Nghịch Thiên Tà Thần
-
Chương 58: Phô Trương Thanh Thế
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: .
--------------------------------
Đứng sau quầy là một nam tử nhìn qua khoảng 30 tuổi, hắn ta liếc mắt nhìn Vân Triệt, cho dù đối mặt với một người ăn mặc quái dị ánh mắt vẫn không hề gợn sóng, mặt không chút thay đổi nói
- Mua hay bán?
Vân Triệt cũng không phí lời, giơ tay phải lên, đem ba viên đan dược màu đỏ thắm đặt trên quầy, âm thanh lạnh như băng
- Ba viên Hỏa Linh Đan, ra giá đi!
Ba viên đan dược màu đỏ, là lúc trước Vân Triệt ở hang động Viêm Long hái được Hỏa Linh Thảo, sau đó rèn luyện ra Hỏa Linh Đan.
- Hỏa Linh Đan?
Khuôn mặt cứng đờ của người đó cũng thay đổi không ít, hắn cầm lấy một viên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, thất thanh
- Mười. . . . . . Mười phần tinh luyện Hỏa Linh Đan! !
Một viên đan dược được tạo ra, phải tùy thuộc vào dược liệu và lưu trữ dược liệu, lựa chọn lò luyện, khống chế lửa cùng với rèn luyện kỹ xảo luyện, mà những quá trình này, dược lực đều có khả năng mất đi. Đặc biệt là phân đoạn luyện, cho dù là Đan Dược Sư giỏi đến đâu, cũng ít khả năng khiến dược lực hoàn toàn không tiêu tán. Vì lẽ đó, phẩm chất đan dược sáu phần mười đã là thượng phẩm, bảy, tám phần chính là cực phẩm hiếm thấy, chín phần mười chỉ có những đỉnh cấp Đan Dược Sư mới có khả năng luyện chế ra tuyệt phẩm, mà mười phần, dù cho qua tay đỉnh cấp Đan Dược Sư, cũng vạn lần khó gặp.
Phẩm chất đan dược càng cao, có dược lực ở trong người, tốc độ luyện tập tự nhiên cao hơn một tầng, giá cả cũng tăng theo chất lượng đan dược. Cùng một loại đan dược, loại tám phần mười so với bảy phần mười ít ra cũng đắt ra gấp đôi, mà chín phần mười ở trên thị trường ít khả năng nhìn thấy, hoặc là để cho đệ tử tông môn sử dụng, hoặc là dùng để tiến cống. Cho tới mười phần, ngay cả người đứng đầu thương hội Hắc Nguyệt ở Thiên Huyền Đại Lục cũng khó gặp.
Mới chỉ nói đến một viên mười phần tinh luyện mà thôi, người quản sự rất nhanh đã phát hiện, toàn bộ ba viên Hỏa Linh Đan này đều là mười phần tinh luyện, điều này làm cho con mắt của hắn đều trực tiếp trợn trừng lên. Hỏa Linh Thảo vốn đã khó tìm, luyện chế Hỏa Linh Đan càng không dễ, mà Hỏa Linh Đan mười phần tinh luyện, hắn ngay cả nghe cũng không từng nghe nói, hắn có thể tưởng tượng ba viên Hỏa Linh Đan này nếu bị huyền giả tu luyện hỏa hệ huyền công nhìn thấy, phỏng chừng sẽ thèm nhỏ dãi, ngay cả con ngươi đều rơi xuống.
- Ra giá đi!
Vân Triệt lạnh lùng lập lại.
Người kia cấp tốc hoàn hồn, sau đó vội vã tìm một hộp gỗ màu đen, đem ba viên Hỏa Linh Đan để trong đó để ngừa dược lực tiêu tán. Lúc này đối mặt với Vân Triệt, trong thần sắc cũng nhiều thêm mấy phần cung kính. . . . . . Tiện tay chính là ba viên Hỏa Linh Đan mười phần tinh luyện, hơn nữa lại còn lấy ra bán lấy tiền! Càng không nói ở thương hội Hắc Nguyệt lại còn mặt lạnh ngạo mạn như vậy, đây tuyệt đối là đại nhân vật, hắn cẩn thận nói
- Ba viên mười phần tinh luyện Hỏa Linh Đan, cực phẩm trong cực phẩm, giá cả . . . . . . Một viên trả ngươi 100 huyền kim sắc tía, 300 huyền kim sắc tía được không?
". . . . . ." Vân Triệt trầm mặc một lát.
Thấy Vân Triệt nửa ngày không nói gì, quỹ viên (người thực hiện các giao dịch mua bán) trong lòng một trận thấp thỏm. Hắn đã quyết định, nếu như đối phương không hài lòng, hắn sẽ không chút do dự tăng giá. Ba viên Hỏa Linh Đan mười phần tinh luyện, cho dù ở nơi nào đều đều là cực phẩm! Thiên Huyền Đại Lục người tu luyện Hỏa Hệ huyền công vô số, nếu như bán cho những Đại Tông Môn kia, mỗi một viên đều có giá trên trời.
Bất quá hắn hiển nhiên đoán không được Vân Triệt trầm mặc không phải là bởi vì ít tiền. . . . . . Mà trực tiếp bị cái giá này dọa sợ rồi.
300 huyền kim sắc tía. . . . . . Ta CMN! ! Đây chính là ba triệu tiền hoàng huyền! ! Một người bình thường phải kiếm gần cả trăm năm!
Ở Thương Vân đại lục một đời, thời điểm hắn theo sư phụ đều là chế thuốc cứu người, chưa bao giờ thu lấy một phân một hào. Sau khi sư phụ qua đời, hắn dùng Thiên Độc Châu rèn luyện đan dược đều để mình ăn, dùng để nâng cao thực lực, cho nên giá cả đối với các loại đan dược giá thị, khái niệm này hắn cũng không rõ ràng.
Hắn vốn cho là mình tiện tay lôi ra một viên Hỏa Linh Đan có thể bán ra một huyền kim sắc tía đã tương đối khá, bán ba viên, đủ để hắn tiêu xài một thời gian, không nghĩ tới đối phương trực tiếp định giá 300 huyền kim sắc tía, làm hắn kinh sợ đến mức nửa ngày không nói nên lời.
Đồ chơi đan dược này, lại đáng giá như thế! !
Ở trên trời Huyền đại lục, đan dược tốt xác thực đắt kinh khủng. Bởi vì những cực phẩm đan dược kia cơ hồ để tu luyện huyền công, phương pháp duy nhất cấp tốc tu luyện huyền lực. Có một người mấy năm khổ tu, không sánh được người khác uống vào một viên đan dược.
Thấy hắn nửa ngày không hé răng, Quản sự lại kích động, nói
- Nếu như ngươi đối với cái giá này không hài lòng, vậy thì. . . . . .
- Thành giao!
Vân Triệt lại không chờ hắn nói xong, lập tức đồng ý.
Thấy đối phương cứ như vậy trực tiếp đáp ứng, nhân viên cửa hàng trong lòng vui mừng vô cùng, dùng 300 huyền kim sắc tía mua lại, bán cho những Đại Tông Môn, 1000 huyền kim sắc tía một viên tuyệt đối đủ khiến bọn họ tranh giành bể đầu. Hắn nhanh chóng thu hồi linh đan, một lát sau, lấy ra một tấm kim phiếu ánh tím lóng lánh, giao cho Vân Triệt
- Đây là kim phiếu của ngài, xin cầm lấy. Nếu có nhu cầu gì, hoan nghênh đại giá quang lâm thương hội của chúng tôi lần nữa."
Kim phiếu màu tím, đại diện cho số huyền kim sắc tím có trong đó. Vân Triệt sau khi kiểm tra, bên trong một phần không thiếu, vừa lúc 300 huyền kim sắc tía!
Vân Triệt ròng rã hai đời cũng không cầm qua nhiều tiền như vậy. Ngày trước 16 năm, hắn tất cả tích trữ cũng chỉ có hơn một ngàn hoàng huyền tiền.
300 huyền kim sắc tía! phải mất bao lâu mới có thể tiêu hết. Nếu như tiểu cô thấy nhất định cũng sẽ sợ hãi đi.
Thu hồi lại thẻ huyền kim, Vân Triệt không lập tức rời đi, tay phải lại vỗ bàn một cái, dùng giọng nói lạnh lùng
- Một viên huyền đan, ra giá!
Lúc Vân Triệt đem viên huyền đan màu đỏ thắm đặt ở trên quầy, trong đầu của hắn nhất thời truyền đến tiếng Mạt Lỵ
- Ngươi đang làm gì? Ngươi muốn bán nó đi? Ngươi điên rồi sao?
- Không không! Ta đương nhiên không thể nào đem nó bán đi.
Vân Triệt vội vã phủ nhận
- Ngươi yên tâm đi, ta chỉ muốn dọa bọn họ, thuận tiện cho việc sau này mà thôi.
Mạt Lỵ không thèm nói chuyện nữa.
- Huyền đan?
Quỹ viên có chút nghi ngờ cầm lấy. Người ở thương hội, cho dù cấp thấp nhất, cũng có nhãn lực kinh người. Nhưng hắn không cách nào tin tưởng được được đây chính là một loại huyền đan. Cầm huyền đan trong tay, vuốt nhẹ, một lát sau mặt bỗng nhiên hoàn toàn biến sắc, con mắt gắt gao trừng lớn, hai tay đồng thời run lẩy bẩy
- Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Này chuyện này. . . . . . Long. . . . . . Long đan! vương huyền long đan! !
- Hừ! Ngạc nhiên cái gì, lập tức ra giá.
Vân Triệt dùng thanh âm thiếu kiên nhẫn nói.
Quản sự đem huyền đan để lại trên quầy, trong lúc nhất thời không dám cầm lên, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt cũng biến hóa long trời lở đất, hắn cẩn thận nói
- Quý khách, xin chờ. . . . . . Xin chờ một chút. Chuyện lớn như vậy, tiểu nhân không làm chủ được. . . . . .
Nói xong, hắn xoay người, hô
- Phổ lão, mau tới đây! Có buôn bán lớn! Nhanh
Tiếng nói của hắn dứt không bao lâu, một ông lão khá gầy, từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống. Cầu thang là làm bằng gỗ, nhưng bước đi của ông lão không phát ra âm thanh "Kẹt kẹt" nào, đôi mắt có vẻ ôn hòa, nhưng ánh sáng bên trong phát ra vô cùng lạnh lẽo. Mà người này, không một ai ở Tân Nguyệt thành không biết, chưởng quỹ của thương hội Hắc Nguyệt - Phổ Hà.
- Buôn bán lớn?
Phổ Hà đi tới, thản nhiên nhìn Vân Triệt một chút. Ánh mắt ôn hòa, nhưng ẩn hàm vẻ ngạo nghễ.
- Phổ lão, ngươi. . . . . . Ngươi ngươi xem!
Tủ viên cầm lấy Huyền đan, hai tay run rẩy đưa tới trước mặt Phổ lão
Phổ Hà lườm hắn một cái, bất mãn nói
- Hừ, thực sự càng ngày càng không tiền đồ, một viên Huyền đan nho nhỏ có thể cho ngươi kích động thành bộ dáng này! Cái này chẳng lẽ là Thiên Huyền đan sao? Ngươi bày ra bộ dạng này, chẳng phải để người ngoài cảm thấy chúng ta chưa từng thấy qua!
Phổ Hà một bên dạy dỗ, một bên đem Huyền đan cầm lên, một khắc kia, tiếng nói của hắn đột nhiên ngừng lại, bàn tay run rẩy một hồi, lão vội vã đem mắt nhìn sát vào, sử dụng huyền lực cẩn thận nhận biết Huyền đơn. Thở hắt mấy hơi, toàn thân run rẩy, râu mép nhếch lên, phát ra tiếng hét so với quỹ viên ít nhất cao hơn tám độ, sợ hãi
- Vương. . . . . . Vương huyền. . . . . . Long đan! !
- Quỹ viên âm thầm lườm hắn một cái. . . . . . Mới vừa rồi còn nói ta, hiện tại lại hét còn gấp mấy lần ta!
- Hừ! Chỉ là một viên Vương Huyền đan liền khiến các ngươi kinh hãi như vậy, thương hội Hắc Nguyệt thực sự càng ngày càng không có tiền đồ.
Phổ Hà khiếp sợ cực độ, một thanh âm khàn khàn từ bên tai lão truyền đến. Lão vội vã thu lại vẻ mặt, nhìn về phía Vân Triệt, chăm chú đánh giá một phen, cẩn thận đặt viên vương huyền long đan xuống, trên mặt cũng lộ ra tư thái cung kính
- Vị quý khách này, không biết. . . . . . Tôn tính đại danh là gì?
Lúc mới từ trên lầu đi xuống, lão có liếc Vân Triệt một chút, thấy bộ mặt trắng bệch như ma, trong lòng còn khịt mũi con thường, bởi vì ở Tân Nguyệt thành vẫn không có ai dám đứng trước thương hội Hắc Nguyệt lên mặt. Nhưng bây giờ, Phổ Hà cảm thấy cử chỉ này không thể bình thường hơn được, một người lấy ra vương huyền long đan, đó khủng khiếp cỡ nào, còn phải nhìn sắc mặt của thương hội Hắc Nguyệt này sao?
Lão vừa chăm chú đánh giá "Người trung niên" này một phen, trong lòng càng giật mình, người này trong mắt che dấu thực sự quá sâu, sắc bén, ngay cả lão cũng hoàn toàn không có cách nào thấy rõ mảy may chút suy nghĩ của đối phương
Đôi mắt Vân Triệt híp lại, ánh mắt và thanh âm đều lạnh thêm mấy phần
- Thương hội Hắc Nguyệt làm ăn, từ lúc nào phải hỏi tên tuổi rồi hả?
Lời này nói ra, Phổ Hà đột nhiên cảm thấy một vệt sát khí. . . . . . Tuy rằng chỉ thoáng qua, lại làm cho tóc gáy đều bị dựng lên. Lão cả đời giết qua vô số người, đã từng suýt chết, cho nên đối với thứ sát khí này đã rất quen thuộc, cũng rất mẫn cảm. Nhưng, cuối cùng một đời, lão đều chưa từng cảm thụ qua sát khí kinh khủng như vậy. Không thể nào tưởng tượng được, đến tột cùng đã giết bao nhiêu người, mới có thể nắm giữ cảnh giới sát khí khủng bố như vậy. . . . . . Vạn người? Mười vạn người. . . . . . Cũng có thể là. . . . . . Một triệu người quỷ thần đều kinh hãi?
Chỉ sợ là Địa Ngục Tu La trong truyền thuyết, sát khí bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.
Trái tim Phổ Hà hoàn toàn nhảy lên kịch liệt, trên lưng mồ hôi lạnh ứa ra, những năm này ở Tân Nguyệt thành, đây vẫn là lần thứ nhất phải đổ ra mồ hôi lạnh. Một sắc mặt trắng bệch lạnh lẽo, nắm giữ sát khí kinh người, có thể mặt không biến sắc lấy ra vương huyền đan. . . . . . Đây là cảnh giới gì! Sát khí như vậy, giết người đối với hắn mà nói giống như ăn cơm, nếu khiến hắn không vui thì. . . . . .
Nghĩ tới đây, Phổ Hà mồ hôi lạnh ướt lưng, dây thần kinh căng như dây đàn, vẻ mặt càng thêm cung kính
- Không, không, Phổ Hà tuyệt đối không có ý đó, chỉ là có thể giết Vương Huyền thú, chỉ có thể là Vương Huyền Chân Long, là cường giả đều khiến người người ngước nhìn, Phổ lão trong lúc đó lòng sinh ngưỡng mộ, cho nên lỡ lời.
Lão rất muốn biết cái "Kẻ đáng sợ" này tột cùng ở cảnh giới cỡ nào, nhưng có cho lão một trăm lá gan, lão cũng không dám đi thăm dò huyền lực Vân Triệt.
- Hừ!
Vân Triệt hừ lạnh một tiếng.
Sát khí biến mất không còn tăm hơi, Phổ Hà cũng bí mật thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận hỏi
- Vương Huyền đan cực kỳ quý trọng, không cần nói ở Tân Nguyệt thành, toàn bộ Thương Phong đế quốc, đều là trăm năm khó gặp một viên, không biết quý khách tại sao phải đem bảo vật như vậy. . . . . . Bán đi?
- Đối với ta vô dụng!
Vân Triệt mặt không chút thay đổi nói.
Đối với hắn vô dụng? Phổ Hà lại thêm một trận kinh hoàng. . . . . . Ngay cả Vương Huyền đan cũng không cần, người này phải là cảnh giới gì?
Phổ Hà cười khổ một tiếng nói
- Quý khách, trong lòng Phổ Hà ngàn vạn lần muốn lưu lại Vương Huyền Long đan này, chỉ là không dám giấu quý khách, Vương Huyền Long đan thực sự quá quý trọng, giá trị cao căn bản là không có cách đánh giá, Phổ Hà đó coi như đem này toàn bộ phân hội của thương hội Hắc Nguyệt này đều đặt cọc cho quý khách, cũng không trả được một nửa giá trị Vương Huyền Long đan này.
Nguồn: .
--------------------------------
Đứng sau quầy là một nam tử nhìn qua khoảng 30 tuổi, hắn ta liếc mắt nhìn Vân Triệt, cho dù đối mặt với một người ăn mặc quái dị ánh mắt vẫn không hề gợn sóng, mặt không chút thay đổi nói
- Mua hay bán?
Vân Triệt cũng không phí lời, giơ tay phải lên, đem ba viên đan dược màu đỏ thắm đặt trên quầy, âm thanh lạnh như băng
- Ba viên Hỏa Linh Đan, ra giá đi!
Ba viên đan dược màu đỏ, là lúc trước Vân Triệt ở hang động Viêm Long hái được Hỏa Linh Thảo, sau đó rèn luyện ra Hỏa Linh Đan.
- Hỏa Linh Đan?
Khuôn mặt cứng đờ của người đó cũng thay đổi không ít, hắn cầm lấy một viên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, thất thanh
- Mười. . . . . . Mười phần tinh luyện Hỏa Linh Đan! !
Một viên đan dược được tạo ra, phải tùy thuộc vào dược liệu và lưu trữ dược liệu, lựa chọn lò luyện, khống chế lửa cùng với rèn luyện kỹ xảo luyện, mà những quá trình này, dược lực đều có khả năng mất đi. Đặc biệt là phân đoạn luyện, cho dù là Đan Dược Sư giỏi đến đâu, cũng ít khả năng khiến dược lực hoàn toàn không tiêu tán. Vì lẽ đó, phẩm chất đan dược sáu phần mười đã là thượng phẩm, bảy, tám phần chính là cực phẩm hiếm thấy, chín phần mười chỉ có những đỉnh cấp Đan Dược Sư mới có khả năng luyện chế ra tuyệt phẩm, mà mười phần, dù cho qua tay đỉnh cấp Đan Dược Sư, cũng vạn lần khó gặp.
Phẩm chất đan dược càng cao, có dược lực ở trong người, tốc độ luyện tập tự nhiên cao hơn một tầng, giá cả cũng tăng theo chất lượng đan dược. Cùng một loại đan dược, loại tám phần mười so với bảy phần mười ít ra cũng đắt ra gấp đôi, mà chín phần mười ở trên thị trường ít khả năng nhìn thấy, hoặc là để cho đệ tử tông môn sử dụng, hoặc là dùng để tiến cống. Cho tới mười phần, ngay cả người đứng đầu thương hội Hắc Nguyệt ở Thiên Huyền Đại Lục cũng khó gặp.
Mới chỉ nói đến một viên mười phần tinh luyện mà thôi, người quản sự rất nhanh đã phát hiện, toàn bộ ba viên Hỏa Linh Đan này đều là mười phần tinh luyện, điều này làm cho con mắt của hắn đều trực tiếp trợn trừng lên. Hỏa Linh Thảo vốn đã khó tìm, luyện chế Hỏa Linh Đan càng không dễ, mà Hỏa Linh Đan mười phần tinh luyện, hắn ngay cả nghe cũng không từng nghe nói, hắn có thể tưởng tượng ba viên Hỏa Linh Đan này nếu bị huyền giả tu luyện hỏa hệ huyền công nhìn thấy, phỏng chừng sẽ thèm nhỏ dãi, ngay cả con ngươi đều rơi xuống.
- Ra giá đi!
Vân Triệt lạnh lùng lập lại.
Người kia cấp tốc hoàn hồn, sau đó vội vã tìm một hộp gỗ màu đen, đem ba viên Hỏa Linh Đan để trong đó để ngừa dược lực tiêu tán. Lúc này đối mặt với Vân Triệt, trong thần sắc cũng nhiều thêm mấy phần cung kính. . . . . . Tiện tay chính là ba viên Hỏa Linh Đan mười phần tinh luyện, hơn nữa lại còn lấy ra bán lấy tiền! Càng không nói ở thương hội Hắc Nguyệt lại còn mặt lạnh ngạo mạn như vậy, đây tuyệt đối là đại nhân vật, hắn cẩn thận nói
- Ba viên mười phần tinh luyện Hỏa Linh Đan, cực phẩm trong cực phẩm, giá cả . . . . . . Một viên trả ngươi 100 huyền kim sắc tía, 300 huyền kim sắc tía được không?
". . . . . ." Vân Triệt trầm mặc một lát.
Thấy Vân Triệt nửa ngày không nói gì, quỹ viên (người thực hiện các giao dịch mua bán) trong lòng một trận thấp thỏm. Hắn đã quyết định, nếu như đối phương không hài lòng, hắn sẽ không chút do dự tăng giá. Ba viên Hỏa Linh Đan mười phần tinh luyện, cho dù ở nơi nào đều đều là cực phẩm! Thiên Huyền Đại Lục người tu luyện Hỏa Hệ huyền công vô số, nếu như bán cho những Đại Tông Môn kia, mỗi một viên đều có giá trên trời.
Bất quá hắn hiển nhiên đoán không được Vân Triệt trầm mặc không phải là bởi vì ít tiền. . . . . . Mà trực tiếp bị cái giá này dọa sợ rồi.
300 huyền kim sắc tía. . . . . . Ta CMN! ! Đây chính là ba triệu tiền hoàng huyền! ! Một người bình thường phải kiếm gần cả trăm năm!
Ở Thương Vân đại lục một đời, thời điểm hắn theo sư phụ đều là chế thuốc cứu người, chưa bao giờ thu lấy một phân một hào. Sau khi sư phụ qua đời, hắn dùng Thiên Độc Châu rèn luyện đan dược đều để mình ăn, dùng để nâng cao thực lực, cho nên giá cả đối với các loại đan dược giá thị, khái niệm này hắn cũng không rõ ràng.
Hắn vốn cho là mình tiện tay lôi ra một viên Hỏa Linh Đan có thể bán ra một huyền kim sắc tía đã tương đối khá, bán ba viên, đủ để hắn tiêu xài một thời gian, không nghĩ tới đối phương trực tiếp định giá 300 huyền kim sắc tía, làm hắn kinh sợ đến mức nửa ngày không nói nên lời.
Đồ chơi đan dược này, lại đáng giá như thế! !
Ở trên trời Huyền đại lục, đan dược tốt xác thực đắt kinh khủng. Bởi vì những cực phẩm đan dược kia cơ hồ để tu luyện huyền công, phương pháp duy nhất cấp tốc tu luyện huyền lực. Có một người mấy năm khổ tu, không sánh được người khác uống vào một viên đan dược.
Thấy hắn nửa ngày không hé răng, Quản sự lại kích động, nói
- Nếu như ngươi đối với cái giá này không hài lòng, vậy thì. . . . . .
- Thành giao!
Vân Triệt lại không chờ hắn nói xong, lập tức đồng ý.
Thấy đối phương cứ như vậy trực tiếp đáp ứng, nhân viên cửa hàng trong lòng vui mừng vô cùng, dùng 300 huyền kim sắc tía mua lại, bán cho những Đại Tông Môn, 1000 huyền kim sắc tía một viên tuyệt đối đủ khiến bọn họ tranh giành bể đầu. Hắn nhanh chóng thu hồi linh đan, một lát sau, lấy ra một tấm kim phiếu ánh tím lóng lánh, giao cho Vân Triệt
- Đây là kim phiếu của ngài, xin cầm lấy. Nếu có nhu cầu gì, hoan nghênh đại giá quang lâm thương hội của chúng tôi lần nữa."
Kim phiếu màu tím, đại diện cho số huyền kim sắc tím có trong đó. Vân Triệt sau khi kiểm tra, bên trong một phần không thiếu, vừa lúc 300 huyền kim sắc tía!
Vân Triệt ròng rã hai đời cũng không cầm qua nhiều tiền như vậy. Ngày trước 16 năm, hắn tất cả tích trữ cũng chỉ có hơn một ngàn hoàng huyền tiền.
300 huyền kim sắc tía! phải mất bao lâu mới có thể tiêu hết. Nếu như tiểu cô thấy nhất định cũng sẽ sợ hãi đi.
Thu hồi lại thẻ huyền kim, Vân Triệt không lập tức rời đi, tay phải lại vỗ bàn một cái, dùng giọng nói lạnh lùng
- Một viên huyền đan, ra giá!
Lúc Vân Triệt đem viên huyền đan màu đỏ thắm đặt ở trên quầy, trong đầu của hắn nhất thời truyền đến tiếng Mạt Lỵ
- Ngươi đang làm gì? Ngươi muốn bán nó đi? Ngươi điên rồi sao?
- Không không! Ta đương nhiên không thể nào đem nó bán đi.
Vân Triệt vội vã phủ nhận
- Ngươi yên tâm đi, ta chỉ muốn dọa bọn họ, thuận tiện cho việc sau này mà thôi.
Mạt Lỵ không thèm nói chuyện nữa.
- Huyền đan?
Quỹ viên có chút nghi ngờ cầm lấy. Người ở thương hội, cho dù cấp thấp nhất, cũng có nhãn lực kinh người. Nhưng hắn không cách nào tin tưởng được được đây chính là một loại huyền đan. Cầm huyền đan trong tay, vuốt nhẹ, một lát sau mặt bỗng nhiên hoàn toàn biến sắc, con mắt gắt gao trừng lớn, hai tay đồng thời run lẩy bẩy
- Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Này chuyện này. . . . . . Long. . . . . . Long đan! vương huyền long đan! !
- Hừ! Ngạc nhiên cái gì, lập tức ra giá.
Vân Triệt dùng thanh âm thiếu kiên nhẫn nói.
Quản sự đem huyền đan để lại trên quầy, trong lúc nhất thời không dám cầm lên, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt cũng biến hóa long trời lở đất, hắn cẩn thận nói
- Quý khách, xin chờ. . . . . . Xin chờ một chút. Chuyện lớn như vậy, tiểu nhân không làm chủ được. . . . . .
Nói xong, hắn xoay người, hô
- Phổ lão, mau tới đây! Có buôn bán lớn! Nhanh
Tiếng nói của hắn dứt không bao lâu, một ông lão khá gầy, từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống. Cầu thang là làm bằng gỗ, nhưng bước đi của ông lão không phát ra âm thanh "Kẹt kẹt" nào, đôi mắt có vẻ ôn hòa, nhưng ánh sáng bên trong phát ra vô cùng lạnh lẽo. Mà người này, không một ai ở Tân Nguyệt thành không biết, chưởng quỹ của thương hội Hắc Nguyệt - Phổ Hà.
- Buôn bán lớn?
Phổ Hà đi tới, thản nhiên nhìn Vân Triệt một chút. Ánh mắt ôn hòa, nhưng ẩn hàm vẻ ngạo nghễ.
- Phổ lão, ngươi. . . . . . Ngươi ngươi xem!
Tủ viên cầm lấy Huyền đan, hai tay run rẩy đưa tới trước mặt Phổ lão
Phổ Hà lườm hắn một cái, bất mãn nói
- Hừ, thực sự càng ngày càng không tiền đồ, một viên Huyền đan nho nhỏ có thể cho ngươi kích động thành bộ dáng này! Cái này chẳng lẽ là Thiên Huyền đan sao? Ngươi bày ra bộ dạng này, chẳng phải để người ngoài cảm thấy chúng ta chưa từng thấy qua!
Phổ Hà một bên dạy dỗ, một bên đem Huyền đan cầm lên, một khắc kia, tiếng nói của hắn đột nhiên ngừng lại, bàn tay run rẩy một hồi, lão vội vã đem mắt nhìn sát vào, sử dụng huyền lực cẩn thận nhận biết Huyền đơn. Thở hắt mấy hơi, toàn thân run rẩy, râu mép nhếch lên, phát ra tiếng hét so với quỹ viên ít nhất cao hơn tám độ, sợ hãi
- Vương. . . . . . Vương huyền. . . . . . Long đan! !
- Quỹ viên âm thầm lườm hắn một cái. . . . . . Mới vừa rồi còn nói ta, hiện tại lại hét còn gấp mấy lần ta!
- Hừ! Chỉ là một viên Vương Huyền đan liền khiến các ngươi kinh hãi như vậy, thương hội Hắc Nguyệt thực sự càng ngày càng không có tiền đồ.
Phổ Hà khiếp sợ cực độ, một thanh âm khàn khàn từ bên tai lão truyền đến. Lão vội vã thu lại vẻ mặt, nhìn về phía Vân Triệt, chăm chú đánh giá một phen, cẩn thận đặt viên vương huyền long đan xuống, trên mặt cũng lộ ra tư thái cung kính
- Vị quý khách này, không biết. . . . . . Tôn tính đại danh là gì?
Lúc mới từ trên lầu đi xuống, lão có liếc Vân Triệt một chút, thấy bộ mặt trắng bệch như ma, trong lòng còn khịt mũi con thường, bởi vì ở Tân Nguyệt thành vẫn không có ai dám đứng trước thương hội Hắc Nguyệt lên mặt. Nhưng bây giờ, Phổ Hà cảm thấy cử chỉ này không thể bình thường hơn được, một người lấy ra vương huyền long đan, đó khủng khiếp cỡ nào, còn phải nhìn sắc mặt của thương hội Hắc Nguyệt này sao?
Lão vừa chăm chú đánh giá "Người trung niên" này một phen, trong lòng càng giật mình, người này trong mắt che dấu thực sự quá sâu, sắc bén, ngay cả lão cũng hoàn toàn không có cách nào thấy rõ mảy may chút suy nghĩ của đối phương
Đôi mắt Vân Triệt híp lại, ánh mắt và thanh âm đều lạnh thêm mấy phần
- Thương hội Hắc Nguyệt làm ăn, từ lúc nào phải hỏi tên tuổi rồi hả?
Lời này nói ra, Phổ Hà đột nhiên cảm thấy một vệt sát khí. . . . . . Tuy rằng chỉ thoáng qua, lại làm cho tóc gáy đều bị dựng lên. Lão cả đời giết qua vô số người, đã từng suýt chết, cho nên đối với thứ sát khí này đã rất quen thuộc, cũng rất mẫn cảm. Nhưng, cuối cùng một đời, lão đều chưa từng cảm thụ qua sát khí kinh khủng như vậy. Không thể nào tưởng tượng được, đến tột cùng đã giết bao nhiêu người, mới có thể nắm giữ cảnh giới sát khí khủng bố như vậy. . . . . . Vạn người? Mười vạn người. . . . . . Cũng có thể là. . . . . . Một triệu người quỷ thần đều kinh hãi?
Chỉ sợ là Địa Ngục Tu La trong truyền thuyết, sát khí bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.
Trái tim Phổ Hà hoàn toàn nhảy lên kịch liệt, trên lưng mồ hôi lạnh ứa ra, những năm này ở Tân Nguyệt thành, đây vẫn là lần thứ nhất phải đổ ra mồ hôi lạnh. Một sắc mặt trắng bệch lạnh lẽo, nắm giữ sát khí kinh người, có thể mặt không biến sắc lấy ra vương huyền đan. . . . . . Đây là cảnh giới gì! Sát khí như vậy, giết người đối với hắn mà nói giống như ăn cơm, nếu khiến hắn không vui thì. . . . . .
Nghĩ tới đây, Phổ Hà mồ hôi lạnh ướt lưng, dây thần kinh căng như dây đàn, vẻ mặt càng thêm cung kính
- Không, không, Phổ Hà tuyệt đối không có ý đó, chỉ là có thể giết Vương Huyền thú, chỉ có thể là Vương Huyền Chân Long, là cường giả đều khiến người người ngước nhìn, Phổ lão trong lúc đó lòng sinh ngưỡng mộ, cho nên lỡ lời.
Lão rất muốn biết cái "Kẻ đáng sợ" này tột cùng ở cảnh giới cỡ nào, nhưng có cho lão một trăm lá gan, lão cũng không dám đi thăm dò huyền lực Vân Triệt.
- Hừ!
Vân Triệt hừ lạnh một tiếng.
Sát khí biến mất không còn tăm hơi, Phổ Hà cũng bí mật thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận hỏi
- Vương Huyền đan cực kỳ quý trọng, không cần nói ở Tân Nguyệt thành, toàn bộ Thương Phong đế quốc, đều là trăm năm khó gặp một viên, không biết quý khách tại sao phải đem bảo vật như vậy. . . . . . Bán đi?
- Đối với ta vô dụng!
Vân Triệt mặt không chút thay đổi nói.
Đối với hắn vô dụng? Phổ Hà lại thêm một trận kinh hoàng. . . . . . Ngay cả Vương Huyền đan cũng không cần, người này phải là cảnh giới gì?
Phổ Hà cười khổ một tiếng nói
- Quý khách, trong lòng Phổ Hà ngàn vạn lần muốn lưu lại Vương Huyền Long đan này, chỉ là không dám giấu quý khách, Vương Huyền Long đan thực sự quá quý trọng, giá trị cao căn bản là không có cách đánh giá, Phổ Hà đó coi như đem này toàn bộ phân hội của thương hội Hắc Nguyệt này đều đặt cọc cho quý khách, cũng không trả được một nửa giá trị Vương Huyền Long đan này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook