Nghịch Thiên Tà Thần
Chương 69: Nhất Chiến Kinh Thành (6)

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: .

- Cái. . . . . . Cái gì! !

Nhìn Vân Dương chi liên cứ thế bị đứt đoạn trong tay Vân Triệt, tất cả mọi người ngạc nhiên, đồng tử Viêm Minh càng trừng lớn, căn bản không dám tin tưởng vào mắt mình nữa.

- Chuyện này. . . . . . Sao có thể có chuyện đó? Đây chính là tuyệt kĩ của Vân Dương tông! Lấy huyền lực ngưng tụ thành hỏa liên, nhiệt độ so với hỏa diễm chân chính còn cao hơn, làm sao lại bị Vân Triệt dùng tay đụng vào liền đứt đoạn!

Trưởng lão Tân Nguyệt Huyền phủ kinh ngạc nói.

Vân Dương tông thậm chí càng kinh hãi hơn. Trưởng Lão Viêm Tự bỗng nhiên đứng lên, gần như nghĩ con mắt cùa mình xảy ra vấn đề. Đệ tử bên cạnh hắn cấp tốc nói:

- Trưởng lão không cần hoang mang, Viêm Minh sư đệ dù sao mới vào Huyền Cảnh cấp ba, điều động Vân Dương chi liên vẫn còn có chút miễn cưỡng, cho nên huyền lực dễ dàng đứt đoạn.

- Hừ! Huyền lực không ăn thua còn hết sức khoe khoang, quả thực làm chuyện cười!

Viêm Tự hừ lạnh nói, tình hình trước mắt cũng chỉ có thể giải thích như vậy. Hắn như thế nào đi nữa cũng không thể tin tưởng Vân Triệt mới vào Huyền Cảnh cấp một mà tay không đánh gãy Vân Dương chi liên, hơn nữa còn không mất một sợi tóc.

Vân Triệt vỗ tay một cái, cười ha hả nói:

Viêm Minh lão huynh thực sự là có thiên phú làm xiếc a. Công phu vừa nãy của ngươi, chà chà, không ra đường làm xiếc quả thực lãng phí.

- Chuyện này. . . . . . Không thể nào!

Viêm Minh vô cùng lúng túng, người khác không nhìn ra, như chính hắn rất rõ ràng, vừa nãy điều động rất thành công Vân Dương chi liên, Vân Triệt chạm tay vào, đáng lẽ bàn tay phải cháy khét mới đúng, không thể bỗng nhiên đứt đoạn.

Vân Triệt càng trào phúng khiến Viêm Minh giận không thể thông suốt, hắn sầm mặt lại nói:

- Ngươi đừng đắc ý! Vừa nãy, vừa nãy ta chỉ tùy tiện ra tay thăm dò, bây giờ sẽ cho ngươi biết thế nào là Vân Dương chi liên chân chính!

Trong miệng nói đe dọa, nhưng vừa nãy "Thất bại" đã ảnh hương tới sức lực, đã không dám dùng hai tay đồng thời triển khai Vân Dương chi liên, mà quát khẽ một tiếng, bàn tay phải vung ra, một hỏa liên từ lòng bàn tay thoát ra, giống như hỏa xà cuốn lấy Vân Triệt.

Lần này, Vân Triệt không nhúc nhích chút nào, Vân Dương chi liên nhanh chóng tới gần, sau đó trong nháy mắt quấn quanh trên người hắn. . . . . . Viêm Minh nhất thời trong lòng vui vẻ, vừa muốn làm nổ hỏa diễm huyền lực, chợt nhìn thấy, Vân Dương chi liên đang quấn quanh Vân Triệt cực kì dễ dàng bị gãy nát, giống như sợi dây thừng mục nát gãy vụn thành vài đoạn, sau đó tất cả tất cả.

Mà Vân Triệt đã nổi giận, hắn vỗ vỗ chỗ bị Vân Dương chi liên dính vào quần áo, tức giận nói:

- Chúng ta là đến so tài, ngươi lại đến nơi này làm trò hề! Quả thực lãng phí thời gian của mọi người! Mau sớm một chút cút xuống đi!

Vẫn chưa mắng xong, một chiêu Tinh Thần toái ảnh, trong nháy mắt xuất hiện xung quanh Viêm Minh, ngưng tụ huyền lực trực tiếp công kích, Vân Dương chi liên lần thứ hai gãy vụn, Viêm Minh ngơ ngác luống cuống, tâm thần hoảng sợ, phản ứng chậm nửa nhịp, không kịp chống đỡ, thân thể lùi lại một chút, nhưng vẫn bị nắm đấm Vân Triệt mạnh mẽ đánh vào ngực.

Huyền khí hộ thân một trận khuấy động, tuy rằng huyền lực Vân Triệt thấp hơn hắn hai bậc, nhưng trực tiếp lĩnh một đòn nghiêm trọng, quả thực tuyệt không dễ chịu. Trong lòng hắn tức giận đan xen, hét lớn một tiếng

- Phần hỏa quyền

Song quyền ngưng tụ viêm lực, lao về phía Vân Triệt.

Vân Triệt hơi nghiêng người, tránh hỏa diễm thiêu đốt của Viêm Minh, sau đó tay phải bỗng nhiên giơ lên, ấn xuống cánh tay phải Viêm Minh, khóe miệng nhếch lên cười gằn. . . . . .

"A! ! ! ! !"



Một tiếng tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên trong điện, mới vừa vung ra hỏa quyền đã phải kêu gào thê thảm quỳ trên đất, hai tay trái phải điên cuồng vung vẩy, luồng hỏa diễm đã biến mất, nhưng năm ngón tay của hắn lại bốc lên vệt khói, một mùi khét lẹt gay mũi từ từ lan ra cả cung điện.

Viêm Tự kinh hãi, lắc người một cái vọt tới trước người tới Viêm Minh, hai tay nhanh như tia chớp đem hỏa lực từ trong tay hắn đào thải ra.

Vẻ thống khổ trên mặt Viêm Minh rốt cuộc giảm bớt một chút, nhưng hai tay lúc này đã là cháy đen gần một nửa, năm ngón tay phồng rộp, không ra hình thù, từng vệt khói đen vẫn chậm rãi lan ra.

- Để viêm lực phản phệ! Ngươi tu luyện mấy năm qua để nuôi chó à! !

Viêm tự nhìn Viêm Minh, không bận tâm đến chuyện vừa rồi, sầm mặt giận dữ hét. Đứng đầu trong năm môn đệ của Vân Dương tông, đầu tiên là Vân Dương chi liên hai lần đứt đoạn, sau đó thảm hại đến buồn cười, quả thực mất hết mặt mũi Vân Dương tông.

Huyền giả luyện Hỏa Hệ huyền công có năng lực ngưng tụ hỏa khí, nhưng không có nghĩa là bản thân sẽ không sợ lửa. Giống như lúc Viêm Minh vừa nãy lấy tay chặn lửa, tay cùng hỏa diễm trong lúc đó cũng có một tầng huyền lực bảo hộ.

Hình dạng chật vật vừa nãy của Viêm Minh sau khi đốt hỏa quyền, rõ ràng hắn không thể khống chế viêm lực, khiến cho viêm lực ngưng tụ không thể giải phóng ra bên ngoài, một phần tạo thành hỏa diễm trên tay, một phần trực tiếp bạo phát, sau đó tự mình thiêu mình! Mà loại sai lầm này, bình thường chỉ có thể xuất hiện khi tu luyện được một nửa Hỏa Hệ huyền công, khoảng thời gian mà hỏa lực yếu ớt, dù cho sai lầm cũng sẽ không tạo thành tổn thương lớn, sau một thời gian ngắn, lấy huyền lực khống chế hỏa lực chẳng khác gì điều khiển tay chân thuận buồm xuôi gió, căn bản không nên xuất hiện sai lầm như trò cười trong thiên hạ như này.

Đương nhiên, Viêm Tự tại càng không nghĩ đến trong nháy mắt Vân Triệt đụng chạm cánh tay đó, đem hỏa diễm trong tay Viêm Minh đẩy ngược trở lại. Coi như Vân Triệt lúc này công khai nói ra, Viêm Tự cũng tuyệt đối không tin tưởng.

- Trưởng lão, ta. . . . . .

- Câm miệng cho ta, còn sợ không đủ mất mặt à! Còn không đi chữa thương!

Viêm tự tức giận nói.

Viêm Minh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cúi đầu nhìn hai tay bị bỏng. Hắn nhìn Vân Triệt một chút, bỗng nhiên cắn răng. . . . . . Trực giác cho thấy, hắn cảm nhận được Vân Dương chi liên đứt đoạn cùng Huyền Hỏa phản phệ có liên quan đến Vân Triệt, bằng không hắn như thế nào đi nữa cũng không thể xuất hiện sai lầm. Nhưng nếu nói có liên quan đến cùng Vân Triệt, hắn lại căn bản không tìm được lý do. Vân Triệt mới vào Huyền Cảnh cấp một, làm sao có khả năng tay không bẻ gãy Vân Dương chi liên, càng không thể có biện pháp làm cho Huyền Hỏa phản phệ.

- A! Tiểu tử này, vận may cũng thật tốt, lại gặp gỡ phải kẻ ngốc, ta vốn cho là hắn vì ngông cuồng mà phải trả giá thật lớn.

Một người trung niên khịt mũi nói.

- Hắn không qua được người tiếp theo đâu.

Tiêu Lạc thành cười nhạt.

Trưởng lão Tân Nguyệt Huyền phủ cùng các đệ tử đều thở dài nhẹ nhỏm, vốn tưởng rằng Vân Triệt lần này thảm bại, hơn nữa có thể bị bỏng, không nghĩ tới đối phương cũng có lúc sai lầm, ngược lại để cho Vân Triệt thắng. Đã như thế, Vân Triệt chính là dùng Huyền Cảnh cấp một , liên tục đánh bại một người vào Huyền Cảnh cấp hai cùng người có Huyền Cảnh cấp ba! !

Đây tuyệt đối làm cho Tân Nguyệt Huyền phủ nở mày nở mặt mà.

Vân Triệt lấy hai tay ôm ngực, có chút tính trẻ con, trên mặt lúc này tràn ngập ngạo nghễ:

- Đã hai người, người thứ ba ai tới!

Khẩu khí ngông cuồng, đệ tử của bảy tông môn một trận cười gằn. Đúng là không biết trời cao đất rộng ngớ ngẩn, lẽ nào không nhìn ra vừa nãy do Viêm Minh sai lầm tự làm tổn hại chính mình sao?

Vân Triệt vừa ngồi xuống, ngay phía trước hắn, người đệ tử trẻ nhất ngồi trên ghế Phong Vân Huyền phủ đứng dậy.

- Phong Quảng Dực! môn hạ Phong Vân Huyền phủ, mười sáu tuổi!

Thiếu niên này vóc người không cao, bề ngoài xấu xí, cũng chỉ có mười sáu tuổi, đương nhiên, cũng có người mười sáu tuổi đã được vô số người tâng bốc xu nịnh mà sinh ra kiêu ngạo, hắn dùng một ánh mắt rất khinh thường nhìn Vân Triệt, lạnh nhạt nói:

- Ta vốn là không muốn xuất thủ, bởi vì ngươi còn chưa xứng làm đối thủ, chỉ là thực sự không nhìn nổi thái độ càn quấy của ngươi. Bất quá chỉ may mắn thắng rồi Huyền Vũ, càng may mắn thắng được trò cười của Vân Dương tông, ngươi thực sự coi chính mình là người giỏi sao? Đáng tiếc ở trong mắt ta, ngươi cũng chỉ làm trò cười!



- Nói được lắm! Cho hắn cút xuống đi!"

- Thật sự coi bảy tông môn chúng ta không có người tài sao!"

- Chà!, mặc dù Phong Quảng Dực mới vừa tròn mười sáu, vài tháng trước đã đã bước vào vào Huyền Cảnh cấp ba, có người nói sẽ sớm đột phá đến vào Huyền Cảnh cấp bốn, thiên phú tuyệt đối vượt qua Viêm Minh, có người nói ngộ tính của hắn cực kỳ cao, hiện tại đã tu luyện huyền công ‘ Phong Vân phá không quyết ’ luyện đến cảnh giới thứ ba, người ở trong Vân Huyền phủ bế quan nhiều năm Thái Thượng Trưởng Lão phải kinh động. . . . . . Ta đoán tên Vân Triệt nằm trong tay hắn ta không qua nổi mười chiêu.

- Mười chiêu? Ngươi cũng quá xem trọng hắn, nhiều nhất năm chiêu, hắn sẽ bị hạ bệ!

Tiếng mỉa mai của Phong Quảng Dực khá chói tai, Vân Triệt một chút cũng không tức giận, càng dùng vẻ mặt và giọng điệu mỉa mai đáp lễ hắn:

- Đến tột cùng ai là chuyện cười, ngươi lập tức thì sẽ biết."

"Hừ!" Phong Quảng Dực cười gằn:

- Trong vòng mười chiêu không làm ngươi ngã xuống đài, ta không gọi là Phong Quảng Dực!"

Đang khi nói chuyện, đôi mắt Phong Quảng Dực trừng lớn, quần áo toàn thân bắt đầu bay phần phật, giống như bị cuồng phong gợi lên . . . . . . Mà xung quanh thân thể của hắn, cũng cuồn cuộn lên cơn gió mạnh.

Phong Quảng Dực ngước mắt lên, lạnh nhạt nói:

"Vân Triệt, hảo hảo nhớ kỹ, làm ngươi rớt đài, là ‘ Phong Vân cửu biến ’ của Phong Vân Huyền phủ ta! !

Âm thanh dừng lại, thân thể Phong Quang Dực mạnh mẽ như một đạo cuồng phong nhằm phía Vân Triệt, tốc độ di chuyển cực nhanh, thân thể không ngừng chuyển hướng, lúc trái lúc phải, đồng thời di chuyển càng lúc càng nhanh, trước mắt Vân Triệt lướt qua như một cái bóng không cách nào phân biệt thực hư, cùng với từng cơn lốc xoáy đáng sợ.

- Chiêu đầu tiên. . . . . . Cuồng phong biến!

Quát to một tiếng, bốn đạo Huyền khí hung mãnh như bốn cỗ cuồng phong đồng thời đánh úp về phía Vân Triệt, Vân Triệt nhíu mày lại, nhanh nhẹn, tránh thoát ba cỗ cuồng phong, cỗ thứ tư không thể tránh khỏi, huyền lực nhanh chóng dâng lên, Huyền khí toàn lực tập trung lại.

Ầm! !

Vân Triệt lùi lại ba bước, ngực một trận khí huyết sôi trào.Lấy Huyền Cảnh cấp một hộ thân cố gắng chống đỡ Huyền Cảnh cấp ba, quả nhiên quá miễn cưỡng, một lần còn có thể, nếu như lại tới lần nữa, hắn nhất định bị thương.

- Chiêu thứ hai. . . . . . Phong Ảnh biến!

Gió chuyển động càng thêm nhanh cuồng bạo hơn, trong tai Vân Triệt tất cả đều là tiếng gió gầm rú, tốc độ di chuyển của Phong Quảng Dực cũng sắp đến cực hạn, xung quanh Vân Triệt đều là ảo ảnh của hắn, lúc này, một bóng người như bão tố đánh vào sau lưng. . . . . . Mà Vân Triệt trong hoảng khắc đó gần như xoay người lại.

Vân Triệt phản ứng quá nhanh, ngoài dự liệu của Phong Quảng Dực, nhưng chỉ thoáng giật mình một cái mà thôi, hắn tin tưởng Vân Triệt dù cho phản ứng lại, khi hắn đã đạt tới tốc độ cực hạn, thêm công kích sau lưng, Vân Triệt căn bản không có khả năng kịp né tránh. Hắn tung ra thêm một quyền, hung hăng hướng về cổ Vân Triệt nện xuống.

Mà lúc Vân Triệt ở xoay người lại, cũng đã tung ra một quyền, đón lấy quả đấm của hắn.

- Cái gì! Hắn điên rồi sao! Lại muốn trứng trọi với đá!

- Nếu như hắn lấy huyền lực toàn lực hộ thân, còn có thể giảm bớt lực sát thương, Phong Quảng Dực vào Huyền Cảnh cấp ba hậu kỳ! Hắn mới vào Huyền Cảnh cấp một, lại dám ngăn đòn trực tiếp? Quả thực không biết trời cao đất rộng!

Người trong điện thấy cảnh này, đều biết Vân Triệt lần này là thật sự xong rồi. Lần này nếu như va chạm, cổ tay hắn trật khớp còn là nhẹ, không thì trực tiếp vỡ nát. Cú đấm kia không chỉ là vượt qua Vân Triệt hai cấp bậc sức mạnh, còn có huyền công Phong Vân Huyền phủ!

Nhưng, Vân Triệt dám kiêu ngạo, liều lĩnh ngang tàngnhư thế, há lại không có chỗ dựa!

Khi song quyền sắp chạm vào nhau, một khắc đó, trong con mắt của hắn bỗng nhiên lóe qua một tia tinh mang, huyền mạch bên trong sắp xếp thành Bắc Đấu Thất Tinh, vốn dĩ đã bị đóng lại, ... Bây giờ lẵng lẽ mở ra. . . . . .

Tà Thần Thất Cảnh —— cảnh giới thứ nhất: Tà phách. . . . . . Mở!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương