Nghiệp Đế Vương
Chương 4: Phu quân

edit & beta: Hàn Phong Tuyết

Xe loan đã rời khỏi cửa cung. Trên đường quay trở về phủ, xe ngựa lắc lư, chiếc rèm lụa nặng nề buông xuống ngăn cách ánh mặt trời bên ngoài.

Tôi đoan chính ngồi trên giường êm, cổ thẳng tắp, tay chân lạnh cứng, từ đầu tới cuối: đi ra khỏi Đông cung, xuyên qua cửa cung, bước lên xe loan,… vẫn giữ vững tư thái bướng bỉnh kiêu ngạo. Đến thời điểm này, chỉ còn một mình tôi với tôi, sự căng thẳng toàn thân lại được khống chế. Có một sức mạnh lớn mà lạnh như băng xuyên qua tôi, chống đỡ toàn bộ ý chí của tôi, không hề có chút mềm yếu.

Nhưng là, đầu óc tôi trống rỗng, tinh thần ảm đạm giống như bị rơi vào trong màn sương mù mịt mờ, không nhìn rõ xung quanh, không nắm bắt được bất cứ điều gì.

Đã rời rất xa hoàng cung nhưng những lời cô cô vừa mới nói vẫn còn đang quanh quẩn bên tai tôi.

Lời của cô cô, từng câu từng chữ giống như than nóng, lại như băng lạnh, khiến cho cơ thể tôi nhất thời lạnh như tuyết, lại đột ngột nóng như lửa đốt.

Tôi nắm chặt hai tay, móng tay bấm hết sức vào lòng bàn tay. Cảm giác đau đớn đến như vậy lại không xua tan được sự hoảng loạn trong lòng.

Phía trước có tiếng thị vệ giương roi đòi tránh đường, dân chúng vây xem hai bên đường rối rít chạy trốn, có tiếng người, có những tiếng động khác xôn xao.

Biết rõ là nghi thức nghiêm ngặt, tới gần nữa cũng không thể nhìn thấy nửa ngón tay của tôi, mọi người lại vẫn chen lấn, mạo hiểm mặc bị roi quất cũng muốn được thấy Thượng Dương Quận chúa tao nhã; cho dù là liếc mắt nhìn bóng dáng xe loan, ngửi được mùi huân hương* cũng khiến họ vui mừng không dứt.

*Huân hương: hương cỏ huân, một loài cỏ thơm

Đã sớm quen với những tiếng xôn xao như vậy, nhưng giờ khắc này tôi lại bỗng cảm thấy chua xót, khổ sở.

Bọn họ muốn nhìn không phải là tôi, mà là Thượng Dương Quận chúa.

Thế nhân tranh giành muốn lấy chính là nữ nhi Vương tộc danh chấn thiên hạ, thiên kim danh môn được cưng chiều sủng ái.

Tôi là ai, xinh hay xấu, khóc hay cười cũng không có người để ý.

Trong nháy mắt, thoáng như tỉnh mộng, tôi đột nhiên bật cười lớn, nước mắt lại tranh trước trào ra.

Trong tiếng ồn ào bên ngoài, tôi chầm chậm vén rèm lên.

Biển người vây xem chợt yên lặng.

Dưới ánh mặt trời thu sáng lạn, tôi lẳng lặng đưa mắt nhìn những người trước mặt, nhẹ nở nụ cười.

Trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên những tiếng gào thét kinh thiên động địa, cơ hồ chôn vùi mất bản thân tôi.

Nặng nề kéo rèm xuống, tôi nhắm mặt dựa vào giường êm phía sau, cuối cùng lại cười ra nước mắt.

Nếu như tôi không mang họ Vương, nếu như tôi không sinh ra ở gia tộc này, giờ khắc này tôi cũng sẽ không được ngồi trong xe loan, nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người… Có lẽ tôi giống như thiếu nữ bán hoa kia, chen chúc ở ven đường nhìn quanh, có lẽ lại giống như một thị nữ nào đó, đi theo phía sau xa giá, để mặc cho bụi đất dính vào áo.

Đâu có ai sẽ để ý tới một thiếu nữ bán hoa nhan sắc hơn người, diện mạo như ngọc tạc, cũng đâu có ai sẽ tin tưởng một thị nữ lại kinh tài tuyệt diễm?

Tôi so sánh với họ, chỉ hơn một thân phận.

Suốt đường ngẩn ngơ, bất giác đã về đến phủ.

Đi vào trong sân, còn chưa kịp trở về phòng đã nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân mơ hồ vọng tới.

Tôi vịn tay Cẩm Nhi, chỉ cảm thấy mặt đất lay động, trong lòng chợt động, nhìn đình viện quen thuộc trước mắt lại không có dũng khí cất bước đến.

Từ sân trước vào đến sân giữa chỉ một đoạn đường ngắn ngủi mà cảm giác đi thật lâu, thật khó khăn.

Loảng xoảng một tiếng vỡ, tôi và Cẩm Nhi cả kinh run rẩy.

Chiếc chén cống phẩm bằng bạch ngọc có hoa văn tinh xảo bị ném ra ngoài, vừa rơi xuống đã nát tan, kèm sau đó là tiếng khóc thảm của mẫu thân, “Ông là kiểu phụ thân gì, kiểu Thừa tướng gì chứ?”.

“Cẩn Như, bà thân là Trưởng Công chúa, phải hiểu đây là quốc sự chứ không chỉ là chuyện của riêng nhà chúng ta”, thanh âm của phụ thân vô cùng thê lương, bất lực.

Tôi dừng bước đứng lặng ngoài cửa.

Cẩm Nhi bên cạnh sợ hãi run rẩy, tôi nghiêng đầu nhìn nàng, cô bé này bị dọa đến sợ hãi.

Tôi cười với nàng một tiếng, cũng nhìn thấy nụ cười từ đôi con ngươi trong suốt kia còn ảm đạm hơn cả sắc mặt tái nhợt của nàng.

Thanh âm của mẫu thân khàn khàn, bi ai, hoàn toàn không có vẻ ung dung thường ngày, “Cái gì công chúa, cái gì quốc sự, tôi không cần biết! Tôi chỉ biết tôi là một người mẹ! Người làm cha mẹ trong thiên hạ yêu con nhiều hơn yêu mình, chẳng lẽ ông không phải là cha A Vũ, chẳng lẽ ông không cảm thấy đau lòng?”.

“Tôi không chỉ là phụ thân của hai đứa con mà còn là trưởng tôn dòng họ Vương, là Thừa tướng đương triều!”, giọng nói của phụ thân run rẩy, “Cẩn Như, tôi và bà, không chỉ có con, còn có nhà, có nước! Hôn sự của A Vũ, không phải là chúng ta gả con mà là hôn sự của cả Vương tộc, cả sĩ tộc!”.

“Lấy hôn sự của con gái tôi lôi kéo lòng quân, cả triều văn võ các ông sinh ra để làm gì?”, mẫu thân lớn tiếng trách móc.

Một lời trách móc này như ngân châm cắm sâu vào lòng tôi. Đúng vậy, mẹ, đây cũng là câu hỏi mà con muốn hỏi nhất.

Phụ thân chưa trả lời, trầm mặc, đột nhiên trầm mặc, khiến tôi ngừng cả thở.

Tôi cứ ngỡ rằng phụ thân sẽ không trả lời, lại nghe thấy giọng nói vô lực kéo dài kia, “Bà cho rằng sĩ tộc hôm nay vẫn giống như ngày xưa, thiên hạ hôm nay vẫn còn thái bình sao?”.

Giọng nói kia bỗng u ám, khản đặc. Đây là giọng nói của phụ thân sao… Người cha cao lớn vĩ đại của tôi từ khi nào đã trở nên già nua, bất lực như vậy?

Ngực đau quặn, giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy cào xé.

“Bà sinh ra ở thâm cung, gả vào tướng phủ, trước mắt đều thấy vinh hoa, nhưng Cẩn Như, chẳng lẽ bà thực sự không biết, triều đình đã thất thế từ lâu, binh quyền cũng mất, dân gian loạn lạc nổi lên khắp nơi, quý tộc danh gia lừng lẫy năm nào hiện nay đã sớm chỉ là vỏ bọc bên ngoài… Bà cho rằng, Vương tộc chúng ta có thể hiển hách đến nay chỉ dựa vào quan hệ thông gia với hoàng thất ư?”.

Mẫu thân không nói, chỉ khóc nức nở.

Lời của phụ thân lại giống như nước đá dội xuống.

“Bà đã tận mắt thấy Tạ gia và Cố gia suy sụp như thế nào, những gia tộc kia chưa từng quyền thế che trời, chưa từng thông gia với hoàng thất sao? Cẩn Như, không phải bà không hiểu, chỉ là không chịu tin thôi… Những năm qua, tôi đau khổ gánh vác thế gia, củng cố thế lực, nếu như không phải nhờ vào uy danh của Khánh Dương Vương ở trong quân, mọi việc há có thể suôn sẻ như vậy?”.

Khánh Dương Vương, người đã qua đời được hai năm, nghe thấy tên bỗng khiến tôi chấn động.

Cái tên này từng là biểu tượng cho uy danh hiển hách của hoàng triều.

Hai cô cô của tôi, một người là hoàng hậu, một người là Khánh Dương Vương phi.

Chỉ là tiểu cô cô bị bệnh qua đời sớm, cô phụ Khánh Dương Vương quanh năm đóng ở biên quan, ấn tượng của tôi đối với người đó vô cùng ít.

“Hai năm trước Khánh Dương Vương qua đời, thế lực của hoàng thất sĩ tộc trong quân sụp đổ gần như không còn, cũng không có người kế tục”.

Giọng nói phụ thân khàn khàn, bao hàm cả nỗi thống khổ và bất đắc dĩ.

Sau trận chiến kéo dài bảy năm kia, đệ tử sĩ tộc vốn là những nhân sĩ phong lưu trọng văn thơ, không còn ai nguyện ý nhập ngũ.

Con cái yêu quý của họ hàng ngày ca hát, ngâm thơ, uống rượu, đàm đạo, mặc dù cả đời không làm việc gì cũng có bổng lộc quan tước cha truyền con nối.

“Ở lại trong quân chinh chiến chỉ có thứ dân hàn tộc, bằng một thân máu xương mà đạt được công danh quyền vị, không còn là kẻ hèn hạ mặc người vũ nhục như trước nữa. Dự Chương Vương một mình nắm giữ quyền cao trong quân, lại dựa vào công lao mang lại hòa bình tự do cho đất nước của hắn, đừng nói là sĩ tộc thế gia, cho dù là hoàng thất cũng phải kiêng kỵ hắn ba phần. Hôm nay hắn lập nhiều công lớn, hoàng thượng chính miệng đồng ý ban ân, ngay cả tôi cũng không ngờ tới, hắn lại cầu hôn A Vũ… Hôn sự này nếu không đáp ứng chính là hoàng thượng nói không giữ lời, khiến Vương tộc đắc tội quyền thần trong quân, xích mích hai phái tăng lên; nếu như đồng ý thì có thể lôi kéo lòng quân, một lần nữa giúp Vương tộc có được sự ủng hộ của quân đội…”.

“Phụ thân, dùng hôn nhân của một nữ tử để củng cố quyền vị của gia tộc không phải là hành động của đại trượng phu!”.

Giọng nói của ca ca chợt vang lên sau lưng, huynh ấy dĩ nhiên đang đứng phía sau tôi.

“Ca ca!”, tôi kinh ngạc thốt lên, giơ tay muốn ngăn cản huynh ấy.

Ca ca lại không thèm nhìn tôi, trực tiếp đẩy cửa vào, ngang nhiên đứng trước mặt cha mẹ.

Nước mắt nhất thời nhòa đi đôi mắt, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cha mẹ.

“Ca ca, không nên…”, tôi chạy vội vào, chưa kịp bắt được ống tay áo của huynh ấy, ca ca đã hiên ngang vạt áo, thẳng người quỳ xuống, “Phụ thân, con nguyện ý nhập ngũ!”.

Tôi run lên, như bị sét đánh.

Phụ thân đứng đó, sợi tóc mai bạc khẽ rung, thân thể luôn luôn thẳng tắp cao ngạo bỗng chốc rũ xuống.

Toàn thân mẫu thân thoáng động, tiếng khóc còn chưa cất lên đã bất lực ngã ngồi trên ghế.

Tôi cuống quýt tiến lên phía trước, muốn đỡ mẫu thân dậy, thân thể lại đột nhiên mềm nhũn, đầu gối gập lại, quỳ rạp xuống đất.

“A Vũ…”, cha và ca ca đồng thời kinh hô. Ca ca lao tới ôm lấy tôi.

Tựa trong ngực ca ca, tôi đột nhiên cảm thấy rất an tâm, giống như khi còn nhỏ mỗi lần đọc sách ngủ quên đều được ca ca ôm trở về giường… Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rạng rỡ mỉm cười.

Ca ca, phụ thân, mẫu thân, gương mặt của họ ánh lên thật sâu trong mắt tôi.

Tôi cúi đầu, tỏ ra thẹn thùng vô hạn, “Con ngưỡng mộ Dự Chương Vương đã lâu, gả cho người anh hùng như vậy là vinh quang của nữ nhi”.

Yên lặng, yên lặng như chết chóc.

“Con, con…”, mẫu thân run rẩy, giương ngón tay chỉ tôi, lại không nói được nửa lời.

Ca ca cầm lấy tay tôi, bàn tay lạnh lẽo lại ôm tôi chặt hơn.

Phụ thân nhìn tôi, ánh mắt thẳng tắp, vô cùng đau xót.

Tôi vươn thẳng cổ, đón ánh mắt của phụ thân, nghe thấy thanh âm khàn khàn mà kiên định của mình, “Con nguyện ý gả cho Dự Chương Vương Tiêu Kỳ!”.

Kết quả như vậy, gió đổi mây dời, tất cả đều vui vẻ.

Hoàng thượng hạ thánh chỉ tứ hôn, ba ngày sau ban xuống, cả nhà trên dưới quỳ xuống tạ ơn.

Dự Chương Vương lấy Thượng Dương Quận chúa trở thành đại sự kinh động Kinh Hoa.

Bọn họ nói, một người là anh hùng cái thế quyền khuynh thiên hạ, một người là giai nhân xuất chúng cành vàng lá ngọc, người người đều ngưỡng mộ ca tụng một mối kim ngọc lương duyên được trời tác hợp. Có ai không thích ngắm anh hùng mỹ nhân, có ai không hâm mộ thần tiên gia quyến?

Có lẽ, không có.

Tôi rốt cuộc đã biết, nhân duyên tốt chỉ cần xứng đôi môn đối, không cần tình cảm đôi bên.

Chỉ là, thế nhân nhìn như thế nào, nói như thế nào, tôi không còn quan tâm nữa.

Phụ thân, mẫu thân, ca ca… Những lời họ nói, tôi chỉ nhớ mơ hồ, cũng không rõ là có nhớ không.

Hoàng thượng và hoàng hậu triệu kiến tôi, nói những gì tôi đều quên.

Sính lễ của Dự Chương Vương xa hoa kinh người, ban thưởng của hoàng thượng khiến người ta không kịp nhìn hết.

Hoàng hậu ban thưởng đồ cưới cho tôi, ba ngày liên tiếp cuồn cuộn mang tới không ngừng nghỉ.

Giá y, mũ phượng, khăn quàng vai, chỗ nào cũng gắn châu ngọc, bảo vật chói mắt.

Hỉ nương* nói, hôn lễ của Nhị điện hạ cũng không xa hoa như vậy.

*Hỉ nương: người săn sóc nàng dâu (trong lễ cưới ngày xưa)

Uyển Dung tỷ tỷ tới thăm tôi, lấy thân phận Thái tử phi chúc mừng tôi.

Lúc hạ nhân lui xuống, chỉ còn lại hai người chúng tôi, tỷ tỷ lại khóc.

“Tử Đạm còn không biết tin hôn lễ của muội”, tỷ tỷ buồn bã rơi lệ.

Tôi cúi đầu, cầm đồ cưới tỷ ấy tặng, một chiếc trâm phượng dùng huyền châu ngàn năm chế ra từ tay một nghệ nhân tuyệt danh, tinh tế ngắm nhìn, nhàn nhạt cười, “Tử Đạm sau khi chịu tang trở về cũng sẽ lập phi. Thời gian trôi qua thực kỳ lạ… Lúc còn nhỏ là bạn bè thân thiết, khi trưởng thành lại phải rời xa nhau”.

Uyển Dung tỷ tỷ ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn tôi, “Muội thực sự có thể quên Tử Đạm?”.

Tôi chậm rãi ngước mắt, mỉm cười cắm trâm phượng lên mái tóc, nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh, nụ cười ung dung trong gương.

“A Vũ xưa nay ngưỡng mộ anh hùng đỉnh thiên lập địa, Dự Chương Vương mới là người muội muốn gả”.

Tôi nói cho Uyển Dung tỷ tỷ nghe, cũng là nói cho mình nghe.

Sau đó, mãi cho tới lễ thành thân của tôi, Uyển Dung tỷ tỷ không còn tới thăm tôi nữa.

Tử Đạm sẽ nghe được lời ấy từ tỷ tỷ.

Tử Đạm sẽ oán tôi, trách tôi, rồi quên tôi.

Tử Đạm sẽ lập phi, lấy một Vương phi xinh đẹp hiền thục.

Tử Đạm sẽ yêu thương nàng, tôn trọng nàng, cùng nhau sống đến cuối đời.

Tử Đạm, Tử Đạm, Tử Đạm…

Trời đấy xoay chuyển, khắp nơi đều là tên ấy, dung nhan ấy.

Nhiều nỗi đau đớn vô cùng sắc nhọn đã từ từ đâm xuống đáy lòng.

Hôn kỳ cũng sắp đến.

Trong nhà bộn bề nhiều việc, đám người Từ cô cô mỗi ngày đều hối hả ra vào, chuẩn bị cho hôn lễ.

Tôi lại rảnh rỗi, không cần vào cung thỉnh an, không cần bước ra khỏi phủ, chỉ cần nghiêm chỉnh ngồi trong phòng nghe ma ma trong cung dạy nghi thức tân hôn, bắt tôi nhớ kỹ nên làm gì và không nên làm gì… Người người không ngừng tới chúc, chỉ nghe thấy một loạt mỹ từ được nhồi vào trong tai.

Ngày ngày sớm tối lướt qua thời kỳ rối ren hỗn loạn.

Ban đêm, tôi đọc sách rất muộn, cho tới khi đêm khuya thanh vắng, cho đến khi không mở nổi mắt.

Chỉ có như vậy tôi mới không có sức lực suy nghĩ quá nhiều, không có thời gian nhớ tới Tử Đạm.

Thi thoảng tôi sẽ nghĩ tới phu quân sắp gả xa xôi mơ hồ lại vô cùng rõ ràng kia… Không nhớ nổi thân ảnh của hắn, chưa từng thấy qua dung nhan. Nhưng một lần nhìn lúc khao quân lại không thể quên được.

Tiêu Kỳ, cái tên này từ giờ sẽ gắn bó với tôi cả đời.

Từ giờ tôi không còn là Thượng Dương Quận chúa vô lo vô ưu mà mang một thân phận mới Dự Chương Vương phi, cùng một nam nhân không quen đi đến một tương lai không biết…

Mười lăm ngày sau, đại hôn của tôi.

Hôn lễ của tôi được cử hành theo nghi lễ xuất giá của công chúa. Nửa đêm bắt đầu trang điểm, trời còn chưa sáng đã quỳ trước cha mẹ tạ ân từ giã, sau đó vào cung tạ ơn hoàng thượng hoàng hậu, đi ra khỏi Thái Hoa môn, qua Tuyên Hoa môn, Khôn Đức môn, Phụng Nghi môn… Tiếng hỉ nhạc vang dội, dọc đường trải đầy vải gấm đỏ, cánh hoa bay đầy trời, sáu trăm cung nhân mặc lụa đỏ đội mũ lông chim trả vây quanh loan kiệu gắn sáu con chim phượng vàng, uốn lượn thành hàng dài, xuyên qua cung thành, hoàng thành, nội thành, tốc hành tới Dự Chương Vương phủ.

Trong động phòng, hai hỉ nương mang theo vú già tỳ nữ hầu hạ trái phải, bên ngoài hỉ nhạc không ngừng vang lên.

Mũ phượng, lễ phục cộng thêm hỉ khăn thật dày khiến toàn thân tôi như bị buộc chặt, không thể động đậy.

Cẩm Nhi bên cạnh thi thoảng nói vài lời chúc mừng may mắn muốn tôi vui vẻ nhưng tôi không có cả sức để mà nghe.

Bị hành hạ từ nửa đêm đến giờ, ở phía dưới chiếc khăn dày, thế giới của tôi là một mảnh hỗn độn, cái gì cũng không thấy, chỉ nghe được tiếng hỉ nhạc chưa bao giờ ngừng.

Trong lúc mơ màng được hỉ nương dẫn tới xá đường*, lại dẫn vào động phòng.

*Xá đường: nơi làm lễ thành thân

Đi vào động phòng, vừa mới được yên tĩnh trong chốc lát, nhóm hỉ nương lại bắt đầu hành hạ, không ngừng cầu phúc cầu may.

Theo quy củ, phải đợi tân lang vào động phòng tôi mới được ăn uống.

May là Cẩm Nhi biết điều, lặng lẽ mang theo tổ yến cho tôi, bằng không tôi không biết mình có đủ sức ngồi tới giờ hay không.

Một chốc lát nữa, tôi sẽ gặp phải thời khắc lo âu nhất của ngày hôm nay.

Cái người kia, người mà thế nhân kính sợ như thần, như ma, hôm nay trở thành hôn phu của tôi.

Vừa mới cách xa hắn cả thiên địa, lại từ dưới hỉ khăn nhìn thấy mũi chân của hắn.

Gần như vậy, hắn cách tôi gần như vậy.

Ngày đó xa xa nhìn lại đã khiến tôi kinh hãi, hôm nay gần trong gang tấc tôi lại không e ngại.

Đây chính là nhân duyên của tôi, phu quân của tôi.

Thay vì hoảng sợ, chi bằng cứ thản nhiên.

Hắn cũng là phàm nhân có máu có thịt, có lẽ hắn cũng không đáng sợ như vậy, có lẽ nhân duyên của tôi cũng không tới mức thảm hại như vậy.

Đúng như lời ca ca khuyên lơn tôi, Dự Chương Vương đỉnh thiên lập địa là nam nhân tốt, anh hùng mỹ nhân, là xứng đôi.

Tôi cười nhạt một tiếng, có lẽ là vậy.

Chỉ cần không phải là điều tồi tệ nhất thì vẫn còn có hy vọng.

Không biết từ lúc nào, tôi bất giác nhận ra hỉ nhạc bên ngoài đã ngừng.

Hiện giờ còn sớm, tiệc mừng sao có thể kết thúc sớm như vậy?

Yên lặng một hồi, chợt nghe thấy tiếng xôn xao của đám hỉ nương.

Tôi toan đứng dậy, vô cùng ngạc nhiên, đang muốn bảo Cẩm Nhi ra ngoài xem một chút, lại nghe được một trận tiếng bước chân ùn ùn kéo đến.

Kèm theo tiếng bước chân là tiếng người lộn xộn.

“Tướng quân thân mặc áo giáp đeo kiếm, binh đao là vật đại hung, không được tới gần động phòng, thỉnh tướng quân dừng bước”.

“Mạt tướng phụng mệnh Vương gia, cần phải gặp Vương phi bẩm báo”.

Một thanh âm nam tử, nguội lạnh như đá, không có lấy chút tâm tình kinh phá đêm động phòng hoa chúc.

“Nô tỳ có thể truyền lời, Vương Phi còn đang tuân thủ nghi lễ, không thể gặp mặt người ngoài”.

“Chuyện xảy ra khẩn cấp, Vương gia phân phó hủy bỏ tất cả các lễ nghi, mong Vương phi thứ tội”.

Từ cô cô ngoài cửa cố chấp ngăn cản, giọng nói kia đã mang chút tức giận.

Tôi đứng lên, vừa dậy đã choáng váng.

“Vương phi cẩn thận”, Cẩm Nhi cuống quýt đỡ lấy tôi.

Mũ phượng nặng nề trên đỉnh đầu khiến tôi cơ hồ không thể đứng thẳng nổi.

Tôi cố gắng đi tới trước cửa, nhạt giọng nói, “Bổn cung ở đây, tướng quân có lời gì thỉnh cứ nói”.

Phía ngoài yên lặng chốc lát, người đó vẫn mang một giọng nói nguội lạnh, “Khởi bẩm Vương phi, vừa mới nhận được tin cấp báo, Ký Châu thất thủ, tình hình vô cùng khẩn cấp, Vương gia đã tới đại doanh trước, lập tức lĩnh quân tiếp viện, đặc biệt sai thuộc hạ tới báo với Vương phi. Bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ, Vương gia không kịp tới từ giã, chờ sau khi Vương gia bình định phản tặc sẽ gặp Vương phi xin thứ tội”.

Đầu óc tôi trong nháy mắt trống rỗng.

Chỉ chốc lát sau, tôi chợt hiểu, phục hồi lại tinh thần.

Hắn là đang nói, đêm động phòng hoa chúc, vị hôn phu của tôi chưa bước vào động phòng đã rời kinh xuất chinh.

Tôi ngay cả tướng mạo giọng nói cũng chưa thấy, cứ như vậy bị ném trong động phòng, một mình trải qua đêm tân hôn.

Tôi đột nhiên buồn cười, lại không cười nổi.

Vị này đường đường là Dự Chương Vương, lúc đầu là hắn cầu hoàng thượng tứ hôn, muốn liên thân với gia tộc tôi.

Bất kể là vì cái gì, bất kể hắn có cam lòng hay không, vẫn là chính bản thân hắn cầu xin.

Tôi còn tận tâm tận lực tuân thủ mọi thứ, vừa đến nơi này, một tin cấp báo truyền tới, hắn liền phủi tay áo bỏ đi, ngay cả tới chào hỏi có lệ cũng bỏ qua. Đến từ giã thì mất bao nhiêu thời gian, cho dù quân tình như lửa, chẳng lẽ đã đốt tới tận lông mày?

Tôi không cần biết hắn có động phòng hay không, cũng không cần hắn thông cảm với cảm xúc của tôi.

Nhưng tôi tuyệt đối không thể dung thứ hắn nhục nhã tôi, nhục nhã gia tộc tôi như vậy.

Biến đổi thật nhanh.

Vú già hỉ nương quanh mình câm như hến, Cẩm Nhi cũng không dám lên tiếng.

Đại khái là chưa từng thấy tân lang nào gặp trận liền bỏ động phòng không để ý tới thể diện, mọi người bị biến cố này làm cho kinh ngạc không biết làm sao, trong lúc nhất thời, tất cả đều ngây như phỗng, hai mặt nhìn nhau.

Mũ phượng trên đầu cơ hồ ép xuống khiến tôi không thở nổi.

Tôi cuối cùng bật cười, trong phòng vắng lặng chỉ nghe thấy tiếng cười dài của tôi.

Cửa phòng dán chữ hỷ đỏ thẫm bị tôi đẩy ra, gió đêm táp vào mặt, hỉ khăn bay phập phồng.

Tôi giơ tay giật hỉ khăn xuống, trước mắt nhất thời thấy ánh sáng rực lên.

Hỉ nương, vú già kinh hãi, rối rít quỳ xuống, hỉ nương đứng đầu vội vã kêu lên, “Vương phi, không thể, nghi lễ thành hôn còn chưa xong, ngàn vạn lần không được mở hỉ khăn”.

Trước mặt là mấy nam tử mặc áo giáp cầm kiếm, người dẫn đầu vừa nhìn thấy tôi liền cả kinh ngây người. Thấy tôi mở hỉ khăn hắn cũng không biết cúi đầu tránh, ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên gương mặt tôi, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, quỳ gối xuống, mấy người phía sau cũng quỳ theo, áo giáp trên người phát ra âm thanh sắc bén cao lạnh.

Tôi lạnh lùng chăm chú nhìn người đang quỳ trước mắt, áo giáp sáng kia lóe lên hàn quang lạnh như băng, người quỳ im lặng như đá không nhúc nhích.

Lần đầu tiên có quân nhân mặc áo giáp cầm kiếm đứng gần tôi như vậy.

Đây chính là thân vệ của Dự Chương Vương, không biết phu quân kia của tôi là người nguội lạnh như sắt, vô tình vô nghĩa như thế nào.

Tôi không giận mà cười, ném hỉ khăn lên mặt hắn, “Phiền tướng quân đem cái này tới cho Vương gia, thay ta nói với hắn, trong lễ thành thân mà phải đi xuất chiến thì không dám nhọc tới tôn giá”.

Hỉ nương vội vàng ngăn cản, “Vương phi bớt giận, hỉ khăn không thể tùy tiện mang đi như vậy, đó là điềm xấu”.

“Ngươi nói gì”, tôi lạnh lùng nói, “Dự Chương Vương anh minh ngút trời, là cát nhân thiên tướng, bổn cung gặp được phu quân, gả vào tướng môn là vạn hạnh đại cát”.

“Vương phi mời giữ lại vật này, mạt tướng sẽ chuyển cáo tâm ý của Vương phi tới Vương gia, mong Vương phi trân trọng”, nam tử kia thấp đầu, hai tay dâng lên hỉ khăn, giọng nói thấp, cũng không kiên quyết như khi nãy.

Tôi cười nhạt, nói: “Tướng quân dám dẫn người xông thẳng vào động phòng, còn sợ chuyện nhỏ này sao?”.

Nam tử kia mặt đỏ tới mang tai, cúi người nặng nề dập đầu, “Mạt tướng biết tội!”.

Dự Chương Vương ra đi không từ giã cũng đành, ngay cả một tướng lĩnh nho nhỏ cũng dám xông tới cửa, quả nhiên là cực kỳ lớn lối.

Lời nói của phụ thân thật không sai, những tướng lĩnh dong binh này không hề có nửa phần kính trọng đối với sĩ tộc.

Từ sau khi gả vào tướng môn, tôi sẽ phải đặt mình trong đám quân nhân này.

Gió đêm thấm qua quần áo, tôi khẽ ngửa đầu, chỉ cảm thấy trong lòng tất cả đều hóa thành tro.

“Tướng quân mời trở về đi, bổn cung không tiễn”.

Tôi xoay người vào phòng, cửa phòng phía sau lưng bị đóng “uỳnh” một cái.

Gấm đỏ trải khắp động phòng, tôi một mình đối mặt với một đôi nến đỏ cao, sáp nến vẫn chảy xuống.

Suốt cả đêm, tôi khóa mình trong phòng, mặc cho bên ngoài bất luận ai cầu khẩn cũng không mở cửa, ngay cả mẫu thân cũng bị cự tuyệt.

Bọn họ cũng quá lo lắng rồi, tôi không cảm thấy thương tâm, cũng không tức giận, chỉ là mệt mỏi, không muốn nở nụ cười giả dối nữa.

Đáy lòng trống rỗng, hệt như động phòng trống này, chỉ có bóng tôi ánh lên vô vàn gấm vóc.

Cũng không biết là hoang vu hay vắng lặng, đưa tay tới ngực, phảng phất không thấy tiếng đập.

Cứ như vậy ngã xuống giường, một thân giá y đỏ thẫm, chập chờn ngủ.

Trong mộng không thấy bất kỳ ai, không có cha mẹ, không có ca ca, không có Tử Đạm.

Chỉ có tôi côi cút một người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương