Nghiện Sắc Đẹp
-
Chương 1
Giang Bạch Lộ trở về nước vào đầu năm.
Đường cong nhiệt độ trong nước trên đồ thị thời tiết nhanh chóng kéo lên cao. Cây hoa nhàimùa đông bao quanh hàng rào sắt bên ngoài nhà họ Giang đã bắt đầu kết nụ, khí hậu ở thủ đô Bắc Kinh ấm áp như mùa xuân. Giang Bạch Lộ bọc người trong một lớp áo lông rất dày, nửa khuôn mặt bị che khuất sau chiếc khăn choàng cổ bằng lông cừu mềm mại hơi đỏ lên.
Tần Nhất Hành nhoài lưng ra sau lan can nheo mắt nhìn cậu, mãi cho đến khi Giang Bạch Lộ đi đến trước mặt hắn thì hắn mới đứng thẳng dậy tiếp nhận valy trong tay cậu, “Cuối cùng cậu cũng chịu trở về.”
“Nghe nói cậu muốn giới thiệu bạn trai cho tôi.” Giang Bạch Lộ cởi khăn quàng cổ và áo lông, ômchúng ở trong khuỷu tay, giả vờ dào dạt hứng thú bông đùa hắn, nhưng trong đáy mắt không hềcó niềm vui, “Tôi đã phải vội vàng thu dọn hành lý suốt đêm, mua vé quay trở về.”
Tần Nhất Hành dẫn cậu đi xuống bãi đỗ xe ngầm, rõ ràng không tin lời nói nhăng nói cuội của cậu, “Tôi cứ tưởng cậu không định về nước.”
Giang Bạch Lộ phản đối, “Sao tôi lại không muốn về nước. Kế hoạch ban đầu là học xong đại học sẽ trở lại, bởi vì tạm thời gặp chút chuyện nên mới ở lại nước Mỹ hai năm.”
Trong lòng hai người đều biết rõ chuyện đó cụ thể là gì. Tần Nhất Hành không muốn nhắc lại chuyện cũ, khi rẽ vào lối khác thì chuyển trọng tâm câu chuyện, “Cậu về nhà thích ứng lại với múi giờ hay đến chỗ tôi?”
Giang Bạch Lộ không chút nghĩ ngợi trả lời: “Tôi không bị chứng lệch múi giờ, gần đây ba tôi đicông tác nước ngoài, cậu phải thu nhận tôi một thời gian. Nhưng mà…” Cậu đăm chiêu ủ dột,“Nếu bây giờ cậu dẫn tôi đi gặp bạn trai tương lai, vậy thì thôi đi. Tôi qua đêm trên máy bay,không kịp rửa mặt, tóc tai bù xù chưa chải được.”
“Cậu nghĩ hay thật đấy.” Tần Nhất Hành liếc mắt nhìn cậu, “Cho dù lúc này cậu rảnh, người ta cũng không chắc là rảnh đâu.”
Giang Bạch Lộ ồ một tiếng, “Cậu định giới thiệu ai cho tôi?”
Tần Nhất Hành dừng chân trước chiếc Mercedes-Benz màu trắng, nhét hành lý vào cốp xe, vừa đi về phía chỗ ngồi của tài xế vừa hỏi: “Còn nhớ Dụ Quân Lân không?”
Giang Bạch Lộ kéo cánh cửa đối diện rồi ngồi vào ghế phụ lái, cúi đầu thắt dây an toàn, “Bạncùng phòng đại học có gia thế khủng của cậu đó hả?”
Tần Nhất Hành quay ngược vô lăng chậm rãi lùi xe, “Chính là cậu ấy. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi mở một khu biệt thự nghỉ mát, móc nối quan hệ đều nhờ vào cậu ấy. Hai năm qua đi theo cậu ấy nên tôi cũng quen được một số con em nhà giàu có quyền thế.”
Giang Bạch Lộ kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Cho nên?”
“Cho nên” Tần Nhất Hành tiếp lời cậu, “Người giới thiệu cho cậu là bạn của cậu ấy.”
Giang Bạch Lộ nghe xong ngồi thẳng lưng lên, trêu chọc, “Vậy nên tôi trở thành một con phượnghoàng đen bay lên đậu đầu cành?”
Tần Nhất Hành cười nhạo sửa chữa giúp cậu, “Là phượng hoàng hoang, không phải phượng hoàng đen. Ở nước ngoài sáu năm tiền đồ chẳng rộng mở gì cả, mà khả năng nói tiếng Trung lại mai một đi rồi?”
Giang Bạch Lộ: “Không không không, chính là phượng hoàng đen.”
Tần Nhất Hành: “…”
Giang Bạch Lộ: “Ra khỏi hố than đen, không phải là một con phượng hoàng đen thui sao?”
Tần Nhất Hành: “…”
Giang Bạch Lộ nói thế không hề sai chút nào hết. Mặc dù từ nhỏ cậu lớn lên ở thủ đô, sốngtrong biệt thự không lo ăn mặc, gia đình có tiền nhàn rỗi cho cậu đi du học nước ngoài, nhưng ba cậu thật ra là đại gia bán than mới phất, không sánh được với mấy cậu ấm vừa sinh ra đãngậm thìa vàng.
Hai tiếng đồng hồ sau, Giang Bạch Lộ ngái ngủ tựa vào bể nước nóng tư nhân trong khu biệt thự nghỉ dưỡng ngoại ô phía đông thành phố. Tần Nhất Hành cầm điện thoại di động từ ngoài cửa bước vào. Giang Bạch Lộ nghe tiếng bước chân liền quay đầu nhìn, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Tần Nhất Hành liếc mắt nhìn cậu, “Sao vậy?”
Giang Bạch Lộ dựa vào tường đá, ngồi xuống đáy bể, chậm rãi mở miệng: “Hay là bỏ chuyện giớithiệu bạn trai đi.”
Cậu khe khẽ thở dài, “Bạn trai cũ của tôi là một con ma nghèo kiết xác ngoại trừ giờ học ra đều đi làm thêm, đột nhiên bảo tôi thử yêu đương với một cậu ấm nhà giàu, tôi có chút không tiếpthu được.”
Tần Nhất Hành: “Không kịp nữa rồi.”
Giang Bạch Lộ: “A?”
Tần Nhất Hành ngồi xổm xuống chiếc bể bên cạnh: “Dụ Quân Lân vừa gọi điện thoại cho tôi, nói muốn đến đây chơi hai ngày.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Giang Bạch Lộ: “Mai sao?”
Tần Nhất Hành: “Buổi chiều.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Khi những người bạn của Tần Nhất Hành đến, Giang Bạch Lộ còn đang uống cà phê. Âm nhạc trong quán cà phê du dương, nhẹ nhàng và trầm bổng, ánh mặt trời vàng nhạt nhảy nhót trên mặt bàn, phóng tầm mắt ra nhìn, tất cả chỗ ngồi đều trống rỗng. Giang Bạch Lộ hơi nhíu mày, “Tần Nhất Hành, việc kinh doanh của cậu ở đây không tốt, rất vắng khách.”
Tần Nhất Hành không để ý đến cậu, đứng dậy tiếp đón Dụ Quân Lân và những người khác, để lại một mình Giang Bạch Lộ. Cậu chuồn ra khỏi quán cà phê, đi lang thang xung quanh. Lúc trước đang ở bể nước nóng cá nhân, hiện tại đi bộ đến khu vực suối nước nóng công cộng, cậu mới phát hiện bên trong làng nghỉ dưỡng rộng mênh mông này ngoại trừ nhân viên mặc đồng phục đeo thẻ tên ra thì không thấy bóng khách du lịch.
Giang Bạch Lộ bước đến vườn dâu tây, chuẩn bị hỏi nhân viên một câu, điện thoại di động trongtúi quần rung lên. Cậu nhanh chóng tìm một tảng đá tùy tiện ngồi xuống, lấy điện thoại di độngra. Tiếng chuông reo vang vui vẻ, Giang Bạch Lộ dừng mắt trên ảnh khóa màn hình, một lúc saumới chuyển sang nhìn tên người gọi điện, cậu sửng sốt –
Dãy số đến từ nước Mỹ.
Cậu nhận điện thoại, dùng tiếng Trung gọi: “Đàn chị.”
Giọng nói phụ nữ ở đầu dây bên kia dịu dàng dễ nghe, “Đàn em, em về nước rồi à?”
Cậu đáp đã trở về, còn đang định hỏi đối phương có chuyện gì, phát hiện ánh sáng trước mặt bị bóng đen che khuất, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói, “Sao còn có người ở đây?”
Giang Bạch Lộ ngẩng đầu lên, thấy một nhóm người đang đứng trước mặt cậu. Người đàn ông dẫn đầu có khuôn mặt điển trai, ăn mặc kỹ lưỡng. Đôi mắt của Giang Bạch Lộ dừng lại trên khuôn mặt anh tavài giây, đột nhiên cậu nhận ra đây là Dụ Quân Lân từng xuất hiện trong bức ảnh đăng trên vòng bạn bè của Tần Nhất Hành cách đây vài tháng. Cậu đứng dậy, bước lên phíatrước một cách vô thức.
Đàn chị gọi cậu trong điện thoại: “Đàn em, em còn ở đó không?”
Giang Bạch Lộ nói với điện thoại di động: “Vẫn còn.”
Thấy Tần Nhất Hành và nhóm đàn ông cao to sóng vai bước tới, Giang Bạch Lộ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đi bên cạnh Tần Nhất Hành, sau đó từ tốn chớp mắt, “Đàn chị, chị vừa nói gì?”
“Chị nói…”
Đường nét trên gương mặt đối phương chậm rãi hiện rõ lên trong phạm vi tầm mắt cậu. Khuônmặt đẹp trai mang tính xâm lược mãnh liệt, đôi mắt và chiếc mũi của anh còn sâu thẳm và sắcnét hơn của Dụ Quân Lân, con ngươi màu nâu hổ phách giống như hai viên đá đẹp đẽ phát sáng long lanh.
Con lai giữa người nước ngoài và Trung Quốc.
“Chị nghe được tin về Chris rồi.”
Điện thoại di động của Giang Bạch Lộ trượt khỏi lòng bàn tay cậu.
Đường cong nhiệt độ trong nước trên đồ thị thời tiết nhanh chóng kéo lên cao. Cây hoa nhàimùa đông bao quanh hàng rào sắt bên ngoài nhà họ Giang đã bắt đầu kết nụ, khí hậu ở thủ đô Bắc Kinh ấm áp như mùa xuân. Giang Bạch Lộ bọc người trong một lớp áo lông rất dày, nửa khuôn mặt bị che khuất sau chiếc khăn choàng cổ bằng lông cừu mềm mại hơi đỏ lên.
Tần Nhất Hành nhoài lưng ra sau lan can nheo mắt nhìn cậu, mãi cho đến khi Giang Bạch Lộ đi đến trước mặt hắn thì hắn mới đứng thẳng dậy tiếp nhận valy trong tay cậu, “Cuối cùng cậu cũng chịu trở về.”
“Nghe nói cậu muốn giới thiệu bạn trai cho tôi.” Giang Bạch Lộ cởi khăn quàng cổ và áo lông, ômchúng ở trong khuỷu tay, giả vờ dào dạt hứng thú bông đùa hắn, nhưng trong đáy mắt không hềcó niềm vui, “Tôi đã phải vội vàng thu dọn hành lý suốt đêm, mua vé quay trở về.”
Tần Nhất Hành dẫn cậu đi xuống bãi đỗ xe ngầm, rõ ràng không tin lời nói nhăng nói cuội của cậu, “Tôi cứ tưởng cậu không định về nước.”
Giang Bạch Lộ phản đối, “Sao tôi lại không muốn về nước. Kế hoạch ban đầu là học xong đại học sẽ trở lại, bởi vì tạm thời gặp chút chuyện nên mới ở lại nước Mỹ hai năm.”
Trong lòng hai người đều biết rõ chuyện đó cụ thể là gì. Tần Nhất Hành không muốn nhắc lại chuyện cũ, khi rẽ vào lối khác thì chuyển trọng tâm câu chuyện, “Cậu về nhà thích ứng lại với múi giờ hay đến chỗ tôi?”
Giang Bạch Lộ không chút nghĩ ngợi trả lời: “Tôi không bị chứng lệch múi giờ, gần đây ba tôi đicông tác nước ngoài, cậu phải thu nhận tôi một thời gian. Nhưng mà…” Cậu đăm chiêu ủ dột,“Nếu bây giờ cậu dẫn tôi đi gặp bạn trai tương lai, vậy thì thôi đi. Tôi qua đêm trên máy bay,không kịp rửa mặt, tóc tai bù xù chưa chải được.”
“Cậu nghĩ hay thật đấy.” Tần Nhất Hành liếc mắt nhìn cậu, “Cho dù lúc này cậu rảnh, người ta cũng không chắc là rảnh đâu.”
Giang Bạch Lộ ồ một tiếng, “Cậu định giới thiệu ai cho tôi?”
Tần Nhất Hành dừng chân trước chiếc Mercedes-Benz màu trắng, nhét hành lý vào cốp xe, vừa đi về phía chỗ ngồi của tài xế vừa hỏi: “Còn nhớ Dụ Quân Lân không?”
Giang Bạch Lộ kéo cánh cửa đối diện rồi ngồi vào ghế phụ lái, cúi đầu thắt dây an toàn, “Bạncùng phòng đại học có gia thế khủng của cậu đó hả?”
Tần Nhất Hành quay ngược vô lăng chậm rãi lùi xe, “Chính là cậu ấy. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi mở một khu biệt thự nghỉ mát, móc nối quan hệ đều nhờ vào cậu ấy. Hai năm qua đi theo cậu ấy nên tôi cũng quen được một số con em nhà giàu có quyền thế.”
Giang Bạch Lộ kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Cho nên?”
“Cho nên” Tần Nhất Hành tiếp lời cậu, “Người giới thiệu cho cậu là bạn của cậu ấy.”
Giang Bạch Lộ nghe xong ngồi thẳng lưng lên, trêu chọc, “Vậy nên tôi trở thành một con phượnghoàng đen bay lên đậu đầu cành?”
Tần Nhất Hành cười nhạo sửa chữa giúp cậu, “Là phượng hoàng hoang, không phải phượng hoàng đen. Ở nước ngoài sáu năm tiền đồ chẳng rộng mở gì cả, mà khả năng nói tiếng Trung lại mai một đi rồi?”
Giang Bạch Lộ: “Không không không, chính là phượng hoàng đen.”
Tần Nhất Hành: “…”
Giang Bạch Lộ: “Ra khỏi hố than đen, không phải là một con phượng hoàng đen thui sao?”
Tần Nhất Hành: “…”
Giang Bạch Lộ nói thế không hề sai chút nào hết. Mặc dù từ nhỏ cậu lớn lên ở thủ đô, sốngtrong biệt thự không lo ăn mặc, gia đình có tiền nhàn rỗi cho cậu đi du học nước ngoài, nhưng ba cậu thật ra là đại gia bán than mới phất, không sánh được với mấy cậu ấm vừa sinh ra đãngậm thìa vàng.
Hai tiếng đồng hồ sau, Giang Bạch Lộ ngái ngủ tựa vào bể nước nóng tư nhân trong khu biệt thự nghỉ dưỡng ngoại ô phía đông thành phố. Tần Nhất Hành cầm điện thoại di động từ ngoài cửa bước vào. Giang Bạch Lộ nghe tiếng bước chân liền quay đầu nhìn, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Tần Nhất Hành liếc mắt nhìn cậu, “Sao vậy?”
Giang Bạch Lộ dựa vào tường đá, ngồi xuống đáy bể, chậm rãi mở miệng: “Hay là bỏ chuyện giớithiệu bạn trai đi.”
Cậu khe khẽ thở dài, “Bạn trai cũ của tôi là một con ma nghèo kiết xác ngoại trừ giờ học ra đều đi làm thêm, đột nhiên bảo tôi thử yêu đương với một cậu ấm nhà giàu, tôi có chút không tiếpthu được.”
Tần Nhất Hành: “Không kịp nữa rồi.”
Giang Bạch Lộ: “A?”
Tần Nhất Hành ngồi xổm xuống chiếc bể bên cạnh: “Dụ Quân Lân vừa gọi điện thoại cho tôi, nói muốn đến đây chơi hai ngày.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Giang Bạch Lộ: “Mai sao?”
Tần Nhất Hành: “Buổi chiều.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Khi những người bạn của Tần Nhất Hành đến, Giang Bạch Lộ còn đang uống cà phê. Âm nhạc trong quán cà phê du dương, nhẹ nhàng và trầm bổng, ánh mặt trời vàng nhạt nhảy nhót trên mặt bàn, phóng tầm mắt ra nhìn, tất cả chỗ ngồi đều trống rỗng. Giang Bạch Lộ hơi nhíu mày, “Tần Nhất Hành, việc kinh doanh của cậu ở đây không tốt, rất vắng khách.”
Tần Nhất Hành không để ý đến cậu, đứng dậy tiếp đón Dụ Quân Lân và những người khác, để lại một mình Giang Bạch Lộ. Cậu chuồn ra khỏi quán cà phê, đi lang thang xung quanh. Lúc trước đang ở bể nước nóng cá nhân, hiện tại đi bộ đến khu vực suối nước nóng công cộng, cậu mới phát hiện bên trong làng nghỉ dưỡng rộng mênh mông này ngoại trừ nhân viên mặc đồng phục đeo thẻ tên ra thì không thấy bóng khách du lịch.
Giang Bạch Lộ bước đến vườn dâu tây, chuẩn bị hỏi nhân viên một câu, điện thoại di động trongtúi quần rung lên. Cậu nhanh chóng tìm một tảng đá tùy tiện ngồi xuống, lấy điện thoại di độngra. Tiếng chuông reo vang vui vẻ, Giang Bạch Lộ dừng mắt trên ảnh khóa màn hình, một lúc saumới chuyển sang nhìn tên người gọi điện, cậu sửng sốt –
Dãy số đến từ nước Mỹ.
Cậu nhận điện thoại, dùng tiếng Trung gọi: “Đàn chị.”
Giọng nói phụ nữ ở đầu dây bên kia dịu dàng dễ nghe, “Đàn em, em về nước rồi à?”
Cậu đáp đã trở về, còn đang định hỏi đối phương có chuyện gì, phát hiện ánh sáng trước mặt bị bóng đen che khuất, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói, “Sao còn có người ở đây?”
Giang Bạch Lộ ngẩng đầu lên, thấy một nhóm người đang đứng trước mặt cậu. Người đàn ông dẫn đầu có khuôn mặt điển trai, ăn mặc kỹ lưỡng. Đôi mắt của Giang Bạch Lộ dừng lại trên khuôn mặt anh tavài giây, đột nhiên cậu nhận ra đây là Dụ Quân Lân từng xuất hiện trong bức ảnh đăng trên vòng bạn bè của Tần Nhất Hành cách đây vài tháng. Cậu đứng dậy, bước lên phíatrước một cách vô thức.
Đàn chị gọi cậu trong điện thoại: “Đàn em, em còn ở đó không?”
Giang Bạch Lộ nói với điện thoại di động: “Vẫn còn.”
Thấy Tần Nhất Hành và nhóm đàn ông cao to sóng vai bước tới, Giang Bạch Lộ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đi bên cạnh Tần Nhất Hành, sau đó từ tốn chớp mắt, “Đàn chị, chị vừa nói gì?”
“Chị nói…”
Đường nét trên gương mặt đối phương chậm rãi hiện rõ lên trong phạm vi tầm mắt cậu. Khuônmặt đẹp trai mang tính xâm lược mãnh liệt, đôi mắt và chiếc mũi của anh còn sâu thẳm và sắcnét hơn của Dụ Quân Lân, con ngươi màu nâu hổ phách giống như hai viên đá đẹp đẽ phát sáng long lanh.
Con lai giữa người nước ngoài và Trung Quốc.
“Chị nghe được tin về Chris rồi.”
Điện thoại di động của Giang Bạch Lộ trượt khỏi lòng bàn tay cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook