Nghịch Thiên
Chương 4: Giai nhân mộng ẩn phù cừ hương

Vân Hi một đường đi hướng Tây cũng không đụng thêm phiền toái gì, ai ngờ vừa về gặp Diệt Tuyệt sư thái, phiền toái liền dồn dập đổ xuống. Đầu tiên là báo cáo quá trình chữa bệnh cho Du Đại Nham, sau kể lại thái độ đối đãi của phái Võ Đang trên dưới với đại phu kiêm đệ tử phái Nga Mi là nàng. Cuối cùng, Diệt Tuyệt sư thái cười nhạt trước chuyện Vân Hi một người một kiếm mà không thể tự bảo vệ mình, quay sang chỉ thị cho Đinh Mẫn Quân bên cạnh: “Từ hôm nay trở đi, ngươi phụ trách Vân Hi, luyện võ không thể có nửa điểm lơi lỏng.”

Đinh Mẫn Quân hết sức sảng khoái, lập tức kéo Vân Hi đi luôn, nói là sẽ hết sức ‘chỉ bảo’ võ nghệ cho sư muội, không để người khác bắt nạt một lần nữa. Vân Hi biết Đinh Mẫn Quân không có ý gì tốt, nhưng cũng mặc nàng lôi kéo, cảm thấy huấn luyện ma quỷ một thời gian cũng chẳng phải chuyện xấu, có thể sửa đổi tính tình lười nhác của mình.

Sau khi hai người lui ra, trong mắt Diệt Tuyệt sư thái lóe lên tinh quang, gọi: “Tĩnh Huyền, Tĩnh Hư.”

“Có đệ tử.” Hai nữ ni đồng thanh trả lời.

“Hai ngươi lập tức đến Lâm An, tra tìm tung tích của Kim Mao sư vương Tạ Tốn.”

Bàn tay cầm Ỷ Thiên kiếm nắm chặt, tính tình cổ quái nay lại thêm ba phần âm lãnh.

“Đệ tử nhận lệnh.”

*

Bị hành hạ một ngày, dù Vân Hi có kiên trì đến đâu cũng không chịu nổi mà gục xuống. Đinh Mẫn Quân mang theo tâm tình vui vẻ, quăng lại một câu ‘Ngày mai tiếp tục’ rồi rời đi. Vân Hi lê bước về phòng, vùi xuống nước ấm gột sạch một thân mỏi mệt.

… Hơi nước Giang Nam quấn quanh cầu cong liễu khói, tựa như về tới cố hương kiếp trước. Khoảng giữa tháng ba tháng tư, một cây liễu lá mảnh buông dài theo thân, lầu gác phương xa chìm trong ảo ảnh, hẳn là thời tiết khiến người ta dễ rung động nhất trong năm, tịch mịch không chút huyên náo.

Sương khói lượn lờ, thuyền nhẹ khua mái chèo, thời gian đã lưu chuyển tới Giang Nam hiện tại. Hoa sen ẩn trong tiếng đàn du dương, thiếu niên lướt nước bay tới, ngại ngùng khẽ cười, hòa nhã trong sáng. Ngón tay thiếu nữ ấn dây đàn, mắt đẹp linh động, uyển chuyển nói cười chiết hoa đem tặng, tâm ý rất rõ ràng.

… Tóc đen búi cao, màn trướng mê man, mắt đắm phù dung, uống chén rượu giao thương, hoan hỉ cùng gối đầu. Trâm tóc ngân phượng lấp lánh như sao trời, thiếu niên cầm bút than tinh tế vẽ lông mày, thiếu nữ ngưng mắt, miệng khẽ ngâm một điệu hát cổ, ngoài cửa sổ chim oanh réo rắt tô điểm cảnh xuân.

Màn đỏ cuốn, mây chiều tan, hai người cùng cưỡi ngựa, say sưa vô chừng lưu lạc thiên nhai.

… Kiếm quang lẫm lẫm, tuyết Bắc tung bay, song kiếm sắc bén chống địch, tiếng cười rọi ánh tà dương. Lê hoa rực rỡ tràn ra khắp nơi như ngàn cây cùng thả, chưởng phong thoát ra từ tay áo cũng nguyện kề vai thi triển, đôi người đôi cánh theo gió bay đi, thề sống chết không rời…

“Sư tỷ!”

Vân Hi mở to hai mắt, mông lung ứa lệ.

“Nước đã lạnh hết cả rồi, nếu mệt mỏi quá liền nói cho sư phụ một tiếng đi! Tỷ cũng biết Đinh sư tỷ… Đinh…”

Bối Cẩm Nghi nhìn sang Vân Hi lại một lần nữa nghiêng đầu mê man, cảm thấy đau lòng, với tay nhấc sư tỷ dậy, lau người mặc áo trong cho nàng, nhẹ nhàng đặt nàng trên giường ngủ yên, chính mình đi dọn dẹp phòng ngủ đã ướt sũng.

… Trên đỉnh Quang Minh, sát thanh gợi lên huyết quang đầy trời, thân hình nam tử lảo đảo, ướt lệ rút ra trường kiếm như ngọc, kiếm chưởng quấn quýt tựa chí tử phương hưu, trong mắt nam tử tràn đầy tĩnh mịch tuyệt vọng, chỉ mong một lần mộng hồng trần…

“Sư tỷ?” Bối Cẩm Nghi trở lại phòng, phát hiện Vân Hi trong mộng thống khổ, cực kỳ kinh ngạc.

… Núi Võ Đang minh nguyệt thê lãnh, tùng bách sâm nhiên, nam tử áo xanh ôm trường kiếm mắt nén lệ quang, lão nhân râu dài bạc trắng phía sau thấp giọng trấn an, thở dài, kiếm chiêu tuyệt tình hai bên cùng chết như vậy thật giống như thọ cùng thiên địa.

Bối Cẩm Nghi nhìn Vân Hi mồ hôi đầm đìa, không khỏi cảm thấy lo lắng. Nếu từ nhỏ không ở cùng một phòng với Vân Hi, biết nàng tâm tính thuần thiện cá tính thanh lãnh, lúc này hẳn đã cho rằng nàng làm gì đó day dứt với lương tâm, vậy nên trong mộng cũng không thể trốn thoát.

“Sư tỷ à…” Bối Cẩm Nghi nhỏ giọng nói, “Lần này tỷ trở về tựa như thay đổi thành người khác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”

… Thiếu niên áo trắng mang trường kiếm cưỡi trăng mà đến, mi mục nhu hòa, tinh thuần không lạc bụi trần; chỉ oán hồng trần si triền, tình ái khuynh tâm, đau khổ lưu luyến cả cuộc đời. Thân ảnh thiếu nữ phiêu diêu theo gió cuốn xa, giọng nói mềm mỏng lo lắng lan truyền trong không trung: “Lê —— Đình —— “

Hoa sen quấn nước trong, hương thơm ngát đầy trời, bàn tay trắng nõn nâng sen phảng phất tiên nhân hạ phàm, trong mắt lại si mê vương vấn duyên trần tam thế…

Bối Cẩm Nghi tắt hết đèn đuốc, nằm xuống một chiếc giường khác trong phòng.

Mộng hiện mộng ẩn, mộng ẩn mộng hiện, thanh lệ quay cuồng dính ướt gối, phù dung trước ngực tỏa ra ánh sáng lãnh liệt như đao kiếm ba thước, một lần lại một lần đâm vào lòng người, không lúc nào hiện lên sắc ấm áp.

Đến bình minh, cuối cùng Vân Hi cũng bừng tỉnh, không khỏi cuốn chăn quanh mình, nghẹn ngào thất thanh.

Vô duyên vô cớ sao lại có giấc mộng kỳ quái này? Tất nhiên là thâm tâm vô cùng tưởng niệm. Vân Hi chợt sáng tỏ: Tương tư như vậy cũng chỉ có thể rơi vào kết cục bi thảm, người chàng khổ tâm lưu luyến si mê chính là Kỷ Hiểu Phù mà mình chưa từng gặp a… Nhưng vì sao, vì sao lại bất tri bất giác đặt chàng vào lòng? Vì sao biết rõ không nên yêu vẫn không thể từ bỏ? Vì sao…

Nếu đã như thế, chuyện nàng có thể làm cũng chỉ là nghịch chuyển kết cục, giúp chàng không phải chịu đựng day dứt thống khổ kia. Nhìn chàng hạnh phúc, chính mình cũng sẽ vui vẻ thôi… Chẳng qua, chẳng qua vẫn có một chút không cam lòng…

*

Tinh mơ hôm sau, Diệt Tuyệt sư thái vừa dậy sớm luyện công đã nhận được phong thư của Hán Dương Kỷ Viễn Sơn, trên thư cung kính viết: “Nga Mi chưởng môn thân mở”.

Từ bao giờ phái Nga Mi ta có liên hệ với Kỷ lão anh hùng thành danh đã lâu vậy?

Diệt Tuyệt sư thái thuận tay trả về, nào ngờ người truyền tin đau khổ cầu xin, nói rằng nếu ngay cả niêm phong mà sư thái cũng không mở, e rằng chính mình khó thoát khỏi tội vạ. Đinh Mẫn Quân lúc này đang tranh thủ đến lãnh giáo võ công của sư phụ, cảm thấy tò mò, liền khoa môi múa mép, ca ngợi thanh danh của chưởng môn Nga Mi, hỏi xem kẻ nào dám cả gan vuốt râu hùm? Duyệt Tuyệt sư thái vốn tự đại, cảm thấy lời nói của Đinh Mẫn Quân rất hợp ý mình, thống thống khoái khoái mở thư.

Ai ngờ đọc được một nửa, Diệt Tuyệt sư thái liền gấp thư lại, đưa cho Đinh Mẫn Quân: “Đi, đưa cho Vân Hi.”

Đinh Mẫn Quân lập tức đáp ứng, nhưng đến chỗ không người liền nhìn lén. Không xem thì thôi, vừa thấy đã tức giận, nghĩ đến chính mình ngay cả cha mẹ cũng không biết là ai, Vân Hi kia lại đường đường chính chính là hậu nhân của danh môn, ngộ tính hơn người, tất nhiên ván đã đóng thuyền chờ nhậm chức chưởng môn Nga Mi. Nghiến răng nghiến lợi, nghĩ ra một kế, xé tan thư thành mảnh nhỏ ném xuống sơn cốc, tay không đi tìm Vân Hi.

Vân Hi đã luyện công đến ướt đẫm mồ hôi.

“Sư muội nghỉ ngơi một chút.” Đinh Mẫn Quân lộ vẻ tươi cười, “Cha ngươi đưa thư đến đây, hỏi ngươi có trở về hay không?”

Vân Hi ngẩn ngơ chưa trả lời, Đinh Mẫn Quân đã giành nói trước: “Ngươi cũng biết, gái lớn gả chồng. Nhà của ngươi định ra một việc hôn sự, gọi ngươi mau mau về nhà thành thân. Ngươi có đi hay không?”

Vân Hi mở miệng, vốn định quyết tâm đáp ứng luôn, chặt đứt sự tồn tại ‘vướng bận không nên xuất hiện’ của bản thân. Nhưng nghĩ lại, dù sao mình còn phải ngăn cản Kỷ Hiểu Phù gặp Dương Tiêu, việc này không thể qua loa nửa phần. Nghĩ đến Kỷ Hiểu Phù, nàng liền nhớ tới Ân Lê Đình, nhất thời trong lòng đau xót.

Đinh Mẫn Quân thấy thần sắc của Vân Hi bất thường, vội mở miệng nói: “Cũng phải thôi, hôn nhân đại sự há có thể là trò đùa. Cứ tự định ra thân sự như thế, bắt ngươi gả cho một người chưa từng gặp mặt, chẳng lẽ muốn ngươi lầm lỡ cả đời sao? Nếu ngươi không muốn, ta sẽ thay ngươi từ chối.”

Sắc mặt vốn tái nhợt của Vân Hi nay lại khó coi vạn phần, khó khăn mở miệng: “Vậy nhờ sư tỷ rồi.” Nghĩ đến tính cách của Đinh Mẫn Quân, đuổi người đến đưa tin hẳn không khó, nhưng không hiểu vì sao nàng lại tương trợ mình. Tóm lại, coi như mình nợ nàng ta một nhân tình vậy. Về phần phụ thân… nàng thở dài, hiện tại nam tôn nữ ti, hắn đã có con trai, nói vậy có nữ nhi này hay không cũng chẳng vấn đề gì phải không?

Đinh Mẫn Quân vừa nghe được lời đáp liền rời đi. Kỳ thực trong thư không có nửa chữ đề cập đến việc hứa hôn, Kỷ Viễn Sơn thậm chí chưa bao giờ gặp Ân Lê Đình, tất cả đều do Đinh Mẫn Quân bịa đặt vô căn cứ chỉ vì thỏa mãn lòng ghen tị ti tiện.

Đứng thẳng trước mặt Diệt Tuyệt sư thái, Đinh Mẫn Quân kính cẩn lễ phép nói: “Sư phụ, Vân Hi sư muội đã đọc thư.”

“Sao? Nàng nói như thế nào?”

“Sư muội nhờ nhắn lại một câu: Tiểu nữ độc thân đã lâu, không dám quầy rầy Kỷ lão anh hùng, chuyện này tốt nhất nên quên đi; đường về Hán Dương, không chút lưu luyến, mong được thứ tội.”

Nói sau, Kỷ lão anh hùng nghe được lời này liền rơi lệ không ngừng, thầm nghĩ, thôi thôi, chính mình bỏ nàng hơn mười năm chẳng quan tâm, bây giờ tùy tiện muốn nhận nữ nhi, người tâm cao khí ngạo nhất định sẽ từ chối. Không ngờ nữ nhi không chỉ có bộ dáng giống mẫu thân, ngay cả tính tình cũng chẳng khác là bao…

“Hiểu Phù không khỏi quá đáng.” Trưởng tử họ Kỷ nhíu mi hừ lạnh.

“Vừa rồi ngươi không nghe thấy, trả lời là ‘Vân Hi’ sao?” Kỷ lão anh hùng cảm thấy sáng tỏ, “Xem ra, nàng cũng không muốn nhận họ ‘Kỷ’… Nghe nói tính tình của Diệt Tuyệt sư thái quái gở kỳ quặc, Phù nhi theo nàng nhiều năm như vậy, nhất định cũng nhiễm một chút tật xấu. Thừa Phong à, mấy ngày sau ngươi tự mình đi gặp muội muội thôi.”

Kỷ Thừa Phong đáp ứng rồi, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

Bên này không thoải mái, bên kia cũng không tốt gì hơn. Sau khi từ chối hảo ý của thân sinh phụ thân, Vân Hi lập tức hối hận, cảm thấy tự tiện hứa hôn là tệ nạn của thời đại này, không thể đổ hết hậu quả cho một lão nhân gánh vác được. Nhưng ngoại trừ lần trước gặp qua một lần, tới giờ vẫn chưa liên hệ lại, ngay cả tên họ nơi ở mình cũng không biết, đành lòng hổ thẹn bất lực.

Về phần Kỷ Thừa Phong, vốn mang lòng bất mãn với hành vi của Vân Hi, lên Nga Mi gặp mặt qua loa rồi đi về. Vân Hi thấy ca ca không đề cập đến việc hứa hôn, nghĩ rằng đã hủy bỏ, càng cảm thấy hổ thẹn. Kỷ Thừa Phong thường xuyên qua lại, nhìn ra nội tình có điều bất thường, nhưng chuyện Vân Hi không muốn về nhà là sự thật, vì thế mỗi khi cha con họ Kỷ rảnh rỗi liền lên núi Nga Mi, lấy việc này giảm bớt áy náy cùng tưởng niệm với nàng.

Chẳng qua Kỷ lão anh hùng vẫn giữ ý niệm Vân Hi không muốn về nhà, cũng không muốn theo họ ‘Kỷ’, hơn nữa mắt thấy Vân Hi luyện công vất vả, mỗi lần lên thăm không thể nói chuyện lâu dài, cho nên ngay cả tên họ của mình và nhi tử cũng chỉ nói sơ qua. Lúc ấy Vân Hi lòng đầy tâm sự, Kỷ lão anh hùng ở bên nói năng ậm ờ, vì thế thời khắc quan trọng nhất cứ trôi qua mơ hồ như vậy, vô duyên vô cớ khiến cho Vân Hi thống khổ vài năm. Chuyện này sẽ nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Mà Đinh Mẫn Quân là người biết rõ nhất tâm tình không vui của Vân Hi. Lúc đầu còn sợ sự tình bại lộ, nhưng sau một năm, ngoại trừ công lực tiến bộ rất nhanh của Vân Hi, không hề thấy nàng tỏ ra nửa điểm phẫn nộ với mình, ngược lại thi thoảng còn giúp mình một tay. Nghĩ rằng đâm lao phải theo lao, dù sao cũng coi như đã dàn xếp được một chuyện tốt.

Diệt Tuyệt sư thái ở bên cạnh xem hết biểu hiện của mọi người, tất nhiên trong lòng dần dần sáng tỏ. Nhưng nàng thấy Vân Hi tiến bộ thần tốc, công lực đã tương đương với chính mình, tiền đồ nhất định không thể đo đếm, nếu không nhậm chức chưởng môn thật sự đáng tiếc, bởi vậy không muốn nói rõ hết thảy mà buông tha Vân Hi. Những năm gần đây nhân tài phái Nga Mi thưa thớt, bồi dưỡng ra Vân Hi đã cực kỳ gian nan, nếu Vân Hi đi rồi, nàng biết tới đâu tìm người kế vị thứ hai làm chưởng môn đây?

Rốt cuộc, Vân Hi sống dưới thân phận của Kỷ Hiểu Phù hơn mười lăm năm, lại thêm bốn năm nữa, vẫn không tự biết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương