Nghiệp Đế Vương
-
Chương 29: Hận yểu
edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Yểu: chết non, chết yểu.
Tháng chín năm Dận Lịch thứ hai, Thành Tông Hoàng đế băng hà tại điện Càn Nguyên.
Thiên hạ khóc tang. Tại điện Sùng Đức, cung Phụng Tử, vương công, bách quan mang theo phu nhân tề tụ đầy đủ tại ngoài Thiên Cực môn, ai nấy mặc tang phục khóc lóc thảm thiết suốt cả ngày. Ngày hôm sau, di chiếu được ban bố, Thái tử Tử Long kế vị, Dự Chương Vương Tiêu Kỳ, Trấn Quốc Công Vương Lận, Doãn Đức Hầu Cố Ung nhận lệnh phụ chính. Sau năm ngày, đưa Thiên tử xuất cung, an táng tại lăng Vu Cảnh, thụy hiệu Thượng Tôn Hoàng đế.
Hàng ngàn năm sau, trong sử sách chỉ còn lưu lại vài dòng chữ như vậy. Dường như là sau mỗi lần Hoàng cung đổi chủ, bút pháp thần kỳ của Sử quan có thể lột bỏ hết những nguy nan cùng cấp, gió tanh mưa máu của sự thật mà viết nên những dòng chữ đầy vẻ thái bình thịnh thế như vậy.
Mà tôi mãi mãi không thể quên được cái ngày chấn động lòng người đó… lại càng không thể quên được, tôi đã mất đi đứa con của tôi và chàng cũng vào ngày ấy.
Lúc Từ cô cô rưng rưng nước mắt nói cho tôi biết, tôi còn chưa tỉnh hẳn, chỉ nhớ rõ nước thuốc tràn vào trong miệng, đắng ngắt. Tôi nghe loáng thoáng thấy cô cô nói “sinh non”, chợt kinh ngạc thẫn thờ, đưa mắt ra xung quanh tìm kiếm thân ảnh Tiêu Kỳ. Từ cô cô nói Vương gia không thể vào, việc binh đao hung hiểm được coi như hy sinh xương máu, không may mắn cho tôi. Lời Từ cô cô còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng mành che bên ngoài rách đôi, rồi có tiếng kinh hô vang lên. Tiêu Kỳ bất chấp sự ngăn trở của mọi người, sắc mặt tái nhợt vọt vào trong nội thất. Từ cô cô cuống quýt cản lại, vừa nhắc tới ba chữ không may mắn đã thấy chàng đột nhiên nổi giận, “Lời nói vô căn cứ, cút ra ngoài cho ta!”.
Tôi chưa từng thấy chàng nổi giận lôi đình như vậy, có cảm giác như chàng muốn đốt sạch tất cả mọi thứ trước mắt thành tro tàn. Ngay lập tức, không còn ai dám trái lời chàng nữa, Từ cô cô cũng vâng lời lui ra. Chàng đi tới trước giường, cúi người quỳ xuống, vùi mặt thật sâu xuống gối bên cạnh nơi tôi đang nằm, bất động một lúc lâu.
Lời của Từ cô cô vọng lại bên tai, tôi dần dần hiểu ra được mọi chuyện, nhưng lại không thể tin được…
“Là thật sao?”, tôi cất lời yếu ớt hỏi chàng. Tiêu Kỳ không trả lời, ngẩng đầu nhìn tôi, đáy mắt đỏ ngầu. Giờ khắc này, trên gương mặt của một người xưa nay chưa từng để lộ vui buồn không hề che giấu vẻ đau đớn day dứt. Ánh mắt chàng lọt vào trong ánh mắt tôi. Nếu nói tin tức vừa rồi là một đao xuyên tim, nhanh tới mức người không kịp đau thì lúc này đã có vô số kim châm ghim tại trong lòng, đau đến vô hạn, đau đến không thốt được nên lời.
Tôi lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay chàng, áp bàn tay ấy vào gương mặt, vậy mà nước mắt lại không kìm được mà chảy xuống lòng bàn tay chàng.
“Ta có thể khai cương mở đất, tung hoành sát phạt, lại không bảo vệ được một nữ nhân và đứa con”. Giọng chàng rất trầm, trầm như sắp muốn vỡ ra tan tành. Tôi muốn an ủi nỗi đau của chàng, nhưng nửa chữ cũng chẳng nói được, chỉ có thể lặng yên đan năm ngón tay vào bàn tay chàng, cùng truyền dũng khí cho nhau, cùng nhau ngăn cản sự lạnh lẽo vọt tới từ khắp bốn phương tám hướng.
Vào một khoảnh khắc mà chúng tôi không biết nào đó, có một đứa bé đã bất ngờ lặng lẽ đến, theo chúng tôi cùng nhau xuôi nam chinh chiến, công thành đoạt đất, mãi cho tới khi vó ngựa đạp Hoàng cung. Qua nhiều hiểm cảnh gian nan như vậy, đứa bé vẫn luôn kề bên chúng tôi, không ngờ rằng đến lúc này, nó lại lặng yên rời đi mất. Thái y nói đứa trẻ vẫn chưa đủ hai tháng… Chúng tôi thậm chí còn không biết tới sự hiện hữu của nó, tới lúc biết rồi lại là lúc vĩnh viễn mất đi.
Tôi đã ngủ mê man hai ngày đêm, từng có lúc máu chảy không ngừng, cơ hồ đe dọa tính mạng.
Tiêu Kỳ nói, trong hai ngày này mẫu thân vẫn luôn ở bên cạnh tôi, không ngủ không nghỉ, không ăn không uống cho tới hai canh giờ trước, khi người mệt mỏi không chống đỡ được nữa, bị ép về phủ nghỉ ngơi. Chàng đỡ tôi dậy, đích thân bón cho tôi từng thìa thuốc. Thuốc rất đắng, nhưng không thể sánh được vị đắng trong lòng. Mới hai ngày thôi, tôi đi từ chốn cực lạc tới địa ngục, cảm giác như đây là một cơn ác mộng. Trong ký ức mơ hồ còn khắc rõ đêm thọ yến náo nhiệt vui tươi, rồi nháy mắt, Hoàng thượng băng hà, cô cô mưu nghịch, phụ thân và Tiêu Kỳ đối đầu binh lực, tôi và chàng mất đi một đứa bé… Sinh sinh tử tử, thật thật giả giả làm tôi hoảng hốt. Có lẽ đây chỉ là một cơn ác mộng? Nhưng sao chỉ cần nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể nhìn thấy long sàng âm trầm kia, nhìn thấy binh đao tầng tầng, ánh đao sáng loáng; nghe thấy tiếng cười thê lương của cô cô vang vọng bên tai, nhớ tới cô cô nổi giận đùng đùng đẩy ngã tôi về bình phong phía sau lưng…
Tiêu Kỳ bất chấp sự ngăn trở của Thái tử, cương quyết giam cầm cô cô trong lãnh cung. Toàn bộ cung nhân, y thị trên điện Càn Nguyên đều bị xử tử, không còn ai khác biết được chân tướng cô cô hành thích Hoàng thượng nữa. Ngày đó phụ thân bại trận, bị Tiêu Kỳ giam lỏng ở phủ Trấn Quốc Công, ca ca tạm thời tiếp chưởng Cấm quân. Tống Hoài n phong tỏa khắp các cửa cung, quét sạch vây cánh của Hoàng hậu. Chỉ tới đêm, đại cục trong kinh đã định.
Nếu như không có ca ca cố gắng khuyên can, làm chậm thời cơ xuất binh của phụ thân để Hồ Quang Liệt có thời gian điều binh khẩn cấp tới những nơi trọng yếu trong kinh thành, khống chế được thế cục ngoài Hoàng cung thì chỉ e lúc này đã nảy sinh sai lầm lớn. Phụ thân đã tin nhầm cô cô, tin nhầm người đồng minh mấy chục năm qua là muội muội ruột của mình. Nếu như đợi đến khi Thái tử lên ngôi, dựa vào căn cơ thế lực vững chãi của dòng họ Vương trong triều thì sớm muộn gì phụ thân cũng sẽ từ từ làm cho thế lực của Tiêu Kỳ suy yếu. Nhưng cô cô lại dã tâm cắn trả, không những bán đứng phụ thân mà thậm chí còn đẩy cả bản thân mình và phụ thân vào tuyệt cảnh không còn đường lui. Khởi binh bức vua thoái vị không khác nào châu chấu đá xe, một khi gặp khó khăn ắt sẽ để Tiêu Kỳ chiếm thế thượng phong.
Phụ thân khôn khéo cả đời cuối cùng lại bại trong tay đồng minh mình tín nhiệm nhất.
Cô cô tính toán liệu sự tường tận lại không ngờ tới con trai ruột không chút do dự bán đứng mình.
Ngày hôm sau, trên điện Thái Hòa, trước mặt văn võ bá quan, Thái tử tuyên đọc di chiếu của Tiên hoàng, chính thức kế thừa đại vị. Di chiếu sắc lệnh Dự Chương Vương Tiêu Kỳ, Trấn Quốc Công Vương Lận, Doãn Đức Hầu Cố Ung phụ chính. Hơn mấy trăm cấm vệ, nội thị, cung nhân liên quan tới phản loạn đều bị coi là phản nghịch, xử tử. Văn võ chúng thần còn lại, phàm là người có công ủng hộ Thái tử đều được thăng tước, ban thưởng vô số vàng bạc.
Một cuộc cung biến nhuộm đỏ máu tanh cứ như vậy bị hời hợt xóa đi, mãi sẽ chẳng lưu lại chút dấu vết nào trong sử sách thiên thu.
Tôi không thể, cũng không muốn tưởng tượng ra lúc phụ thân biết bị cô cô phản bội, lâm vào hoàn cảnh cô lập, bị buộc thua hàng một cách nhanh chóng sẽ có cảm giác ra sao. Với tính tình kiêu ngạo của phụ thân, e là người tình nguyện cam chịu cái chết chứ quyết không chịu nhục. Song nếu người thực sự tự vẫn thì danh dự gia tộc cũng sẽ theo đó mà tan vỡ, vì thế bất luận có tức giận và tuyệt vọng đến thế nào, người đều phải tiếp tục sống, mang hư hàm Tả tướng như xưa, ngồi tại vị trí bất lực ấy mà đón nhận sự thương hại và cười nhạo của kẻ khác. Đối với phụ thân mà nói, đây là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.
Ngày năm tháng mười, đại cát, đại lễ tân quân lên ngôi cử hành tại điện Thái Hòa.
Tân đế mặc triều phục đi ra từ Đông Cung, ngự giá dẫn đường, bá quan tụ tập đầy đủ ngoài điện Thái Hòa nghênh đón.
Vì đang trong thời gian để tang nên không có lễ nhạc, ba tiếng roi quất thềm vang lên, Dự Chương Vương Tiêu Kỳ, Trấn Quốc Công Vương Lận, Doãn Đức Hầu Cố Ung hành đại lễ tam quỳ cửu khấu.
Tam quỳ cửu khấu: ba lần quỳ, mỗi lần lạy ba lạy sát đất, tổng cộng chín lạy.
Chuông lành reo vang, dưới thềm son, chúng quan đồng loạt cúi đầu.
Tân quân lên ngôi, hạ chiếu tôn Hoàng hậu Vương thị làm Hoàng Thái hậu, sắc phong Thái tử phi làm Hoàng hậu.
Lúc đại lễ lên ngôi được cử hành, tôi đang cùng mẫu thân nghỉ ngơi trong Thanh Tuyền cung, ngoại thành. Thương thế của Ngọc Tú vừa mới đỡ hơn một chút nhưng nàng cũng liều mình tới hầu hạ.
Trải qua cơn kinh hoàng lần này, mẫu thân bị bệnh một thời gian dài. Hoàng thượng băng hà, phụ thân bức vua thoái vị, lại thêm chuyện của tôi, đả kích lớn như vậy khiến mẫu thân không thể chịu đựng nổi, cả ngày chỉ trốn trong phủ mà khóc. Mà tôi từ sau ngày sinh non, lúc nào cũng chỉ nằm trên giường bệnh, thân thể lúc tốt lúc xấu, đêm đêm bị ác mộng đánh thức. Thái y nói nếu không thể tịnh tâm tĩnh dưỡng thì linh dược có nhiều đến mấy cũng vô dụng… Tôi biết cùng mẫu thân tới Thanh Tuyền cung này lại là một lần bản thân hèn yếu trốn tránh sự thật, giống như ba năm ở Huy Châu khi xưa. Nhưng tôi thực sự rất mệt mỏi, toàn thân rã rời, vừa lo lắng bệnh tật của mẫu thân lại vừa căm hờn việc ngày ngày phải vùi mình trong sự phân tranh, lưu lại kinh thành thêm ngày nào là ngày đó còn cảm thấy ngột ngạt.
Ngày lên đường hôm ấy, Tiêu Kỳ bỏ hết mọi công sự, đích thân hộ tống chúng tôi tới Thanh Tuyền cung, lúc rời đi thì liên tục dặn dò, lo lắng hết việc này đến việc kia.
Đặt mình trong hành cung, rời xa phân tranh ân oán, tôi cảm giác thấy cuộc sống tựa như cũng rất lặng yên.
Mỗi ngày tôi chỉ cùng mẫu thân phẩm trà, đánh cờ, nhàn nhã chuyện trò, kể những mẩu chuyện nhỏ vui vẻ… Tôi thậm chí còn bắt đầu học những bài học nữ công xa lạ từ mẫu thân. Chúng tôi không nhắc tới những chuyện bi thương kia nữa. Phụ thân và ca ca thường xuyên tới thăm chúng tôi, có khi phụ thân còn ở lại mấy ngày, nhưng mẫu thân luôn tỏ vẻ hờ hững như người qua đường. Tiêu Kỳ mỗi lần tới đều vội vàng. Tôi nhìn ra được vẻ bận rộn mệt mỏi của chàng, nhưng chỉ cần tới hành cung, chàng sẽ không mang theo bất kỳ người hầu nào, cũng không cho phép bất kỳ ai bẩm báo chính sự. Chàng yêu cầu cứ ba ngày, Thái y phải bẩm báo tình hình sức khỏe của tôi với chàng một lần, ngoài ra không thúc giục hay hỏi han khi nào tôi muốn quay về phủ.
Sau khi tân hoàng lên ngôi, Thái hậu mang bệnh ẩn cư ở cung Vĩnh An, phụ thân cáo bệnh ru rú trong nhà, ca ca vì thế mà được phong Giang Hạ Quận Vương, nhận việc thượng thư. Bề ngoài, dòng họ Vương vẫn duy trì vẻ vinh quang, thậm chí quyền vị còn cao hơn trước, song thực tế, Cấm quân đã dần bị Tiêu Kỳ khống chế, môn sinh thân tín của phụ thân trong triều hoặc bị tước chức mất quyền, hoặc chuyển sang làm thủ hạ của Tiêu Kỳ; con cháu trong tộc cũng sợ bị liên lụy, không khỏi e hãi, thận trọng từ từng lời nói tới việc làm. Thế gia quyền tộc gần hai trăm năm qua từ khi chư Vương làm phản tới nay đã bị tổn thất nặng nề. Vương thị thảm bại, tất cả lâm vào khủng hoảng. Còn Dự Chương Vương đánh bại hai vị Tả, Hữu tướng địa vị ngang nhau, một mình nắm quyền hành khuynh dã, khiến quan lại xuất thân hàn vi và quân nhân đều lấy làm vui mừng.
Thượng thư: chức quan đứng đầu sáu bộ Lại, Hộ, Bộ, Binh, Hình, Lễ.
Mặc dù sống tại hành cung xa xa, tôi vẫn nghe được đủ loại tin đồn. Có người nói rằng dòng họ Vương sẽ từ đây mà không thể gượng dậy nổi; cũng có người nói căn cơ của Dự Chương Vương còn thấp, có thể dòng họ Vương có cơ hội tung mình, dù sao Hoàng thượng cũng có một nửa huyết thống họ Vương, Thái hậu cũng xuất thân họ Vương; còn có người nói Dự Chương Vương phi cũng là con nhà họ Vương, ngày nào nàng còn, ngày đó Dự Chương Vương sẽ không truy cùng diệt tận họ Vương.
Tuy nói còn Hoàng thượng và Thái hậu, nhưng rất nhiều người biết Thái hậu đã không còn năng lực can dự triều chính, Hoàng thượng lại càng lúc càng giống bù nhìn trong tay Dự Chương Vương, thế nên tôi bị coi là người duy trì quyền lực duy nhất của họ Vương. Mà lời đồn đại về tôi đã sớm sôi sùng sục trong kinh. Có người nói hôn nhân giữa Tiêu Kỳ và họ Vương đã trở nên vô giá trị, Vương phi sắp bị phế; có người nói Vương phi thất sủng, đã bị Dự Chương Vương bỏ mặc từ lâu; cũng có người nói thực ra phu thê Dự Chương Vương là uyên ương tình thâm… Càng nhiều người tin tưởng rằng việc tôi không xuất hiện trong đại lễ lên ngôi mà rời khỏi kinh thành là một điềm báo trước không lành.
Từ lúc còn rất nhỏ, tôi đã hiểu được cung đình là chốn ấm lạnh thất thường, những gia tộc đầy quyền lực đấu tranh với nhau một khi đã thất thế thì bất luận có từng huy hoàng thế nào cũng sẽ lập tức luân lạc tới cảnh vạn người giẫm đạp.
Tiêu Kỳ không cho tôi bất kỳ một lời hứa nào, nhưng tôi hiểu được, chàng đã dùng hết khả năng để bảo vệ thân nhân của tôi.
Cuối mùa thu, lúc lá vàng rơi khắp chốn là lúc Thái y nói tôi đã bình phục hơn, mà khi ấy tôi cũng đã quyết định quay trở về đối mặt với hết thảy những gì tôi cần gánh chịu.
Hoàng hôn buông xuống thì vừa tới Vương phủ. Tôi thay quần áo dàn xếp mọi thứ xong, Tiêu Kỳ còn chưa về.
Tôi bắt đầu thiếu kiên nhẫn, người ở trong phòng nhưng luôn lưu ý động tĩnh ngoài cửa, mỗi lần có tiếng bước chân tới gần đều khiến tôi chợt mừng rỡ, rồi lại luôn là thất vọng. Tôi thầm cảm thấy bản thân buồn cười, lúc chia tay chẳng tương tư, giờ gặp lại lại mỏi mắt mong chờ… Trong thoáng chốc, một lần nữa tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc. Lần này không thể sai được, chàng đã về.
Tôi ném cuốn sách trên tay xuống, không kịp khoác áo ngoài vào, vội vã chạy ra ngoài cửa. Đám thị nữ cuống quýt đuổi theo, lại chợt ngã quỵ trước cửa. Cửa mở ra, Tiêu Kỳ đội quan mão, mặc vương bào bước nhanh vào trong, bước chân mạnh mẽ đã có phong thái Vương giả. Tôi ngơ ngẩn dừng chân nhìn chàng. Chỉ xa cách có một khoảng thời gian ngắn ngủi mà tôi cảm thấy được chàng đã có chút thay đổi.
“A Vũ”, chàng nhẹ giọng gọi tên tôi, ánh mắt chốc lát phủ một lớp sương mù.
Trước mắt bao người, tôi chạy tới vùi đầu trong ngực chàng, không tỏ vẻ kiên cường nữa. Chàng lặng lẽ ôm lấy tôi, bước thẳng vào nội thất, vừa khi khuất người thì đột nhiên hôn xuống cuồng nhiệt, từ trên trán, tới đuôi lông mày, tới gương mặt, tới cổ… Cuối cùng là môi và lưỡi quấn quýt một hồi thật lâu không thôi.
Ánh đèn chập chờn, tôi và chàng bốn mắt nhìn nhau, thời gian tựa như vĩnh viễn chìm vào trong khoảnh khắc vô tận này.
Dường như không ai nỡ cất lời phá vỡ khoảng thời gian tuyệt vời hiện tại. Cằm chàng nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, hai mắt nhắm lại, chàng cúi đầu thở dài, “Từng nghĩ nàng sẽ hận ta, ngỡ là từ đó ta hoàn toàn mất đi nàng”.
Tôi ngước mắt lẳng lặng cười, nhìn vào đôi con ngươi thâm thúy của chàng.
“Cho nên ta nghĩ, nếu như A Vũ chịu tha thứ cho ta thêm lần nữa, về sau nàng muốn gì ta sẽ cho nàng thứ đó, chỉ cần nàng được tốt…”. Chàng không nói được nữa, đáy mắt như có vẻ mừng điên lên khi mất đi rồi mà lại có được, lại như có sự hoảng sợ sau nỗi tuyệt vọng. Con người xưa nay cứng cáp như thanh đao, giờ khắc này cũng trở nên mềm mại, yếu ớt. Tựa vào lồng ngực ấm áp của chàng, tôi nhắm mặt lại, mỉm cười. Có trải qua loạn lạc ly biệt mới biết quý trọng. Tôi của ngày hôm nay còn có cái gì chưa từng có được, chưa từng mất đi? Những gì tốt đẹp nhất, xấu xí nhất, trân quý nhất, đáng buồn nhất trên đời tôi đều đã từng có và từng mất đi. Cành vàng lá ngọc, danh môn thế gia, hết thảy đều là phù hoa lạc tẫn, trong lòng bàn tay chỉ còn lại một chữ Tình. Thân tình với cha mẹ, tình huynh muội, còn có chân tình ngàn năm không rời của chàng. Vốn tưởng rằng những gì vững chắc nhất sẽ không chịu nổi đả kích mạnh mẽ này mà trở nên yếu ớt, nào ngờ giờ vẫn còn ở trong tay.
Ba ngày sau khi tôi trở về kinh, trong cung nghênh đón chuyện vui, Tạ Hoàng hậu sinh ra một bé trai gầy yếu, cũng chính là Hoàng tử duy nhất của đương kim Hoàng thượng. Hoàng cung sau tai kiếp kia nhờ có sinh mệnh mới đến này mà một lần nữa khôi phục được sức sống vui tươi, khói mù bao phủ bấy lâu tựa hồ cũng dần dần tan ra. Theo quy định, ba ngày sau đó, mệnh phu tam phẩm trở lên và gia quyến các quan lại phải vào cung mừng tiểu Hoàng tử ra đời.
Song trong cung rất nhanh đã truyền ra tin tức Hoàng hậu bị bệnh, tiểu Hoàng tử vô cùng gầy yếu, thái y ra vào điện Chiêu Dương không khác gì đèn kéo quân… Cho đến năm ngày sau đó mới tuyên mệnh phụ vào cung chầu mừng.
Tới ngày, tôi cùng Doãn Đức Hầu phu nhân dẫn chư vị mệnh phụ nhập cung chầu kiến. Xa xa trông thấy tòa cung điện mà qua bao triều đại rồi các Hoàng hậu vẫn thường ở, thấy điện Chiêu Dương quen thuộc ngày nhỏ vẫn thường bước lên, cũng là nơi cô cô đã sống hơn ba mươi năm… Cửa cung trầm lặng này vừa mới tiễn đưa chủ nhân trước của nó để nghênh đón một Hoàng hậu mới. Nếu như những tòa nhà cửa hoa lệ này cũng có thể lắng nghe, có thể suy nghĩ thì không biết chúng sẽ ghi lại những gì vào trong trí nhớ? Mười mấy mệnh phụ thịnh trang triều phục đã tới đầy đủ ngoài điện, các lão phu nhân cũng đã đến, tất cả đều đang ở đây chờ một mình tôi. Từ xa thấy xa giá của tôi, thái giám lập tức thông báo, mọi người nhất tề im lặng. Thị nữ vén rèm ra, tôi đón nhận ánh mắt của tất cả, chậm rãi đứng dậy, bước xuống xe loan. Thăm dò, hiếu kỳ, giễu cợt, e sợ,… từng luồng ánh mắt phức tạp rơi trên gương mặt tôi. Tôi khẽ nhếch cằm, mắt nhìn thẳng, thong dong đi qua, chính thất của các công hầu và mệnh phụ nhị phẩm trở xuống đều cúi đầu, bộ dạng phục tùng hành lễ, đồng loạt lui sang một bên.
Song người bước ra đón lại là một nữ quan. Nàng thay mặt Hoàng hậu cảm ơn tấm lòng của mọi người, nói Hoàng hậu bị bệnh liệt giường, ngay cả tiểu Hoàng tử cũng không được ôm ra để mọi người thăm. Chư vị mệnh phụ hai mặt nhìn nhau, chỉ đành dâng tặng lễ vật, chúc tụng, cứng nhắc như đồ vật hết một lượt. Trên Chiêu Dương điện chẳng hề có sự náo nhiệt vui mừng như dự đoán mà ngược lại, bị bao phủ trong sự ngột ngạt thâm trầm khó tả.
Mọi người lần lượt thối lui, lại chợt nghe trước điện vang lên một giọng nói, “Dự Chương Vương phi xin dừng bước, Hoàng hậu tuyên Vương phi nhập kiến”. Tôi theo cung nữ kia đi vào trong điện, vừa bước vào trong tầng tầng lớp lớp rèm che đã nghe thấy một tiếng kêu bé nhỏ từ phía sau bình phong Đan phượng triêu dương vang tới.
“A Vũ, A Vũ!”, Uyển Dung tỷ tỷ mặc áo tơ trắng, tóc tai lòa xòa được cung nữ dìu ra ngoài. Mấy tháng không gặp, không ngờ nàng lại gầy yếu tái nhợt như một chiếc lá đầu cành, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay đi. Tôi vội vã bước lên phía trước đỡ nàng, còn chưa chạm được vào ống tay áo kia đã thấy nàng quỳ xuống trước mặt, tóc dài ủ rũ, sắc mặt thảm hại trắng như tờ giấy, nắm tay tôi thật chặt, “A Vũ, van xin muội cứu đứa con của ta!”.
“Hoàng hậu!”, tôi cả kinh đỡ lấy hai tay nàng, lại không đỡ được nàng dậy. Thân thể nàng lạnh lẽo run rẩy, nước mắt lăn xuống, “Van xin muội cứu nó, cứu lấy tiểu Hoàng tử, nếu không bọn họ sẽ hại chết nó! Không có ai tin ta, Hoàng thượng cũng không tin… A Vũ, ta van xin muội! Cứu lấy đứa bé, đừng để người khác hại chết nó!”.
“Sẽ không, không kẻ nào dám hại tiểu Hoàng tử, tỷ nhìn xem, đứa trẻ không phải vẫn còn tốt đó sao?”. Tôi nhất thời luống cuống, chỉ đành phải cúi người ôm nàng, vừa dịu nhẹ khuyên bảo, vừa ra ý cho nữ quan ôm đứa trẻ tới. Mới vừa rồi ở bên ngoài điện nên không thấy rõ, giờ mới nhận ra đứa bé nằm trong chăn gấm vàng kia lại nhỏ như vậy, mềm như vậy. Tay tôi hơi buông xuống, đáy lòng thoáng đau, không đành lòng nhìn đứa bé trước mặt.
Đúng lúc này, đứa trẻ khóc òa lên một tiếng, tiếng kêu yếu ớt, thậm chí không lớn được hơn tiếng mèo kêu là bao nhiêu. Uyển Dung tỷ tỷ đón lấy đứa bé vỗ về, thế nhưng đứa bé lại càng khóc lớn hơn, gương mặt nhỏ bé đỏ bừng lên, cái miệng nhỏ nhắn có chút tím lại. Tôi căng thẳng, không kìm được đưa tay định ôm đứa bé. Uyển Dung đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói, “Không được chạm vào nó!”. Nàng cảnh giác nhìn tôi chằm chằm, nhanh bước lùi về phía sau, thần sắc trong nháy mắt trở nên hung ác. Tôi bất đắc dĩ lui lại, đứng cách xa nàng một chút, tìm mọi cách khuyên bảo. Nàng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn tôi một hồi lâu, cuối cùng dần bình tĩnh trở lại, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, hai mắt đẫm lệ, ôm chặt đứa trẻ trong ngực.
Tôi vội cho truyền Thái y, lại gọi cung nữ tới chất vấn. Nữ quan nội thị cũng bối rối luống cuống, chỉ nói kể từ sau khi tiểu Hoàng tử bị bệnh, Hoàng hậu bỗng trở nên đa nghi, không cho bất luận kẻ nào ôm tiểu Hoàng tử đi, cũng không cho người ngoài nhích tới gần tiểu Hoàng tử. Mà tiểu Hoàng tử từ đêm hôm qua bắt đầu khóc ròng không nghỉ, uống thuốc Thái y kê rồi cũng không thấy tốt lên, về đêm càng lúc càng khóc lớn. Nữ quan rụt rè nói: “Hoàng hậu không ngừng nói rằng có người muốn hại tiểu Hoàng tử…”.
Tôi căng thẳng, “Lời này Hoàng thượng có biết?”.
Nữ quan vội đáp, “Bệ hạ biết, chẳng qua là… chỉ nói Hoàng hậu sầu lo quá độ đâm ra nói nhảm”.
Nguyên lai là đêm hôm trước, Uyển Dung tỷ tỷ đột nhiên gặp ác mộng, trong mơ thấy có người hành thích tiểu Hoàng tử, tỉnh dậy lại nghe thấy tiểu Hoàng tử khóc không ngừng nghỉ, từ đó trong lòng sinh nghi có người muốn hại tiểu Hoàng tử. Lời này đương nhiên không có ai tin tưởng, ngay cả Thái y cũng nói tiểu Hoàng tử vẫn an khang, chỉ là đứa trẻ mới sinh ra khó tránh khỏi có chút gầy yếu. Uyển Dung tỷ tỷ chính miệng kể cơn ác mộng ấy cho tôi nghe, vẻ mặt thê lương cầu xin tôi tin tưởng nàng… Nhìn dung nhan tiều tụy của nàng, tôi chỉ cảm giác lòng mình chua xót thê lương. Nàng thật cẩn thận đưa đứa trẻ nằm trong tã cho tôi, “A Vũ, muội bế nó một lát đi, nó rất ngoan… Nhẹ tay thôi, đừng làm nó sợ”.
Trẻ sơ sinh thì ra lại mềm mại như vậy, trên gương mặt loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng cha mẹ. Gương mặt, tay chân nho nhỏ khiến tôi không dám động vào. Đứ bé nằm trong tay tôi đã không còn sức khóc nữa, khuôn mặt nghẹn ngào nhăn nhíu không dứt tựa như uất ức lắm. Tôi bất tri bất giác rơi lệ, trái tim không khỏi lay động, tất cả thương yêu day dứt trào ra, chỉ hận không thể hy sinh gì đó để giảm bớt nỗi khổ sở của nó. Giờ khắc này, tôi bắt đầu hiểu được cảm thụ của Uyển Dung tỷ tỷ. Thì ra đó chính là tấm lòng người mẹ… Nàng ít nhất còn có cơ hội đau lòng vì nó, lo lắng vì nó, còn tôi ngay cả cơ hội này cũng cảm thấy xa vời.
Thái y rất nhanh đã tới, sau khi khám bệnh xong cho tiểu Hoàng tử thì sắc mặt trở nên lo sợ nghi hoặc, trầm ngâm một hồi lâu, chỉ nói tiểu Hoàng tử không có gì đáng lo ngại, chẳng qua là thể chất quá suy yếu, là bẩm sinh như vậy. Hoàng hậu truy hỏi tiếp, hắn lo sợ nói: “Vi thần tùy tiện phỏng đoán, tiểu Hoàng tử có dấu hiệu bị kinh sợ…”. Thái y nói xong như thế liền cúi gầm mặt không dám ngẩng đầu, tôi và Uyển Dung tỷ tỷ nhìn nhau thất sắc. Cung nhân trong điện Chiêu Dương đều là tâm phúc của Hoàng hậu, cả ngày chỉ có cung nữ và vú em cẩn thận chăm sóc tiểu Hoàng tử, ngoài ra chưa từng có ai được tới gần. Nếu nói đứa trẻ bị kinh sợ thì quả thực khiến người ta khó mà tin tưởng được.
“Chẳng lẽ là bị yểm bùa?”, Uyển Dung tỷ tỷ chợt thốt lên sợ hãi, hai chữ ‘yểm bùa’ vừa thốt ra cũng khiến tôi biến sắc. Trong chốn cung đình này ai cũng biết ‘yểm bùa’ có hậu quả nghiêm trọng thế nào. Hoàng hậu ngay tức khắc hạ lệnh tra rõ hậu cung, đào sâu khắp các ngóc ngách, bắt giữ từng cung nữ trong cung các phi tần tra hỏi, nếu có điểm khả nghi thì dùng hình ép khai.
Tôi cẩn thận tra hỏi mỗi người bên cạnh tiểu Hoàng tử nhưng không thấy có gì khả nghi. Từ vú em đến cung nữ đều là những người đã theo Uyển Dung tỷ tỷ nhiều năm, hơn nữa hai lão ma ma lại là tâm phúc của Tạ Qúy phi lúc xưa, sau khi Uyển Dung tỷ tỷ vào Đông Cung thì được Tạ Qúy phi phái tới hầu hạ, coi như là người thân tín cũ nhà ngoại… Tôi bước chân tới cửa, bỗng nhiên dừng lại, thân ảnh thanh nhã của Tạ Qúy phi hiện lên trước mắt, giống như một tiên tử không vướng bụi trần, lại dần dần hóa thành một thân ảnh bóng dáng giống như vậy, thanh sam dài, điềm đạm ôn hòa. Đã lâu rồi chưa từng nghĩ tới cái tên ấy, giờ khắc này thân ảnh đó bỗng nhiên hiện lên khiến đầu ngón tay lạnh lẽo.
“Tuệ Ngôn”, tôi thấp giọng gọi thị nữ đứng đầu đám hộ vệ Doãn Tuệ Ngôn, “Bắt đầu từ tối nay, ngươi giả trang thị vệ ở lại trong điện Chiêu Dương, không được để lộ hành tung… Cẩn thận lưu ý người bên cạnh tiểu Hoàng tử, nhất là hai vị ma ma”.
Rời cung trở về Vương phủ, dọc đường đi tôi đứng ngồi không yên, lòng hối hận vì đã để Tuệ Ngôn ở lại trong cung, sợ là nàng sẽ thực sự tra ra điều gì đó, sợ đó là kết quả mà tôi không muốn thấy nhất.
Tôi nghỉ chân chốc lát trước cửa thư phòng, ổn định lại những suy nghĩ lung tung trong đầu, xong xuôi mới đẩy cửa bước vào. Tiêu Kỳ đang ngồi trước bàn chuyên chú đọc đống công văn chất như núi, ngẩng đầu thấy tôi, đôi mày chau lại thật sâu mới dãn ra. Tôi giản lược kể cho chàng nghe về chuyện của tiểu Hoàng tử, bỏ bớt chi tiết để Tuệ Ngôn lại trong cung, cũng không nhắc tới hai ma ma kia. Tiêu Kỳ lẳng lặng nghe, ánh mắt thâm sâu khó lường, lại chỉ thản nhiên nói: “Tiểu Hoàng tử mà nàng cũng lo lắng”.
Tôi thở dài nói: “Chàng còn chưa nhìn thấy đứa bé, toàn thân gầy teo, thật sự rất đáng thương… Đầu thai vào Hoàng gia không biết là may mắn hay bất hạnh”. Tiêu Kỳ trầm mặc, tôi biết lỡ lời chạm vào nỗi khổ riêng trong lòng chàng, liền im lặng không nói nữa. Chàng ôm lấy tôi, đôi con ngươi dịu dàng, không cần nói gì cũng đã hiểu hết tâm ý của nhau.
Ăn xong bữa tối, chàng vẫn như thường ngày trông chừng tôi uống thuốc, phải tận mắt thấy tôi uống thuốc xong mới hài lòng. Thuốc này đắng quá mức, vô cùng khó uống, mỗi lần tôi đều không kìm được mà oán trách, nhưng chẳng thể qua mắt được. Tối nay thị nữ vừa mới dâng thuốc lên liền có người tới thông bẩm chuyện gì đó, tôi nhân dịp chàng không để ý lặng lẽ nghiêng bát thuốc đổ vào chậu hoa, còn chưa kịp giấu kỹ bã thuốc dư lại, Tiêu Kỳ đã quay trở về phòng, chằm chằm nhìn bát thuốc trong tay tôi.
Tôi chột dạ biết điều, lè lưỡi nói: “Thuốc này khó uống quá, Thái y đã nói ta khỏe lại rồi, sau này không cần uống nữa đâu!”.
“Không được!”, sắc mặt chàng không chút thay đổi, quay đầu phân phó thị nữ, “Bưng bát khác tới!”.
Thấy chàng nghiêm túc như thật, tôi có chút không vui, kiên quyết nói: “Ta nói không uống là không uống!”.
“Không được!”, gương mặt chàng càng nghiêm trọng hơn.
Tôi chợt thốt lên: “Ta không phải là đứa trẻ, không cần chàng lo!”.
Chàng đột nhiên túm tôi tới, cúi người hung hăng hôn xuống, càng hôn càng sâu, chiếm lấy đôi môi tôi thật lâu, mãi cho tới khi tôi mềm oặt, vô lực giãy dụa.
“Không cần ta quản?”, chàng cười mà như không nhìn lại tôi, trong mắt vẫn còn sót lại vẻ tức giận, “Chỉ sợ nàng có bảy tám chục tuổi thì cả đời này của nàng ta vẫn chắc chắn phải quản rồi!”. Tôi nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, nhưng trong lòng ngọt ngào vô cùng. Thị nữ lại đưa thuốc tới, tôi cũng không thể làm gì khác hơn là uống vào, lại không kìm được hỏi: “Thuốc này rốt cuộc có gì quan trọng mà ngày nào cũng phải uống?”.
Tiêu Kỳ cười nhẹ một tiếng, “Chỉ là thuốc bổ mà thôi, thân thể nàng quá yếu, trừ phi nuôi đến lúc trắng trẻo mập mạp, bằng không mỗi ngày đều phải uống!”.
Tôi bi ai, “Chàng muốn hành hạ chết ta chứ gì?”.
Yểu: chết non, chết yểu.
Tháng chín năm Dận Lịch thứ hai, Thành Tông Hoàng đế băng hà tại điện Càn Nguyên.
Thiên hạ khóc tang. Tại điện Sùng Đức, cung Phụng Tử, vương công, bách quan mang theo phu nhân tề tụ đầy đủ tại ngoài Thiên Cực môn, ai nấy mặc tang phục khóc lóc thảm thiết suốt cả ngày. Ngày hôm sau, di chiếu được ban bố, Thái tử Tử Long kế vị, Dự Chương Vương Tiêu Kỳ, Trấn Quốc Công Vương Lận, Doãn Đức Hầu Cố Ung nhận lệnh phụ chính. Sau năm ngày, đưa Thiên tử xuất cung, an táng tại lăng Vu Cảnh, thụy hiệu Thượng Tôn Hoàng đế.
Hàng ngàn năm sau, trong sử sách chỉ còn lưu lại vài dòng chữ như vậy. Dường như là sau mỗi lần Hoàng cung đổi chủ, bút pháp thần kỳ của Sử quan có thể lột bỏ hết những nguy nan cùng cấp, gió tanh mưa máu của sự thật mà viết nên những dòng chữ đầy vẻ thái bình thịnh thế như vậy.
Mà tôi mãi mãi không thể quên được cái ngày chấn động lòng người đó… lại càng không thể quên được, tôi đã mất đi đứa con của tôi và chàng cũng vào ngày ấy.
Lúc Từ cô cô rưng rưng nước mắt nói cho tôi biết, tôi còn chưa tỉnh hẳn, chỉ nhớ rõ nước thuốc tràn vào trong miệng, đắng ngắt. Tôi nghe loáng thoáng thấy cô cô nói “sinh non”, chợt kinh ngạc thẫn thờ, đưa mắt ra xung quanh tìm kiếm thân ảnh Tiêu Kỳ. Từ cô cô nói Vương gia không thể vào, việc binh đao hung hiểm được coi như hy sinh xương máu, không may mắn cho tôi. Lời Từ cô cô còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng mành che bên ngoài rách đôi, rồi có tiếng kinh hô vang lên. Tiêu Kỳ bất chấp sự ngăn trở của mọi người, sắc mặt tái nhợt vọt vào trong nội thất. Từ cô cô cuống quýt cản lại, vừa nhắc tới ba chữ không may mắn đã thấy chàng đột nhiên nổi giận, “Lời nói vô căn cứ, cút ra ngoài cho ta!”.
Tôi chưa từng thấy chàng nổi giận lôi đình như vậy, có cảm giác như chàng muốn đốt sạch tất cả mọi thứ trước mắt thành tro tàn. Ngay lập tức, không còn ai dám trái lời chàng nữa, Từ cô cô cũng vâng lời lui ra. Chàng đi tới trước giường, cúi người quỳ xuống, vùi mặt thật sâu xuống gối bên cạnh nơi tôi đang nằm, bất động một lúc lâu.
Lời của Từ cô cô vọng lại bên tai, tôi dần dần hiểu ra được mọi chuyện, nhưng lại không thể tin được…
“Là thật sao?”, tôi cất lời yếu ớt hỏi chàng. Tiêu Kỳ không trả lời, ngẩng đầu nhìn tôi, đáy mắt đỏ ngầu. Giờ khắc này, trên gương mặt của một người xưa nay chưa từng để lộ vui buồn không hề che giấu vẻ đau đớn day dứt. Ánh mắt chàng lọt vào trong ánh mắt tôi. Nếu nói tin tức vừa rồi là một đao xuyên tim, nhanh tới mức người không kịp đau thì lúc này đã có vô số kim châm ghim tại trong lòng, đau đến vô hạn, đau đến không thốt được nên lời.
Tôi lặng lẽ đưa tay nắm lấy tay chàng, áp bàn tay ấy vào gương mặt, vậy mà nước mắt lại không kìm được mà chảy xuống lòng bàn tay chàng.
“Ta có thể khai cương mở đất, tung hoành sát phạt, lại không bảo vệ được một nữ nhân và đứa con”. Giọng chàng rất trầm, trầm như sắp muốn vỡ ra tan tành. Tôi muốn an ủi nỗi đau của chàng, nhưng nửa chữ cũng chẳng nói được, chỉ có thể lặng yên đan năm ngón tay vào bàn tay chàng, cùng truyền dũng khí cho nhau, cùng nhau ngăn cản sự lạnh lẽo vọt tới từ khắp bốn phương tám hướng.
Vào một khoảnh khắc mà chúng tôi không biết nào đó, có một đứa bé đã bất ngờ lặng lẽ đến, theo chúng tôi cùng nhau xuôi nam chinh chiến, công thành đoạt đất, mãi cho tới khi vó ngựa đạp Hoàng cung. Qua nhiều hiểm cảnh gian nan như vậy, đứa bé vẫn luôn kề bên chúng tôi, không ngờ rằng đến lúc này, nó lại lặng yên rời đi mất. Thái y nói đứa trẻ vẫn chưa đủ hai tháng… Chúng tôi thậm chí còn không biết tới sự hiện hữu của nó, tới lúc biết rồi lại là lúc vĩnh viễn mất đi.
Tôi đã ngủ mê man hai ngày đêm, từng có lúc máu chảy không ngừng, cơ hồ đe dọa tính mạng.
Tiêu Kỳ nói, trong hai ngày này mẫu thân vẫn luôn ở bên cạnh tôi, không ngủ không nghỉ, không ăn không uống cho tới hai canh giờ trước, khi người mệt mỏi không chống đỡ được nữa, bị ép về phủ nghỉ ngơi. Chàng đỡ tôi dậy, đích thân bón cho tôi từng thìa thuốc. Thuốc rất đắng, nhưng không thể sánh được vị đắng trong lòng. Mới hai ngày thôi, tôi đi từ chốn cực lạc tới địa ngục, cảm giác như đây là một cơn ác mộng. Trong ký ức mơ hồ còn khắc rõ đêm thọ yến náo nhiệt vui tươi, rồi nháy mắt, Hoàng thượng băng hà, cô cô mưu nghịch, phụ thân và Tiêu Kỳ đối đầu binh lực, tôi và chàng mất đi một đứa bé… Sinh sinh tử tử, thật thật giả giả làm tôi hoảng hốt. Có lẽ đây chỉ là một cơn ác mộng? Nhưng sao chỉ cần nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể nhìn thấy long sàng âm trầm kia, nhìn thấy binh đao tầng tầng, ánh đao sáng loáng; nghe thấy tiếng cười thê lương của cô cô vang vọng bên tai, nhớ tới cô cô nổi giận đùng đùng đẩy ngã tôi về bình phong phía sau lưng…
Tiêu Kỳ bất chấp sự ngăn trở của Thái tử, cương quyết giam cầm cô cô trong lãnh cung. Toàn bộ cung nhân, y thị trên điện Càn Nguyên đều bị xử tử, không còn ai khác biết được chân tướng cô cô hành thích Hoàng thượng nữa. Ngày đó phụ thân bại trận, bị Tiêu Kỳ giam lỏng ở phủ Trấn Quốc Công, ca ca tạm thời tiếp chưởng Cấm quân. Tống Hoài n phong tỏa khắp các cửa cung, quét sạch vây cánh của Hoàng hậu. Chỉ tới đêm, đại cục trong kinh đã định.
Nếu như không có ca ca cố gắng khuyên can, làm chậm thời cơ xuất binh của phụ thân để Hồ Quang Liệt có thời gian điều binh khẩn cấp tới những nơi trọng yếu trong kinh thành, khống chế được thế cục ngoài Hoàng cung thì chỉ e lúc này đã nảy sinh sai lầm lớn. Phụ thân đã tin nhầm cô cô, tin nhầm người đồng minh mấy chục năm qua là muội muội ruột của mình. Nếu như đợi đến khi Thái tử lên ngôi, dựa vào căn cơ thế lực vững chãi của dòng họ Vương trong triều thì sớm muộn gì phụ thân cũng sẽ từ từ làm cho thế lực của Tiêu Kỳ suy yếu. Nhưng cô cô lại dã tâm cắn trả, không những bán đứng phụ thân mà thậm chí còn đẩy cả bản thân mình và phụ thân vào tuyệt cảnh không còn đường lui. Khởi binh bức vua thoái vị không khác nào châu chấu đá xe, một khi gặp khó khăn ắt sẽ để Tiêu Kỳ chiếm thế thượng phong.
Phụ thân khôn khéo cả đời cuối cùng lại bại trong tay đồng minh mình tín nhiệm nhất.
Cô cô tính toán liệu sự tường tận lại không ngờ tới con trai ruột không chút do dự bán đứng mình.
Ngày hôm sau, trên điện Thái Hòa, trước mặt văn võ bá quan, Thái tử tuyên đọc di chiếu của Tiên hoàng, chính thức kế thừa đại vị. Di chiếu sắc lệnh Dự Chương Vương Tiêu Kỳ, Trấn Quốc Công Vương Lận, Doãn Đức Hầu Cố Ung phụ chính. Hơn mấy trăm cấm vệ, nội thị, cung nhân liên quan tới phản loạn đều bị coi là phản nghịch, xử tử. Văn võ chúng thần còn lại, phàm là người có công ủng hộ Thái tử đều được thăng tước, ban thưởng vô số vàng bạc.
Một cuộc cung biến nhuộm đỏ máu tanh cứ như vậy bị hời hợt xóa đi, mãi sẽ chẳng lưu lại chút dấu vết nào trong sử sách thiên thu.
Tôi không thể, cũng không muốn tưởng tượng ra lúc phụ thân biết bị cô cô phản bội, lâm vào hoàn cảnh cô lập, bị buộc thua hàng một cách nhanh chóng sẽ có cảm giác ra sao. Với tính tình kiêu ngạo của phụ thân, e là người tình nguyện cam chịu cái chết chứ quyết không chịu nhục. Song nếu người thực sự tự vẫn thì danh dự gia tộc cũng sẽ theo đó mà tan vỡ, vì thế bất luận có tức giận và tuyệt vọng đến thế nào, người đều phải tiếp tục sống, mang hư hàm Tả tướng như xưa, ngồi tại vị trí bất lực ấy mà đón nhận sự thương hại và cười nhạo của kẻ khác. Đối với phụ thân mà nói, đây là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.
Ngày năm tháng mười, đại cát, đại lễ tân quân lên ngôi cử hành tại điện Thái Hòa.
Tân đế mặc triều phục đi ra từ Đông Cung, ngự giá dẫn đường, bá quan tụ tập đầy đủ ngoài điện Thái Hòa nghênh đón.
Vì đang trong thời gian để tang nên không có lễ nhạc, ba tiếng roi quất thềm vang lên, Dự Chương Vương Tiêu Kỳ, Trấn Quốc Công Vương Lận, Doãn Đức Hầu Cố Ung hành đại lễ tam quỳ cửu khấu.
Tam quỳ cửu khấu: ba lần quỳ, mỗi lần lạy ba lạy sát đất, tổng cộng chín lạy.
Chuông lành reo vang, dưới thềm son, chúng quan đồng loạt cúi đầu.
Tân quân lên ngôi, hạ chiếu tôn Hoàng hậu Vương thị làm Hoàng Thái hậu, sắc phong Thái tử phi làm Hoàng hậu.
Lúc đại lễ lên ngôi được cử hành, tôi đang cùng mẫu thân nghỉ ngơi trong Thanh Tuyền cung, ngoại thành. Thương thế của Ngọc Tú vừa mới đỡ hơn một chút nhưng nàng cũng liều mình tới hầu hạ.
Trải qua cơn kinh hoàng lần này, mẫu thân bị bệnh một thời gian dài. Hoàng thượng băng hà, phụ thân bức vua thoái vị, lại thêm chuyện của tôi, đả kích lớn như vậy khiến mẫu thân không thể chịu đựng nổi, cả ngày chỉ trốn trong phủ mà khóc. Mà tôi từ sau ngày sinh non, lúc nào cũng chỉ nằm trên giường bệnh, thân thể lúc tốt lúc xấu, đêm đêm bị ác mộng đánh thức. Thái y nói nếu không thể tịnh tâm tĩnh dưỡng thì linh dược có nhiều đến mấy cũng vô dụng… Tôi biết cùng mẫu thân tới Thanh Tuyền cung này lại là một lần bản thân hèn yếu trốn tránh sự thật, giống như ba năm ở Huy Châu khi xưa. Nhưng tôi thực sự rất mệt mỏi, toàn thân rã rời, vừa lo lắng bệnh tật của mẫu thân lại vừa căm hờn việc ngày ngày phải vùi mình trong sự phân tranh, lưu lại kinh thành thêm ngày nào là ngày đó còn cảm thấy ngột ngạt.
Ngày lên đường hôm ấy, Tiêu Kỳ bỏ hết mọi công sự, đích thân hộ tống chúng tôi tới Thanh Tuyền cung, lúc rời đi thì liên tục dặn dò, lo lắng hết việc này đến việc kia.
Đặt mình trong hành cung, rời xa phân tranh ân oán, tôi cảm giác thấy cuộc sống tựa như cũng rất lặng yên.
Mỗi ngày tôi chỉ cùng mẫu thân phẩm trà, đánh cờ, nhàn nhã chuyện trò, kể những mẩu chuyện nhỏ vui vẻ… Tôi thậm chí còn bắt đầu học những bài học nữ công xa lạ từ mẫu thân. Chúng tôi không nhắc tới những chuyện bi thương kia nữa. Phụ thân và ca ca thường xuyên tới thăm chúng tôi, có khi phụ thân còn ở lại mấy ngày, nhưng mẫu thân luôn tỏ vẻ hờ hững như người qua đường. Tiêu Kỳ mỗi lần tới đều vội vàng. Tôi nhìn ra được vẻ bận rộn mệt mỏi của chàng, nhưng chỉ cần tới hành cung, chàng sẽ không mang theo bất kỳ người hầu nào, cũng không cho phép bất kỳ ai bẩm báo chính sự. Chàng yêu cầu cứ ba ngày, Thái y phải bẩm báo tình hình sức khỏe của tôi với chàng một lần, ngoài ra không thúc giục hay hỏi han khi nào tôi muốn quay về phủ.
Sau khi tân hoàng lên ngôi, Thái hậu mang bệnh ẩn cư ở cung Vĩnh An, phụ thân cáo bệnh ru rú trong nhà, ca ca vì thế mà được phong Giang Hạ Quận Vương, nhận việc thượng thư. Bề ngoài, dòng họ Vương vẫn duy trì vẻ vinh quang, thậm chí quyền vị còn cao hơn trước, song thực tế, Cấm quân đã dần bị Tiêu Kỳ khống chế, môn sinh thân tín của phụ thân trong triều hoặc bị tước chức mất quyền, hoặc chuyển sang làm thủ hạ của Tiêu Kỳ; con cháu trong tộc cũng sợ bị liên lụy, không khỏi e hãi, thận trọng từ từng lời nói tới việc làm. Thế gia quyền tộc gần hai trăm năm qua từ khi chư Vương làm phản tới nay đã bị tổn thất nặng nề. Vương thị thảm bại, tất cả lâm vào khủng hoảng. Còn Dự Chương Vương đánh bại hai vị Tả, Hữu tướng địa vị ngang nhau, một mình nắm quyền hành khuynh dã, khiến quan lại xuất thân hàn vi và quân nhân đều lấy làm vui mừng.
Thượng thư: chức quan đứng đầu sáu bộ Lại, Hộ, Bộ, Binh, Hình, Lễ.
Mặc dù sống tại hành cung xa xa, tôi vẫn nghe được đủ loại tin đồn. Có người nói rằng dòng họ Vương sẽ từ đây mà không thể gượng dậy nổi; cũng có người nói căn cơ của Dự Chương Vương còn thấp, có thể dòng họ Vương có cơ hội tung mình, dù sao Hoàng thượng cũng có một nửa huyết thống họ Vương, Thái hậu cũng xuất thân họ Vương; còn có người nói Dự Chương Vương phi cũng là con nhà họ Vương, ngày nào nàng còn, ngày đó Dự Chương Vương sẽ không truy cùng diệt tận họ Vương.
Tuy nói còn Hoàng thượng và Thái hậu, nhưng rất nhiều người biết Thái hậu đã không còn năng lực can dự triều chính, Hoàng thượng lại càng lúc càng giống bù nhìn trong tay Dự Chương Vương, thế nên tôi bị coi là người duy trì quyền lực duy nhất của họ Vương. Mà lời đồn đại về tôi đã sớm sôi sùng sục trong kinh. Có người nói hôn nhân giữa Tiêu Kỳ và họ Vương đã trở nên vô giá trị, Vương phi sắp bị phế; có người nói Vương phi thất sủng, đã bị Dự Chương Vương bỏ mặc từ lâu; cũng có người nói thực ra phu thê Dự Chương Vương là uyên ương tình thâm… Càng nhiều người tin tưởng rằng việc tôi không xuất hiện trong đại lễ lên ngôi mà rời khỏi kinh thành là một điềm báo trước không lành.
Từ lúc còn rất nhỏ, tôi đã hiểu được cung đình là chốn ấm lạnh thất thường, những gia tộc đầy quyền lực đấu tranh với nhau một khi đã thất thế thì bất luận có từng huy hoàng thế nào cũng sẽ lập tức luân lạc tới cảnh vạn người giẫm đạp.
Tiêu Kỳ không cho tôi bất kỳ một lời hứa nào, nhưng tôi hiểu được, chàng đã dùng hết khả năng để bảo vệ thân nhân của tôi.
Cuối mùa thu, lúc lá vàng rơi khắp chốn là lúc Thái y nói tôi đã bình phục hơn, mà khi ấy tôi cũng đã quyết định quay trở về đối mặt với hết thảy những gì tôi cần gánh chịu.
Hoàng hôn buông xuống thì vừa tới Vương phủ. Tôi thay quần áo dàn xếp mọi thứ xong, Tiêu Kỳ còn chưa về.
Tôi bắt đầu thiếu kiên nhẫn, người ở trong phòng nhưng luôn lưu ý động tĩnh ngoài cửa, mỗi lần có tiếng bước chân tới gần đều khiến tôi chợt mừng rỡ, rồi lại luôn là thất vọng. Tôi thầm cảm thấy bản thân buồn cười, lúc chia tay chẳng tương tư, giờ gặp lại lại mỏi mắt mong chờ… Trong thoáng chốc, một lần nữa tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc. Lần này không thể sai được, chàng đã về.
Tôi ném cuốn sách trên tay xuống, không kịp khoác áo ngoài vào, vội vã chạy ra ngoài cửa. Đám thị nữ cuống quýt đuổi theo, lại chợt ngã quỵ trước cửa. Cửa mở ra, Tiêu Kỳ đội quan mão, mặc vương bào bước nhanh vào trong, bước chân mạnh mẽ đã có phong thái Vương giả. Tôi ngơ ngẩn dừng chân nhìn chàng. Chỉ xa cách có một khoảng thời gian ngắn ngủi mà tôi cảm thấy được chàng đã có chút thay đổi.
“A Vũ”, chàng nhẹ giọng gọi tên tôi, ánh mắt chốc lát phủ một lớp sương mù.
Trước mắt bao người, tôi chạy tới vùi đầu trong ngực chàng, không tỏ vẻ kiên cường nữa. Chàng lặng lẽ ôm lấy tôi, bước thẳng vào nội thất, vừa khi khuất người thì đột nhiên hôn xuống cuồng nhiệt, từ trên trán, tới đuôi lông mày, tới gương mặt, tới cổ… Cuối cùng là môi và lưỡi quấn quýt một hồi thật lâu không thôi.
Ánh đèn chập chờn, tôi và chàng bốn mắt nhìn nhau, thời gian tựa như vĩnh viễn chìm vào trong khoảnh khắc vô tận này.
Dường như không ai nỡ cất lời phá vỡ khoảng thời gian tuyệt vời hiện tại. Cằm chàng nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, hai mắt nhắm lại, chàng cúi đầu thở dài, “Từng nghĩ nàng sẽ hận ta, ngỡ là từ đó ta hoàn toàn mất đi nàng”.
Tôi ngước mắt lẳng lặng cười, nhìn vào đôi con ngươi thâm thúy của chàng.
“Cho nên ta nghĩ, nếu như A Vũ chịu tha thứ cho ta thêm lần nữa, về sau nàng muốn gì ta sẽ cho nàng thứ đó, chỉ cần nàng được tốt…”. Chàng không nói được nữa, đáy mắt như có vẻ mừng điên lên khi mất đi rồi mà lại có được, lại như có sự hoảng sợ sau nỗi tuyệt vọng. Con người xưa nay cứng cáp như thanh đao, giờ khắc này cũng trở nên mềm mại, yếu ớt. Tựa vào lồng ngực ấm áp của chàng, tôi nhắm mặt lại, mỉm cười. Có trải qua loạn lạc ly biệt mới biết quý trọng. Tôi của ngày hôm nay còn có cái gì chưa từng có được, chưa từng mất đi? Những gì tốt đẹp nhất, xấu xí nhất, trân quý nhất, đáng buồn nhất trên đời tôi đều đã từng có và từng mất đi. Cành vàng lá ngọc, danh môn thế gia, hết thảy đều là phù hoa lạc tẫn, trong lòng bàn tay chỉ còn lại một chữ Tình. Thân tình với cha mẹ, tình huynh muội, còn có chân tình ngàn năm không rời của chàng. Vốn tưởng rằng những gì vững chắc nhất sẽ không chịu nổi đả kích mạnh mẽ này mà trở nên yếu ớt, nào ngờ giờ vẫn còn ở trong tay.
Ba ngày sau khi tôi trở về kinh, trong cung nghênh đón chuyện vui, Tạ Hoàng hậu sinh ra một bé trai gầy yếu, cũng chính là Hoàng tử duy nhất của đương kim Hoàng thượng. Hoàng cung sau tai kiếp kia nhờ có sinh mệnh mới đến này mà một lần nữa khôi phục được sức sống vui tươi, khói mù bao phủ bấy lâu tựa hồ cũng dần dần tan ra. Theo quy định, ba ngày sau đó, mệnh phu tam phẩm trở lên và gia quyến các quan lại phải vào cung mừng tiểu Hoàng tử ra đời.
Song trong cung rất nhanh đã truyền ra tin tức Hoàng hậu bị bệnh, tiểu Hoàng tử vô cùng gầy yếu, thái y ra vào điện Chiêu Dương không khác gì đèn kéo quân… Cho đến năm ngày sau đó mới tuyên mệnh phụ vào cung chầu mừng.
Tới ngày, tôi cùng Doãn Đức Hầu phu nhân dẫn chư vị mệnh phụ nhập cung chầu kiến. Xa xa trông thấy tòa cung điện mà qua bao triều đại rồi các Hoàng hậu vẫn thường ở, thấy điện Chiêu Dương quen thuộc ngày nhỏ vẫn thường bước lên, cũng là nơi cô cô đã sống hơn ba mươi năm… Cửa cung trầm lặng này vừa mới tiễn đưa chủ nhân trước của nó để nghênh đón một Hoàng hậu mới. Nếu như những tòa nhà cửa hoa lệ này cũng có thể lắng nghe, có thể suy nghĩ thì không biết chúng sẽ ghi lại những gì vào trong trí nhớ? Mười mấy mệnh phụ thịnh trang triều phục đã tới đầy đủ ngoài điện, các lão phu nhân cũng đã đến, tất cả đều đang ở đây chờ một mình tôi. Từ xa thấy xa giá của tôi, thái giám lập tức thông báo, mọi người nhất tề im lặng. Thị nữ vén rèm ra, tôi đón nhận ánh mắt của tất cả, chậm rãi đứng dậy, bước xuống xe loan. Thăm dò, hiếu kỳ, giễu cợt, e sợ,… từng luồng ánh mắt phức tạp rơi trên gương mặt tôi. Tôi khẽ nhếch cằm, mắt nhìn thẳng, thong dong đi qua, chính thất của các công hầu và mệnh phụ nhị phẩm trở xuống đều cúi đầu, bộ dạng phục tùng hành lễ, đồng loạt lui sang một bên.
Song người bước ra đón lại là một nữ quan. Nàng thay mặt Hoàng hậu cảm ơn tấm lòng của mọi người, nói Hoàng hậu bị bệnh liệt giường, ngay cả tiểu Hoàng tử cũng không được ôm ra để mọi người thăm. Chư vị mệnh phụ hai mặt nhìn nhau, chỉ đành dâng tặng lễ vật, chúc tụng, cứng nhắc như đồ vật hết một lượt. Trên Chiêu Dương điện chẳng hề có sự náo nhiệt vui mừng như dự đoán mà ngược lại, bị bao phủ trong sự ngột ngạt thâm trầm khó tả.
Mọi người lần lượt thối lui, lại chợt nghe trước điện vang lên một giọng nói, “Dự Chương Vương phi xin dừng bước, Hoàng hậu tuyên Vương phi nhập kiến”. Tôi theo cung nữ kia đi vào trong điện, vừa bước vào trong tầng tầng lớp lớp rèm che đã nghe thấy một tiếng kêu bé nhỏ từ phía sau bình phong Đan phượng triêu dương vang tới.
“A Vũ, A Vũ!”, Uyển Dung tỷ tỷ mặc áo tơ trắng, tóc tai lòa xòa được cung nữ dìu ra ngoài. Mấy tháng không gặp, không ngờ nàng lại gầy yếu tái nhợt như một chiếc lá đầu cành, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay đi. Tôi vội vã bước lên phía trước đỡ nàng, còn chưa chạm được vào ống tay áo kia đã thấy nàng quỳ xuống trước mặt, tóc dài ủ rũ, sắc mặt thảm hại trắng như tờ giấy, nắm tay tôi thật chặt, “A Vũ, van xin muội cứu đứa con của ta!”.
“Hoàng hậu!”, tôi cả kinh đỡ lấy hai tay nàng, lại không đỡ được nàng dậy. Thân thể nàng lạnh lẽo run rẩy, nước mắt lăn xuống, “Van xin muội cứu nó, cứu lấy tiểu Hoàng tử, nếu không bọn họ sẽ hại chết nó! Không có ai tin ta, Hoàng thượng cũng không tin… A Vũ, ta van xin muội! Cứu lấy đứa bé, đừng để người khác hại chết nó!”.
“Sẽ không, không kẻ nào dám hại tiểu Hoàng tử, tỷ nhìn xem, đứa trẻ không phải vẫn còn tốt đó sao?”. Tôi nhất thời luống cuống, chỉ đành phải cúi người ôm nàng, vừa dịu nhẹ khuyên bảo, vừa ra ý cho nữ quan ôm đứa trẻ tới. Mới vừa rồi ở bên ngoài điện nên không thấy rõ, giờ mới nhận ra đứa bé nằm trong chăn gấm vàng kia lại nhỏ như vậy, mềm như vậy. Tay tôi hơi buông xuống, đáy lòng thoáng đau, không đành lòng nhìn đứa bé trước mặt.
Đúng lúc này, đứa trẻ khóc òa lên một tiếng, tiếng kêu yếu ớt, thậm chí không lớn được hơn tiếng mèo kêu là bao nhiêu. Uyển Dung tỷ tỷ đón lấy đứa bé vỗ về, thế nhưng đứa bé lại càng khóc lớn hơn, gương mặt nhỏ bé đỏ bừng lên, cái miệng nhỏ nhắn có chút tím lại. Tôi căng thẳng, không kìm được đưa tay định ôm đứa bé. Uyển Dung đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói, “Không được chạm vào nó!”. Nàng cảnh giác nhìn tôi chằm chằm, nhanh bước lùi về phía sau, thần sắc trong nháy mắt trở nên hung ác. Tôi bất đắc dĩ lui lại, đứng cách xa nàng một chút, tìm mọi cách khuyên bảo. Nàng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn tôi một hồi lâu, cuối cùng dần bình tĩnh trở lại, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, hai mắt đẫm lệ, ôm chặt đứa trẻ trong ngực.
Tôi vội cho truyền Thái y, lại gọi cung nữ tới chất vấn. Nữ quan nội thị cũng bối rối luống cuống, chỉ nói kể từ sau khi tiểu Hoàng tử bị bệnh, Hoàng hậu bỗng trở nên đa nghi, không cho bất luận kẻ nào ôm tiểu Hoàng tử đi, cũng không cho người ngoài nhích tới gần tiểu Hoàng tử. Mà tiểu Hoàng tử từ đêm hôm qua bắt đầu khóc ròng không nghỉ, uống thuốc Thái y kê rồi cũng không thấy tốt lên, về đêm càng lúc càng khóc lớn. Nữ quan rụt rè nói: “Hoàng hậu không ngừng nói rằng có người muốn hại tiểu Hoàng tử…”.
Tôi căng thẳng, “Lời này Hoàng thượng có biết?”.
Nữ quan vội đáp, “Bệ hạ biết, chẳng qua là… chỉ nói Hoàng hậu sầu lo quá độ đâm ra nói nhảm”.
Nguyên lai là đêm hôm trước, Uyển Dung tỷ tỷ đột nhiên gặp ác mộng, trong mơ thấy có người hành thích tiểu Hoàng tử, tỉnh dậy lại nghe thấy tiểu Hoàng tử khóc không ngừng nghỉ, từ đó trong lòng sinh nghi có người muốn hại tiểu Hoàng tử. Lời này đương nhiên không có ai tin tưởng, ngay cả Thái y cũng nói tiểu Hoàng tử vẫn an khang, chỉ là đứa trẻ mới sinh ra khó tránh khỏi có chút gầy yếu. Uyển Dung tỷ tỷ chính miệng kể cơn ác mộng ấy cho tôi nghe, vẻ mặt thê lương cầu xin tôi tin tưởng nàng… Nhìn dung nhan tiều tụy của nàng, tôi chỉ cảm giác lòng mình chua xót thê lương. Nàng thật cẩn thận đưa đứa trẻ nằm trong tã cho tôi, “A Vũ, muội bế nó một lát đi, nó rất ngoan… Nhẹ tay thôi, đừng làm nó sợ”.
Trẻ sơ sinh thì ra lại mềm mại như vậy, trên gương mặt loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng cha mẹ. Gương mặt, tay chân nho nhỏ khiến tôi không dám động vào. Đứ bé nằm trong tay tôi đã không còn sức khóc nữa, khuôn mặt nghẹn ngào nhăn nhíu không dứt tựa như uất ức lắm. Tôi bất tri bất giác rơi lệ, trái tim không khỏi lay động, tất cả thương yêu day dứt trào ra, chỉ hận không thể hy sinh gì đó để giảm bớt nỗi khổ sở của nó. Giờ khắc này, tôi bắt đầu hiểu được cảm thụ của Uyển Dung tỷ tỷ. Thì ra đó chính là tấm lòng người mẹ… Nàng ít nhất còn có cơ hội đau lòng vì nó, lo lắng vì nó, còn tôi ngay cả cơ hội này cũng cảm thấy xa vời.
Thái y rất nhanh đã tới, sau khi khám bệnh xong cho tiểu Hoàng tử thì sắc mặt trở nên lo sợ nghi hoặc, trầm ngâm một hồi lâu, chỉ nói tiểu Hoàng tử không có gì đáng lo ngại, chẳng qua là thể chất quá suy yếu, là bẩm sinh như vậy. Hoàng hậu truy hỏi tiếp, hắn lo sợ nói: “Vi thần tùy tiện phỏng đoán, tiểu Hoàng tử có dấu hiệu bị kinh sợ…”. Thái y nói xong như thế liền cúi gầm mặt không dám ngẩng đầu, tôi và Uyển Dung tỷ tỷ nhìn nhau thất sắc. Cung nhân trong điện Chiêu Dương đều là tâm phúc của Hoàng hậu, cả ngày chỉ có cung nữ và vú em cẩn thận chăm sóc tiểu Hoàng tử, ngoài ra chưa từng có ai được tới gần. Nếu nói đứa trẻ bị kinh sợ thì quả thực khiến người ta khó mà tin tưởng được.
“Chẳng lẽ là bị yểm bùa?”, Uyển Dung tỷ tỷ chợt thốt lên sợ hãi, hai chữ ‘yểm bùa’ vừa thốt ra cũng khiến tôi biến sắc. Trong chốn cung đình này ai cũng biết ‘yểm bùa’ có hậu quả nghiêm trọng thế nào. Hoàng hậu ngay tức khắc hạ lệnh tra rõ hậu cung, đào sâu khắp các ngóc ngách, bắt giữ từng cung nữ trong cung các phi tần tra hỏi, nếu có điểm khả nghi thì dùng hình ép khai.
Tôi cẩn thận tra hỏi mỗi người bên cạnh tiểu Hoàng tử nhưng không thấy có gì khả nghi. Từ vú em đến cung nữ đều là những người đã theo Uyển Dung tỷ tỷ nhiều năm, hơn nữa hai lão ma ma lại là tâm phúc của Tạ Qúy phi lúc xưa, sau khi Uyển Dung tỷ tỷ vào Đông Cung thì được Tạ Qúy phi phái tới hầu hạ, coi như là người thân tín cũ nhà ngoại… Tôi bước chân tới cửa, bỗng nhiên dừng lại, thân ảnh thanh nhã của Tạ Qúy phi hiện lên trước mắt, giống như một tiên tử không vướng bụi trần, lại dần dần hóa thành một thân ảnh bóng dáng giống như vậy, thanh sam dài, điềm đạm ôn hòa. Đã lâu rồi chưa từng nghĩ tới cái tên ấy, giờ khắc này thân ảnh đó bỗng nhiên hiện lên khiến đầu ngón tay lạnh lẽo.
“Tuệ Ngôn”, tôi thấp giọng gọi thị nữ đứng đầu đám hộ vệ Doãn Tuệ Ngôn, “Bắt đầu từ tối nay, ngươi giả trang thị vệ ở lại trong điện Chiêu Dương, không được để lộ hành tung… Cẩn thận lưu ý người bên cạnh tiểu Hoàng tử, nhất là hai vị ma ma”.
Rời cung trở về Vương phủ, dọc đường đi tôi đứng ngồi không yên, lòng hối hận vì đã để Tuệ Ngôn ở lại trong cung, sợ là nàng sẽ thực sự tra ra điều gì đó, sợ đó là kết quả mà tôi không muốn thấy nhất.
Tôi nghỉ chân chốc lát trước cửa thư phòng, ổn định lại những suy nghĩ lung tung trong đầu, xong xuôi mới đẩy cửa bước vào. Tiêu Kỳ đang ngồi trước bàn chuyên chú đọc đống công văn chất như núi, ngẩng đầu thấy tôi, đôi mày chau lại thật sâu mới dãn ra. Tôi giản lược kể cho chàng nghe về chuyện của tiểu Hoàng tử, bỏ bớt chi tiết để Tuệ Ngôn lại trong cung, cũng không nhắc tới hai ma ma kia. Tiêu Kỳ lẳng lặng nghe, ánh mắt thâm sâu khó lường, lại chỉ thản nhiên nói: “Tiểu Hoàng tử mà nàng cũng lo lắng”.
Tôi thở dài nói: “Chàng còn chưa nhìn thấy đứa bé, toàn thân gầy teo, thật sự rất đáng thương… Đầu thai vào Hoàng gia không biết là may mắn hay bất hạnh”. Tiêu Kỳ trầm mặc, tôi biết lỡ lời chạm vào nỗi khổ riêng trong lòng chàng, liền im lặng không nói nữa. Chàng ôm lấy tôi, đôi con ngươi dịu dàng, không cần nói gì cũng đã hiểu hết tâm ý của nhau.
Ăn xong bữa tối, chàng vẫn như thường ngày trông chừng tôi uống thuốc, phải tận mắt thấy tôi uống thuốc xong mới hài lòng. Thuốc này đắng quá mức, vô cùng khó uống, mỗi lần tôi đều không kìm được mà oán trách, nhưng chẳng thể qua mắt được. Tối nay thị nữ vừa mới dâng thuốc lên liền có người tới thông bẩm chuyện gì đó, tôi nhân dịp chàng không để ý lặng lẽ nghiêng bát thuốc đổ vào chậu hoa, còn chưa kịp giấu kỹ bã thuốc dư lại, Tiêu Kỳ đã quay trở về phòng, chằm chằm nhìn bát thuốc trong tay tôi.
Tôi chột dạ biết điều, lè lưỡi nói: “Thuốc này khó uống quá, Thái y đã nói ta khỏe lại rồi, sau này không cần uống nữa đâu!”.
“Không được!”, sắc mặt chàng không chút thay đổi, quay đầu phân phó thị nữ, “Bưng bát khác tới!”.
Thấy chàng nghiêm túc như thật, tôi có chút không vui, kiên quyết nói: “Ta nói không uống là không uống!”.
“Không được!”, gương mặt chàng càng nghiêm trọng hơn.
Tôi chợt thốt lên: “Ta không phải là đứa trẻ, không cần chàng lo!”.
Chàng đột nhiên túm tôi tới, cúi người hung hăng hôn xuống, càng hôn càng sâu, chiếm lấy đôi môi tôi thật lâu, mãi cho tới khi tôi mềm oặt, vô lực giãy dụa.
“Không cần ta quản?”, chàng cười mà như không nhìn lại tôi, trong mắt vẫn còn sót lại vẻ tức giận, “Chỉ sợ nàng có bảy tám chục tuổi thì cả đời này của nàng ta vẫn chắc chắn phải quản rồi!”. Tôi nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, nhưng trong lòng ngọt ngào vô cùng. Thị nữ lại đưa thuốc tới, tôi cũng không thể làm gì khác hơn là uống vào, lại không kìm được hỏi: “Thuốc này rốt cuộc có gì quan trọng mà ngày nào cũng phải uống?”.
Tiêu Kỳ cười nhẹ một tiếng, “Chỉ là thuốc bổ mà thôi, thân thể nàng quá yếu, trừ phi nuôi đến lúc trắng trẻo mập mạp, bằng không mỗi ngày đều phải uống!”.
Tôi bi ai, “Chàng muốn hành hạ chết ta chứ gì?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook