Nghịch Thiên Tà Thần
Chương 39: Mạt Lỵ nhiễm máu (thượng)

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Thanh Lâm trấn, nằm cách không đến hai trăm ki lô mét về phía Tây Lưu Vân thành, tuy rằng địa thế hoang vu hẻo lánh, nhưng cư dân lại không hề ít, thi thoảng sẽ có đoàn người đi qua. Ở đây, cũng coi như con đường nhất định phải đi qua khi đi từ Lưu Vân thành đến Tân Nguyệt thành.

Trời nắng gay gắt, mặt đất bị phơi nắng đến đầy vết nứt, cũng khiến cho tâm tình người ta trở nên dễ gắt gỏng. Lúc này, trên con phố của thị trấn nhỏ có một nhóm người xuất hiện, người đi đầu vóc người vạm vỡ, trên người mặc một chiếc áo giáp màu trắng bạc, trên vai vác Đại Khảm Đao màu đồng đen dài khoảng mét rưỡi, tướng mạo hung dữ, ánh mắt hung ác, hai người phía sau hắn đều một thân áo da thú, trong tay cầm các loại vũ khí như đao, kiếm, búa…

Sự xuất hiện của bọn họ khiến bầu không khí trên con phố nháy mắt trở nên căng thẳng, người qua đường đều dùng tốc độ nhanh nhất tấp vào bên đường, bước chân cũng trở nên cẩn thận dè dặt, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi… Mãi đến khi sáu người kia đi vào một quán rượu nhỏ trên trấn, họ mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rời đi.

Bịch!!

Đại Khảm Đao gần bằng cơ thể một người trưởng thành trực tiếp bị tên cường tráng toàn thân ngân giáp kia chém lên chiếc bàn lớn nhất ở giữa quán rượu, sau đó gào lớn:

- Lão tử đây muốn chiếc bàn này, không muốn chết thì mau cút!

Bốn người ngồi trên bàn đang nhậu say vừa muốn nổi giận, vừa nhìn thấy gương mặt của tên cường tráng này, sắc mặt cũng trở nên tái xanh, không dám nói lấy một câu nào, ngoan ngoãn rời đi. Tên kia vươn cánh tay thô chắc gạt lên bàn rượu, âm thanh chén rượu, bát đĩa rơi vỡ chói tai, hắn gầm giọng nói:

- Mang toàn bộ thức ăn và rượu ngon nhất trong quán ra đây cho ta!

Chưởng quầy đã sớm đích thân tiến lên nghênh đón, nhìn thấy chén rượu cùng bát đĩa vỡ rơi đầy trên đất, đau lòng không thôi, nhưng trên mặt lại vẫn tươi cười như cũ:

- Mấy vị đại gia Ngân… Ngân Long, mời nghỉ ngơi một lát, thức ăn và rượu lập tức sẽ xong, xong ngay lập tức đây.

Sáu người này lệ thuộc dong binh đoàn Ngân Long tiếng tăm lừng lẫy của trấn Thanh Lâm, tên to lớn vạm vỡ tay cầm ngân đao kia chính là đội trưởng của dong binh đoàn Ngân Long, bản long Ân Long, tự xưng “Ngân Long”. Người đứng đầu năm nay bốn mươi tuổi, nhưng huyền lực đã đạt đến Chân Huyền cảnh cấp hai, tiến vào Huyền cảnh cấp bốn trở lên đều là cao thủ của Thanh Lâm trấn, không hề nghi ngờ chính là sự tồn tại vô song. Dong binh đoàn Ngân Long cũng vì thế mà trở thành dong binh đoàn mạnh nhất Thanh Lâm trấn, lộng hành trắng trợn, không ai dám chọc.

Khi sáu người ngồi xuống, năm người kia liền bắt đầu đua nhau nịnh bợ, tiếng nói chuyện, tiếng cười, tiếng chửi rủa của sáu người họ vang khắp quán rượu, hành động ác bá này, bọn họ đã sớm thành thói quen. Người xung quanh vì tiếng xấu của Ngân Long, không một ai dám nhiều lời.

Lúc này, lại có thêm một nhóm năm người xuất hiện ở cửa quán rượu, dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, nhìn qua mới khoảng hai mươi tuổi, vóc người trung bình, tướng mạo bình thường, nhưng y phục lại vô cùng lộng lẫy, bất kỳ người nào trong trấn nhìn thấy y phục của hắn đều sẽ thấy mà thèm cả nửa ngày không sao dời ánh mắt đi được.

Hắn đứng ở cửa quán rượu, nhìn lướt qua những người bên trong, ánh mắt vô cùng ngạo mạn, giống như đang nhìn một đám sinh vật hạ đẳng không vừa mắt vậy. Lập tức, lông mày khẽ nhếch lên, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Người đứng sau hắn là một cậu thiếu niên tướng mạo anh tuấn, nhìn qua chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi vội vàng tiến lên, rướn lưng ở trước mặt hắn cười nói:

- Tiêu công tử, quán rượu ở những nơi nhỏ bé thế này đều như vậy, trong phạm vi một trăm dặm đoán rằng cũng không tìm thấy quán nào giống vậy, cố chịu một lát đi.

Năm người này chính là Tiêu Cuồng Vân, Tiêu Mạc Sơn, Tiêu Bát Tiêu Cửu, và Tiêu Thừa Chí được mang từ Tiêu môn đi, từ Lưu Vân thành quay về Tiêu môn.

Trên đường Tiêu Thừa Chí vui mừng không thôi, nghĩ đến lập tức sắp được dẫn về Tiêu tông, ngay cả buổi tối khi ngủ hắn cũng không ngừng cười. Ở trước mặt Tiêu Cuồng Vân thì khúm na khúm núm, nịnh bợ lấy lòng, không dám sơ suất… Nếu có thể hầu hạ tốt vị thiếu gia Tiêu tông này, sau này khi ở Tiêu tông có được nửa câu nói tốt của hắn, cho dù ở Tiêu tông cũng nhất định như cá gặp nước.

- Hừ!

Tiêu Cuồng Vân hừ mũi một tiếng, vô cùng khinh thường liếc nhìn nơi đây một lần nữa, rồi đi vào.

Tiêu Thừa Chí vội vàng xông lên trước, tiến lên chiếm lấy chỗ ngồi tốt nhất ở phía trước, ngồi xổm xuống dùng ống tay áo của mình nhanh chóng lau chiếc ghế gỗ, sau đó khuôn mặt nịnh bợ nhìn Tiêu Cuồng Vân ngồi xuống, sau đó lớn giọng nói:

- Chủ quán, lập tức mang rượu cùng thức ăn lên… mang những thứ ngon và tốt nhất!

Nhóm người Tiêu Cuồng Vân vừa đi vào, ánh mắt sáu người dong binh đoàn Ngân Long nhìn chằm chằm bọn họ. Một người trong đó vẻ mặt khinh thường cười:

- Ha! Tiểu tử kia thật đúng là ngông cuồng, nhìn ánh mắt của hắn nhìn chúng ta khi nãy đi, chẹp chẹp.

- Có lẽ là thiếu gia nhà thế gia nào đó du sơn ngoạn thủy, nhìn da thịt trắng nõn kia đi, chắc hẳn bóp một cái liền chảy nước. Có điều dám ngông cuồng ở địa bàn của chúng ta, quả thực không biết chữ chết viết như thế nào.

- Lão đại, có cần ta dạy dỗ bọn chúng một chút xem đây là địa bàn của ai hay không? Cho dù hắn có là thiếu gia của thế gia nào, trên địa bàn của dong binh đoàn Ngân Long chúng ta, thì phải ngoan ngoãn học cách làm người cho ta.

Bốp!

Ân Long gặm một nửa miếng đùi gà, dùng sức đập lên bàn, một tay nhấc Đại Khảm Đao bên chân lên:

- Để lão tử đích thân lên đi. Bởi vì lão tử nhìn ưng bộ y phục của tên tiểu tử kia rồi, lấy về cho con trai ta mặc, nó nhất định sẽ rất vui, ha ha…

Nói xong, hắn nhặt Đại Khảm Đao lên, nghênh ngang đi về phía bàn Tiêu Cuồng Vân, cách ba bước chân, chém một đao lên bàn rượu, gương mặt hung dữ nói:

- Tiểu tử! Bộ y phục trên người ngươi rất đẹp? Có điều bộ dáng lang thang như ngươi, mặc lên người quả thực rất lãng phí. Mau cởi ra cho lão tử!

- Cởi đi! Mau cởi! Có nghe thấy hay không!

- Không muốn cởi, bọn ta cởi giúp ngươi cũng được.-

- Nếu như để lát nữa lão đại của bọn ta đích thân cởi cho ngươi, không hề nhẹ nhàng đâu, a ha ha…!

Mấy huynh đệ dong binh đoàn Ngân Long ồn ào phía sau. Khách trong quán rượu cũng nhao nhao tránh xa, tràn đầy cảm thông nhìn nhóm người Tiêu Cuồng Vân. Chưởng quầy cùng tiểu nhị đều trốn ra xa, nào dám tiến lên khuyên can.

Mà điều khiến tất cả mọi người không ngờ tới chính là đối mặt với dong binh đoàn Ngân Long tiếng xấu truyền xa, nhóm người Tiêu Cuồng Vân lại vô cùng bình tĩnh, bình tính đền mức có chút kỳ lạ. Tiêu Cuồng Vân đưa tay, chán ghét dúng tay phủi y phục bị rượu bắn lên, lạnh lùng nói:

- Phế toàn bộ!

- Ừ? Phế? Hắn vừa mới nói gì?

- Hắn nói phế toàn bộ chúng ta! A ha ha…. A!!!

Tiếng cười nhạo của dong binh đoàn Ngân Long vừa mới vang lên, liền trở thành tiếng kêu thảm thiết chói tai. Thân thể của Tiêu Bát xông ra giống như tia chớp vậy, trực tiếp đánh bay ba tên lớn tiếng nhất, kèm them tiếng xương cốt gãy răng rắc.

Nụ cười ngông cuồng của Ân Long biến mất, hắn hoảng hốt lui về sau một bước, trên mặt lộ ra thần sắc kinh sợ:

- Linh… Linh Huyền cảnh!!

Ba chữ “Linh Huyền cảnh” vừa dứt, giống như vang lên tiếng sấm trong quán rượu nhỏ bé này, khiến tất cả mọi người toàn thân chấn động, trố mắt đứng nhìn! Đó là tông môn, trong thành mới có cường giả mạnh như vậy, ở Thanh Lâm trấn nhỏ bé này, cả đời bọn họ cũng chưa từng gặp, càng không dám hy vọng cảnh giới xa vời!

Ân Long vừa mới dứt lời, hai tiểu đệ còn lại của hắn đã bị Tiêu Bát đánh bay xa mười mét, nằm ngã dưới đất hôn mê bất tỉnh. Toàn thân Ân Long run rẩy, sau đó một tiếng “phù” quỳ xuống đất, liều mạng dập đầu:

- Đúng… đúng… Xin lỗi… Ta có mắt như mù…. Có mắt không thấy thái sơn, ta… ta đáng chết… ta đáng chết!

Nếu như sớm biết đối phương là cao thủ Linh Huyền cảnh, có đánh chết hắn cũng không dám chọc vào.

- Phế đi.

Tiêu Cuồng Vân lạnh lùng nói.

Lời vừa dứt, tay của Tiêu Bát cũng theo đó đánh xuống, trong tiếng kêu thảm thiết của Ân Long, đánh gãy hai cánh tay rắn chắc của hắn.

Đúng lúc này, cửa quán rượu xuất hiện thân ảnh của một thiếu niên.

Sau khi Vân Triệt rời khỏi Lưu Vân thành, cũng không có mục tiêu của mình. Nghĩ đến mộc bàn Tiêu Liệt đưa cho hắn, hắn liền đi đường hỏi thăm, có ý thức đi về phía Tân Nguyệt thành. Hắn cũng cần đến một nơi lớn, bởi vì những nơi như vậy mới có khả năng tìm thấy thứ có thể khôi phục huyền mạch của hắn.

Thân thể hắn quá yếu, trên người chỉ có ít tiền cũng không nỡ lấy ra mua ngựa, chỉ có thể đi bộ về phía trước, tốc độ đi rất chậm. Đến Thanh Lâm trấn, hắn cũng đã mệt mỏi bức bách. Khi nhìn thấy quán rượu nhỏ trên đường, hắn lục số tiền còn lại trên người, cười tự giễu đi đến.

Vừa mới đến cửa, hắn liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như heo bị trọc tiết. Men theo âm thanh, hắn liếc nhìn thấy Tiêu Cuồng Vân và Tiêu Mạc Sơn ngồi cùng nhau, đứng bên kia là Tiêu Thừa Chí… Bước chân hắn dừng lại, nhanh chóng xoay người rời đi. Mà vào lúc hắn xoay người, Tiêu Bát vừa đánh gãy tay Ân Long vừa hay nhìn ra phía cửa, sắc mặt khẽ thay đổi.

- Chưởng quầy, dọn sạch sẽ mấy thứ chướng mắt đi cho ta!!

Tiêu Cuồng Vân lạnh lùng nói. Một đám rác rưởi không bằng cả con kiến, lại dám làm hắn mất hứng ăn.

- A… Dạ dạ dạ!

Chưởng quầy bị quát toàn thân run rẩy, sau đó hoảng hốt liên tục gật đầu, cùng tiểu nhị thấp thỏm khiêng mấy người của dong binh đoàn Ngân Long ra ngoài tiệm… Ân Long là Chân Huyền cảnh cấp hai, Thanh Lâm trấn không ai dám chọc, lần này đụng trúng một thiếu niên vô cùng ngạo mạn tàn nhẫn, một tên thuộc hạ chính là Linh Huyền cảnh, bọn họ nào dám chống lại.

- Thiếu chủ.

Tiêu Bát đi đến bên cạnh Tiêu Cuồng Vân, thấp giọng nói nhỏ vài câu bên tai hắn.

- Ừ? Ngươi nói cái tên phế vật bị trục xuất khỏi Tiêu môn?

Nghe thấy lời nói của Tiêu Bát, ánh mắt Tiêu Cuồng Vân thoáng chốc híp lại, sau đó cười lạnh:

- Rất tốt, ta suýt nữa đã quên còn có nhân vật như vậy, nếu ông trời đã đem hắn tặng đến cửa… Tiêu Bát, ngươi hủy mặt hắn cho ta.

- Tông chủ đã nói, ở ngoài không được ỷ thế hiếp người.

Tiêu Mạc Sơn mặt không thay đổi nói.

- Hừ! Tên phế vật của Tiêu môn kia ngày đó làm ta khó xử trước mặt mọi người, hôm đó ta không phơi xác hắn ở Lưu Vân thành đã là nhân từ lắm rồi. Tiêu Bát, sau khi hủy mặt hắn, cắt lưỡi hắn cho ta, không phải hắn rất muốn nói sao, ta xem xem sau này hắn còn văn vẻ thế nào!

Tiêu Cuồng Vân thấp giọng nói.

Hôm đó ở Tiêu môn, Vân Triệt vạch trần hắn vu oan giá họa trước mặt mọi người, khiến mỗi một câu nói của hắn đều trở thành tự vả vào mặt mình, hắn sao có thể không ghi hận trong lòng. Còn hắn muốn hủy đi khuôn mặt của Vân Triệt, đương nhiên là vì đố kỵ… Càng đố kỵ tên phế vật này lại lấy được Hạ Khuynh Nguyệt mà hắn không sao có được!

Tiêu Mạc Sơn không nói thêm nữa, Tiêu Bát im lặng gật đầu, chậm rãi đi ra khỏi quán rượu, đi thẳng về hướng Vân Triệt đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương