tầng lớp, phân biệt con cả con thứ. Con của ta nếu như không cùng một mẹ, sau này nhất định cũng sẽ rơi vào cảnh ấy. Trước khi gặp được một người có thể làm chính thê của ta, ta không muốn có con với người khác”.
Tôi nói không nên lời, yên lặng nắm chặt tay chàng, trong lòng trăm mối tơ vò.
“Trời cao thực sự quá ưu ái ta, kiếp này có được người vợ như nàng”. Chàng cúi đầu xuống, ánh mắt sâu thẳm, “Nhưng chuyện đời người cũng không như mong muốn được. Ở trong quân nhiều năm, ta giết chóc vô số, gót sắt lướt qua, không biết bao nhiêu phụ nữ và trẻ em chết thảm. Nếu như trời cao vì vậy mà trừng phạt ta, khiến ta cả đời không có con, ta cũng không oán trách”. Chàng nói như vậy, rõ ràng là cố ý trấn an tôi. Nhưng càng như vậy, lòng tôi càng thêm đau.
“Ta nghĩ kỹ rồi”, Tiêu Kỳ mỉm cười nhìn tôi, hời hợt nói: “Nếu chúng ta cả đời không có con thì sẽ nhận nuôi một đứa con trong họ hàng, nàng thấy được không?”.
Tôi nhắm mắt, nước mắt như suối.
Chàng lại vì tôi mà từ bỏ huyết mạch ruột thịt, cam nguyện đời này không con cháu.
Tình cảm sâu như vậy, nghĩa nặng như vậy, cho dù có bỏ ra cả đời cũng không đền đáp được.
Sáng sớm, Từ cô cô đến bẩm báo với tôi rằng sau khi Thiến nhi chịu nhục đã không chịu nổi, đêm qua suýt treo cổ tự tử, nguyện chết chứ không muốn bị gả đi Giang Nam.
Tôi đang cầm kéo tỉa cành, nghe Từ cô cô nói dứt lời thì tay khẽ dùng sức, cắt gãy một cành nhỏ.
“Nếu thực sự muốn chết thì không phải là suýt, mà là đã”. Tôi hờ hững ném bỏ cành gãy, thờ ơ nói. Nữ tử động tí là muốn chết, lấy sinh mệnh để uy hiếp người khác là loại người tôi ghét nhất từ trước đến nay. Tính mạng là cha mẹ ban tặng, nếu như ngay cả bản thân mình cũng không coi trọng thì ai sẽ coi trọng mình nữa? Nữ tử ngu xuẩn như vậy, không đáng để người khác thương tiếc.
“Vậy thì, nô tỳ đi chuẩn bị hôn sự ngay”, Từ cô cô cũng không nhiều lời, chỉ chờ chỉ thị của tôi.
Tôi im lặng một lúc lâu, nhìn những cánh hoa đào hồng phấn bay dưới ánh nắng, rơi xuống đất, hòa cùng bùn đen. Trăm ngàn năm qua, số phận của nữ tử trên thế gian này cũng không khác gì những cánh hoa kia.
Tôi thở dài, “Chung quy vẫn là nữ tử họ Vương, tuy là con thứ nhưng cũng không thể cứ thế vô danh vô phận gả đi”.
Từ cô cô cười một tiếng, “Vương phi nhân hậu”.
Tôi nghĩ đến ánh mắt tính toán của thẩm, thật sự không có cách nào khoan dung, thản nhiên nói: “Chọn một người xứng đôi, gả nàng đi nơi xa, không thể để sóng gió tiếp tục nổi lên. Tạm thời để thẩm ở lại phủ Trấn Quốc Công, sau hôn lễ thì đưa thẩm trở về quê cũ”.
Trải qua chuyện của Thiến nhi, tôi thực sự thấy lòng nguội lạnh. Sự uy hiếp đến từ thân tộc làm tôi sợ hãi, làm tôi nghi ngờ còn có ai đáng để tôi tin tưởng nữa.
Tôi không biết rốt cuộc có bao nhiêu người ở ngoài sáng, trong tối mơ ước những gì thuộc về tôi. Trong mắt họ, tôi sống trong hào quang sáng rực, tôi có hết thảy những thứ mà một nữ tử mong muốn, nhưng họ không biết rằng, trong một bàn tay tôi có bao nhiêu thì một bàn tay khác cũng đã mất đi bấy nhiêu. Một Thiến nhi có thể đưa đi xa, nhưng sau này có một trăm Thiến nhi thì tôi biết làm thế nào?
Không có con là điểm yếu trí mạng của tôi, chỉ sợ cũng là điểm yếu trí mạng của Tiêu Kỳ. Nếu như không có một đứa bé kế tục những gì chúng tôi đích thân khai sáng, vậy thì sau trăm tuổi, giang sơn của chàng, gia tộc của tôi sẽ nhờ ai che chở?
Tôi không cam lòng từ bỏ, suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đánh cược.
Mọi sự đều lặng lẽ được tiến hành trong tính toán của tôi. Mỗi ngày, tôi âm thầm giảm bớt lượng thuốc dùng, cuối cùng chính thức ngừng thuốc. Bao năm qua tôi không còn kháng cự uống thuốc nữa, Tiêu Kỳ từ lâu đã buông lỏng đề phòng, không để ý đến chuyện này.
Còn lại, tôi chỉ có thể nhìn trời mà thầm khấn, cầu xin ông trời cho tôi một cơ hội, tôi nguyện giảm thọ mười năm mà không hối hận.
Hai ngày sau, Tiêu Kỳ nhận được một bản tấu, lúc tôi đưa trà đến thư phòng, bắt gặp chàng chắp tay đứng đó, nhíu nhíu mày như đang suy nghĩ.
“Nghĩ gì thế?”, tôi cười, đặt trà lên bàn.
“A Vũ, nàng về rồi”, Tiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt nghiêm nghị, đưa bản tấu tới trước mặt tôi. Tôi nhìn lại, một dòng chữ đập vào mắt, “Thiên tử chinh phạt, ý tại chủ tướng, tứ hải không yên, nhưng vừa khuất phục. Nay khẩn cầu thiên triều ban cho nữ tử họ Vương, từ đây ký kết minh ước, an bang thuận hòa, đặt nền móng cho ngày sau…”. Tôi kinh ngạc không nhỏ, vội cầm lên đọc kỹ, lại thấy Tiêu Kỳ ở bên thản nhiên nói, “Là Hạ Lan Châm”.
Tôi sững sờ, ánh mắt dừng lại rất lâu trên sáu chữ “ban cho nữ tử họ Vương”.
Mỗi khi tôi sắp quên đi cái tên này, hắn luôn bất chợt xuất hiện, dường như là để nhắc nhở tôi ở bắc cương xa xôi có một con người như thế tồn tại, không cho tôi quên mất. Hắn đã là Đột Quyết Vương, nếu muốn cầu hôn Hoàng thất thì cũng phải xin cưới nữ nhi tôn thất. Thế hệ này họ Vương ít người, tôi và Bội nhi đều đã được gả cho người, chỉ còn một mình Thiến nhi. Hạ Lan Châm rõ ràng là cầu hôn đường muội của tôi.
Liên hôn hai nước là đại sự của muôn dân, há có thể hành động theo cảm tính? Gả ai đi, đến lượt hắn chỉ tên điểm họ sao? Vốn là nói liên minh, nhưng hắn lại dám tỏ ra cuồng vọng như thế.
Tôi quay đầu nhìn Tiêu Kỳ, cười khổ nói: “Hắn viết thế này không phải là chỉ rõ muốn Thiến nhi sao?”.
Tiêu Kỳ cười nói: “Mặc dù chỉ là bù nhìn, nhưng khẩu khí vẫn ngông cuồng như trước”.
“Vậy chàng đồng ý hay không?”, tôi thấp thỏm.
“Nàng nghĩ thế nào?”, Tiêu Kỳ khẽ nhíu mày.
Tôi thoáng ngơ ngẩn, lâm vào suy tư. Thiến nhi cho dù không hiểu chuyện nhưng cũng là đường muội của tôi, nếu gả nàng đi Đột Quyết xa xôi thì không khác gì phá hủy cuộc đời nàng.
Ánh dương nhàn nhạt ngoài cửa sổ bao phủ lên người tôi và chàng. Trên không trung, những hạt bụi nhỏ tí xíu lơ lửng, thời gian như ngưng đọng.
Một lúc lâu sau, chàng nhẹ nói: “Hòa thân là chuyện tốt, ta đang muốn tìm thời cơ phái người khác đi, triệu hồi Đường Cạnh”.
Đường Cạnh là ái tướng tâm phúc của chàng, rất được coi trọng, hơn nữa có nhiều công lớn chèn ép Đột Quyết, trấn thủ bắc cương. Dưới tay nắm mấy chục vạn binh sĩ, đã thành Đại tướng chốn biên cương, không thua kém hai người Hồ, Tống là bao.
Tôi bất ngờ, “Đường Cạnh cũng không có lỗi lầm gì, sao đột nhiên lại triệu về?”.
“Đường Cạnh tính tình cay nghiệt, xưa nay không hòa thuận với đồng liêu. Dạo gần đây tấu chương buộc tội hắn ngày càng nhiều, tuy nói khó tránh khỏi việc ghen tỵ, nhưng mọi người đồng lòng như vậy, chưa chắc đã không có nguyên nhân”. Tiêu Kỳ nhíu chặt mày, gương mặt có vẻ lo lắng.
Tôi im lặng. Thay đổi quan lớn ở bắc cương không phải chuyện nhỏ, huống chi bên cạnh còn có Đột Quyết, con trùng trăm chân, ngắc ngoải mà không chết. Trong hoàn cảnh này, Tiêu Kỳ không mong có thêm sự cố gì, nếu Hạ Lan Châm muốn cưới nữ nhi Vương thị thì cứ chiều ý hắn.
Lúc quyết định để Thiến nhi hòa thân xong, tôi sai người đến truyền Thiến nhi hôm sau tới phủ, để tôi chính miệng nói với nàng.
Tắm rửa xong, tôi trang điểm búi tóc. Thiến nhi đã đến, tôi để nàng chờ trước phòng.
Một lúc lâu sau, A Việt vội vã chạy tới báo với tôi rằng Thiến nhi không nghe lời hạ nhân khuyên can, chạy thẳng đến thư phòng tìm Vương gia khóc lóc, tựa hồ như đã biết tin.
Tôi cả kinh, chuyện hòa thân sao có thể sớm tiết lộ như thế, chẳng lẽ là do thị thiếp của ca ca báo tin với thẩm? Bất đắc dĩ, tôi chỉ phân phó A Việt, “Ngươi qua bên kia xem tình hình thế nào, nếu có chuyện thì lập tức chạy về báo ta, nếu như không thì dẫn nàng đến đây”.
Một lúc lâu sau, A Việt trở lại, gương mặt ửng đỏ, vẻ mặt như đang cố gắng nhịn cười.
Tôi ngạc nhiên nhìn nàng, “Sao thế?”.
“Nhị tiểu thư thật là…”, mặt A Việt càng đỏ, rốt cuộc cũng không nhịn cười được nữa, “Nàng dám khóc lóc đòi chết trước mặt Vương gia, còn suýt chút nữa đâm đầu vào bình phong!”.
Tôi cau mày, “Sau đó thế nào?”.
A Việt buột miệng cười, “Vương gia chỉ nói một câu, đó là loại gỗ tử đàn Vương phi thích, đừng đụng hỏng!”.
Lúc Thiến nhi bước vào, mắt đỏ au, nhìn thấy tôi thì lập tức quỳ xuống, khóc lóc van xin tôi cho nàng ở lại, nàng thà xuống tóc xuất gia chứ không muốn bị gả đi Đột Quyết.
Tôi lẳng lặng nhìn nàng. Trước giờ tôi vẫn coi nàng là một đứa trẻ lỗ mãng không hiểu chuyện. Giờ hồi tưởng lại, mỗi lần nàng xuất hiện… Lần đầu tiên xuất hiện ở phủ Tướng Quốc Công, nàng xinh đẹp hồn nhiên, to gan ném tuyết về phía Tiêu Kỳ. Lần thọ yến, ánh mắt như sóng nước, ngang nhiên bày tỏ tình cảm. Đến Vương phủ, nàng khóc lóc kể lể, dùng cái chết để cự tuyệt… Mỗi lần đều đúng mức, hoặc ngây thơ, hoặc si tình, hoặc đáng thương, đủ để có được lòng thương mến của nam nhân. Nếu như nam tử này không phải Tiêu Kỳ, mà là ca ca, Tử Đạm, hay người khác,… Tôi không biết kết quả sẽ ra sao. Sự mê hoặc này, không phải nam tử nào cũng từ bỏ được.
Nam nhân khắp thiên hạ, tám chín phần mười đều thích nữ tử dịu dàng ngoan hiền yếu đuối, chẳng phải ai cũng như Tiêu Kỳ, bỏ mặc con mắt người đời, tận lòng tận tâm với nữ tử cùng sánh vai với mình.
Tâm trí chợt bay đi xa, chuyện cũ gợi lại trong lòng. Năm xưa thấy Tạ Qúy phi nhu nhược không tranh giành, tôi còn từng cảm thấy bất bình thay, hỏi cô cô tại sao không thể bỏ qua cho Tạ Qúy phi. Lời đáp của cô cô lúc ấy, giờ khắc này vang vọng bên tai tôi, “Trong cung này không có một ai là vô tội, con lớn lên rồi sẽ hiểu thôi. Nữ nhân đáng sợ nhất không phải là người xù lông xù cánh, mà là người tỏ vẻ ngây thơ nhu nhược”.
Hơi lạnh xâm nhập vào thân thể, gió êm dịu len lỏi qua ống tay áo làm tôi rùng mình.
Thiến nhi cúi đầu, dáng vẻ khiếp sợ không dám nhìn thẳng tôi, cắn môi chặt, hồi lâu mới nghẹn ngào mở lời: “Thiến nhi biết sai rồi! Nếu tỷ tỷ muốn trách phạt, Thiến nhi không dám oán hận nửa lời, chỉ cầu xin được ở lại bên mẫu thân! Mẫu thân cả đời cực khổ, sinh thời chỉ cầu được sống bình an, không có mong muốn nào khác… Lúc này tỷ tỷ đã lấy chồng xa, nếu như mẫu thân còn phải chịu nỗi đau chia lìa nữa, tỷ tỷ, tỷ nhẫn tâm như vậy sao?”.
Nhìn vẻ ngoài điềm đạm đáng yêu, lời nói cũng mềm mại, nhưng bên ngoài mềm mại như thế, bên trong rốt cuộc cũng đã để lộ ra răng nhọn.
Tôi chầm chậm nói: “Thiến nhi, muội quả thực nghĩ kỹ rồi, không muốn đi hòa thân sao?”.
“Mọi chuyện tùy ý tỷ tỷ sắp đặt, cho dù có gả Thiến nhi cho người khác, cũng không dám oán hận gì”, đôi mắt nàng hơi sáng lên, giọng vẫn nhỏ nhẹ nghẹn ngào.
Cho một mối nhân duyên khác cũng là đường lui không tệ, như vậy thì vẫn giữ được thể diện, lại có chỗ dựa. Tôi khẽ mỉm cười, đứa bé này còn nhỏ tuổi, nhưng tâm cơ lại sâu như thế, mắt thấy tình thế bất lợi cũng biết lui để tự vệ.
“Ngươi là đứa trẻ thông minh”. Tôi nhìn nàng, “Chỉ là bây giờ mới tìm đường lui thì đã muộn. Ta từng cho ngươi lựa chọn con đường sống, nhưng ngươi lại tham lam vô đáy”.
Thiến nhi sững sờ, không ngờ tới tôi đột nhiên giận dữ, nói toạc ra, nhất thời á khẩu không nói được gì.
“Ta và ngươi không phải người ngoài, những lời sáo rỗng kia cũng miễn đi”, tôi vẫn mỉm cười, mà giọng đã lạnh thấu, “Hiện tại ngươi vẫn còn hai con đường để lựa chọn, một là hòa thân Đột Quyết, hai là xuống tóc xuất gia”.
Trong nháy mắt, sắc mặt Thiến nhi trắng bợt như tờ giấy, rốt cuộc hiểu được tôi thực sự nổi giận, hiểu được tôi một khi đã trở mặt thì sẽ không nể tình.
Lúc này đây, một Vương Thiến cỏn con dám khiêu khích tôi, nếu như không giết gà dọa khỉ, ngày sau sẽ có rất nhiều người cho rằng tôi mềm lòng, cả gan mơ ước những gì của tôi.
Tôi che chở cho gia tộc mình, đương nhiên không chừa thủ đoạn nào, cũng không quản ngại nhổ đi tai họa ngầm bên cạnh.
Nàng ngã quỵ, đầu gối đập vào nền nhà lạnh, nước mắt như mưa, “Tỷ tỷ, Thiến nhi sai rồi! Trước kia là muội có ý nghĩ không an phận, giờ đây đã biết hối cải, xin tỷ tỷ niệm tình muội cũng mang họ Vương mà tha thứ cho Thiến nhi!”.
“Hòa thân là chuyện đã định, ngươi chuẩn bị tinh thần đi”, tôi đứng dậy, lòng buồn phiền, không muốn dây dưa thêm với nàng nữa.
Nàng đột nhiên túm tay áo tôi, kêu khóc, “Chẳng lẽ tỷ nhất định phải đuổi cùng diệt tận sao?”.
Tôi không giận, thậm chí còn cười, quay đầu nhìn nàng, nói từng chữ từng chữ: “Nếu như là đuổi cùng diệt tận, lúc này ngươi đã không còn ở đây!”.
Nàng bị giọng nói lạnh lùng của tôi làm cho chấn động, gương mặt hoang mang, mắt nhìn tôi chằm chằm, tựa hồ như bỗng nhiên không quen biết tôi.
“Tỷ tỷ thật là thủ đoạn…”, Thiến nhi cười thảm, gương mặt tuyệt vọng, vẻ thục nữ đã không còn, con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh thâm độc.
Nàng ngẩng đầu lên, quật cường cắn môi, phất tay áo đứng dậy. Con người trước mắt tôi lúc này mới thực sự là Thiến nhi, mới là đứa con gái tốt do thẩm một tay nuôi dạy, là con người đích thực sau lớp vỏ bọc ngây thơ.
“Ngươi có mỹ mạo ác độc đến đâu cũng sẽ có lúc già đi. Ngươi không có con cái, tương lai sẽ có nữ nhân thay thế ngươi, đoạt hết những thứ thuộc về ngươi! Đến lúc đó, cô độc sống quãng đời còn lại, đêm đêm thê lương sẽ là báo ứng của ngươi!”, nàng đột nhiên cười nói, càng cười càng vui vẻ, như thể nhìn thấy chuyện buồn cười nhất trong đời.
Rốt cuộc là cái gì khiến một cô gái mười lăm tuổi trở nên lõi đời như vậy? Để cho một thiếu nữ nhỏ tuổi lại có thù hằn sâu, lại độc ác như vậy?
Mồ hôi lạnh rỉ ra phía sau lưng, tay chân băng cứng lại, tôi kìm nén nỗi lòng, trầm giọng nói, “Người đâu, đưa nhị tiểu thư về phủ!”.
Nhìn bóng lưng Thiến nhi dần đi xa, tôi chỉ cảm thấy vô cùng chóng mặt, há miệng gọi A Việt, lại chợt rơi vào bóng tối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook