Nghịch Thiên Tà Thần
-
Chương 51: Mầm Mống Của Tà Thần - Hỏa (4)
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: .
Mặc dù ở dưới trạng thái ẩn nấp, nhưng Vân Triệt vẫn như cũ không dám khinh thường, dè dặt cẩn trọng lòng vòng tới gần về phía hang động.
Sau khi đi được một góc vuông tương đối lớn, Vân Triệt bước chân lên khu đất màu đỏ thẫm. Một cảm giác nóng rực nhất thời truyền đến từ dưới chân, nhanh chóng truyền khắp toàn thân hắn, khiến cho hắn trong thoáng chốc có một cảm giác đáng sợ như đang đứng trên ngọn lửa.
Con Viêm long tồn tại ở trong này ít nhất trăm năm, lực lượng hỏa diễm đến từ nó đã sớm biến thành thế giới nguyên tố hỏa ở đây. Vị trí của hắn lúc này cách vị trí chiến đấu kịch liệt của Viêm long và Phần Thiên môn đại khái trên dưới một km, mà đã là khoảng cách tương đối nguy hiểm, dư âm chiến đấu của bọn họ có thể dễ dàng lan đến nơi này.
Vân Triệt bước chân cẩn thận, nhưng tốc độ không hề giảm. Mạt Lỵ từng nói con Viêm long này rõ ràng đang ẩn giấu thực lực, nếu một khi thực lực của nó bùng nổ, đánh chết năm người Phần Thiên môn mà nói, vậy hắn đừng nói được lợi từ bên trong, ngay cả mạng nói không chừng cũng sẽ vứt bỏ.
Nhưng đáng an ủi nhất chính là, Viêm long hiển nhiên không nghĩ tới nơi mình dừng chân bị xúc phạm, chẳng những luôn luôn cố hết sức kéo xa khoảng cách, hơn nữa lại cố hết khả năng không để lực công kích đánh về phía này. Vân Triệt quanh quẩn đến phía sau sườn chính bắc của hang động, tinh thần khẩn trương, lấy tốc độ nhanh nhất nhằm vào cửa hang, khoảng cách hang động càng lúc càng gần, sau mười mấy hô hấp, đã tới gần khoảng cách chỉ còn trên dưới mười trượng, dọc theo đường đi hữu kinh vô hiểm.
Mục tiêu đã gần trong gang tấc, đột nhiên đúng lúc này, một mảng lớn ngọn lửa từ trên trời giáng xuống, bao trùm khu vực vài dặm chung quanh, ngọn lửa này tuy rằng không lớn, cũng không có tính công kích quá lớn, nhưng cực kỳ dày đặc, một mảnh trong đó, trực tiếp rơi vào trên người Vân Triệt.
Nhất thời, áo Vân Triệt cấp tốc bốc cháy lên, nhận phải công kích, hiệu quả của Tinh ẩn đan trong nháy mắt biến mất, cũng may Vân Triệt phản ứng rất nhanh, nhanh chóng lắc mình trốn ra phía sau một tảng đá bên tay trái, cầm quần áo dập tắt ngọn lửa phía trên, chân mày hoàn toàn hạ xuống.
Nguy rồi…
Hiệu quả ẩn nấp của Tinh ẩn đan khi bản thân mình bị công kích hoặc bị người khác đụng chạm vào sẽ trực tiếp biến mất, nếu như một khi hắn từ phía sau tảng đá đi ra, cho dù là nhằm về phía hang động, hay là lui về sau, đều sẽ cực kỳ dễ dàng bị phát hiện, mà trốn ở chỗ này, lúc Viêm long đánh lui người của Phần Thiên môn trở lại, cũng giống vậy lập tức phát hiện ra hắn.
Một phen này, gần như đi vào tình huống hắn phải chết!
Rầm!!
Một con hỏa long đến từ Viêm long bỗng nhiên từ trên không trung đánh xuống, đánh sâu vào phía trước cách Vân Triệt không đến trăm mét, một tiếng vang thật lớn, hỏa long nổ tung, ánh lửa bốc lên tận trời và nhiệt độ cao khủng bố khiến ngay cả nham thạch đều gần như muốn hòa tan.
Trong nháy mắt khi ánh lửa nổ tung, ánh mắt Vân Triệt ở phía sau tảng đá đột nhiên trừng lớn…
Cơ hội!!
Nháy mắt tiếp theo, Vân Triệt giống như một mũi tên rời cung chạy như điên từ phía sau tảng đá mà ra, toàn bộ Huyền lực khai hỏa, lấy tốc độ có khả năng đạt tới cực hạn nhất nhằm về phía hang động. Ánh lửa tận trời kia ngăn chặn tầm mắt nhìn về phía này của Viêm long và người Phần Thiên môn, năng lượng vĩ đại dao động, cũng đủ hoàn toàn áp chế Huyền lực mỏng manh của hắn, huống chi trong lúc bọn họ kịch chiến dĩ nhiên không dám phân tâm… Cho nên, Vân Triệt to gan phóng xuất tất cả Huyền lực…
Khoảng cách mấy chục mét, đối với Vân Triệt lúc này mà nói không thể nghi ngờ chính là lằn ranh sinh tử, đuôi khóe mắt hắn nhìn ánh lửa dần dần trôi đi, cắn chặt hàm răng, hận không thể dồn hết tất cả ý chí của mình đến hai đùi, trong mạo hiểm, thời gian dường như bỗng chốc biến thành rất chậm, cửa hang động, đã chậm rãi tới gần hắn, một khoảng cách cuối cùng, hắn hít mạnh một hơi, hai chân đạp, một cái cá nhảy bay nhanh nhào vào phía trong hang động…
Ngay khoảnh khắc khi hắn vào trong hang động kia, ánh lửa cũng hoàn toàn trôi đi, cảnh tượng kịch chiến giữa Viêm long và ngũ đại Thiên Huyền lại một lần nữa hiện ra rõ ràng ngay trước mắt.
Đứng phía sau tảng đá nóng bỏng bên cạnh cửa hang động, Vân Triệt thở hổn hển, toàn thân đổ mồ hôi hột lớn, khuôn mặt trở nên đỏ bừng không biết là bởi vì nóng rực hay bởi vì kích động.
“Phù… Cuối cùng vẫn vào được.” Vân Triệt vỗ vỗ lồng ngực của mình, lòng còn sợ hãi tự nói một tiếng. Thoáng định thần xong, thả chậm bước chân, đi vào phía trong hang động.
Thân hình Viêm long khổng lồ, hang động nơi nó dừng chân dĩ nhiên cũng vô cùng vĩ đại. Vân Triệt đề cao cảnh giác, chậm rãi đi tới trước, độ ấm ở nơi này còn cao hơn bên ngoài nhiều, mỗi một bước đi của Vân Triệt, trên đất đều sẽ lưu lại một lượng lớn mồ hôi, mồ hôi rơi xuống đất trong nháy mắt liền trong tiếng “Xèo xèo” rất nhỏ hóa thành khí trắng.
Hang này không biết sâu bao nhiêu, theo xâm nhập chậm rãi của Vân Triệt, ánh sáng cũng hơi tối xuống. Sau khi tiếp tục đi tới trước một trăm bước, phía trước, bỗng nhiên xuất hiện một mảng ánh sáng đỏ.
Bước chân Vân Triệt dừng lại một chút, sau đó lại nhanh bước chân hơn đi tới, khi hắn nhìn thấy rõ nơi phát ra ánh sáng màu đỏ này, hai mắt bỗng chốc phóng ra tia sáng nóng rực.
- Cỏ hỏa linh!!
Cỏ hỏa linh thời kỳ thành thục cao chừng bảy tấc, rễ cây rất nông, cùng họ với cửu diệp (xuyên tiêu), trong bóng đêm sẽ phát ra ánh lửa, chỉ biết sinh trưởng ở nơi nguyên tố hỏa dày đặc phát triển lại tinh thuần. Cho nên cực kỳ hiếm thấy. Đồng thời, cỏ hỏa linh sinh trưởng rất thong thả, thường phải mất mười mấy năm mới đến kỳ thành thục, điều này cũng khiến cho cỏ hỏa linh ở kỳ thành thục có giá trị cực kỳ cao. Bản thân cỏ hỏa linh có khả năng luyện chế thành hỏa linh đan, sau khi người dùng được trong thời gian nhất định sẽ sinh ra năng lực miễn dịch trên phạm vi lớn đối với nguyên tố hỏa, hơn nữa còn có thể khiến Huyền lực trong Huyền mạch tạm thời biến thành thuộc tính hỏa, lại không có tác dụng tiêu cực tổn thương đến bản thân vân vân. Đối với Huyền giả tu luyện Huyền công hệ hỏa mà nói, tác dụng càng không thể đo lường.
Mà khó gặp, cỏ hỏa linh giá trị cực cao, ở trong này lại sinh trưởng tràn đầy có hơn hai ba trăm cây, hơn nữa gần như có một phần tư đều đã ở kỳ thành thục. Phía sau còn có một mảng lớn chỉ còn lại rễ cây, hiển nhiên, cỏ hỏa linh này là đồ ăn của Viêm long kia.
Cỏ hỏa linh chân quý, còn có một nguyên nhân là hái nó và chứa đựng không dễ, hơi không cẩn thận, hỏa linh bên trong sẽ tiết ra hết toan fbooj. Chỉ có điều đây hoàn toàn không là vấn đề đối với Vân Triệt mà nói, tay trái hắn chìa ra, một trận điên cuồng hái cỏ hỏa linh đã thành thục này, toàn bộ dễ dàng thu vào trong thiên độc châu.
Tùy tiện một gốc cỏ hỏa linh, ở bên ngoài cũng có thể bán đi với giá tiền tương đối cao, mà lúc này, lại giống như cải trắng bị Vân Triệt thu hái lấy một lượng lớn.
Rất nhanh, hơn năm mươi cây cỏ hỏa linh thành thục đã bị hắn thu vào trong thiên độc châu, chỗ chưa thành thục này một gốc cây Vân Triệt cũng không động đến. Hắn xoa xoa đôi bàn tay, trong lòng âm thầm kêu một trận: Phát tài!
Cần phải thông qua trung gian bán cho Phần Thiên môn, phải là một khoản thu vào bao lớn!
Sau đó liền không cần lo lắng không có tiền tiêu!
Vân Triệt lấy ra một gốc cây cỏ hỏa linh, lấy thiên độc châu nhanh chóng rèn luyện, dưới rèn luyện của thiên độc châu cỏ hỏa linh nhanh chóng héo tàn, cuối cùng, hóa thành một viên thật nhỏ, giống như hồng bảo thạch. Vân Triệt không chút nghĩ ngợi, trực tiếp ném nó vào trong miệng.
Một cảm giác nóng rực từ khoang miệng của hắn lướt qua thân thể hắn, theo đó, cảm giác nóng rực này từ trong thân thể hắn cấp tốc khuếch tán ra phía ngoài, đảo mắt lan tràn tới toàn thân hắn, sau đó, cảm giác nóng rực này lại chậm rãi biến mất… Ngay cả không gian chung quanh, cũng bỗng nhiên trở nên không nóng rực như vậy, mồ hôi nóng trên người Vân Triệt cũng không lại chảy xuống, cảm giác hít thở không thông và khô nóng biến mất vô tung toàn bộ.
Thân thể Vân Triệt bỗng chốc thoải mái không ít. Hang động vẫn không đi đến tận cùng, hắn nhanh bước chân hơn đi vào bên trong. Không quá bao lâu, một hang ổ nham thạch cực lớn xuất hiện ở trước mắt hắn, từ độ lớn nhỏ và dáng vẻ của nó đến xem, đây hiển nhiên là nơi Viêm long thường dừng chân ngủ.
Nhưng khiến Vân Triệt thất vọng chính là, hang ổ của Viêm long cũng tương đối sạch sẽ, trừ bỏ nham thạch nóng rực đúc thành hang ổ ra, liền không có đồ gì khác.
Rầm ầm ầm…
Một tiếng gầm rú vĩ đại bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến. Đứng ở chỗ sâu nhất trong hang động, Vân Triệt vẫn có thể mơ hồ cảm thấy có một luồng sóng khí nóng rực nghênh diện đánh tới. Bên ngoài truyền đến giọng nói nặng nề của Viêm long:
- Nhân loại tham lam vô tri, chuẩn bị thừa nhận trừng phạt các ngươi nên có!
Theo đó, là giọng nói thất kinh của người Phần Thiên môn:
- A!! Sao lại thế này! Sao lực lượng của nó đột nhiên…
- Đây… Con Viêm long này vốn không phải Thiên Huyền thú! Đây rõ ràng là một con Vương Huyền thú! Mới vừa rồi nó vẫn giấu kín thực lực, vì dẫn chúng ta đến đây!
- Nguy rồi! Tình báo có sai, rút! Nhanh rút!!
Lời Mạt Lỵ nói hoàn toàn ứng nghiệm, Viêm long quả nhiên vẫn luôn che giấu thực lực, mà vào lúc này đây, nó cuối cùng phóng thích ra lực lượng chân chính của nó. Ở trong tiếng la kinh hoảng của người Phần Thiên môn, mặt đất bắt đầu rung chuyển… Ngay cả toàn bộ sơn mạch Xích Long cũng đều lờ mờ rung rung. Vân Triệt chợt rùng mình trong lòng, Viêm long bắt đầu thi triển lực lượng chân chính, cũng ý nghĩa chiến đấu có lẽ sẽ lập tức kết thúc, hắn không đi nữa, có lẽ liền không có cơ hội đi rồi!
Năm mươi cây cỏ hỏa linh thành thục, đây đã tương đương với thu hoạch vĩ đại rồi. Vân Triệt lại không do dự, bước nhanh xông ra ngoài, nhưng mà, hắn vừa mới đi được ba bước, trái tim bỗng nhiên mạnh mẽ nhảy dựng… Bước chân của hắn cũng dừng lại.
- Ngươi dừng lại làm gì? Không đi nữa, chờ Viêm long thiêu ngươi thành tro tàn sao!
Mạt Lỵ lạnh giọng kêu.
Vân Triệt lại không hề phản ứng với tiếng kêu của Mạt Lỵ, hắn xoay người lại, tay che ngực, ngây ngốc nhìn hang ổ nham thạch không có đồ vật gì kia… Lại là cảm giá vửa rồi, hơn nữa thứ này một lần rất gần rất gần…
Rốt cuộc là cái gì đang kêu gọi ta…
Vân Triệt không dốc hết tốc độ rời đi, ngược lại bước một lần nữa vào trong hang ổ nham thạch này, đi thẳng đến trong hang ổ. Mà tốc độ tim đập của hắn, cũng vào lúc này chợt nhanh hơn.
Vân Triệt chăm chú nhìn bốn phía, cuối cùng, ánh mắt của hắn như ngừng lại ở góc ngoài cùng bên phải hang ổ. Nham thạch nơi này đều có vô số nhiều năm, cứng rắn mà cũ kỹ, mà một tảng đá ở đó lại không nhiễm một hạt bụi, giống như thường xuyên xê dịch. Vân Triệt nhanh chóng đi qua, tay đè lên tảng đá kia, dùng sức xê dịch.
Tảng đá kia theo tiếng xê dịch, một luồng sáng màu đỏ thẫm nhất thời xuất hiện trong tầm mắt của Vân Triệt.
Đây là một viên châu thật nhỏ, lớn nhỏ giống như thủy tinh cầu bình thường, óng ánh trong suốt như hồng bảo thạch, nhưng tia sáng phóng thích ra thâm thúy nồng đậm hơn hồng bảo thạch nhiều lắm. Nhìn viên châu màu đỏ này, trong lòng Vân Triệt, không hiểu vì sao sinh ra một khát vọng mãnh liệt, dưới thúc giục của khát vọng này, hắn cấp tốc chìa tay, trực tiếp chộp nó tới.
- Đừng đụng vào nó! Phía trên có ấn ký viêm lực của Viêm long!!
Mạt Lỵ nhắc nhở hơi trễ, ngay khi nàng kêu lên, tay Vân Triệt đã chộp vào phía trên viên châu.
Thoáng chốc, viên châu này giống như được tỉnh lại, rồi đột nhiên phóng thích ra ánh sáng đỏ vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến bao phủ toàn bộ thân hình của Vân Triệt vào trong đó.
Nguồn: .
Mặc dù ở dưới trạng thái ẩn nấp, nhưng Vân Triệt vẫn như cũ không dám khinh thường, dè dặt cẩn trọng lòng vòng tới gần về phía hang động.
Sau khi đi được một góc vuông tương đối lớn, Vân Triệt bước chân lên khu đất màu đỏ thẫm. Một cảm giác nóng rực nhất thời truyền đến từ dưới chân, nhanh chóng truyền khắp toàn thân hắn, khiến cho hắn trong thoáng chốc có một cảm giác đáng sợ như đang đứng trên ngọn lửa.
Con Viêm long tồn tại ở trong này ít nhất trăm năm, lực lượng hỏa diễm đến từ nó đã sớm biến thành thế giới nguyên tố hỏa ở đây. Vị trí của hắn lúc này cách vị trí chiến đấu kịch liệt của Viêm long và Phần Thiên môn đại khái trên dưới một km, mà đã là khoảng cách tương đối nguy hiểm, dư âm chiến đấu của bọn họ có thể dễ dàng lan đến nơi này.
Vân Triệt bước chân cẩn thận, nhưng tốc độ không hề giảm. Mạt Lỵ từng nói con Viêm long này rõ ràng đang ẩn giấu thực lực, nếu một khi thực lực của nó bùng nổ, đánh chết năm người Phần Thiên môn mà nói, vậy hắn đừng nói được lợi từ bên trong, ngay cả mạng nói không chừng cũng sẽ vứt bỏ.
Nhưng đáng an ủi nhất chính là, Viêm long hiển nhiên không nghĩ tới nơi mình dừng chân bị xúc phạm, chẳng những luôn luôn cố hết sức kéo xa khoảng cách, hơn nữa lại cố hết khả năng không để lực công kích đánh về phía này. Vân Triệt quanh quẩn đến phía sau sườn chính bắc của hang động, tinh thần khẩn trương, lấy tốc độ nhanh nhất nhằm vào cửa hang, khoảng cách hang động càng lúc càng gần, sau mười mấy hô hấp, đã tới gần khoảng cách chỉ còn trên dưới mười trượng, dọc theo đường đi hữu kinh vô hiểm.
Mục tiêu đã gần trong gang tấc, đột nhiên đúng lúc này, một mảng lớn ngọn lửa từ trên trời giáng xuống, bao trùm khu vực vài dặm chung quanh, ngọn lửa này tuy rằng không lớn, cũng không có tính công kích quá lớn, nhưng cực kỳ dày đặc, một mảnh trong đó, trực tiếp rơi vào trên người Vân Triệt.
Nhất thời, áo Vân Triệt cấp tốc bốc cháy lên, nhận phải công kích, hiệu quả của Tinh ẩn đan trong nháy mắt biến mất, cũng may Vân Triệt phản ứng rất nhanh, nhanh chóng lắc mình trốn ra phía sau một tảng đá bên tay trái, cầm quần áo dập tắt ngọn lửa phía trên, chân mày hoàn toàn hạ xuống.
Nguy rồi…
Hiệu quả ẩn nấp của Tinh ẩn đan khi bản thân mình bị công kích hoặc bị người khác đụng chạm vào sẽ trực tiếp biến mất, nếu như một khi hắn từ phía sau tảng đá đi ra, cho dù là nhằm về phía hang động, hay là lui về sau, đều sẽ cực kỳ dễ dàng bị phát hiện, mà trốn ở chỗ này, lúc Viêm long đánh lui người của Phần Thiên môn trở lại, cũng giống vậy lập tức phát hiện ra hắn.
Một phen này, gần như đi vào tình huống hắn phải chết!
Rầm!!
Một con hỏa long đến từ Viêm long bỗng nhiên từ trên không trung đánh xuống, đánh sâu vào phía trước cách Vân Triệt không đến trăm mét, một tiếng vang thật lớn, hỏa long nổ tung, ánh lửa bốc lên tận trời và nhiệt độ cao khủng bố khiến ngay cả nham thạch đều gần như muốn hòa tan.
Trong nháy mắt khi ánh lửa nổ tung, ánh mắt Vân Triệt ở phía sau tảng đá đột nhiên trừng lớn…
Cơ hội!!
Nháy mắt tiếp theo, Vân Triệt giống như một mũi tên rời cung chạy như điên từ phía sau tảng đá mà ra, toàn bộ Huyền lực khai hỏa, lấy tốc độ có khả năng đạt tới cực hạn nhất nhằm về phía hang động. Ánh lửa tận trời kia ngăn chặn tầm mắt nhìn về phía này của Viêm long và người Phần Thiên môn, năng lượng vĩ đại dao động, cũng đủ hoàn toàn áp chế Huyền lực mỏng manh của hắn, huống chi trong lúc bọn họ kịch chiến dĩ nhiên không dám phân tâm… Cho nên, Vân Triệt to gan phóng xuất tất cả Huyền lực…
Khoảng cách mấy chục mét, đối với Vân Triệt lúc này mà nói không thể nghi ngờ chính là lằn ranh sinh tử, đuôi khóe mắt hắn nhìn ánh lửa dần dần trôi đi, cắn chặt hàm răng, hận không thể dồn hết tất cả ý chí của mình đến hai đùi, trong mạo hiểm, thời gian dường như bỗng chốc biến thành rất chậm, cửa hang động, đã chậm rãi tới gần hắn, một khoảng cách cuối cùng, hắn hít mạnh một hơi, hai chân đạp, một cái cá nhảy bay nhanh nhào vào phía trong hang động…
Ngay khoảnh khắc khi hắn vào trong hang động kia, ánh lửa cũng hoàn toàn trôi đi, cảnh tượng kịch chiến giữa Viêm long và ngũ đại Thiên Huyền lại một lần nữa hiện ra rõ ràng ngay trước mắt.
Đứng phía sau tảng đá nóng bỏng bên cạnh cửa hang động, Vân Triệt thở hổn hển, toàn thân đổ mồ hôi hột lớn, khuôn mặt trở nên đỏ bừng không biết là bởi vì nóng rực hay bởi vì kích động.
“Phù… Cuối cùng vẫn vào được.” Vân Triệt vỗ vỗ lồng ngực của mình, lòng còn sợ hãi tự nói một tiếng. Thoáng định thần xong, thả chậm bước chân, đi vào phía trong hang động.
Thân hình Viêm long khổng lồ, hang động nơi nó dừng chân dĩ nhiên cũng vô cùng vĩ đại. Vân Triệt đề cao cảnh giác, chậm rãi đi tới trước, độ ấm ở nơi này còn cao hơn bên ngoài nhiều, mỗi một bước đi của Vân Triệt, trên đất đều sẽ lưu lại một lượng lớn mồ hôi, mồ hôi rơi xuống đất trong nháy mắt liền trong tiếng “Xèo xèo” rất nhỏ hóa thành khí trắng.
Hang này không biết sâu bao nhiêu, theo xâm nhập chậm rãi của Vân Triệt, ánh sáng cũng hơi tối xuống. Sau khi tiếp tục đi tới trước một trăm bước, phía trước, bỗng nhiên xuất hiện một mảng ánh sáng đỏ.
Bước chân Vân Triệt dừng lại một chút, sau đó lại nhanh bước chân hơn đi tới, khi hắn nhìn thấy rõ nơi phát ra ánh sáng màu đỏ này, hai mắt bỗng chốc phóng ra tia sáng nóng rực.
- Cỏ hỏa linh!!
Cỏ hỏa linh thời kỳ thành thục cao chừng bảy tấc, rễ cây rất nông, cùng họ với cửu diệp (xuyên tiêu), trong bóng đêm sẽ phát ra ánh lửa, chỉ biết sinh trưởng ở nơi nguyên tố hỏa dày đặc phát triển lại tinh thuần. Cho nên cực kỳ hiếm thấy. Đồng thời, cỏ hỏa linh sinh trưởng rất thong thả, thường phải mất mười mấy năm mới đến kỳ thành thục, điều này cũng khiến cho cỏ hỏa linh ở kỳ thành thục có giá trị cực kỳ cao. Bản thân cỏ hỏa linh có khả năng luyện chế thành hỏa linh đan, sau khi người dùng được trong thời gian nhất định sẽ sinh ra năng lực miễn dịch trên phạm vi lớn đối với nguyên tố hỏa, hơn nữa còn có thể khiến Huyền lực trong Huyền mạch tạm thời biến thành thuộc tính hỏa, lại không có tác dụng tiêu cực tổn thương đến bản thân vân vân. Đối với Huyền giả tu luyện Huyền công hệ hỏa mà nói, tác dụng càng không thể đo lường.
Mà khó gặp, cỏ hỏa linh giá trị cực cao, ở trong này lại sinh trưởng tràn đầy có hơn hai ba trăm cây, hơn nữa gần như có một phần tư đều đã ở kỳ thành thục. Phía sau còn có một mảng lớn chỉ còn lại rễ cây, hiển nhiên, cỏ hỏa linh này là đồ ăn của Viêm long kia.
Cỏ hỏa linh chân quý, còn có một nguyên nhân là hái nó và chứa đựng không dễ, hơi không cẩn thận, hỏa linh bên trong sẽ tiết ra hết toan fbooj. Chỉ có điều đây hoàn toàn không là vấn đề đối với Vân Triệt mà nói, tay trái hắn chìa ra, một trận điên cuồng hái cỏ hỏa linh đã thành thục này, toàn bộ dễ dàng thu vào trong thiên độc châu.
Tùy tiện một gốc cỏ hỏa linh, ở bên ngoài cũng có thể bán đi với giá tiền tương đối cao, mà lúc này, lại giống như cải trắng bị Vân Triệt thu hái lấy một lượng lớn.
Rất nhanh, hơn năm mươi cây cỏ hỏa linh thành thục đã bị hắn thu vào trong thiên độc châu, chỗ chưa thành thục này một gốc cây Vân Triệt cũng không động đến. Hắn xoa xoa đôi bàn tay, trong lòng âm thầm kêu một trận: Phát tài!
Cần phải thông qua trung gian bán cho Phần Thiên môn, phải là một khoản thu vào bao lớn!
Sau đó liền không cần lo lắng không có tiền tiêu!
Vân Triệt lấy ra một gốc cây cỏ hỏa linh, lấy thiên độc châu nhanh chóng rèn luyện, dưới rèn luyện của thiên độc châu cỏ hỏa linh nhanh chóng héo tàn, cuối cùng, hóa thành một viên thật nhỏ, giống như hồng bảo thạch. Vân Triệt không chút nghĩ ngợi, trực tiếp ném nó vào trong miệng.
Một cảm giác nóng rực từ khoang miệng của hắn lướt qua thân thể hắn, theo đó, cảm giác nóng rực này từ trong thân thể hắn cấp tốc khuếch tán ra phía ngoài, đảo mắt lan tràn tới toàn thân hắn, sau đó, cảm giác nóng rực này lại chậm rãi biến mất… Ngay cả không gian chung quanh, cũng bỗng nhiên trở nên không nóng rực như vậy, mồ hôi nóng trên người Vân Triệt cũng không lại chảy xuống, cảm giác hít thở không thông và khô nóng biến mất vô tung toàn bộ.
Thân thể Vân Triệt bỗng chốc thoải mái không ít. Hang động vẫn không đi đến tận cùng, hắn nhanh bước chân hơn đi vào bên trong. Không quá bao lâu, một hang ổ nham thạch cực lớn xuất hiện ở trước mắt hắn, từ độ lớn nhỏ và dáng vẻ của nó đến xem, đây hiển nhiên là nơi Viêm long thường dừng chân ngủ.
Nhưng khiến Vân Triệt thất vọng chính là, hang ổ của Viêm long cũng tương đối sạch sẽ, trừ bỏ nham thạch nóng rực đúc thành hang ổ ra, liền không có đồ gì khác.
Rầm ầm ầm…
Một tiếng gầm rú vĩ đại bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến. Đứng ở chỗ sâu nhất trong hang động, Vân Triệt vẫn có thể mơ hồ cảm thấy có một luồng sóng khí nóng rực nghênh diện đánh tới. Bên ngoài truyền đến giọng nói nặng nề của Viêm long:
- Nhân loại tham lam vô tri, chuẩn bị thừa nhận trừng phạt các ngươi nên có!
Theo đó, là giọng nói thất kinh của người Phần Thiên môn:
- A!! Sao lại thế này! Sao lực lượng của nó đột nhiên…
- Đây… Con Viêm long này vốn không phải Thiên Huyền thú! Đây rõ ràng là một con Vương Huyền thú! Mới vừa rồi nó vẫn giấu kín thực lực, vì dẫn chúng ta đến đây!
- Nguy rồi! Tình báo có sai, rút! Nhanh rút!!
Lời Mạt Lỵ nói hoàn toàn ứng nghiệm, Viêm long quả nhiên vẫn luôn che giấu thực lực, mà vào lúc này đây, nó cuối cùng phóng thích ra lực lượng chân chính của nó. Ở trong tiếng la kinh hoảng của người Phần Thiên môn, mặt đất bắt đầu rung chuyển… Ngay cả toàn bộ sơn mạch Xích Long cũng đều lờ mờ rung rung. Vân Triệt chợt rùng mình trong lòng, Viêm long bắt đầu thi triển lực lượng chân chính, cũng ý nghĩa chiến đấu có lẽ sẽ lập tức kết thúc, hắn không đi nữa, có lẽ liền không có cơ hội đi rồi!
Năm mươi cây cỏ hỏa linh thành thục, đây đã tương đương với thu hoạch vĩ đại rồi. Vân Triệt lại không do dự, bước nhanh xông ra ngoài, nhưng mà, hắn vừa mới đi được ba bước, trái tim bỗng nhiên mạnh mẽ nhảy dựng… Bước chân của hắn cũng dừng lại.
- Ngươi dừng lại làm gì? Không đi nữa, chờ Viêm long thiêu ngươi thành tro tàn sao!
Mạt Lỵ lạnh giọng kêu.
Vân Triệt lại không hề phản ứng với tiếng kêu của Mạt Lỵ, hắn xoay người lại, tay che ngực, ngây ngốc nhìn hang ổ nham thạch không có đồ vật gì kia… Lại là cảm giá vửa rồi, hơn nữa thứ này một lần rất gần rất gần…
Rốt cuộc là cái gì đang kêu gọi ta…
Vân Triệt không dốc hết tốc độ rời đi, ngược lại bước một lần nữa vào trong hang ổ nham thạch này, đi thẳng đến trong hang ổ. Mà tốc độ tim đập của hắn, cũng vào lúc này chợt nhanh hơn.
Vân Triệt chăm chú nhìn bốn phía, cuối cùng, ánh mắt của hắn như ngừng lại ở góc ngoài cùng bên phải hang ổ. Nham thạch nơi này đều có vô số nhiều năm, cứng rắn mà cũ kỹ, mà một tảng đá ở đó lại không nhiễm một hạt bụi, giống như thường xuyên xê dịch. Vân Triệt nhanh chóng đi qua, tay đè lên tảng đá kia, dùng sức xê dịch.
Tảng đá kia theo tiếng xê dịch, một luồng sáng màu đỏ thẫm nhất thời xuất hiện trong tầm mắt của Vân Triệt.
Đây là một viên châu thật nhỏ, lớn nhỏ giống như thủy tinh cầu bình thường, óng ánh trong suốt như hồng bảo thạch, nhưng tia sáng phóng thích ra thâm thúy nồng đậm hơn hồng bảo thạch nhiều lắm. Nhìn viên châu màu đỏ này, trong lòng Vân Triệt, không hiểu vì sao sinh ra một khát vọng mãnh liệt, dưới thúc giục của khát vọng này, hắn cấp tốc chìa tay, trực tiếp chộp nó tới.
- Đừng đụng vào nó! Phía trên có ấn ký viêm lực của Viêm long!!
Mạt Lỵ nhắc nhở hơi trễ, ngay khi nàng kêu lên, tay Vân Triệt đã chộp vào phía trên viên châu.
Thoáng chốc, viên châu này giống như được tỉnh lại, rồi đột nhiên phóng thích ra ánh sáng đỏ vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến bao phủ toàn bộ thân hình của Vân Triệt vào trong đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook