Khi Tống Mộ Thanh đang bị một đống báo biểu hành hạ thì Trần Mặc Mặc gọi điện đến trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.

“Thanh Thanh, cứu mạng a……”

Tống Mộ Thanh hấp tấp gọi taxi đi tới chỗ Trần Mặc Mặc nói. Vừa xuống xe cô liền xắn tay áo, thậm chí chuẩn bị tâm thế sẵn sang cùng người chiến đấu. Nhưng khi cô vừa bước vào nhà hàng đồ ăn tây kia, thấy Trần Mặc Mặc tưởng chừng đang khóc đến không thở ra hơi lại say mê cuồng nhiệt đứng lên, lộ hàm răng trắng chạy ra đón cô.

Tống Mộ Thanh nhìn thấy ngồi đối diện với cô là người đàn ông kia, nhất thời liền ý thức được mình cư nhiên bị loại người trí thông minh ngược lại so với độ tuổi Trần Mặc Mặc lừa. Có thể thấy được Trần Mặc Mặc ngu ngốc vui mừng nhiệt tình, cô ngoan tuyệt quyết tâm lập tức xoay người rời đi.

Trần Mặc Mặc khi còn bé chính là một người miệng cọp gan thỏ. Khi cô còn nhỏ yếu trước mặt luôn giả Phách Vương, khi cô lớn hơn mạnh hơn thì luôn giả bộ cháu chắt Đại Cá Tử đi theo.

Kể từ khi cô biết Tống Mộ Thanh, cô bị khí phách đại nữ vương của cô cảm phục, từ đầu đến đuôi luôn sợ hãi, chỉ cần vừa gặp chuyện khó liền gọi cho Tống Mộ Thanh cầu cứu(Đoạn này đọc mà loạn hết lên, không hiểu gì )

Trần Mặc Mặc thấy sắc mặc Tống Mộ Thanh khó coi lập tức ân cần đi tới, thân thiết lôi kéo cô đi tới bàn ngồi. Sau đó chân chó gọi phục vụ gọi một đồng món cô thích ăn.

Tống Mộ Thanh coi như không thấy cô, quan sát thẳng người đàn ông đối diện.

Nếu là ở trong mắt người khác có lẽ người đàn ông này được coi là đẹp trai. Nhưng vài ngày nay hình ảnh Lận Khiêm thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu cô, so với nhau, lập tức cảm thấy dáng dấp người này chỉ là bình thường, mơ hồ. Cô nhìn chằm chằm anh ta hai phút, nhưng khi vừa quay đi thì cũng không biết anh ta lớn lên trông như thế nào.

Trần Mặc Mặc nhích lại gần, thì thầm ở bên tai cô nói: “Mẹ mình sắp xếp, cậu cần phải cứu mình.”

Tống Mộ Thanh không để ý đến cô, cũng coi như không nghe thấy, vươn tay với người đàn ông đối diện.

“Chào anh, Tống Mộ Thanh.”

Người đàn ông đối diện cũng quan sát cô, nhìn cô đưa tay ra sửng sốt một lát mới phản ứng: “A, Tống ****** Xin chào, tôi là Chu Bình.” Anh a đứng lên, đưa cánh tay ra.

Tống Mộ Thanh có chút ghét bỏ, khi anh ta cầm tay của cô, chỉ là động vào đầu ngón tay của anh ta, thời gian tiếp xúc chỉ một giây ngắn ngủi liền rụt tay về.

“Chu tiên sinh nhất định là rất bận rộn, vậy chúng tôi cũng không làm mất thời gian quý giá của anh rồi.”

Cô dứng thẳng dậy, so với người đàn ông đối diện cao hơn nửa cái đầu. Chiều cao ưu thế, khí thế áp bức, còn thình lình nói ra câu đuổi người, khiến người đàn ông kia một lúc lâu cũng không phản ứng kịp.

Sau một lát mới ngập ngừng nói: “Cái này, Tôi…… Tống ***** nghĩ sai rồi, tôi tời cùng Trần ***** xem mắt.”

“Tôi không có sai, biết là hai người đang xem mắt, chỉ là đã kết thúc. Chu tiên sinh là người bận rộn, hay là cứ đi trước, không cần cố kỵ chúng tôi đâu.” Cô cười giống nàng Mona Lisa nói ra những câu này.

“Chuyện này……Vậy……” Anh ta ấp a ấp úng rơi vào trong mờ mịt.

Từ khi anh đến đây nhìn thất Trần ******, cô chưa từng nói một câu. Hỏi cái gì đúng hay không cô chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, lại tỏ vẻ mặt như anh sắp ăn thịt cô vậy. Vốn cho rằng cô chỉ xấu hổ, sau đó sẽ tốt thôi. Nhưng bữa cơm còn chưa ăn xong, trà cũng chưa có lạnh thế nào lại nói là xong rồi đây?

Anh ta đang muốn nói gì, chỉ thấy vị Trần ***** kia lúc nãy không nói một câu giờ lại thì thầm to nhỏ với người phụ nữa mới đến, hai người coi anh như không tồn tại.

Không ai để ý anh, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.

“Trần Mặc Mặc, ánh mắt của mẹ cậu như thế nào vậy, càng ngày càng không được nha.” Sauk hi người đàn ông kia rời đi Tống Mộ Thanh liền nói.

“Mình cũng đang buồn đây. Cậu nói chỉ là ánh mắt của bà, về sau còn chọn cái người đẹp trai như thế nào đây?” Cô tỏ vẻ ưu sầu, hình như nhớ ra cái gì đó, trong nháy mắt liền kích động nắm lấy vai Tống Mộ Thanh: “Nói! Buổi tối hôm trước là ai từ quán rượu đưa cậu về?”

“Lận Khiêm!”

Tống Mộ Thanh dịch ra cách xa cô một chút. Không muốn gạt bạn tốt.

“Lận Khiêm? Là người nào nha?” Cô nhướng nhướng mắt, đột nhiên lắc lắc như cắn thuốc lắc kêu lên: “Liền cái đó……Liền cái đó, cái đó…”

“Đúng, chính là như cậu nghĩ đó.”

Tống Mộ Thanh bình tĩnh gắp thức ăn ăn cơm. Nhìn biểu hiện bình tĩnh của cô, Trần Mặc Mặc như con khỉ mới xổng chuồng nhảy bật lên, nhảy lên nhảy xuống.

“Cậu nói, cậu nói, cậu làm như thế nào đi cùng anh ta? Tài xế nhà mình nói không thấy cậu ở chỗ đó…Có phải hay không cậu đi cùng anh ta, có phải hay không đêm cũng không về nhà ngủ?” Cô hai tay như dây cót vỗ bàn.

“Thật ra thì……”

Tống Mộ Thanh nghĩ nghĩ giải thích như thế nào, cô là cùng di uống rượu cùng với người cô xem mắt, sau đó gặp Lận Khiêm, là do anh gieo họa nhưng cũng là anh giúp đỡ. Nhưng lại nghĩ lại, lấy đầu óc đơn giản như Trần Mặc Mặc, bất kỳ chuyện phức tạp nào cô cũng đơn giản hóa đi. Sau đó chuyện này sẽ biến thành cô cùng Lận Khiêm đi xem mắt, hơn nữa nửa đêm canh ba còn ở chung một chỗ.

“Chúng mình chỉ là lúc đi ra thì gặp nhau, sau đó là mình đi nhờ xe.” Cô để đũa xuống, nhàn nhạt trả lời.

Trần Mặc Mặc nhìn vẻ mặt của bạn, nghi ngờ và thất vọng: “Chỉ đơn giản như vậy?”

“Ừ, chỉ đơn giản như vậy!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương