Nghiện Nhẫn - Mộ Chi
C18: 🍓 Chương 17 🍓

Edit: Niên (jiyoung3304)

Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, tiếng vang ồ ạt.

Lục Tương Tư cầm chặt cây dù chạy về nhà, tầm nhìn bị hạn chế do cây dù chắn phía trước.

Khoảng cách đến cửa lớn còn vài mét nữa.

Ánh sáng kéo dài cái bóng của anh.

Cô nâng dù lên, không rõ nguyên nhân mà nhìn hình dáng của người đó.

Lương Dụ Bạch đứng ở chỗ bậc thềm.

Anh hút một điếu thuốc, khói thuốc bao phủ nơi bàn tay.

Bóng đèn chỗ hành lang rơi vào tăm tối.

Chỉ có ánh sáng lập lòe đỏ tươi chỗ ngón tay của anh.

Lục Tương Tư do dự vài giây, bước lên bậc thềm, cất giọng gọi: "Anh ơi."

Bóng đèn đột nhiên sáng lên.

Lương Dụ Bạch hạ tầm mắt xuống, tầm nhìn không chút kiêng dè mà nhìn xuống cổ của cô, trắng sáng như ngọc, mái tóc bị thổi đến loạn hết cả lên, có một sợi dây thấp thoáng ở chỗ cổ của cô, giống như một tỳ vết hoàn hảo.

Từ rất sớm về trước, anh đã muốn vân vê cái vết tỳ này rồi.

Khói thuốc thấm vào đại não của anh.

Anh đàn áp lý trí.

Ở phần cổ truyền đến cảm giác mát lạnh khiến cô ngẩng đầu lên, hoảng loạn nhìn anh.

Ngón tay Lương Dụ Bạch kẹp điếu thuốc sượt qua làn da của cô, gạt tóc của cô qua phía sau tai. Động tác chầm chậm nhẹ nhàng, khiến cô có chút ảo giác bị xử lăng trì.

Giây tiếp theo bước vào địa ngục.

Nhưng cô vẫn chưa bị tổn hại gì.

Cô diễn giải hành động này như một sự chăm sóc.

Thế là lại lên thiên đường.

Vui vẻ hoặc là đau khổ.

Đều bắt nguồn từ anh.

"Tóc quá rối rồi." Anh đến gần cô, cô có thể ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, "Lúc nãy vội chạy đi gặp ai vậy?"

Lục Tương Tư mờ mịt nhìn anh, nói: "Em không chạy đi gặp ai hết ạ."

Anh lùi lại, lúc mở cửa, để lại một câu: "Không quan trọng."

Lục Tương Tư càng nghi hoặc hơn.

Cô đi theo sau anh bước vào phòng, nhịn không được mà nắm lấy góc áo của anh.

"Anh ơi."

Anh vờ như không nghe thấy.

Cô lại gọi anh: "Anh Dụ Bạch."

Anh quay người lại, sắc mặt lạnh nhạt giống như nhìn một người xa lạ nào đó.

Trái tim Lục Tương Tư bị bóp chặt lấy.

Cô không lên tiếng, cúi đầu thay giày.

Cô khom lưng, cổ áo lộ ra khe rãnh trắng trẻo ở bên trong, ánh sáng chiếu xuống từ đầu đến cuối.

Vẻ mặt không cảm xúc của Lương Dụ Bạch càng trở nên lạnh lẽo.

Cô rất biết cách làm cho anh mềm lòng.

Chỉ cần là mặt của cô, mắt của cô, thậm chí là hơi thở của cô, đều khiến cho anh không cách nào xuống tay được.

Trái tim của anh tùy chỉnh theo cô.


Cô thay giày xong, vòng qua anh đi vào bên trong.
"Em đang giận sao?" Giọng nói của anh cản cô lại.

Lục Tương Tư không phủ nhận.

Anh hỏi: "Vì sao?"

Cô không hiểu nói: "Không phải anh đang giận em sao?"

Lương Dụ Bạch từ từ chau mày lại, nói: "Anh chỉ là..."

Cô nhìn chằm chằm anh.

Tâm trạng anh không tốt: "Có chút phiền."

Lục Tương Tư sững người, ngay lúc này, nghe thấy tiếng Lục Tư Hành đang gọi cô, cô mím môi, vòng qua anh đi vào bên trong, đem chai nước tương đưa cho Lục Tư Hành trong bếp.

Lục Tư Hành cảm thấy kì lạ, hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy?"

Cô giải thích: "Gặp được một bạn học, cậu ấy không đem tiền, em cho cậu ấy mượn tiền."

Từ phòng bếp đi ra, nhưng lại không thấy bóng dáng của Lương Dụ Bạch.

Cô bắt lấy một người, hỏi: "Lương Dụ Bạch ở đâu?"

Người đó chỉ về hướng lầu trên: "Chắc là đi thư phòng rồi."

Cô lễ phép cảm ơn sau đó đi lên lầu.

Cửa thư phòng bị người khác khóa lại.

Cô gõ cửa.

Bên trong truyền đến giọng nói lạnh nhạt của anh: "Ai?"

Lục Tương Tư: "Là em."

Bên trong yên lặng vài giây, cô cho rằng anh sẽ không mở cửa.

Nhưng bên trong phòng truyền đến tiếng bước chân khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm.

Cửa mở, gương mặt của Lương Dụ Bạch dưới ánh sáng của đèn trông càng đặc biệt lạnh lẽo, "Có việc gì?"

Cô chỉ vào trong phòng, nói: "Có thể vào trong nói chuyện không?"

Anh xoay người.

Cô đóng cửa phòng lại.

Ánh đèn vàng trong phòng, dường như có chút vô ý biến không khí trở nên mập mờ.

Cô hỏi: "Muốn nắm tay không?"

Tầm nhìn của Lương Dụ Bạch quay lại trên người cô.

Phần cổ áo mở rộng không hợp với lẽ thường.

Làn da trắng trẻo lộ ra, vừa là làn da sạch sẽ.

Anh để lại trên làn da đó một dấu vết khiêu khích rồi hỏi: "Gì cơ?"

Cô tiến gần một bước, "Không phải rất phiền sao?"

Cô tiến đến gần, anh có thể nhìn thấy đủ phần ren ở chỗ cổ áo.

Cái bóng của anh bao phủ lấy người cô.

Cố che đậy ngọn nguồn của dục vọng.

Nhưng cô lại không biết điều này, nói: "Lần trước anh cũng nói rất phiền."

"Sau đó, nắm lấy tay em."

Anh khó khăn nhớ lại.

"Thế nên là?"

"Muốn nắm tay không?"

Lúc cô nói, miệng và răng đóng mở cùng lúc, đôi môi hồng mấp máy, trong miệng không phát ra âm thanh cuối. Cũng giống như việc mắt không nhìn thấy được điểm cuối của vực sâu làm anh chạy không thoát.


Phải trả giá bằng cái chết.

Nhưng anh cam tâm chết ở trong tay cô.

Anh cúi đầu, nắm lấy tay cô.

Qua mấy giây sau.

Anh đổi lại thành mười ngón tay đan nhau.

Anh hỏi: "Lục Tư Hành đâu?"

Lục Tương Tư: "Ở phòng bếp lầu dưới."

Lương Dụ Bạch: "Không sợ cậu ta lên đây sao?"

Cô cười nói: "Em khóa cửa lại rồi."

Tầm nhìn của Lương Dụ Bạch rơi xuống đôi mày thanh mảnh của cô, theo nụ cười của cô mà run nhẹ.
Ngoài cửa sổ, màn đêm tối đen như mực, và âm thanh mưa rơi lác đác.

Lục Tương Tư hỏi: "Anh đến lúc nào vậy?"

Lương Dụ Bạch nghĩ, trả lời một nẻo nói: "Cửa hàng tiện lợi."

Cô mở to mắt, "Nước bắn ướt người em?"

Lòng bàn tay anh đặt trên mu bàn tay cô, ngữ khí càng nặng, "Không phải."

Lục Tương Tư sững người một lát, "Vậy là...chiếc xe đằng sau?"

Lương Dụ Bạch nói: "Ừ."

Cô lên giọng: "Vậy sao anh không gọi em?"

Lương Dụ Bạch: "Em đi rồi."

Cô sững người.

Bầu không khí có chút lưỡng lự.

Giọng của Lục Tư Hành ở dưới lầu truyền đến, "Mấy người có ai nhìn thấy Tương Tư nhà tôi không? Đi lên lầu rồi, không cần, tôi tự lên kêu em ấy là được."

Lương Dụ Bạch không có biểu hiện gì, giọng nói không có bất kì khuất phục nào, nói: "Người đàn ông đó."

Lúc anh vừa buông tay ra, cửa cũng mở ra, "Em dường như rất thích cậu ta."

Câu cuối cùng là: "Lại là chuyện gì đây?"

Ngữ khí khinh thường, lại kiêu ngạo.

Không khí đột nhiên bị kiểm soát, thêm vào giọng nói của anh, khiến cô thất thần.

Đợi đến lúc đầu óc cô bình tĩnh trở lại, Lục Tư Hành đã đứng trước mặt.

Lục Tư Hành xoa đầu cô, nói: "Sao lại chạy lên lầu rồi?"

Cô giải thích: "Bọn họ chơi mạt chược, em không biết chơi nên đi lên đây."

Lục Tư Hành nói: "Lúc nãy anh bận quá, không để ý đến em."

Cô lắc đầu không để ý.

Ánh mắt rà soát khắp nơi, cũng không tìm thấy dấu vết của Lương Dụ Bạch.

Đến lúc ăn cơm, Lương Dụ Bạch mới xuất hiện.

Ánh mắt của cô không chút che dấu nhìn chằm chằm anh.

Lương Dụ Bạch đi đến.

Ngồi xuống bên cạnh cô.

Thời gian ăn cơm ồn ào náo nhiệt, chỉ có chỗ hai người bên này là yên tĩnh, giống như có một vách ngăn vô hình, hai người họ như tồn tại ở một thế giới khác vậy.


Ăn uống được một nửa, đột nhiên bắt đầu chơi trò chơi.

Lục Tương Tư từ lúc bắt đầu vô cùng luống cuống, còn chưa hiểu rõ ý nghĩa trò chơi là như thế nào, đã thua rồi.

Nhưng hiểu rồi cũng vô dụng, cô trời sinh đã không có khiếu chơi game, thua thì phải uống, không thua, lúc đang cười trên nỗi đau của người khác, cũng bị ngộ thương.

Lục Tư Hành liên tục thay cô uống, nhưng tửu lượng của anh không tốt.

Đợi cô đi vệ sinh trở ra, anh đã gục rồi.

Từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Lương Dụ Bạch là không uống rượu.

Ngay cả trò chơi này anh ấy cũng là cao thủ.

Vì thế đến cuối cùng, chỉ có mỗi anh là còn tỉnh táo. Những người khác hoặc là trở về phòng nghỉ ngơi, hoặc là xuống lầu tiếp tục xem phim. Trong phòng ăn chỉ còn lại anh và Lục Tương Tư.

Trong ly đế cao chứa chất lỏng màu đỏ đậm.

Đầu cô có chút choáng.

Chỉ cảm thấy đồ vật trước mắt đều đang chuyển động, giác mạc bị xé toạc, chất lỏng màu đỏ đậm đập vào trong mắt, tất cả mọi thứ nhìn thấy đều là hư ảo kỳ quái.

Anh nhìn thấy Lục Tương Tư nằm sấp trên bàn, giọng mũi phát ra âm thanh lảm nhảm.

Cô dường như cảm thấy hơi thở có chút khó khăn, thò tay ra kéo áo.

Đôi mắt anh thâm trầm.

Anh không thể để bất kỳ ai nhìn thấy bông hoa trong vườn của anh.

Thế là đưa tay ra, bế cô lên.

Anh đặt cô lên giường.

Tay anh bị cô đè dưới thân, cũng không vội rút tay lại.

Khoảng cách ngày càng gần.

Trong phòng không mở đèn, màn đêm khiến cho tất cả đều khuếch đại lên, dục vọng cũng dễ bị đánh thức một cách dễ dàng.

Tay của anh thuận tiện đặt trên má của cô.

Khớp xương tay rõ ràng, không nhanh không chậm mà vuốt ve làn da của cô, ánh mắt tham lam, trần trụi. Trong màn đêm sâu không đáy, anh cuối cùng cũng vứt bỏ tất cả.

Sau cùng, tay trượt xuống cổ áo của cô.

Nên hướng lên trên hay là đi xuống dưới.

Dục vọng nảy sinh.

Biểu hiện anh căng thẳng, đầu chảy mồ hôi, yết hầu khô khốc.

Gạt cổ áo xuống, là một đường viền ren thanh mảnh mà anh từng thấy.

Hơi thở cô phập phồng rõ ràng.

Trong lòng anh bắt đầu có sóng to gió lớn.

Tay anh lạnh, nơi đi đến đều đem đến một trận rùng mình, mà hơi thở anh phả ra lại nóng, giống như muốn vắt kiệt sức cô.

Không thể xuống nữa.

Mọi thứ đều còn có đường lui.

Lương Dụ Bạch dừng lại động tác.

Nhưng trong đầu vẫn vang lên một giọng nói khác —
Chỉ cần đưa tay chạm vào 3cm nữa thôi.

Đêm nay sẽ không còn cách nào ngủ được nữa.

Cô sẽ là người của anh rồi.

Hoàn toàn trở thành người của anh rồi.

Trong lúc băng và lửa đối đầu nhau.

Núi băng dập tắt ngọn lửa, có thể kiềm chế được dục vọng của anh, cuối cùng anh ngồi dậy, thở dài nặng nề, sự biến hóa đổi thành một nụ hôn trên trán của cô.

Giọng nói chứa đầy dục vọng: "Lần sau sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu."

Anh đứng lên.

Rời khỏi phòng.

Đóng cửa lại.

Nhưng lại không ngờ đến.

Người đáng lẽ đang say nằm trên giường, lúc nãy lại chầm chậm mở mắt.

Không dám tin, cũng không thể tưởng tượng nổi.

Chắc là ảo giác mà thôi.
Tất cả đều là ảo giác mà thôi.

Nhưng lỡ như.

Làm sao có thể chứ?

Anh làm sao có thể hôn cô được chứ?

Thậm chí còn muốn làm những việc đi quá giới hạn với cô nữa chứ.

Cô nhắm mắt lại.

Trong đầu dần hiện ra hình ảnh anh vuốt ve cơ thể của cô.

Cô mở mắt rồi lại nhắm mắt.

Lặp lại mấy lần như vậy, cô ngồi bật dậy.
Cô mở điện thoại lên.

Buổi tối, 11 giờ 13 phút.
Là thời gian anh bước vào giấc mơ của cô.
Buổi tối, 11 giờ 40 phút.

Trong mơ anh ấy không trở lại.
Rạng sáng, 1 giờ 15 phút.

Cô ngẩn người trong màn đêm tối tăm.
Cô không dám nhắm mắt lại.

Chỉ cần nhắm mắt, trong đầu đều tất cả những việc xảy ra vừa nãy, thậm chí còn phóng đại hơn nữa, ngón tay anh lướt qua sườn mặt của cô mà vuốt ve, sự đụng chạm tinh tế đó khiến cho cô rùng mình một phen.

Màn đêm khiến cho hơi thở của cô gấp gáp.

Cô ý thức được sâu trong trái tim của mình nảy sinh sự khao khát.

Khát khao núi băng lạnh lẽo, hoặc là khát khao ngọn lửa cháy rực.

Khát khao bị thiêu đốt.
Khát khao bị chôn vùi.
Khát khao anh ôn nhu mà vuốt ve cô.

.....
.....

Không thể suy nghĩ nữa.
Không thể tiếp tục nghĩ như vậy nữa.
Cô ôm đầu, cảm thấy chán nản, lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Rạng sáng, 3 giờ 40 phút.
Chân cô dẫm lên thảm trải sàn.
Hành lang một màn yên tĩnh.

Đến cả mưa ở bên ngoài cũng ngừng rồi.
Cô đi đến điểm cuối của hành lang, dừng trước cửa phòng của Lương Dụ Bạch.

Tất cả động tác đột nhiên dừng lại.
Cô bắt đầu suy nghĩ bản thân sao lại đi đến chỗ này.
Tay cô vịn lấy cửa.

Cảm giác mát lạnh.
Cô muốn biết anh đang làm gì.
Trong giấc mơ, anh có phải cũng đang chịu dày vò giống cô không, trằn trọc không ngủ được.
Nếu như không phải mơ.

Tất cả đều là thật rồi.
Vậy thì anh hiện tại đang ngủ rất ngon, hay là vẫn đang đấu tranh giữa hồi ức và khát vọng đây?
Chỉ cần mở cánh cửa này ra.

Thì sẽ biết được tất cả mọi thứ.
Lục Tương Tư dùng sức ấn xuống.
Cửa bị mở ra đột ngột.

Giống như có một cơn gió vừa lướt qua.
Cô ngước mắt lên nhìn, đôi mắt bị người dùng tay che lại, có một bàn tay ôm lấy eo cô, giữ chặt cô, kéo cô vào trong phòng. Cô ngơ ngác, chóp mũi ngửi được mùi thuốc lá quen thuộc, không đợi cô phản ứng lại.

Đôi môi bị cắn lấy.

Sự ớn lạnh và nóng rực cùng lúc xâm chiếm cơ thể cô.

Trong lúc hỗn loạn, cô ý thức được—

Anh giống cô, đang khao khát.

Thế là cô nhón chân lên, mở miệng, cảm nhận được anh đang điên cuồng xâm chiếm ở trong khoang miệng của mình, muốn nuốt lấy cô. Cô đưa lưỡi ra cùng anh triền miên.

Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.

Anh còn nói vào tai cô, tiếng thở dốc rõ ràng: "Anh đã nói, lần sau sẽ không chỉ đơn giản là vậy."

2663 words
11/05/2022

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương