Nghịch Thiên Tà Thần
-
Chương 42: Mạt Lỵ làm sư phụ (thượng)
Team: Vạn Yên Chi Sào.
“Ầm!!!”
Không có bất cứ năng lượng kích động nào, cũng không có bất cứ điềm báo trước nào, ngay trong nháy mắt khi Mạt Lỵ nâng tay phải lên, sắc mặt Tiêu Cửu bỗng đột nhiên thay đổi, thay đổi đến vô cùng hoảng sợ, giống như ở trong tích tắc đó thấy được địa ngục khủng bố nhất, sau đó, ở trong một tiếng nổ tung đột ngột cực kỳ khủng bố này, thân thể hắn… Ầm ầm nổ bung.
Đầu, tứ chi, thân thể, nội tạng… Toàn bộ trong nháy mắt trở nên dập nát, nổ tung thành hoa máu cực lớn, máu bay ra xa xa rơi xuống, nhuộm mấy thước mặt đất xung quanh thành màu đỏ hoàn toàn…
Vân Triệt: “!!!!”
Tiêu Bát, Tiêu Cửu, hai kẻ xuất thân từ Tiêu tông, thân là cường giả siêu cấp hộ vệ của nhi tử tông chủ Tiêu tông, một kẻ chỉ trong một cái chớp mắt xé rách người, một kẻ chỉ trong một cái chớp mắt nổ tan xác, lại diệt vong trong nháy mắt dưới tay Mạt Lỵ, ngay cả một chút giãy giụa cũng không có. Hoặc nói bọn họ đến chết, còn cũng không biết mình rốt cuộc chết như thế nào.
Hơn nữa kiểu chết của bọn họ kẻ sau còn thê thảm hơn kẻ trước, Vân Triệt hai đời giết người vô số, sớm thường thấy máu tanh và tàn nhẫn, đối mặt với người cực hận, thủ pháp của hắn cũng sẽ cực kỳ âm độc, nhưng không có một lần nào, một lần tùy ý nào có thể hung tàn đến giống như hai lần giết người của nàng… Càng chuẩn xác mà nói, hắn vốn không có năng lực làm được.
Nữ hài có tóc màu đỏ, tự xưng “Mạt Lỵ” này, nàng rốt cuộc là…
“A a…”
Trong miệng Mạt Lỵ bỗng nhiên phát ra tiếng rên rỉ thống khổ đến cực điểm, thân hình bé bỏng bỗng chốc ngồi trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Tiêu Bát thành nát thây trên đất, Tiêu Cửu thành một vũng máu, Vân Triệt đột nhiên có phần hiểu rõ tại sao nàng lại tự xưng “Mạt Lỵ nhiễm máu”, từ trên thủ pháp giết người của nàng, có thể tưởng tượng được nàng đã giết bao nhiêu người, mà người chết ở trên tay nàng cũng đều chết thê thảm cỡ nào. Nàng rõ ràng chỉ là một nữ hài còn chưa lớn, nhưng hành động việc làm của nàng, lại giống như một tử thần khủng bố vô tình tàn nhẫn.
Trong lòng Vân Triệt không thể khống chế sinh ra sợ hãi lạnh như băng. Nhìn dáng vẻ thống khổ của nàng, Vân Triệt do dự trong chốc lát, vẫn đi về phía trước hai bước, nói:
- Mới vừa rồi rõ ràng là ngươi có thể dùng lực lượng thật nhỏ là có thể giết hắn, lại cứ muốn cho hắn ta chết không toàn thây… Hồn thể hiện giờ của ngươi bị nhiễm kỳ độc, vừa động huyền lực, kịch độc này sẽ thừa cơ mà vào, cắn nuốt linh hồn của ngươi…
“Grào”
Một tiếng sói tru ngân nga bỗng nhiên vang lên phía sau Vân Triệt, hơn nữa tiếng tru này rõ ràng rất gần… Gần đến gần như ngay bên tai. Vân Triệt nhanh chóng xoay người, ngay tại khoảng cách không đến hai mươi bước bên phải hắn, không biết từ khi nào xuất hiện một con sói trưởng thành toàn thân lông xám, đang trong mắt lộ ra hung quang nhìn thẳng vào hắn
Sói hoang!!
Trong lòng Vân Triệt cả kinh… Nơi này là trấn nhỏ sát biên giới, tại sao có thể có sói hoang xuất hiện! Tuy rằng con sói hoang này rõ ràng chỉ là con thú thông thường, nhưng nó dù sao cũng là sói, vốn không có khả năng xuất hiện ở đây.
Đợi chút… Hiện giờ gió đang bắt đầu thổi, mà thân thể nát bấy chết thảm lúc trước của Tiêu Bát, mùi máu tươi theo gió bay xa… Đích xác vô cùng có khả năng dẫn tới huyền thú khát máu!
Con sói hoang bỗng dưng xuất hiện này không cho Vân Triệt nhiều thời gian phản ứng và suy xét lắm, gầm nhẹ một tiếng, liền chạy như điên, khi ngoài bảy bước liền đột nhiên nhảy lên, lao thẳng về phía Vân Triệt, móng sắc óng ánh kia đủ để trực tiếp xé rách thân thể hắn.
Lời nói lúc trước của Vân Triệt một chút cũng không sai, sở dĩ Mạt Lỵ có thể đi vào thiên độc châu, hút máu của Vân Triệt, cũng bám tính mạng của mình vào trên tính mạng của hắn, bởi vậy, mạng của Vân Triệt cũng liền trở thành mạng của nàng. Nếu Vân Triệt chết, nàng cũng sẽ chết, cho dù không chết, đánh mất thiên độc châu, nàng cũng sẽ trong khoảng thời gian ngắn độc phát hồn tán.
Cho nên, khi nhìn thấy sói hoang đánh về phía Vân Triệt, trong mắt Mạt Lỵ nhất thời thoáng qua một tia sát khí, huyền lực cuồng bạo trong nháy mắt ngưng tụ lại trong tay… Nhưng trong nháy mắt khi huyền lực bắt đầu khởi động kia, nàng chợt như bị vạn tiễn xuyên tim, toàn thân cương cứng, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ cực kỳ thống khổ, huyền lực mới vừa ngưng tụ lại bỗng chốc tiêu tán toàn bộ, nàng ở trong thống khổ toàn thân run rẩy, thân thể thế mà lại bỗng nhiên lóe lên, sau đó giống như hư ảnh khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ…
Lần đầu tiên ra tay chém chết Tiêu Bát, liền khiến cho nàng gặp phải phản phệ mạnh mẽ của thí thần tuyệt thương độc, lần thứ hai vận dụng huyền lực diệt sát Tiêu Cửu, khiến cho phản phệ mà nàng gặp phải nhất thời tăng lên mấy lần, lần này lại vận dụng huyền lực nữa, kịch độc toàn thân giống như con rắn độc thức tỉnh thừa dịp trống rỗng mà vào, điên cuồng cắn nuốt linh hồn nàng, khiến cho nàng đừng nói tới công kích đầu sói hoang kia, ngay cả đứng cũng đã không cách nào đứng vững, thân thể nửa hư ảo đã đối mặt với khả năng tan thành mây khói dưới kịch độc phát tác.
- Đừng động huyền lực!!
Nhìn thấy thân thể Mạt Lỵ bỗng chốc trở nên như ẩn như hiện, chân mày Vân Triệt nhăn lại, lớn tiếng gầm thét lên. Mà đầu sói hoang kia đã bổ xuống trên đầu, nanh sói như mũi đao nhọn trong nháy mắt càng ngày càng gần…
Roẹt!!
Áo bên vai phải bị hung hăng xé rách, suýt chút nữa tổn thương tới da thịt. Vân Triệt hiểm hiểm tránh thoát được một kiếp bổ nhào bất ngờ không đợi đứng dậy, tay phải luôn luôn nắm chặt dùng hết toàn lực vung về phía sói xám, đống bột phấn hắn vốn chuẩn bị dùng để đối phó với Tiêu Bát nhất thời chuẩn xác rắc vào trên đầu sói hoang vừa mới rơi xuống đất.
Sói hoang nhất thời phát ra một tiếng tru thảm thiết thê lương, khi tru lên thân thể trực tiếp ngã xuống, hai móng vuốt sói liều mạng cào lên hai mắt mình. Vân Triệt lấy tốc độ nhanh nhất đứng lên, nhanh chóng nhặt dao găm lúc trước Mạt Lỵ quăng trên mặt đất lên, đột nhiên cắn răng, đánh lại về phía sói hoang, dao găm trong tay dùng hết toàn lực đâm vào yết hầu sói hoang.
Sói hoang tuy là con thú thông thường, nhưng da thịt, xương cốt đều rất cứng rắn, một đâm toàn lực của người bình thường nếu như đâm vào phía trên xương cổ, như vậy hậu quả chỉ tổn thương tới da xương, không có khả năng làm tổn thương tính mạng của nó, ngược lại sẽ triệt để kích thích hung tính của nó. Tốc độ hạ dao găm xuống của Vân Triệt cực nhanh, điểm rơi, càng gắt gao tập trung trong tầm mắt ngưng đọng lại của hắn… Dao găm chuẩn xác xuyên qua khe xương cổ của sói hoang, chặt đứt hầu quản của nó.
Tiếng tru của sói hoang bỗng chốc trở nên thê lương vô lực, toàn thân nó run rẩy cuồng loạn một trận, sau đó tê liệt ngã xuống đất, lại không một tiếng động.
“Phù…” Vân Triệt thở ra một hơi thật dài, đưa tay lau mồ hôi lạnh hiện đầy trên trán. Tuy rằng hiện giờ sức lực của hắn thấp kém, thân thể gầy yếu, nhưng ít ra ý thức chiến đấu và nhãn lực còn đó. Chẳng qua, hắn đã từng ngạo thị thiên hạ vào lúc này đối mặt với sói hoang vẫn không thể bình thường hơn mà còn phải hung hiểm như thế, khiến cho hắn không khỏi cười chua sót.
Thân thể Mạt Lỵ vẫn lóe lên như trước, nàng giống như một con mèo con bị thương co rúc ở trên đất, biểu cảm trên mặt thống khổ đến cực điểm. Vân Triệt điều tức xong, đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, tay trái đặt trên bờ vai nàng, năng lực tinh lọc của thiên độc châu nhanh chóng phóng thích, ngăn chặn kịch độc đang điên cuồng tàn sát bừa bãi trong thân thể và trong linh hồn nàng.
Thí thần tuyệt thương độc… Đây rốt cuộc là loại độc gì! Thế mà lại khiến cho nữ hài có thực lực đáng sợ nhường này đều suýt nữa chết.
Thần sắc thống khổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạt Lỵ rốt cuộc có giảm bớt một chút, nhưng thân thể vẫn như trước luân phiên trong rõ ràng và mơ hồ, hơn nữa tần suất luân phiên càng lúc càng nhanh, rõ ràng có dấu hiệu sắp tiêu tán.. Lúc này, Mạt Lỵ bỗng nhiên ngửa mặt lên, đưa tay ra bỗng chốc nắm lấy cổ tay phải của Vân Triệt, môi mềm hé mở ra, răng trắng như tuyết dùng sức cắn lên đầu ngón trỏ của hắn.
Ngón tay truyền đến đau nhức khiến gương mặt của Vân Triệt vặn vẹo một trận, hắn cảm giác được đầu ngón tay bị răng nanh sắc nhọn cắn nát, máu tươi chảy ra toàn bộ bị Mạt Lỵ mút vào trong miệng. So với sợ hãi lần đầu tiên khi bị nàng hút máu, lần này Vân Triệt trấn tĩnh hơn, cũng không giãy giụa, mặc kệ nàng cắn ngón tay mình, cái lưỡi ấm áp mềm mại vẫn luôn chặt chẽ để lên đầu ngón tay hắn, khiến cho hắn trong đau nhức rất nhiều, còn có một cảm giác hưởng thụ không cách nào hình dung được…
Theo mỗi một giọt máu bị Mạt Lỵ mút vào trong miệng, tần suất thân thể Mạt Lỵ biến ảo bắt đầu thong thả lại, nửa phút sau cuối cùng hoàn toàn ngừng lại, Mạt Lỵ rời hàm răng của mình khỏi ngón tay hắn, tuy rằng sắc mặt vẫn hơi tái nhợt như trước, nhưng cuối cùng không còn thống khổ.
Vân Triệt lui về phía sau một bước, nhìn dấu răng trên ngón tay trỏ bàn tay phải vẫn chảy ra máu như trước, hít khí lạnh nói:
- Ngươi là… Con chó con hả! Gặp một lần cắn ta một lần!
Mạt Lỵ chìa tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng của mình một chút, trên khuôn mặt non nớt vẫn còn có vẻ sợ hãi. Nàng hơi cắn răng, nhíu chân mày nhỏ nhắn lên, giọng lạnh lùng nói:
- Còn không phải bởi vì ngươi vô dụng! Bằng không, sao bản công chúa lại bị ép buộc đến mức này!
- Ta vô dụng?
Vân Triệt tự giễu cười nhẹ một tiếng:
- A, so với ngươi, ta thật sự đúng là vô dụng. Một con sói hoang thông thường cũng có thể muốn mạng của ta, nếu không phải bởi vì ngươi hai lần cứu giúp, hiện giờ ta đã chết trên tay hai người mới vừa bị ngươi giết chết rồi… Nhưng mà, cho dù ta vô dụng như thế nào, cũng coi như cứu ngươi hai lần. Đêm hôm đó nếu như ngươi không gặp được ta, ngươi đã sớm bị độc chết. Vừa rồi, nếu ta bỏ lại ngưoi tiểu muội muội gặp nguy hiểm đi cho xong việc, bây giờ nói không chừng ngươi đã hồn phi phách tán. Ngươi nói ta vô dụng, đồng thời không nghĩ tới muốn cảm tạ ta sao?
Mạt Lỵ trầm mặc không nói.
- Khi ngươi gần chết gặp được thiên độc châu, xem như phúc lớn mạng lớn. Nhưng mà, vận khí của ngươi hiển nhiên cũng dừng lại ở đây, huyền mạch của ta tàn phế, nếu không chữa trị được, cả đời chỉ biết dừng lại ở cảnh giới sơ huyền cấp một. Ngươi thân trúng kịch độc, lại không thể tùy tiện vận dụng lực lượng, chỉ bằng lực lượng của chính ta, gặp phải nguy hiểm hơi lớn một chút, thì có thể chết bất cứ lúc nào, còn sẽ liên lụy đến ngươi cùng chết.
Vân Triệt dùng tay nắm giữ ngón tay cuối cùng đã cầm máu, thản nhiên nói.
Mạt Lỵ vẫn như trước không nói gì, nhưng ánh mắt lại không ngừng biến hóa, giống như đang do dự giãy giụa cái gì đó.
- Chỉ có điều ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng tìm được phương pháp chữa trị huyền mạch của ta… Không! Là phải tìm được! Trước đó, ta sẽ cẩn thận bảo vệ tính mạng của mình.
Vân Triệt tỏ vẻ bình tĩnh và kiên quyết nói. Trong đầu, lại hiện lên bóng dáng Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch. Vì bọn họ, con đường tất nhiên khó khăn tới cực điểm này, hắn cho dù như thế nào, cũng phải lấy tốc độ nhanh nhất, liều mạng đi.
- Chữa trị huyền mạch?
Trên mặt nữ hài lộ ra nụ cười khinh thường:
- Ta đã thăm dò huyền mạch của ngươi, cũng không phải do ngoại lực tổn hại, mà từ khi thật nhỏ, khi huyền mạch chưa thành hình liền bị thương nặng, lúc cắm rễ đã bị tổn hại, hiện giờ huyền mạch quả thật phế không thể nói! Tình huống này đích thực có một biện pháp có thể ép buộc chữa trị, nhưng sau khi chữa trị, có thể mở ra ba huyền quan đã là cực hạn! Hơn nữa ngươi đã bỏ lỡ trúc cơ kỳ sơ huyền mấu chốt nhất trước mười bốn tuổi, chỉ bằng trạng thái này, trong vòng mười năm, ngươi ngay cả cảnh giới sơ huyền cũng không có khả năng đột phá! Hơn nữa, suốt đời đều khó có khả năng đột phá cảnh giới nhập huyền… Vẫn là một kẻ phế nhân vô dụng!
Lời Mạt Lỵ nói, khiến thần sắc Vân Triệt đột nhiên cứng đờ, hai tay cũng không khỏi nắm chặt. Lời Mạt Lỵ nói, thật sự đâm trúng sự thật thực tế tàn khốc mà hắn vẫn luôn cố hết sức lảng tránh… Bởi vì đúng như theo lời nàng nói, huyền mạch của hắn đã bị phế đến ăn sâu bén rễ, cho dù hắn biết biện pháp chữa trị, cũng chỉ có thể chữa trị được một phần rất nhỏ, huyền mạch như cũ vẫn là nửa phế. Hơn nữa hắn đã bỏ lỡ kỳ trụ cột mấu chốt nhất, tốc độ tu luyện huyền lực, châm hơn người khác mấy lần… Gần như không có khả năng có thể đột phá đến cảnh giới chân huyền.
Ngực Vân Triệt phập phồng kịch liệt, cắn răng nói:
- Chuyện đó, ta sẽ nghĩ cách!
- Ngươi định thu thập các loại dược liệu, lấy thiên độc châu rèn luyện các loại đan dược để tăng mạnh mẽ lên cho mình sao? Dường như đúng là ý tưởng không sai. Nhưng với năng lực buồn cười này của ngươi, lại bằng vào cái gì lấy được dược liệu cao cấp! Ngược lại, ngươi sẽ liên tiếp rơi vào hoàn cảnh có khả năng vạn kiếp bất phục, liên lụy đến bản công chúa chết cùng ngươi!
Mạt Lỵ ngửa mặt lên, trong mắt hoàn toàn trong suốt, giống như cuối cùng có quyết định:
- Thu hồi ý tưởng buồn cười này của ngươi lại đi. Ngươi cứu tính mạng của bản công chúa, bản công chúa đích xác nên báo đáp ngươi… Ngươi chỉ cần đáp ứng ba điều kiện của bản công chúa, như vậy, bản công chúa sẽ lập tức khiến cho ngươi có một… Huyền mạch mới…
Ở trong ánh mắt bỗng nhiên kinh ngạc lên của Vân Triệt, ánh mắt Mạt Lỵ trở nên thâm thúy mà thần bí, giọng nói, cũng hơi thấp xuống:
- Một cái huyền mạch có lực lượng của thần!
“Ầm!!!”
Không có bất cứ năng lượng kích động nào, cũng không có bất cứ điềm báo trước nào, ngay trong nháy mắt khi Mạt Lỵ nâng tay phải lên, sắc mặt Tiêu Cửu bỗng đột nhiên thay đổi, thay đổi đến vô cùng hoảng sợ, giống như ở trong tích tắc đó thấy được địa ngục khủng bố nhất, sau đó, ở trong một tiếng nổ tung đột ngột cực kỳ khủng bố này, thân thể hắn… Ầm ầm nổ bung.
Đầu, tứ chi, thân thể, nội tạng… Toàn bộ trong nháy mắt trở nên dập nát, nổ tung thành hoa máu cực lớn, máu bay ra xa xa rơi xuống, nhuộm mấy thước mặt đất xung quanh thành màu đỏ hoàn toàn…
Vân Triệt: “!!!!”
Tiêu Bát, Tiêu Cửu, hai kẻ xuất thân từ Tiêu tông, thân là cường giả siêu cấp hộ vệ của nhi tử tông chủ Tiêu tông, một kẻ chỉ trong một cái chớp mắt xé rách người, một kẻ chỉ trong một cái chớp mắt nổ tan xác, lại diệt vong trong nháy mắt dưới tay Mạt Lỵ, ngay cả một chút giãy giụa cũng không có. Hoặc nói bọn họ đến chết, còn cũng không biết mình rốt cuộc chết như thế nào.
Hơn nữa kiểu chết của bọn họ kẻ sau còn thê thảm hơn kẻ trước, Vân Triệt hai đời giết người vô số, sớm thường thấy máu tanh và tàn nhẫn, đối mặt với người cực hận, thủ pháp của hắn cũng sẽ cực kỳ âm độc, nhưng không có một lần nào, một lần tùy ý nào có thể hung tàn đến giống như hai lần giết người của nàng… Càng chuẩn xác mà nói, hắn vốn không có năng lực làm được.
Nữ hài có tóc màu đỏ, tự xưng “Mạt Lỵ” này, nàng rốt cuộc là…
“A a…”
Trong miệng Mạt Lỵ bỗng nhiên phát ra tiếng rên rỉ thống khổ đến cực điểm, thân hình bé bỏng bỗng chốc ngồi trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Tiêu Bát thành nát thây trên đất, Tiêu Cửu thành một vũng máu, Vân Triệt đột nhiên có phần hiểu rõ tại sao nàng lại tự xưng “Mạt Lỵ nhiễm máu”, từ trên thủ pháp giết người của nàng, có thể tưởng tượng được nàng đã giết bao nhiêu người, mà người chết ở trên tay nàng cũng đều chết thê thảm cỡ nào. Nàng rõ ràng chỉ là một nữ hài còn chưa lớn, nhưng hành động việc làm của nàng, lại giống như một tử thần khủng bố vô tình tàn nhẫn.
Trong lòng Vân Triệt không thể khống chế sinh ra sợ hãi lạnh như băng. Nhìn dáng vẻ thống khổ của nàng, Vân Triệt do dự trong chốc lát, vẫn đi về phía trước hai bước, nói:
- Mới vừa rồi rõ ràng là ngươi có thể dùng lực lượng thật nhỏ là có thể giết hắn, lại cứ muốn cho hắn ta chết không toàn thây… Hồn thể hiện giờ của ngươi bị nhiễm kỳ độc, vừa động huyền lực, kịch độc này sẽ thừa cơ mà vào, cắn nuốt linh hồn của ngươi…
“Grào”
Một tiếng sói tru ngân nga bỗng nhiên vang lên phía sau Vân Triệt, hơn nữa tiếng tru này rõ ràng rất gần… Gần đến gần như ngay bên tai. Vân Triệt nhanh chóng xoay người, ngay tại khoảng cách không đến hai mươi bước bên phải hắn, không biết từ khi nào xuất hiện một con sói trưởng thành toàn thân lông xám, đang trong mắt lộ ra hung quang nhìn thẳng vào hắn
Sói hoang!!
Trong lòng Vân Triệt cả kinh… Nơi này là trấn nhỏ sát biên giới, tại sao có thể có sói hoang xuất hiện! Tuy rằng con sói hoang này rõ ràng chỉ là con thú thông thường, nhưng nó dù sao cũng là sói, vốn không có khả năng xuất hiện ở đây.
Đợi chút… Hiện giờ gió đang bắt đầu thổi, mà thân thể nát bấy chết thảm lúc trước của Tiêu Bát, mùi máu tươi theo gió bay xa… Đích xác vô cùng có khả năng dẫn tới huyền thú khát máu!
Con sói hoang bỗng dưng xuất hiện này không cho Vân Triệt nhiều thời gian phản ứng và suy xét lắm, gầm nhẹ một tiếng, liền chạy như điên, khi ngoài bảy bước liền đột nhiên nhảy lên, lao thẳng về phía Vân Triệt, móng sắc óng ánh kia đủ để trực tiếp xé rách thân thể hắn.
Lời nói lúc trước của Vân Triệt một chút cũng không sai, sở dĩ Mạt Lỵ có thể đi vào thiên độc châu, hút máu của Vân Triệt, cũng bám tính mạng của mình vào trên tính mạng của hắn, bởi vậy, mạng của Vân Triệt cũng liền trở thành mạng của nàng. Nếu Vân Triệt chết, nàng cũng sẽ chết, cho dù không chết, đánh mất thiên độc châu, nàng cũng sẽ trong khoảng thời gian ngắn độc phát hồn tán.
Cho nên, khi nhìn thấy sói hoang đánh về phía Vân Triệt, trong mắt Mạt Lỵ nhất thời thoáng qua một tia sát khí, huyền lực cuồng bạo trong nháy mắt ngưng tụ lại trong tay… Nhưng trong nháy mắt khi huyền lực bắt đầu khởi động kia, nàng chợt như bị vạn tiễn xuyên tim, toàn thân cương cứng, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ cực kỳ thống khổ, huyền lực mới vừa ngưng tụ lại bỗng chốc tiêu tán toàn bộ, nàng ở trong thống khổ toàn thân run rẩy, thân thể thế mà lại bỗng nhiên lóe lên, sau đó giống như hư ảnh khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ…
Lần đầu tiên ra tay chém chết Tiêu Bát, liền khiến cho nàng gặp phải phản phệ mạnh mẽ của thí thần tuyệt thương độc, lần thứ hai vận dụng huyền lực diệt sát Tiêu Cửu, khiến cho phản phệ mà nàng gặp phải nhất thời tăng lên mấy lần, lần này lại vận dụng huyền lực nữa, kịch độc toàn thân giống như con rắn độc thức tỉnh thừa dịp trống rỗng mà vào, điên cuồng cắn nuốt linh hồn nàng, khiến cho nàng đừng nói tới công kích đầu sói hoang kia, ngay cả đứng cũng đã không cách nào đứng vững, thân thể nửa hư ảo đã đối mặt với khả năng tan thành mây khói dưới kịch độc phát tác.
- Đừng động huyền lực!!
Nhìn thấy thân thể Mạt Lỵ bỗng chốc trở nên như ẩn như hiện, chân mày Vân Triệt nhăn lại, lớn tiếng gầm thét lên. Mà đầu sói hoang kia đã bổ xuống trên đầu, nanh sói như mũi đao nhọn trong nháy mắt càng ngày càng gần…
Roẹt!!
Áo bên vai phải bị hung hăng xé rách, suýt chút nữa tổn thương tới da thịt. Vân Triệt hiểm hiểm tránh thoát được một kiếp bổ nhào bất ngờ không đợi đứng dậy, tay phải luôn luôn nắm chặt dùng hết toàn lực vung về phía sói xám, đống bột phấn hắn vốn chuẩn bị dùng để đối phó với Tiêu Bát nhất thời chuẩn xác rắc vào trên đầu sói hoang vừa mới rơi xuống đất.
Sói hoang nhất thời phát ra một tiếng tru thảm thiết thê lương, khi tru lên thân thể trực tiếp ngã xuống, hai móng vuốt sói liều mạng cào lên hai mắt mình. Vân Triệt lấy tốc độ nhanh nhất đứng lên, nhanh chóng nhặt dao găm lúc trước Mạt Lỵ quăng trên mặt đất lên, đột nhiên cắn răng, đánh lại về phía sói hoang, dao găm trong tay dùng hết toàn lực đâm vào yết hầu sói hoang.
Sói hoang tuy là con thú thông thường, nhưng da thịt, xương cốt đều rất cứng rắn, một đâm toàn lực của người bình thường nếu như đâm vào phía trên xương cổ, như vậy hậu quả chỉ tổn thương tới da xương, không có khả năng làm tổn thương tính mạng của nó, ngược lại sẽ triệt để kích thích hung tính của nó. Tốc độ hạ dao găm xuống của Vân Triệt cực nhanh, điểm rơi, càng gắt gao tập trung trong tầm mắt ngưng đọng lại của hắn… Dao găm chuẩn xác xuyên qua khe xương cổ của sói hoang, chặt đứt hầu quản của nó.
Tiếng tru của sói hoang bỗng chốc trở nên thê lương vô lực, toàn thân nó run rẩy cuồng loạn một trận, sau đó tê liệt ngã xuống đất, lại không một tiếng động.
“Phù…” Vân Triệt thở ra một hơi thật dài, đưa tay lau mồ hôi lạnh hiện đầy trên trán. Tuy rằng hiện giờ sức lực của hắn thấp kém, thân thể gầy yếu, nhưng ít ra ý thức chiến đấu và nhãn lực còn đó. Chẳng qua, hắn đã từng ngạo thị thiên hạ vào lúc này đối mặt với sói hoang vẫn không thể bình thường hơn mà còn phải hung hiểm như thế, khiến cho hắn không khỏi cười chua sót.
Thân thể Mạt Lỵ vẫn lóe lên như trước, nàng giống như một con mèo con bị thương co rúc ở trên đất, biểu cảm trên mặt thống khổ đến cực điểm. Vân Triệt điều tức xong, đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, tay trái đặt trên bờ vai nàng, năng lực tinh lọc của thiên độc châu nhanh chóng phóng thích, ngăn chặn kịch độc đang điên cuồng tàn sát bừa bãi trong thân thể và trong linh hồn nàng.
Thí thần tuyệt thương độc… Đây rốt cuộc là loại độc gì! Thế mà lại khiến cho nữ hài có thực lực đáng sợ nhường này đều suýt nữa chết.
Thần sắc thống khổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạt Lỵ rốt cuộc có giảm bớt một chút, nhưng thân thể vẫn như trước luân phiên trong rõ ràng và mơ hồ, hơn nữa tần suất luân phiên càng lúc càng nhanh, rõ ràng có dấu hiệu sắp tiêu tán.. Lúc này, Mạt Lỵ bỗng nhiên ngửa mặt lên, đưa tay ra bỗng chốc nắm lấy cổ tay phải của Vân Triệt, môi mềm hé mở ra, răng trắng như tuyết dùng sức cắn lên đầu ngón trỏ của hắn.
Ngón tay truyền đến đau nhức khiến gương mặt của Vân Triệt vặn vẹo một trận, hắn cảm giác được đầu ngón tay bị răng nanh sắc nhọn cắn nát, máu tươi chảy ra toàn bộ bị Mạt Lỵ mút vào trong miệng. So với sợ hãi lần đầu tiên khi bị nàng hút máu, lần này Vân Triệt trấn tĩnh hơn, cũng không giãy giụa, mặc kệ nàng cắn ngón tay mình, cái lưỡi ấm áp mềm mại vẫn luôn chặt chẽ để lên đầu ngón tay hắn, khiến cho hắn trong đau nhức rất nhiều, còn có một cảm giác hưởng thụ không cách nào hình dung được…
Theo mỗi một giọt máu bị Mạt Lỵ mút vào trong miệng, tần suất thân thể Mạt Lỵ biến ảo bắt đầu thong thả lại, nửa phút sau cuối cùng hoàn toàn ngừng lại, Mạt Lỵ rời hàm răng của mình khỏi ngón tay hắn, tuy rằng sắc mặt vẫn hơi tái nhợt như trước, nhưng cuối cùng không còn thống khổ.
Vân Triệt lui về phía sau một bước, nhìn dấu răng trên ngón tay trỏ bàn tay phải vẫn chảy ra máu như trước, hít khí lạnh nói:
- Ngươi là… Con chó con hả! Gặp một lần cắn ta một lần!
Mạt Lỵ chìa tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng của mình một chút, trên khuôn mặt non nớt vẫn còn có vẻ sợ hãi. Nàng hơi cắn răng, nhíu chân mày nhỏ nhắn lên, giọng lạnh lùng nói:
- Còn không phải bởi vì ngươi vô dụng! Bằng không, sao bản công chúa lại bị ép buộc đến mức này!
- Ta vô dụng?
Vân Triệt tự giễu cười nhẹ một tiếng:
- A, so với ngươi, ta thật sự đúng là vô dụng. Một con sói hoang thông thường cũng có thể muốn mạng của ta, nếu không phải bởi vì ngươi hai lần cứu giúp, hiện giờ ta đã chết trên tay hai người mới vừa bị ngươi giết chết rồi… Nhưng mà, cho dù ta vô dụng như thế nào, cũng coi như cứu ngươi hai lần. Đêm hôm đó nếu như ngươi không gặp được ta, ngươi đã sớm bị độc chết. Vừa rồi, nếu ta bỏ lại ngưoi tiểu muội muội gặp nguy hiểm đi cho xong việc, bây giờ nói không chừng ngươi đã hồn phi phách tán. Ngươi nói ta vô dụng, đồng thời không nghĩ tới muốn cảm tạ ta sao?
Mạt Lỵ trầm mặc không nói.
- Khi ngươi gần chết gặp được thiên độc châu, xem như phúc lớn mạng lớn. Nhưng mà, vận khí của ngươi hiển nhiên cũng dừng lại ở đây, huyền mạch của ta tàn phế, nếu không chữa trị được, cả đời chỉ biết dừng lại ở cảnh giới sơ huyền cấp một. Ngươi thân trúng kịch độc, lại không thể tùy tiện vận dụng lực lượng, chỉ bằng lực lượng của chính ta, gặp phải nguy hiểm hơi lớn một chút, thì có thể chết bất cứ lúc nào, còn sẽ liên lụy đến ngươi cùng chết.
Vân Triệt dùng tay nắm giữ ngón tay cuối cùng đã cầm máu, thản nhiên nói.
Mạt Lỵ vẫn như trước không nói gì, nhưng ánh mắt lại không ngừng biến hóa, giống như đang do dự giãy giụa cái gì đó.
- Chỉ có điều ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng tìm được phương pháp chữa trị huyền mạch của ta… Không! Là phải tìm được! Trước đó, ta sẽ cẩn thận bảo vệ tính mạng của mình.
Vân Triệt tỏ vẻ bình tĩnh và kiên quyết nói. Trong đầu, lại hiện lên bóng dáng Tiêu Liệt và Tiêu Linh Tịch. Vì bọn họ, con đường tất nhiên khó khăn tới cực điểm này, hắn cho dù như thế nào, cũng phải lấy tốc độ nhanh nhất, liều mạng đi.
- Chữa trị huyền mạch?
Trên mặt nữ hài lộ ra nụ cười khinh thường:
- Ta đã thăm dò huyền mạch của ngươi, cũng không phải do ngoại lực tổn hại, mà từ khi thật nhỏ, khi huyền mạch chưa thành hình liền bị thương nặng, lúc cắm rễ đã bị tổn hại, hiện giờ huyền mạch quả thật phế không thể nói! Tình huống này đích thực có một biện pháp có thể ép buộc chữa trị, nhưng sau khi chữa trị, có thể mở ra ba huyền quan đã là cực hạn! Hơn nữa ngươi đã bỏ lỡ trúc cơ kỳ sơ huyền mấu chốt nhất trước mười bốn tuổi, chỉ bằng trạng thái này, trong vòng mười năm, ngươi ngay cả cảnh giới sơ huyền cũng không có khả năng đột phá! Hơn nữa, suốt đời đều khó có khả năng đột phá cảnh giới nhập huyền… Vẫn là một kẻ phế nhân vô dụng!
Lời Mạt Lỵ nói, khiến thần sắc Vân Triệt đột nhiên cứng đờ, hai tay cũng không khỏi nắm chặt. Lời Mạt Lỵ nói, thật sự đâm trúng sự thật thực tế tàn khốc mà hắn vẫn luôn cố hết sức lảng tránh… Bởi vì đúng như theo lời nàng nói, huyền mạch của hắn đã bị phế đến ăn sâu bén rễ, cho dù hắn biết biện pháp chữa trị, cũng chỉ có thể chữa trị được một phần rất nhỏ, huyền mạch như cũ vẫn là nửa phế. Hơn nữa hắn đã bỏ lỡ kỳ trụ cột mấu chốt nhất, tốc độ tu luyện huyền lực, châm hơn người khác mấy lần… Gần như không có khả năng có thể đột phá đến cảnh giới chân huyền.
Ngực Vân Triệt phập phồng kịch liệt, cắn răng nói:
- Chuyện đó, ta sẽ nghĩ cách!
- Ngươi định thu thập các loại dược liệu, lấy thiên độc châu rèn luyện các loại đan dược để tăng mạnh mẽ lên cho mình sao? Dường như đúng là ý tưởng không sai. Nhưng với năng lực buồn cười này của ngươi, lại bằng vào cái gì lấy được dược liệu cao cấp! Ngược lại, ngươi sẽ liên tiếp rơi vào hoàn cảnh có khả năng vạn kiếp bất phục, liên lụy đến bản công chúa chết cùng ngươi!
Mạt Lỵ ngửa mặt lên, trong mắt hoàn toàn trong suốt, giống như cuối cùng có quyết định:
- Thu hồi ý tưởng buồn cười này của ngươi lại đi. Ngươi cứu tính mạng của bản công chúa, bản công chúa đích xác nên báo đáp ngươi… Ngươi chỉ cần đáp ứng ba điều kiện của bản công chúa, như vậy, bản công chúa sẽ lập tức khiến cho ngươi có một… Huyền mạch mới…
Ở trong ánh mắt bỗng nhiên kinh ngạc lên của Vân Triệt, ánh mắt Mạt Lỵ trở nên thâm thúy mà thần bí, giọng nói, cũng hơi thấp xuống:
- Một cái huyền mạch có lực lượng của thần!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook