Nghịch Thiên Tà Thần
-
Chương 15: Tiêu Ngọc Long
Team: Vạn Yên Chi Sào.
Tiêu Triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt ăn xong điểm tâm, Tiêu Liệt mới vội vã trở về, trên mặt tràn ngập nghiêm nghị trước nay chưa từng có, còn có chút kinh ngạc chưa tan biến.
"Gia gia, đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Triệt vội vã đứng lên hỏi.
"Một việc lớn, đối với Tiêu Môn mà nói có thể nói là chuyện vô cùng trọng đại." Tiêu Liệt nói, nhưng lại nhíu mày: "Có điều, chuyện này với chúng ta cũng không có quan hệ lớn."
"Chuyện quan trọng? Vậy là chuyện gì?" Tiêu Triệt càng thêm kinh ngạc.
"Là Tiêu Tông."
"Tiêu Tông?" Lần này không chỉ có Tiêu Triệt, ngay cả Hạ Khuynh Nguyệt cũng không tránh khỏi kinh ngạc.
"Nửa giờ trước, môn chủ bỗng nhiên nhận được một phong thư đến từ Tiêu Tông, trong thư nói Tiêu tông lập tức sẽ có một nhóm người đến nơi này, hơn nữa đi đầu còn là đứa con nhỏ nhất đương nhiệm tông chủ Tiêu Tông, Tiêu Tuyệt Thiên!" Tiêu Liệt chậm rãi nói.
"..." Tin tức này làm Tiêu Triệt trầm mặc một lát, nói: "Nếu như đây là thật, có vẻ có hơi không hợp tình lý. Tiêu Môn chúng ta mặc dù hơn trăm năm trước có huyết thống với Tiêu Tông, nhưng Tiêu Tông đối với Tiêu Môn chúng ta xưa nay đều xem thường, hơn trăm năm không có bất kỳ lui tới nào, trong Tiêu Tông căn bản cũng sẽ không có ai đem Tiêu Môn nho nhỏ này để ở trong lòng, làm sao bỗng nhiên phái người tới nơi này? Muốn nói có mưu đồ... Tiêu tông quyền thế che trời, có thể mưu đồ chúng ta cái gì? Muốn nói làm ân huệ, thì càng không thể nào."
Tiêu Liệt lắc lắc đầu, nói: "Đương nhiên không phải là không có nguyên nhân. Tiêu Môn chúng ta do tổ tiên Tiêu Biệt Ly sáng lập, chính bởi vì thiên tư thực sự quá kém mà bị Tiêu Tông trục xuất, mà cha của người đó là trưởng lão Tiêu Tranh chấp pháp đường của Tiêu Tông, trước đây không lâu, Tiêu Tranh mất, người đang sắp chết, suy nghĩ trong lòng sẽ không còn theo đuổi một đời công danh lợi lộc, hắn nhớ tới Tiêu Biệt Ly con trai mình, hơn một đời không thấy, trong lòng cũng rất hổ thẹn, liền lưu lại di ngôn, hi vọng Tiêu Tông có thể sau khi hắn chết, tìm tới đời sau của Tiêu Biệt Ly, tìm người trẻ tuổi tuyển chọn một người có thiên tư tốt nhất mang về Tiêu Tông bồi dưỡng, cũng coi như là vì bù đắp chuyện năm đó đối với Tiêu Biệt Ly coi thường cùng trục xuất."
Người thường tuổi thọ cũng chỉ trăm năm, nhưng huyền lực đến cảnh giới nhất định, sống mấy trăm tuổi hoàn toàn không thành vấn đề. Có người nói sau khi đột phá Vương Huyền Cảnh, tuổi thọ có thể được ngàn năm. Tiêu Liệt nghe xong, đầu tiên là suy tư, sau đó thoải mái, không trách Tiêu Tông bỗng nhiên sẽ chủ động đến đây, hóa ra có lý do như vậy. Xem ra người đã chết Tiêu Tranh ở Tiêu Tông vẫn có địa vị nhất định, chí ít Tiêu Tông tôn trọng di ngôn của hắn. Hắn cũng sáng tỏ vì sao Tiêu Liệt lại nói bọn họ không có liên quan." Chọn một người có thiên tư tốt nhất về Tiêu Tông bồi dưỡng"... Người thiên tư tốt nhất này dù gì cùng Tiêu Triệt cũng không có nửa điểm liên quan.
Nhưng, có thể tưởng tượng được, các trưởng lão khác sau khi lấy được tin tức này, trong lòng mong đợi đến cỡ nào dâng trào. Được mang về Tiêu Tông bồi dưỡng? Đó là ý nghĩa gì chứ? Nếu như con trai của bọn họ hoặc đời cháu có người nào được vừa ý, sau đó mang về Tiêu Tông, vậy hoàn toàn trong một đêm từ con giun trong bùn trở thành rồng trên mây! Cũng là một bước lên trời, không cần nói ở Tiêu Môn, ở toàn bộ Lưu Vân Thành, cũng không cần kiêng kỵ ai nghênh ngang mà đi, ai dám không phục, nói ra hai chữ "Tiêu Tông", ngay cả thành chủ cũng nửa cái rắm không dám thả.
Tiêu Liệt sắc mặt nhìn rất điềm tĩnh, nhưng nỗ lực che dấu mất mát không tránh khỏi con mắt Tiêu Triệt. Bên trong Tiêu Môn không có một người nào không ôm ấp hi vọng với Tiêu Tông, ngay cả trước kia hắn cũng như thế. Mà lần này Tiêu Tông phái người đến, Tiêu Môn tồn tại tới nay đây là lần duy nhất được vinh dự này, bởi vì chí ít có thể chân chính tiếp xúc được với người Tiêu Tông. Ai trong Tiêu Môn đều sẽ có một chút hy vọng xa vời. Nhưng duy nhất Tiêu Liệt, hy vọng xa vời cũng không dám có. Bởi vì người Tiêu Tông sẽ vừa ý như thế nào đi nữa cũng không tới phiên Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt mở miệng, muốn nói một lời an ủi đến gia gia, nhưng đứng đó nửa ngày, một chữ đều không thể nói ra. Hắn tình trạng huyền mạch rõ ràng như vậy, cho dù nói hoa lệ êm tai, thì có ích lợi gì?
"Tuy rằng cùng chúng ta không lên quan gì, nhưng như vậy cũng tốt, Tiêu Tông mặc dù lớn như trời, nhưng chúng ta coi như đi nơi nào cũng chỉ có thể là người thấp kém nhất, so với ở tại đây Lưu Vân Thành tự tại an bình vẫn tốt hơn." Tiêu Liệt cười thoải mái ngồi vào bàn ăn: "Nào, cùng gia gia nhanh một chút ăn xong."
..........................................
Tiêu Liệt từ sân đi ra, Tiêu Triệt nhất thời cảm giác được toàn bộ bầu không khí Tiêu Môn đều đã xảy ra biến hóa rõ ràng. Bình thường thời gian này, đã có không ít người tập luyện buổi sáng, nhưng lúc này phóng tầm mắt nhìn, cũng chỉ có thưa thớt mấy bóng người, mà đại đa số bước chân vội vã, trên mặt còn mang theo hưng phấn.
"Xem ra ai cũng muốn có thể leo lên cành cây cao Tiêu tông này, có điều một bước lên trời thật sự có làm được không? Cũng không muốn mình xem coi như thật sự đi tới Tiêu Tông, phỏng chừng cũng chính là một kẻ cấp thấp nhất." Tiêu triệt không mặn không nhạt nói.
"Đố kị sao?" Hạ Khuynh Nguyệt mặt không chút thay đổi hỏi.
"Tuyệt đối không có!" Mới vừa nói xong, Tiêu Triệt lúc này mới phản ứng lại bên cạnh mình là Hạ Khuynh Nguyệt một chút cũng không thua kém đệ tử Tiêu Tông và Băng Vân Tiên Cung, không thèm đoái hoài nói: "Nàng không giống như bọn họ... Quên đi, coi như ta chưa nói."
Hạ Khuynh Nguyệt không quan tâm hắn, bước chân đi, rõ ràng mỗi bước rất chậm rãi, cũng đã vượt qua Tiêu Triệt bảy, tám người, lại một bước, đem khoảng cách Tiêu Triệt càng xa hơn. bước chân Tiêu Triệt đình chỉ, tràn đầy kinh ngạc nhìn dáng đi tao nhã, lại như huyễn ảnh của Hạ Khuynh Nguyệt, nói nhỏ: "Lẽ nào đây chính là trong truyền thuyết Băng Vân Tiên Cung ‘Băng phân tuyết vũ bước’? Nữ nhân này huyền lực quả nhiên không chỉ là mới ở huyền cảnh đơn giản như vậy."
"Hừm! Đây không phải Tiêu Triệt lão đệ sao!"
Một thanh âm từ bên phải truyền đến, Tiêu Triệt quay đầu, nhìn thấy Tiêu Dương đang đi về phía mình. Tên Tiêu Dương này lúc ở trước mặt hắn đều mũi vểnh lên trời, đối với hắn căn bản đều tỏ ra khinh thường, chủ động chào hỏi, vẫn là lần đầu tiên.
"Tiêu Dương ca, sớm như vậy a." Tiêu Triệt xoay người, một mặt ôn hòa chào hỏi.
"Thực sự là đúng dịp, ta đây đang muốn đi tìm ngươi, không nghĩ tới ở đây gặp được." Tiêu Dương đi tới, cười ha hả nói.
"Tiêu Dương ca tìm ta có chuyện gì chăng?" Tiêu Triệt bày ra gương mặt kinh ngạc.
"Đúng vậy " Tiêu Dương gật đầu: "Thật ra là Ngọc Long đại ca nói ta tới gọi ngươi, hắn nói ngươi nhỏ tuổi nhất trong số chúng ta, dù gì cũng là ngày đầu tiên sau khi thành hôn, làm huynh đệ đồng môn làm sao cũng phải cùng ngươi ăn mừng một hồi. Hơn nữa ngày hôm qua tiệc cưới quá nhiều người, uống cũng không đủ thỏa thích, vừa vặn thừa dịp sáng nay cùng uống chút rượu, ăn điểm tâm sắng, thế nào? Có thời gian không?"
Biểu cảm của Tiêu Dương khiến Tiêu Triệt lét lút cười thầm khinh bỉ, gật đầu nói: "Đương nhiên, đi thôi."
Sân viện của Tiêu Ngọc Long so với Tiêu Triệt ít nhất phải lớn hơn gấp bốn, năm lần, bố trí vô cùng xa hoa, lại có thêm người hầu riêng.
có một mái đình ở giữa sân, trong đình trên cái bàn tròn đã dọn xong rượu và món điểm tâm. Tiêu Ngọc Long bưng chén rượu lên, một mặt tao nhã cười: "Tiêu Triệt đệ, ngươi cưới vợ là viên minh châu đệ nhất Lưu Vân Thành chúng ta, một lần nữa phải cảm tạ ngươi. Ta đây kẻ làm ca ca này xem ra cũng phải cố gắng."
"Cảm tạ Ngọc Long ca." Tiêu Triệt cũng bưng chén rượu lên, khuôn mặt xúc động đỏ chót: "Kỳ thực... Kỳ thực nói đến chuyện ta thành hôn việc nhỏ này không đáng nhắc tới, việc nên chúc là ta nên hướng về Ngọc Long ca nói mới đúng."
"Ồ vậy sao?" Tiêu Ngọc Long mặt lộ vẻ ngờ vực, mỉm cười nói: "Chúc mừng ta? Ta đây thật có chút nghe không hiểu rồi."
Tiêu Triệt tỏ vẻ nghiêm trọng nói: "Lẽ nào Ngọc Long ca không biết chuyện Tiêu Tông sẽ phái người đến đây, sau đó chọn ra người trẻ tuổi có thiên tư tốt nhất mang về Tiêu Tông sao? Ở Tiêu Môn chúng ta người trẻ tuổi, bàn về thiên phú, địa vị, tướng mạo cùng đối nhân xử thế, ai có thể so sánh với Ngọc Long ca? Vì lẽ đó lần này người được mang về Tiêu Tông, nhất định là Ngọc Long ca không còn ai khác, đây mới là hỉ sự lớn."
"Đúng! Không sai, lần này Tiêu Tông sẽ tuyển chọn, nhất định chính là đại ca! Có đại ca ở đây người khác đừng hòng mơ tới." Tiêu Dương cũng vội vàng nói. Tư chất của hắn ở Tiêu Môn trên chỉ trên trung đẳng một chút, đối với Tiêu Tông chuyện này, biết mình chẳng có mấy phần phan lượng hắn không dám có ý kiến gì, bên trong Tiêu Môn có khả năng nhất không thể nghi ngờ chính là Tiêu Ngọc Long. Mà hắn những năm này vẫn đi theo Tiêu Ngọc Long, nếu như Tiêu Ngọc Long có thể đi vào Tiêu Tông, đối với hắn cũng là có lợi mà không hại, hắn thậm chí bắt đầu vui mừng những năm này vẫn nịnh bợ Tiêu Ngọc Long quả thực là lựa chọn chính xác.
Tiêu Ngọc Long lắc đầu, khiêm tốn nói: "Các ngươi quá đề cao ta, chúng ta ở Tiêu Môn có nhiều huynh đệ ưu tú như vậy. Bàn về huyền lực, ta may mắn xem như là số một, nhưng bàn về tư chất, ta đâu không dám so bì, bất quá ta sẽ cố gắng hết sức. Nào, Tiêu triệt đệ, vì chuyện vui hôm qua của ngươi cụng ly."
Tuy rằng lời nói tỏ ra bình thường, nhưng sâu trong mắt Tiêu Ngọc Long đã nóng rực điên cuồng hơn bất kì ai.
Một chén rượu vào bụng, sắc mặt Tiêu triệt trở nên đỏ ửng. Tiêu Dương vào lúc này đem tình hình trước mắt thu lại, một mặt cười nói rằng: "Tiêu Triệt đệ, ngươi ngày hôm qua thành hôn, lại là đệ nhất mĩ nữ của Lưu Vân thành, diễm phúc này thật đúng là khiến huynh đệ bọn ta hâm mộ chết. Ngày hôm qua tư vị động phòng... Khà khà, nhất định là rất thoải mái chứ?"
Tiêu Ngọc Long bưng chén rượu lên, mặt mỉm cười, nhưng ánh mắt như cũ dán mắt vào biểu hiện của Tiêu Triệt, muốn nhìn hắn lộ ra vẻ mặt lúng túng. Nhưng, ngay một khắc Tiêu Dương hỏi xong, Tiêu Triệt hai mắt lại tỏa ánh sáng, trên mặt lộ ra ý cười dâm tà mà nam nhân đều hiểu, đầu hắn ngoảnh về phía Tiêu Dương, hạ thấp giọng, cười hắc hắc nói: "Đó là! Khà khà khà hắc... Tiêu Dương ca, ta nói cho ngươi biết, nữ nhân này quả nhiên mùi vị không tệ, Hạ Khuynh Nguyệt bình thường nhìn qua kiêu ngạo tựa như khổng tước, nhưng vừa lên giường, hoàn toàn trở thành dâm phụ a, âm thanh đó, mùi vị đó, thật thoải mái! Khà khà khà hắc..."
Tiêu Triệt vừa nói, híp mắt lại, mặt lộ vẻ đỏ ửng, hoàn toàn vẻ mặt say sưa.
Binh...
Chén rượu trong tay Tiêu Ngọc Long bị trực tiếp bóp nát, nát từng mảnh vụn rơi xuống bàn.
Tiêu Triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt ăn xong điểm tâm, Tiêu Liệt mới vội vã trở về, trên mặt tràn ngập nghiêm nghị trước nay chưa từng có, còn có chút kinh ngạc chưa tan biến.
"Gia gia, đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Triệt vội vã đứng lên hỏi.
"Một việc lớn, đối với Tiêu Môn mà nói có thể nói là chuyện vô cùng trọng đại." Tiêu Liệt nói, nhưng lại nhíu mày: "Có điều, chuyện này với chúng ta cũng không có quan hệ lớn."
"Chuyện quan trọng? Vậy là chuyện gì?" Tiêu Triệt càng thêm kinh ngạc.
"Là Tiêu Tông."
"Tiêu Tông?" Lần này không chỉ có Tiêu Triệt, ngay cả Hạ Khuynh Nguyệt cũng không tránh khỏi kinh ngạc.
"Nửa giờ trước, môn chủ bỗng nhiên nhận được một phong thư đến từ Tiêu Tông, trong thư nói Tiêu tông lập tức sẽ có một nhóm người đến nơi này, hơn nữa đi đầu còn là đứa con nhỏ nhất đương nhiệm tông chủ Tiêu Tông, Tiêu Tuyệt Thiên!" Tiêu Liệt chậm rãi nói.
"..." Tin tức này làm Tiêu Triệt trầm mặc một lát, nói: "Nếu như đây là thật, có vẻ có hơi không hợp tình lý. Tiêu Môn chúng ta mặc dù hơn trăm năm trước có huyết thống với Tiêu Tông, nhưng Tiêu Tông đối với Tiêu Môn chúng ta xưa nay đều xem thường, hơn trăm năm không có bất kỳ lui tới nào, trong Tiêu Tông căn bản cũng sẽ không có ai đem Tiêu Môn nho nhỏ này để ở trong lòng, làm sao bỗng nhiên phái người tới nơi này? Muốn nói có mưu đồ... Tiêu tông quyền thế che trời, có thể mưu đồ chúng ta cái gì? Muốn nói làm ân huệ, thì càng không thể nào."
Tiêu Liệt lắc lắc đầu, nói: "Đương nhiên không phải là không có nguyên nhân. Tiêu Môn chúng ta do tổ tiên Tiêu Biệt Ly sáng lập, chính bởi vì thiên tư thực sự quá kém mà bị Tiêu Tông trục xuất, mà cha của người đó là trưởng lão Tiêu Tranh chấp pháp đường của Tiêu Tông, trước đây không lâu, Tiêu Tranh mất, người đang sắp chết, suy nghĩ trong lòng sẽ không còn theo đuổi một đời công danh lợi lộc, hắn nhớ tới Tiêu Biệt Ly con trai mình, hơn một đời không thấy, trong lòng cũng rất hổ thẹn, liền lưu lại di ngôn, hi vọng Tiêu Tông có thể sau khi hắn chết, tìm tới đời sau của Tiêu Biệt Ly, tìm người trẻ tuổi tuyển chọn một người có thiên tư tốt nhất mang về Tiêu Tông bồi dưỡng, cũng coi như là vì bù đắp chuyện năm đó đối với Tiêu Biệt Ly coi thường cùng trục xuất."
Người thường tuổi thọ cũng chỉ trăm năm, nhưng huyền lực đến cảnh giới nhất định, sống mấy trăm tuổi hoàn toàn không thành vấn đề. Có người nói sau khi đột phá Vương Huyền Cảnh, tuổi thọ có thể được ngàn năm. Tiêu Liệt nghe xong, đầu tiên là suy tư, sau đó thoải mái, không trách Tiêu Tông bỗng nhiên sẽ chủ động đến đây, hóa ra có lý do như vậy. Xem ra người đã chết Tiêu Tranh ở Tiêu Tông vẫn có địa vị nhất định, chí ít Tiêu Tông tôn trọng di ngôn của hắn. Hắn cũng sáng tỏ vì sao Tiêu Liệt lại nói bọn họ không có liên quan." Chọn một người có thiên tư tốt nhất về Tiêu Tông bồi dưỡng"... Người thiên tư tốt nhất này dù gì cùng Tiêu Triệt cũng không có nửa điểm liên quan.
Nhưng, có thể tưởng tượng được, các trưởng lão khác sau khi lấy được tin tức này, trong lòng mong đợi đến cỡ nào dâng trào. Được mang về Tiêu Tông bồi dưỡng? Đó là ý nghĩa gì chứ? Nếu như con trai của bọn họ hoặc đời cháu có người nào được vừa ý, sau đó mang về Tiêu Tông, vậy hoàn toàn trong một đêm từ con giun trong bùn trở thành rồng trên mây! Cũng là một bước lên trời, không cần nói ở Tiêu Môn, ở toàn bộ Lưu Vân Thành, cũng không cần kiêng kỵ ai nghênh ngang mà đi, ai dám không phục, nói ra hai chữ "Tiêu Tông", ngay cả thành chủ cũng nửa cái rắm không dám thả.
Tiêu Liệt sắc mặt nhìn rất điềm tĩnh, nhưng nỗ lực che dấu mất mát không tránh khỏi con mắt Tiêu Triệt. Bên trong Tiêu Môn không có một người nào không ôm ấp hi vọng với Tiêu Tông, ngay cả trước kia hắn cũng như thế. Mà lần này Tiêu Tông phái người đến, Tiêu Môn tồn tại tới nay đây là lần duy nhất được vinh dự này, bởi vì chí ít có thể chân chính tiếp xúc được với người Tiêu Tông. Ai trong Tiêu Môn đều sẽ có một chút hy vọng xa vời. Nhưng duy nhất Tiêu Liệt, hy vọng xa vời cũng không dám có. Bởi vì người Tiêu Tông sẽ vừa ý như thế nào đi nữa cũng không tới phiên Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt mở miệng, muốn nói một lời an ủi đến gia gia, nhưng đứng đó nửa ngày, một chữ đều không thể nói ra. Hắn tình trạng huyền mạch rõ ràng như vậy, cho dù nói hoa lệ êm tai, thì có ích lợi gì?
"Tuy rằng cùng chúng ta không lên quan gì, nhưng như vậy cũng tốt, Tiêu Tông mặc dù lớn như trời, nhưng chúng ta coi như đi nơi nào cũng chỉ có thể là người thấp kém nhất, so với ở tại đây Lưu Vân Thành tự tại an bình vẫn tốt hơn." Tiêu Liệt cười thoải mái ngồi vào bàn ăn: "Nào, cùng gia gia nhanh một chút ăn xong."
..........................................
Tiêu Liệt từ sân đi ra, Tiêu Triệt nhất thời cảm giác được toàn bộ bầu không khí Tiêu Môn đều đã xảy ra biến hóa rõ ràng. Bình thường thời gian này, đã có không ít người tập luyện buổi sáng, nhưng lúc này phóng tầm mắt nhìn, cũng chỉ có thưa thớt mấy bóng người, mà đại đa số bước chân vội vã, trên mặt còn mang theo hưng phấn.
"Xem ra ai cũng muốn có thể leo lên cành cây cao Tiêu tông này, có điều một bước lên trời thật sự có làm được không? Cũng không muốn mình xem coi như thật sự đi tới Tiêu Tông, phỏng chừng cũng chính là một kẻ cấp thấp nhất." Tiêu triệt không mặn không nhạt nói.
"Đố kị sao?" Hạ Khuynh Nguyệt mặt không chút thay đổi hỏi.
"Tuyệt đối không có!" Mới vừa nói xong, Tiêu Triệt lúc này mới phản ứng lại bên cạnh mình là Hạ Khuynh Nguyệt một chút cũng không thua kém đệ tử Tiêu Tông và Băng Vân Tiên Cung, không thèm đoái hoài nói: "Nàng không giống như bọn họ... Quên đi, coi như ta chưa nói."
Hạ Khuynh Nguyệt không quan tâm hắn, bước chân đi, rõ ràng mỗi bước rất chậm rãi, cũng đã vượt qua Tiêu Triệt bảy, tám người, lại một bước, đem khoảng cách Tiêu Triệt càng xa hơn. bước chân Tiêu Triệt đình chỉ, tràn đầy kinh ngạc nhìn dáng đi tao nhã, lại như huyễn ảnh của Hạ Khuynh Nguyệt, nói nhỏ: "Lẽ nào đây chính là trong truyền thuyết Băng Vân Tiên Cung ‘Băng phân tuyết vũ bước’? Nữ nhân này huyền lực quả nhiên không chỉ là mới ở huyền cảnh đơn giản như vậy."
"Hừm! Đây không phải Tiêu Triệt lão đệ sao!"
Một thanh âm từ bên phải truyền đến, Tiêu Triệt quay đầu, nhìn thấy Tiêu Dương đang đi về phía mình. Tên Tiêu Dương này lúc ở trước mặt hắn đều mũi vểnh lên trời, đối với hắn căn bản đều tỏ ra khinh thường, chủ động chào hỏi, vẫn là lần đầu tiên.
"Tiêu Dương ca, sớm như vậy a." Tiêu Triệt xoay người, một mặt ôn hòa chào hỏi.
"Thực sự là đúng dịp, ta đây đang muốn đi tìm ngươi, không nghĩ tới ở đây gặp được." Tiêu Dương đi tới, cười ha hả nói.
"Tiêu Dương ca tìm ta có chuyện gì chăng?" Tiêu Triệt bày ra gương mặt kinh ngạc.
"Đúng vậy " Tiêu Dương gật đầu: "Thật ra là Ngọc Long đại ca nói ta tới gọi ngươi, hắn nói ngươi nhỏ tuổi nhất trong số chúng ta, dù gì cũng là ngày đầu tiên sau khi thành hôn, làm huynh đệ đồng môn làm sao cũng phải cùng ngươi ăn mừng một hồi. Hơn nữa ngày hôm qua tiệc cưới quá nhiều người, uống cũng không đủ thỏa thích, vừa vặn thừa dịp sáng nay cùng uống chút rượu, ăn điểm tâm sắng, thế nào? Có thời gian không?"
Biểu cảm của Tiêu Dương khiến Tiêu Triệt lét lút cười thầm khinh bỉ, gật đầu nói: "Đương nhiên, đi thôi."
Sân viện của Tiêu Ngọc Long so với Tiêu Triệt ít nhất phải lớn hơn gấp bốn, năm lần, bố trí vô cùng xa hoa, lại có thêm người hầu riêng.
có một mái đình ở giữa sân, trong đình trên cái bàn tròn đã dọn xong rượu và món điểm tâm. Tiêu Ngọc Long bưng chén rượu lên, một mặt tao nhã cười: "Tiêu Triệt đệ, ngươi cưới vợ là viên minh châu đệ nhất Lưu Vân Thành chúng ta, một lần nữa phải cảm tạ ngươi. Ta đây kẻ làm ca ca này xem ra cũng phải cố gắng."
"Cảm tạ Ngọc Long ca." Tiêu Triệt cũng bưng chén rượu lên, khuôn mặt xúc động đỏ chót: "Kỳ thực... Kỳ thực nói đến chuyện ta thành hôn việc nhỏ này không đáng nhắc tới, việc nên chúc là ta nên hướng về Ngọc Long ca nói mới đúng."
"Ồ vậy sao?" Tiêu Ngọc Long mặt lộ vẻ ngờ vực, mỉm cười nói: "Chúc mừng ta? Ta đây thật có chút nghe không hiểu rồi."
Tiêu Triệt tỏ vẻ nghiêm trọng nói: "Lẽ nào Ngọc Long ca không biết chuyện Tiêu Tông sẽ phái người đến đây, sau đó chọn ra người trẻ tuổi có thiên tư tốt nhất mang về Tiêu Tông sao? Ở Tiêu Môn chúng ta người trẻ tuổi, bàn về thiên phú, địa vị, tướng mạo cùng đối nhân xử thế, ai có thể so sánh với Ngọc Long ca? Vì lẽ đó lần này người được mang về Tiêu Tông, nhất định là Ngọc Long ca không còn ai khác, đây mới là hỉ sự lớn."
"Đúng! Không sai, lần này Tiêu Tông sẽ tuyển chọn, nhất định chính là đại ca! Có đại ca ở đây người khác đừng hòng mơ tới." Tiêu Dương cũng vội vàng nói. Tư chất của hắn ở Tiêu Môn trên chỉ trên trung đẳng một chút, đối với Tiêu Tông chuyện này, biết mình chẳng có mấy phần phan lượng hắn không dám có ý kiến gì, bên trong Tiêu Môn có khả năng nhất không thể nghi ngờ chính là Tiêu Ngọc Long. Mà hắn những năm này vẫn đi theo Tiêu Ngọc Long, nếu như Tiêu Ngọc Long có thể đi vào Tiêu Tông, đối với hắn cũng là có lợi mà không hại, hắn thậm chí bắt đầu vui mừng những năm này vẫn nịnh bợ Tiêu Ngọc Long quả thực là lựa chọn chính xác.
Tiêu Ngọc Long lắc đầu, khiêm tốn nói: "Các ngươi quá đề cao ta, chúng ta ở Tiêu Môn có nhiều huynh đệ ưu tú như vậy. Bàn về huyền lực, ta may mắn xem như là số một, nhưng bàn về tư chất, ta đâu không dám so bì, bất quá ta sẽ cố gắng hết sức. Nào, Tiêu triệt đệ, vì chuyện vui hôm qua của ngươi cụng ly."
Tuy rằng lời nói tỏ ra bình thường, nhưng sâu trong mắt Tiêu Ngọc Long đã nóng rực điên cuồng hơn bất kì ai.
Một chén rượu vào bụng, sắc mặt Tiêu triệt trở nên đỏ ửng. Tiêu Dương vào lúc này đem tình hình trước mắt thu lại, một mặt cười nói rằng: "Tiêu Triệt đệ, ngươi ngày hôm qua thành hôn, lại là đệ nhất mĩ nữ của Lưu Vân thành, diễm phúc này thật đúng là khiến huynh đệ bọn ta hâm mộ chết. Ngày hôm qua tư vị động phòng... Khà khà, nhất định là rất thoải mái chứ?"
Tiêu Ngọc Long bưng chén rượu lên, mặt mỉm cười, nhưng ánh mắt như cũ dán mắt vào biểu hiện của Tiêu Triệt, muốn nhìn hắn lộ ra vẻ mặt lúng túng. Nhưng, ngay một khắc Tiêu Dương hỏi xong, Tiêu Triệt hai mắt lại tỏa ánh sáng, trên mặt lộ ra ý cười dâm tà mà nam nhân đều hiểu, đầu hắn ngoảnh về phía Tiêu Dương, hạ thấp giọng, cười hắc hắc nói: "Đó là! Khà khà khà hắc... Tiêu Dương ca, ta nói cho ngươi biết, nữ nhân này quả nhiên mùi vị không tệ, Hạ Khuynh Nguyệt bình thường nhìn qua kiêu ngạo tựa như khổng tước, nhưng vừa lên giường, hoàn toàn trở thành dâm phụ a, âm thanh đó, mùi vị đó, thật thoải mái! Khà khà khà hắc..."
Tiêu Triệt vừa nói, híp mắt lại, mặt lộ vẻ đỏ ửng, hoàn toàn vẻ mặt say sưa.
Binh...
Chén rượu trong tay Tiêu Ngọc Long bị trực tiếp bóp nát, nát từng mảnh vụn rơi xuống bàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook