Nghiện Sắc Đẹp
-
Chương 22
Giang Bạch Lộ chà xát lỗ tai bị hơi thở của Sầm Qua làm cho nóng lên, cậu im lặng không nói gì.
Người đàn ông quá lười biếng để nghe lý do từ chối cậu đã nghĩ kỹ từ trước, trực tiếp vươn cái tay kia qua, ấn vào cơ thể cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng cách một lớp vải lần mò ví tiền Giang Bạch Lộ nhét trong túi quần. Động tác anh khẽ ngừng lại, bàn tay dày rộng luồn từ mép túi vào trong.
Giang Bạch Lộ nhanh chóng đè tay anh lại, vậy mà cậu mơ hồ hơi căng thẳng: “Anh định làm gì?”
“Muốn làm?” Người đàn ông cố ý xuyên tạc ý của cậu, giọng nói trầm khàn nghiền ngẫm, “Muốnlàm cũng được, trước tiên đưa ảnh chụp cho tôi.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Cậu vẫn căng vai như cũ, không hề buông lỏng ra, “Ảnh chụp có thể cho anh, nhưng anh rút tayra trước đã.”
Sầm Qua đưa tay về đồng thời cũng bỏ cánh tay vòng lên trên cổ cậu xuống, hừ lạnh nói: “Ví tiền có thứ gì mất mặt mà khiến cậu căng thẳng như thế? Có phải là…” Anh khẽ tặc lưỡi một tiếng, “Không phải cậu còn giữ ảnh chụp bạn trai cũ trong ví tiền chứ?”
Nói đến đây, người đàn ông dường như trở nên bất mãn, không hài lòng nheo mắt hỏi: “Giang Bạch Lộ, mẹ nó cậu để ảnh chụp tôi cùng chỗ với ảnh bạn trai cũ của cậu hả? Cậu muốn chết đúng không?”
Giang Bạch Lộ không nói đúng hay không đúng, chỉ hỏi một câu: “Có vấn đề gì không?”
Vẻ mặt Sầm Qua lạnh lẽo, anh khẽ mắng, “Vấn đề gì ư? Cậu để tôi làm cậu mà còn cất giấu ảnh chụp bạn trai cũ của cậu?”
Giang Bạch Lộ cong khóe môi, “Anh để bụng sao? Vì sao anh…”
Sầm Qua bình thản ngước mắt lên, dường như đoán được nửa câu còn lại của cậu, ngắt lời cậu rất nhanh, “Tôi không để bụng. Không vì sao hết. Tôi không thích cậu.”
Giang Bạch Lộ: “…”
“Nếu thế, tôi nghĩ anh có lẽ phải cảm thấy vui mới đúng.” Cậu nhún vai, mỉm cười một cách vui vẻ, “Dù sao, bức ảnh chụp anh được tôi đặt lên trên ảnh chụp bạn trai cũ của tôi.”
Sầm Qua: “…”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ mặt lạnh lùng, tỏ ra tràn đầy áp suất thấp trong cơn bão táp.
Giang Bạch Lộ ho nhẹ một tiếng, rốt cục thu lại tâm tư bông đùa, thành thật nhận lỗi: “Tôi chỉ đùa thôi, ví tiền không có ảnh chụp bạn trai cũ, cũng không có ảnh chụp những người khác. Chỉcó bức hình của anh thôi.”
Nói xong, Giang Bạch Lộ lấy ra một tấm ảnh nhỏ từ ngăn chứa ảnh trong suốt của ví tiền, sau đó mở cái ví đang cầm trong tay ra ngay dưới mí mắt Sầm Qua để anh kiểm tra. Cuối cùng cậu liếc mắt nhìn vẻ mặt Sầm Qua, tỏ ra vô cùng nịnh nọt mà nói: “Anh xem này, không có đúng không.”
Sầm Qua lướt nhìn ví tiền của cậu, im lặng không nói gì. Anh vươn tay cầm tấm ảnh có kích thước khoảng ba inch, rũ mi mắt nhìn sơ qua. Trong bức ảnh là dáng dấp đang nằm ngủ trên giường của anh, thời gian có lẽ là bình minh ngày trước, hoặc có thể do rèm cửa trong phòng kéo kín mít nên ánh sáng không tốt lắm. Cảnh vật trong phòng hơi tối, chỉ mình đường viền khuôn mặt anh là rõ ràng.
Lướt qua có chút giống căn phòng tình thú của quán bar. Mặc dù cách bố trí và bày biện đồ đạc bên trong bức ảnh tối đen hơi mờ nhạt nhưng dường như có chút quen thuộc mơ hồ. Ước chừng chụp lén ở căn phòng tầng trên của Đêm Xuân Một Khắc ngày hôm ấy.
Sầm Qua mím môi, ném tấm hình nhỏ vào túi áo sơ mi của anh, nói chắc nịch: “Tịch thu.” Cuối cùng, vẻ mặt anh vẫn không vui mà bổ sung, “Sau này không được tự tiện chụp ảnh tôi.”
Giang Bạch Lộ ngoan ngoãn ồ một tiếng, đột nhiên cậu tiến lên một bước, vươn tay nhẹ nhàng kéo chiếc cà vạt trước ngực người đàn ông, không đầu không đuôi hỏi: “Bây giờ có thể không?”
Sầm Qua khó hiểu nhíu mày, “Có thể cái gì?”
“Tôi đã đưa ảnh chụp cho anh rồi.” Giang Bạch Lộ khẽ cắn môi, vẻ mặt chờ mong, “Có thể làmrồi sao?”
Sầm Qua: “…”
Hai phút sau, Sầm Qua mở cửa phòng tiệc lấy chiếc áo vest treo ở móc áo cạnh cánh cửa, hỏi han đạo diễn Trần vài câu rồi lập tức rời khỏi. Dù đạo diễn Trần tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn người đàn ông bước đi, sau đó ông mới nhận ra và hỏi: “Đông Vi, Giang tiểu công tử đi cùng chị đâu? Sao lâu thế rồi mà chưa trở về?”
Đông Vi thu hồi ánh mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Sầm Qua, thong thả mỉm cười trả lời: “Cháu nghĩ, cậu ấy cũng có việc gấp nên về trước rồi.”
Sầm Qua lái chiếc xe rời khỏi bãi đỗ xe của nhà hàng Nhật Bản, Giang Bạch Lộ ngồi ở ghế phụ lái, cậu vừa nghịch điện thoại di động vừa hỏi dò: “Anh muốn đến khách sạn nào?”
Sầm Qua nói thẳng: “Đi thẳng tới Đêm Xuân Một Khắc, ở đây gần chỗ đó.”
Giang Bạch Lộ sửng sốt trong chốc lát, chậm rãi lắc đầu nói: “Không được, tôi không đi.”
Sầm Qua mất kiên nhẫn dừng xe ở ven đường, kì lạ liếc mắt nhìn cậu: “Chỉ là một nơi để ngủ thôi, có gì mà phải kén chọn.”
“Ngoại trừ Đêm Xuân Một Khắc, chỗ nào cũng có thể.” Giang Bạch Lộ kiên quyết nói, sau khi nói xong cậu chợt nghĩ đến điều gì đó, tốt tính bổ sung một câu, “Thậm chí nếu anh chỉ muốn tiêumấy chục đô la một đêm trong một khách sạn nhỏ, tôi cũng không có ý kiến gì cả.”
Sầm Qua liếc mắt sang nhìn cậu một cái, “Dù cậu muốn đi, tôi cũng sẽ không đi.”
“Vậy thì…” Giang Bạch Lộ kéo dài âm điệu, từ tốn nói, “Hay là đến nhà của tôi đi?”
Sầm Qua im lặng, rũ mắt cân nhắc trong chốc lát, “Nhà cậu ở đâu?”
“Ở khu biệt thự ngoại ô phía bắc thành phố.” Cậu bổ sung, “Cách trường đại học cũ của anh không xa.”
Sầm Qua: “Cậu sống một mình?”
Giang Bạch Lộ: “Không, tôi ở cùng ba tôi.”
Sầm Qua: “Như vậy, ba cậu không ở nhà?”
Giang Bạch Lộ: “Không, tan ca buổi tối ba tôi sẽ về nhà.”
“Ba cậu đang ở nhà mà cậu dám mang theo đàn ông trở về?” Sầm Qua ghét bỏ cau mày, “Hoặc là, trước đây cậu cũng thường xuyên như thế, ba cậu mặc kệ cậu?”
“Tất nhiên là không.” Cậu lập tức phản đối, nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, cặp mắt trong suốtchăm chú nhìn Sầm Qua, “Anh là người đầu tiên. Đây là…” Giọng nói cậu khẽ ngừng, giống nhưchuẩn bị nói ra một điều gì đó rất tuyệt vời, mặt mày tràn đầy niềm vui dịu dàng, “Đây là đãi ngộmà bạn trai cũ nghèo kiết xác của tôi chưa bao giờ được hưởng thụ đâu.”
Sầm Qua không mảy may dao động, ngược lại, anh hừ lạnh một tiếng.
Giang Bạch Lộ mím môi nhìn về phía anh, ánh mắt nghi hoặc.
“Bạn trai cũ của cậu chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy…” Sầm Qua thản nhiên, “Chẳng lẽ không phải vì anh ta là người Mỹ sao?”
Giang Bạch Lộ sửng sốt một giây, nhìn chằm chằm phần bệ bằng da thật của nội thất bên trong ô tô, im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu mới do dự mở miệng trả lời: “Không phải Mỹ thuần. Thật raanh ấy… anh ấy là con lai Trung Mỹ.”
Sầm Qua nhướn mày, vẻ mặt tỏ ra không vui, “Cho nên đây mới là lý do chân thực của cái gọi là ‘yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên’?”
“Không phải. Nói thế nào đây nhỉ?” Giang Bạch Lộ tập trung suy nghĩ một chút, “Tôi thật ra, thậtra vẫn luôn nghĩ, con lai cho tôi cảm giác khác biệt với những người khác. Nói tóm lại, có lẽ đó được xem như là một loại lực hấp dẫn không thể cưỡng lại. Nhưng kể đến tận cùng nguyênnhân thì…” Giang Bạch Lộ cong đôi mắt, “Bởi vì họ lớn lên đều rất đẹp. Dù sao, người nghiện sắc đẹp luôn không thể chống cự bất kì ai có vẻ ngoài đẹp đẽ.”
Sầm Qua cười nhạo một tiếng, từ chối cho ý kiến nhưng động tác tay không hề chần chừ, anh khởi động xe một lần nữa, tiến vào dòng xe cộ như thoi đưa trên đường quốc lộ.
Giang Bạch Lộ phản ứng, “Anh định đi đâu?”
Giọng nói của Sầm Qua đều đều, vẻ mặt không có chút đùa vui nào: “Đêm Xuân Một Khắc.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Người đàn ông quá lười biếng để nghe lý do từ chối cậu đã nghĩ kỹ từ trước, trực tiếp vươn cái tay kia qua, ấn vào cơ thể cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng cách một lớp vải lần mò ví tiền Giang Bạch Lộ nhét trong túi quần. Động tác anh khẽ ngừng lại, bàn tay dày rộng luồn từ mép túi vào trong.
Giang Bạch Lộ nhanh chóng đè tay anh lại, vậy mà cậu mơ hồ hơi căng thẳng: “Anh định làm gì?”
“Muốn làm?” Người đàn ông cố ý xuyên tạc ý của cậu, giọng nói trầm khàn nghiền ngẫm, “Muốnlàm cũng được, trước tiên đưa ảnh chụp cho tôi.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Cậu vẫn căng vai như cũ, không hề buông lỏng ra, “Ảnh chụp có thể cho anh, nhưng anh rút tayra trước đã.”
Sầm Qua đưa tay về đồng thời cũng bỏ cánh tay vòng lên trên cổ cậu xuống, hừ lạnh nói: “Ví tiền có thứ gì mất mặt mà khiến cậu căng thẳng như thế? Có phải là…” Anh khẽ tặc lưỡi một tiếng, “Không phải cậu còn giữ ảnh chụp bạn trai cũ trong ví tiền chứ?”
Nói đến đây, người đàn ông dường như trở nên bất mãn, không hài lòng nheo mắt hỏi: “Giang Bạch Lộ, mẹ nó cậu để ảnh chụp tôi cùng chỗ với ảnh bạn trai cũ của cậu hả? Cậu muốn chết đúng không?”
Giang Bạch Lộ không nói đúng hay không đúng, chỉ hỏi một câu: “Có vấn đề gì không?”
Vẻ mặt Sầm Qua lạnh lẽo, anh khẽ mắng, “Vấn đề gì ư? Cậu để tôi làm cậu mà còn cất giấu ảnh chụp bạn trai cũ của cậu?”
Giang Bạch Lộ cong khóe môi, “Anh để bụng sao? Vì sao anh…”
Sầm Qua bình thản ngước mắt lên, dường như đoán được nửa câu còn lại của cậu, ngắt lời cậu rất nhanh, “Tôi không để bụng. Không vì sao hết. Tôi không thích cậu.”
Giang Bạch Lộ: “…”
“Nếu thế, tôi nghĩ anh có lẽ phải cảm thấy vui mới đúng.” Cậu nhún vai, mỉm cười một cách vui vẻ, “Dù sao, bức ảnh chụp anh được tôi đặt lên trên ảnh chụp bạn trai cũ của tôi.”
Sầm Qua: “…”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ mặt lạnh lùng, tỏ ra tràn đầy áp suất thấp trong cơn bão táp.
Giang Bạch Lộ ho nhẹ một tiếng, rốt cục thu lại tâm tư bông đùa, thành thật nhận lỗi: “Tôi chỉ đùa thôi, ví tiền không có ảnh chụp bạn trai cũ, cũng không có ảnh chụp những người khác. Chỉcó bức hình của anh thôi.”
Nói xong, Giang Bạch Lộ lấy ra một tấm ảnh nhỏ từ ngăn chứa ảnh trong suốt của ví tiền, sau đó mở cái ví đang cầm trong tay ra ngay dưới mí mắt Sầm Qua để anh kiểm tra. Cuối cùng cậu liếc mắt nhìn vẻ mặt Sầm Qua, tỏ ra vô cùng nịnh nọt mà nói: “Anh xem này, không có đúng không.”
Sầm Qua lướt nhìn ví tiền của cậu, im lặng không nói gì. Anh vươn tay cầm tấm ảnh có kích thước khoảng ba inch, rũ mi mắt nhìn sơ qua. Trong bức ảnh là dáng dấp đang nằm ngủ trên giường của anh, thời gian có lẽ là bình minh ngày trước, hoặc có thể do rèm cửa trong phòng kéo kín mít nên ánh sáng không tốt lắm. Cảnh vật trong phòng hơi tối, chỉ mình đường viền khuôn mặt anh là rõ ràng.
Lướt qua có chút giống căn phòng tình thú của quán bar. Mặc dù cách bố trí và bày biện đồ đạc bên trong bức ảnh tối đen hơi mờ nhạt nhưng dường như có chút quen thuộc mơ hồ. Ước chừng chụp lén ở căn phòng tầng trên của Đêm Xuân Một Khắc ngày hôm ấy.
Sầm Qua mím môi, ném tấm hình nhỏ vào túi áo sơ mi của anh, nói chắc nịch: “Tịch thu.” Cuối cùng, vẻ mặt anh vẫn không vui mà bổ sung, “Sau này không được tự tiện chụp ảnh tôi.”
Giang Bạch Lộ ngoan ngoãn ồ một tiếng, đột nhiên cậu tiến lên một bước, vươn tay nhẹ nhàng kéo chiếc cà vạt trước ngực người đàn ông, không đầu không đuôi hỏi: “Bây giờ có thể không?”
Sầm Qua khó hiểu nhíu mày, “Có thể cái gì?”
“Tôi đã đưa ảnh chụp cho anh rồi.” Giang Bạch Lộ khẽ cắn môi, vẻ mặt chờ mong, “Có thể làmrồi sao?”
Sầm Qua: “…”
Hai phút sau, Sầm Qua mở cửa phòng tiệc lấy chiếc áo vest treo ở móc áo cạnh cánh cửa, hỏi han đạo diễn Trần vài câu rồi lập tức rời khỏi. Dù đạo diễn Trần tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn người đàn ông bước đi, sau đó ông mới nhận ra và hỏi: “Đông Vi, Giang tiểu công tử đi cùng chị đâu? Sao lâu thế rồi mà chưa trở về?”
Đông Vi thu hồi ánh mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Sầm Qua, thong thả mỉm cười trả lời: “Cháu nghĩ, cậu ấy cũng có việc gấp nên về trước rồi.”
Sầm Qua lái chiếc xe rời khỏi bãi đỗ xe của nhà hàng Nhật Bản, Giang Bạch Lộ ngồi ở ghế phụ lái, cậu vừa nghịch điện thoại di động vừa hỏi dò: “Anh muốn đến khách sạn nào?”
Sầm Qua nói thẳng: “Đi thẳng tới Đêm Xuân Một Khắc, ở đây gần chỗ đó.”
Giang Bạch Lộ sửng sốt trong chốc lát, chậm rãi lắc đầu nói: “Không được, tôi không đi.”
Sầm Qua mất kiên nhẫn dừng xe ở ven đường, kì lạ liếc mắt nhìn cậu: “Chỉ là một nơi để ngủ thôi, có gì mà phải kén chọn.”
“Ngoại trừ Đêm Xuân Một Khắc, chỗ nào cũng có thể.” Giang Bạch Lộ kiên quyết nói, sau khi nói xong cậu chợt nghĩ đến điều gì đó, tốt tính bổ sung một câu, “Thậm chí nếu anh chỉ muốn tiêumấy chục đô la một đêm trong một khách sạn nhỏ, tôi cũng không có ý kiến gì cả.”
Sầm Qua liếc mắt sang nhìn cậu một cái, “Dù cậu muốn đi, tôi cũng sẽ không đi.”
“Vậy thì…” Giang Bạch Lộ kéo dài âm điệu, từ tốn nói, “Hay là đến nhà của tôi đi?”
Sầm Qua im lặng, rũ mắt cân nhắc trong chốc lát, “Nhà cậu ở đâu?”
“Ở khu biệt thự ngoại ô phía bắc thành phố.” Cậu bổ sung, “Cách trường đại học cũ của anh không xa.”
Sầm Qua: “Cậu sống một mình?”
Giang Bạch Lộ: “Không, tôi ở cùng ba tôi.”
Sầm Qua: “Như vậy, ba cậu không ở nhà?”
Giang Bạch Lộ: “Không, tan ca buổi tối ba tôi sẽ về nhà.”
“Ba cậu đang ở nhà mà cậu dám mang theo đàn ông trở về?” Sầm Qua ghét bỏ cau mày, “Hoặc là, trước đây cậu cũng thường xuyên như thế, ba cậu mặc kệ cậu?”
“Tất nhiên là không.” Cậu lập tức phản đối, nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, cặp mắt trong suốtchăm chú nhìn Sầm Qua, “Anh là người đầu tiên. Đây là…” Giọng nói cậu khẽ ngừng, giống nhưchuẩn bị nói ra một điều gì đó rất tuyệt vời, mặt mày tràn đầy niềm vui dịu dàng, “Đây là đãi ngộmà bạn trai cũ nghèo kiết xác của tôi chưa bao giờ được hưởng thụ đâu.”
Sầm Qua không mảy may dao động, ngược lại, anh hừ lạnh một tiếng.
Giang Bạch Lộ mím môi nhìn về phía anh, ánh mắt nghi hoặc.
“Bạn trai cũ của cậu chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy…” Sầm Qua thản nhiên, “Chẳng lẽ không phải vì anh ta là người Mỹ sao?”
Giang Bạch Lộ sửng sốt một giây, nhìn chằm chằm phần bệ bằng da thật của nội thất bên trong ô tô, im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu mới do dự mở miệng trả lời: “Không phải Mỹ thuần. Thật raanh ấy… anh ấy là con lai Trung Mỹ.”
Sầm Qua nhướn mày, vẻ mặt tỏ ra không vui, “Cho nên đây mới là lý do chân thực của cái gọi là ‘yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên’?”
“Không phải. Nói thế nào đây nhỉ?” Giang Bạch Lộ tập trung suy nghĩ một chút, “Tôi thật ra, thậtra vẫn luôn nghĩ, con lai cho tôi cảm giác khác biệt với những người khác. Nói tóm lại, có lẽ đó được xem như là một loại lực hấp dẫn không thể cưỡng lại. Nhưng kể đến tận cùng nguyênnhân thì…” Giang Bạch Lộ cong đôi mắt, “Bởi vì họ lớn lên đều rất đẹp. Dù sao, người nghiện sắc đẹp luôn không thể chống cự bất kì ai có vẻ ngoài đẹp đẽ.”
Sầm Qua cười nhạo một tiếng, từ chối cho ý kiến nhưng động tác tay không hề chần chừ, anh khởi động xe một lần nữa, tiến vào dòng xe cộ như thoi đưa trên đường quốc lộ.
Giang Bạch Lộ phản ứng, “Anh định đi đâu?”
Giọng nói của Sầm Qua đều đều, vẻ mặt không có chút đùa vui nào: “Đêm Xuân Một Khắc.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook