“Bà ta đúng là khốn nạn.

Nếu không phải năm đó ba mẹ em giúp đỡ bà ta liệu bà ta có được như ngày hôm nay sao, đúng là lấy oán báo ân.

Em nhất định không để bà ta sống nhởn nhơ bên ngoài.”
“Em nói xem người đàn ông giúp bà ta, bọn họ có mối quan hệ gì?”
“Người bà ta bỏ tiền ra thuê để làm việc cho bà ta?”
“Em ngây thơ quá rồi Uyển Đình.

Em nghĩ chỉ vì tiền thì hắn ta có bán mạng mình như thế không?”
“Vì tiền, chuyện gì mà người ta không thể làm.” Hàn Uyển Đình nghiêm túc đáp.
“Không sai, nhưng tìm được một người trung thành từ đầu đến cuối như hắn ta thì không hẳn vì tiền tài không.”
“Không vì tiền thì vì cái gì?” Cô khó hiểu nhìn anh, không phải là vì tài sản của Hàn gia sao?
“Quyền.”
“Quyền lực?”
“Không sai.

Hai người bọn họ là một đôi.

Hắn chính là người lợi dụng bà ta lên kế hoạch đầu độc ba mẹ em bằng Benzodiazenpin rồi tạo hiện trường giả bằng cách lấy Hàn thị ra làm bia đỡ.


Có được Hàn thị, vừa có tiền vừa có quyền lực trong tay.

Em nói xem miếng mồi béo bở như vậy bọn chúng có bỏ qua không?”
“Vậy chú ba em?”
“Cũng chỉ là một con tốt thí cho bà ta mà thôi.”
Hàn Uyển Đình cũng không biết bản thân lấy đâu sự bình tĩnh mà ngồi nghe anh nói từ đầu đến cuối.

Từ lúc trở về thành phố M, cô đã học được kìm nén cảm xúc của mình rất tốt.

Trước mặt người khác, cô không cho phép bản thân bộc lộ cảm xúc thật của mình.
Cô có thể giấu được người khác nhưng làm sao có thể giấu được Nghiêm Trình, người mà chỉ cần cô khẽ nhíu mày một cái cũng nhận ra.

Anh đưa tay ôm trọn lấy cơ thể đang khẽ run lên kia.
“Không cần phải gồng mình lên như vậy.

Em còn có anh.”
“Em biết.”
“Biết sao còn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình làm gì? Dễ chịu không?”
“Không dễ chịu.” Hàn Uyển Đình vừa trả lời vừa khẽ lắc đầu.
“Biết không dễ chịu sao còn cứng đầu, học ai thế hả?”
“Khóc nhiều sẽ xấu.” Hàn Uyển Đình lí nhí đáp.
“Bạn gái anh rất đẹp.” Nghiêm Trình ôm cô vào lòng, giọng thủ thỉ.
“Em muốn anh xử lý bà ta như thế nào?”
“Nếu một mạng đổi một mạng thì nhẹ nhàng cho bà ta quá, em muốn bà ta phải ngồi tù, cả đời còn lại phải sống trong dằn vặt bởi những việc bà ta đã gây ra cho ba mẹ em.”
“Với tội của bà ta e là muốn yên ổn ngồi tù còn khó hơn lên trời.

Hai mạng người, chiếm đoạt tài sản, có hành vi bắt cóc muốn giết người diệt khẩu thì em nói xem tòa sẽ xử như thế nào?”
“Dù quan tòa có xử như thế nào đi nữa em cũng phải để bà ta nếm đủ mùi vị đau khổ.”
“Em tính làm gì?”
“Trước khi đệ đơn lên tòa, em muốn tặng bà ta một món quà cho sự phản bội của mình đối với chú ba của em.”
Nghiêm Trình như hiểu ý nghĩ của cô, anh đưa tay véo mũi cô, giọng cực kỳ dung túng.
“Anh giúp em, không cần em phải động tay động chân.”
“Em cảm ơn nhưng em muốn tự tay đáp lễ bà ta.”
“Được.”
Mặc dù Nghiêm Trình không biết Hàn Uyển Đình định làm gì nhưng mọi quyết định của cô, anh đều ủng hộ và có phần dung túng cho việc làm của cô.
“Anh gửi đoạn video này qua cho em được không, cùng bằng chứng về việc bà ta ngoại tình nữa, gửi qua cho em.”
“Được.”

“Anh không hỏi em định làm gì à?”
“Anh chống cho em, việc em muốn làm bất kỳ ai cũng không thể cản.”
Hàn Uyển Đình dùng một nick ẩn danh đăng lên mạng xã hội.

Xong xuôi, cô nhìn sang Nghiêm Trình đang chăm chú nhìn hành động của cô liền phì cười.
“Đi thôi anh.”
“Đi đâu?”
“Về nhà họ Hàn.”
Bài đăng của Hàn Uyển Đình nhanh chóng viral trên khắp các diễn đàn.

Giới báo chí cũng lần lượt đăng tải lại nội dung trên.

Cư dân mạng được một phen nháo nhào bởi tin tức kia.

Phần đông đều tỏ ra phẫn nộ trước hành vi độc ác của bà ta.

Như vậy mới thấy, mạng xã hội là một con dao hai lưỡi, nó có thể nhấn chìm con người ta bất cứ lúc nào.
Bà ta đang trong phòng họp cùng với các cổ đông của Hàn thị, trợ lý của bà ta bước vào, nói nhỏ vào tai bà ta.
“Có chuyện không hay rồi, trên mạng xuất hiện bài đăng tố cáo chủ tịch.

Giới báo chí đang tập trung rất đông ở trước công ty.”
“Là chuyện gì?”
“Người xem.”
Bà ta nhìn sơ qua đoạn video liền biết được chuyện gì đang xảy ra.

Bà ta vội vàng kết thúc cuộc họp, trở về Hàn gia.
Bà ta khó khăn lắm mới né tránh được sự săn lùng của giới phóng viên, nhà báo để trở về nhà.


Vừa bước vào nhà, hình ảnh Nghiêm Trình cùng Hàn Uyển Đình ngồi chễnh chệ ở phòng khách khiến bà ta thêm phần điên tiết.
“Chúng mày làm gì ở đây? Mau cút khỏi nhà tao.

Hàn gia không chứa chấp cái loại như mày?”
“Loại như tôi sao lại không chứa chấp? Chỉ có cái loại lấy oán báo ân, giết hại người nhà như bà mới không xứng đáng có mặt trong căn nhà này.”
“Đừng có ăn không nói có, tao cho mày ngồi tù mục xương.”
“Bà cứ đệ đơn.

Tôi hầu.

Đến khi đó tôi hay bà ngồi tù vẫn chưa nói được đâu, bà Nhàn à.”
“Ranh con.”
“Giết hại ba mẹ tôi, chiếm đoạt Hàn thị vẫn chưa đủ bà còn cắm lên đầu chú tôi một cái sừng.

Bà nghĩ bà có thể một tay che trời mãi được sao?”
Chú ba cô từ bên ngoài về, ông ta nghe loáng thoáng câu nói của Hàn Uyển Đình, liền lên tiếng hỏi lại.
“Uyển Đình, con nói lại cho chú ba nghe.

Những gì con vừa nói là sự thật có phải không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương