Nghiệp Đế Vương
-
Chương 25: Thân thích
edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Cô cô được dìu vào nội điện, cung nữ giúp tôi thay quần áo, tắm rửa, nội thị vội vàng dọn dẹp đồ đạc, tẩy rửa những vết máu đen trên điện.
Tôi xem xét thật kỹ thương thế của Ngọc Tú. Nàng bị đả thương ở đầu vai, tuy mất rất nhiều máu nhưng may sao không nguy hiểm tới tính mạng.
Cung nhân cởi áo ngoài xuống cho tôi, lúc giơ cánh tay lên mới phát hiện ra mình có cảm giác đau đớn khó mà nhẫn nhịn được. Mới vừa rồi chật vật né được một chiêu, cánh tay trái đã bị lưỡi dao xẹt qua, may mà chỉ bị thương nhẹ.
Búi tóc của cô cô tán loạn, sắc mặt trắng bệch, triều phục lộng lẫy trên người loang lổ máu đen, nhưng lại nhất định không chịu để cung nữ thay quần áo cho mình, cứ ngồi co ro một góc giường, miệng lẩm bẩm gì đó. Cung nữ dâng lên một chén canh an thần lại bị cô cô lật úp xuống, “Biến, biến hết! Đám nô tài các ngươi muốn hại ta? Đừng có mơ!”.
Tôi vội vàng để cung nữ băng bó vết thương rồi tiến tới ôm lấy cô cô, trong lòng chua xót, “Cô cô đừng sợ, có A Vũ ở đây không kẻ nào có thể hại người!”.
Cô cô run rẩy xoa mặt tôi, lòng bàn tay lạnh như băng, “Đúng là con rồi, là A Vũ… A Vũ sẽ không hận ta…”.
“Cô cô lại nói đùa”, nước mắt suýt chút nữa thì trào ra, tôi vội cười lớn. “Y phục đã bẩn rồi, chúng ta thay đi được không?”.
Lần này cô cô không giãy dụa phản kháng nữa, mặc cho cung nữ thay đồ, rửa mặt, còn bình tĩnh ngó nhìn tôi, trên gương mặt hé một nụ cười, nhưng là cười thê lương. Tôi bị ánh mắt của cô cô chiếu thẳng tới mức không thở được, chỉ đành nghiêng đầu nhẫn nhịn đau đớn trong lòng.
Bỗng nhiên nghe thấy cô cô hỏi, “Con có hận cô cô không?”.
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy dung nhan tiều tụy kia mà mọi tư vị cảm xúc đều chợt ập tới.
Cô cô chứng kiến tôi lớn lên từng ngày, luôn yêu tôi chiều tôi như con ruột, rồi chính cô cô lại biến tôi thành con cờ, đích thân đẩy tôi đi, giấu diếm tôi, lừa gạt tôi, bỏ rơi tôi. Trước kia, trong những tháng ngày khó khăn u buồn chỉ có một thân một mình, có lẽ tôi đã từng oán hận cô cô. Khi đó tôi không biết mình nên coi người là Hoàng hậu hay là cô cô ruột thịt nữa.
Nhưng trong khoảnh khắc khi lưỡi dao chĩa thẳng về phía người, tôi lại không kìm được mà lao tới che chắn, không hề do dự. Nhìn cô cô hôm nay tiều tụy thê lương, tôi cảm giác như đang có hàng ngàn cây châm cắm vào tim, có lẽ, oán hận đã không còn nữa.
Tôi đỡ lấy đầu vai thon gầy của cô cô, vén những sợi tóc mai tán loạn trên trán người, dịu dàng nói: “Cô cô luôn yêu thương A Vũ nhất, A Vũ sao có thể hận người? Thái tử ca ca cũng đã sắp lên ngôi rồi, cô cô sắp trở thành Thái hậu được muôn dân kính ngưỡng, là mẫu thân tôn quý nhất trong thiên hạ, cô cô hẳn là nên vui vẻ mới đúng”.
Trên gương mặt cô cô hiện lên nụ cười tái nhợt, hai ánh mắt mê mang chợt hé ra luồng sáng, nhìn tôi mà khẽ cười, nói: “Đúng vậy, hoàng nhi của ta sắp lên ngôi rồi, ta muốn nhìn nó ngồi lên long ỷ, trở thành một Hoàng đế tốt được muôn đời ca tụng!”.
Tôi tỉ mỉ ngó nhìn ánh mắt cô cô, nhưng không biết giờ đây người có thể nhìn rõ được bao nhiêu.
“Nhưng, hắn hận ta, bọn họ cũng hận ta!”, cô cô đột nhiên run lên, nắm chặt tay tôi, đến nếp nhăn sâu trên khóe mắt cũng rung động, “Đến chết hắn cũng không chịu van xin ta, không chịu nhìn ta! Còn hắn nữa, hắn phụ ta cả đời, còn dám phế truất ta, phái người giết ta! Ngay cả đứa con trai ruột cũng ghét ta! Ta làm gì sai chứ? Ta nhớ thương ngươi nhiều năm như vậy, nhẫn nhịn ngươi, ngươi rốt cuộc còn muốn ta phải như thế nào…”.
Cô cô đột nhiên cất tiếng cười lớn, lại bị nghẹn nơi cổ họng. Cô cô nắm chặt tay tôi không chịu buông, nơi đáy mắt tràn đầy nỗi bi thương tuyệt vọng, móng tay cơ hồ như đã đâm sâu vào cánh tay tôi.
Cung nữ hai bên cuống quýt đè cô cô lại, tôi cả kinh tới luống cuống chân tay, không rõ lời vừa nói của cô cô rốt cuộc là có ý gì.
Bất luận tôi có nói gì cũng không thể làm cho cô cô bình tĩnh trở lại, ngược lại còn càng khiến người điên cuồng. Thái y còn chưa tới, tôi thấp thỏm lo lắng vô cùng. Chợt một cung nữ rụt rè tới gần, trong tay nâng một cái bình, nói rất nhỏ, “Vương phi, nô tỳ từng thấy Liêu cô cô cho Hoàng hậu uống thuốc, mỗi lần Hoàng hậu bị như vậy đều phải uống thuốc trong bình ngọc này”.
Cung nữ này mới chỉ mười bốn, mười lăm, gương mặt hiền dịu lộ ra vẻ ngây thơ. Tôi nhíu mày nhận lấy bình thuốc, đổ ra mấy viên thuốc màu xanh bích, tỏa mùi thơm thoang thoảng.
Cô cô đã cáu kỉnh không yên, bắt đầu lớn tiếng quát mắng, tựa hồ như không còn nhận ra cả tôi.
Tôi đưa một viên thuốc cho cung nữ kia, nàng quỳ gối tiến lên, không do dự nuốt xuống.
Một cung nữ vội vã chạy vào, “Khởi bẩm Vương phi, Dự Chương Vương và Tả tướng đã đến trước điện!”.
“Bảo họ chờ ở bên ngoài!”, cô cô như thế này, sao có thể gặp người khác được? Tôi không do dự nữa, bón một viên thuốc cho cô cô.
Người giãy dụa mấy cái rồi quả nhiên dần bình tĩnh trở lại, vẻ mặt uể oải, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Nhìn gương mặt lúc ngủ của cô cô, đáy lòng tôi nhói đau.
Đang định đứng lên lại chợt thấy dưới gối cô cô lộ ra một góc khăn lụa, nhìn lại trán người, dường như có thấm mồ hôi lạnh. Tôi thở dài, rút chiếc khăn ra định lau mồ hôi cho cô cô, bỗng nhiên có cảm giác khác thường. Chiếc khăn này nhăn nhúm, đã ố vàng, rất cũ kỹ, hình như còn có vết mực nhàn nhạt. Vừa mở ra nhìn đã thấy tám chữ nhỏ mờ mờ xuất hiện – “Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo”.
Hai câu thơ trích trong bài “Nữ viết kê minh 2”, “Kinh Thi” – Khổng Tử.
Nguyên văn:
Dặc ngôn gia chi,
Dữ tử nghi chi.
Nghi ngôn ẩm tửu,
Dữ tử giai lão.
Cầm sắt tại ngự,
Mạc bất tĩnh hảo.
Dịch thơ:
Được mòng chàng hãy đưa em,
Em nấu em nướng em đem dâng chàng.
Đôi ta chuốc chén hân hoan,
Trăm năm em muốn chu toàn tình ta.
Đôi ta cầm sắt hiệp hòa,
Đời ta thắm thiết, tình ta êm đềm.
Nguồn: nhantu.net
Tôi giật mình, ngưng mắt nhìn kỹ nét chữ kia… vuông vức khí khái vô cùng đẹp mắt, thanh tú như bay lượn, dõi mắt khắp thiên hạ này e không thể có người thứ hai viết ra được.
Chỉ có người đó, dùng tài thư pháp có một không hai đương thời mà được lòng vua, được người đời ngưỡng mộ, từ người người quyền quý xuống tới kẻ sĩ thấp hèn đều thích học theo cách viết “Ôn thể” của ông ta.
Tôi gần như bật thốt lên – Ôn Tông Thận, Hữu tướng đại nhân phạm tội mưu nghịch, bị cô cô đích thân ban thưởng rượu độc, chậm rãi chết đi trong nhà lao.
Ôn thể: thể viết chữ của Ôn Tông Thận.
Từ đây có thể suy ra, từ “hắn” thứ nhất và từ “ngươi” trong lời thoại của Hoàng hậu bên trên chính là ám chỉ Ôn Tông Thận. Còn từ “hắn” thứ hai ám chỉ Hoàng thượng.
Vừa đi ra ngoài điện đã thấy phụ thân và Tiêu Kỳ, tôi chợt cảm thấy mệt mỏi không có chút sức lực nào để gắng gượng chống đỡ nữa.
“A Vũ!”, hai người đồng thời cất tiếng, Tiêu Kỳ bước chân nhanh lên trước phụ thân, tới gần giữ lấy hai vai tôi, vội hỏi: “Nàng có bị thương không?”.
Phụ thân đột nhiên dừng bước, hai tay vươn ra từ từ rũ xuống.
Thấy vậy, trái tim tôi như bị bóp nghẹt, bất chấp mọi chuyện, chạy vội tới trước mặt phụ thân. Phụ thân thở dài, ôm tôi vào lòng… Cái ôm ấm áp này thật quen thuộc, tựa như đã tồn tại trong trí nhớ từ khi tôi sinh ra.
“Bình an là tốt rồi”. Phụ thân nhè nhẹ vỗ về sau lưng tôi, tôi cắn môi ngăn dòng nước mắt, lại cảm thấy bờ vai phụ thân rõ ràng đã gầy đi, không còn rộng rãi như trước nữa.
“Vẫn còn làm nũng như vậy, không ngại phu quân con chê cười sao?”, phụ thân mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy tôi ra.
Tiêu Kỳ cũng cười, “Nàng trước giờ luôn thích khóc, e là bị nhạc phụ đại nhân chiều hư rồi”.
Phụ thân không ngừng cười ha hả, không biện bạch gì cả, chỉ nhẹ gõ một cái lên trán tôi, “Xem xem, hỏng mất danh tiếng của lão phu rồi”.
Hai người họ nói nói cười cười thật giống như cha con bình thường… Song trong lòng tôi hiểu được đây chỉ là họ phối hợp ăn ý diễn trước mắt tôi mà thôi.
Tôi là con gái của Tả tướng, thê tử của Dự Chương Vương, là người khiến họ có thể ngầm hiểu với nhau, lấy nụ cười mà che chở – mặc dù sự ăn ý này dừng lại chỉ sau một khắc ngắn ngủi, tôi cũng đã là nữ tử may mắn nhất trong thiên hạ.
Hai người đều biết chuyện hành thích. Tôi lần lượt kể lại tỉ mỉ mọi sự tình, ánh mắt phụ thân và Tiêu Kỳ không ngừng biến hóa, thần sắc nghiêm trọng.
Vết máu đen trước điện đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn còn lưu lại hơi thở âm u lạnh lẽo, xơ xác tiêu điều.
Tôi nhìn thần sắc của phụ thân, lo sợ nói, “Mặc dù cô cô không bị thương nhưng đã bị chấn kinh quá độ, tình hình rất không ổn”.
Phụ thân không nói gì, chỉ cau mày, trong mắt là vẻ lo lắng vô cùng. Tiêu Kỳ cũng nhíu mày hỏi, “Không ổn thế nào?”.
“Thần trí cô cô không được thanh tỉnh cho lắm…”, tôi chần chừ đưa mắt nhìn phụ thân, “Nói mơ vài câu gì đó, sau khi uống thuốc mới nằm ngủ”.
“Những lời nàng nói, người khác có nghe được?”, vẻ mặt phụ thân vô cùng nghiêm túc.
Phụ thân không hỏi cô cô nói gì, chỉ hỏi người khác có nghe được hay không… tôi hiểu ra, phụ thân quả nhiên biết rõ nội tình.
Chiếc khăn lụa kia tôi vẫn giấu trong tay áo… Tôi buông mắt, lặng lẽ nói, “Lúc ấy chỉ có mình con ở bên cạnh cô cô, không có ai khác. Lời cô cô rất mơ hồ, con cũng không nghe rõ”.
Phụ thân thở dài một tiếng, tựa như thở phào nhẹ nhõm, “Hoàng hậu đã cực khổ mấy ngày liên tiếp, sau khi kinh sợ khó tránh khỏi bị sa sút tinh thần, không sao, không sao”.
Tôi im lặng gật đầu, cổ họng nhất thời nghèn nghẹn, toàn thân lạnh như băng.
Tiêu Kỳ vẫn nhíu mày, nói, “Nàng nói thích khách là lão cung nhân theo hầu hạ Hoàng hậu?”.
Tôi đang định trả lời lại nghe thấy phụ thân lạnh lùng nói: “Nô tài Tiết Đạo An kia mấy tháng trước đã bị cách chức đến Tẫn thiện ty rồi”.
“Sao có thể như vậy?”, tôi cả kinh. Tẫn thiện ty là nơi chuyên giam giữ những nô tài phạm lỗi hoặc bị cách chức, người tới đó đều bị bắt ép lao động từ việc nặng nhọc nhất tới ti tiện nhất. Mà Tiết Đạo An kia theo hầu cô cô không dưới mười năm, luôn luôn là tâm phúc của người, lần trước hồi cung tôi vẫn còn thấy ông ta chấp sự tại Chiêu Dương điện, sao có thể?
“Nô tài kia từng làm nghịch ý chỉ của Hoàng hậu, tự tiện vào Càn Nguyên điện, vốn dĩ nên đánh chết nhưng lúc đó chỉ xét hắn tội cậy sủng sinh kiêu”, phụ thân nhăn mặt, “Đáng tiếc Hoàng hậu lại mềm lòng, niệm tình hắn đã theo hầu mười năm nên chỉ phạt hắn tới Tẫn thiện ty. Ai dè nô tài kia là người của Hoàng thượng, tàng thân mười năm, rắp tâm hãm hại Hoàng hậu”.
Tôi kinh nghi nói: “Người bị phạt vào Tẫn thiện ty há có thể tự mình thoát ra, giả truyền chỉ cho con?”.
Sắc mặt phụ thân xanh mét, “Thường ngày Chiêu Dương điện luôn được thủ vệ sâm nghiêm, nô tài kia không tìm được cơ hội động thủ, hẳn là luôn chờ đợi cơ hội, vừa dịp con hồi cung chưa rõ sự tình, hắn mới có thể ngụy trang công khai vào được trong điện”.
Tiêu Kỳ trầm ngâm nói: “Chỉ bằng sức của một mình ông ta, muốn thoát ra khỏi Tẫn thiện ty, thay phục trang, thân giấu dao sắc vẫn có thể tránh được thị vệ tuần tra… nếu không có đồng đảng âm thầm tương trợ, e là không làm được”.
“Đúng vậy, ta đã phân phó tăng thêm người thủ vệ Đông cung, đề phòng đồng đảng của thích khách gây bất lợi cho Thái tử”, tôi nhìn về phía phụ thân, lo âu nói, “Trong cung người đông phức tạp, chỉ sợ vẫn có nhiều lão cung nhân trung với hoàng thất, nếu sơ ý bỏ qua ắt sẽ để lại hậu hoạn”.
“Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, nếu để một người lọt lưới thôi cũng đã là hậu hoạn khôn cùng”, Tiêu Kỳ nghiêm trang nhìn phụ thân nói, “Tiểu tế cho rằng, chuyện này can hệ rất rộng, từ cấm vệ tới cung tỳ đều phải kiểm tra chặt chẽ, dùng toàn lực bắt hết đồng đảng”.
Tôi ngưng thần, lập tức hiểu được dụng ý của Tiêu Kỳ, chàng trước giờ chưa từng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Tôi và chàng nhìn nhau, rồi lại không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn phụ thân.
Phụ thân rất bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, thản nhiên nói, “Thế thì chưa hẳn, cấm vệ đều là những người trung dũng được chọn ra từ ngàn vạn người, ngẫu nhiên có một con cá lọt lưới cũng không đáng để lo”.
Ánh mắt Tiêu Kỳ sắc bén, “Nhạc phụ nói có lý, nhưng an nguy của Hoàng hậu và Thái tử là an nguy của xã tắc, không thể sơ sót dù chỉ nửa phần”.
“Hiền tế nói như vậy cũng phải, có điều, đây là sự vụ trong cung, chi bằng tấu lên để Hoàng hậu xử lý”. Phụ thân cười hiền hòa, lời nói cẩn thận không chút kẽ hở. Tiêu Kỳ đã giương mũi kiếm tới sát rồi vậy mà sau khi phụ thân khéo léo đưa đẩy ứng đối lại dường như không thể đâm tới. Triều đình là chốn sa trường không thấy máu, nếu bàn về tu vi nơi đây, Tiêu Kỳ vẫn còn kém phụ thân một bậc.
“Cậu lầm rồi!”, một giọng nói chợt vang lên bên ngoài điện.
Là Thái tử ca ca với đại đội thị vệ vây quanh vội vã bước tới, trong tay cầm bảo kiếm đã ra khỏi vỏ.
Chúng tôi đều cả kinh, cúi người hành lễ.
“Sao cậu có thể qua loa như vậy? Cậu xác định không có bè đảng phản bội khác chăng? Ngay cả người ở bên cạnh mẫu hậu cũng không thể tin nổi, vậy ai còn có thể bảo vệ cho Đông cung an toàn?”, Thái tử hầm hừ giơ kiếm lên, hướng thẳng về phía phụ thân mà hỏi.
“Vi thần biết tội”, phụ thân tức giận, nhưng trước nhiều người như vậy chỉ đành kìm nén.
Thái tử nhìn mọi người một chút, vẻ mặt như đã hiểu chuyện, đang định mở miệng nói thì bị tôi lạnh lùng trừng mắt một cái. Huynh ấy ngẩn ngơ, rồi sực tỉnh trừng mắt lại tôi, nhưng giọng nói đã kém đi vài phần khí thế, “Dự Chương Vương nói không sai, đám nô tài này một người cũng không đáng tin, ta muốn kiểm tra một lần chắc chắn, không thể để kẻ gian lẫn vào Đông cung được!”.
Tiêu Kỳ khẽ mỉm cười, “Điện hạ anh minh, trước mắt Đông cung được an toàn sẽ là gốc rễ cho thiên hạ vững chắc”.
Thái tử gật đầu lia lịa, vô cùng đắc ý, cứ thao thao bất tuyệt tiếp chuyện Tiêu Kỳ.
Nhìn gương mặt sa sầm của phụ thân, tôi chỉ biết thở dài trong lòng. Thái tử ca ca từ nhỏ đã không tốt, cô cô luôn nghiêm nghị với huynh ấy, Hoàng thượng thậm chí còn hay trách mắng. Ngoại trừ cung nữ, nội thị e là chẳng có mấy người ủng hộ khen ngợi chủ ý của huynh ấy, vậy mà ôm nay lại được một lời khen của Tiêu Kỳ. Ngay cả đại nhân vật như Dự Chương Vương cũng thuận theo huynh ấy, chỉ sợ trong lòng huynh ấy đã xem Tiêu Kỳ như tri kỷ.
Phụ thân cuối cùng cũng cả giận thốt lên, “Điện hạ không cần lo ngại, cấm quân có thể bảo vệ Đông cung chu toàn”.
Thái tử lập tức nói: “Cấm quân nếu còn dùng được, há có thể để cho con ma ốm Tử Luật chạy thoát?”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đột biến, bản thân huynh ấy cũng ngây người.
Tử Luật là ám sát thúc phục mới thoát được thân. Cái chết của thúc phụ là nỗi đau mà không ai trong chúng tôi muốn nhắc tới không ngờ lại bị huynh ấy thuận miệng lôi ra để chất vấn như vậy.
Tôi nhìn thấy phụ thân nheo nheo khóe mắt, đây là dấu hiệu người đã nổi giận… Phụ thân tiến lên một bước, tôi không kịp khuyên can, chỉ thấy người giơ tay giáng một cái tát về phía Thái tử.
Cái tát này khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn, Tiêu Kỳ cũng không khỏi kinh ngạc, mà thị vệ trên điện thì lúng túng không biết nên làm sao – Thái tử điện hạ chịu nhục, Tả tướng phạm thượng, vốn nên lập tức bắt lại, nhưng không ai dám động thủ.
“Keng” một tiếng, bảo kiếm trong tay Thái tử rơi xuống. Huynh ấy giơ tay che mặt, run giọng nói: “Cậu, cậu…”.
Phụ thân căm tức nhìn Thái tử, giận đến râu tóc cũng run rẩy.
“Điện hạ bớt giận!”.
“Phụ thân bớt giận!”.
Tiêu Kỳ và tôi đồng thanh nói. Chàng tiến lên ngăn Thái tử, còn tôi thì khoác tay giữ phụ thân lại. Tiêu Kỳ phất tay cho đám thị vệ lui ra, ngoài điện chỉ còn bốn người chúng tôi.
Phụ thân căm tức phất tay áo thở dài nói: “Tới khi nào ngươi mới có chút ra dáng Thái tử đây?”.
Tiêu Kỳ nhặt bảo kiếm trên mặt đất lên, tra vào vỏ giúp Thái tử, “Nhạc phụ xin nghe một lời của tiểu tế. Bảo kiếm tuy uy phong sắc bén nhưng cần phải ra trận để tôi luyện. Điện hạ mặc dù còn trẻ, cuối cùng cũng sẽ có một ngày quân lâm thiên hạ. Hiện giờ Hoàng thượng bị bệnh, Thái tử giám quốc, chính là lúc để điện hạ được rèn luyện. Thiết nghĩ, điện hạ lo lắng không phải không có lý, mong nhạc phụ đại nhân nghĩ lại”, lời này của chàng rõ ràng là khuyên can phụ thân nhưng thực chất lại là nói cho Thái tử nghe, mà về tình về lý đều không thể phản bác.
Thái tử giương mắt nhìn đầy cảm kích.
Phụ thân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt biến ảo hướng thẳng về phía Tiêu Kỳ. Tiêu Kỳ thần thái thong dong, ánh mắt càng thêm phần sắc lạnh. Hai người lúc này đã công khai giương cung bạt kiếm.
Lòng tôi nghẹn lại, lòng bàn tay không biết tự bao giờ đã lấm tấm mồ hôi.
Trong thời khắc bốn bề im ắng, Thái tử nhìn hai người họ, dường như cuối cùng cũng đã hiểu ra được điều gì đó, lo lắng đưa mắt nhìn Tiêu Kỳ.
Gương mặt phụ thân biến sắc, lạnh lùng trừng huynh ấy, khiến huynh ấy càng thêm lúng túng, sợ hãi không yên.
Huynh ấy luôn luôn kính sợ phụ thân, hôm nay không biết là do bị thích khách kinh động hay là do được giữ chức giám quốc mà đắc ý vênh váo, thái độ khác thường, chọc phụ thân nổi giận nên mới bị mất mặt trước nhiều người như vậy.
Tôi không đành lòng nhìn Thái tử bối rối, cất lời giải vây giùm huynh ấy: “Hoàng hậu đã bị kinh sợ, Thái tử vào thăm một lát đi”.
Không ngờ phụ thân lại ngay lập tức quát lớn: “Hoàng hậu còn đang tĩnh dưỡng, ngươi đừng vội nói năng lung tung quấy nhiễu nàng, còn không mau quay trở về Đông cung đi!”.
Thái tử đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, bật thốt lên nói với phụ thân: “Ta nói năng lung tung khi nào? Chẳng lẽ trong mắt cậu, ta nói gì cũng sai, không bằng cả một nữ tử như A Vũ? Hôm nay mẫu hậu thiếu chút nữa bị người hại, sắp tới hẳn là sẽ đến lượt ta, ta muốn Dự Chương Vương mang quân vào cung bảo vệ thì có gì sai? Thân là Thái tử, nếu ngay cả mạng của mình cũng không giữ được thì ta còn làm Hoàng đế tương lai làm gì?”.
“Ngươi câm mồm!”, phụ thân giận dữ.
Tôi định lên tiếng khuyên Thái tử lại thấy ánh mắt của Tiêu Kỳ, bị chàng thản nhiên ngăn cản.
“Ta cứ nói!”, gương mặt Thái tử càng lúc càng đỏ, ương bướng cãi lại, “Dự Chương Vương nghe lệnh, ta lấy địa vị giám quốc mệnh cho ngươi lập tức lãnh binh vào cung điều tra loạn đảng, bảo vệ hoàng thất!”.
“Thần tuân chỉ”, Tiêu Kỳ quỳ một gối đáp.
Bên trong điện truyền tới tiếng ho khan của cô cô, hẳn là bị đánh thức.
Phụ thân bình tĩnh nhìn Thái tử rồi nhìn Tiêu Kỳ, cuối cùng quay mặt đi, sắc mặt thảm đạm, vẻ kinh ngạc trong mắt đổi thành thất vọng và hối hận.
Trên điện này ba người đã đứng về phía đối diện người. Lợi thế vững chắc nhất trong tay phụ thân, kẻ luôn bị người cho là Thái tử vô dụng đã ruồng bỏ người chạy theo Tiêu Kỳ.
Phụ thân ngây người trong chốc lát rồi nhẹ cười, “Tốt, tốt lắm! Điện hạ anh minh, giờ đã được lương thần giúp đỡ, cựu thần xin phép cáo lui!”.
Đi từ trong cung ra ngoài, sắc trời cũng chuyển tối. Tiêu Kỳ giục ngựa đi phía trước, tôi ngồi một mình trên xe loan. Lần đầu tiên về Vương phủ sau đại hôn lại là dọc đường yên lặng không ai nói một lời. Xe loan dần dần rời khỏi cửa cung, tôi chán nản nhắm mắt, chỉ cảm thấy mệt mỏi. Vết thương trên cánh tay lúc này bắt đầu đau, từng cảnh tượng xưa liên tục xẹt qua trước mắt, trong lòng cũng đau, đã không biết là vui hay buồn nữa.
Xa giá dừng lại, hẳn là đã đến Dự Chương Vương phủ. Từ ngày tức giận rời khỏi nơi đây sau đại hôn, tôi chưa từng đặt chân trở lại.
Màn xe bị vén lên, là Tiêu Kỳ đứng ở trước xe, vươn tay về phía tôi, dịu dàng cười nói: “Đã về nhà”.
Tôi nhất thời ngây người, bị ba chữ kia đánh trúng điểm yếu trong lòng.
Đúng vậy, nơi này là nhà, nhà của chúng tôi.
Nhìn tấm biển sơn son thếp vàng trên cửa, mơ hồ có thể thấy được sáu chữ “Sắc tạo Dự Chương Vương phủ”, bên trong cửa đèn đuốc sáng trưng, hạ nhân thị tỳ đã sớm quỳ ở trước cửa nghênh hầu.
Sắc: sắc phong của vua.
Tiêu Kỳ tự mình đỡ tôi xuống xe loan, vô tình chạm tới vết thương trên cánh tay, tôi co rúm lại, không hề lên tiếng.
Chàng dừng bước nhìn, chân mày khẽ nhíu lại, đang định cất lời thì thấy một hàng tỳ nữ xinh đẹp mặc áo tơ trắng nối đuôi nhau đi ra từ trong cửa, nghênh đón chúng tôi.
Tôi và Tiêu Kỳ quay sang nhìn nhau, nhất thời ngạc nhiên. Chợt thấy hai mỹ nữ đi cuối một người mặc hồng y, một người mặc lục y, dịu dàng hạ bái chúng tôi, sau đó đi về hai phía. Nơi ánh sáng rực rỡ nhất, ca ca chậm rãi tiến tới, một thân bạch y ung dung tiêu sái, bên hông đeo ngọc bội, sau đầu là ánh trăng sáng trong chiếu rọi mỗi bước chân đi.
Ca ca nhìn chúng tôi mà mỉm cười, tay áo tung bay đi đến như tiên giáng trần.
Tiêu Kỳ đột nhiên cười thành tiếng, tôi cũng phục hồi lại tinh thần, bật thốt lên, “Ca ca! Sao huynh lại ở đây?”.
Ca ca hành lễ ra mắt Tiêu Kỳ trước tiên rồi mới nhìn tôi cười một tiếng vui vẻ, “Ta đặc biệt tới nghênh đón muội muội và muội phu về phủ”.
Tôi nhìn đoàn mỹ nữ như hoa như ngọc phía sau huynh ấy, vốn tưởng rằng lúc gặp ca ca sẽ là vừa hạnh phúc, vừa đau lòng, nhưng cảnh tượng trước mắt này khiến tôi không biết nên khóc hay nên cười, “Nghênh đón cũng không cần phải…”.
‘Huênh hoang như thế’ – nếu như là trước kia, tôi nhất định sẽ nói thẳng ra, nhưng lúc này có Tiêu Kỳ ở bên, phải giữ chút thể diện cho ca ca nên chỉ đành cười khổ nói tiếp, “Phô trương long trọng thế này”.
Tiêu Kỳ cũng cười, “Cảm tạ nhọc công”.
Ca ca làm như không nghe thấy lời trêu chọc của tôi, cười với Tiêu Kỳ, “A Vũ được nuông chiều từ nhỏ, tính tính khó chiều, ta chỉ sợ người trong phủ không biết tính nó cho nên đưa tỳ nữ nhà mình tới chăm lo. Mọi thứ trong phủ đều đã được bố trí theo thói quen thường ngày của muội rồi, muội thấy hẳn sẽ hài lòng”. Lúc nhìn Tiêu Kỳ, thần sắc ca ca rất mờ nhạt, đến cuối cùng khi nói cho tôi nghe thì ánh mắt lại chuyển ấm áp, ẩn hàm sự sủng nịnh… Tôi nhất thời ngây người, chua ngọt đắng cay, đầy đủ tư vị cảm xúc chợt xuất hiện, đáy mắt dần nóng lên.
Tiêu Kỳ ung dung tạ ơn ca ca, mời huynh ấy vào phủ trò chuyện, lại bị ca ca từ chối.
“Cũng được, hôm nay nhiều việc bận rộn, ngày khác bố trí nhà cửa hẳn hoi rồi gặp mặt cũng không muộn”, Tiêu Kỳ khẽ khom người, thái độ đối với ca ca cũng là mờ nhạt.
Tôi biết trong lòng ca ca vẫn còn có ngăn cách với Tiêu Kỳ, lại không thể trách được, chỉ đành phải cười một tiếng với Tiêu Kỳ, “Ta tiễn ca ca”.
Xe của ca ca đã đứng chờ cách đó không xa, chúng tôi sóng vai chậm rãi bước đi, một đám thị nữ theo ở phía sau.
Tôi cúi thấp đầu, có ngàn vạn lời lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Chợt nghe thấy ca ca thở dài, “Hắn là lương nhân của muội?”.
Câu nói đùa năm đó, ca ca vẫn còn nhớ, tôi cũng còn nhớ – sao Hồng Loan chiếu mệnh, gặp được lương nhân.
Lương nhân: người mà số mệnh đã định sẽ trở thành một nửa của mình và bản thân cũng sẽ dành trọn tình cảm cho người đó.
“E là bị huynh đoán trúng rồi”, tôi yên lặng chốc lát, tỏ vẻ hài hước nói.
Ca ca dừng chân, ngưng mắt nhìn tôi, “Thật?”.
Ánh trăng chiếu xuống dung nhan tựa ngọc của huynh ất, trong đôi con ngươi sáng rực ánh lên thân ảnh của tôi. Gương mặt vốn luôn mang theo nụ cười giờ đây trở nên nghiêm nghị khác thường.
“Thật”, tôi thản nhiên đón nhận ánh mắt của ca ca, trả lời một cách nhẹ nhàng nhưng rất chắc chắn.
Ca ca nhìn tôi thật lâu, cuối cùng thoải mái cười một tiếng, “Vậy thì thật tốt!”.
Tôi không kìm được lòng nữa, giương cánh tay ôm cổ huynh ấy, “Ca ca!”.
Huynh ấy cũng ôm tôi không chút do dự, cười thán, “Nha đầu thối, muội gầy đi rồi”.
Khi còn nhỏ tôi rất thích kiễng chân ôm cổ ca ca, lúc nào cũng thắc mắc vì sao huynh ấy có thể cao lớn như vậy. Hôm nay tôi đã cao lớn rồi nhưng vẫn phải kiễng chân mới với tới… Bỗng có cảm giác dường như giờ đây vẫn giống với ngày xưa, hết thảy không có gì thay đổi.
“Mẫu thân có khỏe không?”, tôi ngửa mặt hỏi huynh ấy, “Mẫu thân có biết muội quay về kinh rồi không? Sáng mai muội sẽ về nhà thăm mẹ… mà không, tối nay đi luôn, muội đi cùng huynh!”.
Nhớ tới mẫu thân, tôi chẳng kịp suy nghĩ điều gì khác, mong muốn về nhà chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này, chỉ hận không thể lập tức bay tới trước mặt mẫu thân mà thôi.
Ca ca nghiêng mặt qua, tôi không thấy rõ thần sắc. Yên lặng một lát, huynh ấy mới trả lời, “Mẫu thân không ở nhà”.
Tôi ngơ ngẩn, lại thấy ca ca cười nhẹ một tiếng, “Mẫu thân ngại trong phủ ồn ào phức tạp nên đã chuyển tới chùa Từ An tĩnh tâm rồi. Hôm nay đã muộn, ngày mai huynh đưa muội đi thăm người”.
“Cũng được…”, tôi miễn cưỡng cười, đáy lòng lạnh như băng. Ca ca nói hời hợt như vậy, tôi có thể hiểu được, mẫu thân quyết định tới chùa Từ An lúc này, hẳn là lòng đã nguội lạnh.
Đôi mày rậm của Tiêu Kỳ nhíu chặt. Chàng cẩn thận giơ cánh tay tôi lên kiểm tra vết thương, gương mặt tái đi vì giận.
Tôi không dám lên tiếng, yên lặng giơ tay, để mặc cho chàng bôi thuốc lên vết thương. Động tác của chàng mặc dù thuần thục nhưng thi thoảng vẫn hơi mạnh tay, khiến tôi đau tới rùng mình.
“Giờ thì biết đau rồi?”, chàng nghiêm mặt, “Làm anh hùng thú vị thế ư?”.
Tôi không nói gì, nghe chàng tiếp tục khiển trách. Tôi bị mắng tới không dám ngẩng đầu, nhưng Dự Chương Vương đại nhân lại không có chút ý tứ bớt giận nào.
“Xong chưa, nếu chưa thì ngày mai tiếp tục mắng…”, tôi miễn cưỡng nằm sấp trên giường, mỉm cười liếc nhìn chàng, “Giờ ta mệt rồi”.
Chàng nhìn tôi chằm chằm, thở dài hết cách, lạnh lùng xoay người sang chỗ khác.
Cho tới khi tắt nến, nằm xuống giường rồi chàng cũng không chịu nói với tôi nửa lời.
Tôi mở to mắt, nhìn tầng tầng lớp lớp rèm che trong bóng tối, phía trên dường như có thêu hình loan phượng hợp hoan. Mùi hương ngọt trầm quanh quẩn trong không khí giống như dòng nước ngầm lan ra. Những thứ trước mắt đều như đã từng quen biết… Bỗng nhiên, tôi như trở lại đêm thành thân hôm ấy, một thân một mình mặc giá y cô độc nằm trên giường gấm đỏ tới tận lúc trời sáng. Ngày hôm sau lập tức phất áo quay về nhà, không đặt chân vào nơi này nửa bước, thậm chí còn chưa từng nhìn kỹ nơi đây lấy một lần. Vương phủ rộng lớn xa hoa này là năm đó Tiêu Kỳ vừa mới được phong Vương, Hoàng thượng đã ban thưởng cho chàng. Mà chàng quanh năm thủ vệ biên cương, cũng chưa từng ở lại lâu. Từ lúc Vương phủ xây xong tới giờ đã nhiều năm, vậy mà nước sơn trên cột còn nguyên, hoa văn chạm trổ còn như mới. Sau này, đây chính là nơi mà tôi và chàng sẽ chung sống cả cuộc đời.
“Tiêu Kỳ…”, tôi bỗng nhiên thở dài, nhẹ nhàng gọi chàng. Chàng ừ một tiếng, tôi lại không biết nên nói cái gì. Im lặng chốc lát, tôi xoay người đi, “Không có gì”.
Chàng đột nhiên ôm tôi, hơi ấm trên người xuyên qua quần áo mỏng mà truyền tới. Chàng thấp giọng nói bên tai tôi: “Ta hiểu được”.
Tôi xoay mình dán mặt trước ngực chàng, lắng nghe nhịp tim trầm trầm của chàng.
“Vết thương còn đau phải không?”, chàng cẩn thận bao chặt lấy tôi, e sợ chạm vào vết thương trên tay tôi.
Tôi cười, lắc đầu. Vết thương đã được bôi thuốc, không còn đau nữa, chỉ là trong lòng lại mang một nỗi đau.
Chàng dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán tôi rồi thở dài một tiếng rất nhỏ, “Ngủ thôi”.
Vẻ muốn nói lại thôi này, tôi không phải không hiểu được. Tôi gắng hết sức cất lời, “Phụ thân già rồi, cô cô lại bị bệnh… Bất kể thế nào, họ vẫn là thân nhân của ta”.
Tiêu Kỳ không trả lời, chàng chỉ cầm chặt tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau. Tôi hiểu rõ, chàng cũng là bất đắc dĩ.
Sáng sớm tỉnh lại, Tiêu Kỳ đã vào triều. Chàng luôn thức dậy rất sớm, chưa bao giờ kinh động tới tôi.
Tôi tới thăm Ngọc Tú. Nàng đã được đưa về Vương phủ, còn đang ngủ mê. Từ Ninh Sóc đến Huy Châu, rồi đến kinh thành, nàng vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh tôi, trong lúc sinh tử luôn liều mình giúp đỡ. Nếu như không phải nàng liều mạng ngăn cản Tiết Đạo An, chỉ e tôi cũng không thể tránh được bị đâm trúng. Nhìn gương mặt tiều tụy của nàng, trong lòng tôi âm thầm nói, “Ngọc Tú, ta sẽ cho ngươi những gì tốt đẹp nhất, báo đáp ân cứu mạng của ngươi”.
Nếu như lúc nàng tỉnh lại có thể thấy Tống Hoài n hẳn là sẽ rất vui sướng. Chỉ là, mấy ngày trước Tống Hoài n đã lặng lẽ lãnh binh tới hoàng lăng, e là phải một thời gian nữa mới có thể quay về.
Tôi đứng trước cửa, ảm đạm nhìn về phương hướng hoàng lăng, trong lòng hỗn loạn không rõ cảm xúc ra sao – Tử Đạm lúc này có lẽ đang an ổn.
Ngày công phá Lâm Lương quan, Tiêu Kỳ phái Tống Hoài n tới hoàng lăng đón Tử Đạm sắp bị cấm quân giam giữ đi.
Tử Đạm là điều tối kỵ trong lòng cô cô, tôi vẫn luôn lo lắng cô cô sẽ hạ thủ với huynh ấy để trừ hậu hoạn. May mà cô cô cố kỵ nhiều, không muốn Thái tử phải chịu tiếng xấu giết hại anh em cho nên mới chậm chạp không ra tay. Giờ đây Tử Đạm đã rơi vào tay Tiêu Kỳ, trở thành lợi thế giúp Tiêu Kỳ đối kháng với cô cô, ít nhất là trước mắt chàng sẽ không gây tổn hại gì cho Tử Đạm.
Trước khi Tống Hoài n đi, tôi để Ngọc Tú tới chuyển lời cho hắn – “Lúc nhỏ ta từng trồng một cây hoa lan ở hoàng lăng, tướng quân lần này đi nếu như thuận tiện thì xin nhờ thay ta tưới nước chăm sóc, chớ để hoa kia khô héo”.
Ngọc Tú nói, Tống tướng quân nghe xong lời ấy thì không nói gì, lẳng lặng rời đi.
Tôi hiểu con người bướng bỉnh cao ngạo ấy, trầm mặc chính là sự đồng ý chắc chắn nhất của hắn.
“Bẩm Vương phi, thị tỳ của Trưởng Công chúa, Từ phu nhân cầu kiến”, một tỳ nữ đi vào bẩm báo.
Là Từ cô cô tới! Tôi vui mừng hân hoan, không sửa sang quần áo gì, cứ như vậy chạy vội ra ngoài.
Từ cô cô mặc áo xanh búi tóc, dáng vẻ thanh tao lịch sự, mỉm cười đứng trong phòng khách, từ xa thấy tôi chạy tới liền cúi người hành lễ, “Nô tỳ bái kiến Vương phi”.
Tôi bận rộn đỡ Từ cô cô dậy, nhất thời kích động khó tả, bởi trong mắt cô cô đang ánh lên những giọt lệ. Nhìn thật kỹ, chợt nhận ra tóc Từ cô cô đã bạc, người cũng già đi nhiều.
Quả là mẹ con liền tâm, tôi vừa định tới chùa Từ An, mẫu thân đã phái Từ cô cô tới đón.
Không đợi ca ca tới nữa, tôi lập tức phân phó chuẩn bị xe loan, vội vã thay quần áo trang điểm. Tôi nhất định phải ăn mặc thật đẹp đến gặp mẫu thân để người thấy tôi mạnh khỏe, như vậy người mới có thể yên tâm.
Cô cô được dìu vào nội điện, cung nữ giúp tôi thay quần áo, tắm rửa, nội thị vội vàng dọn dẹp đồ đạc, tẩy rửa những vết máu đen trên điện.
Tôi xem xét thật kỹ thương thế của Ngọc Tú. Nàng bị đả thương ở đầu vai, tuy mất rất nhiều máu nhưng may sao không nguy hiểm tới tính mạng.
Cung nhân cởi áo ngoài xuống cho tôi, lúc giơ cánh tay lên mới phát hiện ra mình có cảm giác đau đớn khó mà nhẫn nhịn được. Mới vừa rồi chật vật né được một chiêu, cánh tay trái đã bị lưỡi dao xẹt qua, may mà chỉ bị thương nhẹ.
Búi tóc của cô cô tán loạn, sắc mặt trắng bệch, triều phục lộng lẫy trên người loang lổ máu đen, nhưng lại nhất định không chịu để cung nữ thay quần áo cho mình, cứ ngồi co ro một góc giường, miệng lẩm bẩm gì đó. Cung nữ dâng lên một chén canh an thần lại bị cô cô lật úp xuống, “Biến, biến hết! Đám nô tài các ngươi muốn hại ta? Đừng có mơ!”.
Tôi vội vàng để cung nữ băng bó vết thương rồi tiến tới ôm lấy cô cô, trong lòng chua xót, “Cô cô đừng sợ, có A Vũ ở đây không kẻ nào có thể hại người!”.
Cô cô run rẩy xoa mặt tôi, lòng bàn tay lạnh như băng, “Đúng là con rồi, là A Vũ… A Vũ sẽ không hận ta…”.
“Cô cô lại nói đùa”, nước mắt suýt chút nữa thì trào ra, tôi vội cười lớn. “Y phục đã bẩn rồi, chúng ta thay đi được không?”.
Lần này cô cô không giãy dụa phản kháng nữa, mặc cho cung nữ thay đồ, rửa mặt, còn bình tĩnh ngó nhìn tôi, trên gương mặt hé một nụ cười, nhưng là cười thê lương. Tôi bị ánh mắt của cô cô chiếu thẳng tới mức không thở được, chỉ đành nghiêng đầu nhẫn nhịn đau đớn trong lòng.
Bỗng nhiên nghe thấy cô cô hỏi, “Con có hận cô cô không?”.
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy dung nhan tiều tụy kia mà mọi tư vị cảm xúc đều chợt ập tới.
Cô cô chứng kiến tôi lớn lên từng ngày, luôn yêu tôi chiều tôi như con ruột, rồi chính cô cô lại biến tôi thành con cờ, đích thân đẩy tôi đi, giấu diếm tôi, lừa gạt tôi, bỏ rơi tôi. Trước kia, trong những tháng ngày khó khăn u buồn chỉ có một thân một mình, có lẽ tôi đã từng oán hận cô cô. Khi đó tôi không biết mình nên coi người là Hoàng hậu hay là cô cô ruột thịt nữa.
Nhưng trong khoảnh khắc khi lưỡi dao chĩa thẳng về phía người, tôi lại không kìm được mà lao tới che chắn, không hề do dự. Nhìn cô cô hôm nay tiều tụy thê lương, tôi cảm giác như đang có hàng ngàn cây châm cắm vào tim, có lẽ, oán hận đã không còn nữa.
Tôi đỡ lấy đầu vai thon gầy của cô cô, vén những sợi tóc mai tán loạn trên trán người, dịu dàng nói: “Cô cô luôn yêu thương A Vũ nhất, A Vũ sao có thể hận người? Thái tử ca ca cũng đã sắp lên ngôi rồi, cô cô sắp trở thành Thái hậu được muôn dân kính ngưỡng, là mẫu thân tôn quý nhất trong thiên hạ, cô cô hẳn là nên vui vẻ mới đúng”.
Trên gương mặt cô cô hiện lên nụ cười tái nhợt, hai ánh mắt mê mang chợt hé ra luồng sáng, nhìn tôi mà khẽ cười, nói: “Đúng vậy, hoàng nhi của ta sắp lên ngôi rồi, ta muốn nhìn nó ngồi lên long ỷ, trở thành một Hoàng đế tốt được muôn đời ca tụng!”.
Tôi tỉ mỉ ngó nhìn ánh mắt cô cô, nhưng không biết giờ đây người có thể nhìn rõ được bao nhiêu.
“Nhưng, hắn hận ta, bọn họ cũng hận ta!”, cô cô đột nhiên run lên, nắm chặt tay tôi, đến nếp nhăn sâu trên khóe mắt cũng rung động, “Đến chết hắn cũng không chịu van xin ta, không chịu nhìn ta! Còn hắn nữa, hắn phụ ta cả đời, còn dám phế truất ta, phái người giết ta! Ngay cả đứa con trai ruột cũng ghét ta! Ta làm gì sai chứ? Ta nhớ thương ngươi nhiều năm như vậy, nhẫn nhịn ngươi, ngươi rốt cuộc còn muốn ta phải như thế nào…”.
Cô cô đột nhiên cất tiếng cười lớn, lại bị nghẹn nơi cổ họng. Cô cô nắm chặt tay tôi không chịu buông, nơi đáy mắt tràn đầy nỗi bi thương tuyệt vọng, móng tay cơ hồ như đã đâm sâu vào cánh tay tôi.
Cung nữ hai bên cuống quýt đè cô cô lại, tôi cả kinh tới luống cuống chân tay, không rõ lời vừa nói của cô cô rốt cuộc là có ý gì.
Bất luận tôi có nói gì cũng không thể làm cho cô cô bình tĩnh trở lại, ngược lại còn càng khiến người điên cuồng. Thái y còn chưa tới, tôi thấp thỏm lo lắng vô cùng. Chợt một cung nữ rụt rè tới gần, trong tay nâng một cái bình, nói rất nhỏ, “Vương phi, nô tỳ từng thấy Liêu cô cô cho Hoàng hậu uống thuốc, mỗi lần Hoàng hậu bị như vậy đều phải uống thuốc trong bình ngọc này”.
Cung nữ này mới chỉ mười bốn, mười lăm, gương mặt hiền dịu lộ ra vẻ ngây thơ. Tôi nhíu mày nhận lấy bình thuốc, đổ ra mấy viên thuốc màu xanh bích, tỏa mùi thơm thoang thoảng.
Cô cô đã cáu kỉnh không yên, bắt đầu lớn tiếng quát mắng, tựa hồ như không còn nhận ra cả tôi.
Tôi đưa một viên thuốc cho cung nữ kia, nàng quỳ gối tiến lên, không do dự nuốt xuống.
Một cung nữ vội vã chạy vào, “Khởi bẩm Vương phi, Dự Chương Vương và Tả tướng đã đến trước điện!”.
“Bảo họ chờ ở bên ngoài!”, cô cô như thế này, sao có thể gặp người khác được? Tôi không do dự nữa, bón một viên thuốc cho cô cô.
Người giãy dụa mấy cái rồi quả nhiên dần bình tĩnh trở lại, vẻ mặt uể oải, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Nhìn gương mặt lúc ngủ của cô cô, đáy lòng tôi nhói đau.
Đang định đứng lên lại chợt thấy dưới gối cô cô lộ ra một góc khăn lụa, nhìn lại trán người, dường như có thấm mồ hôi lạnh. Tôi thở dài, rút chiếc khăn ra định lau mồ hôi cho cô cô, bỗng nhiên có cảm giác khác thường. Chiếc khăn này nhăn nhúm, đã ố vàng, rất cũ kỹ, hình như còn có vết mực nhàn nhạt. Vừa mở ra nhìn đã thấy tám chữ nhỏ mờ mờ xuất hiện – “Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo”.
Hai câu thơ trích trong bài “Nữ viết kê minh 2”, “Kinh Thi” – Khổng Tử.
Nguyên văn:
Dặc ngôn gia chi,
Dữ tử nghi chi.
Nghi ngôn ẩm tửu,
Dữ tử giai lão.
Cầm sắt tại ngự,
Mạc bất tĩnh hảo.
Dịch thơ:
Được mòng chàng hãy đưa em,
Em nấu em nướng em đem dâng chàng.
Đôi ta chuốc chén hân hoan,
Trăm năm em muốn chu toàn tình ta.
Đôi ta cầm sắt hiệp hòa,
Đời ta thắm thiết, tình ta êm đềm.
Nguồn: nhantu.net
Tôi giật mình, ngưng mắt nhìn kỹ nét chữ kia… vuông vức khí khái vô cùng đẹp mắt, thanh tú như bay lượn, dõi mắt khắp thiên hạ này e không thể có người thứ hai viết ra được.
Chỉ có người đó, dùng tài thư pháp có một không hai đương thời mà được lòng vua, được người đời ngưỡng mộ, từ người người quyền quý xuống tới kẻ sĩ thấp hèn đều thích học theo cách viết “Ôn thể” của ông ta.
Tôi gần như bật thốt lên – Ôn Tông Thận, Hữu tướng đại nhân phạm tội mưu nghịch, bị cô cô đích thân ban thưởng rượu độc, chậm rãi chết đi trong nhà lao.
Ôn thể: thể viết chữ của Ôn Tông Thận.
Từ đây có thể suy ra, từ “hắn” thứ nhất và từ “ngươi” trong lời thoại của Hoàng hậu bên trên chính là ám chỉ Ôn Tông Thận. Còn từ “hắn” thứ hai ám chỉ Hoàng thượng.
Vừa đi ra ngoài điện đã thấy phụ thân và Tiêu Kỳ, tôi chợt cảm thấy mệt mỏi không có chút sức lực nào để gắng gượng chống đỡ nữa.
“A Vũ!”, hai người đồng thời cất tiếng, Tiêu Kỳ bước chân nhanh lên trước phụ thân, tới gần giữ lấy hai vai tôi, vội hỏi: “Nàng có bị thương không?”.
Phụ thân đột nhiên dừng bước, hai tay vươn ra từ từ rũ xuống.
Thấy vậy, trái tim tôi như bị bóp nghẹt, bất chấp mọi chuyện, chạy vội tới trước mặt phụ thân. Phụ thân thở dài, ôm tôi vào lòng… Cái ôm ấm áp này thật quen thuộc, tựa như đã tồn tại trong trí nhớ từ khi tôi sinh ra.
“Bình an là tốt rồi”. Phụ thân nhè nhẹ vỗ về sau lưng tôi, tôi cắn môi ngăn dòng nước mắt, lại cảm thấy bờ vai phụ thân rõ ràng đã gầy đi, không còn rộng rãi như trước nữa.
“Vẫn còn làm nũng như vậy, không ngại phu quân con chê cười sao?”, phụ thân mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy tôi ra.
Tiêu Kỳ cũng cười, “Nàng trước giờ luôn thích khóc, e là bị nhạc phụ đại nhân chiều hư rồi”.
Phụ thân không ngừng cười ha hả, không biện bạch gì cả, chỉ nhẹ gõ một cái lên trán tôi, “Xem xem, hỏng mất danh tiếng của lão phu rồi”.
Hai người họ nói nói cười cười thật giống như cha con bình thường… Song trong lòng tôi hiểu được đây chỉ là họ phối hợp ăn ý diễn trước mắt tôi mà thôi.
Tôi là con gái của Tả tướng, thê tử của Dự Chương Vương, là người khiến họ có thể ngầm hiểu với nhau, lấy nụ cười mà che chở – mặc dù sự ăn ý này dừng lại chỉ sau một khắc ngắn ngủi, tôi cũng đã là nữ tử may mắn nhất trong thiên hạ.
Hai người đều biết chuyện hành thích. Tôi lần lượt kể lại tỉ mỉ mọi sự tình, ánh mắt phụ thân và Tiêu Kỳ không ngừng biến hóa, thần sắc nghiêm trọng.
Vết máu đen trước điện đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn còn lưu lại hơi thở âm u lạnh lẽo, xơ xác tiêu điều.
Tôi nhìn thần sắc của phụ thân, lo sợ nói, “Mặc dù cô cô không bị thương nhưng đã bị chấn kinh quá độ, tình hình rất không ổn”.
Phụ thân không nói gì, chỉ cau mày, trong mắt là vẻ lo lắng vô cùng. Tiêu Kỳ cũng nhíu mày hỏi, “Không ổn thế nào?”.
“Thần trí cô cô không được thanh tỉnh cho lắm…”, tôi chần chừ đưa mắt nhìn phụ thân, “Nói mơ vài câu gì đó, sau khi uống thuốc mới nằm ngủ”.
“Những lời nàng nói, người khác có nghe được?”, vẻ mặt phụ thân vô cùng nghiêm túc.
Phụ thân không hỏi cô cô nói gì, chỉ hỏi người khác có nghe được hay không… tôi hiểu ra, phụ thân quả nhiên biết rõ nội tình.
Chiếc khăn lụa kia tôi vẫn giấu trong tay áo… Tôi buông mắt, lặng lẽ nói, “Lúc ấy chỉ có mình con ở bên cạnh cô cô, không có ai khác. Lời cô cô rất mơ hồ, con cũng không nghe rõ”.
Phụ thân thở dài một tiếng, tựa như thở phào nhẹ nhõm, “Hoàng hậu đã cực khổ mấy ngày liên tiếp, sau khi kinh sợ khó tránh khỏi bị sa sút tinh thần, không sao, không sao”.
Tôi im lặng gật đầu, cổ họng nhất thời nghèn nghẹn, toàn thân lạnh như băng.
Tiêu Kỳ vẫn nhíu mày, nói, “Nàng nói thích khách là lão cung nhân theo hầu hạ Hoàng hậu?”.
Tôi đang định trả lời lại nghe thấy phụ thân lạnh lùng nói: “Nô tài Tiết Đạo An kia mấy tháng trước đã bị cách chức đến Tẫn thiện ty rồi”.
“Sao có thể như vậy?”, tôi cả kinh. Tẫn thiện ty là nơi chuyên giam giữ những nô tài phạm lỗi hoặc bị cách chức, người tới đó đều bị bắt ép lao động từ việc nặng nhọc nhất tới ti tiện nhất. Mà Tiết Đạo An kia theo hầu cô cô không dưới mười năm, luôn luôn là tâm phúc của người, lần trước hồi cung tôi vẫn còn thấy ông ta chấp sự tại Chiêu Dương điện, sao có thể?
“Nô tài kia từng làm nghịch ý chỉ của Hoàng hậu, tự tiện vào Càn Nguyên điện, vốn dĩ nên đánh chết nhưng lúc đó chỉ xét hắn tội cậy sủng sinh kiêu”, phụ thân nhăn mặt, “Đáng tiếc Hoàng hậu lại mềm lòng, niệm tình hắn đã theo hầu mười năm nên chỉ phạt hắn tới Tẫn thiện ty. Ai dè nô tài kia là người của Hoàng thượng, tàng thân mười năm, rắp tâm hãm hại Hoàng hậu”.
Tôi kinh nghi nói: “Người bị phạt vào Tẫn thiện ty há có thể tự mình thoát ra, giả truyền chỉ cho con?”.
Sắc mặt phụ thân xanh mét, “Thường ngày Chiêu Dương điện luôn được thủ vệ sâm nghiêm, nô tài kia không tìm được cơ hội động thủ, hẳn là luôn chờ đợi cơ hội, vừa dịp con hồi cung chưa rõ sự tình, hắn mới có thể ngụy trang công khai vào được trong điện”.
Tiêu Kỳ trầm ngâm nói: “Chỉ bằng sức của một mình ông ta, muốn thoát ra khỏi Tẫn thiện ty, thay phục trang, thân giấu dao sắc vẫn có thể tránh được thị vệ tuần tra… nếu không có đồng đảng âm thầm tương trợ, e là không làm được”.
“Đúng vậy, ta đã phân phó tăng thêm người thủ vệ Đông cung, đề phòng đồng đảng của thích khách gây bất lợi cho Thái tử”, tôi nhìn về phía phụ thân, lo âu nói, “Trong cung người đông phức tạp, chỉ sợ vẫn có nhiều lão cung nhân trung với hoàng thất, nếu sơ ý bỏ qua ắt sẽ để lại hậu hoạn”.
“Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, nếu để một người lọt lưới thôi cũng đã là hậu hoạn khôn cùng”, Tiêu Kỳ nghiêm trang nhìn phụ thân nói, “Tiểu tế cho rằng, chuyện này can hệ rất rộng, từ cấm vệ tới cung tỳ đều phải kiểm tra chặt chẽ, dùng toàn lực bắt hết đồng đảng”.
Tôi ngưng thần, lập tức hiểu được dụng ý của Tiêu Kỳ, chàng trước giờ chưa từng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Tôi và chàng nhìn nhau, rồi lại không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn phụ thân.
Phụ thân rất bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, thản nhiên nói, “Thế thì chưa hẳn, cấm vệ đều là những người trung dũng được chọn ra từ ngàn vạn người, ngẫu nhiên có một con cá lọt lưới cũng không đáng để lo”.
Ánh mắt Tiêu Kỳ sắc bén, “Nhạc phụ nói có lý, nhưng an nguy của Hoàng hậu và Thái tử là an nguy của xã tắc, không thể sơ sót dù chỉ nửa phần”.
“Hiền tế nói như vậy cũng phải, có điều, đây là sự vụ trong cung, chi bằng tấu lên để Hoàng hậu xử lý”. Phụ thân cười hiền hòa, lời nói cẩn thận không chút kẽ hở. Tiêu Kỳ đã giương mũi kiếm tới sát rồi vậy mà sau khi phụ thân khéo léo đưa đẩy ứng đối lại dường như không thể đâm tới. Triều đình là chốn sa trường không thấy máu, nếu bàn về tu vi nơi đây, Tiêu Kỳ vẫn còn kém phụ thân một bậc.
“Cậu lầm rồi!”, một giọng nói chợt vang lên bên ngoài điện.
Là Thái tử ca ca với đại đội thị vệ vây quanh vội vã bước tới, trong tay cầm bảo kiếm đã ra khỏi vỏ.
Chúng tôi đều cả kinh, cúi người hành lễ.
“Sao cậu có thể qua loa như vậy? Cậu xác định không có bè đảng phản bội khác chăng? Ngay cả người ở bên cạnh mẫu hậu cũng không thể tin nổi, vậy ai còn có thể bảo vệ cho Đông cung an toàn?”, Thái tử hầm hừ giơ kiếm lên, hướng thẳng về phía phụ thân mà hỏi.
“Vi thần biết tội”, phụ thân tức giận, nhưng trước nhiều người như vậy chỉ đành kìm nén.
Thái tử nhìn mọi người một chút, vẻ mặt như đã hiểu chuyện, đang định mở miệng nói thì bị tôi lạnh lùng trừng mắt một cái. Huynh ấy ngẩn ngơ, rồi sực tỉnh trừng mắt lại tôi, nhưng giọng nói đã kém đi vài phần khí thế, “Dự Chương Vương nói không sai, đám nô tài này một người cũng không đáng tin, ta muốn kiểm tra một lần chắc chắn, không thể để kẻ gian lẫn vào Đông cung được!”.
Tiêu Kỳ khẽ mỉm cười, “Điện hạ anh minh, trước mắt Đông cung được an toàn sẽ là gốc rễ cho thiên hạ vững chắc”.
Thái tử gật đầu lia lịa, vô cùng đắc ý, cứ thao thao bất tuyệt tiếp chuyện Tiêu Kỳ.
Nhìn gương mặt sa sầm của phụ thân, tôi chỉ biết thở dài trong lòng. Thái tử ca ca từ nhỏ đã không tốt, cô cô luôn nghiêm nghị với huynh ấy, Hoàng thượng thậm chí còn hay trách mắng. Ngoại trừ cung nữ, nội thị e là chẳng có mấy người ủng hộ khen ngợi chủ ý của huynh ấy, vậy mà ôm nay lại được một lời khen của Tiêu Kỳ. Ngay cả đại nhân vật như Dự Chương Vương cũng thuận theo huynh ấy, chỉ sợ trong lòng huynh ấy đã xem Tiêu Kỳ như tri kỷ.
Phụ thân cuối cùng cũng cả giận thốt lên, “Điện hạ không cần lo ngại, cấm quân có thể bảo vệ Đông cung chu toàn”.
Thái tử lập tức nói: “Cấm quân nếu còn dùng được, há có thể để cho con ma ốm Tử Luật chạy thoát?”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đột biến, bản thân huynh ấy cũng ngây người.
Tử Luật là ám sát thúc phục mới thoát được thân. Cái chết của thúc phụ là nỗi đau mà không ai trong chúng tôi muốn nhắc tới không ngờ lại bị huynh ấy thuận miệng lôi ra để chất vấn như vậy.
Tôi nhìn thấy phụ thân nheo nheo khóe mắt, đây là dấu hiệu người đã nổi giận… Phụ thân tiến lên một bước, tôi không kịp khuyên can, chỉ thấy người giơ tay giáng một cái tát về phía Thái tử.
Cái tát này khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn, Tiêu Kỳ cũng không khỏi kinh ngạc, mà thị vệ trên điện thì lúng túng không biết nên làm sao – Thái tử điện hạ chịu nhục, Tả tướng phạm thượng, vốn nên lập tức bắt lại, nhưng không ai dám động thủ.
“Keng” một tiếng, bảo kiếm trong tay Thái tử rơi xuống. Huynh ấy giơ tay che mặt, run giọng nói: “Cậu, cậu…”.
Phụ thân căm tức nhìn Thái tử, giận đến râu tóc cũng run rẩy.
“Điện hạ bớt giận!”.
“Phụ thân bớt giận!”.
Tiêu Kỳ và tôi đồng thanh nói. Chàng tiến lên ngăn Thái tử, còn tôi thì khoác tay giữ phụ thân lại. Tiêu Kỳ phất tay cho đám thị vệ lui ra, ngoài điện chỉ còn bốn người chúng tôi.
Phụ thân căm tức phất tay áo thở dài nói: “Tới khi nào ngươi mới có chút ra dáng Thái tử đây?”.
Tiêu Kỳ nhặt bảo kiếm trên mặt đất lên, tra vào vỏ giúp Thái tử, “Nhạc phụ xin nghe một lời của tiểu tế. Bảo kiếm tuy uy phong sắc bén nhưng cần phải ra trận để tôi luyện. Điện hạ mặc dù còn trẻ, cuối cùng cũng sẽ có một ngày quân lâm thiên hạ. Hiện giờ Hoàng thượng bị bệnh, Thái tử giám quốc, chính là lúc để điện hạ được rèn luyện. Thiết nghĩ, điện hạ lo lắng không phải không có lý, mong nhạc phụ đại nhân nghĩ lại”, lời này của chàng rõ ràng là khuyên can phụ thân nhưng thực chất lại là nói cho Thái tử nghe, mà về tình về lý đều không thể phản bác.
Thái tử giương mắt nhìn đầy cảm kích.
Phụ thân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt biến ảo hướng thẳng về phía Tiêu Kỳ. Tiêu Kỳ thần thái thong dong, ánh mắt càng thêm phần sắc lạnh. Hai người lúc này đã công khai giương cung bạt kiếm.
Lòng tôi nghẹn lại, lòng bàn tay không biết tự bao giờ đã lấm tấm mồ hôi.
Trong thời khắc bốn bề im ắng, Thái tử nhìn hai người họ, dường như cuối cùng cũng đã hiểu ra được điều gì đó, lo lắng đưa mắt nhìn Tiêu Kỳ.
Gương mặt phụ thân biến sắc, lạnh lùng trừng huynh ấy, khiến huynh ấy càng thêm lúng túng, sợ hãi không yên.
Huynh ấy luôn luôn kính sợ phụ thân, hôm nay không biết là do bị thích khách kinh động hay là do được giữ chức giám quốc mà đắc ý vênh váo, thái độ khác thường, chọc phụ thân nổi giận nên mới bị mất mặt trước nhiều người như vậy.
Tôi không đành lòng nhìn Thái tử bối rối, cất lời giải vây giùm huynh ấy: “Hoàng hậu đã bị kinh sợ, Thái tử vào thăm một lát đi”.
Không ngờ phụ thân lại ngay lập tức quát lớn: “Hoàng hậu còn đang tĩnh dưỡng, ngươi đừng vội nói năng lung tung quấy nhiễu nàng, còn không mau quay trở về Đông cung đi!”.
Thái tử đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, bật thốt lên nói với phụ thân: “Ta nói năng lung tung khi nào? Chẳng lẽ trong mắt cậu, ta nói gì cũng sai, không bằng cả một nữ tử như A Vũ? Hôm nay mẫu hậu thiếu chút nữa bị người hại, sắp tới hẳn là sẽ đến lượt ta, ta muốn Dự Chương Vương mang quân vào cung bảo vệ thì có gì sai? Thân là Thái tử, nếu ngay cả mạng của mình cũng không giữ được thì ta còn làm Hoàng đế tương lai làm gì?”.
“Ngươi câm mồm!”, phụ thân giận dữ.
Tôi định lên tiếng khuyên Thái tử lại thấy ánh mắt của Tiêu Kỳ, bị chàng thản nhiên ngăn cản.
“Ta cứ nói!”, gương mặt Thái tử càng lúc càng đỏ, ương bướng cãi lại, “Dự Chương Vương nghe lệnh, ta lấy địa vị giám quốc mệnh cho ngươi lập tức lãnh binh vào cung điều tra loạn đảng, bảo vệ hoàng thất!”.
“Thần tuân chỉ”, Tiêu Kỳ quỳ một gối đáp.
Bên trong điện truyền tới tiếng ho khan của cô cô, hẳn là bị đánh thức.
Phụ thân bình tĩnh nhìn Thái tử rồi nhìn Tiêu Kỳ, cuối cùng quay mặt đi, sắc mặt thảm đạm, vẻ kinh ngạc trong mắt đổi thành thất vọng và hối hận.
Trên điện này ba người đã đứng về phía đối diện người. Lợi thế vững chắc nhất trong tay phụ thân, kẻ luôn bị người cho là Thái tử vô dụng đã ruồng bỏ người chạy theo Tiêu Kỳ.
Phụ thân ngây người trong chốc lát rồi nhẹ cười, “Tốt, tốt lắm! Điện hạ anh minh, giờ đã được lương thần giúp đỡ, cựu thần xin phép cáo lui!”.
Đi từ trong cung ra ngoài, sắc trời cũng chuyển tối. Tiêu Kỳ giục ngựa đi phía trước, tôi ngồi một mình trên xe loan. Lần đầu tiên về Vương phủ sau đại hôn lại là dọc đường yên lặng không ai nói một lời. Xe loan dần dần rời khỏi cửa cung, tôi chán nản nhắm mắt, chỉ cảm thấy mệt mỏi. Vết thương trên cánh tay lúc này bắt đầu đau, từng cảnh tượng xưa liên tục xẹt qua trước mắt, trong lòng cũng đau, đã không biết là vui hay buồn nữa.
Xa giá dừng lại, hẳn là đã đến Dự Chương Vương phủ. Từ ngày tức giận rời khỏi nơi đây sau đại hôn, tôi chưa từng đặt chân trở lại.
Màn xe bị vén lên, là Tiêu Kỳ đứng ở trước xe, vươn tay về phía tôi, dịu dàng cười nói: “Đã về nhà”.
Tôi nhất thời ngây người, bị ba chữ kia đánh trúng điểm yếu trong lòng.
Đúng vậy, nơi này là nhà, nhà của chúng tôi.
Nhìn tấm biển sơn son thếp vàng trên cửa, mơ hồ có thể thấy được sáu chữ “Sắc tạo Dự Chương Vương phủ”, bên trong cửa đèn đuốc sáng trưng, hạ nhân thị tỳ đã sớm quỳ ở trước cửa nghênh hầu.
Sắc: sắc phong của vua.
Tiêu Kỳ tự mình đỡ tôi xuống xe loan, vô tình chạm tới vết thương trên cánh tay, tôi co rúm lại, không hề lên tiếng.
Chàng dừng bước nhìn, chân mày khẽ nhíu lại, đang định cất lời thì thấy một hàng tỳ nữ xinh đẹp mặc áo tơ trắng nối đuôi nhau đi ra từ trong cửa, nghênh đón chúng tôi.
Tôi và Tiêu Kỳ quay sang nhìn nhau, nhất thời ngạc nhiên. Chợt thấy hai mỹ nữ đi cuối một người mặc hồng y, một người mặc lục y, dịu dàng hạ bái chúng tôi, sau đó đi về hai phía. Nơi ánh sáng rực rỡ nhất, ca ca chậm rãi tiến tới, một thân bạch y ung dung tiêu sái, bên hông đeo ngọc bội, sau đầu là ánh trăng sáng trong chiếu rọi mỗi bước chân đi.
Ca ca nhìn chúng tôi mà mỉm cười, tay áo tung bay đi đến như tiên giáng trần.
Tiêu Kỳ đột nhiên cười thành tiếng, tôi cũng phục hồi lại tinh thần, bật thốt lên, “Ca ca! Sao huynh lại ở đây?”.
Ca ca hành lễ ra mắt Tiêu Kỳ trước tiên rồi mới nhìn tôi cười một tiếng vui vẻ, “Ta đặc biệt tới nghênh đón muội muội và muội phu về phủ”.
Tôi nhìn đoàn mỹ nữ như hoa như ngọc phía sau huynh ấy, vốn tưởng rằng lúc gặp ca ca sẽ là vừa hạnh phúc, vừa đau lòng, nhưng cảnh tượng trước mắt này khiến tôi không biết nên khóc hay nên cười, “Nghênh đón cũng không cần phải…”.
‘Huênh hoang như thế’ – nếu như là trước kia, tôi nhất định sẽ nói thẳng ra, nhưng lúc này có Tiêu Kỳ ở bên, phải giữ chút thể diện cho ca ca nên chỉ đành cười khổ nói tiếp, “Phô trương long trọng thế này”.
Tiêu Kỳ cũng cười, “Cảm tạ nhọc công”.
Ca ca làm như không nghe thấy lời trêu chọc của tôi, cười với Tiêu Kỳ, “A Vũ được nuông chiều từ nhỏ, tính tính khó chiều, ta chỉ sợ người trong phủ không biết tính nó cho nên đưa tỳ nữ nhà mình tới chăm lo. Mọi thứ trong phủ đều đã được bố trí theo thói quen thường ngày của muội rồi, muội thấy hẳn sẽ hài lòng”. Lúc nhìn Tiêu Kỳ, thần sắc ca ca rất mờ nhạt, đến cuối cùng khi nói cho tôi nghe thì ánh mắt lại chuyển ấm áp, ẩn hàm sự sủng nịnh… Tôi nhất thời ngây người, chua ngọt đắng cay, đầy đủ tư vị cảm xúc chợt xuất hiện, đáy mắt dần nóng lên.
Tiêu Kỳ ung dung tạ ơn ca ca, mời huynh ấy vào phủ trò chuyện, lại bị ca ca từ chối.
“Cũng được, hôm nay nhiều việc bận rộn, ngày khác bố trí nhà cửa hẳn hoi rồi gặp mặt cũng không muộn”, Tiêu Kỳ khẽ khom người, thái độ đối với ca ca cũng là mờ nhạt.
Tôi biết trong lòng ca ca vẫn còn có ngăn cách với Tiêu Kỳ, lại không thể trách được, chỉ đành phải cười một tiếng với Tiêu Kỳ, “Ta tiễn ca ca”.
Xe của ca ca đã đứng chờ cách đó không xa, chúng tôi sóng vai chậm rãi bước đi, một đám thị nữ theo ở phía sau.
Tôi cúi thấp đầu, có ngàn vạn lời lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Chợt nghe thấy ca ca thở dài, “Hắn là lương nhân của muội?”.
Câu nói đùa năm đó, ca ca vẫn còn nhớ, tôi cũng còn nhớ – sao Hồng Loan chiếu mệnh, gặp được lương nhân.
Lương nhân: người mà số mệnh đã định sẽ trở thành một nửa của mình và bản thân cũng sẽ dành trọn tình cảm cho người đó.
“E là bị huynh đoán trúng rồi”, tôi yên lặng chốc lát, tỏ vẻ hài hước nói.
Ca ca dừng chân, ngưng mắt nhìn tôi, “Thật?”.
Ánh trăng chiếu xuống dung nhan tựa ngọc của huynh ất, trong đôi con ngươi sáng rực ánh lên thân ảnh của tôi. Gương mặt vốn luôn mang theo nụ cười giờ đây trở nên nghiêm nghị khác thường.
“Thật”, tôi thản nhiên đón nhận ánh mắt của ca ca, trả lời một cách nhẹ nhàng nhưng rất chắc chắn.
Ca ca nhìn tôi thật lâu, cuối cùng thoải mái cười một tiếng, “Vậy thì thật tốt!”.
Tôi không kìm được lòng nữa, giương cánh tay ôm cổ huynh ấy, “Ca ca!”.
Huynh ấy cũng ôm tôi không chút do dự, cười thán, “Nha đầu thối, muội gầy đi rồi”.
Khi còn nhỏ tôi rất thích kiễng chân ôm cổ ca ca, lúc nào cũng thắc mắc vì sao huynh ấy có thể cao lớn như vậy. Hôm nay tôi đã cao lớn rồi nhưng vẫn phải kiễng chân mới với tới… Bỗng có cảm giác dường như giờ đây vẫn giống với ngày xưa, hết thảy không có gì thay đổi.
“Mẫu thân có khỏe không?”, tôi ngửa mặt hỏi huynh ấy, “Mẫu thân có biết muội quay về kinh rồi không? Sáng mai muội sẽ về nhà thăm mẹ… mà không, tối nay đi luôn, muội đi cùng huynh!”.
Nhớ tới mẫu thân, tôi chẳng kịp suy nghĩ điều gì khác, mong muốn về nhà chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này, chỉ hận không thể lập tức bay tới trước mặt mẫu thân mà thôi.
Ca ca nghiêng mặt qua, tôi không thấy rõ thần sắc. Yên lặng một lát, huynh ấy mới trả lời, “Mẫu thân không ở nhà”.
Tôi ngơ ngẩn, lại thấy ca ca cười nhẹ một tiếng, “Mẫu thân ngại trong phủ ồn ào phức tạp nên đã chuyển tới chùa Từ An tĩnh tâm rồi. Hôm nay đã muộn, ngày mai huynh đưa muội đi thăm người”.
“Cũng được…”, tôi miễn cưỡng cười, đáy lòng lạnh như băng. Ca ca nói hời hợt như vậy, tôi có thể hiểu được, mẫu thân quyết định tới chùa Từ An lúc này, hẳn là lòng đã nguội lạnh.
Đôi mày rậm của Tiêu Kỳ nhíu chặt. Chàng cẩn thận giơ cánh tay tôi lên kiểm tra vết thương, gương mặt tái đi vì giận.
Tôi không dám lên tiếng, yên lặng giơ tay, để mặc cho chàng bôi thuốc lên vết thương. Động tác của chàng mặc dù thuần thục nhưng thi thoảng vẫn hơi mạnh tay, khiến tôi đau tới rùng mình.
“Giờ thì biết đau rồi?”, chàng nghiêm mặt, “Làm anh hùng thú vị thế ư?”.
Tôi không nói gì, nghe chàng tiếp tục khiển trách. Tôi bị mắng tới không dám ngẩng đầu, nhưng Dự Chương Vương đại nhân lại không có chút ý tứ bớt giận nào.
“Xong chưa, nếu chưa thì ngày mai tiếp tục mắng…”, tôi miễn cưỡng nằm sấp trên giường, mỉm cười liếc nhìn chàng, “Giờ ta mệt rồi”.
Chàng nhìn tôi chằm chằm, thở dài hết cách, lạnh lùng xoay người sang chỗ khác.
Cho tới khi tắt nến, nằm xuống giường rồi chàng cũng không chịu nói với tôi nửa lời.
Tôi mở to mắt, nhìn tầng tầng lớp lớp rèm che trong bóng tối, phía trên dường như có thêu hình loan phượng hợp hoan. Mùi hương ngọt trầm quanh quẩn trong không khí giống như dòng nước ngầm lan ra. Những thứ trước mắt đều như đã từng quen biết… Bỗng nhiên, tôi như trở lại đêm thành thân hôm ấy, một thân một mình mặc giá y cô độc nằm trên giường gấm đỏ tới tận lúc trời sáng. Ngày hôm sau lập tức phất áo quay về nhà, không đặt chân vào nơi này nửa bước, thậm chí còn chưa từng nhìn kỹ nơi đây lấy một lần. Vương phủ rộng lớn xa hoa này là năm đó Tiêu Kỳ vừa mới được phong Vương, Hoàng thượng đã ban thưởng cho chàng. Mà chàng quanh năm thủ vệ biên cương, cũng chưa từng ở lại lâu. Từ lúc Vương phủ xây xong tới giờ đã nhiều năm, vậy mà nước sơn trên cột còn nguyên, hoa văn chạm trổ còn như mới. Sau này, đây chính là nơi mà tôi và chàng sẽ chung sống cả cuộc đời.
“Tiêu Kỳ…”, tôi bỗng nhiên thở dài, nhẹ nhàng gọi chàng. Chàng ừ một tiếng, tôi lại không biết nên nói cái gì. Im lặng chốc lát, tôi xoay người đi, “Không có gì”.
Chàng đột nhiên ôm tôi, hơi ấm trên người xuyên qua quần áo mỏng mà truyền tới. Chàng thấp giọng nói bên tai tôi: “Ta hiểu được”.
Tôi xoay mình dán mặt trước ngực chàng, lắng nghe nhịp tim trầm trầm của chàng.
“Vết thương còn đau phải không?”, chàng cẩn thận bao chặt lấy tôi, e sợ chạm vào vết thương trên tay tôi.
Tôi cười, lắc đầu. Vết thương đã được bôi thuốc, không còn đau nữa, chỉ là trong lòng lại mang một nỗi đau.
Chàng dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán tôi rồi thở dài một tiếng rất nhỏ, “Ngủ thôi”.
Vẻ muốn nói lại thôi này, tôi không phải không hiểu được. Tôi gắng hết sức cất lời, “Phụ thân già rồi, cô cô lại bị bệnh… Bất kể thế nào, họ vẫn là thân nhân của ta”.
Tiêu Kỳ không trả lời, chàng chỉ cầm chặt tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau. Tôi hiểu rõ, chàng cũng là bất đắc dĩ.
Sáng sớm tỉnh lại, Tiêu Kỳ đã vào triều. Chàng luôn thức dậy rất sớm, chưa bao giờ kinh động tới tôi.
Tôi tới thăm Ngọc Tú. Nàng đã được đưa về Vương phủ, còn đang ngủ mê. Từ Ninh Sóc đến Huy Châu, rồi đến kinh thành, nàng vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh tôi, trong lúc sinh tử luôn liều mình giúp đỡ. Nếu như không phải nàng liều mạng ngăn cản Tiết Đạo An, chỉ e tôi cũng không thể tránh được bị đâm trúng. Nhìn gương mặt tiều tụy của nàng, trong lòng tôi âm thầm nói, “Ngọc Tú, ta sẽ cho ngươi những gì tốt đẹp nhất, báo đáp ân cứu mạng của ngươi”.
Nếu như lúc nàng tỉnh lại có thể thấy Tống Hoài n hẳn là sẽ rất vui sướng. Chỉ là, mấy ngày trước Tống Hoài n đã lặng lẽ lãnh binh tới hoàng lăng, e là phải một thời gian nữa mới có thể quay về.
Tôi đứng trước cửa, ảm đạm nhìn về phương hướng hoàng lăng, trong lòng hỗn loạn không rõ cảm xúc ra sao – Tử Đạm lúc này có lẽ đang an ổn.
Ngày công phá Lâm Lương quan, Tiêu Kỳ phái Tống Hoài n tới hoàng lăng đón Tử Đạm sắp bị cấm quân giam giữ đi.
Tử Đạm là điều tối kỵ trong lòng cô cô, tôi vẫn luôn lo lắng cô cô sẽ hạ thủ với huynh ấy để trừ hậu hoạn. May mà cô cô cố kỵ nhiều, không muốn Thái tử phải chịu tiếng xấu giết hại anh em cho nên mới chậm chạp không ra tay. Giờ đây Tử Đạm đã rơi vào tay Tiêu Kỳ, trở thành lợi thế giúp Tiêu Kỳ đối kháng với cô cô, ít nhất là trước mắt chàng sẽ không gây tổn hại gì cho Tử Đạm.
Trước khi Tống Hoài n đi, tôi để Ngọc Tú tới chuyển lời cho hắn – “Lúc nhỏ ta từng trồng một cây hoa lan ở hoàng lăng, tướng quân lần này đi nếu như thuận tiện thì xin nhờ thay ta tưới nước chăm sóc, chớ để hoa kia khô héo”.
Ngọc Tú nói, Tống tướng quân nghe xong lời ấy thì không nói gì, lẳng lặng rời đi.
Tôi hiểu con người bướng bỉnh cao ngạo ấy, trầm mặc chính là sự đồng ý chắc chắn nhất của hắn.
“Bẩm Vương phi, thị tỳ của Trưởng Công chúa, Từ phu nhân cầu kiến”, một tỳ nữ đi vào bẩm báo.
Là Từ cô cô tới! Tôi vui mừng hân hoan, không sửa sang quần áo gì, cứ như vậy chạy vội ra ngoài.
Từ cô cô mặc áo xanh búi tóc, dáng vẻ thanh tao lịch sự, mỉm cười đứng trong phòng khách, từ xa thấy tôi chạy tới liền cúi người hành lễ, “Nô tỳ bái kiến Vương phi”.
Tôi bận rộn đỡ Từ cô cô dậy, nhất thời kích động khó tả, bởi trong mắt cô cô đang ánh lên những giọt lệ. Nhìn thật kỹ, chợt nhận ra tóc Từ cô cô đã bạc, người cũng già đi nhiều.
Quả là mẹ con liền tâm, tôi vừa định tới chùa Từ An, mẫu thân đã phái Từ cô cô tới đón.
Không đợi ca ca tới nữa, tôi lập tức phân phó chuẩn bị xe loan, vội vã thay quần áo trang điểm. Tôi nhất định phải ăn mặc thật đẹp đến gặp mẫu thân để người thấy tôi mạnh khỏe, như vậy người mới có thể yên tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook